Con trai là nam phụ - Chương 18
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 21/03/2019
Đường Dĩ Tố có chút kinh ngạc, chọn nửa ngày, chọn tới chọn lui vẫn là cái này?
"Chỉ mua khí cầu thôi sao? Con có muốn cái ô tô nhỏ kia luôn không?" cô hỏi.
Trong ấn tượng của Đường Dĩ Tố, bé gái phần lớn thích búp bê Barbie có váy công chúa, còn bé trai thì lại là ô tô hay siêu nhân, Ultraman linh tinh gì đó.
Đường Táo lắc lắc đầu, đúng lúc này, người nhân viên giúp thằng bé chọn khí cầu nghe được đối thoại của hai mẹ con, nhịn không được cười nói với Đường Dĩ Tố: "Bảo bảo nhà chị đúng là biết suy nghĩ, vừa nãy nó hỏi em, món đồ chơi nào là rẻ nhất, em chỉ cho nó cái khí cầu, đúng là thằng bé chọn một cái để mua."
"Vậy sao." Đường Dĩ Tố có chút ngạc nhiên.
Đồ chơi đối với Đường Táo mà nói cũng dụ hoặc ngang với trà sữa, cánh gà đối với cô. Bình thường không nhìn thấy thì thôi, hiện tại một đống món bày ở trước mặt, quả thực là khó mà kháng cự, tới lúc này rồi mà đứa nhỏ này còn nhớ thương cho túi tiền của Đường Dĩ Tố!
Tự chủ của Đường Táo còn mạnh hơn cô nha!
Đầu thằng bé cúi thấp, đừng nói nhìn mặt, ngay cả thanh âm cũng nghe không rõ.
Đường Dĩ Tố ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với Đường Táo: "Tiểu quả Táo à, má mi đã nói sẽ mua cho con đồ chơi, con cũng không cần lo chuyện tính tiền của má mi, nghĩ muốn cái gì thì trực tiếp lấy cái đó, được sao? Tiền không đủ thì lại kiếm, nếu đã tới đây, chúng ta phải mua đồ mà trong lòng mình thích nhất, nha?"
Đường Táo ngón tay đang ôm khí cầu nhỏ xoắn lại vào nhau, một hồi lâu, Đường Dĩ Tố mới nghe được nó nhỏ giọng nói: "Về sau, tới sinh nhật con, lại mua ô tô nhỏ đi."
"Không có việc gì, hiện tại con thích thì mua, không cần chờ đến lúc sinh nhật đâu." Đường Dĩ Tố nhịn không được khuyên nhủ, nhưng mà bất luận cô nói gì, Đường Táo cũng đều cúi đầu không chịu nói chuyện.
Đường Dĩ Tố lập tức nhớ tới chuyện trước đó, khi cô nấu cơm cho thằng bé, đứa nhỏ này đã nói nó nguyện ý ngốc ở nhà trẻ về nhà trễ một chút.
Nguyên thân nuôi dưỡng Đường Táo nhiều năm như vậy, Đường Dĩ Tố xuyên qua lại đây chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã xảy ra rất nhiều thay đổi.
Có thể có vài thay đổi Đường Táo có thể lập tức thích ứng, có vài cái lại không được, đặc biệt là chuyện đề cập đến cảm giác an toàn trong nội tâm của trẻ nhỏ, làm quá lỡ như hoàn toàn ngược lại thì xong đời rồi, xem ra vẫn là nên để mọi chuyện từ từ mới được.
"Vậy được rồi, chúng ta móc ngoéo, hôm sinh nhật của mình, bạn nhỏ Đường Táo của chúng ta muốn má mi dẫn lại đây mua ô tô nhỏ, nhớ kỹ chưa?" Đường Dĩ Tố nói.
Đường Táo rốt cuộc ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà gật gật đầu với mẹ nó.
