“Ai, Hạnh nhi, em nói xem đến tột cùng ta có nên tha thứ cho hắn hay không đây?” Tần Hoài Hoài than nhẹ một tiếng, ném cuống hoa cầm trong tay vào trong nước, nhìn chằm chằm cánh hoa cuối cùng trong tay mà ngẩn người, trong lòng rối rắm, nàng nên làm thế nào đây!
Lần đầu tiên, nàng phiền não ngòai chuyện tiền, hơn nữa còn là phiền não vì một người đàn ông, nếu như là ngày trước, Tần Hoài Hoài nàng đã sớm phất phất ống tay áo, thỏai mái vì không mang đi một đám mây màu, xoay người liền ném cái vấn đề phiền não này ra sau ót, nhưng mà hôm nay, nàng lại vì người đàn ông này, không hiểu mà phiền não ba ngày, toàn bộ ba ngày nha! Phá kỷ lục rồi, quá kinh khủng!
“Tiểu thư, cô trách em tự ý làm chủ cầu xin Cổ tiểu thư tới cứu cô à!” Hạnh nhi cúi đầu, nhăn nhó mà xoắn vạt áo, dĩ nhiên nàng biết tiểu thư không thích vị Cổ tiểu thư này, nàng cũng bị tình hình đêm đó mà sợ ngây người, chưa từng thấy qua Dật Vương gia tức giận như vậy, nàng rất lo lắng cho an nguy cho tiểu thư, nhưng nàng chỉ có thể nghĩ tới một mình Cổ Nguyệt, nhưng mà cũng trùng hợp, nàng vừa chạy trên đường, liền gặp được nàng ấy, vì vậy nàng khẩn cầu Cổ tiểu thư tới cứu tiểu thư của nàng trước.
“Hạnh nhi, em muốn ta nói bao nhiêu lần. . . . . .” Tần Hoài Hoài mới vừa mở miệng, sau lưng liền truyền đến một trận thanh âm réo rắt.
“Hạnh nhi, tiểu thư nhà em sẽ không trách em!” Theo tiếng nhìn lại, Cổ Nguyệt đang phe phẩy một cây quạt đàn hương, đi tới phía họ.
Cổ Nguyệt cười dịu dàng, nhìn về phía Tần Hoài Hoài, “Em cứu tiểu thư nhà em, tiểu thư nhà em cảm tạ em còn không kịp, sao lại trách em chứ?”
Tần Hoài Hoài quay đầu lại, liền thấy nàng ấy mặc trang phục màu đỏ, có chút đỏ lạnh, đi về phía mình.
Lại một người phụ nữ cấp bậc yêu tinh, Tần Hoài Hoài đột nhiên nhớ tới, nếu như Tư Mã Dật cũng thay đổi trang phục nữ, đây chẳng phải là. . . . . .
Trong đầu đột nhiên hiện ra một thân trang phục màu đỏ, hắn ta lạnh lùng quyến rũ, vẫn mang theo nụ cười đầu độc như vậy, lúm đồng tiền khóe miệng lõm vào thật sâu thật đáng yêu, đang mỉm cười đi tới phía mình. . . . . .
“Yến tiểu thư, trang phục của tôi có chỗ nào buồn cười sao?” Một giọng nói trầm lắng lại hơi không vui vang lên bên tai, mắt nhìn lại, cũng là Cổ Nguyệt, mà đâu phải là Tư Mã Dật, chứ đừng nói mặc trang phục màu đỏ!
“Ha ha, không phải, tôi cảm thấy tò mò, vì sao cô luôn mặc trang phục màu đỏ?” Tần Hoài Hoài lập tức nói sang chuyện khác, thật ra thì nàng không có ý kiến gì đối với cách ăn mặc của Cổ Nguyệt, thuần túy là tò mò mà thôi.
“A?” Nàng ấy đột nhiên cúi đầu nhìn qua trang phục màu đỏ trên người, con ngươi xoay chuyển, đến gần Tần Hoài Hoài thì ánh mắt chợt lóe, cười nhẹ và nói, “Bởi vì, có người nói qua tôi giống như là hoa anh đào đỏ lạnh nở rộ ban đêm, yêu mị hơn máu.”
