Editor: Lạc Tiếu - 09/02/2020
Ngày hôm sau, chuyện phát sinh hôm qua quả nhiên nhanh chóng truyền khắp đoàn phim.
Tuy rằng không ít nhân viên công tác tận lực tránh tụ tập đông người để bàn tán, nhưng Đường Dĩ Tố thường xuyên chạy vào góc tối ôn lại lời kịch, dù vô tình hay cố ý, cô vẫn nghe thấy rất nhiều nội dung bát quái của đám người kia.
Không chỉ có chuyện Hàn Thu Nhã uống say phát điên truyền ra bên ngoài, còn có những lời nói hôm qua cũng được nhắc tới.
Đường Dĩ Tố nghe xong, mới bất giác cảm thấy mình thật may mắn..
Hàn Thu Nhã cho rằng, cô ta bị đổi vai là do Đường Dĩ Tố dựa vào thân thể giao dịch với người đại diện của tập đoàn Ý Thành, cũng may mà tối qua Đồng Trân phản ứng mau lẹ, trực tiếp phản bác lại trước mặt mọi người, nhận hết trách nhiệm lên đầu mình, bằng không, cũng không biết lời đồn sẽ truyền đi ra sao.
Nghĩ đến Lý Chí, Đường Dĩ Tố liền có chút đau đầu. Bất quá, làm cô ngoài ý muốn chính là, từ sau hôm qua, Lý Chí cũng không hề xuất hiện thêm lần nào nữa, tựa hồ thật sự chỉ lại đây vì công việc.
Cùng với việc Hàn Thu Nhã rời đi, nữ phụ mới cũng vào đoàn phim. Nữ diễn viên này tên là Lâm Di, tuy rằng không có danh tiếng gì, nhưng lại cực kỳ thích hợp với vai "Dương Như Yến". Bất luận là cùng diễn với Đường Dĩ Tố hay Đồng Trân, cô đều phối hợp rất hiệu quả.
Trần Trường An lập tức tranh thủ thời gian, muốn mọi người tăng ca thêm giờ, để quay cho xong hết những cảnh quay còn thiếu sót.
Công tác trở nên bận rộn, chuyện về Hàn Thu Nhã cũng dần dần phai nhạt. Năm ngày sau, sau khi tất cả cảnh quay trong thành phố Bảo Phong đều đã xong, mọi người rốt cuộc có thể dời kính tới Nam Mộc thôn, bắt đầu nội dung chính của bộ phim này.
Đồng Trân vô cùng bận rộn, vì chuyện lần trước của đoàn phim, cô đã cố kéo dài thêm hai ngày thời gian, hiện tại không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa. Vì vậy, vừa đến Nam Mộc thôn, cảnh quay trước hết chính là cảnh có sự xuất hiện của Đồng Trân.
Kỹ thuật diễn của tất cả mọi người đều khá ổn, cho dù không thể mỗi lần đều thành công, nhưng cũng có thể nhanh chóng cải tiến, thúc đẩy nhanh tiến trình quay phim.
Không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủn, cuối cùng cảnh quay của Đồng Trân cũng xong, trợ lý của cô đã nhanh chóng đặt vé máy bay ngày hôm sau.
Nhiều ngày quay chung, Đường Dĩ Tố trừ lúc giao lưu công việc với Đồng Trân, hai người cơ bản cũng không nói chuyện gì với nhau. Mắt thấy Đồng Trân sắp đi, trước khi chia tay, Đường Dĩ Tố nhịn không được, nói: "Trân tỷ, cảm ơn tỷ."
Sau khi Hàn Thu Nhã rời đi, phía đầu tư ngừng hợp đồng, rất nhiều người đều cho rằng bộ phim này không thể tiếp tục nữa. Không ngờ Đồng Trân đã sớm có chuẩn bị, lần trước Lý Chí tới đoàn phim, cũng chính là vì chuyện này.
