Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền cũng thành công xách được hai con “rùa xanh” ra cửa, cô sải bước đi đằng trước, hai tên đàn ông mang vẻ mặt đau khổ nối bước theo sau, trông cứ như cô vợ nhỏ vừa bị chà đạp thế này thế nọ trong rừng cây cả trăm lần, song phi* gì đó thật là quá tà ác!
*Song phi hay rõ hơn là threesome (3P): từ này chỉ rõ là kiểu hai nữ một nam, ở truyện này hiểu ngược là nữ chính đóng vai nam đang sủng hạnh hai bà vợ, phần còn lại mấy thím tự suy ngẫm nhé.
Ngôn Tất Hành gần như có thể tưởng tượng cảnh tiêu đề đêm nay sẽ là [Thừa dịp đêm đen gió lớn, Sư Vương bệ hạ đội nón xanh cho hậu cung, xin mọi người cố gắng tự bảo vệ trinh tiết của bản thân!] Mà ảnh bên dưới chắc chắn là hình ảnh gương mặt đầy đau khổ của hắn và Thương Bích Lạc…
Thương Bích Lạc đã âm thầm tưởng tượng, đêm nay phải khóa mất bao nhiêu tài khoản mới được đây? Không, dứt khoát làm máy tính hỏng hết cho nhanh.
Nhìn thấy sắp tới gần chỗ nhiều người, cô gái giơ tay chống nạnh, quay người lại: “Giờ đã biết sai chưa?”
Ngôn Tất Hành nhanh chóng đánh hơi được mùi “giải phóng”, gật đầu như giã tỏi: “Đã biết, đã biết.”
Hạ Hoàng Tuyền hừ nhẹ: “Lần này thôi bỏ qua vậy.” Nói đến cùng thì cô cũng không thật sự tức giận, chỉ là đùa giỡn vô hại với bọn họ thôi, dù sao thì ngoài cô ra, những người khác không có phúc được nhìn ngắm cái tạo hình này của bọn họ đâu.
Sau khi lôi hai cái mũ Giáng Sinh màu đỏ đã bẹp dí từ trong túi ra, ba người lại tiếp tục chuyến đi, Hạ Hoàng Tuyền vừa đẩy xe lăn cho Thương Bích Lạc vừa nhẹ nhàng gảy gảy cái mũ trên đầu anh.
Thương Bích Lạc: “…” Nghiêm túc mà nói, dù mũ đỏ hay nón xanh thì anh đều không muốn đội, trông rõ là ngu.
Ngôn Tất Hành sờ cằm như đang suy nghĩ sâu xa: “Hai người nói xem, nếu lát nữa chúng ta bất hạnh gặp phải một người mắc bệnh mù màu thì làm sao đây?
“Hả?” Hạ Hoàng Tuyền ngây người, ý gì vậy?
“Có một số người mắc bệnh mù màu sẽ nhìn ngược màu đỏ và xanh với nhau.” Thương Bích Lạc có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói của Ngôn Tất Hành.
*Bệnh mù màu được đề cập ở đây nằm ở mức độ khuyết sắc, tức là không phân biệt được màu xanh và màu đỏ.
“Cho nên ở trong mắt người này, ba người chúng ta đều đang đội nón xanh!” Ngôn Tất Hành đưa ra kết luận.
“Vì vậy, anh rốt cuộc còn chú ý cái đề tài này đến bao giờ hả!” Bụp!
Cuối cùng cũng đi ra được đường, hai mắt Hạ Hoàng Tuyền sáng lên, chỉ cảm thấy mọi thứ thật sáng sủa, náo nhiệt!
Cửa hàng hai bên đường đều đóng nên không có ánh đèn hắt ra, nhưng tất cả điều ấy cũng không làm khó được mọi người, không biết là vị dị năng giả nào từ trong không khí biến ra vô số bong bóng đủ màu sắc, còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, những thứ nhỏ nhắn đáng yêu ấy cứ lơ lửng trên các con đường và ngõ nhỏ, mấy dị năng giả hệ gió mỉm cười thổi chúng bay cao xa hơn. Dị năng hệ thực vật đứng ở ven đường tiếp thêm sức sống cho vô số cây xanh trên đường, làm chúng nó phát triển thành đủ loại kiểu dáng, có kiểu đèn đường retro, nấm ô…Đúng là muôn hình vạn trạng, mọi người treo đèn lên cây, không ít bong bóng bay bay rồi dừng trên ngọn cây, nhìn như mấy cái đèn lồng nho nhỏ màu sắc rực rỡ.
