“Đầu tiên phải nói đến vị trí từ cửa này. . . . . .” Người mặt quỷ hình như đối với Yến môn quan này rất quen thuộc, nói đến cũng có chút cảm giác như kể chuyện cổ tích cho người ta.
Tần Hoài Hoài nhìn hắn đuổi cũng không đi, mặt mình lại đau , bả vai lại đau, cũng không ngủ được, dứt khoát nghe chuyện xưa của hắn!
“Yến môn quan nằm ở vùng đất tiếp giáp Khưu Hoàng quốc cùng Lệ Nguyệt quốc, trước nay là vùng đất giao tranh của binh gia, vả lại bên trong Yến môn quan không có núi cao ngăn trở, là vùng đất có địa thế bằng phẳng, bên trong Yến môn quan có một con đường lớn nối thẳng đến kinh đô, nếu như Yến môn quan thất thủ, như vậy quân địch liền có thể tiến quân thần tốc, trực tiếp đảo kinh đô, vì vậy, làm sao để bảo vệ Yến môn quan là việc hết sức quan tâm của đế vương các triều đại, Yến môn quan trước kia luôn nằm ở trong cảnh nguy hiểm không ổn định, cho đến khi Yến gia quân trú đóng ở đây, Yến gia quân dũng mãnh thiện chiến lấy khí thế cuồng phong mà quét sạch quân địch phía bắc bên ngoài Yến môn quan, bức lui quân địch tới bên ngoài Yến môn quan ba mươi dặm, đến đây mới xem như Yến môn quan có thể Thái Bình một lúc.”
Tần Hoài Hoài lúc này lại là gương mặt nghiêm túc, nàng cũng rất thích nhân vật anh hùng, khi đó sư phụ vừa được rảnh rỗi sẽ cùng bọn nhỏ nói rất nhiều sự tích nhân vật anh hùng.
Khai trí lúc nhỏ đã khiến Tần Hoài Hoài phát sinh ra cảm giác sùng bái với nhân vật anh hùng, dùng lời nói mốt hiện đại mà nói, chính là truy tinh nhất tộc, nhưng, Tần Hoài Hoài nàng bình thường cũng không có theo đuổi sao, đó cũng đều là một đời kiêu hùng, hào kiệt một đời!
“Yến gia quân trú đóng ở trong đó, dân chúng địa phương vì để kỷ niệm tác chiến anh dũng của Yến gia quân, nên nhân đó dâng biểu lên triều đình, lấy tên của Yến gia quân đặt cho cửa này.”
Thì ra là bộ đội siêu sao, cho nên mới có thể được vinh hạnh đặc biệt như thế!
“Như vậy bây giờ Yến gia quân còn trú đóng ở trong đó?” Tần Hoài Hoài đột nhiên rất muốn gặp Yến gia quân anh dũng như thế một lần, “Có cơ hội tôi cũng muốn gặp một chút, Yến gia quân đến tột cùng là bộ đội tinh nhuệ bực nào!”
“Cô. . . . . .” Người mặt quỷ lần nữa kinh ngạc mà nhìn nàng.
“Làm sao!” Tần Hoài Hoài đối với ánh mắt của hắn nhìn mình vạn phần không hiểu, giống như là thấy quỷ vậy, sắc mặt của nàng đáng sợ thế sao!
“Cô thật sự không nhớ gì!” Lúc nói chuyện, người mặt quỷ lại nhích tới gần mấy phần, ánh mắt ở đáy mắt dường như muốn xuyên qua hai tròng mắt của nàng, nhìn đến đáy.
“Không phải là tôi đã nói với ông ư, tôi mất trí nhớ, mất trí nhớ, hiểu chưa!” Tần Hoài Hoài liếc hắn một cái, chỉ chỉ đầu của mình, “Tôi mất trí nhớ thì làm sao còn nhớ được cái gì!”