Tính tiền xong, Đường Táo nhìn túi nhỏ túi to Đường Dĩ Tố xách theo, rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Đường Dĩ Tố nhìn thấy, nghĩ nghĩ, cô lấy dây móc của khí cầu nhỏ đeo lên cổ tay Đường Táo, sau đó đem túi cà rốt nhỏ vừa mua cho thằng bé: "Bé Táo, con có thể giúp má mi chia sẻ một chút không?"
Đường Táo cao hứng gật đầu. Một tay đeo khí cầu nhỏ, ôm chặt túi cà rốt, một tay khác nắm vạt áo Đường Dĩ Tố, cùng nhau về nhà.
Bởi vì đi mua đồ ăn nên mất không ít thời gian, khi hai người về đến nhà, mặt trời đã muốn xuống núi.
Vào cửa, Đường Dĩ Tố kêu Đường Táo tự chơi trong chốc lát, cô nhanh chóng vọt vào phòng bếp.
Thằng bé nghe lời ôm khí cầu ngồi trên sô pha. Chỉ chốc lát sau, ở trong phòng bếp, Đường Dĩ Tố nghe được âm thanh Đường Táo nhỏ giọng nói chuyện.
Cô dựng lỗ tai nghe một chút, tuy rằng nghe không rõ Đường Táo đang nói gì cho lắm, bất quá bộ dáng lẩm nhẩm lầm nhầm kia, hình như là đang nói chuyện với khí cầu?
Đứa nhỏ này, một cái khí cầu mà thôi, đã yêu thích như vậy, xem ra về sau vẫn là nên tìm cơ hội mua cho nó thêm vài món đồ chơi mới được.
Đồ ăn hôm nay đều là do Đường Táo tự mình chọn, có thịt heo, cà rốt, cà tím, khoai tây, còn có tôm, đủ để Đường Dĩ Tố xắn tay làm một bữa tiệc lớn.
Đường Dĩ Tố am hiểu nhất là nấu cà tím, sau đó cô lại nấu một phần cà rốt xào thịt, cuối cùng làm một chén tôm hầm khoai tây.
Tôm là hải sản, rất mau chín, Đường Dĩ Tố một nấu xong, lập tức tắt bếp chuẩn bị kêu Đường Táo tới ăn cơm, ngay lúc này, bỗng nghe một tiếng "Bang" truyền đến từ phòng khách, sau đó lại nghe "Sột soạt" như là có thứ gì liên tục bị đảo lên.
Đang vớt tôm ra, nghe tiếng động, Đường Dĩ Tố hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là nghĩ Đường Táo bị té.
Cô bất chấp đang múc một nửa tôm, nhanh chóng xông ra ngoài phòng khách, lại thấy chén trà trên bàn, romote tivi, sọt giấy vụn đều đổ xuống đất, Đường Táo đang ở ngồi ở giữa mấy thứ này, nhìn thấy Đường Dĩ Tố bước ra, thằng bé vội vàng đứng lên, sau đó có chút bất an nhìn cô.
"Con sao vậy, sao đột nhiên lại bị té?" Đường Dĩ Tố bước nhanh lên trước, muốn nhìn xem tình trạng của Đường Táo, nhưng tay cô còn đang dính dầu mỡ, không tiện đụng vào trẻ con, "Không có việc gì chứ hả, xoay một vòng cho má mi xem có chỗ nào bị trầy da tróc vảy không?"
"Con không sao." Đường Táo nhanh chóng trả lời, lưng thẳng tắp, cũng không chịu xoay.
Đường Dĩ Tố nhìn thằng bé, có chút cảm thấy Đường Táo không đúng chỗ nào.
"Ngẩng mặt lên cho má mi xem, không phải là té dập răng đó chứ?" Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố có chút lo lắng nói.
Đường Táo lập tức ngẩng đầu, nhếch nhẹ môi cho Đường Dĩ Tố dòm thử răng cửa nhỏ của nó một chút: "Hàm răng con còn đây, má mi đi nấu cơm đi, không có việc gì mà."