Có một dị năng hệ hỏa đứng đầu đường, khẽ vung tay lên, lòng bàn tay đột nhiên tỏa ra từng đóa hoa lửa nho nhỏ, theo động tác múa may của người này, những bông hoa lửa đó xoay quanh như từng con bướm nhẹ nhàng bay lượn, vô cùng tinh xảo.
Cách đó không xa còn có một dị năng giả, theo động tác chắp hai tay trước ngực, không khí xung quanh hình như khô ráo hẳn, cùng lúc đó, một con rồng nước thật lớn xuất hiện bên cạnh hắn, sát bên có một thanh niên khác búng tay cái tách, con rồng nước kia lập tức bị đông đá, đằng sau bọn họ cũng triển lãm những tác phẩm bằng băng với nhiều hình dạng khác nhau.
Hai cô gái xinh đẹp đứng cạnh dùng chất giọng trong trẻo mời chào: “Nước đá mới làm vị nước sôi, xin tặng miễn phí.”
Hạ Hoàng Tuyền “phụt” cười một tiếng, hai em gái này đúng là hài hước, nước đá mà không thêm vị gì thì không phải là nước sôi đóng đá à?
“Nhìn kìa, pháo hoa!!!” Đột nhiên có người kêu lên.
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu lên, chỉ thấy quả cầu lửa to bằng quả bóng đá xẹt qua bầu trời đêm, sau khi bay lên cách đỉnh đầu mọi người không xa, đột nhiên nở ra tứ phía, hóa thành vô số ánh lửa, chỉ trong giây lát.
Vô số tiếng vỗ tay vang lên, có người kêu to: “Thêm một cái nữa!”
“Đúng! Thêm một cái nữa!”
Ngôn Tất Hành vươn tay vỗ vai Hạ Hoàng Tuyền, “Muội tử, chúng ta cùng nhau làm một cái đê?!”
“Được thôi!”
Nhận được câu trả lời, đôi tay Ngôn tiểu ca lập tức ngưng tụ ra hai quả cầu lửa, sau đó nén chúng lại thành quả cầu năng lượng to bằng quả táo, hắn nhìn về phía cô: “Bắt đầu nhé!”
“Ok!”
Mọi người xung quanh hình như hiểu bọn họ muốn làm gì, rào rào tránh ra, vừa tò mò vừa vui vẻ vây xem.
Chỉ thấy Ngôn Tất Hành ném quả cầu sang tay trái, đôi tay Hạ Hoàng Tuyền cũng giơ lên trường đao, lấy tư thế đánh bóng chày, mạnh mẽ đánh quả bóng bay ra ngoài!
Chưa tới vài giây, quả cầu lửa đã bay lên chỗ cực cao.
Ngôn Tất Hành lại ném thêm một quả cầu năng lượng nữa, Hạ Hoàng Tuyền ra một cú đánh với cường độ gấp đôi lần trước!
Xoáy cầu lửa thứ hai vượt qua mọi thứ nhanh chóng đuổi kịp đồng bạn, sau đó là va chạm mạnh bạo!
“Bùm!”
Người bên dưới chỉ nghe được tiếng vang nhỏ.
Giống như hai quả bom va vào nhau trên không, tác động vào nhau, bắn ra nguồn sáng lẫn năng lượng cực lớn.
Quả “pháo hoa” do bọn họ tạo ra chắc chắn thành công hơn quả lúc nãy rất nhiều, nghe tiếng vỗ tay của những người xung quanh là biết, nhiệt huyết sôi sục dường như đốt cháy khoảng cách giữa mọi người, có không ít người đã nhận ra ba người họ, nhưng vẫn vỗ tay hét lên…
“Thêm cái nữa đi!”
“Sư Vương bệ hạ thêm một quả nữa đi!”
“Hậu cung số 1 sao không làm phát! Thêm cái nữa!”
*Hậu cung số 1: Thương Bích Lạc; Hậu cung số 2: Ngôn Tất Hành.
“…” Hạ Hoàng Tuyền bị bao vây có phần luống cuống, nếu cõi lòng những người này ngập đầy địch ý thì cô lại không sợ hãi, nhưng như bây giờ ngược lại không biết nên theo ai, cô thấy mình bị chơi hỏng rồi, cái thói hư tật xấu gì đây?
Thương Bích Lạc vẫn luôn chú ý tới cô, trong mắt chợt hiện lên ý cười, vươn tay muốn nắm tay cô.
