“Cậu yên tâm, thứ nhất, tôi sẽ không để cho cậu làm những chuyện phạm pháp kia, thứ hai, tôi sẽ không để cho cậu làm công không, tôi sẽ trả tiền cho cậu, cậu chỉ cần theo giúp tôi tìm mấy thứ đồ là được!” Tần Hoài Hoài kéo cậu ta, “Đi theo tôi!”
“Đi nơi nào?” Cuối cùng, cậu cũng thiếu kiên nhẫn.
“Đi thì biết!” Tần Hoài Hoài nâng miệng lên, “Đừng nghĩ giở trò với tôi, nếu không đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình!”
“. . . . . .” Người nào đó khóc không ra nước mắt, chị gái này là đang ép mình lên Lương Sơn à!
Lúc kéo cậu ta, một tay của Tần Hoài Hoài đè lên huyệt đạo trên mạch tay của cậu ta, làm cho cánh tay của cậu ta tê dại, không thể chạy trốn, sau đó, từ trong cái bọc móc ra một vật hình tròn.
“Hé miệng!”
“Tại sao!”
“Bảo cậu hé thì hé đi, ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như vậy!” Lúc nói chuyện, nàng dùng sức nhấn một cái, lực đạo trong tay tăng thêm, đau đến mức Hắc tiểu tử há mồm ra, nàng nhân cơ hội đem viên hình tròn kia nhét vào trong miệng của cậu ta.
“Cô làm gì đấy!” Hắc Tử tránh thoát sự kiềm chế của nàng, liền tranh thủ đưa tay vào trong miệng móc ra.
“Nôn, nôn. . . . . .” Sắc mặt của Hắc Tử trắng bệch, một tay chống vào tường, cúi người nôn mửa ở góc tường, “Cái bà điên này, đến tột cùng cho tôi ăn cái gì!”
“Không có gì, chỉ là một loại thuốc có thể khiến cho cậu nghe lời!” Tần Hoài Hoài giương mặt lên, cười đến đắc ý.
“Cậu nhất định phải nghe lời, hoặc là muốn nửa đường chạy trốn, thì sẽ độc phát, đến lúc đó mà đau đến không muốn sống cũng đừng trách tôi khoanh tay đứng nhìn nhé!”
“Cô. . . . . . Hèn hạ!”
Hắc Tử nghe xong sắc mặt càng trắng hơn, chỉ là cậu vốn đã rất đen, nên sắc mặt cũng sẽ không có biến đổi bao nhiêu.
“Khách khí rồi, cậu nói đúng, thật là hèn hạ mà!”
Choáng nha, động một chút là nói mình hèn hạ, nếu là nàng không hèn hạ một chút trước, chẳng phải là thật xin lỗi cậu ta sao!
“Tôi không tin, cô đừng mơ tưởng gạt tôi!” Bàn tay nhỏ của cậu vung lên, quả quyết nói, “Cho rằng tùy tiện cầm thứ gì đó nói là độc dược, tôi liền tin à!”
“Ừ, cậu nói đúng, thật sự là tôi đang dối gạt cậu, tôi không có hạ độc cậu, hiện tại thì cậu có thể đi!” Tần Hoài Hoài buông tay ra, cố làm ra vẻ thoải mái mà cầm túi nải lên, vỗ vỗ, rồi quay đầu nhìn cậu ta vẫn đứng sững sờ tại chỗ nhìn mình.
“Cậu còn không đi?” Tần Hoài Hoài nghiêng đầu nhìn về phía cậu ta, “Cũng đã nói muốn thả cậu đi rồi , làm sao cậu còn không đi?”
“Cô thật sự thả tôi đi?” Mới vừa rồi chị ta còn nói không giúp chị ta thì cũng sẽ không thả người, còn cho mình ăn độc dược, sao vào lúc này chị ta liền đổi chủ ý rồi.
Chẳng lẽ còn có âm mưu gì? Nhíu lông mày, cảnh giác nhìn nàng.
Nhìn thấy trong mắt cậu ta do dự, Tần Hoài Hoài âm thầm vui mừng, lạt mềm buộc chặt, chính xác là kế sách tốt nhất!
“Đúng vậy nha, tôi thả cậu đi, vậy bây giờ thì cậu tự mình đi, hay là tôi đá cậu đi!” Tần Hoài Hoài định sẽ không để ý đến cậu ta, bước đi đến phía trước.
Nhưng mà nàng đi rất chậm, chỉ là người nào đó chỉ lo suy tư, nên không có chú ý tới.
“Này. . . . . .” Qua thật lâu, thanh âm truyền đến từ sau lưng của nàng.
“Làm sao?” Xoay người nhìn cậu ta, trong lòng cười trộm, tâm lý chiến làm đầu, ta cũng không tin không trị được cậu!
“Tôi giúp cô làm xong chuyện, thì cô phải giải dược cho tôi! Mặt khác thù lao cho tôi cũng không thể thiếu!”
Tần Hoài Hoài nhếch miệng, lộ ra nụ cười rực rỡ, “Được!”
Hắc hắc, quỷ hẹp hòi, xem cậu còn không mắc mưu!
