Thanh âm lóc cóc của xe ngựa vang lên trong núi rộng rãi.
Tần Hoài Hoài ngồi ở trên xe ngựa, nhìn lại tòa dãy núi cheo leo này, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ lập loè ở giữa rừng cây xanh mượt, nhẹ nhàng mà thở dài.
Trở về thì nàng kiên trì không cưỡi ngựa của Tư Mã Dật nữa, vì thế người nào đó liền gọi tới một chiếc xe ngựa.
“Cô nương, vì sao cô than thở vậy?” Ông lão đánh xe nghe được người phía sau phát ra thở dài, nên tò mò hỏi.
“Tôi đây không phải là đang than thở.” Tần Hoài Hoài cười cười.
“Không phải là than thở, vậy là cái gì?”
“Là nhẹ nhõm!” Đúng vậy, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ một đạo lý, sẵn sàng! Sẵn sàng! Trước bỏ thì mới có được!
Hào quang lộng lẫy là một gánh nặng, trói buộc với gánh nặng này, thì vĩnh viễn nàng cũng không tìm được hạnh phúc mình muốn!
Muốn đạt được, nhất định phải bỏ trước!
Quyết định chủ ý, nàng quyết định tối nay sẽ hành động, sau khi tìm được Ngọc Linh Lung, thì rời khỏi nơi này.
Bỏ qua tất cả thuộc về Yến Phi Tuyết, hào quang lộng lẫy kia, nàng muốn dùng thân phận của Tần Hoài Hoài lần nữa, nghiêm túc chăm chỉ, đạp lên con đường thực tế mà sống một lần!
Trong ánh tà dương màu da cam, Tư Mã Dật đứng đưa đôi tay ra sau lưng, bóng dáng dài ở sau lưng uốn lượn dọc theo người.
Gió đêm vung lên trường bào đen tuyền tựa như rồng bay lượn, tóc đen bên mai như sợi, tung bay theo gió, Tư Mã Dật đứng ở trên đá cao thẳng khí phách, nhìn xe ngựa từ từ đi xa, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên.
Trong hai tròng mắt không còn là ánh mắt của lừơi biếng tà mị, mà thay vào đó là một tia sáng sắc bén như lưu ly.
“Lượng, ngươi nói, đến tột cùng là ảo thuật của bổn tọa thụt lùi, hay là nàng quá thông minh!” Cặp mắt của hắn nhìn về phía trước, hỏi bóng người đang quỳ gối ở sau lưng.
Lượng cúi đầu, và trầm giọng nói, “Ảo thuật của chủ nhân kiệt xuất trong thiên hạ, không người nào có thể vượt qua ngài.”
“Như vậy, vì sao, chỉ mình nàng lại không trầm luân vào trong đó?” Tư Mã Dật ngưng mắt nhìn phía trước, bóng xe kia đã biến mất ở chỗ sâu trong rừng rậm.
Nàng nói, nơi này là ảo ảnh, là bánh ngọt nhà phù thuỷ, chẳng qua là ảo ảnh biến hoá một chút, thấy được, lại sờ không đựơc, một khi trầm mê ở trong đó, thì cũng khó có thể tự kềm chế.
Ha ha ————
Có tỷ dụ thú vị, nha đầu đó thật là thú vị! Nếu như nàng giống như các cô gái khác, ngược lại hắn sẽ không có hứng thú!
“Còn nói, kỹ xảo biểu diễn của bổn tọa thụt lùi?” Thật làm giả lúc giả cũng thật, giả làm thật thì thật cũng giả.
Quả nhiên, diễn trò thôi, không thể quá nhập vai!
“Này. . . . . .” Lượng cũng trả lời không được, cúi đầu không nói.
Muốn nói, chỉ có thể nói, định lực của Yến tiểu thư quá tốt, Lượng nhìn ra được, trong lời nói vừa rồi của chủ nhân ba phần chân thành, nhưng mà, Yến tiểu thư cũng không có rung động.
Khi Yến tiểu thư cự tuyệt chủ nhân thì hắn thấy được đáy mắt của chủ nhân lóe lên không vui, Lượng chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy của chủ nhân, trong lúc nhất thời, lại cũng khó có thể trả lời.
Phía sau im lăng một lúc, Tư Mã Dật nghiêng mặt sang bên, liếc xéo Lượng.
“Thôi, ngươi cũng đã không nói ra cái gì có thể làm tim của bổn tọa vui mừng!” Trong thanh âm lạnh như băng mang theo vài phần lười biếng.
Vẫn là nha đầu kia thú vị, bất luận là lời mắng người cũng tốt, lời khen tặng cũng được, quanh co lòng vòng mà đáng yêu, giảo hoạt linh động mà thú vị!
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lúc vô tình khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười, lúm đồng tiền lại lâm vào thật sâu.
O o ——————
Lượng âm thầm lau mồ hôi, cũng may, thấy tâm tình của chủ nhân coi như không tệ!
Ai, làm thuộc hạ thật không dễ dàng, làm thuộc hạ của chủ nhân hỉ nộ vô thườn, đã khó càng thêm khó!
“Chủ nhân!” Lượng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì sau lưng lại vang lên thanh âm của Mị.
“Mị, chuyện gì?” Tư Mã Dật liến mắt nhìn nàng ấy và hỏi.
“Bẩm báo chủ nhân, bên rừng rậm đen kia có tin tức mới?”
“A, tìm được linh thú?” Tư Mã Dật hếch mày lên, trong con ngươi lung linh là tia sáng sắc bén.
