Cái không khí quái lạ này là dư thế nào?
Nếu nhất định phải dùng bốn chữ để hình dung cảm xúc lúc này của Hạ Hoàng Tuyền, vậy chắc chắn là –– như ngồi trên chông!
Rõ ràng biết không thể để tiếp như vậy, nhưng cô cũng nhạy bén ý thức được, thời điểm như này không thích hợp để cô mở miệng, cho dù nói cái gì cũng đều mang tính khuynh hướng, sau đó khiến cho “chén nước cân bằng trên bàn” bị đổ.
Giống như bát nước hắt đi, cô vẫn nên giữ im lặng thôi!
Tô Nhất vẫn cười hớn hở như cũ, trông rất sung sướng.
Ngôn Tất Hành lại thở dài thêm lần nữa, rõ ràng mình bị thương nặng, kết quả thời điểm này chỉ có thể dựa vào mình à? Đẹp trai quá đúng là hết cách mà... Hắn lắc đầu, nhìn về phía Tô Giác: “Tôi nói này, lúc này so với việc cãi nhau thì an toàn của muội tử quan trọng hơn chứ nhỉ?” Rồi lại nhìn về phía Thương Bích Lạc, “A Thương, cậu cũng đừng giấu nữa, có phương pháp gì thì mau nói đi.”
“Chỉnh biên lại dị năng giả và những người bình thường có tố chất cơ thể ưu tú.”
“...Khụ khụ.” Ngôn Tất Hành bị sắc khói, “Đùa hay thật đấy?”
Tô Nhất mang vẻ hứng thú dạt dào nhìn về bản thể của chính mình –– bị người ta lừa đến độ này, tôi xem anh định làm thế nào?
“... Chỉnh biên?” Tâm tư Hạ Hoàng Tuyền rõ ràng không thâm sâu như bốn người kia, thứ cô chú ý là ý trên mặt chữ, “Anh nói là, tập trung những người này lại? Sao lại muốn làm thế?”
Thương Bích Lạc nhìn về phía cô: “Còn nhớ sự phối hợp giữa mấy dị năng giả trước đó không? Cảm thấy thế nào?”
“Cái đó à...” Hạ Hoàng Tuyền hồi tưởng lại, quyết định nói thật nhưng diễn tả một cách hàm súc uyển chuyển, “Thảm không nỡ nhìn, không đành lòng nhìn thẳng...”
“Đúng là như vậy.” Thương Boss gật đầu, khẳng định cái nhìn của cô, “Dị năng giả trong quân đội tạm thời chưa bàn tới, trình độ chiến đấu của mấy dị năng giả dân gian kia thật sự quá kém, còn tiếp tục như vậy, đối đầu với zombie căn bản không có phần thắng.”
“Zombie?” Ngôn Tất Hành chen mồm, “A Thương, có phải cậu lo lắng quá rồi không, zombie vẫn còn bên kia sông đấy.”
Thương Bích Lạc liếc nhìn tên kia đầy ý vị thâm trường, đối phương lập tức che miệng lại, sau đó mới nói tiếp: “Mùa đông sắp đến.”
“Mùa đông?” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, nói như vậy cũng đúng, giờ đã là cuối thu, trời đông giá rét sắp kéo tới, nhưng mà cái này thì liên quan gì đến zombie?
“Ý anh là...” Sắc mặt Tô Giác hơi đổi, nhưng sau đó lại lắc đầu, “Cái tỷ lệ này thật...”
“Nhưng anh cũng không thể khẳng định nó sẽ không xảy ra, đúng không?” Đầu ngón tay Thương Bích Lạc gõ nhẹ lên tay vịn, hờ hững nói, “Năm lần, ít nhất là trong tài liệu, sông Đái từng bị đóng băng năm lần vì mùa đông khắc nghiệt, có hai trận chiến bị đảo ngược hoàn toàn, trong đó có một lần khiến quốc gia diệt vong.”
Hạ Hoàng Tuyền bừng tỉnh, hóa ra là có chuyện này, nhưng cô không biết cũng không có gì lạ, dẫu sao cô cũng đâu phải dân bản xứ ở thế giới này, nhưng mà... Sao tên Thương Bích Lạc này lại biết? Khốn thật, cô không thừa nhận tên khốn này thông minh hơn mình đâu nhá!
Thương Bích Lạc nói tiếp: “Trước đó khi chúng ta tới phía nam thăm dò, chúng ta đã gặp qua loại zombie điều khiển, chắc chắn nó có trí tuệ. Hơn nữa, cách nó điều khiển zombie rất đặc biệt, hình như là thông qua tiếng kêu hoặc sóng điện não, điểm này chiếm ưu thế hơn hẳn nhân loại.” Nói tới đây, anh nhìn về phía Tô Giác, nhếch mép cười lạnh, “Màn xiếc khỉ hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, anh có chắc một đám ô hợp như thế có thể đối đầu với đại quân zombie không? Đừng quên, dị năng giả của thành phố này không hơn năm ngàn người, mà zombie...” Câu nói đằng sau, không nói cũng biết.
