Tuy rằng Cố Thích dùng giọng điệu thương lượng, nhưng Tô Lục biết, bản thân không có khả năng cự tuyệt. Trong đối phương có một người cần băng bó miệng vết thương, hơn nữa sắc trời cũng không sớm, có lẽ phải ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, xuất phát từ suy xét cẩn thận, đối phương sẽ không để cô rời đi —— vì thế Tô Lục rất phù hợp với hình tượng “yếu đuối”, khẽ gật đầu.
Có lẽ là bởi vì cô vô cùng phối hợp, rốt cục cũng đạt được tư cách “không cần đưa tay ôm đầu ngồi”, đương nhiên, đó là sau khi cô tỏ ra vô cùng “hiểu chuyện”, trước mặt hai người kia lôi ra toàn bộ túi quần túi áo, xắn ống tay áo và ống quần, ý bảo trong người mình không giấu vũ khí gì.
Dụ Ngôn nhìn con dao nhỏ bị cô đặt xuống đất, cười nhạo một tiếng, không biết lấy từ nơi nào ra một quả táo, trực tiếp ném vào trong lòng cô, sai bảo: “Gọt.”
Tô Lục yên lặng cầm lấy đao, nghiến răng nghiến lợi coi kẻ nào đó là quả táo trên tay, rất nhanh, cô gọt xong vỏ, ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Gọt xong rồi.”
“À, đúng rồi, đao kia của cô chưa đâm tang thi bao giờ đấy chứ?”
Tô Lục: “… Chưa.” Nói thật cô cũng không chắc chắn lắm, dù sao cũng là nhặt được từ dưới gối của nhà người ta.
“Cô ăn trước một miếng cho tôi xem.”
Tô Lục: “…” Ăn thì ăn! Khả năng chưa đâm là rất cao, mà cho dù có đâm rồi, cô cũng không sợ, cùng lắm chỉ là… ghê tởm một chút thôi.
Cô lập tức cầm quả táo hung hăng cắn một miếng thật to, sau vài tiếng “rột rột” thì nuốt xuống, lại ngẩng đầu, nhìn chàm chằm.
Sau đó mới phát hiện tên gia hỏa kia không biết lấy từ nơi nào ra một quả táo khác, vỏ cũng không cần gọt đã trực tiếp ăn, thấy cô ngẩng đầu nhìn mình, lười biếng nhíu nhíu mày: “Ăn đi, coi như trả lễ hai cái cánh gà của cô.”
Không nói gì nhiều, Tô Lục nghĩ cũng đúng, tên gia hỏa có cảm giác đề phòng mạnh như vậy sao có thể ăn thứ qua tay cô cơ chứ. Có điều, ngoại trừ “trả lễ” như lời hắn nói, chỉ sợ còn có ý thử, nếu cô có ý đồ gây rối gì, chỉ sợ tuyệt đối không dám ăn táo. Như vậy có nghĩa là, dưới tình huống lơ đãng của mình mà Tô Lục đã thành công thu được một chút “tín nhiệm”.
Dù sao táo cũng rất ngọt, cô không khách khí mà bắt đầu ăn nhanh hơn. Trong lúc này, Dụ Ngôn và Cố Thích còn hỏi cô một số chuyện liên quan đến tình huống chung quanh, Tô Lục đem những chuyện Diệp Huyên trải qua có cải biên một chút nói với bọn họ, nghe nói cô bị người chính mình giúp đỡ đuổi ra ngoài, Dụ Ngôn rất không phúc hậu nở nụ cười, cũng đồng thời buông xuống chút cảnh giác —— dưới tình huống lúc này, có rất ít nữ nhân đi lại một mình ở bên ngoài, trừ phi có nơi dựa vào. Nếu nói là bị đuổi ra ngoài, ngược lại có thể tin vài phần. Hơn nữa vừa rồi hắn cũng cẩn thận quan sát tay chân của cô ta, quả thật chỉ là nữ nhân bình thường, chưa từng trải qua hệ thống rèn luyện gì.
Sau đó không lâu, trời bắt đầu mưa phùn liên miên, với mùa thu mà nói, đây là thời tiết không bình thường, nhưng đối với những người tránh né tang thi mà nói, mưa có thể cọ rửa đi mùi vị, hơn nữa ảnh hưởng đến thính giác khứu giác của tang thi, thật sự là chuyện tốt.