Lạnh ——————
Tần Hoài Hoài lúc này lại rùng mình, thân thể không chống được mà run lên, kinh ngạc nhìn nàng ấy ở trước mắt, một đôi mắt đan phượng lưu chuyển tia sáng yêu mị chảy như tia sáng lóng lánh của sao, chẳng qua là ánh sáng kia quá thu hút tâm, làm cho nàng không khỏi nghĩ đến giấc mộng trước kia!
Dưới ý thức của thân thể mà lui về phía sau mấy bước, rất sợ giấc mộng trở thành sự thật, lại đột nhiên từ trong sương mù đưa ra một cái tay, bóp cổ của nàng thật chặt.
“Yến tiểu thư, hình như rất sợ tôi?” Đối với vô lý của nàng, hình như Cổ Nguyệt cũng không để ý, từ lúc bắt đầu, nàng nhìn thấy bộ dáng mình lúc đó là như vậy.
“Ặc, không phải, tôi chỉ là, chỉ là không quen nói chuyện với người khác ở khoảng cách gần như vậy.” Tần Hoài Hoài vội vàng tìm lý do lấp liếm cho qua.
“Ha ha, vậy là tôi không đúng, mong rằng Yến tiểu thư thứ cho tôi quá đường đột.” Cổ Nguyệt lập tức lui về sau một bước, tìm chỗ ngồi xuống cách nàng thật gần, “Yến tiểu thư muốn đi đâu?”
“À, tôi muốn đi Yến môn quan.” Tần Hoài Hoài không muốn tiếp tục ở trong kinh thành nữa, nơi đó có hồi ức nàng không thích, cứ dựa theo người mặt quỷ nói, đi đến Yến môn quan, dầu gì nơi đó đã từng là thiên hạ của Yến gia, sẽ không đến nỗi bị người bắt nạt quá mức.
“Yến môn quan? !” Trong đôi mắt sâu thẳm của Cổ Nguyệt ngay sau đó chợt lóe lên một tia sáng, “Yến tiểu thư muốn đi đến đó làm cái gì?”
“. . . . . .” Tần Hoài Hoài cúi đầu, dường như là đang suy tư điều gì đó, lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa, thì trong mắt thêm mấy phần kiên định, “Tôi muốn đi tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình!”
Nếu như, nơi đó là địa phương mình phải đi, như vậy, hãy đi thôi, có lẽ, ở nơi đó nàng thật sự có thể tìm được một phần hạnh phúc chỉ thuộc về của mình.
“Hạnh nhi, em đang làm gì thế?” Tần Hoài Hoài phát hiện từ sáng sớm đến bây giờ Hạnh nhi luôn bận rộn.
“A, không có, không có gì?” Ánh mắt của Hạnh nhi né tránh, đem vật cầm trong tay giấu ra phía sau.
“Sức ăn của em gần đây rất lớn đó, sao một người muốn ăn phần ba người? Hử?” Tần Hoài Hoài vòng qua nàng ấy, nhìn một chút phía sau của nàng ấy, nhất thời nhìn đến mắt choáng váng.
“Ặc, cái này. . . . . .” Hạnh nhi biết không dối gạt được, nên đành phải thành thật khai báo, “Tiểu thư, chuyện là như vầy, em nói, cô đừng tức giận nha. . . . . .”
“Ta không tức giận, Hạnh nhi, em muốn ta nói bao nhiêu lần, đối với em, ta thật sự không tức được!” Tần Hoài Hoài hướng về phía Hạnh nhi đang khúm núm, tất cả tức giận đánh tới cô nàng ấy đều bị cô nàng ấy hút vào, làm sao tức giận còn có thể bắn ra ngoài.
“Cái đó, tiểu thư, cô đi theo em.” Hạnh nhi dẫn Tần Hoài Hoài vào phòng, đóng kín cửa, sau đó đứng ở trước giường.
“Trên giường của em có cái gì?” Tần Hoài Hoài phát hiện, ban ngày Hạnh nhi vẫn buông màn giường xuống, chẳng lẽ trên giường có cái gì. . . . . .
“Cái đó chính là em. . . . . .” Hạnh nhi kéo màn giường ra, bên trong đột nhiên xuất hiện người quen mặt.
“Hắc Tử!” Tần Hoài Hoài kêu lên.
“Hì, bà chị, chúng ta lại gặp mặt!” Hắc Tử lên tiếng chào hỏi trước.
Ách ————————
Tần Hoài Hoài im lặng, quay đầu nhìn Hạnh nhi đầu thấp đến mức có thể chìm vào sàn nhà, “Em, em cũng mang cậu ta đi theo thuyền!”
