Sau đó một chất lỏng thấm lạnh đụng đến bên môi, nhưng mà Tần Hoài Hoài thật sự quá mệt mỏi, đau nhức mới vừa rồi tựa như đã trải qua một cuộc đại thủ thuật, đau đến độ hơi sức nàng động động đầu ngón tay cũng không có.
Đang lúc này, có một loại gì đó rất mềm mại đụng tới môi của nàng, mềm mại giống như là kẹo đường, mang theo vị ngọt đánh tới phía đôi môi của nàng.
Ở bên trong mềm mại, tựa hồ có một con linh xà, linh hoạt mà cạy hàm răng đang đóng chặt của nàng ra, chạy vào đó, sau đó một chất lỏng thấm lạnh hơi đắng chảy vào trong miệng của nàng.
Thật là đắng ——————
Tần Hoài Hoài từ nhỏ cũng không thích uống thuốc, một chút xíu đắng cũng làm cho nàng khó chịu, vào lúc này chân mày mới vừa giãn ra của nàng, lại khóa chặt lần nữa, muốn ngậm miệng lại.
Càm dưới căng thẳng, miệng lại bị buộc mở ra nữa.
Tựa hồ là không muốn để cho nàng ngậm lại, linh xà kia càng linh hoạt hơn mà quét qua mỗi một chỗ trong miệng của nàng, tựa hồ vô cùng lưu luyến mỗi một chỗ trong miệng nàng, động tác của linh xà càng phát ra kịch liệt, Tần Hoài Hoài cảm giác không khí trong lồng ngực đều muốn bị hắn hút cạn.
Ừ ——————
Trong ánh trăng mờ, nàng cúi đầu thở ra một tiếng, mềm yếu vô lực, tựa hồ còn có một chút hờn ~ dỗi. . . . . .
Hờn dỗi! ! ! ! ! !
Cái từ này chợt lóe lên, Tần Hoài Hoài lập tức cảm thấy một tia chớp đánh trúng não bộ, nàng chợt mở hai mắt ra!
Đây là ————————
Nhìn chung quanh không có ai, ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa gỗ là bầu trời bao la xanh thẳm ———— trời đã sáng!
Chẳng lẽ mới vừa rồi đều là mộng! ?
Tần Hoài Hoài nghiêng đầu, nhìn bả vai một chút, mũi tên nơi đó đã bị người rút ra, vết thương cũng được xử lý băng bó rất tốt, nhìn lại cánh tay một chút, vết thương nơi đó cũng giống vậy, cũng được người ta băng bó xử lý rất tốt.
Ý thức trong tay mà lau đôi môi, nơi đó còn có một mảng ấm áp, hơi sưng vù.
Trong lòng giật mình, cảm giác hơi đắng kia nơi cổ họng lần nữa tự nói với mình, mới vừa rồi tuyệt đối không phải là mộng!
Như vậy, đến tột cùng là người nào?
Là ai đến giúp nàng băng bó vết thương?
Đã đến rồi, lại vì sao không hiện thân?
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng củi bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng bước chân dồn dập có lực.
Phanh ————————
Cửa lớn bị người dùng chân đá văng ra, ánh mặt trời mãnh liệt bắn thẳng vào, Tần Hoài Hoài nheo mắt lại, thấy ở trong vầng sáng có đứng một người đàn ông lửa giận ngút trời.
Một cơn lửa giận sắp bộc phát vây quanh thân hình cao lớn của hắn, trên mặt yên lặng như ngọc là giông bão mây đen giăng đầy sắp tới.
“Yến —— Phi —— Tuyết! ! !” Tiếng rống giận gầm gừ từ trong miệng của hắn nhảy ra.
Tư Mã Duệ!
Tần Hoài Hoài trợn to cặp mắt nhìn người đàn ông thịnh nộ đứng ở trước mặt.
Nhìn đến cặp mắt sóng dữ cuồn cuộn kia của hắn, sau lại nhìn xa hơn, quản gia phía sau hắn, nụ cười trên mặt âm hiểm, bên trong lòng của Tần Hoài Hoài vang lên một thanh âm lộp bộp.
Không tốt!
Đây là phản ứng đầu tiên của nàng, thân thể lập tức dịch chuyển lui về phía sau.
Gân xanh trên trán Tư Mã Duệ tuôn ra, chân bước tới phía trước.
“Ngươi. . . . . . Ngươi, trở lại. . . . . . rồi.” Tần Hoài Hoài chưa từng thấy qua Tư Mã Duệ thịnh nộ như thế, lời nói nín nửa ngày, nói ra khỏi miệng vậy mà chỉ có mấy chữ này.
“Yến Phi Tuyết, ngươi làm chuyện tốt!” Tư Mã Duệ hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng, lửa giận ngút trời chất vấn, “Không nghĩ tới, ngươi lại cả gan đến phóng hỏa đốt Vương Phủ của Bổn vương!”
Ai ————
Tần Hoài Hoài thở dài trong lòng, vốn chính là chuyện giải thích không rõ, vị đại gia này cố tình lại là vị chủ nhân chuyên quyền độc đoán, một khi chuyện hắn nhận định, mặc cho ngươi chín trâu cũng kéo không trở về!
Nhưng, tính tình của Tần Hoài Hoài nàng cũng là như vậy, là nàng làm, nàng sẽ thừa nhận, không phải là nàng làm, cũng đừng mơ tưởng treo đầu của nàng lên núi!