Tần Hoài Hoài ngồi ở trên xe ngựa, nhìn lại tòa dãy núi cheo leo này, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ lập loè ở giữa rừng cây xanh mượt, nhẹ nhàng mà thở dài.
Trở về thì nàng kiên trì không cưỡi ngựa của Tư Mã Dật nữa, vì thế người nào đó liền gọi tới một chiếc xe ngựa.
“Cô nương, vì sao cô than thở vậy?” Ông lão đánh xe nghe được người phía sau phát ra thở dài, nên tò mò hỏi.
“Tôi đây không phải là đang than thở.” Tần Hoài Hoài cười cười.
“Không phải là than thở, vậy là cái gì?”
“Là nhẹ nhõm!” Đúng vậy, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ một đạo lý, sẵn sàng! Sẵn sàng! Trước bỏ thì mới có được!
Hào quang lộng lẫy là một gánh nặng, trói buộc với gánh nặng này, thì vĩnh viễn nàng cũng không tìm được hạnh phúc mình muốn!
Muốn đạt được, nhất định phải bỏ trước!
Quyết định chủ ý, nàng quyết định tối nay sẽ hành động, sau khi tìm được Ngọc Linh Lung, thì rời khỏi nơi này.
Bỏ qua tất cả thuộc về Yến Phi Tuyết, hào quang lộng lẫy kia, nàng muốn dùng thân phận của Tần Hoài Hoài lần nữa, nghiêm túc chăm chỉ, đạp lên con đường thực tế mà sống một lần!
Trong ánh tà dương màu da cam, Tư Mã Dật đứng đưa đôi tay ra sau lưng, bóng dáng dài ở sau lưng uốn lượn dọc theo người.
Gió đêm vung lên trường bào đen tuyền tựa như rồng bay lượn, tóc đen bên mai như sợi, tung bay theo gió, Tư Mã Dật đứng ở trên đá cao thẳng khí phách, nhìn xe ngựa từ từ đi xa, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên.
Trong hai tròng mắt không còn là ánh mắt của lừơi biếng tà mị, mà thay vào đó là một tia sáng sắc bén như lưu ly.
“Lượng, ngươi nói, đến tột cùng là ảo thuật của bổn tọa thụt lùi, hay là nàng quá thông minh!” Cặp mắt của hắn nhìn về phía trước, hỏi bóng người đang quỳ gối ở sau lưng.
Lượng cúi đầu, và trầm giọng nói, “Ảo thuật của chủ nhân kiệt xuất trong thiên hạ, không người nào có thể vượt qua ngài.”
“Như vậy, vì sao, chỉ mình nàng lại không trầm luân vào trong đó?” Tư Mã Dật ngưng mắt nhìn phía trước, bóng xe kia đã biến mất ở chỗ sâu trong rừng rậm.
Nàng nói, nơi này là ảo ảnh, là bánh ngọt nhà phù thuỷ, chẳng qua là ảo ảnh biến hoá một chút, thấy được, lại sờ không đựơc, một khi trầm mê ở trong đó, thì cũng khó có thể tự kềm chế.
Ha ha ————
Có tỷ dụ thú vị, nha đầu đó thật là thú vị! Nếu như nàng giống như các cô gái khác, ngược lại hắn sẽ không có hứng thú!
“Còn nói, kỹ xảo biểu diễn của bổn tọa thụt lùi?” Thật làm giả lúc giả cũng thật, giả làm thật thì thật cũng giả.
Quả nhiên, diễn trò thôi, không thể quá nhập vai!
“Này. . . . . .” Lượng cũng trả lời không được, cúi đầu không nói.
Muốn nói, chỉ có thể nói, định lực của Yến tiểu thư quá tốt, Lượng nhìn ra được, trong lời nói vừa rồi của chủ nhân ba phần chân thành, nhưng mà, Yến tiểu thư cũng không có rung động.
Khi Yến tiểu thư cự tuyệt chủ nhân thì hắn thấy được đáy mắt của chủ nhân lóe lên không vui, Lượng chưa từng thấy qua vẻ mặt như vậy của chủ nhân, trong lúc nhất thời, lại cũng khó có thể trả lời.
Phía sau im lăng một lúc, Tư Mã Dật nghiêng mặt sang bên, liếc xéo Lượng.
“Thôi, ngươi cũng đã không nói ra cái gì có thể làm tim của bổn tọa vui mừng!” Trong thanh âm lạnh như băng mang theo vài phần lười biếng.
Vẫn là nha đầu kia thú vị, bất luận là lời mắng người cũng tốt, lời khen tặng cũng được, quanh co lòng vòng mà đáng yêu, giảo hoạt linh động mà thú vị!
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lúc vô tình khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười, lúm đồng tiền lại lâm vào thật sâu.
O o ——————
Lượng âm thầm lau mồ hôi, cũng may, thấy tâm tình của chủ nhân coi như không tệ!
Ai, làm thuộc hạ thật không dễ dàng, làm thuộc hạ của chủ nhân hỉ nộ vô thườn, đã khó càng thêm khó!
“Chủ nhân!” Lượng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì sau lưng lại vang lên thanh âm của Mị.
“Mị, chuyện gì?” Tư Mã Dật liến mắt nhìn nàng ấy và hỏi.
“Bẩm báo chủ nhân, bên rừng rậm đen kia có tin tức mới?”
“A, tìm được linh thú?” Tư Mã Dật hếch mày lên, trong con ngươi lung linh là tia sáng sắc bén.
/68
|