Chương 07 : Sự dịu dàng khó quên
Akito do dự vươn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt . Bàn tay anh to và thô ráp, trên ngón tay còn mang theo lớp chai cứng do cầm súng lâu năm vuốt lên da mặt mềm mại của Yue quả thật khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Yue chỉ cảm thấy mỗi nơi ngón tay anh đưa qua đốt lên một trận lửa nóng . Kỳ thật , ngón tay anh rất ấm áp mà sự ấm áp ấy đã từ lâu không có ai cho cô cảm nhận được. Thần số mệnh không có thực thể mà nếu có Ngài cũng không chạm vào cô. Yue vùi đầu vào tay anh mà khóc , đôi mắt giống như chưa từng xảy ra biến hoá đen thẫm như đáy nước thu bịt kín một tầng hơi nước lấp lánh.
Akito lúng túng vỗ lưng an ủi cô , so với khuôn mặt cứng ngắc nghiêm túc thường ngày hiện tại đã hiện lên vài tia dịu dàng khó nhận ra.
Anh ngồi xuống giường bệnh để tiện cho Yue vùi đầu vào lòng mình khóc . Cảm giác nước mắt ấm nóng thấm vào sơ mi khó tả vô cùng khiến cho Anh vừa bối rối vừa không đành lòng. Mà có lẽ chính Anh cũng không biết sự ấm áp mà Anh cho cô lúc này khiến cô thả lỏng hơn bao giờ hết, bàn tay nắm chặt ga giường từng chút từng chút buông lỏng. Tiếng nức nở cũng nhỏ dần chỉ còn lại thút thít mơ hồ , Yue cảm thấy mí mắt nặng nề , dụi dụi vào tay anh như một con mèo nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Yue không hề mơ thấy điềm báo từ vong an an ổn ổn ngủ tới tận trời sáng . Mà Akito gần như trắng đêm không ngủ. Akito suy nghĩ rất nhiều về những gì Yue nói, Anh nghĩ về quá khứ của cô, những chuyện đã từng xảy ra thậm chí là suy nghĩ về ước muốn nhỏ nhoi mà xa vời của Yue trong lòng không hiểu sao trở nên thật đau đớn.
Anh không hiểu vì cái gì lòng mình sẽ đau khi nghĩ về cô như thế. Anh đã từng yêu, trái tim Anh cũng đã từng chết lặng trong đau khổ khi chính người yêu anh phản bội. Mà nỗi đau ấy trải qua năm tháng cũng dần phôi phai trong ký ức. Anh cứ nghĩ mình sẽ vĩnh viễn chẳng còn cảm tình với ai chỉ còn lại thân tình cùng nhiệm vụ . Thế nhưng , khi lao vào hiện trường vụ án, thấy cô bé hấp hối chờ chết ấy tâm tình Anh đột nhiên trở nên kích động. Trong tiềm thức Anh có một ai đó luôn kêu gào : Tuyệt đối không thể để cô ấy chết! Anh thậm chí còn tự tay bế cô ra khỏi đống hỗn loạn, ôm thân thể rách nát bê bết máu đã nhiễm trùng tỏa ra mùi tanh tưởi ấy tới xe cấp cứu mà quên rằng bản thân mình có bệnh sạch sẽ. Trải qua rất nhiều ngày, rất nhiều chuyện đã xảy ra, Anh và cô từ cảnh sát và nạn nhân trở thành thân nhân một nhà . Nếu không phải vì vụ án ấy, nếu không phải vận mệnh sắp đặt Anh và cô có lẽ chỉ là hai đường thẳng song song chẳng hề gặp gỡ. Vận mệnh quả là điều kỳ diệu.
Một đêm này một người ngủ vô cùng an ổn còn một người suy nghĩ chuyện nhân sinh tới tận hừng sáng. Nhìn Yue ngủ say trong lòng mình , hô hấp bình lặng Anh chỉ có thể thở dài. Rút cuộc chuyện này cũng chỉ là một sự khởi đầu mà thôi.
Ngày hôm sau khi Yue tỉnh lại đã phát hiện Akito sớm ăn mặc chỉnh tề đứng bên cửa sổ gọi điện thoại. Yue không tự chủ được nhớ lại cảnh tối qua cô rúc vào lòng Anh khóc tới trời đất mịt mù rồi ngủ quên luôn không khỏi cảm thấy mặt mình nóng nóng. Nhìn bóng lưng cao nhất của Anh cô không khỏi ngẩn người. Hình dáng này vô cùng quen thuộc , quen tới mức cô cảm thấy đôi mắt đau đớn.