Người mặt quỷ nhẹ nhàng than một tiếng, “Thật ra thì, như vậy cũng tốt. . . . . .”
Cũng tốt? !
Tần Hoài Hoài nhìn chằm chằm vào hắn, đây xem như là tốt à!
Nàng không phải là mất trí nhớ, bởi vì chủ nhân của thân thể này sớm chết rồi, nàng chỉ là mượn xác hoàn hồn thôi, cho nên căn bản sẽ không có trí nhớ của Yến Phi Tuyết, nếu nói mất trí nhớ chỉ là một cái cớ.
“Chủ soái của Yến gia quân chính là phụ thân của cô Yến Tần Thiên. . . . . .” Người mặt quỷ mở tay ra, nhìn Ngọc Linh Lung trong lòng bàn tay, trong giọng nói là nhàn nhạt đau thương.
“Tôi, phụ thân. . . . . .” Tần Hoài Hoài cúi đầu nhìn Ngọc Linh Lung trong tay hắn, đáy lòng lại dâng lên một tia đau đớn.
Ánh mắt của người mặt quỷ chán nản, chỉ vào Ngọc Linh Lung và nói, “Đây cũng là gia bảo trân quý nhất mà ông ấy để lại cho cô.”
“Một viên đá như vậy, cũng được xưng tụng là gia bảo trân quý?” Tần Hoài Hoài chỉ vào Ngọc Linh Lung trong tay hắn, kinh ngạc không thôi.
Không phải chứ! Nàng cho rằng dầu gì cũng là một hộ quốc Đại Tướng Quân, dầu gì địa vị cũng là từ nhất phẩm, tài sản của ông ta tính sao cũng không nghèo được, vậy cũng biết, ông ta thật đúng là làm việc đủ liêm khiết, liêm khiết đến hai tay áo trống trơn, thanh liêm mà đi.
“Ngọc Linh Lung không chỉ là một viên Ngọc Thạch!” Người mặt quỷ dường như có chút tức giận, đối với thái độ coi thường như thế của Tần Hoài Hoài, hắn rất không hài lòng.
Tần Hoài Hoài nhìn hắn đuổi cũng không đi, mặt mình lại đau , bả vai lại đau, cũng không ngủ được, dứt khoát nghe chuyện xưa của hắn!
“Yến môn quan nằm ở vùng đất tiếp giáp Khưu Hoàng quốc cùng Lệ Nguyệt quốc, trước nay là vùng đất giao tranh của binh gia, vả lại bên trong Yến môn quan không có núi cao ngăn trở, là vùng đất có địa thế bằng phẳng, bên trong Yến môn quan có một con đường lớn nối thẳng đến kinh đô, nếu như Yến môn quan thất thủ, như vậy quân địch liền có thể tiến quân thần tốc, trực tiếp đảo kinh đô, vì vậy, làm sao để bảo vệ Yến môn quan là việc hết sức quan tâm của đế vương các triều đại, Yến môn quan trước kia luôn nằm ở trong cảnh nguy hiểm không ổn định, cho đến khi Yến gia quân trú đóng ở đây, Yến gia quân dũng mãnh thiện chiến lấy khí thế cuồng phong mà quét sạch quân địch phía bắc bên ngoài Yến môn quan, bức lui quân địch tới bên ngoài Yến môn quan ba mươi dặm, đến đây mới xem như Yến môn quan có thể Thái Bình một lúc.”
Tần Hoài Hoài lúc này lại là gương mặt nghiêm túc, nàng cũng rất thích nhân vật anh hùng, khi đó sư phụ vừa được rảnh rỗi sẽ cùng bọn nhỏ nói rất nhiều sự tích nhân vật anh hùng.
Khai trí lúc nhỏ đã khiến Tần Hoài Hoài phát sinh ra cảm giác sùng bái với nhân vật anh hùng, dùng lời nói mốt hiện đại mà nói, chính là truy tinh nhất tộc, nhưng, Tần Hoài Hoài nàng bình thường cũng không có theo đuổi sao, đó cũng đều là một đời kiêu hùng, hào kiệt một đời!