Càng nói như vậy, Đường Dĩ Tố càng hồ nghi, cô nhìn quanh bốn phía một phen, trừ những đồ rơi xuống đất ra, Đường Dĩ Tố rốt cuộc phát hiện chỗ không thích hợp: "Khí cầu siêu cấp phi hiệp của con đâu?"
Đường Táo nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng cúi đầu. Sau khi nhìn thấy trên cổ tay mình còn sợi dây treo khí cầu, thằng bé vội vàng giấu tay ra sau lưng.
Động tác nhỏ này của nó sao qua mặt được Đường Dĩ Tố, cô cũng lười lấy tay của Đường Táo để xem, chỉ đi dọc theo sợi dây, cuối cùng tìm thấy một cái khí cầu bẹp lép trong thùng rác.
Đường Táo nhìn đồ chơi trong tay Đường Dĩ Tố, một hồi lâu, thằng bé mới mở miệng, thanh âm nho nhỏ, đứt quãng nói: "Má mi... Con không thích chơi đồ chơi..."
"Ừm?" Đường Dĩ Tố làm sao cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại trả lời như vậy, "Vì sao con không thích đồ chơi?"
"Sau này... Không cần mua cho con đồ chơi, con không thích chơi." Đường Táo thấp giọng nói.
Đường Dĩ Tố nghe vậy, trong lòng lại rối rắm.
Cho dù khí cầu không quý bằng ô tô nhỏ, nhưng Đường Táo yêu thích nó lộ ra ngoài. Khi Đường Dĩ Tố đem sợi dây dài cột trên cổ tay thằng bé, nó cười nhe răng không thấy mắt mũi.
Lại còn bộ dáng sau khi ôm khí cầu về nhà, cứ như là ôm bảo vật, giờ chỉ mới trôi qua không đến nửa tiếng, sao lại có mới nới cũ nhanh như vậy được?
Tuy rằng chỉ ở cùng Đường Táo một thời gian ngắn ngủi, nhưng Đường Dĩ Tố đã đại khái hơi rõ ràng tính tình của thằng bé: việc này có cổ quái.
Cô nhịn không được mặt trầm xuống, nghiêm túc nhìn Đường Táo nói: "Đường Táo, nói cho má mi nghe, sao lại như thế này. Nói ra sẽ được khoan hồng, má mi mà biết con không thành thật, mọi chuyện sẽ nghiêm trọng."
Ngẩng đầu nhìn Đường Dĩ Tố một cái, thấy sắc mặt cô nghiêm túc, lưng Đường Táo không tự giác càng thêm thẳng tắp, hai tay bởi vì khẩn trương nắm đến gắt gao, thoạt nhìn có vài phần đáng thương.
Nhưng Đường Dĩ Tố lại không thể mềm lòng.
Cô tuy rằng chưa từng nuôi dưỡng trẻ nhỏ, nhưng cô cũng biết thói quen hư phải uốn nắn từ nhỏ. Nếu Đường Táo nói dối, phải nhanh chóng sửa đúng mới được.
"Con cho rằng... Là con không cẩn thận làm dơ khí cầu, con định kéo nó xuống làm cho sạch sẽ... Sau đó không cẩn thận khí cầu hỏng rồi." Đường Táo nhỏ giọng nói, nghe thanh âm kia, tựa hồ sắp khóc.
Đường Dĩ Tố trên dưới kiểm tra khí cầu lại một lần, cuối cùng phát hiện thì ra ở dưới đáy khí cầu có chỗ lỗ hổng. Món đồ chơi này chỉ hai đồng tiền, cho nên thủ công thô ráp, chỗ lỗ hổng được trực tiếp dùng băng keo trong làm dính lại.
Có lẽ lúc Đường Táo ôm khí cầu, phát hiện mảnh băng keo trong suốt kia, trẻ con không hiểu lắm, trực tiếp giật ra, khí cầu bay hết hơi, đương trường xẹp lép.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Đường Dĩ Tố tức khắc có chút hối hận mình vừa rồi quá nghiêm túc, nhưng Đường Táo thật sự nói dối, lúc này cũng không phải là lúc thích hợp để cô khôi phục bộ dáng nhuyễn manh làm nũng với thằng bé, Đường Dĩ Tố đành phải hỏi: "Vậy tại sao nhiều đồ lại rớt xuống đất như vậy, chính con cũng té luôn?"