Akito cúp điện thoại quay đầu lại đã thấy Yue ngẩn người nhìn Anh. Anh có lẽ cũng không hề biết chỉ sau một đêm , ánh mắt Anh nhìn cô đã trở nên ấm áp hơn nhiều lắm.
Rửa mặt thay quần áo tử tế xong cũng là lúc cửa phòng bệnh mở ra. Yuu Ogasawara - Phó phòng hình sự mặt mày nhăn nhúm thò đầu vào ai oán liếc nhìn Akito một cái rồi ngồi phịch xuống sofa kêu to
" Akito , cậu thật quá đáng. Tôi gõ báo cáo cả đêm qua cậu còn không tha cho tôi hôm nay kéo tôi tới làm culi là có ý gì hả?"
Akito liếc Anh ta châm chọc cười lạnh
" Gõ báo cáo? Thật sao? Tôi hoá ra lại không biết cậu ngoan ngoãn gõ báo cáo tại cảnh cục cơ đấy. Vậy mà đêm qua tôi rõ ràng nhận được điện báo của tổ chống mại dâm họ thiếu chút nữa gô cổ cậu về đồn đấy."
Ogasawara ngượng ngùng cười , Anh ta không nghĩ rằng lời nói dối của mình bị lật tẩy nhanh như thế khẽ hắng giọng che giấu xấu hổ. Yue mỉm cười tình cảm của họ thật sự rất tốt đâu.
Bởi vì hôm nay là ngày Yue xuất viện, tuy đồ đạc của cô không nhiều nhưng số hoa tươi thì thực sự không đếm xuể. Yue hoàn toàn không muốn vứt bỏ đám hoa này vì thế Akito dứt khoát kéo tên hoa hoa công tử suốt ngày chỉ biết ăn chơi tới làm công.
Akito dìu Yue xuống gara bệnh viện để cô ngồi trong xe , bản thân anh tiếp tục lên phòng ôm số hoa còn lại xuống. Yuu Ogasawara khuôn mặt khổ bức bị dấu sau một đám hoa to chui đầu vào xe . Anh vốn tính về cảnh cục đánh một giấc tới chiều lại bị Akito phá hỏng giờ lại phải đem cửa hàng hoa di động này về Hattori gia tộc thử hỏi ai khổ bức hơn Anh?
Xe cảnh sát của Yuu Ogasawara từ bệnh viện cổng sau xuất phát đi ra đường quốc lộ. Yue ngồi ở phía sau ôm lấy bình hoa chuông xanh, Akito ngồi ghế phó lái nhìn ra đường cái không biết nghĩ cái gì. Trong xe bấy giờ chỉ còn tiếng nhạc êm dịu phát ra từ radio.
" nè Akito, tôi nhớ không nhầm hôm nay tới phiên cậu báo cáo cho Bộ trưởng hình sự đúng không?"
Akito khinh thường lườm Anh ta một cái
" tôi đã xin nghỉ ngày hôm nay rồi"
Nghĩ tới chuyện này Akito lại thấy đau đầu . Bộ trưởng hình sự là chú Toyama Ginshiro , ông ấy là bạn lâu năm của cha Anh và cũng là cấp trên của Anh . Bởi vì bị mẹ ép buộc Anh không thể không dứt khoát xin nghỉ một buổi tại sở cảnh sát và ra về trong ánh mắt đầy ý vị của chú .
Nhà của Hattori cách bệnh viện không xa , xe vòng vào một khu nhà đã có niên đại và dựng tại trước toà nhà lớn nhất khu vực ấy. Trên cánh cổng lớn cổ kính còn treo một môn bài : Hattori gia tộc.
Yue được Akito dìu xuống xe , cô đứng trước cổng nhìn vào bên trong. Toà nhà này thoạt nhìn rất lớn. Theo kiến trúc phong cách đình viện , bố cục và hành lang đều toát lên một vẻ phong trần cổ kính trang nghiêm lạ lùng. Đình viện một mảnh xanh tươi tràn ngập sức sống. Toàn bộ toà nhà tựa như chủ nhân của nó cẩn thận mà trầm tĩnh , không mất đi vẻ sâm nghiêm trang trọng.