Cho dù là mạnh mẽ như Dụ Ngôn và Cố Thích, dưới tình huống này cũng nhẹ nhàng thở ra.
Có điều tục ngữ nói rất đúng, “Một trận mưa thu một trận lạnh”, mưa xuống, nhiệt độ tự nhiên cũng giảm đi không ít, cũng may trong cửa tiệm như thế này bình thường đều có bán thêm quần áo ngủ, tuy rằng chỉ là đồ dùng cho mùa thu, nhưng lấy nhiều lót trên đất cũng rất ấm. Nhìn động tác của Tô Lục, Dụ Ngôn dùng mũi đao đã được đút vào vỏ, nhấc chiếc thảm lôi từ trong balô của Tô Lục, quăng về phía cô: “Đo tìm xem có thứ gì có thể nấu cơm hay không.”
Nghe nói như thế, Cố Thích kỳ quái nhìn bạn tốt của mình: “Sao cậu không tự đi?”
“Không giống nhau, số của cô ta rất may mắn.” Dụ Ngôn thản nhiên nói. Một cô gái bị đuổi ra khỏi phòng còn có thể bình an đến tận đây, vào trong cửa hàng nội y còn có thể tìm được thuốc, không phải may mắn thì là cái gì?
Tô Lục nghe nói như thế, dưới chân lảo đảo một cái, tên gia hỏa này coi cô là gì?!
Bởi vì động tác không vững, cô không cẩn thận nghiêng người ngã vào một kệ hàng, trong nháy mắt làm rơi một thùng hàng hóa, cô xoay người muốn nhặt lên, sau đó hoàn toàn 囧. Nguyên nhân không gì khác, bởi vì thật sự có một chiếc bếp lò loại hình mà nữ công nhân viên chức thường dùng nhét ở trong rương, cửa hàng này mỗi ngày buôn bán rất muộn, không biết là em gái tham ăn nào đem “trang bị” này nhét ở trong đây, còn đáng khinh dùng một đống nội y che ở bên trên, thêm một ít bát đũa, Tô Lục bất đắc dĩ phát hiện, hình như tất cả em gái làm ở nơi này đều có phần.
Thật ra, không chỉ có Tô Lục bất đắc dĩ, hai người nhìn động tác của cô cũng không còn gì để nói —— một người thật sự có thể may mắn đến nước này sao?
Nghĩ đến đây, Dụ Ngôn vung tay lên: “Tìm cho tôi một khẩu súng.”
Tô Lục: “…” Thứ này sao có thể tìm được!
Trong lúc bất đắc dĩ này, cô lại không cẩn thận mà đạp đổ một thùng hàng hóa khác, giỏi thật, bên trong đều là vài món đồ chơi, có lẽ bởi vì một số nhân viên thỉnh thoảng mang con đến đây, một khẩu súng đồ chơi thỉnh lình xuất hiện ở trong đó.
Cố Thích: “…”
Dụ Ngôn: “…” Im lặng một lát, hắn thử nói, “Tìm một khẩu súng phóng tên lửa xem.”
Cố Thích ho khan một trận.
Tô Lục rốt cục không thể chịu đựng được nữa: “Thứ này sao có thể tìm được?” Cho dù được thừa hưởng vận may ngút trời của em gái Diệp Huyên thì cô cũng làm không được!
Khi nói chuyện, Tô Lục lại không cẩn thận lảo đảo, ngay sau đó…
Tô Lục nhìn chăm chú vào món đồ chơi bị mình vô ý đá phải, mặt trên dùng tiếng trung viết bốn chữ lớn “súng phóng tên lửa”, quả thực muốn rơi lệ, đây là muốn nghịch thiên sao?!
Hai người bọn họ: “…”
Đây thật sự là nghịch thiên rồi!
Nhóm lửa bếp cồn, đặt nồi sắt lên bên trên, lại đổ nước trắng vào trong nồi —— những chuyện này không liên quan gì đến Tô Lục. Sau khi đưa đồ qua, cô vô cùng tự giác đi đến chiếc thảm mình đã trải sẵn ngồi xuống, có chút đói bụng, mà lương thực của cô lại đang ở chỗ của đối phương, cũng bởi vì hiện tại cô đang sắm vai “thiếu nữ mảnh mai”, cho nên không thể đi lên đạp vào người ta đoạt lại đồ được.
