“Vậy những thứ này là dùng làm gì?” Hắc Tử phát hiện, nàng lại dẫn theo một xe cỏ khô cùng một túi thông gió khác.
“A, cái này sao, một lát các người ở bên ngoài đốt cỏ khô, sau đó dùng cái túi thông gió này thổi khói vào trong vương phủ, như vậy, tôi mới có thể ‘ thừa dịp khói ’ dễ làm chuyện!”
Tần Hoài Hoài đem lấy ý tưởng của mình nói một lần với bọn họ, hai người vừa nghe, thì nhất thời choáng váng.
“Tiểu, tiểu thư, tại sao chúng ta không trực tiếp nói với Duệ Vương gia, muốn ngài ấy giúp một tay tìm chú?” Hạnh nhi cảm thấy tiểu thư đang mạo hiểm.
“Em cho rằng, ta còn có thể nói với hắn sao!”
Trước đó Tần Hoài Hoài thật sự không hiểu Tư Mã Duệ, không hiểu vì sao hắn lại gây khó khăn cho mình như vậy, đầu tiên là không chút chú ý mặt mũi của nàng mà bỏ vợ, sau đó lại phát lệnh truy tã, toàn bộ kinh thành ‘ truy nã ’ mình, quả thật chính là không muốn để cho nàng sống tốt.
Cho tới buổi sáng hôm nay nàng ở Duệ Vương Phủ nghe được lời nói của Bạch thúc, thì sau đó nàng mới hiểu được, Tư Mã Duệ vì ghét nàng, đoán chừng là hận ‘ Yến Phi Tuyết ’ quấy rối như vậy, chia rẽ hắn và người trong lòng của hắn.
Chẳng qua là, hôm nay nàng là Tần Hoài Hoài, không phải là Yến Phi Tuyết, cho nên nàng sẽ không có bất kỳ lưu luyến nào đối với hắn, càng sẽ không chết lại dây dưa vào, nàng chỉ muốn lấy được Ngọc Linh Lung, sau đó rời khỏi nơi này, tìm một chỗ, sống cuộc sống mới của mình.
Tần Hoài Hoài đã hỏi Hạnh nhi, cô nàng chỉ nói Yến Phi Tuyết gả cho Tư Mã Duệ chính là toàn tâm toàn ý muốn sống cùng với hắn, tất cả mọi thứ đều mang đến Phủ Duệ Vương Gia, nhưng mà Hạnh nhi căn bản cũng không biết có Ngọc Linh Lung gì đó, có thể thấy được, Ngọc Linh Lung này, Yến Phi Tuyết giấu rất kỹ, đoán chừng bây giờ còn đang ở trong vương phủ.
Tần Hoài Hoài tính toán thừa dịp mấy ngày nay Tư Mã Duệ đi ra ngoài nên muốn đến Vương Phủ tìm cẩn thận một chút, thuận tiện mà ‘ đáp lễ ’ thật tốt lúc trước hắn đã ‘ thịnh tình khoản đãi ’.
Cổ Ngữ viết: trả lễ lại, đi mà không lại, là phi lễ; qua mà không lại, cũng là phi lễ!
“Cô muốn thả khói mê?” Hắc Tử kinh hô, “Vì sao?”
“Cái này kêu là, giương đông kích tây!” Tần Hoài Hoài cười cười, “Một lát, các người thả hết khói, liền tranh thủ rút lui rời khỏi đây! Đến khách sạn chờ tôi!”
Nàng chỉ cần dụ thủ vệ đi, để nàng dễ dàng vào phủ làm việc, nhưng chủ yếu nhất là, nàng rút lui dễ dàng, cửa sau cùng với khói, tất cả mọi người sẽ cho rằng là cháy, đợi lực chú ý của mọi người đều đặt ở cửa sau thì nàng có thể thoải mái đi ra cửa trước.
“Không hiểu!” Nói đến binh pháp, Hắc Tử không biết qua mấy chữ, tự nhiên không hiểu được.
