“Người chết! Hoặc là. . . . . .” Hắn ranh mãnh nhìn Tần Hoài Hoài một cái, cười cợt và nói, “Hoặc là phu quân của ta.”
Ách
Trán của Tần Hoài Hoài nhỏ ra mồ hôi lạnh, nha nha, cái đoạn này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ. . . . . .
“Cô nói thật đi, cô muốn trở thành loại người nào? Hử?” Người mặt quỷ thấy vẻ mặt của nàng ngượng nghịu, đáy lòng phát ra một loại đắc ý, khó thấy được thần sắc như vậy của nha đầu này, không nghĩ tới cũng có một ngày nàng ta bị té nhào.
Vậy mà. . . . . .
Đang lúc hắn dương dương tự đắc, thì Tần Hoài Hoài lại ngáp một cái thật lớn, duỗi lưng mỏi, thái độ ra vẻ cực kỳnhàm chán và nói, “Tôi chỉ muốn làm người có tiền!”
Xấu hổ nha! ! ! Người mặt quỷ ở đáy lòng ấm ức không thôi, rõ ràng có cơ hội hòa nhau một ván, vì sao hắn vẫn bị thất bại!
Trong đầu của nha đầu này đến tột cùng giả bộ là cái gì!
☆☆☆☆☆☆
Ban đêm, Tần Hoài Hoài lâm vào trong mê man nặng nề.
Sưng vù trên mặt đã đắp lên thuốc của người mặt quỷ, sưng đau tốt hơn nhiều, nhưng mà vết thương trúng tên trên vai của nàng lại vẫn không có tốt bao nhiêu, lúc nào cũng truyền tới đau từng cơn làm cho nàng ở trong mộng cũng chặt nhíu mày.
Ở bên trong mơ hồ, hình như có người ngồi ở bên giường, bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng dịu dàng mà xoa má trái của nàng.
Dịu dàng như vậy, trân quý như vậy, dường như là đang vuốt ve một bảo bối cực kỳ trân quý, chỗ bị hắn nhẹ nhàng vuốt ve qua, không còn nóng đau như vậy nữa, thoải mái vô cùng.
Hừ
Trong giấc mộng, Tần Hoài Hoài thoải mái mà nói mớ ra một tiếng, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đã không tự chủ được mà hướng vào bàn tay dịu dàng kia cọ xát, giống như một con mèo con nhỏ nhắn lười biếng.
Mềm mại ngoan ngoan của nàng dường như làm hắn rất hài lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, bàn tay dịu dàng theo gương mặt của nàng trợt xuống, linh hoạt mà lướt qua cổ dài xinh đẹp của nàng, sau đó nhẹ nhàng linh hoạt đẩy váy của nàng ra, xuôi theo xương quai xanh như hồ điệp xinh đẹp, trượt đến trên vai phải của nàng.
Tay đụng đến vết thương của nàng, đau đớn khiến Tần Hoài Hoài lại xiết chặt chân mày, nàng vừa định mở mắt ra, thì lại phát hiện, mi mắt giống như là bị người đổ chì, bởi vì nàng có cố gắng thế nào cũng không mở mắt ra được.
Quanh thân cũng giống như bông vải, xụi lơ vô lực, ngay cả hơi sức nâng lên một đầu ngón tay cũng bị rút đi.
“Ngoan, để ta đổi dược cho, có đau một chút, cũng phải nhịn nha. . . . . .” Lại thanh âm cực kỳ dịu dàng kia.
Trong dịu dàng mang theo chút cưng chìu, giống như ăn kẹo đường, trong mềm mại mang theo mùi vị nàng thích.
Băng vải trên bả vai bị hắn từ từ cởi ra, lộ ra một vết thương chướng mắt, ánh mắt sắc bén thu lại, hắn móc ra hai chai thuốc ở trong ngực.
Cẩn thận rửa sạch vết thương cho nàng, sau đó lại cẩn thận đổ bột thuốc lên chỗ vết thương, sau dùng băng vải sạch băng bó vết thương cho nàng lần nữa.
“Ngoan, nên uống thuốc rồi. . . . . .” Đỡ nàng dậy và ôm vào trong ngực, hắn uống một hớp, sau đó nhắm ngay miệng của nàng, hôn.
Rõ ràng nàng đã có thể khôi phục để tự mình uống thuốc rồi, nhưng mà hắn lại tham luyến đôi môi ngọt ngào của nàng, giống như anh túc, hút nhẹ thành nghiện, không thể tự thoát ra được.