Nàng đứng lên, không sợ mà tiến lên trước đôi mắt giận dữ của hắn, bình tĩnh hoà nhã nói, “Tư Mã Duệ, đây không phải là ta làm!”
Đang lúc này, có một loại gì đó rất mềm mại đụng tới môi của nàng, mềm mại giống như là kẹo đường, mang theo vị ngọt đánh tới phía đôi môi của nàng.
Ở bên trong mềm mại, tựa hồ có một con linh xà, linh hoạt mà cạy hàm răng đang đóng chặt của nàng ra, chạy vào đó, sau đó một chất lỏng thấm lạnh hơi đắng chảy vào trong miệng của nàng.
Thật là đắng ——————
Tần Hoài Hoài từ nhỏ cũng không thích uống thuốc, một chút xíu đắng cũng làm cho nàng khó chịu, vào lúc này chân mày mới vừa giãn ra của nàng, lại khóa chặt lần nữa, muốn ngậm miệng lại.
Càm dưới căng thẳng, miệng lại bị buộc mở ra nữa.
Tựa hồ là không muốn để cho nàng ngậm lại, linh xà kia càng linh hoạt hơn mà quét qua mỗi một chỗ trong miệng của nàng, tựa hồ vô cùng lưu luyến mỗi một chỗ trong miệng nàng, động tác của linh xà càng phát ra kịch liệt, Tần Hoài Hoài cảm giác không khí trong lồng ngực đều muốn bị hắn hút cạn.
Ừ ——————
Trong ánh trăng mờ, nàng cúi đầu thở ra một tiếng, mềm yếu vô lực, tựa hồ còn có một chút hờn ~ dỗi. . . . . .
Hờn dỗi! ! ! ! ! !
Cái từ này chợt lóe lên, Tần Hoài Hoài lập tức cảm thấy một tia chớp đánh trúng não bộ, nàng chợt mở hai mắt ra!
Đây là ————————
Nhìn chung quanh không có ai, ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa gỗ là bầu trời bao la xanh thẳm ———— trời đã sáng!
Chẳng lẽ mới vừa rồi đều là mộng! ?
Tần Hoài Hoài nghiêng đầu, nhìn bả vai một chút, mũi tên nơi đó đã bị người rút ra, vết thương cũng được xử lý băng bó rất tốt, nhìn lại cánh tay một chút, vết thương nơi đó cũng giống vậy, cũng được người ta băng bó xử lý rất tốt.
Ý thức trong tay mà lau đôi môi, nơi đó còn có một mảng ấm áp, hơi sưng vù.
Trong lòng giật mình, cảm giác hơi đắng kia nơi cổ họng lần nữa tự nói với mình, mới vừa rồi tuyệt đối không phải là mộng!
Như vậy, đến tột cùng là người nào?
Là ai đến giúp nàng băng bó vết thương?
Đã đến rồi, lại vì sao không hiện thân?
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng củi bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng bước chân dồn dập có lực.
Phanh ————————
Cửa lớn bị người dùng chân đá văng ra, ánh mặt trời mãnh liệt bắn thẳng vào, Tần Hoài Hoài nheo mắt lại, thấy ở trong vầng sáng có đứng một người đàn ông lửa giận ngút trời.
Một cơn lửa giận sắp bộc phát vây quanh thân hình cao lớn của hắn, trên mặt yên lặng như ngọc là giông bão mây đen giăng đầy sắp tới.
“Yến —— Phi —— Tuyết! ! !” Tiếng rống giận gầm gừ từ trong miệng của hắn nhảy ra.
Tư Mã Duệ!
Tần Hoài Hoài trợn to cặp mắt nhìn người đàn ông thịnh nộ đứng ở trước mặt.
Nhìn đến cặp mắt sóng dữ cuồn cuộn kia của hắn, sau lại nhìn xa hơn, quản gia phía sau hắn, nụ cười trên mặt âm hiểm, bên trong lòng của Tần Hoài Hoài vang lên một thanh âm lộp bộp.
Không tốt!
Đây là phản ứng đầu tiên của nàng, thân thể lập tức dịch chuyển lui về phía sau.
Gân xanh trên trán Tư Mã Duệ tuôn ra, chân bước tới phía trước.
“Ngươi. . . . . . Ngươi, trở lại. . . . . . rồi.” Tần Hoài Hoài chưa từng thấy qua Tư Mã Duệ thịnh nộ như thế, lời nói nín nửa ngày, nói ra khỏi miệng vậy mà chỉ có mấy chữ này.
“Yến Phi Tuyết, ngươi làm chuyện tốt!” Tư Mã Duệ hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng, lửa giận ngút trời chất vấn, “Không nghĩ tới, ngươi lại cả gan đến phóng hỏa đốt Vương Phủ của Bổn vương!”
Ai ————
Tần Hoài Hoài thở dài trong lòng, vốn chính là chuyện giải thích không rõ, vị đại gia này cố tình lại là vị chủ nhân chuyên quyền độc đoán, một khi chuyện hắn nhận định, mặc cho ngươi chín trâu cũng kéo không trở về!
Nhưng, tính tình của Tần Hoài Hoài nàng cũng là như vậy, là nàng làm, nàng sẽ thừa nhận, không phải là nàng làm, cũng đừng mơ tưởng treo đầu của nàng lên núi!
Nàng đứng lên, không sợ mà tiến lên trước đôi mắt giận dữ của hắn, bình tĩnh hoà nhã nói, “Tư Mã Duệ, đây không phải là ta làm!”
/68
|