“Tiểu thư, cậu ấy nói mình đắc tội với Duệ Vương gia, kinh thành không thể ở nữa, cho nên, cậu ấy cầu xin em dẫn cậu ấy rời đi, em. . . . . .”
“Được rồi, quá trình không cần phải nói!” Tần Hòai Hoài nghĩ cũng biết, với tính tính mềm yếu của Hạnh nhi, làm sao lại chịu nổi cậu ta nhõng nhẽo.
Nhưng mà, khi ánh mắt nàng quét ra phía sau hắn thì nàng ngây dại, “Phía sau của cậu còn cất giấu cái gì?” Dường như nàng lại thấy một bóng người, không phải là ảo giác chứ, một dự cảm không may xông lên đầu.
“Ặc, cái đó, cái này, tôi có thể giải thích một chút, tôi nói rồi, tôi trên có già, dưới có nhỏ, trên có là tôi lừa chị, nhưng dưới có nhỏ mà. . . . . .” Vừa nói cậu ấy né người ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đáng yêu.
“Tôi chính thức tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Tần Như Ca, vị này là muội muội của tôi, Tần Như Nguyệt, thật vui vì có thể cùng khởi hành với chị!” Hắc Tử ngược lại giống như rất cao hứng, thoải mái mà giới thiệu mình .
“Éc. . . . . .” Tần Hoài Hoài lập tức cảm thấy trước mắt đột nhiên thổi qua ba chữ to —— con chồng trước!
Trước mắt tối đen như mực, Tần Hoài Hoài che cái trán, tìm một chỗ ngồi xuống.
“OH,MGD!” Nàng phải nuôi sống Hạnh nhi và mình đã rất khó khăn rồi, hiện tại lại phải nuôi sống hai người nữa, cuộc sống của nàng không thể vượt qua rồi, chẳng lẽ thật sự muốn làm bạn với người giàu có!
Nhưng, dường như, dáng người mình cứng ngắc, muốn bạn là người giàu có, tỷ lệ so với vé số cào còn thấp hơn!
“Tiểu thư. . . . . .” Hạnh nhi thấy bộ dáng này của Tần Hoài Hoài, biết mình mang phiền toái lớn đến cho tiểu thư.
“Này, bà chị, bộ dáng chị đừng ra vẻ nhức đầu như thế, tôi lại không nói tôi sẽ ăn không ở không, cùng lắm thì tôi làm việc cho chị, chị cho tôi ăn ở là được, tiền công nha, tôi sẽ không cần!”
“Cậu còn dám muốn tiền công!” Tần Hoài Hoài tức điên rồi, “Cậu ban đầu là làm việc cho tôi kiến tiền nuôi gia đình!”
Còn có ý nói không muốn tiền công của nàng, nàng cũng phải làm công rồi, đi nơi nào cho cậu ta tiền công!
“Ca ca. . . . . .” Cô bé khiếp đảm mà đi đến bên người Như Ca, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, “Chị ấy thật hung dữ, chúng ta sẽ bị đuổi đi sao?”
Lại? ! Tần Hoài Hoài nhìn một chút nàng, chẳng lẽ nói, trước kia thường có người đuổi bọn hắn đi.
“Éc. . . . . .” Tần Hoài Hoài nhìn cô bé, tâm lại mềm đi, “Aiz, không có, không có ai đuổi các em đi! Các em an tâm đi cùng tôi!”
Aiz, tình yêu của nàng lại lan tràn, ai kêu nàng luôn chịu không nổi đôi mắt to ngập nước cầu khẩn đáng yêu của cô bé như vậy !
Cứ như vậy, Hắc Tử cùng muội muội của cậu ấy ở trên thuyền, Tần Hoài Hoài lấy bộ dáng có vẻ lãnh đạo hoàn toàn không khách khí, vênh mặt hất hàm sai khiến và ra lệnh cho cậu ấy làm cái này làm cái kia, sử dụng tốt tiền công theo lời trong miệng cậu ấy.
Hắc Tử hối hận không kịp, bàn chị này căn bản là một ‘ cọp mẹ ’ tiêu chuẩn, cậu căn bản không thể trông cậy vào chị ta nổi lòng nhân từ!
An tâm ở lại ‘ Phẩm Hương Các ’ năm ngày, sau đó Tần Hoài Hoài nghênh đón sinh nhật lần đầu tiên của nàng ở cái thế giới này.