Phần môi dịu dàng xoay chuyển, quấn ~ quấn lẫn nhau, trêu chọc ~ đẩy lẫn nhau cảm giác đáy lòng kia nguyên thủy nhất, như đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, càng không thể thu thập.
Tham luyến của hắn càng nồng đậm, dây dưa đinh hương của nàng thật sâu, muốn thưởng thức đủ vẻ đẹp của nàng mới bỏ qua.
Ở trong động tình, hắn không kìm lòng được mà lấy tay đẩy váy của nàng ra, men theo da thịt trơn bóng mà vuốt ve. . . . . .
Mỗi tấc da thịt được tay của hắn mơn trớn đều nóng rực giống như bắt lửa, thân thể không nhịn được mà run rẩy, trong mơ mơ màng màng Tần Hoài Hoài cảm giác trong cơ thể hình như có một đốm lửa đang đốt, thân thể liên tục mềm lại, nàng theo bản năng mà vươn tay, ôm cổ của hắn, chống đỡ thân thể liên tục mềm lại.
Nhận được đáp lại của nàng, động tác của hắn càng vào sâu hơn, cúi người xuống, đè nàng ở trên giường, hôn dọc theo cổ của nàng xuống, vết hôn nông nông sâu sâu giống như mưa sa đánh tới phía nàng. . . . . .
Ưm
Phần môi nhẹ nhàng vương vấn một tia ái ~ muội, như hương hoa tản ra. . . . . .
Ái ~ muội ~! ! ! ! ! ! ! !
Một cái rùng mình chợt xuyên qua đại não, Tần Hoài Hoài chợt mở hai mắt ra, chuyển một vòng, trong phòng vẫn yên tĩnh như thế, ngoại trừ nàng, không còn ai khác.
Không phải chứ! Lại nằm mộng, mà còn là xuân ~ mộng! Vì sao gần đây luôn nằm mộng kỳ quái như thế, nằm mơ thì cũng thôi đi, còn phát ra tiếng thanh âm đáp lại như vậy làm cho người ta nổi da gà ngật! ?
Nghĩ đến đây, Tần Hoài Hoài rùng mình, chẳng lẽ là do chưa thỏa mãn dục vọng!
Tay đè lên vai phải, vết thương nơi đó được người băng bó kỹ lần nữa, cảm giác không có lửa nóng đốt đau, thấm lạnh đến thoải mái, lại xoa đôi môi, đầu ngón tay dường như còn có thể chạm được triền ~ miên dịu dàng như vậy.
Ha ha
Khóe miệng hiện lên nụ cười thoải mái, nhưng khi nàng nhìn thấy đóa anh đào đỏ tươi của mình trong kính thì vui vẻ lập tức bị lửa giận xông lên trong nháy mắt tiêu diệt.
“Nha nha, ngươi là con sâu dâm đảng khốn kiếp! Đừng để cho ta bắt được ngươi, để cho ta bắt được thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!” Tần Hoài Hoài bộc phát mà rống giận một hồi.
“Tiểu thư, cô làm sao vậy?” Hạnh nhi nghe thấy nàng rống giận, vội vàng từ bên ngoài đi vào.
“Không sao!” Tần Hoài Hoài lập tức kéo quần áo lại, “Hạnh nhi, em gặp được Hắc Tử chưa?”
Tên tiểu tử này từ đêm đó đến bây giờ cũng chưa có xuất hiện, mất tích sao!
“À, tiểu thư, cô còn không biết sao. . . . . .” Gương mặt của Hạnh nhi ngượng nghịu.
“Xảy ra chuyện gì?” Chẳng lẽ cậu ta đã xảy ra chuyện, không phải đã bảo cậu ta đi rồi sao!
“Cậu ấy vì cứu tiểu thư, tự mình đi Lục Phiến Môn tự thú. . . . . .” Hạnh nhi nhỏ giọng mà nói ra, “Nói lửa ở Vương Phủ là do cậu ấy đặt, cho nên, Âu Dương tuần bổ bắt cậu ấy. . . . . .”
“Cái gì!” Tần Hoài Hoài lập tức kinh hô, “Tên ngu ngốc kia!” Uổng phí nàng hy sinh lớn như vậy để cứu cậu ta, cậu ta lại một chút cũng không biết quý trọng!
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Hạnh nhi thấy tiểu thư của mình lo lắng không yên mà mặc vào quần áo, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài, liền vội vàng hỏi.
“Đi Lục Phiến Môn!” Nha nha, nàng phải đi cho tên kia một cái tát, tát cho cậu ta tỉnh!