“Ngốc! Không hiểu thì làm việc, bớt nói đi!” Tần Hoài Hoài lại gõ cậu một cái, “Làm việc!”
“Còn gõ, nữa gõ càng ngốc đó!” Hắc Tử che đầu, trợn mắt nhìn nàng mấy lần, hừ, đọc qua sách thì giỏi lắm à!
“Ha, cậu cũng biết mình rất ngốc a, không sao, tức nước vỡ bờ, gõ thêm mấy cái ngược lại sẽ thông minh!” Tần Hoài Hoài cười ha hả nói.
“Bà điên, đi qua một bên!” Hắc Tử đẩy nàng một cái, nhưng, cậu vẫn rất bội phục bà chị này, trong đầu đầy mưu ma chước quỷ.
“! ! ! ! ! ! !” Tần Hoài Hoài lại cho cậu một cái quả đấm, “Lại nói tôi là bà điên, tôi sẽ nhét cậu vào trong động!”
“Ai yêu, không nói thì không nói!”
Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ ác, Hắc Tử che đầu, “Nhưng, chúng tôi phải thả khói bao lâu?”
“Ừ, cho tôi một canh giờ là được!” Tần Hoài Hoài nhìn bản đồ, đại khái tính toán thời gian làm việc .
“Được, quyết định như vậy, một giờ sau, chúng ta sẽ đốt lửa thả khói!” Hắc Tử gật đầu một cái.
Hai người nhìn thẳng vào mắt, đều lộ ra vẻ mặt ‘ ta rất hiểu ’ ý, sau đó đồng thời tặc tặc cười một tiếng.
Hạnh nhi đứng ở bên cạnh ngơ ngác, nhìn hai người trước mắt cấu kết với nhau làm việc xấu, cái trán toát ra giọt mồ hôi nhiều hơn.
Lại ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, quạ đen bay qua vài con.
( một nữ quát: làm ơn, có chút thông thường có được hay không, trời tối như vậy, nơi nào nhìn thấy quạ đen! Một tác giả: ai cần cô lo, ngõa thích! Ngõa liền viết! Một nữ cặp mắt nhìn trời, không nói gì. . . . . . )
“A, cái này sao, một lát các người ở bên ngoài đốt cỏ khô, sau đó dùng cái túi thông gió này thổi khói vào trong vương phủ, như vậy, tôi mới có thể ‘ thừa dịp khói ’ dễ làm chuyện!”
Tần Hoài Hoài đem lấy ý tưởng của mình nói một lần với bọn họ, hai người vừa nghe, thì nhất thời choáng váng.
“Tiểu, tiểu thư, tại sao chúng ta không trực tiếp nói với Duệ Vương gia, muốn ngài ấy giúp một tay tìm chú?” Hạnh nhi cảm thấy tiểu thư đang mạo hiểm.
“Em cho rằng, ta còn có thể nói với hắn sao!”
Trước đó Tần Hoài Hoài thật sự không hiểu Tư Mã Duệ, không hiểu vì sao hắn lại gây khó khăn cho mình như vậy, đầu tiên là không chút chú ý mặt mũi của nàng mà bỏ vợ, sau đó lại phát lệnh truy tã, toàn bộ kinh thành ‘ truy nã ’ mình, quả thật chính là không muốn để cho nàng sống tốt.
Cho tới buổi sáng hôm nay nàng ở Duệ Vương Phủ nghe được lời nói của Bạch thúc, thì sau đó nàng mới hiểu được, Tư Mã Duệ vì ghét nàng, đoán chừng là hận ‘ Yến Phi Tuyết ’ quấy rối như vậy, chia rẽ hắn và người trong lòng của hắn.
Chẳng qua là, hôm nay nàng là Tần Hoài Hoài, không phải là Yến Phi Tuyết, cho nên nàng sẽ không có bất kỳ lưu luyến nào đối với hắn, càng sẽ không chết lại dây dưa vào, nàng chỉ muốn lấy được Ngọc Linh Lung, sau đó rời khỏi nơi này, tìm một chỗ, sống cuộc sống mới của mình.