“Sinh nhật tôi?” Tần Hoài Hoài chỉ vào mình kinh ngạc không thôi, sinh nhật cuối cùng của nàng trôi qua lúc nào, nàng cũng quên mất, nhưng mà vừa tới thế giới này không lâu, lại như qua nhiều năm, nhớ lại những gì đã trải qua giống như từng thước phim đen trắng, ngay trước mắt thoáng qua một cái, vụn vặt thỉnh thoảng, không thể tiếp tục tiếp cận một phần trí nhớ đầy đủ, chẳng lẽ nàng thật sự là Yến Phi Tuyết sau đó ở lại chỗ này, sống hết một đời như vậy?
Không được! Nàng là Tần Hoài Hoài, nàng không phải là Yến Phi Tuyết! Không phải! Nàng không muốn, cũng không thể quên mình!
“Tiểu thư năm nay cô có nguyện vọng gì?” Hạnh nhi hỏi.
“Nguyện vọng sao?” Tần Hoài Hoài ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, “Ta hi vọng, bắt đầu từ hôm nay, trở về là chính mình!” Nàng quyết định không làm Yến Phi Tuyết nữa! Nàng phải làm Tần Hoài Hoài.
“Tiểu thư, điều này cũng có thể coi như là nguyện vọng à!” Hạnh nhi lần đầu nghe nói có người có nguyện vọng như vậy.
“Ha ha, đó là nguyện vọng lớn nhất của ta cho tới nay, các người sẽ giúp ta thực hiện chứ!” Tần Hoài Hoài cười nói.
“Như vậy cô muốn làm một người như thế nào?” Cổ Nguyệt vẫn có vẻ nhẹ nhàng và cười lúm đồng tiền, nhìn trong mắt Tần Hoài Hoài nhiều phần vui vẻ không rõ.
“Tôi muốn làm là Tần Hoài Hoài, một Tần Hoài Hoài có thể đối mặt với cuộc sống âm u!” Đúng vậy, nàng chính là Tần Hoài Hoài, một Tần Hoài Hoài kiên cường, nếu như nói hạnh phúc là cái gì nàng không biết, như vậy, ít nhất nàng biết một chút, không thể làm chính mình, hạnh phúc như vậy sẽ cách bạn rất xa, rất xa!
Lần đầu tiên, nàng phiền não ngòai chuyện tiền, hơn nữa còn là phiền não vì một người đàn ông, nếu như là ngày trước, Tần Hoài Hoài nàng đã sớm phất phất ống tay áo, thỏai mái vì không mang đi một đám mây màu, xoay người liền ném cái vấn đề phiền não này ra sau ót, nhưng mà hôm nay, nàng lại vì người đàn ông này, không hiểu mà phiền não ba ngày, toàn bộ ba ngày nha! Phá kỷ lục rồi, quá kinh khủng!
“Tiểu thư, cô trách em tự ý làm chủ cầu xin Cổ tiểu thư tới cứu cô à!” Hạnh nhi cúi đầu, nhăn nhó mà xoắn vạt áo, dĩ nhiên nàng biết tiểu thư không thích vị Cổ tiểu thư này, nàng cũng bị tình hình đêm đó mà sợ ngây người, chưa từng thấy qua Dật Vương gia tức giận như vậy, nàng rất lo lắng cho an nguy cho tiểu thư, nhưng nàng chỉ có thể nghĩ tới một mình Cổ Nguyệt, nhưng mà cũng trùng hợp, nàng vừa chạy trên đường, liền gặp được nàng ấy, vì vậy nàng khẩn cầu Cổ tiểu thư tới cứu tiểu thư của nàng trước.
“Hạnh nhi, em muốn ta nói bao nhiêu lần. . . . . .” Tần Hoài Hoài mới vừa mở miệng, sau lưng liền truyền đến một trận thanh âm réo rắt.
“Hạnh nhi, tiểu thư nhà em sẽ không trách em!” Theo tiếng nhìn lại, Cổ Nguyệt đang phe phẩy một cây quạt đàn hương, đi tới phía họ.
Cổ Nguyệt cười dịu dàng, nhìn về phía Tần Hoài Hoài, “Em cứu tiểu thư nhà em, tiểu thư nhà em cảm tạ em còn không kịp, sao lại trách em chứ?”