Một đám dị năng giả vừa ít lại không có chiến thuật, đối đầu với một quân đoàn zombie vừa nhiều lại vừa biết hợp lực.
Đúng là bi kịch!
Thật ra trong câu nói của Thương Bích Lạc cũng có chỗ không thật, “zombie điều khiển” trong lời anh nói chính xác là chỉ vua zombie. Nhưng mà, Hạ Hoàng Tuyền cũng không nói ra điểm này, bởi vì hệ thống từng nhắc tới sẽ xuất hiện loại zombie mới, trong đó chưa chắc không có zombie điều khiển, trên mặt ý nghĩa nào đó, anh cũng không nói sai.
Còn về người còn lại biết rõ tình hình thực tế là Ngôn Tất Hành, quyết đứng về phía bạn tốt của mình, chọn giả ngu –– ừ, mình không biết gì cả!
“Nghe rất có lý, nhưng liệu bọn họ có tiếp thu chỉnh biên không?” Hạ Hoàng Tuyền không tin tưởng cái này lắm.
“Muội tử, em đừng coi nhẹ sức mạnh kêu gọi của mình.” Ngôn Tất Hành phun một vòng khói, cười đê tiện, “Sư Vương bệ hạ đã vung tay lên, ai dám không theo?”
“... Này!” Đừng có ví cô như tay thiện nghệ đẩy mạnh tiêu thụ được không?!
“Anh ta nói đúng.” Thương Bích Lạc thế mà lại khẳng định cách nói này.
“Sao anh cũng...”
“+1” Tô Nhất tham gia náo nhiệt.
“...”
Hạ Hoàng Tuyền đành nhìn sang Tô Giác, mong anh ta có thể cho mình đáp án bình thường một chút, ai biết anh ta lại thở dài, bất lực gật đầu.
“...” Nhóm người này hợp mưu bắt nạt cô đúng không?
“Đương nhiên, không có khả năng tập hợp toàn bộ, chỉ được một bộ phận.” Ban đầu đúng là vậy, nhưng chắc chắn không dừng lại ở đấy. Thương Bích Lạc nhìn bộ dạng có phần rối rắm của cô gái, không khỏi buồn cười, vươn tay xoa xoa đầu cô, lại bị hất ra không chút lưu tình, anh không để ý mà thu tay lại, nói tiếp, “Hơn nữa, đừng quên em có “vương giả lệnh”.
“Vương giả lệnh?” Hạ Hoàng Tuyền bất ngờ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Anh nói dị năng của tôi? Cái tên nghe như “Long Ngạo Thiên” này là thế nào đây?”
“...” Thương Bích Lạc bị xem thường phẩm vị đặt tên liền quyết đoán nhảy vọt qua đề tài này, tiếp tục: “Theo anh đoán, em có thể lấy đi và tạm thời phong ấn sức mạnh dị năng của người khác.” Nhìn thấy cô gái hình như thở phào nhẹ nhõm, anh liền quăng thêm một câu ác liệt, “Vậy thì đặt tên là vương chi tước và vương chi giam cầm đi (King’s Deprivation and King’s Imprisonment)”
*em không chơi game, mấy tên này áp sát với nguyên tác lắm rồi
“Đủ rồi đấy!” Hạ Hoàng Tuyền co giựt khóe miệng, nhưng cũng hiểu giờ không phải lúc so đo, cô quay lưng không thèm nhìn tên khốn khiến mình bực bội này nữa, nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm giải thích, “Trước đó tôi từng thử qua, tôi có thể tạm thời mượn dị năng bị cướp đi, nhưng mà chỉ có thể phát huy được một phần sức mạnh, hơn nữa thời gian cũng không được lâu.”
“Vương chi trưng dụng à?” Thương Bích Lạc trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi tiếp, “Cái này tạm thời bỏ qua, anh muốn hỏi em, liệu em có thể chuyển dị năng cho người nào đó được không?”
Câu này vừa nói ra, mấy người còn lại lập tức nhìn về phía cô gái, tất cả mọi người có mặt đều nhìn rõ tình huống trước đó, lấy đi dị năng của người khác tạm thời chưa nói, nếu còn có thể cho, vậy đúng thật là...
Hạ Hoàng Tuyền thấy hơi do dự, nói châm chước: “Tôi không chắc, nhưng có lẽ là được, chỉ là... Chắc chắn có chỗ nào đó hạn chế.”
“Cái này tí nữa thử lại.” Thương Bích Lạc gật gật đầu, chuyện có hạn chế này cũng không nằm ngoài dự đoán, nhưng chỉ cần có “vương chi ban cho”, với anh mà nói đã đủ rồi.
“Chậc chậc, nếu cái này mà khả thi thì đúng là náo nhiệt.” Ngôn Tất Hành sách nhẹ một tiếng, ai cũng biết cái này hấp dẫn cỡ nào.