Đúng lúc này, Ngôn Tất Hành đang bị nhiệt huyết lây nhiễm chợt vươn tay ôm vai cô, tay kia ôm lấy Thương Bích Lạc, cười ha ha ha.
“…” Kẻ nào phá phong cảnh, giết!
“…” Tự nhiên thấy lưng lạnh thế nhỉ, sao vậy ta?
“…” Có thể đứng vây quanh tôi không, đáng sợ quá!
Lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng nhạc, mọi người bất giác nhìn lên trời, sau đó thấy một màn khiến người ta kinh ngạc.
“Thiên, thiên sứ?” Hạ Hoàng Tuyền ngạc nhiên kêu lên.
Ngôn Tất Hành cũng kêu theo: “Đùa đấy à?”
Thương Bích Lạc nheo mắt nhìn rồi lắc đầu: “Không, hình như không phải.”
Khi bóng dáng trên bầu trời càng ngày càng gần, mọi người cũng nhìn rõ hơn, sau đó…cùng nhau toát mồ hôi lạnh.
Làm ra trận thế lớn này không phải ai khác, chính là hai người vô cùng nổi danh trên diễn đàn gồm “Có cánh thiên thần nhưng không thể bay” và “Cười là sáng”, không biết họ kiếm được đâu ra hai dị năng giả hệ tung bay, mỗi người ôm một kẻ bay lên trời. “Cười là sáng quân” giống như một tòa hải đăng sáng ngời, chiếu rọi trời đêm, đồng thời cũng chiếu sáng thiên sứ bên cạnh, mà “Cánh quân” không ngừng múa may cánh chim sau lưng, làm rơi rụng vô số lông chim xinh đẹp.
*Quân ở đây hiểu là nhân xưng với người khác.
Bốn người này cùng mặc trang phục Giáng Sinh màu đỏ trắng, trông rất có không khí lễ hội.
Lại thêm một tràng pháo tay.
Nhân lúc người xung quanh không chú ý, ba người Hạ Hoàng Tuyền lặng lẽ chuồn đi, tình cờ thoát nạn, cô gái cười hỏi Ngôn Tất Hành: “Giờ đi đâu đây?”
“Quảng trường! Mọi người đang ăn chơi nhảy múa ở đó.”
“Mọi người?”
“À không, trong thành phố này còn rất nhiều quảng trường như thế này.” Dẫu sau mấy triệu người cũng không thể tập trung cùng một chỗ, “Cái quảng trường này cách đây không xa đâu.”
Dọc theo đường đi, vô số dị năng giả thể hiện sở trường đặc biệt của mình, tô điểm cho thành phố vui chơi này càng thêm rực rỡ, trong mắt cô gái, thành phố hiện tại không giống một tòa thành cô đơn giữa tận thế, mà giống như minh châu lộng lẫy giữa biển xanh, hiện lên vẻ đẹp chói lọi, quả thật…không giống nhân gian.
Đêm nay qua đi, liệu còn đêm nào như đêm nay?
Đứng giữa sự vui mừng, lòng cô đột nhiên hiện lên nỗi buồn, thứ gọi là “vui đi buồn tới” cũng chỉ vậy mà thôi. Thắng địa bất thường, thịnh diên nan tái (Thắng cảnh khó bền, tiệc vui khó lặp), cảnh đẹp rồi sẽ biến mất, thời gian tươi đẹp rồi cũng sẽ trôi qua, cuộc đoàn tụ tươi đẹp mấy rồi cũng có lúc chia lìa…
“!”
Hạ Hoàng Tuyền cúi đầu, nhìn chăm chú vào bàn tay đang nắm chặt tay mình, rồi lần theo nó nhìn về phía chủ nhân. Người con trai dịu dàng đang nhìn chăm chú vào cô, cái này không phải đang ngụy trang, mà là sự dịu dàng toát ra từ sâu bên trong. Loại cảm xúc này được truyền tải rõ ràng cho cô gái qua đôi tay đang nắm chặt, sưởi ấm cả thể xác lẫn tinh thần của cô.
Cô đột nhiên cúi xuống, ôm chặt lấy Thương Bích Lạc.
“Nhìn kìa, lại có pháo hoa!”
Vô số người lại ngẩng đầu nhìn lên trời, chung quanh lại bị che lấp bởi âm thanh ồn ào.