Hattori phu nhân đang đứng trước cổng liền lao tới ôm Yue trước ánh mắt bất đắc dĩ của Akito. Yue được Akito dìu vào trong nhà tới lúc bấy giờ cô mới được gặp vị cha nuôi trong truyền thuyết nguyên giám đốc sở cảnh sát - Hattori Heizo . Yue có thể nhận ra Hattori Akito hoàn toàn được kế thừa từ cha anh từng đường nét mạnh mẽ nam tính trên gương mặt thậm chí cả khí chất trên người anh cũng tương tự như cha của mình.
Hattori Heizo mặc một bộ kimono màu tím thâm , chính khí trên người ông nhu hoà đi rất nhiều . Ông đánh giá Yue rồi khẽ gật đầu , giọng nói trầm ổn hữu lực khiến cho người ta vô cùng an lòng
" Hoan nghênh tiến vào Hattori gia tộc . Từ giờ trở đi ngươi sẽ là một phần tử của gia đình này hiểu chứ Akari Yue?"
Hattori phu nhân cũng cười hoà ái xoa đầu cô
" từ giờ trở đi con sẽ là con gái chúng ta. Sẽ không có kẻ nào dám bắt nạt con nữa. Nếu có mẹ nhất định sẽ không tha cho họ"
Yue cười ngoan ngoãn cúi chào Hattori Heizo cùng Hattori Shizuka
" cha - mẹ , mong mọi người sau này chiếu cố nhiều hơn"
Hattori cảnh trưởng vô cùng hài lòng . Cử chỉ tao nhã , có lễ độ tuy mất đi ký ức nhưng xem ra có vẻ được lớn lên trong một gia đình có gia giáo.
" nếu đã tiến nhập Hattori gia tộc liền đổi thành họ Hattori đi? Hattori Akari Yue thế nào?"
Yue đương nhiên không có ý kiến gì đối với cô nó chỉ là một cái tên thôi. Hattori phu nhân đương nhiên thật thích cái tên này lập tức ghi tên cô vào trong gia phả. Ăn qua bữa sáng , Akito dẫn cô đi xem phòng mình.
Xuyên qua hành lang dài , Akito dẫn Yue tới một căn phòng lớn
" đây là phòng của em"
Đẩy ra cửa phòng , Yue không khỏi cảm thân bớt trang trí xinh đẹp của nó. Trần và tường đều được lát bằng gỗ màu sáng . Giường ngủ không cao , đồ đạc không nhiều lắm . Một tủ quần áo, một giá sách và bàn học, một giường ngủ và tủ trang điểm tuy giản dị nhưng toát lên vẻ ấm áp hiếm có. Ga giường được làm từ lụa mềm mịn , trên tủ trang điểm còn có một chiếc đèn bàn hình hoa tinh mỹ. Trên tường treo một khung tranh bên trên là tên của cô "Nguyệt" . Màu mực đen trên nền lụa trắng đường nét cứng cáp hữu lực , nét chữ nói lên "Tài" và "Tâm" của người viết nó. Akito thấy cô nhìn chằm chằm bức thư đạo Anh sờ mũi hỏi
" Em không thích?"
Yue quay đầu nhìn anh, lại nhìn bức thư đạo trên tường ánh mắt khó che dấu ý cười
" Là Anh viết sao? Rất đẹp . Không ngờ Anh lại biết cả thứ này"
" Là ông nội đã dạy. Em xem còn thiếu thứ gì hoặc còn chỗ nào không vừa lòng không?"
Akito đặt bó hoa tươi đem từ bệnh viện cắm vào bình thủy tinh. Yuu Ogasawara sau khi ôm tất cả hoa về đây đã phóng xe mất dạng. Cậu ta trên đời này chỉ sợ mỗi ba người. Một là mẹ mình bà Kikyou Yuu. Hai là cha anh Hattori Heizo. Người cuối cùng là em gái cậu ấy Yuu Miwako.
Akito giúp cô bày một số đồ đạc trong phòng chính xác hơn là Anh đang tìm mọi chỗ trống để lấp bằng những bình hoa tươi của Yue. Đồ đạc của Yue thì chẳng có gì cả ngoại trừ một bộ y phục anh nhờ y tá mua cho cô để đón cô về nhà.