Đường Táo cúi đầu: "Con muốn giữ cho khí cầu không hư, sau đó không ôm được, nên định trộm giấu xuống, kết quả bị khí cầu làm trượt ngã."
"Vì sao con muốn trộm giấu đi?".
Đường Táo lại cúi đầu không chịu nói chuyện.
Đường Dĩ Tố thở dài, nhịn không được vươn tay, dùng bàn tay tương đối sạch sẽ sờ sờ đầu thằng bé. Sờ xuống thái dương, lại phát hiện khóe mắt Đường Táo có điểm phiếm hồng, miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất đáng thương.
"Tiểu Táo, con có biết chuyện này, con làm sai chỗ nào sao?" Đường Dĩ Tố nói, "Khí cầu hư rồi, con phải nói với má mi rõ ràng, không nên lén quăng nó vào thùng rác, càng không nên nói dối má mi, hiểu chưa?""
"Con nói con không thích khí cầu, kêu má mi về sau đừng mua đồ chơi cho con, vậy lỡ như má mi thật sự tin lời con, sau này không bao giờ mua đồ chơi, con không phải sẽ không có đồ chơi hay sao. Vậy thì rất đáng tiếc, đúng không?!"
Đường Dĩ Tố sờ đầu Đường Táo thật gắng sức, sờ đến mức đầu thằng bé lắc qua lắc lại, mới nghe Đường Táo nói: "Nhưng mà khí cầu vừa mới mua về, đã bị con làm hư rồi."
Đường Dĩ Tố vừa nghe, lập tức minh bạch, hoá ra đứa nhỏ này còn đang tự trách mình.
"Cái khí cầu này, ""thọ mệnh"" xác thật hơi ngắn ngủi một chút, nhưng con lại không phải cố ý làm nó hư. Bởi vì con quá thích nó, muốn làm cho nó được sạch sẽ, mới không cẩn thận làm hư. Mục đích của con là tốt, không tính là làm sai." Đường Dĩ Tố giảng giải.
Đường Táo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn: "Con thích nó, nó lại hư rồi, con không dám thích nữa."
Đường Dĩ Tố ngẩn ra, những lời này quả thực giống như cây búa nện lên ngực cô, không đau, nhưng cảm giác rầu rĩ, ê ẩm tê dại cả người.
Này này này...
Sao trên đời này lại có đứa nhỏ có tính cách như vậy chứ...
Đường Dĩ Tố quả thực không biết làm sao, chỉ muốn ôm thằng bé lại mà xoa dịu. Một khí cầu giá hai đồng mà thôi, mua một trăm cái còn được, thật sự cần phải cẩn thận như vậy sao.
Nhưng hiện tại cô còn đang mặc tạp dề, cả người dầu mỡ, hơn nữa thời khắc mấu chốt này, nhất định phải giáo dục trẻ cho tốt.
Đường Dĩ Tố đành phải nói: "Đó là bởi vì Tiểu Táo chỉ là trẻ con, tuổi của con quá nhỏ, rất nhiều chuyện con không hiểu rõ. Con không biết chỗ đó là lỗ hổng của khí cầu. Nhưng hiện giờ con đã biết rồi, má mi hỏi con, ngày mai má mi lại mua cho con một cái khí cầu, nhìn thấy cái chỗ có băng keo trong suốt kia, con có còn xé nó không?"
Đường Táo lắc lắc đầu.
"Vậy ví dụ ngày mai má mi mua cho con ô tô nhỏ, nói với con, lốp xe ô tô không thể gỡ ra, gỡ ra ô tô sẽ hoàn toàn bị hư, con có còn cố ý gỡ ra không?" Đường Dĩ Tố hỏi.
Đường Táo lại lắc lắc đầu.