“Nàng lo lăng không yên như vậy là muốn đi đâu!” Một thanh âm du dương sâu kín vang lên ở bên tai.
Ách
Trán của Tần Hoài Hoài nhỏ ra mồ hôi lạnh, nha nha, cái đoạn này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ. . . . . .
“Cô nói thật đi, cô muốn trở thành loại người nào? Hử?” Người mặt quỷ thấy vẻ mặt của nàng ngượng nghịu, đáy lòng phát ra một loại đắc ý, khó thấy được thần sắc như vậy của nha đầu này, không nghĩ tới cũng có một ngày nàng ta bị té nhào.
Vậy mà. . . . . .
Đang lúc hắn dương dương tự đắc, thì Tần Hoài Hoài lại ngáp một cái thật lớn, duỗi lưng mỏi, thái độ ra vẻ cực kỳnhàm chán và nói, “Tôi chỉ muốn làm người có tiền!”
Xấu hổ nha! ! ! Người mặt quỷ ở đáy lòng ấm ức không thôi, rõ ràng có cơ hội hòa nhau một ván, vì sao hắn vẫn bị thất bại!
Trong đầu của nha đầu này đến tột cùng giả bộ là cái gì!
☆☆☆☆☆☆
Ban đêm, Tần Hoài Hoài lâm vào trong mê man nặng nề.
Sưng vù trên mặt đã đắp lên thuốc của người mặt quỷ, sưng đau tốt hơn nhiều, nhưng mà vết thương trúng tên trên vai của nàng lại vẫn không có tốt bao nhiêu, lúc nào cũng truyền tới đau từng cơn làm cho nàng ở trong mộng cũng chặt nhíu mày.
Ở bên trong mơ hồ, hình như có người ngồi ở bên giường, bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng dịu dàng mà xoa má trái của nàng.
Dịu dàng như vậy, trân quý như vậy, dường như là đang vuốt ve một bảo bối cực kỳ trân quý, chỗ bị hắn nhẹ nhàng vuốt ve qua, không còn nóng đau như vậy nữa, thoải mái vô cùng.
Hừ
Trong giấc mộng, Tần Hoài Hoài thoải mái mà nói mớ ra một tiếng, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đã không tự chủ được mà hướng vào bàn tay dịu dàng kia cọ xát, giống như một con mèo con nhỏ nhắn lười biếng.
Mềm mại ngoan ngoan của nàng dường như làm hắn rất hài lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, bàn tay dịu dàng theo gương mặt của nàng trợt xuống, linh hoạt mà lướt qua cổ dài xinh đẹp của nàng, sau đó nhẹ nhàng linh hoạt đẩy váy của nàng ra, xuôi theo xương quai xanh như hồ điệp xinh đẹp, trượt đến trên vai phải của nàng.
Tay đụng đến vết thương của nàng, đau đớn khiến Tần Hoài Hoài lại xiết chặt chân mày, nàng vừa định mở mắt ra, thì lại phát hiện, mi mắt giống như là bị người đổ chì, bởi vì nàng có cố gắng thế nào cũng không mở mắt ra được.
Quanh thân cũng giống như bông vải, xụi lơ vô lực, ngay cả hơi sức nâng lên một đầu ngón tay cũng bị rút đi.
“Ngoan, để ta đổi dược cho, có đau một chút, cũng phải nhịn nha. . . . . .” Lại thanh âm cực kỳ dịu dàng kia.
Trong dịu dàng mang theo chút cưng chìu, giống như ăn kẹo đường, trong mềm mại mang theo mùi vị nàng thích.
Băng vải trên bả vai bị hắn từ từ cởi ra, lộ ra một vết thương chướng mắt, ánh mắt sắc bén thu lại, hắn móc ra hai chai thuốc ở trong ngực.
Cẩn thận rửa sạch vết thương cho nàng, sau đó lại cẩn thận đổ bột thuốc lên chỗ vết thương, sau dùng băng vải sạch băng bó vết thương cho nàng lần nữa.
“Ngoan, nên uống thuốc rồi. . . . . .” Đỡ nàng dậy và ôm vào trong ngực, hắn uống một hớp, sau đó nhắm ngay miệng của nàng, hôn.
Rõ ràng nàng đã có thể khôi phục để tự mình uống thuốc rồi, nhưng mà hắn lại tham luyến đôi môi ngọt ngào của nàng, giống như anh túc, hút nhẹ thành nghiện, không thể tự thoát ra được.
Phần môi dịu dàng xoay chuyển, quấn ~ quấn lẫn nhau, trêu chọc ~ đẩy lẫn nhau cảm giác đáy lòng kia nguyên thủy nhất, như đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, càng không thể thu thập.