Trừ lần đó ra, đối với Đường Dĩ Tố mà nói, bất luận là trước đó có Hàn Thu Nhã, hay là khi đóng phim, Đồng Trân vẫn thường chỉ điểm, làm cho Đường Dĩ Tố được lợi không ít, Đường Dĩ Tố vẫn luôn muốn nói với Đồng Trân lời cảm tạ.
"Không cần khách khí, đều là do cô tranh thủ mà có được." Gương mặt có chút tương tự Đường Dĩ Tố tươi cười thập phần nhu hòa, thấy Đường Dĩ Tố còn muốn nói gì, Đồng Trân lập tức ngăn lại, thấp giọng bên tai Đường Dĩ Tố, "Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy cô giúp tôi một chuyện đi."
Đường Dĩ Tố nhanh chóng gật gật đầu: "Trân tỷ cứ việc nói."
"Mấy ngày nữa, một người bạn của tôi sẽ tới đây, nếu có thời gian rảnh, làm ơn giúp tôi chiếu cố anh ta một chút." Đồng Trân cười tủm tỉm nói.
"Bạn của Trân tỷ?" Đường Dĩ Tố có chút nghi hoặc, "Công tác ở đoàn phim sao?"
Nhân viên đoàn phim trước mắt tất cả đều đến đông đủ, hội tụ ở Nam Mộc thôn, còn ai cần phải lại đây?
"Đúng, anh ta không phải diễn viên, chỉ là tò mò với bộ điện ảnh này, muốn lại đây xem." Đồng Trân nói, "Yên tâm, anh ta sẽ không quấy nhiễu đến mọi người. Bất quá tôi sợ anh ta sẽ không quen hoàn cảnh ở Nam Mộc thôn. Nếu có chuyện gì, nhờ cô hỗ trợ chăm sóc một chút nha."
Đường Dĩ Tố tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Đồng Trân đã mở miệng, dĩ nhiên cô gật đầu đồng ý.
Sau khi đưa tiễn Đồng Trân, mọi người lại về tới đoàn phim, tiếp tục kiếp sống quay phim của mình.
Chuyện của Bành Hiểu Vũ cùng Hàn Thu Nhã tuy rằng một lời khó nói hết, nhưng không thể không công nhận, Bành Hiểu Vũ có thể trở thành nam nghệ sĩ quốc dân, còn có thể nâng đỡ Hàn Thu Nhã, quả thật là có chút tài năng.
Đồng dạng là diễn viên phim truyền hình chuyển sang điện ảnh, công lực của Bành Hiểu Vũ hiển nhiên cao hơn Hàn Thu Nhã nhiều. Ở trước mặt Hàn Thu Nhã, Đường Dĩ Tố như là tiền bối. Nhưng trước mặt Bành Hiểu Vũ, dù khí thế của cô có cao hơn hắn một chút, nhưng kinh nghiệm lăn lê bò lết trong giới giải trí của hắn lại nhiều hơn. Khi công tác, hai người xem như có cao có thấp, hợp tác cũng có thể nói là thoải mái.
Dựa theo nội dung kịch bản nội dung, sau khi Chu Tinh cùng Dương Như Yến bị người trên xe đánh ngất đi, lần nữa mở mắt ra, chính là tỉnh lại trong căn phòng đơn sơ mộc mạc ở Nam Mộc thôn.
""Công ty"" đã trộm lấy chứng minh thư của Chu Tinh cùng Dương Như Yến, rồi sau đó bán hai cô cho hai lão già ế thúi làm vợ. Ở sơn thôn nhỏ bé lạc hậu xa xôi này, hai cô gái nhỏ bé kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu, rất nhiều lần chạy trốn, lại chưa kịp chạy xuống núi, đã bị thôn dân dẫn chó tóm trở về.
Mỗi một lần chạy trốn, cả hai đều bị đòn nhừ tử. Lần nghiêm trọng nhất, Dương Như Yến phải nằm trên giường ba tháng, cô đã bị mất đi hai chân, thời khắc một lần nữa có thể xuống giường, Dương Như Yến chấp nhận số phận.
Cô lựa chọn thần phục ngọn núi này, bất quá, cô hận nam nhân đã đánh gãy chân mình, cho nên cô muốn đổi một người chồng khác.