Có điều hai tên gia hỏa kia vẫn tương đối phúc hậu, Tô Lục để ý thấy, bọn họ dùng nước và mì đều là đồ tự mang, không lấy của cô.
Mì ăn liền, đồ gia vị, thịt bò hộp, thêm một chiếc xúc xích và vài quả trứng, hương vị thơm đến mức khiến người ta không kìm lòng được mà phải nuốt nước bọt. Cố Thích dùng bát múc một chén lớn mỳ, nhìn về phía Tô Lục, ánh mắt như muốn nói gì đó.
Mặc dù Tô Lục có chút hiểu ý của hắn, nhưng lại không chắc chắn, vì thế cô nhìn sang phía Dụ Ngôn.
Tên gia hỏa này vừa thấy ánh mắt “đáng thương lại thèm ăn” của cô, rất là không phúc hậu cầm lấy bát Cố Thích đưa lại, chậm rãi húp hai ngụm canh: “Mùi vị thật thơm.” Lại ăn một miếng thịt, “Thật ngon.” Động tác lắc lắc đầu hưởng thụ của hắn ở trong mắt Tô Lục cực kỳ giống Trư Bát Giới!
Cố Thích co rút khóe miệng, hiển nhiên, hắn không thể hiểu được thú vui ác liệt của bạn tốt, vì thế lại múc một bát mì khác, lần này không tiếc lời như vàng nữa, mà là trực tiếp nói với Tô Lục: “Lại đây ăn.”
Vì thế Tô Lục đi qua.
Hắn đã dám cho, cô cũng dám ăn. Nếu bọn họ thật sự muốn làm gì với cô, cũng không cần chờ tới bây giờ.
Không thể không nói, cô đã thành công, hai người kia tuy rằng có thể lực mạnh mẽ nhưng tính cảnh giác cũng không thiếu, có điều đối với “thiếu nữ” không chỉ không ra tay mà còn có thể chiếu cố ở một trình độ nhất định. Nhưng, lần này vận khí tốt, lần sau thì chưa chắc. Tô Lục âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này nhất định không thể sơ ý như vậy, giống như lời nói lúc trước của cô với Diệp Huyên, mạng nhỏ chỉ có một cái, một đi là không trở lại.
Ăn xong mì, Tô Lục trở lại trong “ổ” của mình, quấn thảm an ổn ngủ một đêm. Lo lắng sao? Người ta muốn hại cô đã sớm ra tay. Tang thi? Nhìn thấy cô còn không trực tiếp đi đường vòng sao.
Không biết, cô hành động như vậy ngược lại khiến đối phương không biết nên nói gì.
Thanh niên cầm đao Dụ Ngôn nghe hô hấp đều đều của cô, nhướn mi với bạn tốt: “Cô ta thật sự là không lo lắng gì.”
Cố Thích lại thở dài, khẽ lắc đầu.
Mưa nhỏ tí tách cả một đêm, lại thực khéo khi trời tờ mờ sáng thì ngừng lại.
Tô Lục bị người ta nắm cổ áo lắc mà tỉnh, đại khái là bởi vì vừa mới tỉnh, ánh mắt của cô rất là mờ mịt. Thấy cô như thế, Dụ Ngôn buông tay ra đứng thẳng, đem balô ngày hôm qua “đoạt lấy” ném vào trong lòng cô, giọng điệu ác liệt: “Cô có thể cút rồi.”
“…” Sau khi sửng sốt một chút, Tô Lục mới chầm chậm gật đầu, “Ừ, cám ơn.” Rồi sau đó cô lại muốn cho mình một cái bạt tai, ngủ dậy là hồ đồ, sao phải nói cảm ơn với cường đạo?!
Thanh niên cầm đao cũng sửng sốt, nhìn cô gái trước mặt không khác gì nhìn kẻ ngốc, không biết lấy từ nơi nào một quả táo, thả lên trên đầu cô, xoay người rời đi.
Cố Thích đi tới, cúi lưng đem một phần thuốc đặt đến trước mặt cô.
Rất nhanh sau dó, hai người rời đi.
Một tay Tô Lục cầm quả táo, nhìn hộp thuốc trước mặt, đột nhiên vươn tay còn lại bắt lấy ống quần thanh niên, ngẩng đầu nói: “Anh bị thương, để dùng đi.”
Cố Thích nao nao, lập tức lắc đầu: “Của tôi đủ rồi, cô giữ đi.”
