Editor: Lạc Tiếu - 02/02/2020
Khi mọi người bắt đầu nhập bàn, cũng đã hơn 10 giờ, ăn uống hàn thuyên rồi về thì thời gian đã qua 12 giờ đêm từ lâu.
Đường Dĩ Tố khi vừa về phòng, đã lập tức gửi tin nhắn thoại cho bé con nhà mình, nói cô đã trở lại khách sạn, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sau khi gửi xong, Đường Dĩ Tố nhìn chằm chằm di động đợi trong chốc lát, không thấy Đường Táo trả lời, cô liền bước vào toilet tẩy trang. Vừa tháo trang sức, Đường Dĩ Tố vừa nhìn mình trong gương, trong đầu tua lại cảnh bữa tiệc vừa nãy thấy Đồng Trân săn sóc Trình Du ra sao.
Ảnh hậu Đồng Trân năm nay cũng sắp trung niên, có gia đình và con cái. Trước màn ảnh, cô là nữ vương khí thế ngập trời, nhưng một khi gặp được trẻ con, lại lập tức hòa tan, trở thành người mẹ hiền lành dịu dàng.
Lúc Trình Du ăn xương, không cẩn thận làm miệng bị thương, không chỉ có Đồng Trân, mà Đường Dĩ Tố cũng thấy đau lòng chịu không nổi. Nhìn dáng vẻ của Đồng Trân chăm sóc cho Trình Du, Đường Dĩ Tố bất giác nghĩ tới sinh hoạt hằng ngày của cô và Đường Táo.
Cô nói với nhóc con, mẫu tử liên tâm, khi Đường Táo bị thương, cô là mẹ cũng sẽ cảm thấy đau.
Cô còn nói với nó, không thể nói dối, giữa hai mẹ con nhất định phải đối xử thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Lại nghĩ đến sự khác thường mấy ngày gần đây của Đường Táo, còn có hôm nay sau khi Đường Dĩ Tố nói mình phải tăng ca thêm giờ, Đường Táo trầm mặc trong chốc lát, dò hỏi cô còn bị muỗi cắn hay không, trong lòng Đường Dĩ Tố không khỏi trào lên cảm giác nghèn nghẹn.
Cô nhanh chóng lau khô mặt, sau đó chạy đến mép giường, cầm điện thoại lên.
Mở khung chat, dù Đường Táo còn chưa trả lời tin thoại của mình, nhưng Đường Dĩ Tố vẫn là click mở video trò chuyện.
Giao diện gọi video vừa hiện ra, đầu bên kia ngay lập tức bắt máy. Nhưng chưa được hai giây, hình ảnh đã bị đóng, cuộc gọi cũng nhanh chóng tắt đi.
— Đường Táo quả nhiên còn chưa ngủ!
Sau khi xác định được điều này, Đường Dĩ Tố gọi lại một lần nữa, bất quá lần này gọi đến hết chuông cũng không ai bắt máy.
Đường Dĩ Tố bất đắc dĩ nhìn Đường Táo "bịt tai trộm chuông".
Nếu nói trước đó cô còn đang suy nghĩ người bắt máy có thể là Tần Hoa hay không, hiện tại thì có thể trăm phần trăm xác định, khẳng định là Đường Táo không thể nghi ngờ.
Video không gọi được, Đường Dĩ Tố lại gửi đi một tin nhắn thoại: "Đường Táo, má mi biết con chưa ngủ, nghe máy đi, má mi hứa sẽ không la mắng con đâu."
Nhắn xong, cô chờ khoảng ba phút, lại một lần nữa gọi video, rốt cuộc lần này cũng gọi được. Gương mặt Đường Dĩ Tố lập tức xuất hiện ở trong khung điện thoại, bên phía Đường Táo là một mảnh đen tuyền, cái gì cũng thấy không rõ.
Một lát sau, thanh âm Đường Táo từ trong bóng đêm truyền đến: "Má mi?"
