Con Thỏ Nhỏ Không Ngoan : Cục Cưng Sinh Sai Lầm Rồi

Chương 66 - Khổ Sở Nho Nhỏ

/80


“Ừ? Chuyện quan trọng gì?”

” Sắp đến sinh nhật Tiểu Hàng rồi, đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Tiểu Hàng.”

“A?!”

Dương Hiểu Thố lộ vẻ rất kinh ngạc, cái miệng nhỏ nanh mở ra hình chữ O.

“Tiểu Thố, cô đồng ý không?”

“Ách… Đồng ý, nhưng không cần quá long trọng… Giống như những lần sinh nhật trước là tốt rồi, Tiểu Hàng cũng không thích phô trương!”

Đoan Mộc Thần lại lắc đầu, “Không thể làm đơn giản được.”

” Vì sao không thể, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm, ăn bánh ngọt là được rồi!”

“Người một nhà?”

Dương Hiểu Thố thấy ánh mắt nghi hoặc của Đoan Mộc Thần, lúng túng cúi đầu… Đúng nha, bọn họ là người một nhà sao?

Cô lại nói loạn cái gì vậy?!

Ai u, vừa mất mặt, vừa xấu hổ nha!

Dương Hiểu Thố gương mặt đỏ ửng, dưới đáy lòng vừa trách cứ mình ăn nói linh tinh, vừa vì ánh mắt nghi hoặc kia mà cảm thấy có chút mất mát…

Cô đã sớm biết do mình nhầm lẫn mới trộm ống nghiệm của anh, mới sinh ra Tiểu Hàng, cô là mẹ Tiểu Hàng, anh là cha Tiểu Hàng, nhưng ba người bọn họ thực sự không phải người một nhà…

Ô ô… Trong lòng rầu rĩ…

Đoan Mộc Thần nhìn bộ dáng không vui của cô, trong lòng có chút rung động, nhưng anh nhanh chóng che dấu, ngược lại giọng nói càng nghiêm túc hơn, “Tiểu Thố, tôi muốn tổ chức cho Tiểu Hàng bữa tiệc sinh nhật không giống bình thường… Tôi muốn để cho nó chính thức trở thành nhân vật nổi bật trong gia tộc Đoan Mộc! Hơn nữa tôi muốn để nó mang họ Đoan Mộc!”

“Cái gì?”

Dương Hiểu Thố không dám tin trừng to mắt, trong nháy mắt con ngươi xinh đẹp đã ngập nước…

“Để cho Tiểu Hàng mang họ Đoan Mộc?”

Đoan Mộc Thần yên lặng gật đầu, “Đúng… Tiểu Hàng là con trai duy nhất của tôi, nó là người thừa kế duy nhất của gia tộc Đoan Mộc trong tương lai, cho nên việc nó mang họ Đoan Mộc vốn là chuyện đương nhiên.”

“Vậy… Dương Nhất Hàng sẽ thành Đoan Mộc Nhất Hàng?”

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không chỉ là như thế… Theo gia phả của gia tộc Đoan Mộc, đến đời của Tiểu Hàng có chữ lót là Trì, cho nên…”

“Cho nên, ngay cả tên Hàng cũng không thể giữ lại, có đúng hay không?”

“Đúng.”

Một chữ này của Đoan Mộc Thần nặng tựa ngàn vàng!

Dương Hiểu Thố nước mắt rơi xuống, tư vị này thật là khổ sở, Tiểu Hàng là bảo bối cô yêu quý nhất, nhưng bây giờ cô có cảm giác đau đớn vì bị mất đi…

Dương Hiểu Thố run rẩy đứng lên, dùng sức lắc đầu, “Không! Không! Tôi không đồng ý! Tiểu Hàng là của tôi, không cho ai cướp nó đi!”

“Tiểu Thố, không ai muốn cướp nó đi. Chẳng qua chỉ là đổi tên mà thôi…”

“Không thể!”

Dương Hiểu Thố trở nên kích động, cô dùng sức lau nước mắt, buồn bã nói, “Anh không hiểu, mọi người đều không hiểu… Tiểu Hàng là bảo bối của tôi… Ô ô… Sáu năm rồi, tôi nằm mơ cũng sẽ kêu tên nó… hai chữ Tiểu Hàng tuyệt đối không là một cái tên đơn giản như vậy! Không… Không thể… Tiểu Hàng là của tôi, cái tên này là tôi đặt cho nó, không thể đổi…”

“Tiểu Thố… Tôi biết cô rất khó chấp nhận…”

Cô nắm lấy tay áo của anh khẩn cầu “Tôi rất khó chấp nhận, không đổi có được hay không? Chủ nhân… Van anh… đừng đổi…”

“Tiểu Thố, đừng khóc…”

“Đừng đổi… Ô ô ô…”

Dương Hiểu Thố khóc đến lê hoa đái vũ, bộ dáng bi thương khiến Đoan Mộc Thần không đành lòng tiếp tục nhìn.

Anh làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Dương Hiểu Thố kéo lại.

Cô dùng sức lực toàn thân túm ống tay áo của anh, khẩn cầu “Đừng đổi tên… Ô ô… Không, không nên…”

Đoan Mộc Thần quay người lại, vươn tay lau nước mắt cho cô, sau đó yên lặng không tiếng động đem cô ôm vào trong ngực.

Tay ấm áp xoa nhẹ phía sau lưng cô, tựa hồ muốn an ủi sự bi thương của cô.

Dương Hiểu Thố nhẹ nhàng khóc thút thít, “Đừng đổi tên Tiểu Hàng…”

Cô mè nheo ở trong ngực ấm áp của anh quên mất xấu hổ, chẳng qua là theo bản năng tìm kiếm nơi bình an…

Dương Hiểu Thố vẫn khóc, vẫn khóc… Cho đến khi nước mắt sắp chảy khô…

Cô ngước đôi mắt đỏ hồng vì khóc nhìn anh, khẽ liếm môi, sau đó cẩn thận thương lượng, “Có thể giữ lại cái tên Nhất Hàng không, chỉ sửa họ thôi? Có được hay không?”

Đoan Mộc Thần khẽ thở dài một hơi, đưa tay sờ sờ tóc cô, dịu dàng nói, “Tôi sẽ cùng các bác bàn bạc, được không?”

Dương Hiểu Thố nặn ra nụ cười, dùng sức gật đầu, “Cảm ơn anh…”

Cô cười vẻ nhàn nhạt, trong bi thương mang theo cảm kích, sau đó là cảm kích và thống khổ, thống khổ xen lẫn thỏa hiệp, mà trong thỏa hiệp lại hàm chứa kiên trì…

Tựa như một trận sương mù làm người ta trầm luân, khiến Đoan Mộc Thần bị níu chặt…

/80

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status