Bành Hiểu Vũ sắm vai Lý Hưng Xương, là cháu trai của lão già mua Dương Như Yến. Hắn năm nay hai mươi sáu tuổi, đã có bằng Sơ Trung, là nam nhân có bằng cấp cao nhất trong thôn. Lý Hưng Xương tuy rằng không anh tuấn, nhưng ít nhất cũng hơn lão già thất học kia rất nhiều.
Ngay từ đầu, hắn căn bản không lưu ý tới hai thiếu nữ mới tới thôn.
Chu Tinh mỗi ngày đều tìm mọi cách chạy trốn, vì vậy cô luôn bị nhốt ở trong phòng tối, trước sau không hề được thả ra. Mà Dương Như Yến từ sau khi bị đứt chân, biết cô trong thời gian ngắn không thể xuống giường, chú của Lý Hưng Xương cũng không tiếp tục nhốt cô gái này.
Hơn nữa, Lý Hưng Xương cùng lão ta có quan hệ thân thích, lâu lâu hay tới nhà chơi, cũng vì vậy thường xuyên qua lại, hắn có quen biết với Dương Như Yến.
Đôi nam nữ trẻ tuổi thường xuyên gặp nhau, Dương Như Yến bị thương, nhu nhược đáng thương, liền khơi dậy ý muốn bảo hộ vô hạn của Lý Hưng Xương. Được một thời gian, hai người kết giao, cùng lập mưu cho tương lai.
Đảo mắt đã qua năm năm, Dương Như Yến cùng Lý Hưng Xương rốt cuộc cũng hại chết lão già vốn dĩ thân thể đã không tốt lắm kia, cùng nhau nên vợ chồng, mà Chu Tinh ở cùng với nam nhân đã cưỡng bách cô, cũng bị buộc có thai, ba năm trước đã sinh ra một bé gái.
Cảnh quay tiến triển đến đây, vẫn luôn thuận lợi, cho đến khi diễn viên nhí Trình Du lên sân khấu.
"Cắt!" Trần Trường An hô to một tiếng, "Chuyện gì xảy ra vậy trời!! Đường Dĩ Tố, cô làm gì vậy, mau ôm đứa nhỏ vào trong ngực. Tâm trạng thì đúng rồi nhưng động tác lại không theo kịp kìa, thấy rõ chưa?"
Đường Dĩ Tố nghe Trần Trường An nói, lại có chút bất đắc dĩ nhìn Trình Du.
Không phải cô không chịu phối hợp, mà là Trình Du không muốn bị cô ôm.
Trình Du là diễn viên nhí Trần Trường An đi Viện phúc lợi chọn lựa, một đứa bé biết đóng phim, thiên phú rất quan trọng. Khi quay cùng người khác, Trình Du biểu hiện rất tốt, chỉ có khi đối diễn với Đường Dĩ Tố, cảm xúc cả hai đều không đúng lắm.
Nhưng mà vai diễn này còn không phải là quan hệ mẹ con bình thường.
Chu Tinh tuy rằng sinh con gái, nhưng đứa con gái này là do bị cường bạo mà ra đời. Đúng là cô bé do thân thể Chu Tinh dựng dục sinh ra, nhưng trong xương cốt, lại lưu trữ một nửa dòng máu của tên đê tiện kia.
Cho dù con cái là vô tội, nhưng sự tồn tại của con bé, mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở Chu Tinh, cô đang phải trải qua những gì, cô chính là đang sống trong địa ngục.
Cảm tình của Chu Tinh dành cho con mình rất phức tạp, thông qua những chi tiết nhỏ bé trong sinh hoạt hằng ngày mà thể hiện ra. Tính cách cô âm tình bất định, mâu thuẫn trong hành động khi ở chung với con, dưới sự phụ trợ của cô bé ngây thơ, càng thêm vẻ thống khổ cùng giãy giụa.
Nhưng ở ngoài đời, Đường Dĩ Tố cùng Trình Du, lại tương phản với hình ảnh hai mẹ con trong phim.