“Ừ.” Tô Lục gật gật đầu, “Hẹn gặp lại.”
“… Hẹn gặp lại.”
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Dụ Ngôn ngẩng đầu nhìn lên sắc trời u ám, bật cười thành tiếng: “Hẹn gặp lại?” Có thể gặp lại mới là lạ.
Cố Thích quay đầu, không mở miệng. Hắn đương nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bạn tốt, một cô gái trói gà không chặt như thế, chỉ sợ không sống được bao lâu.
Hai người về phía trước hơn một trăm mét, đột nhiên đồng thời dừng lại bước chân, liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều có thể nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của đối phương.
“Trở về?” Cố Thích hỏi.
“…” Dụ Ngôn không nói gì, chỉ đen mặt.
Tuy rằng một người không thích nói chuyện và một người tính cách ác liệt, nhưng Dụ Ngôn và Cố Thích là người tốt thật sự, chuyện đêm qua chỉ là cảnh giác, cũng bởi vì lúc trước gặp được một số người chẳng phải hài hòa, bởi vậy dẫn đến phản ứng bản năng mà thôi.
Nhưng dù vậy, bản tính khắc sâu trong xương cũng không phải dễ dàng bị tiêu trừ như vậy.
Nhất là những người trẻ tuổi trong vòng luẩn quẩn như bọn họ, từ nhỏ đã được nghe những lời như là “người tập võ khi gặp chuyện bất bình phải rút dao tương trợ”. Ai dám phản bác hoặc là làm chuyện xấu sau lưng, thì bị đánh vô cùng tàn nhẫn, đánh tới khi nhận sai mới thôi. Tuy rằng biết rõ dưới tình huống một người bị thương lại mang theo một người trói buộc sẽ rất nguy hiểm, nhưng… để một cô gái lẻ loi giữa ngã tư đường cho tang thi vây quanh, quả nhiên bọn họ không làm được, ít nhất cũng phải tìm nơi tương đối an toàn mới bỏ lại.
Nhưng, đáng tiếc là khi hai người trở về, cô nương kia đã sớm không thấy bóng dáng.
Mà lúc này bọn họ không biết là, sau đó mười năm phút đồng hồ, chân của Cố Thích sẽ khỏi hẳn —— dị năng chữa trị, cho dù cách quần áo cũng không ảnh hưởng gì, thời gian cũng hoàn toàn do cô khống chế.
Có lẽ là bởi vì cô vô cùng phối hợp, rốt cục cũng đạt được tư cách “không cần đưa tay ôm đầu ngồi”, đương nhiên, đó là sau khi cô tỏ ra vô cùng “hiểu chuyện”, trước mặt hai người kia lôi ra toàn bộ túi quần túi áo, xắn ống tay áo và ống quần, ý bảo trong người mình không giấu vũ khí gì.
Dụ Ngôn nhìn con dao nhỏ bị cô đặt xuống đất, cười nhạo một tiếng, không biết lấy từ nơi nào ra một quả táo, trực tiếp ném vào trong lòng cô, sai bảo: “Gọt.”
Tô Lục yên lặng cầm lấy đao, nghiến răng nghiến lợi coi kẻ nào đó là quả táo trên tay, rất nhanh, cô gọt xong vỏ, ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Gọt xong rồi.”
“À, đúng rồi, đao kia của cô chưa đâm tang thi bao giờ đấy chứ?”
Tô Lục: “… Chưa.” Nói thật cô cũng không chắc chắn lắm, dù sao cũng là nhặt được từ dưới gối của nhà người ta.
“Cô ăn trước một miếng cho tôi xem.”
Tô Lục: “…” Ăn thì ăn! Khả năng chưa đâm là rất cao, mà cho dù có đâm rồi, cô cũng không sợ, cùng lắm chỉ là… ghê tởm một chút thôi.
Cô lập tức cầm quả táo hung hăng cắn một miếng thật to, sau vài tiếng “rột rột” thì nuốt xuống, lại ngẩng đầu, nhìn chàm chằm.
Sau đó mới phát hiện tên gia hỏa kia không biết lấy từ nơi nào ra một quả táo khác, vỏ cũng không cần gọt đã trực tiếp ăn, thấy cô ngẩng đầu nhìn mình, lười biếng nhíu nhíu mày: “Ăn đi, coi như trả lễ hai cái cánh gà của cô.”