Akito do dự vươn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt . Bàn tay anh to và thô ráp, trên ngón tay còn mang theo lớp chai cứng do cầm súng lâu năm vuốt lên da mặt mềm mại của Yue quả thật khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Yue chỉ cảm thấy mỗi nơi ngón tay anh đưa qua đốt lên một trận lửa nóng . Kỳ thật , ngón tay anh rất ấm áp mà sự ấm áp ấy đã từ lâu không có ai cho cô cảm nhận được. Thần số mệnh không có thực thể mà nếu có Ngài cũng không chạm vào cô. Yue vùi đầu vào tay anh mà khóc , đôi mắt giống như chưa từng xảy ra biến hoá đen thẫm như đáy nước thu bịt kín một tầng hơi nước lấp lánh.
Akito lúng túng vỗ lưng an ủi cô , so với khuôn mặt cứng ngắc nghiêm túc thường ngày hiện tại đã hiện lên vài tia dịu dàng khó nhận ra.
Anh ngồi xuống giường bệnh để tiện cho Yue vùi đầu vào lòng mình khóc . Cảm giác nước mắt ấm nóng thấm vào sơ mi khó tả vô cùng khiến cho Anh vừa bối rối vừa không đành lòng. Mà có lẽ chính Anh cũng không biết sự ấm áp mà Anh cho cô lúc này khiến cô thả lỏng hơn bao giờ hết, bàn tay nắm chặt ga giường từng chút từng chút buông lỏng. Tiếng nức nở cũng nhỏ dần chỉ còn lại thút thít mơ hồ , Yue cảm thấy mí mắt nặng nề , dụi dụi vào tay anh như một con mèo nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Yue không hề mơ thấy điềm báo từ vong an an ổn ổn ngủ tới tận trời sáng . Mà Akito gần như trắng đêm không ngủ. Akito suy nghĩ rất nhiều về những gì Yue nói, Anh nghĩ về quá khứ của cô, những chuyện đã từng xảy ra thậm chí là suy nghĩ về ước muốn nhỏ nhoi mà xa vời của Yue trong lòng không hiểu sao trở nên thật đau đớn.
Anh không hiểu vì cái gì lòng mình sẽ đau khi nghĩ về cô như thế. Anh đã từng yêu, trái tim Anh cũng đã từng chết lặng trong đau khổ khi chính người yêu anh phản bội. Mà nỗi đau ấy trải qua năm tháng cũng dần phôi phai trong ký ức. Anh cứ nghĩ mình sẽ vĩnh viễn chẳng còn cảm tình với ai chỉ còn lại thân tình cùng nhiệm vụ . Thế nhưng , khi lao vào hiện trường vụ án, thấy cô bé hấp hối chờ chết ấy tâm tình Anh đột nhiên trở nên kích động. Trong tiềm thức Anh có một ai đó luôn kêu gào : Tuyệt đối không thể để cô ấy chết! Anh thậm chí còn tự tay bế cô ra khỏi đống hỗn loạn, ôm thân thể rách nát bê bết máu đã nhiễm trùng tỏa ra mùi tanh tưởi ấy tới xe cấp cứu mà quên rằng bản thân mình có bệnh sạch sẽ. Trải qua rất nhiều ngày, rất nhiều chuyện đã xảy ra, Anh và cô từ cảnh sát và nạn nhân trở thành thân nhân một nhà . Nếu không phải vì vụ án ấy, nếu không phải vận mệnh sắp đặt Anh và cô có lẽ chỉ là hai đường thẳng song song chẳng hề gặp gỡ. Vận mệnh quả là điều kỳ diệu.
Một đêm này một người ngủ vô cùng an ổn còn một người suy nghĩ chuyện nhân sinh tới tận hừng sáng. Nhìn Yue ngủ say trong lòng mình , hô hấp bình lặng Anh chỉ có thể thở dài. Rút cuộc chuyện này cũng chỉ là một sự khởi đầu mà thôi.
Ngày hôm sau khi Yue tỉnh lại đã phát hiện Akito sớm ăn mặc chỉnh tề đứng bên cửa sổ gọi điện thoại. Yue không tự chủ được nhớ lại cảnh tối qua cô rúc vào lòng Anh khóc tới trời đất mịt mù rồi ngủ quên luôn không khỏi cảm thấy mặt mình nóng nóng. Nhìn bóng lưng cao nhất của Anh cô không khỏi ngẩn người. Hình dáng này vô cùng quen thuộc , quen tới mức cô cảm thấy đôi mắt đau đớn.