Tỷ lệ xuất hiện dị năng là một phần ngàn, mấy trăm vạn người trong thành phố này chỉ có mấy nghìn người thức tỉnh, những người còn lại có ai dám nói mình không ghen tị, không hâm mộ, không hận chút nào? Huống hồ trong mấy ngàn dị năng giả, cũng có không ít người không hài lòng với năng lực của mình, mong có thể đổi sang cái khác thì tốt biết mấy.
Mà đã có dị năng, nếu được thêm cái nữa thì sao? Ai lại ngại nhiều cơ chứ?
Vốn Hạ Hoàng Tuyền một hơi làm gần 300 người mất đi dị năng thật sự khiến một số người sợ hãi đến cực điểm, loại cảm xúc này tích tụ đến đỉnh cao, thậm chí sẽ dẫn tới phản kháng, nhưng nếu thay đổi một chút thì sao? Cô không chỉ lấy đi, hơn nữa còn có thể chuyển giao cái này cho người nào đó, tính thế sẽ lập tức thay đổi, chắc chắn một phần dị năng giả và đa phần dân chúng bình thường sẽ lập tức đổi mũi giáo, đứng về phía cô.
Cái này không liên quan đến thiện ác, chỉ là bản năng xu lợi mà thôi.
Nhưng mà, so với cái này, Ngôn Tất Hành cảm thấy có thể suy nghĩ mọi chuyện tới mức này, thậm chí còn sau đó nữa, một Thương Bích Lạc như thế chắc chắn đáng sợ hơn cả “vương giả lệnh”. Nên thấy may mắn vì hắn không đứng ở phe đối đầu với bọn họ không?
Xem ra, muội tử mới là anh hào đứng đầu nha, cái gì cũng chưa làm đã khiến cho một đám gia hỏa yêu khí tận trời cam tâm tình nguyện bị bắt làm tù binh.
“Dị năng giả thì không nói, cho dù là người thường, miễn là họ được đào tạo một cách có hệ thống và trang bị vũ khí đủ mạnh, đã đủ tạo thành lực sát thương cực lớn với zombie.” Thương Bích Lạc sau khi tổng kết lại, nếu nhìn từ góc độ này, câu nói của anh đúng là vô cùng yêu nước thương dân, có thể nói là “công dân mười tốt”, nhưng ngoại trừ cô gái, ba người đàn ông còn lại đều biết, thứ anh muốn không chỉ là thế này.
Triệu tập dị năng giả và người thường, tiến hành huấn luyện bọn họ. Chắc chắn nhóm này đến vì Hạ Hoàng Tuyền, nói cách khác, đây là “quân tư nhân” của cô. Dù giờ không phải, thì khoảng cách sau này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tình huống trước mắt, dị năng giả quân đội tuy rằng tương đối nhiều, nhưng tuyệt đối không có khả năng đối địch với dị năng giả toàn thành phố, nói ngắn gọn, thời kỳ “áp chế tuyệt đối” của bọn họ đã một đi không trở lại.
Nếu không có gì bất ngờ, kể từ giờ, thế lực toàn thành phố sẽ chia thành ba phần: quân đội, Hạ Hoàng Tuyền và các dị năng giả còn lại.
Ngôn Tất Hành lại cảm khái thêm lần nữa: Tên khốn Thương Bích Lạc này đúng là đồ lòng dạ hiểm độc, mượn cơ hội đả kích “kẻ phản động”, một phát kéo thẳng cái bánh kem vào lòng. Lôi kéo muội tử lắc mình biến thành “kẻ phản động” lớn, hơn nữa còn được chính phủ tán thành nữa chứ.
Tô Nhất cũng hiểu rõ tất cả, đành dùng gương mặt “cảm thông” nhìn về phía Tô Giác đang im lặng, không cần nói nhiều, bản thể hiểu rõ thâm ý trong lời Thương Bích Lạc hơn ai hết –– đây đúng là một dương mưu nhằm vào anh ta.
* dương mưu là đối với từ âm mưu đấy.
“A Giác, có phải có chỗ nào không ổn không?” Hạ Hoàng Tuyến nhạy cảm nhận ra cảm xúc của anh, vừa rồi hệ thống vậy mà thông báo rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn cho thêm một cái.
[Chinh chiến! Trở thành vị vua không ngai của thành phố W, “danh xứng với thực”]
Danh xứng với thực cái quỷ gì, cứ thấy bất ổn thế nào...
“...” Tô Giác nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vẻ lo lắng của cô gái, trong lòng có vô số suy nghĩ đang chuyển động, cuối cũng vẫn là mỉm cười lắc đầu , “Không, không có gì không ổn.”
Trước mắt, anh ta là người nắm giữ quyền hành cao nhất trong quân đội, trên nguyên tắc mà nói, đưa Hạ Hoàng Tuyền vào quân đội rất có lợi, một mặt có thể mở rộng thế lực, một mặt có thể dễ bề đối với cô... Tiến hành nghiên cứu. Nhưng chính vì cái đằng sau nên anh ta tuyệt đối không để cô vào. Tô Giác hiểu cô, nếu thật sự trở thành một phần tử của quân đội, tất nhiên cô sẽ không kháng cự việc thực hiện “nghĩa vụ”. Tuy là anh ta không muốn làm vậy, nhưng khó đảm bảo rằng sẽ không có “người có lòng” âm thầm ra tay, đến lúc đó, khả năng cô gặp nguy hiểm sẽ rất lớn.