Không nói gì nhiều, Tô Lục nghĩ cũng đúng, tên gia hỏa có cảm giác đề phòng mạnh như vậy sao có thể ăn thứ qua tay cô cơ chứ. Có điều, ngoại trừ “trả lễ” như lời hắn nói, chỉ sợ còn có ý thử, nếu cô có ý đồ gây rối gì, chỉ sợ tuyệt đối không dám ăn táo. Như vậy có nghĩa là, dưới tình huống lơ đãng của mình mà Tô Lục đã thành công thu được một chút “tín nhiệm”.
Dù sao táo cũng rất ngọt, cô không khách khí mà bắt đầu ăn nhanh hơn. Trong lúc này, Dụ Ngôn và Cố Thích còn hỏi cô một số chuyện liên quan đến tình huống chung quanh, Tô Lục đem những chuyện Diệp Huyên trải qua có cải biên một chút nói với bọn họ, nghe nói cô bị người chính mình giúp đỡ đuổi ra ngoài, Dụ Ngôn rất không phúc hậu nở nụ cười, cũng đồng thời buông xuống chút cảnh giác —— dưới tình huống lúc này, có rất ít nữ nhân đi lại một mình ở bên ngoài, trừ phi có nơi dựa vào. Nếu nói là bị đuổi ra ngoài, ngược lại có thể tin vài phần. Hơn nữa vừa rồi hắn cũng cẩn thận quan sát tay chân của cô ta, quả thật chỉ là nữ nhân bình thường, chưa từng trải qua hệ thống rèn luyện gì.
Sau đó không lâu, trời bắt đầu mưa phùn liên miên, với mùa thu mà nói, đây là thời tiết không bình thường, nhưng đối với những người tránh né tang thi mà nói, mưa có thể cọ rửa đi mùi vị, hơn nữa ảnh hưởng đến thính giác khứu giác của tang thi, thật sự là chuyện tốt.
Cho dù là mạnh mẽ như Dụ Ngôn và Cố Thích, dưới tình huống này cũng nhẹ nhàng thở ra.
Có điều tục ngữ nói rất đúng, “Một trận mưa thu một trận lạnh”, mưa xuống, nhiệt độ tự nhiên cũng giảm đi không ít, cũng may trong cửa tiệm như thế này bình thường đều có bán thêm quần áo ngủ, tuy rằng chỉ là đồ dùng cho mùa thu, nhưng lấy nhiều lót trên đất cũng rất ấm. Nhìn động tác của Tô Lục, Dụ Ngôn dùng mũi đao đã được đút vào vỏ, nhấc chiếc thảm lôi từ trong balô của Tô Lục, quăng về phía cô: “Đo tìm xem có thứ gì có thể nấu cơm hay không.”
Nghe nói như thế, Cố Thích kỳ quái nhìn bạn tốt của mình: “Sao cậu không tự đi?”
“Không giống nhau, số của cô ta rất may mắn.” Dụ Ngôn thản nhiên nói. Một cô gái bị đuổi ra khỏi phòng còn có thể bình an đến tận đây, vào trong cửa hàng nội y còn có thể tìm được thuốc, không phải may mắn thì là cái gì?
Tô Lục nghe nói như thế, dưới chân lảo đảo một cái, tên gia hỏa này coi cô là gì?!
Bởi vì động tác không vững, cô không cẩn thận nghiêng người ngã vào một kệ hàng, trong nháy mắt làm rơi một thùng hàng hóa, cô xoay người muốn nhặt lên, sau đó hoàn toàn 囧. Nguyên nhân không gì khác, bởi vì thật sự có một chiếc bếp lò loại hình mà nữ công nhân viên chức thường dùng nhét ở trong rương, cửa hàng này mỗi ngày buôn bán rất muộn, không biết là em gái tham ăn nào đem “trang bị” này nhét ở trong đây, còn đáng khinh dùng một đống nội y che ở bên trên, thêm một ít bát đũa, Tô Lục bất đắc dĩ phát hiện, hình như tất cả em gái làm ở nơi này đều có phần.
Thật ra, không chỉ có Tô Lục bất đắc dĩ, hai người nhìn động tác của cô cũng không còn gì để nói —— một người thật sự có thể may mắn đến nước này sao?
Nghĩ đến đây, Dụ Ngôn vung tay lên: “Tìm cho tôi một khẩu súng.”