Thời khắc này, thanh niên nghe rõ lời cô gái thì thầm bên tai: “…” Mắt anh hiện lên sự mừng rỡ, vươn tay ôm lấy thân thể mảnh mai của cô.
Nếu trong không gian thời gian thiếu vắng em, như vậy tất cả đều là sai lầm; nhưng, chỉ cần có em, mỗi một giây đều là đúng lúc, nơi nào cũng là đúng chỗ.
Cho nên, chỉ cần có em, sẽ có thể tạo ra vô số cuộc đoàn tụ đẹp đẽ.
Dưới ánh lửa đầy trời, chen chúc trong đám người, hai người họ lặng lẽ ôm nhau.
Không biết Ngôn Tất Hành đã im lặng rời đi từ lúc nào, đứng đó nhìn cảnh này, búng nhẹ ngón tay, đốt điếu thuốc trong miệng. Rít sâu một hơi, thở ra vòng khói hoàn hảo một cách điêu luyện, nhìn làn khói lượn lờ bay lên, hắn nở nụ cười, sau đó giơ tay lên, vẫy tay với Tô Giác và Tô tiểu ca đã đến từ thuở nào, mấy kẻ đáng thương cùng an ủi nhau thôi!
Đương nhiên, nếu có thể đốt đuốc thì càng tốt.
Hai người kia nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, Tô Giác hỏi: “Hoàng Tuyền đâu?”
“À…” Ngôn Tất Hành nhìn trời, nói sao bây giờ? Nói em gái của cậu đang ôm người khác à? Tàn nhẫn quá!
“Chỗ kia!” Tô Nhất chỉ về nơi cách đó không xa.
“…” Huynh đệ, là tự cậu hại mình rồi! Ngôn Tất Hành châm nến cho Tô Giác, sau đó quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy hai đứa này đúng là may ghê, bởi vì hai đứa yêu đương dị tính đáng thiêu chết kia đã tách ra, cô gái còn vẫy tay về phía này.
Năm người lại tụ họp.
Mặc cho trái tim người nào đó đang quay cuồng trong biển giấm, Hạ Hoàng Tuyền và Tô Giác đã lâu không gặp nên không tránh khỏi hàn huyên một trận, Tô Nhất cũng kéo Ngôn tiểu ca tám chuyện, Thương Bích Lạc…đúng rồi, anh bị cho ra xó rồi.
“Không gầy đâu mà, ngày nào em cũng ăn uống đầy đủ.” Hạ Hoàng Tuyền xoa xoa gương mặt bị Tô Giác cho là gầy đi, rõ ràng cô không ăn ít đi, có phải mỗi lần người lớn mà nhìn thấy đứa trẻ đã lâu không gặp đều nói câu đầu tiên là “gầy đi” không?
“Vậy là tốt rồi.” Tô Giác nở nụ cười, “Hôm nay em rất đáng yêu.”
“Hì hì.” Hạ Hoàng Tuyền có chút ngại ngùng kéo kéo góc áo, “Hôm nay anh cũng rất đẹp trai.” Chính xác, hôm nay Tô Giác không mặc quân trang, ngược lại mặc một bộ quần áo bình thường: áo khoác bên ngoài, áo vest bên trong, trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ kẻ ca rô tối màu, rất có hơi thở của học giả.
“Tôi thì sao? Đẹp trai không?” Tô Nhất sán lại gần, vẫn như xưa, quần áo hắn ta theo kiểu thiếu niên, dù sao mặt Tô Giác non tơ như thế, dù có mặc như vậy cũng không gây cảm giác khó chịu.
“…Đẹp.”
Ngôn Tất Hành thấy khí đen quanh người nào đó sắp thành lỗ đen tới nơi rồi, vội vàng chuyển đề tài: “Hai người tới đây chơi à?”
“Một nửa thôi.” Tô Giác mỉm cười trả lời, “Quân đội tới các tụ điểm để đưa đồ ăn.”
“Đồ ăn?” Hạ Hoàng Tuyền hỏi ngược lại.
Tô Giác gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói tí nữa sẽ tổ chức hoạt động nướng BBQ.”
Đúng như Thương Bích Lạc đã nói, không khí mới là thứ quan trọng, đồ trong tay mọi người không nhiều lắm, thời điểm này mà “đưa than ngày tuyết” chắc chắn sẽ kéo gần quan hệ hơn, huống chi dưới tình huống như bây giờ, quân đội vốn đã là một phần không thể thiếu của thành phố, làm vậy cũng không có gì đáng trách.