Cho nên, anh ta chỉ có một lựa chọn –– ngầm đồng ý đề nghị của Thương Bích Lạc, để cô gái có một lực lượng riêng đủ để so sánh với quân đội, chỉ có như vậy, cô mới có được an toàn chân chính.
Nhưng mà bằng cách này, người được lợi làm sao ngăn Hạ Hoàng Tuyền? Căn bản là...
“Đúng, không có gì không tốt.” So với Tô Giác, kẻ đi chọc giận là Thương Bích Lạc đây nhàn nhã hơn rất nhiều, bởi vì anh biết Tô Giác chỉ có một lựa chọn, đặc sắc của “dương mưu” nằm ở đây, biết rõ là không thể nhưng vẫn phải làm.
Một khi Tô Giác đồng ý, từ nay về sau địa vị của bọn họ có thể ngang hàng với quân đội, mà cô gái cũng không thích hợp quản lý mấy chuyện lặt vặt, Ngôn Tất Hành cũng không hiểu chuyện này, quyền quản lý chân chính sẽ rơi vào tay ai, không cần nói cũng hiểu. Bản thân anh không hứng thú với quyền lực, chỉ không muốn người con gái của mình cứ bị người ta đưa vào vòng bảo vệ mà thôi, giống như trước đó từng nói, anh phải dùng chính cách của mình để bảo vệ cô, không cần mượn tay kẻ khác.
Lỡ như Tô Giác từ chối... Sao có thể? Hơn nữa dù có vậy thì đã sao? Lúc sau chỉ cần hơi thúc đẩy, cái liên minh tự phát vừa mới vùng dậy của đám dị năng giả kia sẽ không thể chống đỡ được, kết cục của bọ ngựa chắn bánh xe chỉ có một. Đương nhiên nếu có thể nhân tiện khiến cô gái ghét đối phương thêm một chút thì càng tốt.
Boss quân xấu xa quan sát biểu cảm của Tô Giác, trong lòng vô cùng tiếc nuối, đối phương hình như không định từ chối rồi.
Tô Giác bị lừa lên lừa xuống âm thầm thở dài, nghiêm túc mà nói, anh ta thấy không cam tâm lắm, nhưng nói đi nói lại, anh ta không cho là mình ngốc, có điều thứ am hiểu không phải là mưu kế, có đôi khi, so với việc giao tiếp cùng người khác, anh ta chẳng thà ở lại phòng thí nghiệm đối diện với đống số liệu lạnh lùng. Nhưng việc đã đến nước này, cho dù là vì Hạ Hoàng Tuyền, anh ta cũng tuyệt đối không rút lui để giao quyền lãnh đạo cho kẻ khác. Chỉ cần anh ta còn, trong quân đội không được có kẻ nào có thể ra tay trắng trợn với cô gái.
Tuy là bị tính kế, nhưng cái này cũng chứng tỏ tên kia không chỉ giỏi nói miệng, mà thực sự có quyết tâm lẫn thực lực bảo vệ cô gái. Một người có lẽ không đủ sức lực, nhưng nếu hai người mà nói... Chắc có thể hoàn toàn bảo vệ được cô nhỉ?
“Vậy làm như thế đi.” Lúc Tô Giác nói chuyện, ánh mắt chiếu thẳng vào mặt thanh niên, biểu cảm ôn hòa biến mất, hiếm khi thể hiện khí thế lạnh thấu xương, “Nhưng tôi hi vọng, anh có thể dùng hành động thực tiễn để chứng mình lời hứa của mình.”
Thương Bích Lạc ở đối diện khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt thể hiện sự sắc bén hiếm có: “Đương nhiên rồi.”
Lời tác giả: Chương này Boss quân tràn ra bá khí rồi, nhưng mà vẫn phải nói nghiêm túc, mỗi người đều có thứ mà mình am hiểu, Tô Giác là nhân viên nghiên cứu nên không am hiểu trạch đấu, nhưng vẫn đóng vai trò quan trọng trong cốt truyện sau này. Muội tử thuộc phái võ đấu, chuyện áp xuống mấy dị năng giả kiêu ngạo khó thuần đều dựa hết vào cô, còn về Ngôn tiểu ca, chuyện điều hòa quan hệ trong “quân tư nhân” sao có thể thiếu hắn? Nhóm ba người này chính là nữ hoàng, quốc sư và đại tướng quân [À à, Tô tiểu ca hẩy... Ừm, thôi bỏ qua anh ta đi] Tô Giác: ...
Kế hoạch của Thương Bích Lạc rõ ràng vẫn còn phần sau, tầm nhìn anh ta rất xa, nhưng mà chỉ số thông minh của tác giả có hạn! Có thể viết thế này đã cố gắng lắm rồi, cuộc đời gian khổ, có một số việc đừng vạch trần... Mọi người... Tha thứ chút đi.