Trình Du tính cách không chỉ không hoạt bát như trẻ con ở độ tuổi này, ngược lại thập phần câu nệ.
Đặc biệt là ở trước mặt Đường Dĩ Tố, loại kháng cự không tiếng động này, lại làm cho cô có cảm giác bó tay bó chân, không còn cách nào.
Trước đây tuy rằng Đường Dĩ Tố rất ít khi tiếp xúc với các bạn nhỏ, nhưng hiện tại dưỡng Đường Táo trong nhà, thời gian dài ở chung với con trai nhà mình, chính cô cảm thấy mình rất có lực tương tác, nhưng tại sao gặp Trình Du lại liên tục mất linh chứ?
"Thực xin lỗi đạo diễn, chúng ta... Chúng ta lại tiếp xúc với nhau một chút." Đường Dĩ Tố đành phải nói vậy với Trần Trường An.
Trần Trường An quay lâu như vậy, tiêu chuẩn của Đường Dĩ Tố hắn cũng rất rõ ràng, hiện tại vấn đề này không phải là do kỹ thuật diễn, mà là do độ phối hợp của diễn viên.
Cố tình Trình Du hợp tác với người khác đều rất tốt, chỉ có khi đối mặt với Đường Dĩ Tố mới xuất hiện dị thường. Trình Du là trẻ con, có một số việc không phải nói chuyện là có thể giải quyết, cho nên vấn đề phối hợp của cả hai, đều bị đè nặng lên người Đường Dĩ Tố.
Đường Dĩ Tố thừa dịp nghỉ ngơi, liền dẫn Trình Du cùng nhau ăn cơm, lúc nói chuyện, cô cũng cố gắng chọc Trình Du vui vẻ, nhưng mà lúc chiều quay phim, tình trạng vẫn như cũ, không thuận lợi tí nào.
- --
Lạc: Hì~ Chơi trò chơi điii. Đoán đúng thưởng nóng chương tiếp theo trong ngày đó nha ~
Mọi người đoán xem, vì sao Trình Du lại kháng cự Đường Dĩ Tố?
Ngày hôm sau, chuyện phát sinh hôm qua quả nhiên nhanh chóng truyền khắp đoàn phim.
Tuy rằng không ít nhân viên công tác tận lực tránh tụ tập đông người để bàn tán, nhưng Đường Dĩ Tố thường xuyên chạy vào góc tối ôn lại lời kịch, dù vô tình hay cố ý, cô vẫn nghe thấy rất nhiều nội dung bát quái của đám người kia.
Không chỉ có chuyện Hàn Thu Nhã uống say phát điên truyền ra bên ngoài, còn có những lời nói hôm qua cũng được nhắc tới.
Đường Dĩ Tố nghe xong, mới bất giác cảm thấy mình thật may mắn..
Hàn Thu Nhã cho rằng, cô ta bị đổi vai là do Đường Dĩ Tố dựa vào thân thể giao dịch với người đại diện của tập đoàn Ý Thành, cũng may mà tối qua Đồng Trân phản ứng mau lẹ, trực tiếp phản bác lại trước mặt mọi người, nhận hết trách nhiệm lên đầu mình, bằng không, cũng không biết lời đồn sẽ truyền đi ra sao.
Nghĩ đến Lý Chí, Đường Dĩ Tố liền có chút đau đầu. Bất quá, làm cô ngoài ý muốn chính là, từ sau hôm qua, Lý Chí cũng không hề xuất hiện thêm lần nào nữa, tựa hồ thật sự chỉ lại đây vì công việc.
Cùng với việc Hàn Thu Nhã rời đi, nữ phụ mới cũng vào đoàn phim. Nữ diễn viên này tên là Lâm Di, tuy rằng không có danh tiếng gì, nhưng lại cực kỳ thích hợp với vai "Dương Như Yến". Bất luận là cùng diễn với Đường Dĩ Tố hay Đồng Trân, cô đều phối hợp rất hiệu quả.
Trần Trường An lập tức tranh thủ thời gian, muốn mọi người tăng ca thêm giờ, để quay cho xong hết những cảnh quay còn thiếu sót.