Tần Hoài Hoài đã hỏi Hạnh nhi, cô nàng chỉ nói Yến Phi Tuyết gả cho Tư Mã Duệ chính là toàn tâm toàn ý muốn sống cùng với hắn, tất cả mọi thứ đều mang đến Phủ Duệ Vương Gia, nhưng mà Hạnh nhi căn bản cũng không biết có Ngọc Linh Lung gì đó, có thể thấy được, Ngọc Linh Lung này, Yến Phi Tuyết giấu rất kỹ, đoán chừng bây giờ còn đang ở trong vương phủ.
Tần Hoài Hoài tính toán thừa dịp mấy ngày nay Tư Mã Duệ đi ra ngoài nên muốn đến Vương Phủ tìm cẩn thận một chút, thuận tiện mà ‘ đáp lễ ’ thật tốt lúc trước hắn đã ‘ thịnh tình khoản đãi ’.
Cổ Ngữ viết: trả lễ lại, đi mà không lại, là phi lễ; qua mà không lại, cũng là phi lễ!
“Cô muốn thả khói mê?” Hắc Tử kinh hô, “Vì sao?”
“Cái này kêu là, giương đông kích tây!” Tần Hoài Hoài cười cười, “Một lát, các người thả hết khói, liền tranh thủ rút lui rời khỏi đây! Đến khách sạn chờ tôi!”
Nàng chỉ cần dụ thủ vệ đi, để nàng dễ dàng vào phủ làm việc, nhưng chủ yếu nhất là, nàng rút lui dễ dàng, cửa sau cùng với khói, tất cả mọi người sẽ cho rằng là cháy, đợi lực chú ý của mọi người đều đặt ở cửa sau thì nàng có thể thoải mái đi ra cửa trước.
“Không hiểu!” Nói đến binh pháp, Hắc Tử không biết qua mấy chữ, tự nhiên không hiểu được.
“Ngốc! Không hiểu thì làm việc, bớt nói đi!” Tần Hoài Hoài lại gõ cậu một cái, “Làm việc!”
“Còn gõ, nữa gõ càng ngốc đó!” Hắc Tử che đầu, trợn mắt nhìn nàng mấy lần, hừ, đọc qua sách thì giỏi lắm à!
“Ha, cậu cũng biết mình rất ngốc a, không sao, tức nước vỡ bờ, gõ thêm mấy cái ngược lại sẽ thông minh!” Tần Hoài Hoài cười ha hả nói.
“Bà điên, đi qua một bên!” Hắc Tử đẩy nàng một cái, nhưng, cậu vẫn rất bội phục bà chị này, trong đầu đầy mưu ma chước quỷ.
“! ! ! ! ! ! !” Tần Hoài Hoài lại cho cậu một cái quả đấm, “Lại nói tôi là bà điên, tôi sẽ nhét cậu vào trong động!”
“Ai yêu, không nói thì không nói!”
Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ ác, Hắc Tử che đầu, “Nhưng, chúng tôi phải thả khói bao lâu?”
“Ừ, cho tôi một canh giờ là được!” Tần Hoài Hoài nhìn bản đồ, đại khái tính toán thời gian làm việc .
“Được, quyết định như vậy, một giờ sau, chúng ta sẽ đốt lửa thả khói!” Hắc Tử gật đầu một cái.
Hai người nhìn thẳng vào mắt, đều lộ ra vẻ mặt ‘ ta rất hiểu ’ ý, sau đó đồng thời tặc tặc cười một tiếng.
Hạnh nhi đứng ở bên cạnh ngơ ngác, nhìn hai người trước mắt cấu kết với nhau làm việc xấu, cái trán toát ra giọt mồ hôi nhiều hơn.
Lại ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, quạ đen bay qua vài con.
( một nữ quát: làm ơn, có chút thông thường có được hay không, trời tối như vậy, nơi nào nhìn thấy quạ đen! Một tác giả: ai cần cô lo, ngõa thích! Ngõa liền viết! Một nữ cặp mắt nhìn trời, không nói gì. . . . . . )
/68
|