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - 21/03/2019
Đường Dĩ Tố có chút kinh ngạc, chọn nửa ngày, chọn tới chọn lui vẫn là cái này?
"Chỉ mua khí cầu thôi sao? Con có muốn cái ô tô nhỏ kia luôn không?" cô hỏi.
Trong ấn tượng của Đường Dĩ Tố, bé gái phần lớn thích búp bê Barbie có váy công chúa, còn bé trai thì lại là ô tô hay siêu nhân, Ultraman linh tinh gì đó.
Đường Táo lắc lắc đầu, đúng lúc này, người nhân viên giúp thằng bé chọn khí cầu nghe được đối thoại của hai mẹ con, nhịn không được cười nói với Đường Dĩ Tố: "Bảo bảo nhà chị đúng là biết suy nghĩ, vừa nãy nó hỏi em, món đồ chơi nào là rẻ nhất, em chỉ cho nó cái khí cầu, đúng là thằng bé chọn một cái để mua."
"Vậy sao." Đường Dĩ Tố có chút ngạc nhiên.
Đồ chơi đối với Đường Táo mà nói cũng dụ hoặc ngang với trà sữa, cánh gà đối với cô. Bình thường không nhìn thấy thì thôi, hiện tại một đống món bày ở trước mặt, quả thực là khó mà kháng cự, tới lúc này rồi mà đứa nhỏ này còn nhớ thương cho túi tiền của Đường Dĩ Tố!
Tự chủ của Đường Táo còn mạnh hơn cô nha!
Đầu thằng bé cúi thấp, đừng nói nhìn mặt, ngay cả thanh âm cũng nghe không rõ.
Đường Dĩ Tố ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với Đường Táo: "Tiểu quả Táo à, má mi đã nói sẽ mua cho con đồ chơi, con cũng không cần lo chuyện tính tiền của má mi, nghĩ muốn cái gì thì trực tiếp lấy cái đó, được sao? Tiền không đủ thì lại kiếm, nếu đã tới đây, chúng ta phải mua đồ mà trong lòng mình thích nhất, nha?"
Đường Táo ngón tay đang ôm khí cầu nhỏ xoắn lại vào nhau, một hồi lâu, Đường Dĩ Tố mới nghe được nó nhỏ giọng nói: "Về sau, tới sinh nhật con, lại mua ô tô nhỏ đi."
"Không có việc gì, hiện tại con thích thì mua, không cần chờ đến lúc sinh nhật đâu." Đường Dĩ Tố nhịn không được khuyên nhủ, nhưng mà bất luận cô nói gì, Đường Táo cũng đều cúi đầu không chịu nói chuyện.
Đường Dĩ Tố lập tức nhớ tới chuyện trước đó, khi cô nấu cơm cho thằng bé, đứa nhỏ này đã nói nó nguyện ý ngốc ở nhà trẻ về nhà trễ một chút.
Nguyên thân nuôi dưỡng Đường Táo nhiều năm như vậy, Đường Dĩ Tố xuyên qua lại đây chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã xảy ra rất nhiều thay đổi.
Có thể có vài thay đổi Đường Táo có thể lập tức thích ứng, có vài cái lại không được, đặc biệt là chuyện đề cập đến cảm giác an toàn trong nội tâm của trẻ nhỏ, làm quá lỡ như hoàn toàn ngược lại thì xong đời rồi, xem ra vẫn là nên để mọi chuyện từ từ mới được.
"Vậy được rồi, chúng ta móc ngoéo, hôm sinh nhật của mình, bạn nhỏ Đường Táo của chúng ta muốn má mi dẫn lại đây mua ô tô nhỏ, nhớ kỹ chưa?" Đường Dĩ Tố nói.
Đường Táo rốt cuộc ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà gật gật đầu với mẹ nó.
Tính tiền xong, Đường Táo nhìn túi nhỏ túi to Đường Dĩ Tố xách theo, rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Đường Dĩ Tố nhìn thấy, nghĩ nghĩ, cô lấy dây móc của khí cầu nhỏ đeo lên cổ tay Đường Táo, sau đó đem túi cà rốt nhỏ vừa mua cho thằng bé: "Bé Táo, con có thể giúp má mi chia sẻ một chút không?"