“Yến gia quân trú đóng ở trong đó, dân chúng địa phương vì để kỷ niệm tác chiến anh dũng của Yến gia quân, nên nhân đó dâng biểu lên triều đình, lấy tên của Yến gia quân đặt cho cửa này.”
Thì ra là bộ đội siêu sao, cho nên mới có thể được vinh hạnh đặc biệt như thế!
“Như vậy bây giờ Yến gia quân còn trú đóng ở trong đó?” Tần Hoài Hoài đột nhiên rất muốn gặp Yến gia quân anh dũng như thế một lần, “Có cơ hội tôi cũng muốn gặp một chút, Yến gia quân đến tột cùng là bộ đội tinh nhuệ bực nào!”
“Cô. . . . . .” Người mặt quỷ lần nữa kinh ngạc mà nhìn nàng.
“Làm sao!” Tần Hoài Hoài đối với ánh mắt của hắn nhìn mình vạn phần không hiểu, giống như là thấy quỷ vậy, sắc mặt của nàng đáng sợ thế sao!
“Cô thật sự không nhớ gì!” Lúc nói chuyện, người mặt quỷ lại nhích tới gần mấy phần, ánh mắt ở đáy mắt dường như muốn xuyên qua hai tròng mắt của nàng, nhìn đến đáy.
“Không phải là tôi đã nói với ông ư, tôi mất trí nhớ, mất trí nhớ, hiểu chưa!” Tần Hoài Hoài liếc hắn một cái, chỉ chỉ đầu của mình, “Tôi mất trí nhớ thì làm sao còn nhớ được cái gì!”
Người mặt quỷ nhẹ nhàng than một tiếng, “Thật ra thì, như vậy cũng tốt. . . . . .”
Cũng tốt? !
Tần Hoài Hoài nhìn chằm chằm vào hắn, đây xem như là tốt à!
Nàng không phải là mất trí nhớ, bởi vì chủ nhân của thân thể này sớm chết rồi, nàng chỉ là mượn xác hoàn hồn thôi, cho nên căn bản sẽ không có trí nhớ của Yến Phi Tuyết, nếu nói mất trí nhớ chỉ là một cái cớ.
“Chủ soái của Yến gia quân chính là phụ thân của cô Yến Tần Thiên. . . . . .” Người mặt quỷ mở tay ra, nhìn Ngọc Linh Lung trong lòng bàn tay, trong giọng nói là nhàn nhạt đau thương.
“Tôi, phụ thân. . . . . .” Tần Hoài Hoài cúi đầu nhìn Ngọc Linh Lung trong tay hắn, đáy lòng lại dâng lên một tia đau đớn.
Ánh mắt của người mặt quỷ chán nản, chỉ vào Ngọc Linh Lung và nói, “Đây cũng là gia bảo trân quý nhất mà ông ấy để lại cho cô.”
“Một viên đá như vậy, cũng được xưng tụng là gia bảo trân quý?” Tần Hoài Hoài chỉ vào Ngọc Linh Lung trong tay hắn, kinh ngạc không thôi.
Không phải chứ! Nàng cho rằng dầu gì cũng là một hộ quốc Đại Tướng Quân, dầu gì địa vị cũng là từ nhất phẩm, tài sản của ông ta tính sao cũng không nghèo được, vậy cũng biết, ông ta thật đúng là làm việc đủ liêm khiết, liêm khiết đến hai tay áo trống trơn, thanh liêm mà đi.
“Ngọc Linh Lung không chỉ là một viên Ngọc Thạch!” Người mặt quỷ dường như có chút tức giận, đối với thái độ coi thường như thế của Tần Hoài Hoài, hắn rất không hài lòng.
/68
|