Tần Hoài Hoài quay đầu lại, liền thấy nàng ấy mặc trang phục màu đỏ, có chút đỏ lạnh, đi về phía mình.
Lại một người phụ nữ cấp bậc yêu tinh, Tần Hoài Hoài đột nhiên nhớ tới, nếu như Tư Mã Dật cũng thay đổi trang phục nữ, đây chẳng phải là. . . . . .
Trong đầu đột nhiên hiện ra một thân trang phục màu đỏ, hắn ta lạnh lùng quyến rũ, vẫn mang theo nụ cười đầu độc như vậy, lúm đồng tiền khóe miệng lõm vào thật sâu thật đáng yêu, đang mỉm cười đi tới phía mình. . . . . .
“Yến tiểu thư, trang phục của tôi có chỗ nào buồn cười sao?” Một giọng nói trầm lắng lại hơi không vui vang lên bên tai, mắt nhìn lại, cũng là Cổ Nguyệt, mà đâu phải là Tư Mã Dật, chứ đừng nói mặc trang phục màu đỏ!
“Ha ha, không phải, tôi cảm thấy tò mò, vì sao cô luôn mặc trang phục màu đỏ?” Tần Hoài Hoài lập tức nói sang chuyện khác, thật ra thì nàng không có ý kiến gì đối với cách ăn mặc của Cổ Nguyệt, thuần túy là tò mò mà thôi.
“A?” Nàng ấy đột nhiên cúi đầu nhìn qua trang phục màu đỏ trên người, con ngươi xoay chuyển, đến gần Tần Hoài Hoài thì ánh mắt chợt lóe, cười nhẹ và nói, “Bởi vì, có người nói qua tôi giống như là hoa anh đào đỏ lạnh nở rộ ban đêm, yêu mị hơn máu.”
Lạnh ——————
Tần Hoài Hoài lúc này lại rùng mình, thân thể không chống được mà run lên, kinh ngạc nhìn nàng ấy ở trước mắt, một đôi mắt đan phượng lưu chuyển tia sáng yêu mị chảy như tia sáng lóng lánh của sao, chẳng qua là ánh sáng kia quá thu hút tâm, làm cho nàng không khỏi nghĩ đến giấc mộng trước kia!
Dưới ý thức của thân thể mà lui về phía sau mấy bước, rất sợ giấc mộng trở thành sự thật, lại đột nhiên từ trong sương mù đưa ra một cái tay, bóp cổ của nàng thật chặt.
“Yến tiểu thư, hình như rất sợ tôi?” Đối với vô lý của nàng, hình như Cổ Nguyệt cũng không để ý, từ lúc bắt đầu, nàng nhìn thấy bộ dáng mình lúc đó là như vậy.
“Ặc, không phải, tôi chỉ là, chỉ là không quen nói chuyện với người khác ở khoảng cách gần như vậy.” Tần Hoài Hoài vội vàng tìm lý do lấp liếm cho qua.
“Ha ha, vậy là tôi không đúng, mong rằng Yến tiểu thư thứ cho tôi quá đường đột.” Cổ Nguyệt lập tức lui về sau một bước, tìm chỗ ngồi xuống cách nàng thật gần, “Yến tiểu thư muốn đi đâu?”
“À, tôi muốn đi Yến môn quan.” Tần Hoài Hoài không muốn tiếp tục ở trong kinh thành nữa, nơi đó có hồi ức nàng không thích, cứ dựa theo người mặt quỷ nói, đi đến Yến môn quan, dầu gì nơi đó đã từng là thiên hạ của Yến gia, sẽ không đến nỗi bị người bắt nạt quá mức.
“Yến môn quan? !” Trong đôi mắt sâu thẳm của Cổ Nguyệt ngay sau đó chợt lóe lên một tia sáng, “Yến tiểu thư muốn đi đến đó làm cái gì?”
“. . . . . .” Tần Hoài Hoài cúi đầu, dường như là đang suy tư điều gì đó, lúc nàng ngẩng đầu lên lần nữa, thì trong mắt thêm mấy phần kiên định, “Tôi muốn đi tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình!”
Nếu như, nơi đó là địa phương mình phải đi, như vậy, hãy đi thôi, có lẽ, ở nơi đó nàng thật sự có thể tìm được một phần hạnh phúc chỉ thuộc về của mình.