Nếu nhất định phải dùng bốn chữ để hình dung cảm xúc lúc này của Hạ Hoàng Tuyền, vậy chắc chắn là –– như ngồi trên chông!
Rõ ràng biết không thể để tiếp như vậy, nhưng cô cũng nhạy bén ý thức được, thời điểm như này không thích hợp để cô mở miệng, cho dù nói cái gì cũng đều mang tính khuynh hướng, sau đó khiến cho “chén nước cân bằng trên bàn” bị đổ.
Giống như bát nước hắt đi, cô vẫn nên giữ im lặng thôi!
Tô Nhất vẫn cười hớn hở như cũ, trông rất sung sướng.
Ngôn Tất Hành lại thở dài thêm lần nữa, rõ ràng mình bị thương nặng, kết quả thời điểm này chỉ có thể dựa vào mình à? Đẹp trai quá đúng là hết cách mà... Hắn lắc đầu, nhìn về phía Tô Giác: “Tôi nói này, lúc này so với việc cãi nhau thì an toàn của muội tử quan trọng hơn chứ nhỉ?” Rồi lại nhìn về phía Thương Bích Lạc, “A Thương, cậu cũng đừng giấu nữa, có phương pháp gì thì mau nói đi.”
“Chỉnh biên lại dị năng giả và những người bình thường có tố chất cơ thể ưu tú.”
“...Khụ khụ.” Ngôn Tất Hành bị sắc khói, “Đùa hay thật đấy?”
Tô Nhất mang vẻ hứng thú dạt dào nhìn về bản thể của chính mình –– bị người ta lừa đến độ này, tôi xem anh định làm thế nào?
“... Chỉnh biên?” Tâm tư Hạ Hoàng Tuyền rõ ràng không thâm sâu như bốn người kia, thứ cô chú ý là ý trên mặt chữ, “Anh nói là, tập trung những người này lại? Sao lại muốn làm thế?”
Thương Bích Lạc nhìn về phía cô: “Còn nhớ sự phối hợp giữa mấy dị năng giả trước đó không? Cảm thấy thế nào?”
“Cái đó à...” Hạ Hoàng Tuyền hồi tưởng lại, quyết định nói thật nhưng diễn tả một cách hàm súc uyển chuyển, “Thảm không nỡ nhìn, không đành lòng nhìn thẳng...”
“Đúng là như vậy.” Thương Boss gật đầu, khẳng định cái nhìn của cô, “Dị năng giả trong quân đội tạm thời chưa bàn tới, trình độ chiến đấu của mấy dị năng giả dân gian kia thật sự quá kém, còn tiếp tục như vậy, đối đầu với zombie căn bản không có phần thắng.”
“Zombie?” Ngôn Tất Hành chen mồm, “A Thương, có phải cậu lo lắng quá rồi không, zombie vẫn còn bên kia sông đấy.”
Thương Bích Lạc liếc nhìn tên kia đầy ý vị thâm trường, đối phương lập tức che miệng lại, sau đó mới nói tiếp: “Mùa đông sắp đến.”
“Mùa đông?” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, nói như vậy cũng đúng, giờ đã là cuối thu, trời đông giá rét sắp kéo tới, nhưng mà cái này thì liên quan gì đến zombie?
“Ý anh là...” Sắc mặt Tô Giác hơi đổi, nhưng sau đó lại lắc đầu, “Cái tỷ lệ này thật...”
“Nhưng anh cũng không thể khẳng định nó sẽ không xảy ra, đúng không?” Đầu ngón tay Thương Bích Lạc gõ nhẹ lên tay vịn, hờ hững nói, “Năm lần, ít nhất là trong tài liệu, sông Đái từng bị đóng băng năm lần vì mùa đông khắc nghiệt, có hai trận chiến bị đảo ngược hoàn toàn, trong đó có một lần khiến quốc gia diệt vong.”
Hạ Hoàng Tuyền bừng tỉnh, hóa ra là có chuyện này, nhưng cô không biết cũng không có gì lạ, dẫu sao cô cũng đâu phải dân bản xứ ở thế giới này, nhưng mà... Sao tên Thương Bích Lạc này lại biết? Khốn thật, cô không thừa nhận tên khốn này thông minh hơn mình đâu nhá!
Thương Bích Lạc nói tiếp: “Trước đó khi chúng ta tới phía nam thăm dò, chúng ta đã gặp qua loại zombie điều khiển, chắc chắn nó có trí tuệ. Hơn nữa, cách nó điều khiển zombie rất đặc biệt, hình như là thông qua tiếng kêu hoặc sóng điện não, điểm này chiếm ưu thế hơn hẳn nhân loại.” Nói tới đây, anh nhìn về phía Tô Giác, nhếch mép cười lạnh, “Màn xiếc khỉ hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, anh có chắc một đám ô hợp như thế có thể đối đầu với đại quân zombie không? Đừng quên, dị năng giả của thành phố này không hơn năm ngàn người, mà zombie...” Câu nói đằng sau, không nói cũng biết.