Sắc mặt Đường Dĩ Tố vô cùng nghiêm túc, vừa nhìn qua là biết tâm trạng không tốt, lúc Đường Táo nhẹ giọng kêu hai chữ "Má mi", thanh âm cũng mang theo vài phần thấp thỏm.
"Hiện tại con đang nằm trên giường sao?" Đường Dĩ Tố hỏi.
"Dạ."
"Sao còn chưa ngủ nữa?" Cô lại hỏi.
Đường Táo trầm mặc một chút, mới nói: "Không ngủ được."
"Đang đợi tin nhắn của má mi, đúng không?" Đường Dĩ Tố hỏi.
"Con không có..." Đường Táo lập tức phủ nhận.
"Còn nói không có." Âm thanh dịu dàng từ bên kia đường dây phát ra, "Bạn nhỏ mà ngủ trễ, sau này lớn lên không cao được đâu. Con không muốn lớn sao?"
"Con muốn..." Đường Táo rầu rĩ nói.
Đường Dĩ Tố nhìn màn hình đen tuyền: "Lớn lên Tiểu Táo muốn làm gì?"
Trả lời cô là một mảnh im lặng, đứa nhỏ này lại không nói gì.
Đường Dĩ Tố đã suy nghĩ cẩn thận, gần đây Đường Táo vì sao lại khác lạ như vậy, cho nên giờ phút này thấy nó trầm mặc, cô cũng không giận, mà là cầm di động lên giường nằm, hỏi: "Sau này Đường Táo trưởng thành, có thể bảo vệ má mi được không?"
"Dạ được.." Đường Táo nhỏ giọng nói.
"Vậy con biết làm cách nào để bảo vệ một người sao?" Đường Dĩ Tố hỏi.
Thằng bé suy nghĩ một chút, rầu rĩ nói: "Không cho má mi bị muỗi cắn."
Đường Dĩ Tố nghe hứa hẹn của con, nhẹ nhàng cười. Quyết định thẳng thắn thành khẩn một ít, cô nói với Đường Táo: "Tiểu Táo, có một chuyện má mi muốn nói lời xin lỗi với con."
Đường Táo tuy rằng không nói gì, Đường Dĩ Tố cũng nhìn không thấy mặt thằng bé, nhưng có thể cảm giác được, giờ phút này Đường Táo khẳng định đang tò mò nhìn mình.
Đường Dĩ Tố nhẹ giọng nói: "Mấy ngày hôm trước, lúc đóng phim, má mi không cẩn thận bị té một cái, trên trán, trên cổ, cánh tay, còn có bắp chân đều bị thương."
"Ngày đó con hỏi có phải má mi bị muỗi cắn hay không, vì sợ con lo lắng, cho nên má mi mới lừa con, nói với con là đúng vậy. Nhưng kỳ thật những vết thương này đều là do khi công tác, má mi không cẩn thận mới bị thương."
"Tựa như đôi lúc con đi học làm thủ công, lúc miết giấy, tay không cẩn thận bị trang giấy cắt qua, hay là lúc con học thể dục, khi chơi trò chơi bị té trầy đầu gối. Sau đó vì để má mi không lo lắng, nói dối rồi còn giả vờ mình không có bị thương. Má mi lúc đó cũng giống như vậy."
Đường Táo trầm mặc, hồi lâu cũng không nói gì.
Đường Dĩ Tố lại tiếp tục nói: "Hiện tại má mi nhận thức được sai lầm của mình rồi. Thẳng thắn từ khoan kháng cự từ nghiêm, con có thể tha thứ cho má mi không?"
Đường Táo lúc này mới nói: "Người thật sự biết mình làm sai?"
Đường Dĩ Tố vừa nghe, liền nhớ tới, lời này không phải đều là cô nói ra khi Đường Táo làm sai hay sao..