Tô Lục: “…” Thứ này sao có thể tìm được!
Trong lúc bất đắc dĩ này, cô lại không cẩn thận mà đạp đổ một thùng hàng hóa khác, giỏi thật, bên trong đều là vài món đồ chơi, có lẽ bởi vì một số nhân viên thỉnh thoảng mang con đến đây, một khẩu súng đồ chơi thỉnh lình xuất hiện ở trong đó.
Cố Thích: “…”
Dụ Ngôn: “…” Im lặng một lát, hắn thử nói, “Tìm một khẩu súng phóng tên lửa xem.”
Cố Thích ho khan một trận.
Tô Lục rốt cục không thể chịu đựng được nữa: “Thứ này sao có thể tìm được?” Cho dù được thừa hưởng vận may ngút trời của em gái Diệp Huyên thì cô cũng làm không được!
Khi nói chuyện, Tô Lục lại không cẩn thận lảo đảo, ngay sau đó…
Tô Lục nhìn chăm chú vào món đồ chơi bị mình vô ý đá phải, mặt trên dùng tiếng trung viết bốn chữ lớn “súng phóng tên lửa”, quả thực muốn rơi lệ, đây là muốn nghịch thiên sao?!
Hai người bọn họ: “…”
Đây thật sự là nghịch thiên rồi!
Nhóm lửa bếp cồn, đặt nồi sắt lên bên trên, lại đổ nước trắng vào trong nồi —— những chuyện này không liên quan gì đến Tô Lục. Sau khi đưa đồ qua, cô vô cùng tự giác đi đến chiếc thảm mình đã trải sẵn ngồi xuống, có chút đói bụng, mà lương thực của cô lại đang ở chỗ của đối phương, cũng bởi vì hiện tại cô đang sắm vai “thiếu nữ mảnh mai”, cho nên không thể đi lên đạp vào người ta đoạt lại đồ được.
Có điều hai tên gia hỏa kia vẫn tương đối phúc hậu, Tô Lục để ý thấy, bọn họ dùng nước và mì đều là đồ tự mang, không lấy của cô.
Mì ăn liền, đồ gia vị, thịt bò hộp, thêm một chiếc xúc xích và vài quả trứng, hương vị thơm đến mức khiến người ta không kìm lòng được mà phải nuốt nước bọt. Cố Thích dùng bát múc một chén lớn mỳ, nhìn về phía Tô Lục, ánh mắt như muốn nói gì đó.
Mặc dù Tô Lục có chút hiểu ý của hắn, nhưng lại không chắc chắn, vì thế cô nhìn sang phía Dụ Ngôn.
Tên gia hỏa này vừa thấy ánh mắt “đáng thương lại thèm ăn” của cô, rất là không phúc hậu cầm lấy bát Cố Thích đưa lại, chậm rãi húp hai ngụm canh: “Mùi vị thật thơm.” Lại ăn một miếng thịt, “Thật ngon.” Động tác lắc lắc đầu hưởng thụ của hắn ở trong mắt Tô Lục cực kỳ giống Trư Bát Giới!
Cố Thích co rút khóe miệng, hiển nhiên, hắn không thể hiểu được thú vui ác liệt của bạn tốt, vì thế lại múc một bát mì khác, lần này không tiếc lời như vàng nữa, mà là trực tiếp nói với Tô Lục: “Lại đây ăn.”
Vì thế Tô Lục đi qua.
Hắn đã dám cho, cô cũng dám ăn. Nếu bọn họ thật sự muốn làm gì với cô, cũng không cần chờ tới bây giờ.
Không thể không nói, cô đã thành công, hai người kia tuy rằng có thể lực mạnh mẽ nhưng tính cảnh giác cũng không thiếu, có điều đối với “thiếu nữ” không chỉ không ra tay mà còn có thể chiếu cố ở một trình độ nhất định. Nhưng, lần này vận khí tốt, lần sau thì chưa chắc. Tô Lục âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này nhất định không thể sơ ý như vậy, giống như lời nói lúc trước của cô với Diệp Huyên, mạng nhỏ chỉ có một cái, một đi là không trở lại.
Ăn xong mì, Tô Lục trở lại trong “ổ” của mình, quấn thảm an ổn ngủ một đêm. Lo lắng sao? Người ta muốn hại cô đã sớm ra tay. Tang thi? Nhìn thấy cô còn không trực tiếp đi đường vòng sao.