Công tác trở nên bận rộn, chuyện về Hàn Thu Nhã cũng dần dần phai nhạt. Năm ngày sau, sau khi tất cả cảnh quay trong thành phố Bảo Phong đều đã xong, mọi người rốt cuộc có thể dời kính tới Nam Mộc thôn, bắt đầu nội dung chính của bộ phim này.
Đồng Trân vô cùng bận rộn, vì chuyện lần trước của đoàn phim, cô đã cố kéo dài thêm hai ngày thời gian, hiện tại không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa. Vì vậy, vừa đến Nam Mộc thôn, cảnh quay trước hết chính là cảnh có sự xuất hiện của Đồng Trân.
Kỹ thuật diễn của tất cả mọi người đều khá ổn, cho dù không thể mỗi lần đều thành công, nhưng cũng có thể nhanh chóng cải tiến, thúc đẩy nhanh tiến trình quay phim.
Không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủn, cuối cùng cảnh quay của Đồng Trân cũng xong, trợ lý của cô đã nhanh chóng đặt vé máy bay ngày hôm sau.
Nhiều ngày quay chung, Đường Dĩ Tố trừ lúc giao lưu công việc với Đồng Trân, hai người cơ bản cũng không nói chuyện gì với nhau. Mắt thấy Đồng Trân sắp đi, trước khi chia tay, Đường Dĩ Tố nhịn không được, nói: "Trân tỷ, cảm ơn tỷ."
Sau khi Hàn Thu Nhã rời đi, phía đầu tư ngừng hợp đồng, rất nhiều người đều cho rằng bộ phim này không thể tiếp tục nữa. Không ngờ Đồng Trân đã sớm có chuẩn bị, lần trước Lý Chí tới đoàn phim, cũng chính là vì chuyện này.
Trừ lần đó ra, đối với Đường Dĩ Tố mà nói, bất luận là trước đó có Hàn Thu Nhã, hay là khi đóng phim, Đồng Trân vẫn thường chỉ điểm, làm cho Đường Dĩ Tố được lợi không ít, Đường Dĩ Tố vẫn luôn muốn nói với Đồng Trân lời cảm tạ.
"Không cần khách khí, đều là do cô tranh thủ mà có được." Gương mặt có chút tương tự Đường Dĩ Tố tươi cười thập phần nhu hòa, thấy Đường Dĩ Tố còn muốn nói gì, Đồng Trân lập tức ngăn lại, thấp giọng bên tai Đường Dĩ Tố, "Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy cô giúp tôi một chuyện đi."
Đường Dĩ Tố nhanh chóng gật gật đầu: "Trân tỷ cứ việc nói."
"Mấy ngày nữa, một người bạn của tôi sẽ tới đây, nếu có thời gian rảnh, làm ơn giúp tôi chiếu cố anh ta một chút." Đồng Trân cười tủm tỉm nói.
"Bạn của Trân tỷ?" Đường Dĩ Tố có chút nghi hoặc, "Công tác ở đoàn phim sao?"
Nhân viên đoàn phim trước mắt tất cả đều đến đông đủ, hội tụ ở Nam Mộc thôn, còn ai cần phải lại đây?
"Đúng, anh ta không phải diễn viên, chỉ là tò mò với bộ điện ảnh này, muốn lại đây xem." Đồng Trân nói, "Yên tâm, anh ta sẽ không quấy nhiễu đến mọi người. Bất quá tôi sợ anh ta sẽ không quen hoàn cảnh ở Nam Mộc thôn. Nếu có chuyện gì, nhờ cô hỗ trợ chăm sóc một chút nha."
Đường Dĩ Tố tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Đồng Trân đã mở miệng, dĩ nhiên cô gật đầu đồng ý.
Sau khi đưa tiễn Đồng Trân, mọi người lại về tới đoàn phim, tiếp tục kiếp sống quay phim của mình.