Bất quá ai kêu cô lừa thằng bé, còn bị nhìn thấu, giờ phút này Đường Dĩ Tố đành phải ngoan ngoãn gật đầu: "Má mi biết sai rồi."
"Vậy về sau người còn..." Đường Táo nói đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại.
Đường Dĩ Tố vốn dĩ cho rằng, nửa câu sau Đường Táo sẽ hỏi cô sau này còn lừa dối nữa không, nhưng ngay sau đó lại nghe nó nói: "Còn tiếp tục làm mình bị thương sao?"
- Về sau người còn tiếp tục làm mình bị thương sao?-
Đường Dĩ Tố ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có, sẽ nỗ lực bảo vệ tốt bản thân, tận lực không làm cho Đường Táo đại nhân của chúng ta lo lắng."
Đường Táo nghe xong, cũng không trả lời. Ngay sau đó, tiếng tách tách truyền đến, bỗng nhiên màn hình sáng ngời, thì ra thằng bé bò dậy, bật đèn lên.
Đèn sáng, rốt cuộc Đường Dĩ Tố thấy được mặt Đường Táo.
Mặt bánh bao nho nhỏ, nghiêm túc nhìn Đường Dĩ Tố, tuy rằng dáng vẻ thoạt nhìn thực hung dữ, bất quá so với bộ dáng lạnh nhạt mấy hôm trước, hiện tại thằng bé có vẻ có sinh khí hơn nhiều.
Xác nhận thái độ thành khẩn nhận sai vô cùng tốt đẹp của Đường Dĩ Tố, Đường Táo mới hừ nói: "Tuy rằng con đợi suốt bốn ngày má mi mới nhận thức được sai lầm của bản thân... Nhưng nể tình đây là lần đầu phạm phải, con tha thứ cho người."
Đường Dĩ Tố nghe xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy, Tiểu Táo, má mi có một nghi vấn.. Mấy ngày nay, mỗi ngày con đều sớm chúc má mi ngủ ngon, còn chưa kịp nói hai câu đã tắt mất, có phải vì chuyện này hay không."
Dù sao thì mẹ cũng nhận ra sai lầm của mình, Đường Táo cũng muốn không che dấu, trừng mắt nhìn Đường Dĩ Tố: "Người đã bị thương, còn suốt ngày gọi video với con, không chịu ngủ sớm, làm sao miệng vết thương mau lành được?"
"Đúng đúng đúng, Đường đại nhân nói đúng lắm!" Đường Dĩ Tố vội vàng chân chó phụ họa.
Thừa dịp Đường Táo chịu đáp lại, cô nhanh chóng nói nhiều vài câu. Thấy thái độ tốt đẹp của Đường Dĩ Tố, Đường Táo cũng miễn cưỡng rầm rì vài tiếng. Sau đó cô lại chia sẻ với thằng bé chuyện hằng ngày của mình, Đường Táo lập tức nghiêm túc lắng nghe.
Đường Dĩ Tố nói suốt gần hai mươi phút, mới coi như xong. Dù sao thì mấy ngày nay hai mẹ con cũng không nói chuyện với nhau được mấy câu. Sau khi kể xong chuyện của mình, Đường Dĩ Tố lập tức dò hỏi: "Tiểu Táo, mấy ngày nay con sao rồi, mỗi ngày làm gì?"
Nhìn ánh mắt chờ mong của Đường Dĩ Tố, Đường Táo nhấp nhấp miệng cúi đầu, tựa hồ hơi do dự một chút, sau đó ngẩng đầu nói với cô: "Con đang làm một việc."
Đường Dĩ Tố nhìn bộ dáng thẹn thùng, biết Đường Táo khẳng định đang gạt mình làm gì đó, lập tức tò mò truy hỏi: "Chuyện gì đó, có liên quan tới má mi không?"
Đường Táo gật gật đầu, đang muốn trả lời Đường Dĩ Tố, bỗng nhiên, ngoài hành lang khách sạn đột ngột truyền tới một tiếng thét chói tai.
