Vọt tới phía sau bức rèm che Băng Ngọc, bức họa kia vẫn bình yên vô sự.
Khá tốt!
Tần Hoài Hoài thở phào một cái ở đáy lòng, nàng vội vã lấy tranh , cẩn thận cuộn lại, che ở trước ngực.
Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên một thanh xà ngang rớt xuống. . . . . .
Tần Hoài Hoài theo bản năng mà lui về sau một bước, xà ngang bốc cháy xẹt qua cánh tay nàng che chở tranh cuộn, rơi xuống đất.
A ——————
Nhìn một chút, cánh tay vì bảo vệ tranh cuộn, bị lửa đả thương một mảng, trong nháy mắt nóng rực đau đớn ập vào lòng, Tần Hoài Hoài cắn chặt răng, chân mày xiết chặt.
“Bà chị!” Ở cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Hắc Tử, có chút dồn dập bất an, “Mau ra đây, có người đến phía bên này rồi!”
Tần Hoài Hoài cũng không quân tâm vết thương trên tay, vội vàng ôm chặt tranh cuộn, nhanh nhẹn nhảy qua xà ngang lửa, vọt ra ngoài cửa.
Mới vừa đến cửa, thì nhìn thấy quản gia mang theo rất nhiều người, tay cầm cây đuốc vọt tới phía bên này.
“Cậu bảo Hạnh nhi thả khói sao!” Tần Hoài Hoài vội hỏi.
“Ừ, tôi bảo cô ta thả trước thời gian!” Nói xong, Hắc Tử nhìn về phía cửa sau một chút, quả nhiên, một làn khói đen nồng đậm từ từ bốc lên.
“Quản gia, người xem, cửa sau bốc cháy rồi !” Lúc này, truyền ra một tiếng kinh hô.
“Lẽ nào lại như vậy, Tiểu Tam cậu dẫn người đi ra phía sau nhìn, người còn lại đi theo ta, đều mở to mắt cho ta, không được để cho một người chạy, nhớ nếu có cái gì sơ xuất, các người cũng chịu không nổi!” Quản gia nhanh nhẹn phân phó .
“Vâng!” Mọi người lĩnh mệnh rồi từng ngừơi tản đi.
“Chúng ta đi từ cửa trước đi!” Tần Hoài Hoài thừa dịp hỗn loạn mang theo Hắc Tử, nhanh như mèo, hướng phía cửa trước lén đi.
Đang lúc bọn họ sắp đến mục đích thì sau lưng lại vang lên thanh âm bén nhọn.
“Đứng lại!” Ngay sau đó một thanh âm sắc bén phá vỡ không khí đến.
Đoạt ——————
Một mũi tên nhọn thoáng qua, thẳng tắp mà cắm vào trên cánh cửa phía sau.
Đoạt lại một tiếng xé gió phá vỡ khoảng không đến!
“Cẩn thận!” Tần Hoài Hoài đẩy Hắc Tử ra, một mũi tên nhọn khác, thẳng tắp mà cắm vào bả vai của nàng.
A! ! !
Tần Hoài Hoài kêu lên, tay run lên, tranh cuộn từ trong lòng ngực rơi xuống, nàng che vai phải, mồ hôi lạnh lập tức bốc lên trán.
“Bà chị!” Hắc Tử vội vàng chạy tới, vịn nàng và vội vàng hỏi.
“Tôi, tôi trúng tên rồi !” Tần Hoài Hoài liều mạng nắm lấy vai phải, máu như rót, phun ra, “Cậu đi trước đi!” Nói xong, nàng đẩy Hắc Tử một cái.
“Tôi không đi, tôi sẽ không bỏ chị lại một mình!” Hắc Tử vội vàng đỡ nàng dậy, tay lại chạm phải một mảng ấm ướt, “Chị chảy rất nhiều máu, phải mau chữa trị!”
Đau ——————
Vừa mới động thủ, chân mày của nàng cũng nhíu chặt, đôi môi cắn chặt trắng đến đáng sợ.
“Người tới, người phóng hỏa ở chỗ này!” Có người hô to nói.
Hỏng bét!
Tần Hoài Hoài âm thầm kinh hô, người này mang theo hộ viện đến rồi!
Quay người nhìn lại, đống cây đuốc, nhìn có vẻ còn tới không ít người!
Tần Hoài Hoài hạ quyết tâm, cắn răng một cái, đẩy Hắc Tử ra ngoài cửa lớn.
“Này, bà chị, chị làm gì vậy!” Hắc Tử còn chưa phản ứng kịp, thì đã bị nàng đẩy ra.
“Mang Hạnh nhi đi!” Lúc này cửa đang khép lại nên cậu nghe được câu nói sau cùng.
“Bà chị!” Hắc Tử liều mạng mà gõ cửa, lại chỉ nghe được ở bên trong ồn ào một mảnh.
Đông đông đông ————————
Cậu liều mạng gõ và quát, “Bà chị ngốc, bà chị ngốc, trổ tài anh hùng gì chứ, ai muốn cứu chị, tên đần độn như chị! Đại ngốc nghếch! ! !”
Nước mắt rốt cuộc không thể khóa ở trong hốc mắt, giống như là nước thả phong, chảy ra ào ào.
“Tại sao, tại sao muốn làm như vậy!” Hắc Tử nắm quyền chống đỡ ở trên ván cửa, đầu chống vào khuỷu tay, tức giận, tại sao. . . . . .
Yến Phi Tuyết, chị là đại ngốc nghếch! ! ! ! ! ! !
Trong đêm tối, một tiếng rống giận xen lẫn tự trách cùng bi thương phá vỡ bầu trời đêm.