Đường Táo cao hứng gật đầu. Một tay đeo khí cầu nhỏ, ôm chặt túi cà rốt, một tay khác nắm vạt áo Đường Dĩ Tố, cùng nhau về nhà.
Bởi vì đi mua đồ ăn nên mất không ít thời gian, khi hai người về đến nhà, mặt trời đã muốn xuống núi.
Vào cửa, Đường Dĩ Tố kêu Đường Táo tự chơi trong chốc lát, cô nhanh chóng vọt vào phòng bếp.
Thằng bé nghe lời ôm khí cầu ngồi trên sô pha. Chỉ chốc lát sau, ở trong phòng bếp, Đường Dĩ Tố nghe được âm thanh Đường Táo nhỏ giọng nói chuyện.
Cô dựng lỗ tai nghe một chút, tuy rằng nghe không rõ Đường Táo đang nói gì cho lắm, bất quá bộ dáng lẩm nhẩm lầm nhầm kia, hình như là đang nói chuyện với khí cầu?
Đứa nhỏ này, một cái khí cầu mà thôi, đã yêu thích như vậy, xem ra về sau vẫn là nên tìm cơ hội mua cho nó thêm vài món đồ chơi mới được.
Đồ ăn hôm nay đều là do Đường Táo tự mình chọn, có thịt heo, cà rốt, cà tím, khoai tây, còn có tôm, đủ để Đường Dĩ Tố xắn tay làm một bữa tiệc lớn.
Đường Dĩ Tố am hiểu nhất là nấu cà tím, sau đó cô lại nấu một phần cà rốt xào thịt, cuối cùng làm một chén tôm hầm khoai tây.
Tôm là hải sản, rất mau chín, Đường Dĩ Tố một nấu xong, lập tức tắt bếp chuẩn bị kêu Đường Táo tới ăn cơm, ngay lúc này, bỗng nghe một tiếng "Bang" truyền đến từ phòng khách, sau đó lại nghe "Sột soạt" như là có thứ gì liên tục bị đảo lên.
Đang vớt tôm ra, nghe tiếng động, Đường Dĩ Tố hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là nghĩ Đường Táo bị té.
Cô bất chấp đang múc một nửa tôm, nhanh chóng xông ra ngoài phòng khách, lại thấy chén trà trên bàn, romote tivi, sọt giấy vụn đều đổ xuống đất, Đường Táo đang ở ngồi ở giữa mấy thứ này, nhìn thấy Đường Dĩ Tố bước ra, thằng bé vội vàng đứng lên, sau đó có chút bất an nhìn cô.
"Con sao vậy, sao đột nhiên lại bị té?" Đường Dĩ Tố bước nhanh lên trước, muốn nhìn xem tình trạng của Đường Táo, nhưng tay cô còn đang dính dầu mỡ, không tiện đụng vào trẻ con, "Không có việc gì chứ hả, xoay một vòng cho má mi xem có chỗ nào bị trầy da tróc vảy không?"
"Con không sao." Đường Táo nhanh chóng trả lời, lưng thẳng tắp, cũng không chịu xoay.
Đường Dĩ Tố nhìn thằng bé, có chút cảm thấy Đường Táo không đúng chỗ nào.
"Ngẩng mặt lên cho má mi xem, không phải là té dập răng đó chứ?" Nghĩ vậy, Đường Dĩ Tố có chút lo lắng nói.
Đường Táo lập tức ngẩng đầu, nhếch nhẹ môi cho Đường Dĩ Tố dòm thử răng cửa nhỏ của nó một chút: "Hàm răng con còn đây, má mi đi nấu cơm đi, không có việc gì mà."
Càng nói như vậy, Đường Dĩ Tố càng hồ nghi, cô nhìn quanh bốn phía một phen, trừ những đồ rơi xuống đất ra, Đường Dĩ Tố rốt cuộc phát hiện chỗ không thích hợp: "Khí cầu siêu cấp phi hiệp của con đâu?"