Tham luyến của hắn càng nồng đậm, dây dưa đinh hương của nàng thật sâu, muốn thưởng thức đủ vẻ đẹp của nàng mới bỏ qua.
Ở trong động tình, hắn không kìm lòng được mà lấy tay đẩy váy của nàng ra, men theo da thịt trơn bóng mà vuốt ve. . . . . .
Mỗi tấc da thịt được tay của hắn mơn trớn đều nóng rực giống như bắt lửa, thân thể không nhịn được mà run rẩy, trong mơ mơ màng màng Tần Hoài Hoài cảm giác trong cơ thể hình như có một đốm lửa đang đốt, thân thể liên tục mềm lại, nàng theo bản năng mà vươn tay, ôm cổ của hắn, chống đỡ thân thể liên tục mềm lại.
Nhận được đáp lại của nàng, động tác của hắn càng vào sâu hơn, cúi người xuống, đè nàng ở trên giường, hôn dọc theo cổ của nàng xuống, vết hôn nông nông sâu sâu giống như mưa sa đánh tới phía nàng. . . . . .
Ưm
Phần môi nhẹ nhàng vương vấn một tia ái ~ muội, như hương hoa tản ra. . . . . .
Ái ~ muội ~! ! ! ! ! ! ! !
Một cái rùng mình chợt xuyên qua đại não, Tần Hoài Hoài chợt mở hai mắt ra, chuyển một vòng, trong phòng vẫn yên tĩnh như thế, ngoại trừ nàng, không còn ai khác.
Không phải chứ! Lại nằm mộng, mà còn là xuân ~ mộng! Vì sao gần đây luôn nằm mộng kỳ quái như thế, nằm mơ thì cũng thôi đi, còn phát ra tiếng thanh âm đáp lại như vậy làm cho người ta nổi da gà ngật! ?
Nghĩ đến đây, Tần Hoài Hoài rùng mình, chẳng lẽ là do chưa thỏa mãn dục vọng!
Tay đè lên vai phải, vết thương nơi đó được người băng bó kỹ lần nữa, cảm giác không có lửa nóng đốt đau, thấm lạnh đến thoải mái, lại xoa đôi môi, đầu ngón tay dường như còn có thể chạm được triền ~ miên dịu dàng như vậy.
Ha ha
Khóe miệng hiện lên nụ cười thoải mái, nhưng khi nàng nhìn thấy đóa anh đào đỏ tươi của mình trong kính thì vui vẻ lập tức bị lửa giận xông lên trong nháy mắt tiêu diệt.
“Nha nha, ngươi là con sâu dâm đảng khốn kiếp! Đừng để cho ta bắt được ngươi, để cho ta bắt được thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!” Tần Hoài Hoài bộc phát mà rống giận một hồi.
“Tiểu thư, cô làm sao vậy?” Hạnh nhi nghe thấy nàng rống giận, vội vàng từ bên ngoài đi vào.
“Không sao!” Tần Hoài Hoài lập tức kéo quần áo lại, “Hạnh nhi, em gặp được Hắc Tử chưa?”
Tên tiểu tử này từ đêm đó đến bây giờ cũng chưa có xuất hiện, mất tích sao!
“À, tiểu thư, cô còn không biết sao. . . . . .” Gương mặt của Hạnh nhi ngượng nghịu.
“Xảy ra chuyện gì?” Chẳng lẽ cậu ta đã xảy ra chuyện, không phải đã bảo cậu ta đi rồi sao!
“Cậu ấy vì cứu tiểu thư, tự mình đi Lục Phiến Môn tự thú. . . . . .” Hạnh nhi nhỏ giọng mà nói ra, “Nói lửa ở Vương Phủ là do cậu ấy đặt, cho nên, Âu Dương tuần bổ bắt cậu ấy. . . . . .”
“Cái gì!” Tần Hoài Hoài lập tức kinh hô, “Tên ngu ngốc kia!” Uổng phí nàng hy sinh lớn như vậy để cứu cậu ta, cậu ta lại một chút cũng không biết quý trọng!
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Hạnh nhi thấy tiểu thư của mình lo lắng không yên mà mặc vào quần áo, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài, liền vội vàng hỏi.
“Đi Lục Phiến Môn!” Nha nha, nàng phải đi cho tên kia một cái tát, tát cho cậu ta tỉnh!
“Nàng lo lăng không yên như vậy là muốn đi đâu!” Một thanh âm du dương sâu kín vang lên ở bên tai.
/68
|