Chuyện của Bành Hiểu Vũ cùng Hàn Thu Nhã tuy rằng một lời khó nói hết, nhưng không thể không công nhận, Bành Hiểu Vũ có thể trở thành nam nghệ sĩ quốc dân, còn có thể nâng đỡ Hàn Thu Nhã, quả thật là có chút tài năng.
Đồng dạng là diễn viên phim truyền hình chuyển sang điện ảnh, công lực của Bành Hiểu Vũ hiển nhiên cao hơn Hàn Thu Nhã nhiều. Ở trước mặt Hàn Thu Nhã, Đường Dĩ Tố như là tiền bối. Nhưng trước mặt Bành Hiểu Vũ, dù khí thế của cô có cao hơn hắn một chút, nhưng kinh nghiệm lăn lê bò lết trong giới giải trí của hắn lại nhiều hơn. Khi công tác, hai người xem như có cao có thấp, hợp tác cũng có thể nói là thoải mái.
Dựa theo nội dung kịch bản nội dung, sau khi Chu Tinh cùng Dương Như Yến bị người trên xe đánh ngất đi, lần nữa mở mắt ra, chính là tỉnh lại trong căn phòng đơn sơ mộc mạc ở Nam Mộc thôn.
""Công ty"" đã trộm lấy chứng minh thư của Chu Tinh cùng Dương Như Yến, rồi sau đó bán hai cô cho hai lão già ế thúi làm vợ. Ở sơn thôn nhỏ bé lạc hậu xa xôi này, hai cô gái nhỏ bé kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu, rất nhiều lần chạy trốn, lại chưa kịp chạy xuống núi, đã bị thôn dân dẫn chó tóm trở về.
Mỗi một lần chạy trốn, cả hai đều bị đòn nhừ tử. Lần nghiêm trọng nhất, Dương Như Yến phải nằm trên giường ba tháng, cô đã bị mất đi hai chân, thời khắc một lần nữa có thể xuống giường, Dương Như Yến chấp nhận số phận.
Cô lựa chọn thần phục ngọn núi này, bất quá, cô hận nam nhân đã đánh gãy chân mình, cho nên cô muốn đổi một người chồng khác.
Bành Hiểu Vũ sắm vai Lý Hưng Xương, là cháu trai của lão già mua Dương Như Yến. Hắn năm nay hai mươi sáu tuổi, đã có bằng Sơ Trung, là nam nhân có bằng cấp cao nhất trong thôn. Lý Hưng Xương tuy rằng không anh tuấn, nhưng ít nhất cũng hơn lão già thất học kia rất nhiều.
Ngay từ đầu, hắn căn bản không lưu ý tới hai thiếu nữ mới tới thôn.
Chu Tinh mỗi ngày đều tìm mọi cách chạy trốn, vì vậy cô luôn bị nhốt ở trong phòng tối, trước sau không hề được thả ra. Mà Dương Như Yến từ sau khi bị đứt chân, biết cô trong thời gian ngắn không thể xuống giường, chú của Lý Hưng Xương cũng không tiếp tục nhốt cô gái này.
Hơn nữa, Lý Hưng Xương cùng lão ta có quan hệ thân thích, lâu lâu hay tới nhà chơi, cũng vì vậy thường xuyên qua lại, hắn có quen biết với Dương Như Yến.
Đôi nam nữ trẻ tuổi thường xuyên gặp nhau, Dương Như Yến bị thương, nhu nhược đáng thương, liền khơi dậy ý muốn bảo hộ vô hạn của Lý Hưng Xương. Được một thời gian, hai người kết giao, cùng lập mưu cho tương lai.
Đảo mắt đã qua năm năm, Dương Như Yến cùng Lý Hưng Xương rốt cuộc cũng hại chết lão già vốn dĩ thân thể đã không tốt lắm kia, cùng nhau nên vợ chồng, mà Chu Tinh ở cùng với nam nhân đã cưỡng bách cô, cũng bị buộc có thai, ba năm trước đã sinh ra một bé gái.
Cảnh quay tiến triển đến đây, vẫn luôn thuận lợi, cho đến khi diễn viên nhí Trình Du lên sân khấu.