Đường Táo nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng cúi đầu. Sau khi nhìn thấy trên cổ tay mình còn sợi dây treo khí cầu, thằng bé vội vàng giấu tay ra sau lưng.
Động tác nhỏ này của nó sao qua mặt được Đường Dĩ Tố, cô cũng lười lấy tay của Đường Táo để xem, chỉ đi dọc theo sợi dây, cuối cùng tìm thấy một cái khí cầu bẹp lép trong thùng rác.
Đường Táo nhìn đồ chơi trong tay Đường Dĩ Tố, một hồi lâu, thằng bé mới mở miệng, thanh âm nho nhỏ, đứt quãng nói: "Má mi... Con không thích chơi đồ chơi..."
"Ừm?" Đường Dĩ Tố làm sao cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại trả lời như vậy, "Vì sao con không thích đồ chơi?"
"Sau này... Không cần mua cho con đồ chơi, con không thích chơi." Đường Táo thấp giọng nói.
Đường Dĩ Tố nghe vậy, trong lòng lại rối rắm.
Cho dù khí cầu không quý bằng ô tô nhỏ, nhưng Đường Táo yêu thích nó lộ ra ngoài. Khi Đường Dĩ Tố đem sợi dây dài cột trên cổ tay thằng bé, nó cười nhe răng không thấy mắt mũi.
Lại còn bộ dáng sau khi ôm khí cầu về nhà, cứ như là ôm bảo vật, giờ chỉ mới trôi qua không đến nửa tiếng, sao lại có mới nới cũ nhanh như vậy được?
Tuy rằng chỉ ở cùng Đường Táo một thời gian ngắn ngủi, nhưng Đường Dĩ Tố đã đại khái hơi rõ ràng tính tình của thằng bé: việc này có cổ quái.
Cô nhịn không được mặt trầm xuống, nghiêm túc nhìn Đường Táo nói: "Đường Táo, nói cho má mi nghe, sao lại như thế này. Nói ra sẽ được khoan hồng, má mi mà biết con không thành thật, mọi chuyện sẽ nghiêm trọng."
Ngẩng đầu nhìn Đường Dĩ Tố một cái, thấy sắc mặt cô nghiêm túc, lưng Đường Táo không tự giác càng thêm thẳng tắp, hai tay bởi vì khẩn trương nắm đến gắt gao, thoạt nhìn có vài phần đáng thương.
Nhưng Đường Dĩ Tố lại không thể mềm lòng.
Cô tuy rằng chưa từng nuôi dưỡng trẻ nhỏ, nhưng cô cũng biết thói quen hư phải uốn nắn từ nhỏ. Nếu Đường Táo nói dối, phải nhanh chóng sửa đúng mới được.
"Con cho rằng... Là con không cẩn thận làm dơ khí cầu, con định kéo nó xuống làm cho sạch sẽ... Sau đó không cẩn thận khí cầu hỏng rồi." Đường Táo nhỏ giọng nói, nghe thanh âm kia, tựa hồ sắp khóc.
Đường Dĩ Tố trên dưới kiểm tra khí cầu lại một lần, cuối cùng phát hiện thì ra ở dưới đáy khí cầu có chỗ lỗ hổng. Món đồ chơi này chỉ hai đồng tiền, cho nên thủ công thô ráp, chỗ lỗ hổng được trực tiếp dùng băng keo trong làm dính lại.
Có lẽ lúc Đường Táo ôm khí cầu, phát hiện mảnh băng keo trong suốt kia, trẻ con không hiểu lắm, trực tiếp giật ra, khí cầu bay hết hơi, đương trường xẹp lép.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Đường Dĩ Tố tức khắc có chút hối hận mình vừa rồi quá nghiêm túc, nhưng Đường Táo thật sự nói dối, lúc này cũng không phải là lúc thích hợp để cô khôi phục bộ dáng nhuyễn manh làm nũng với thằng bé, Đường Dĩ Tố đành phải hỏi: "Vậy tại sao nhiều đồ lại rớt xuống đất như vậy, chính con cũng té luôn?"