“Hạnh nhi, em đang làm gì thế?” Tần Hoài Hoài phát hiện từ sáng sớm đến bây giờ Hạnh nhi luôn bận rộn.
“A, không có, không có gì?” Ánh mắt của Hạnh nhi né tránh, đem vật cầm trong tay giấu ra phía sau.
“Sức ăn của em gần đây rất lớn đó, sao một người muốn ăn phần ba người? Hử?” Tần Hoài Hoài vòng qua nàng ấy, nhìn một chút phía sau của nàng ấy, nhất thời nhìn đến mắt choáng váng.
“Ặc, cái này. . . . . .” Hạnh nhi biết không dối gạt được, nên đành phải thành thật khai báo, “Tiểu thư, chuyện là như vầy, em nói, cô đừng tức giận nha. . . . . .”
“Ta không tức giận, Hạnh nhi, em muốn ta nói bao nhiêu lần, đối với em, ta thật sự không tức được!” Tần Hoài Hoài hướng về phía Hạnh nhi đang khúm núm, tất cả tức giận đánh tới cô nàng ấy đều bị cô nàng ấy hút vào, làm sao tức giận còn có thể bắn ra ngoài.
“Cái đó, tiểu thư, cô đi theo em.” Hạnh nhi dẫn Tần Hoài Hoài vào phòng, đóng kín cửa, sau đó đứng ở trước giường.
“Trên giường của em có cái gì?” Tần Hoài Hoài phát hiện, ban ngày Hạnh nhi vẫn buông màn giường xuống, chẳng lẽ trên giường có cái gì. . . . . .
“Cái đó chính là em. . . . . .” Hạnh nhi kéo màn giường ra, bên trong đột nhiên xuất hiện người quen mặt.
“Hắc Tử!” Tần Hoài Hoài kêu lên.
“Hì, bà chị, chúng ta lại gặp mặt!” Hắc Tử lên tiếng chào hỏi trước.
Ách ————————
Tần Hoài Hoài im lặng, quay đầu nhìn Hạnh nhi đầu thấp đến mức có thể chìm vào sàn nhà, “Em, em cũng mang cậu ta đi theo thuyền!”
“Tiểu thư, cậu ấy nói mình đắc tội với Duệ Vương gia, kinh thành không thể ở nữa, cho nên, cậu ấy cầu xin em dẫn cậu ấy rời đi, em. . . . . .”
“Được rồi, quá trình không cần phải nói!” Tần Hòai Hoài nghĩ cũng biết, với tính tính mềm yếu của Hạnh nhi, làm sao lại chịu nổi cậu ta nhõng nhẽo.
Nhưng mà, khi ánh mắt nàng quét ra phía sau hắn thì nàng ngây dại, “Phía sau của cậu còn cất giấu cái gì?” Dường như nàng lại thấy một bóng người, không phải là ảo giác chứ, một dự cảm không may xông lên đầu.
“Ặc, cái đó, cái này, tôi có thể giải thích một chút, tôi nói rồi, tôi trên có già, dưới có nhỏ, trên có là tôi lừa chị, nhưng dưới có nhỏ mà. . . . . .” Vừa nói cậu ấy né người ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đáng yêu.
“Tôi chính thức tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Tần Như Ca, vị này là muội muội của tôi, Tần Như Nguyệt, thật vui vì có thể cùng khởi hành với chị!” Hắc Tử ngược lại giống như rất cao hứng, thoải mái mà giới thiệu mình .
“Éc. . . . . .” Tần Hoài Hoài lập tức cảm thấy trước mắt đột nhiên thổi qua ba chữ to —— con chồng trước!
Trước mắt tối đen như mực, Tần Hoài Hoài che cái trán, tìm một chỗ ngồi xuống.
“OH,MGD!” Nàng phải nuôi sống Hạnh nhi và mình đã rất khó khăn rồi, hiện tại lại phải nuôi sống hai người nữa, cuộc sống của nàng không thể vượt qua rồi, chẳng lẽ thật sự muốn làm bạn với người giàu có!
Nhưng, dường như, dáng người mình cứng ngắc, muốn bạn là người giàu có, tỷ lệ so với vé số cào còn thấp hơn!
“Tiểu thư. . . . . .” Hạnh nhi thấy bộ dáng này của Tần Hoài Hoài, biết mình mang phiền toái lớn đến cho tiểu thư.