Khi mọi người bắt đầu nhập bàn, cũng đã hơn 10 giờ, ăn uống hàn thuyên rồi về thì thời gian đã qua 12 giờ đêm từ lâu.
Đường Dĩ Tố khi vừa về phòng, đã lập tức gửi tin nhắn thoại cho bé con nhà mình, nói cô đã trở lại khách sạn, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sau khi gửi xong, Đường Dĩ Tố nhìn chằm chằm di động đợi trong chốc lát, không thấy Đường Táo trả lời, cô liền bước vào toilet tẩy trang. Vừa tháo trang sức, Đường Dĩ Tố vừa nhìn mình trong gương, trong đầu tua lại cảnh bữa tiệc vừa nãy thấy Đồng Trân săn sóc Trình Du ra sao.
Ảnh hậu Đồng Trân năm nay cũng sắp trung niên, có gia đình và con cái. Trước màn ảnh, cô là nữ vương khí thế ngập trời, nhưng một khi gặp được trẻ con, lại lập tức hòa tan, trở thành người mẹ hiền lành dịu dàng.
Lúc Trình Du ăn xương, không cẩn thận làm miệng bị thương, không chỉ có Đồng Trân, mà Đường Dĩ Tố cũng thấy đau lòng chịu không nổi. Nhìn dáng vẻ của Đồng Trân chăm sóc cho Trình Du, Đường Dĩ Tố bất giác nghĩ tới sinh hoạt hằng ngày của cô và Đường Táo.
Cô nói với nhóc con, mẫu tử liên tâm, khi Đường Táo bị thương, cô là mẹ cũng sẽ cảm thấy đau.
Cô còn nói với nó, không thể nói dối, giữa hai mẹ con nhất định phải đối xử thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Lại nghĩ đến sự khác thường mấy ngày gần đây của Đường Táo, còn có hôm nay sau khi Đường Dĩ Tố nói mình phải tăng ca thêm giờ, Đường Táo trầm mặc trong chốc lát, dò hỏi cô còn bị muỗi cắn hay không, trong lòng Đường Dĩ Tố không khỏi trào lên cảm giác nghèn nghẹn.
Cô nhanh chóng lau khô mặt, sau đó chạy đến mép giường, cầm điện thoại lên.
Mở khung chat, dù Đường Táo còn chưa trả lời tin thoại của mình, nhưng Đường Dĩ Tố vẫn là click mở video trò chuyện.
Giao diện gọi video vừa hiện ra, đầu bên kia ngay lập tức bắt máy. Nhưng chưa được hai giây, hình ảnh đã bị đóng, cuộc gọi cũng nhanh chóng tắt đi.
— Đường Táo quả nhiên còn chưa ngủ!
Sau khi xác định được điều này, Đường Dĩ Tố gọi lại một lần nữa, bất quá lần này gọi đến hết chuông cũng không ai bắt máy.
Đường Dĩ Tố bất đắc dĩ nhìn Đường Táo "bịt tai trộm chuông".
Nếu nói trước đó cô còn đang suy nghĩ người bắt máy có thể là Tần Hoa hay không, hiện tại thì có thể trăm phần trăm xác định, khẳng định là Đường Táo không thể nghi ngờ.
Video không gọi được, Đường Dĩ Tố lại gửi đi một tin nhắn thoại: "Đường Táo, má mi biết con chưa ngủ, nghe máy đi, má mi hứa sẽ không la mắng con đâu."
Nhắn xong, cô chờ khoảng ba phút, lại một lần nữa gọi video, rốt cuộc lần này cũng gọi được. Gương mặt Đường Dĩ Tố lập tức xuất hiện ở trong khung điện thoại, bên phía Đường Táo là một mảnh đen tuyền, cái gì cũng thấy không rõ.
Một lát sau, thanh âm Đường Táo từ trong bóng đêm truyền đến: "Má mi?"