Akito cúp điện thoại quay đầu lại đã thấy Yue ngẩn người nhìn Anh. Anh có lẽ cũng không hề biết chỉ sau một đêm , ánh mắt Anh nhìn cô đã trở nên ấm áp hơn nhiều lắm.
Rửa mặt thay quần áo tử tế xong cũng là lúc cửa phòng bệnh mở ra. Yuu Ogasawara - Phó phòng hình sự mặt mày nhăn nhúm thò đầu vào ai oán liếc nhìn Akito một cái rồi ngồi phịch xuống sofa kêu to
" Akito , cậu thật quá đáng. Tôi gõ báo cáo cả đêm qua cậu còn không tha cho tôi hôm nay kéo tôi tới làm culi là có ý gì hả?"
Akito liếc Anh ta châm chọc cười lạnh
" Gõ báo cáo? Thật sao? Tôi hoá ra lại không biết cậu ngoan ngoãn gõ báo cáo tại cảnh cục cơ đấy. Vậy mà đêm qua tôi rõ ràng nhận được điện báo của tổ chống mại dâm họ thiếu chút nữa gô cổ cậu về đồn đấy."
Ogasawara ngượng ngùng cười , Anh ta không nghĩ rằng lời nói dối của mình bị lật tẩy nhanh như thế khẽ hắng giọng che giấu xấu hổ. Yue mỉm cười tình cảm của họ thật sự rất tốt đâu.
Bởi vì hôm nay là ngày Yue xuất viện, tuy đồ đạc của cô không nhiều nhưng số hoa tươi thì thực sự không đếm xuể. Yue hoàn toàn không muốn vứt bỏ đám hoa này vì thế Akito dứt khoát kéo tên hoa hoa công tử suốt ngày chỉ biết ăn chơi tới làm công.
Akito dìu Yue xuống gara bệnh viện để cô ngồi trong xe , bản thân anh tiếp tục lên phòng ôm số hoa còn lại xuống. Yuu Ogasawara khuôn mặt khổ bức bị dấu sau một đám hoa to chui đầu vào xe . Anh vốn tính về cảnh cục đánh một giấc tới chiều lại bị Akito phá hỏng giờ lại phải đem cửa hàng hoa di động này về Hattori gia tộc thử hỏi ai khổ bức hơn Anh?
Xe cảnh sát của Yuu Ogasawara từ bệnh viện cổng sau xuất phát đi ra đường quốc lộ. Yue ngồi ở phía sau ôm lấy bình hoa chuông xanh, Akito ngồi ghế phó lái nhìn ra đường cái không biết nghĩ cái gì. Trong xe bấy giờ chỉ còn tiếng nhạc êm dịu phát ra từ radio.
" nè Akito, tôi nhớ không nhầm hôm nay tới phiên cậu báo cáo cho Bộ trưởng hình sự đúng không?"
Akito khinh thường lườm Anh ta một cái
" tôi đã xin nghỉ ngày hôm nay rồi"
Nghĩ tới chuyện này Akito lại thấy đau đầu . Bộ trưởng hình sự là chú Toyama Ginshiro , ông ấy là bạn lâu năm của cha Anh và cũng là cấp trên của Anh . Bởi vì bị mẹ ép buộc Anh không thể không dứt khoát xin nghỉ một buổi tại sở cảnh sát và ra về trong ánh mắt đầy ý vị của chú .
Nhà của Hattori cách bệnh viện không xa , xe vòng vào một khu nhà đã có niên đại và dựng tại trước toà nhà lớn nhất khu vực ấy. Trên cánh cổng lớn cổ kính còn treo một môn bài : Hattori gia tộc.
Yue được Akito dìu xuống xe , cô đứng trước cổng nhìn vào bên trong. Toà nhà này thoạt nhìn rất lớn. Theo kiến trúc phong cách đình viện , bố cục và hành lang đều toát lên một vẻ phong trần cổ kính trang nghiêm lạ lùng. Đình viện một mảnh xanh tươi tràn ngập sức sống. Toàn bộ toà nhà tựa như chủ nhân của nó cẩn thận mà trầm tĩnh , không mất đi vẻ sâm nghiêm trang trọng.