Thấy nàng cười, Tiểu Hắc che tim lại, nhịp tim của cậu chợt tăng nhanh, điên rồi, nhất định là cậu bị chị gái này lây bệnh rồi, lại có thể cảm thấy chị ta cười rất đẹp mắt! Xem ra về sau cậu phải cách chị gái này xa một chút!
“Đi nơi nào?” Cuối cùng, cậu cũng thiếu kiên nhẫn.
“Đi thì biết!” Tần Hoài Hoài nâng miệng lên, “Đừng nghĩ giở trò với tôi, nếu không đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình!”
“. . . . . .” Người nào đó khóc không ra nước mắt, chị gái này là đang ép mình lên Lương Sơn à!
Lúc kéo cậu ta, một tay của Tần Hoài Hoài đè lên huyệt đạo trên mạch tay của cậu ta, làm cho cánh tay của cậu ta tê dại, không thể chạy trốn, sau đó, từ trong cái bọc móc ra một vật hình tròn.
“Hé miệng!”
“Tại sao!”
“Bảo cậu hé thì hé đi, ở đâu ra mà nói nhảm nhiều như vậy!” Lúc nói chuyện, nàng dùng sức nhấn một cái, lực đạo trong tay tăng thêm, đau đến mức Hắc tiểu tử há mồm ra, nàng nhân cơ hội đem viên hình tròn kia nhét vào trong miệng của cậu ta.
“Cô làm gì đấy!” Hắc Tử tránh thoát sự kiềm chế của nàng, liền tranh thủ đưa tay vào trong miệng móc ra.
“Nôn, nôn. . . . . .” Sắc mặt của Hắc Tử trắng bệch, một tay chống vào tường, cúi người nôn mửa ở góc tường, “Cái bà điên này, đến tột cùng cho tôi ăn cái gì!”
“Không có gì, chỉ là một loại thuốc có thể khiến cho cậu nghe lời!” Tần Hoài Hoài giương mặt lên, cười đến đắc ý.
“Cậu nhất định phải nghe lời, hoặc là muốn nửa đường chạy trốn, thì sẽ độc phát, đến lúc đó mà đau đến không muốn sống cũng đừng trách tôi khoanh tay đứng nhìn nhé!”
“Cô. . . . . . Hèn hạ!”
Hắc Tử nghe xong sắc mặt càng trắng hơn, chỉ là cậu vốn đã rất đen, nên sắc mặt cũng sẽ không có biến đổi bao nhiêu.
“Khách khí rồi, cậu nói đúng, thật là hèn hạ mà!”
Choáng nha, động một chút là nói mình hèn hạ, nếu là nàng không hèn hạ một chút trước, chẳng phải là thật xin lỗi cậu ta sao!
“Tôi không tin, cô đừng mơ tưởng gạt tôi!” Bàn tay nhỏ của cậu vung lên, quả quyết nói, “Cho rằng tùy tiện cầm thứ gì đó nói là độc dược, tôi liền tin à!”
“Ừ, cậu nói đúng, thật sự là tôi đang dối gạt cậu, tôi không có hạ độc cậu, hiện tại thì cậu có thể đi!” Tần Hoài Hoài buông tay ra, cố làm ra vẻ thoải mái mà cầm túi nải lên, vỗ vỗ, rồi quay đầu nhìn cậu ta vẫn đứng sững sờ tại chỗ nhìn mình.
“Cậu còn không đi?” Tần Hoài Hoài nghiêng đầu nhìn về phía cậu ta, “Cũng đã nói muốn thả cậu đi rồi , làm sao cậu còn không đi?”
“Cô thật sự thả tôi đi?” Mới vừa rồi chị ta còn nói không giúp chị ta thì cũng sẽ không thả người, còn cho mình ăn độc dược, sao vào lúc này chị ta liền đổi chủ ý rồi.
Chẳng lẽ còn có âm mưu gì? Nhíu lông mày, cảnh giác nhìn nàng.
Nhìn thấy trong mắt cậu ta do dự, Tần Hoài Hoài âm thầm vui mừng, lạt mềm buộc chặt, chính xác là kế sách tốt nhất!
“Đúng vậy nha, tôi thả cậu đi, vậy bây giờ thì cậu tự mình đi, hay là tôi đá cậu đi!” Tần Hoài Hoài định sẽ không để ý đến cậu ta, bước đi đến phía trước.
Nhưng mà nàng đi rất chậm, chỉ là người nào đó chỉ lo suy tư, nên không có chú ý tới.
“Này. . . . . .” Qua thật lâu, thanh âm truyền đến từ sau lưng của nàng.
“Làm sao?” Xoay người nhìn cậu ta, trong lòng cười trộm, tâm lý chiến làm đầu, ta cũng không tin không trị được cậu!
“Tôi giúp cô làm xong chuyện, thì cô phải giải dược cho tôi! Mặt khác thù lao cho tôi cũng không thể thiếu!”
Tần Hoài Hoài nhếch miệng, lộ ra nụ cười rực rỡ, “Được!”
Hắc hắc, quỷ hẹp hòi, xem cậu còn không mắc mưu!
Thấy nàng cười, Tiểu Hắc che tim lại, nhịp tim của cậu chợt tăng nhanh, điên rồi, nhất định là cậu bị chị gái này lây bệnh rồi, lại có thể cảm thấy chị ta cười rất đẹp mắt! Xem ra về sau cậu phải cách chị gái này xa một chút!
/68
|