Sắc mặt Đường Dĩ Tố vô cùng nghiêm túc, vừa nhìn qua là biết tâm trạng không tốt, lúc Đường Táo nhẹ giọng kêu hai chữ "Má mi", thanh âm cũng mang theo vài phần thấp thỏm.
"Hiện tại con đang nằm trên giường sao?" Đường Dĩ Tố hỏi.
"Dạ."
"Sao còn chưa ngủ nữa?" Cô lại hỏi.
Đường Táo trầm mặc một chút, mới nói: "Không ngủ được."
"Đang đợi tin nhắn của má mi, đúng không?" Đường Dĩ Tố hỏi.
"Con không có..." Đường Táo lập tức phủ nhận.
"Còn nói không có." Âm thanh dịu dàng từ bên kia đường dây phát ra, "Bạn nhỏ mà ngủ trễ, sau này lớn lên không cao được đâu. Con không muốn lớn sao?"
"Con muốn..." Đường Táo rầu rĩ nói.
Đường Dĩ Tố nhìn màn hình đen tuyền: "Lớn lên Tiểu Táo muốn làm gì?"
Trả lời cô là một mảnh im lặng, đứa nhỏ này lại không nói gì.
Đường Dĩ Tố đã suy nghĩ cẩn thận, gần đây Đường Táo vì sao lại khác lạ như vậy, cho nên giờ phút này thấy nó trầm mặc, cô cũng không giận, mà là cầm di động lên giường nằm, hỏi: "Sau này Đường Táo trưởng thành, có thể bảo vệ má mi được không?"
"Dạ được.." Đường Táo nhỏ giọng nói.
"Vậy con biết làm cách nào để bảo vệ một người sao?" Đường Dĩ Tố hỏi.
Thằng bé suy nghĩ một chút, rầu rĩ nói: "Không cho má mi bị muỗi cắn."
Đường Dĩ Tố nghe hứa hẹn của con, nhẹ nhàng cười. Quyết định thẳng thắn thành khẩn một ít, cô nói với Đường Táo: "Tiểu Táo, có một chuyện má mi muốn nói lời xin lỗi với con."
Đường Táo tuy rằng không nói gì, Đường Dĩ Tố cũng nhìn không thấy mặt thằng bé, nhưng có thể cảm giác được, giờ phút này Đường Táo khẳng định đang tò mò nhìn mình.
Đường Dĩ Tố nhẹ giọng nói: "Mấy ngày hôm trước, lúc đóng phim, má mi không cẩn thận bị té một cái, trên trán, trên cổ, cánh tay, còn có bắp chân đều bị thương."
"Ngày đó con hỏi có phải má mi bị muỗi cắn hay không, vì sợ con lo lắng, cho nên má mi mới lừa con, nói với con là đúng vậy. Nhưng kỳ thật những vết thương này đều là do khi công tác, má mi không cẩn thận mới bị thương."
"Tựa như đôi lúc con đi học làm thủ công, lúc miết giấy, tay không cẩn thận bị trang giấy cắt qua, hay là lúc con học thể dục, khi chơi trò chơi bị té trầy đầu gối. Sau đó vì để má mi không lo lắng, nói dối rồi còn giả vờ mình không có bị thương. Má mi lúc đó cũng giống như vậy."
Đường Táo trầm mặc, hồi lâu cũng không nói gì.
Đường Dĩ Tố lại tiếp tục nói: "Hiện tại má mi nhận thức được sai lầm của mình rồi. Thẳng thắn từ khoan kháng cự từ nghiêm, con có thể tha thứ cho má mi không?"
Đường Táo lúc này mới nói: "Người thật sự biết mình làm sai?"
Đường Dĩ Tố vừa nghe, liền nhớ tới, lời này không phải đều là cô nói ra khi Đường Táo làm sai hay sao..
Bất quá ai kêu cô lừa thằng bé, còn bị nhìn thấu, giờ phút này Đường Dĩ Tố đành phải ngoan ngoãn gật đầu: "Má mi biết sai rồi."