Hattori phu nhân đang đứng trước cổng liền lao tới ôm Yue trước ánh mắt bất đắc dĩ của Akito. Yue được Akito dìu vào trong nhà tới lúc bấy giờ cô mới được gặp vị cha nuôi trong truyền thuyết nguyên giám đốc sở cảnh sát - Hattori Heizo . Yue có thể nhận ra Hattori Akito hoàn toàn được kế thừa từ cha anh từng đường nét mạnh mẽ nam tính trên gương mặt thậm chí cả khí chất trên người anh cũng tương tự như cha của mình.
Hattori Heizo mặc một bộ kimono màu tím thâm , chính khí trên người ông nhu hoà đi rất nhiều . Ông đánh giá Yue rồi khẽ gật đầu , giọng nói trầm ổn hữu lực khiến cho người ta vô cùng an lòng
" Hoan nghênh tiến vào Hattori gia tộc . Từ giờ trở đi ngươi sẽ là một phần tử của gia đình này hiểu chứ Akari Yue?"
Hattori phu nhân cũng cười hoà ái xoa đầu cô
" từ giờ trở đi con sẽ là con gái chúng ta. Sẽ không có kẻ nào dám bắt nạt con nữa. Nếu có mẹ nhất định sẽ không tha cho họ"
Yue cười ngoan ngoãn cúi chào Hattori Heizo cùng Hattori Shizuka
" cha - mẹ , mong mọi người sau này chiếu cố nhiều hơn"
Hattori cảnh trưởng vô cùng hài lòng . Cử chỉ tao nhã , có lễ độ tuy mất đi ký ức nhưng xem ra có vẻ được lớn lên trong một gia đình có gia giáo.
" nếu đã tiến nhập Hattori gia tộc liền đổi thành họ Hattori đi? Hattori Akari Yue thế nào?"
Yue đương nhiên không có ý kiến gì đối với cô nó chỉ là một cái tên thôi. Hattori phu nhân đương nhiên thật thích cái tên này lập tức ghi tên cô vào trong gia phả. Ăn qua bữa sáng , Akito dẫn cô đi xem phòng mình.
Xuyên qua hành lang dài , Akito dẫn Yue tới một căn phòng lớn
" đây là phòng của em"
Đẩy ra cửa phòng , Yue không khỏi cảm thân bớt trang trí xinh đẹp của nó. Trần và tường đều được lát bằng gỗ màu sáng . Giường ngủ không cao , đồ đạc không nhiều lắm . Một tủ quần áo, một giá sách và bàn học, một giường ngủ và tủ trang điểm tuy giản dị nhưng toát lên vẻ ấm áp hiếm có. Ga giường được làm từ lụa mềm mịn , trên tủ trang điểm còn có một chiếc đèn bàn hình hoa tinh mỹ. Trên tường treo một khung tranh bên trên là tên của cô "Nguyệt" . Màu mực đen trên nền lụa trắng đường nét cứng cáp hữu lực , nét chữ nói lên "Tài" và "Tâm" của người viết nó. Akito thấy cô nhìn chằm chằm bức thư đạo Anh sờ mũi hỏi
" Em không thích?"
Yue quay đầu nhìn anh, lại nhìn bức thư đạo trên tường ánh mắt khó che dấu ý cười
" Là Anh viết sao? Rất đẹp . Không ngờ Anh lại biết cả thứ này"
" Là ông nội đã dạy. Em xem còn thiếu thứ gì hoặc còn chỗ nào không vừa lòng không?"
Akito đặt bó hoa tươi đem từ bệnh viện cắm vào bình thủy tinh. Yuu Ogasawara sau khi ôm tất cả hoa về đây đã phóng xe mất dạng. Cậu ta trên đời này chỉ sợ mỗi ba người. Một là mẹ mình bà Kikyou Yuu. Hai là cha anh Hattori Heizo. Người cuối cùng là em gái cậu ấy Yuu Miwako.
Akito giúp cô bày một số đồ đạc trong phòng chính xác hơn là Anh đang tìm mọi chỗ trống để lấp bằng những bình hoa tươi của Yue. Đồ đạc của Yue thì chẳng có gì cả ngoại trừ một bộ y phục anh nhờ y tá mua cho cô để đón cô về nhà.
/82
|