Đường Táo cúi đầu: "Con muốn giữ cho khí cầu không hư, sau đó không ôm được, nên định trộm giấu xuống, kết quả bị khí cầu làm trượt ngã."
"Vì sao con muốn trộm giấu đi?".
Đường Táo lại cúi đầu không chịu nói chuyện.
Đường Dĩ Tố thở dài, nhịn không được vươn tay, dùng bàn tay tương đối sạch sẽ sờ sờ đầu thằng bé. Sờ xuống thái dương, lại phát hiện khóe mắt Đường Táo có điểm phiếm hồng, miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất đáng thương.
"Tiểu Táo, con có biết chuyện này, con làm sai chỗ nào sao?" Đường Dĩ Tố nói, "Khí cầu hư rồi, con phải nói với má mi rõ ràng, không nên lén quăng nó vào thùng rác, càng không nên nói dối má mi, hiểu chưa?""
"Con nói con không thích khí cầu, kêu má mi về sau đừng mua đồ chơi cho con, vậy lỡ như má mi thật sự tin lời con, sau này không bao giờ mua đồ chơi, con không phải sẽ không có đồ chơi hay sao. Vậy thì rất đáng tiếc, đúng không?!"
Đường Dĩ Tố sờ đầu Đường Táo thật gắng sức, sờ đến mức đầu thằng bé lắc qua lắc lại, mới nghe Đường Táo nói: "Nhưng mà khí cầu vừa mới mua về, đã bị con làm hư rồi."
Đường Dĩ Tố vừa nghe, lập tức minh bạch, hoá ra đứa nhỏ này còn đang tự trách mình.
"Cái khí cầu này, ""thọ mệnh"" xác thật hơi ngắn ngủi một chút, nhưng con lại không phải cố ý làm nó hư. Bởi vì con quá thích nó, muốn làm cho nó được sạch sẽ, mới không cẩn thận làm hư. Mục đích của con là tốt, không tính là làm sai." Đường Dĩ Tố giảng giải.
Đường Táo nghe vậy, ngẩng đầu nhìn: "Con thích nó, nó lại hư rồi, con không dám thích nữa."
Đường Dĩ Tố ngẩn ra, những lời này quả thực giống như cây búa nện lên ngực cô, không đau, nhưng cảm giác rầu rĩ, ê ẩm tê dại cả người.
Này này này...
Sao trên đời này lại có đứa nhỏ có tính cách như vậy chứ...
Đường Dĩ Tố quả thực không biết làm sao, chỉ muốn ôm thằng bé lại mà xoa dịu. Một khí cầu giá hai đồng mà thôi, mua một trăm cái còn được, thật sự cần phải cẩn thận như vậy sao.
Nhưng hiện tại cô còn đang mặc tạp dề, cả người dầu mỡ, hơn nữa thời khắc mấu chốt này, nhất định phải giáo dục trẻ cho tốt.
Đường Dĩ Tố đành phải nói: "Đó là bởi vì Tiểu Táo chỉ là trẻ con, tuổi của con quá nhỏ, rất nhiều chuyện con không hiểu rõ. Con không biết chỗ đó là lỗ hổng của khí cầu. Nhưng hiện giờ con đã biết rồi, má mi hỏi con, ngày mai má mi lại mua cho con một cái khí cầu, nhìn thấy cái chỗ có băng keo trong suốt kia, con có còn xé nó không?"
Đường Táo lắc lắc đầu.
"Vậy ví dụ ngày mai má mi mua cho con ô tô nhỏ, nói với con, lốp xe ô tô không thể gỡ ra, gỡ ra ô tô sẽ hoàn toàn bị hư, con có còn cố ý gỡ ra không?" Đường Dĩ Tố hỏi.
Đường Táo lại lắc lắc đầu.
/83
|