Một đám dị năng giả vừa ít lại không có chiến thuật, đối đầu với một quân đoàn zombie vừa nhiều lại vừa biết hợp lực.
Đúng là bi kịch!
Thật ra trong câu nói của Thương Bích Lạc cũng có chỗ không thật, “zombie điều khiển” trong lời anh nói chính xác là chỉ vua zombie. Nhưng mà, Hạ Hoàng Tuyền cũng không nói ra điểm này, bởi vì hệ thống từng nhắc tới sẽ xuất hiện loại zombie mới, trong đó chưa chắc không có zombie điều khiển, trên mặt ý nghĩa nào đó, anh cũng không nói sai.
Còn về người còn lại biết rõ tình hình thực tế là Ngôn Tất Hành, quyết đứng về phía bạn tốt của mình, chọn giả ngu –– ừ, mình không biết gì cả!
“Nghe rất có lý, nhưng liệu bọn họ có tiếp thu chỉnh biên không?” Hạ Hoàng Tuyền không tin tưởng cái này lắm.
“Muội tử, em đừng coi nhẹ sức mạnh kêu gọi của mình.” Ngôn Tất Hành phun một vòng khói, cười đê tiện, “Sư Vương bệ hạ đã vung tay lên, ai dám không theo?”
“... Này!” Đừng có ví cô như tay thiện nghệ đẩy mạnh tiêu thụ được không?!
“Anh ta nói đúng.” Thương Bích Lạc thế mà lại khẳng định cách nói này.
“Sao anh cũng...”
“+1” Tô Nhất tham gia náo nhiệt.
“...”
Hạ Hoàng Tuyền đành nhìn sang Tô Giác, mong anh ta có thể cho mình đáp án bình thường một chút, ai biết anh ta lại thở dài, bất lực gật đầu.
“...” Nhóm người này hợp mưu bắt nạt cô đúng không?
“Đương nhiên, không có khả năng tập hợp toàn bộ, chỉ được một bộ phận.” Ban đầu đúng là vậy, nhưng chắc chắn không dừng lại ở đấy. Thương Bích Lạc nhìn bộ dạng có phần rối rắm của cô gái, không khỏi buồn cười, vươn tay xoa xoa đầu cô, lại bị hất ra không chút lưu tình, anh không để ý mà thu tay lại, nói tiếp, “Hơn nữa, đừng quên em có “vương giả lệnh”.
“Vương giả lệnh?” Hạ Hoàng Tuyền bất ngờ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Anh nói dị năng của tôi? Cái tên nghe như “Long Ngạo Thiên” này là thế nào đây?”
“...” Thương Bích Lạc bị xem thường phẩm vị đặt tên liền quyết đoán nhảy vọt qua đề tài này, tiếp tục: “Theo anh đoán, em có thể lấy đi và tạm thời phong ấn sức mạnh dị năng của người khác.” Nhìn thấy cô gái hình như thở phào nhẹ nhõm, anh liền quăng thêm một câu ác liệt, “Vậy thì đặt tên là vương chi tước và vương chi giam cầm đi (King’s Deprivation and King’s Imprisonment)”
*em không chơi game, mấy tên này áp sát với nguyên tác lắm rồi
“Đủ rồi đấy!” Hạ Hoàng Tuyền co giựt khóe miệng, nhưng cũng hiểu giờ không phải lúc so đo, cô quay lưng không thèm nhìn tên khốn khiến mình bực bội này nữa, nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm giải thích, “Trước đó tôi từng thử qua, tôi có thể tạm thời mượn dị năng bị cướp đi, nhưng mà chỉ có thể phát huy được một phần sức mạnh, hơn nữa thời gian cũng không được lâu.”
“Vương chi trưng dụng à?” Thương Bích Lạc trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi tiếp, “Cái này tạm thời bỏ qua, anh muốn hỏi em, liệu em có thể chuyển dị năng cho người nào đó được không?”
Câu này vừa nói ra, mấy người còn lại lập tức nhìn về phía cô gái, tất cả mọi người có mặt đều nhìn rõ tình huống trước đó, lấy đi dị năng của người khác tạm thời chưa nói, nếu còn có thể cho, vậy đúng thật là...
Hạ Hoàng Tuyền thấy hơi do dự, nói châm chước: “Tôi không chắc, nhưng có lẽ là được, chỉ là... Chắc chắn có chỗ nào đó hạn chế.”
“Cái này tí nữa thử lại.” Thương Bích Lạc gật gật đầu, chuyện có hạn chế này cũng không nằm ngoài dự đoán, nhưng chỉ cần có “vương chi ban cho”, với anh mà nói đã đủ rồi.
“Chậc chậc, nếu cái này mà khả thi thì đúng là náo nhiệt.” Ngôn Tất Hành sách nhẹ một tiếng, ai cũng biết cái này hấp dẫn cỡ nào.
Tỷ lệ xuất hiện dị năng là một phần ngàn, mấy trăm vạn người trong thành phố này chỉ có mấy nghìn người thức tỉnh, những người còn lại có ai dám nói mình không ghen tị, không hâm mộ, không hận chút nào? Huống hồ trong mấy ngàn dị năng giả, cũng có không ít người không hài lòng với năng lực của mình, mong có thể đổi sang cái khác thì tốt biết mấy.