"Cắt!" Trần Trường An hô to một tiếng, "Chuyện gì xảy ra vậy trời!! Đường Dĩ Tố, cô làm gì vậy, mau ôm đứa nhỏ vào trong ngực. Tâm trạng thì đúng rồi nhưng động tác lại không theo kịp kìa, thấy rõ chưa?"
Đường Dĩ Tố nghe Trần Trường An nói, lại có chút bất đắc dĩ nhìn Trình Du.
Không phải cô không chịu phối hợp, mà là Trình Du không muốn bị cô ôm.
Trình Du là diễn viên nhí Trần Trường An đi Viện phúc lợi chọn lựa, một đứa bé biết đóng phim, thiên phú rất quan trọng. Khi quay cùng người khác, Trình Du biểu hiện rất tốt, chỉ có khi đối diễn với Đường Dĩ Tố, cảm xúc cả hai đều không đúng lắm.
Nhưng mà vai diễn này còn không phải là quan hệ mẹ con bình thường.
Chu Tinh tuy rằng sinh con gái, nhưng đứa con gái này là do bị cường bạo mà ra đời. Đúng là cô bé do thân thể Chu Tinh dựng dục sinh ra, nhưng trong xương cốt, lại lưu trữ một nửa dòng máu của tên đê tiện kia.
Cho dù con cái là vô tội, nhưng sự tồn tại của con bé, mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở Chu Tinh, cô đang phải trải qua những gì, cô chính là đang sống trong địa ngục.
Cảm tình của Chu Tinh dành cho con mình rất phức tạp, thông qua những chi tiết nhỏ bé trong sinh hoạt hằng ngày mà thể hiện ra. Tính cách cô âm tình bất định, mâu thuẫn trong hành động khi ở chung với con, dưới sự phụ trợ của cô bé ngây thơ, càng thêm vẻ thống khổ cùng giãy giụa.
Nhưng ở ngoài đời, Đường Dĩ Tố cùng Trình Du, lại tương phản với hình ảnh hai mẹ con trong phim.
Trình Du tính cách không chỉ không hoạt bát như trẻ con ở độ tuổi này, ngược lại thập phần câu nệ.
Đặc biệt là ở trước mặt Đường Dĩ Tố, loại kháng cự không tiếng động này, lại làm cho cô có cảm giác bó tay bó chân, không còn cách nào.
Trước đây tuy rằng Đường Dĩ Tố rất ít khi tiếp xúc với các bạn nhỏ, nhưng hiện tại dưỡng Đường Táo trong nhà, thời gian dài ở chung với con trai nhà mình, chính cô cảm thấy mình rất có lực tương tác, nhưng tại sao gặp Trình Du lại liên tục mất linh chứ?
"Thực xin lỗi đạo diễn, chúng ta... Chúng ta lại tiếp xúc với nhau một chút." Đường Dĩ Tố đành phải nói vậy với Trần Trường An.
Trần Trường An quay lâu như vậy, tiêu chuẩn của Đường Dĩ Tố hắn cũng rất rõ ràng, hiện tại vấn đề này không phải là do kỹ thuật diễn, mà là do độ phối hợp của diễn viên.
Cố tình Trình Du hợp tác với người khác đều rất tốt, chỉ có khi đối mặt với Đường Dĩ Tố mới xuất hiện dị thường. Trình Du là trẻ con, có một số việc không phải nói chuyện là có thể giải quyết, cho nên vấn đề phối hợp của cả hai, đều bị đè nặng lên người Đường Dĩ Tố.
Đường Dĩ Tố thừa dịp nghỉ ngơi, liền dẫn Trình Du cùng nhau ăn cơm, lúc nói chuyện, cô cũng cố gắng chọc Trình Du vui vẻ, nhưng mà lúc chiều quay phim, tình trạng vẫn như cũ, không thuận lợi tí nào.
- --
Lạc: Hì~ Chơi trò chơi điii. Đoán đúng thưởng nóng chương tiếp theo trong ngày đó nha ~
Mọi người đoán xem, vì sao Trình Du lại kháng cự Đường Dĩ Tố?
/83
|