Khá tốt!
Tần Hoài Hoài thở phào một cái ở đáy lòng, nàng vội vã lấy tranh , cẩn thận cuộn lại, che ở trước ngực.
Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên một thanh xà ngang rớt xuống. . . . . .
Tần Hoài Hoài theo bản năng mà lui về sau một bước, xà ngang bốc cháy xẹt qua cánh tay nàng che chở tranh cuộn, rơi xuống đất.
A ——————
Nhìn một chút, cánh tay vì bảo vệ tranh cuộn, bị lửa đả thương một mảng, trong nháy mắt nóng rực đau đớn ập vào lòng, Tần Hoài Hoài cắn chặt răng, chân mày xiết chặt.
“Bà chị!” Ở cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Hắc Tử, có chút dồn dập bất an, “Mau ra đây, có người đến phía bên này rồi!”
Tần Hoài Hoài cũng không quân tâm vết thương trên tay, vội vàng ôm chặt tranh cuộn, nhanh nhẹn nhảy qua xà ngang lửa, vọt ra ngoài cửa.
Mới vừa đến cửa, thì nhìn thấy quản gia mang theo rất nhiều người, tay cầm cây đuốc vọt tới phía bên này.
“Cậu bảo Hạnh nhi thả khói sao!” Tần Hoài Hoài vội hỏi.
“Ừ, tôi bảo cô ta thả trước thời gian!” Nói xong, Hắc Tử nhìn về phía cửa sau một chút, quả nhiên, một làn khói đen nồng đậm từ từ bốc lên.
“Quản gia, người xem, cửa sau bốc cháy rồi !” Lúc này, truyền ra một tiếng kinh hô.
“Lẽ nào lại như vậy, Tiểu Tam cậu dẫn người đi ra phía sau nhìn, người còn lại đi theo ta, đều mở to mắt cho ta, không được để cho một người chạy, nhớ nếu có cái gì sơ xuất, các người cũng chịu không nổi!” Quản gia nhanh nhẹn phân phó .
“Vâng!” Mọi người lĩnh mệnh rồi từng ngừơi tản đi.
“Chúng ta đi từ cửa trước đi!” Tần Hoài Hoài thừa dịp hỗn loạn mang theo Hắc Tử, nhanh như mèo, hướng phía cửa trước lén đi.
Đang lúc bọn họ sắp đến mục đích thì sau lưng lại vang lên thanh âm bén nhọn.
“Đứng lại!” Ngay sau đó một thanh âm sắc bén phá vỡ không khí đến.
Đoạt ——————
Một mũi tên nhọn thoáng qua, thẳng tắp mà cắm vào trên cánh cửa phía sau.
Đoạt lại một tiếng xé gió phá vỡ khoảng không đến!
“Cẩn thận!” Tần Hoài Hoài đẩy Hắc Tử ra, một mũi tên nhọn khác, thẳng tắp mà cắm vào bả vai của nàng.
A! ! !
Tần Hoài Hoài kêu lên, tay run lên, tranh cuộn từ trong lòng ngực rơi xuống, nàng che vai phải, mồ hôi lạnh lập tức bốc lên trán.
“Bà chị!” Hắc Tử vội vàng chạy tới, vịn nàng và vội vàng hỏi.
“Tôi, tôi trúng tên rồi !” Tần Hoài Hoài liều mạng nắm lấy vai phải, máu như rót, phun ra, “Cậu đi trước đi!” Nói xong, nàng đẩy Hắc Tử một cái.
“Tôi không đi, tôi sẽ không bỏ chị lại một mình!” Hắc Tử vội vàng đỡ nàng dậy, tay lại chạm phải một mảng ấm ướt, “Chị chảy rất nhiều máu, phải mau chữa trị!”
Đau ——————
Vừa mới động thủ, chân mày của nàng cũng nhíu chặt, đôi môi cắn chặt trắng đến đáng sợ.
“Người tới, người phóng hỏa ở chỗ này!” Có người hô to nói.
Hỏng bét!
Tần Hoài Hoài âm thầm kinh hô, người này mang theo hộ viện đến rồi!
Quay người nhìn lại, đống cây đuốc, nhìn có vẻ còn tới không ít người!
Tần Hoài Hoài hạ quyết tâm, cắn răng một cái, đẩy Hắc Tử ra ngoài cửa lớn.
“Này, bà chị, chị làm gì vậy!” Hắc Tử còn chưa phản ứng kịp, thì đã bị nàng đẩy ra.
“Mang Hạnh nhi đi!” Lúc này cửa đang khép lại nên cậu nghe được câu nói sau cùng.
“Bà chị!” Hắc Tử liều mạng mà gõ cửa, lại chỉ nghe được ở bên trong ồn ào một mảnh.
Đông đông đông ————————
Cậu liều mạng gõ và quát, “Bà chị ngốc, bà chị ngốc, trổ tài anh hùng gì chứ, ai muốn cứu chị, tên đần độn như chị! Đại ngốc nghếch! ! !”
Nước mắt rốt cuộc không thể khóa ở trong hốc mắt, giống như là nước thả phong, chảy ra ào ào.
“Tại sao, tại sao muốn làm như vậy!” Hắc Tử nắm quyền chống đỡ ở trên ván cửa, đầu chống vào khuỷu tay, tức giận, tại sao. . . . . .
Yến Phi Tuyết, chị là đại ngốc nghếch! ! ! ! ! ! !
Trong đêm tối, một tiếng rống giận xen lẫn tự trách cùng bi thương phá vỡ bầu trời đêm.
/68
|