Mà đã có dị năng, nếu được thêm cái nữa thì sao? Ai lại ngại nhiều cơ chứ?
Vốn Hạ Hoàng Tuyền một hơi làm gần 300 người mất đi dị năng thật sự khiến một số người sợ hãi đến cực điểm, loại cảm xúc này tích tụ đến đỉnh cao, thậm chí sẽ dẫn tới phản kháng, nhưng nếu thay đổi một chút thì sao? Cô không chỉ lấy đi, hơn nữa còn có thể chuyển giao cái này cho người nào đó, tính thế sẽ lập tức thay đổi, chắc chắn một phần dị năng giả và đa phần dân chúng bình thường sẽ lập tức đổi mũi giáo, đứng về phía cô.
Cái này không liên quan đến thiện ác, chỉ là bản năng xu lợi mà thôi.
Nhưng mà, so với cái này, Ngôn Tất Hành cảm thấy có thể suy nghĩ mọi chuyện tới mức này, thậm chí còn sau đó nữa, một Thương Bích Lạc như thế chắc chắn đáng sợ hơn cả “vương giả lệnh”. Nên thấy may mắn vì hắn không đứng ở phe đối đầu với bọn họ không?
Xem ra, muội tử mới là anh hào đứng đầu nha, cái gì cũng chưa làm đã khiến cho một đám gia hỏa yêu khí tận trời cam tâm tình nguyện bị bắt làm tù binh.
“Dị năng giả thì không nói, cho dù là người thường, miễn là họ được đào tạo một cách có hệ thống và trang bị vũ khí đủ mạnh, đã đủ tạo thành lực sát thương cực lớn với zombie.” Thương Bích Lạc sau khi tổng kết lại, nếu nhìn từ góc độ này, câu nói của anh đúng là vô cùng yêu nước thương dân, có thể nói là “công dân mười tốt”, nhưng ngoại trừ cô gái, ba người đàn ông còn lại đều biết, thứ anh muốn không chỉ là thế này.
Triệu tập dị năng giả và người thường, tiến hành huấn luyện bọn họ. Chắc chắn nhóm này đến vì Hạ Hoàng Tuyền, nói cách khác, đây là “quân tư nhân” của cô. Dù giờ không phải, thì khoảng cách sau này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tình huống trước mắt, dị năng giả quân đội tuy rằng tương đối nhiều, nhưng tuyệt đối không có khả năng đối địch với dị năng giả toàn thành phố, nói ngắn gọn, thời kỳ “áp chế tuyệt đối” của bọn họ đã một đi không trở lại.
Nếu không có gì bất ngờ, kể từ giờ, thế lực toàn thành phố sẽ chia thành ba phần: quân đội, Hạ Hoàng Tuyền và các dị năng giả còn lại.
Ngôn Tất Hành lại cảm khái thêm lần nữa: Tên khốn Thương Bích Lạc này đúng là đồ lòng dạ hiểm độc, mượn cơ hội đả kích “kẻ phản động”, một phát kéo thẳng cái bánh kem vào lòng. Lôi kéo muội tử lắc mình biến thành “kẻ phản động” lớn, hơn nữa còn được chính phủ tán thành nữa chứ.
Tô Nhất cũng hiểu rõ tất cả, đành dùng gương mặt “cảm thông” nhìn về phía Tô Giác đang im lặng, không cần nói nhiều, bản thể hiểu rõ thâm ý trong lời Thương Bích Lạc hơn ai hết –– đây đúng là một dương mưu nhằm vào anh ta.
* dương mưu là đối với từ âm mưu đấy.
“A Giác, có phải có chỗ nào không ổn không?” Hạ Hoàng Tuyến nhạy cảm nhận ra cảm xúc của anh, vừa rồi hệ thống vậy mà thông báo rằng đã hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn cho thêm một cái.
[Chinh chiến! Trở thành vị vua không ngai của thành phố W, “danh xứng với thực”]
Danh xứng với thực cái quỷ gì, cứ thấy bất ổn thế nào...
“...” Tô Giác nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vẻ lo lắng của cô gái, trong lòng có vô số suy nghĩ đang chuyển động, cuối cũng vẫn là mỉm cười lắc đầu , “Không, không có gì không ổn.”
Trước mắt, anh ta là người nắm giữ quyền hành cao nhất trong quân đội, trên nguyên tắc mà nói, đưa Hạ Hoàng Tuyền vào quân đội rất có lợi, một mặt có thể mở rộng thế lực, một mặt có thể dễ bề đối với cô... Tiến hành nghiên cứu. Nhưng chính vì cái đằng sau nên anh ta tuyệt đối không để cô vào. Tô Giác hiểu cô, nếu thật sự trở thành một phần tử của quân đội, tất nhiên cô sẽ không kháng cự việc thực hiện “nghĩa vụ”. Tuy là anh ta không muốn làm vậy, nhưng khó đảm bảo rằng sẽ không có “người có lòng” âm thầm ra tay, đến lúc đó, khả năng cô gặp nguy hiểm sẽ rất lớn.