"Vậy về sau người còn..." Đường Táo nói đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại.
Đường Dĩ Tố vốn dĩ cho rằng, nửa câu sau Đường Táo sẽ hỏi cô sau này còn lừa dối nữa không, nhưng ngay sau đó lại nghe nó nói: "Còn tiếp tục làm mình bị thương sao?"
- Về sau người còn tiếp tục làm mình bị thương sao?-
Đường Dĩ Tố ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có, sẽ nỗ lực bảo vệ tốt bản thân, tận lực không làm cho Đường Táo đại nhân của chúng ta lo lắng."
Đường Táo nghe xong, cũng không trả lời. Ngay sau đó, tiếng tách tách truyền đến, bỗng nhiên màn hình sáng ngời, thì ra thằng bé bò dậy, bật đèn lên.
Đèn sáng, rốt cuộc Đường Dĩ Tố thấy được mặt Đường Táo.
Mặt bánh bao nho nhỏ, nghiêm túc nhìn Đường Dĩ Tố, tuy rằng dáng vẻ thoạt nhìn thực hung dữ, bất quá so với bộ dáng lạnh nhạt mấy hôm trước, hiện tại thằng bé có vẻ có sinh khí hơn nhiều.
Xác nhận thái độ thành khẩn nhận sai vô cùng tốt đẹp của Đường Dĩ Tố, Đường Táo mới hừ nói: "Tuy rằng con đợi suốt bốn ngày má mi mới nhận thức được sai lầm của bản thân... Nhưng nể tình đây là lần đầu phạm phải, con tha thứ cho người."
Đường Dĩ Tố nghe xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy, Tiểu Táo, má mi có một nghi vấn.. Mấy ngày nay, mỗi ngày con đều sớm chúc má mi ngủ ngon, còn chưa kịp nói hai câu đã tắt mất, có phải vì chuyện này hay không."
Dù sao thì mẹ cũng nhận ra sai lầm của mình, Đường Táo cũng muốn không che dấu, trừng mắt nhìn Đường Dĩ Tố: "Người đã bị thương, còn suốt ngày gọi video với con, không chịu ngủ sớm, làm sao miệng vết thương mau lành được?"
"Đúng đúng đúng, Đường đại nhân nói đúng lắm!" Đường Dĩ Tố vội vàng chân chó phụ họa.
Thừa dịp Đường Táo chịu đáp lại, cô nhanh chóng nói nhiều vài câu. Thấy thái độ tốt đẹp của Đường Dĩ Tố, Đường Táo cũng miễn cưỡng rầm rì vài tiếng. Sau đó cô lại chia sẻ với thằng bé chuyện hằng ngày của mình, Đường Táo lập tức nghiêm túc lắng nghe.
Đường Dĩ Tố nói suốt gần hai mươi phút, mới coi như xong. Dù sao thì mấy ngày nay hai mẹ con cũng không nói chuyện với nhau được mấy câu. Sau khi kể xong chuyện của mình, Đường Dĩ Tố lập tức dò hỏi: "Tiểu Táo, mấy ngày nay con sao rồi, mỗi ngày làm gì?"
Nhìn ánh mắt chờ mong của Đường Dĩ Tố, Đường Táo nhấp nhấp miệng cúi đầu, tựa hồ hơi do dự một chút, sau đó ngẩng đầu nói với cô: "Con đang làm một việc."
Đường Dĩ Tố nhìn bộ dáng thẹn thùng, biết Đường Táo khẳng định đang gạt mình làm gì đó, lập tức tò mò truy hỏi: "Chuyện gì đó, có liên quan tới má mi không?"
Đường Táo gật gật đầu, đang muốn trả lời Đường Dĩ Tố, bỗng nhiên, ngoài hành lang khách sạn đột ngột truyền tới một tiếng thét chói tai.
/83
|