Vừa dứt lời, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên phát hiện người xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Cô bất giác nhìn về nơi mọi người đang chú ý, cũng ngây người theo, chỉ thấy một người đàn ông to lớn chừng 30 tuổi, trong tay cầm một đống vật tư dài gần mười mét, từng bước đi về phía quảng trường, bước đi vững vàng, thật sự không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào như là đang cố sức.
“Dị năng hệ sức mạnh? Thật là lợi hại!”
Thương Bích Lạc bên cạnh lạnh lùng quăng cho một câu; “Em cũng đâu kém anh ta.” Anh vẫn chưa quên chiến tích nâng xe việt dã bằng hai tay của cô đâu.
“…Này!” Mặc dù nói vậy cũng không sai, nhưng sao cứ thấy quái quái thế nào ấy?
Nhưng mà thời gian tiếp theo không phải là lúc đấu võ mồm.
Tới tận lúc này, Hạ Hoàng Tuyền mới chú ý tới, giữa quảng trường vậy mà lại đứng sừng sững một cây thông Noel, cao chừng trăm mét, gần như cao tận mây trời, chắc chắn đây là do dị năng hệ thực vật thúc đẩy sinh trưởng, trên cây thông quấn quanh từng vòng bóng đèn led như những dải lụa rực rỡ, nhấp nháy ánh sáng huyền ảo giữa trời đêm.
“Siêu thật đấy…”
Đêm nay chắc chắn là đêm vui quên lối về.
*Song phi hay rõ hơn là threesome (3P): từ này chỉ rõ là kiểu hai nữ một nam, ở truyện này hiểu ngược là nữ chính đóng vai nam đang sủng hạnh hai bà vợ, phần còn lại mấy thím tự suy ngẫm nhé.
Ngôn Tất Hành gần như có thể tưởng tượng cảnh tiêu đề đêm nay sẽ là [Thừa dịp đêm đen gió lớn, Sư Vương bệ hạ đội nón xanh cho hậu cung, xin mọi người cố gắng tự bảo vệ trinh tiết của bản thân!] Mà ảnh bên dưới chắc chắn là hình ảnh gương mặt đầy đau khổ của hắn và Thương Bích Lạc…
Thương Bích Lạc đã âm thầm tưởng tượng, đêm nay phải khóa mất bao nhiêu tài khoản mới được đây? Không, dứt khoát làm máy tính hỏng hết cho nhanh.
Nhìn thấy sắp tới gần chỗ nhiều người, cô gái giơ tay chống nạnh, quay người lại: “Giờ đã biết sai chưa?”
Ngôn Tất Hành nhanh chóng đánh hơi được mùi “giải phóng”, gật đầu như giã tỏi: “Đã biết, đã biết.”
Hạ Hoàng Tuyền hừ nhẹ: “Lần này thôi bỏ qua vậy.” Nói đến cùng thì cô cũng không thật sự tức giận, chỉ là đùa giỡn vô hại với bọn họ thôi, dù sao thì ngoài cô ra, những người khác không có phúc được nhìn ngắm cái tạo hình này của bọn họ đâu.
Sau khi lôi hai cái mũ Giáng Sinh màu đỏ đã bẹp dí từ trong túi ra, ba người lại tiếp tục chuyến đi, Hạ Hoàng Tuyền vừa đẩy xe lăn cho Thương Bích Lạc vừa nhẹ nhàng gảy gảy cái mũ trên đầu anh.
Thương Bích Lạc: “…” Nghiêm túc mà nói, dù mũ đỏ hay nón xanh thì anh đều không muốn đội, trông rõ là ngu.
Ngôn Tất Hành sờ cằm như đang suy nghĩ sâu xa: “Hai người nói xem, nếu lát nữa chúng ta bất hạnh gặp phải một người mắc bệnh mù màu thì làm sao đây?
“Hả?” Hạ Hoàng Tuyền ngây người, ý gì vậy?
“Có một số người mắc bệnh mù màu sẽ nhìn ngược màu đỏ và xanh với nhau.” Thương Bích Lạc có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói của Ngôn Tất Hành.
*Bệnh mù màu được đề cập ở đây nằm ở mức độ khuyết sắc, tức là không phân biệt được màu xanh và màu đỏ.
“Cho nên ở trong mắt người này, ba người chúng ta đều đang đội nón xanh!” Ngôn Tất Hành đưa ra kết luận.
“Vì vậy, anh rốt cuộc còn chú ý cái đề tài này đến bao giờ hả!” Bụp!