Cho nên, anh ta chỉ có một lựa chọn –– ngầm đồng ý đề nghị của Thương Bích Lạc, để cô gái có một lực lượng riêng đủ để so sánh với quân đội, chỉ có như vậy, cô mới có được an toàn chân chính.
Nhưng mà bằng cách này, người được lợi làm sao ngăn Hạ Hoàng Tuyền? Căn bản là...
“Đúng, không có gì không tốt.” So với Tô Giác, kẻ đi chọc giận là Thương Bích Lạc đây nhàn nhã hơn rất nhiều, bởi vì anh biết Tô Giác chỉ có một lựa chọn, đặc sắc của “dương mưu” nằm ở đây, biết rõ là không thể nhưng vẫn phải làm.
Một khi Tô Giác đồng ý, từ nay về sau địa vị của bọn họ có thể ngang hàng với quân đội, mà cô gái cũng không thích hợp quản lý mấy chuyện lặt vặt, Ngôn Tất Hành cũng không hiểu chuyện này, quyền quản lý chân chính sẽ rơi vào tay ai, không cần nói cũng hiểu. Bản thân anh không hứng thú với quyền lực, chỉ không muốn người con gái của mình cứ bị người ta đưa vào vòng bảo vệ mà thôi, giống như trước đó từng nói, anh phải dùng chính cách của mình để bảo vệ cô, không cần mượn tay kẻ khác.
Lỡ như Tô Giác từ chối... Sao có thể? Hơn nữa dù có vậy thì đã sao? Lúc sau chỉ cần hơi thúc đẩy, cái liên minh tự phát vừa mới vùng dậy của đám dị năng giả kia sẽ không thể chống đỡ được, kết cục của bọ ngựa chắn bánh xe chỉ có một. Đương nhiên nếu có thể nhân tiện khiến cô gái ghét đối phương thêm một chút thì càng tốt.
Boss quân xấu xa quan sát biểu cảm của Tô Giác, trong lòng vô cùng tiếc nuối, đối phương hình như không định từ chối rồi.
Tô Giác bị lừa lên lừa xuống âm thầm thở dài, nghiêm túc mà nói, anh ta thấy không cam tâm lắm, nhưng nói đi nói lại, anh ta không cho là mình ngốc, có điều thứ am hiểu không phải là mưu kế, có đôi khi, so với việc giao tiếp cùng người khác, anh ta chẳng thà ở lại phòng thí nghiệm đối diện với đống số liệu lạnh lùng. Nhưng việc đã đến nước này, cho dù là vì Hạ Hoàng Tuyền, anh ta cũng tuyệt đối không rút lui để giao quyền lãnh đạo cho kẻ khác. Chỉ cần anh ta còn, trong quân đội không được có kẻ nào có thể ra tay trắng trợn với cô gái.
Tuy là bị tính kế, nhưng cái này cũng chứng tỏ tên kia không chỉ giỏi nói miệng, mà thực sự có quyết tâm lẫn thực lực bảo vệ cô gái. Một người có lẽ không đủ sức lực, nhưng nếu hai người mà nói... Chắc có thể hoàn toàn bảo vệ được cô nhỉ?
“Vậy làm như thế đi.” Lúc Tô Giác nói chuyện, ánh mắt chiếu thẳng vào mặt thanh niên, biểu cảm ôn hòa biến mất, hiếm khi thể hiện khí thế lạnh thấu xương, “Nhưng tôi hi vọng, anh có thể dùng hành động thực tiễn để chứng mình lời hứa của mình.”
Thương Bích Lạc ở đối diện khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt thể hiện sự sắc bén hiếm có: “Đương nhiên rồi.”
Lời tác giả: Chương này Boss quân tràn ra bá khí rồi, nhưng mà vẫn phải nói nghiêm túc, mỗi người đều có thứ mà mình am hiểu, Tô Giác là nhân viên nghiên cứu nên không am hiểu trạch đấu, nhưng vẫn đóng vai trò quan trọng trong cốt truyện sau này. Muội tử thuộc phái võ đấu, chuyện áp xuống mấy dị năng giả kiêu ngạo khó thuần đều dựa hết vào cô, còn về Ngôn tiểu ca, chuyện điều hòa quan hệ trong “quân tư nhân” sao có thể thiếu hắn? Nhóm ba người này chính là nữ hoàng, quốc sư và đại tướng quân [À à, Tô tiểu ca hẩy... Ừm, thôi bỏ qua anh ta đi] Tô Giác: ...
Kế hoạch của Thương Bích Lạc rõ ràng vẫn còn phần sau, tầm nhìn anh ta rất xa, nhưng mà chỉ số thông minh của tác giả có hạn! Có thể viết thế này đã cố gắng lắm rồi, cuộc đời gian khổ, có một số việc đừng vạch trần... Mọi người... Tha thứ chút đi.
/103
|