“Này, bà chị, bộ dáng chị đừng ra vẻ nhức đầu như thế, tôi lại không nói tôi sẽ ăn không ở không, cùng lắm thì tôi làm việc cho chị, chị cho tôi ăn ở là được, tiền công nha, tôi sẽ không cần!”
“Cậu còn dám muốn tiền công!” Tần Hoài Hoài tức điên rồi, “Cậu ban đầu là làm việc cho tôi kiến tiền nuôi gia đình!”
Còn có ý nói không muốn tiền công của nàng, nàng cũng phải làm công rồi, đi nơi nào cho cậu ta tiền công!
“Ca ca. . . . . .” Cô bé khiếp đảm mà đi đến bên người Như Ca, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, “Chị ấy thật hung dữ, chúng ta sẽ bị đuổi đi sao?”
Lại? ! Tần Hoài Hoài nhìn một chút nàng, chẳng lẽ nói, trước kia thường có người đuổi bọn hắn đi.
“Éc. . . . . .” Tần Hoài Hoài nhìn cô bé, tâm lại mềm đi, “Aiz, không có, không có ai đuổi các em đi! Các em an tâm đi cùng tôi!”
Aiz, tình yêu của nàng lại lan tràn, ai kêu nàng luôn chịu không nổi đôi mắt to ngập nước cầu khẩn đáng yêu của cô bé như vậy !
Cứ như vậy, Hắc Tử cùng muội muội của cậu ấy ở trên thuyền, Tần Hoài Hoài lấy bộ dáng có vẻ lãnh đạo hoàn toàn không khách khí, vênh mặt hất hàm sai khiến và ra lệnh cho cậu ấy làm cái này làm cái kia, sử dụng tốt tiền công theo lời trong miệng cậu ấy.
Hắc Tử hối hận không kịp, bàn chị này căn bản là một ‘ cọp mẹ ’ tiêu chuẩn, cậu căn bản không thể trông cậy vào chị ta nổi lòng nhân từ!
An tâm ở lại ‘ Phẩm Hương Các ’ năm ngày, sau đó Tần Hoài Hoài nghênh đón sinh nhật lần đầu tiên của nàng ở cái thế giới này.
“Sinh nhật tôi?” Tần Hoài Hoài chỉ vào mình kinh ngạc không thôi, sinh nhật cuối cùng của nàng trôi qua lúc nào, nàng cũng quên mất, nhưng mà vừa tới thế giới này không lâu, lại như qua nhiều năm, nhớ lại những gì đã trải qua giống như từng thước phim đen trắng, ngay trước mắt thoáng qua một cái, vụn vặt thỉnh thoảng, không thể tiếp tục tiếp cận một phần trí nhớ đầy đủ, chẳng lẽ nàng thật sự là Yến Phi Tuyết sau đó ở lại chỗ này, sống hết một đời như vậy?
Không được! Nàng là Tần Hoài Hoài, nàng không phải là Yến Phi Tuyết! Không phải! Nàng không muốn, cũng không thể quên mình!
“Tiểu thư năm nay cô có nguyện vọng gì?” Hạnh nhi hỏi.
“Nguyện vọng sao?” Tần Hoài Hoài ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, “Ta hi vọng, bắt đầu từ hôm nay, trở về là chính mình!” Nàng quyết định không làm Yến Phi Tuyết nữa! Nàng phải làm Tần Hoài Hoài.
“Tiểu thư, điều này cũng có thể coi như là nguyện vọng à!” Hạnh nhi lần đầu nghe nói có người có nguyện vọng như vậy.
“Ha ha, đó là nguyện vọng lớn nhất của ta cho tới nay, các người sẽ giúp ta thực hiện chứ!” Tần Hoài Hoài cười nói.
“Như vậy cô muốn làm một người như thế nào?” Cổ Nguyệt vẫn có vẻ nhẹ nhàng và cười lúm đồng tiền, nhìn trong mắt Tần Hoài Hoài nhiều phần vui vẻ không rõ.
“Tôi muốn làm là Tần Hoài Hoài, một Tần Hoài Hoài có thể đối mặt với cuộc sống âm u!” Đúng vậy, nàng chính là Tần Hoài Hoài, một Tần Hoài Hoài kiên cường, nếu như nói hạnh phúc là cái gì nàng không biết, như vậy, ít nhất nàng biết một chút, không thể làm chính mình, hạnh phúc như vậy sẽ cách bạn rất xa, rất xa!
/68
|