Không biết, cô hành động như vậy ngược lại khiến đối phương không biết nên nói gì.
Thanh niên cầm đao Dụ Ngôn nghe hô hấp đều đều của cô, nhướn mi với bạn tốt: “Cô ta thật sự là không lo lắng gì.”
Cố Thích lại thở dài, khẽ lắc đầu.
Mưa nhỏ tí tách cả một đêm, lại thực khéo khi trời tờ mờ sáng thì ngừng lại.
Tô Lục bị người ta nắm cổ áo lắc mà tỉnh, đại khái là bởi vì vừa mới tỉnh, ánh mắt của cô rất là mờ mịt. Thấy cô như thế, Dụ Ngôn buông tay ra đứng thẳng, đem balô ngày hôm qua “đoạt lấy” ném vào trong lòng cô, giọng điệu ác liệt: “Cô có thể cút rồi.”
“…” Sau khi sửng sốt một chút, Tô Lục mới chầm chậm gật đầu, “Ừ, cám ơn.” Rồi sau đó cô lại muốn cho mình một cái bạt tai, ngủ dậy là hồ đồ, sao phải nói cảm ơn với cường đạo?!
Thanh niên cầm đao cũng sửng sốt, nhìn cô gái trước mặt không khác gì nhìn kẻ ngốc, không biết lấy từ nơi nào một quả táo, thả lên trên đầu cô, xoay người rời đi.
Cố Thích đi tới, cúi lưng đem một phần thuốc đặt đến trước mặt cô.
Rất nhanh sau dó, hai người rời đi.
Một tay Tô Lục cầm quả táo, nhìn hộp thuốc trước mặt, đột nhiên vươn tay còn lại bắt lấy ống quần thanh niên, ngẩng đầu nói: “Anh bị thương, để dùng đi.”
Cố Thích nao nao, lập tức lắc đầu: “Của tôi đủ rồi, cô giữ đi.”
“Ừ.” Tô Lục gật gật đầu, “Hẹn gặp lại.”
“… Hẹn gặp lại.”
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Dụ Ngôn ngẩng đầu nhìn lên sắc trời u ám, bật cười thành tiếng: “Hẹn gặp lại?” Có thể gặp lại mới là lạ.
Cố Thích quay đầu, không mở miệng. Hắn đương nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bạn tốt, một cô gái trói gà không chặt như thế, chỉ sợ không sống được bao lâu.
Hai người về phía trước hơn một trăm mét, đột nhiên đồng thời dừng lại bước chân, liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều có thể nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của đối phương.
“Trở về?” Cố Thích hỏi.
“…” Dụ Ngôn không nói gì, chỉ đen mặt.
Tuy rằng một người không thích nói chuyện và một người tính cách ác liệt, nhưng Dụ Ngôn và Cố Thích là người tốt thật sự, chuyện đêm qua chỉ là cảnh giác, cũng bởi vì lúc trước gặp được một số người chẳng phải hài hòa, bởi vậy dẫn đến phản ứng bản năng mà thôi.
Nhưng dù vậy, bản tính khắc sâu trong xương cũng không phải dễ dàng bị tiêu trừ như vậy.
Nhất là những người trẻ tuổi trong vòng luẩn quẩn như bọn họ, từ nhỏ đã được nghe những lời như là “người tập võ khi gặp chuyện bất bình phải rút dao tương trợ”. Ai dám phản bác hoặc là làm chuyện xấu sau lưng, thì bị đánh vô cùng tàn nhẫn, đánh tới khi nhận sai mới thôi. Tuy rằng biết rõ dưới tình huống một người bị thương lại mang theo một người trói buộc sẽ rất nguy hiểm, nhưng… để một cô gái lẻ loi giữa ngã tư đường cho tang thi vây quanh, quả nhiên bọn họ không làm được, ít nhất cũng phải tìm nơi tương đối an toàn mới bỏ lại.
Nhưng, đáng tiếc là khi hai người trở về, cô nương kia đã sớm không thấy bóng dáng.
Mà lúc này bọn họ không biết là, sau đó mười năm phút đồng hồ, chân của Cố Thích sẽ khỏi hẳn —— dị năng chữa trị, cho dù cách quần áo cũng không ảnh hưởng gì, thời gian cũng hoàn toàn do cô khống chế.
/26
|