Cuối cùng cũng đi ra được đường, hai mắt Hạ Hoàng Tuyền sáng lên, chỉ cảm thấy mọi thứ thật sáng sủa, náo nhiệt!
Cửa hàng hai bên đường đều đóng nên không có ánh đèn hắt ra, nhưng tất cả điều ấy cũng không làm khó được mọi người, không biết là vị dị năng giả nào từ trong không khí biến ra vô số bong bóng đủ màu sắc, còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, những thứ nhỏ nhắn đáng yêu ấy cứ lơ lửng trên các con đường và ngõ nhỏ, mấy dị năng giả hệ gió mỉm cười thổi chúng bay cao xa hơn. Dị năng hệ thực vật đứng ở ven đường tiếp thêm sức sống cho vô số cây xanh trên đường, làm chúng nó phát triển thành đủ loại kiểu dáng, có kiểu đèn đường retro, nấm ô…Đúng là muôn hình vạn trạng, mọi người treo đèn lên cây, không ít bong bóng bay bay rồi dừng trên ngọn cây, nhìn như mấy cái đèn lồng nho nhỏ màu sắc rực rỡ.
Có một dị năng hệ hỏa đứng đầu đường, khẽ vung tay lên, lòng bàn tay đột nhiên tỏa ra từng đóa hoa lửa nho nhỏ, theo động tác múa may của người này, những bông hoa lửa đó xoay quanh như từng con bướm nhẹ nhàng bay lượn, vô cùng tinh xảo.
Cách đó không xa còn có một dị năng giả, theo động tác chắp hai tay trước ngực, không khí xung quanh hình như khô ráo hẳn, cùng lúc đó, một con rồng nước thật lớn xuất hiện bên cạnh hắn, sát bên có một thanh niên khác búng tay cái tách, con rồng nước kia lập tức bị đông đá, đằng sau bọn họ cũng triển lãm những tác phẩm bằng băng với nhiều hình dạng khác nhau.
Hai cô gái xinh đẹp đứng cạnh dùng chất giọng trong trẻo mời chào: “Nước đá mới làm vị nước sôi, xin tặng miễn phí.”
Hạ Hoàng Tuyền “phụt” cười một tiếng, hai em gái này đúng là hài hước, nước đá mà không thêm vị gì thì không phải là nước sôi đóng đá à?
“Nhìn kìa, pháo hoa!!!” Đột nhiên có người kêu lên.
Mọi người nhao nhao ngẩng đầu lên, chỉ thấy quả cầu lửa to bằng quả bóng đá xẹt qua bầu trời đêm, sau khi bay lên cách đỉnh đầu mọi người không xa, đột nhiên nở ra tứ phía, hóa thành vô số ánh lửa, chỉ trong giây lát.
Vô số tiếng vỗ tay vang lên, có người kêu to: “Thêm một cái nữa!”
“Đúng! Thêm một cái nữa!”
Ngôn Tất Hành vươn tay vỗ vai Hạ Hoàng Tuyền, “Muội tử, chúng ta cùng nhau làm một cái đê?!”
“Được thôi!”
Nhận được câu trả lời, đôi tay Ngôn tiểu ca lập tức ngưng tụ ra hai quả cầu lửa, sau đó nén chúng lại thành quả cầu năng lượng to bằng quả táo, hắn nhìn về phía cô: “Bắt đầu nhé!”
“Ok!”
Mọi người xung quanh hình như hiểu bọn họ muốn làm gì, rào rào tránh ra, vừa tò mò vừa vui vẻ vây xem.
Chỉ thấy Ngôn Tất Hành ném quả cầu sang tay trái, đôi tay Hạ Hoàng Tuyền cũng giơ lên trường đao, lấy tư thế đánh bóng chày, mạnh mẽ đánh quả bóng bay ra ngoài!
Chưa tới vài giây, quả cầu lửa đã bay lên chỗ cực cao.
Ngôn Tất Hành lại ném thêm một quả cầu năng lượng nữa, Hạ Hoàng Tuyền ra một cú đánh với cường độ gấp đôi lần trước!
Xoáy cầu lửa thứ hai vượt qua mọi thứ nhanh chóng đuổi kịp đồng bạn, sau đó là va chạm mạnh bạo!
“Bùm!”
Người bên dưới chỉ nghe được tiếng vang nhỏ.
Giống như hai quả bom va vào nhau trên không, tác động vào nhau, bắn ra nguồn sáng lẫn năng lượng cực lớn.
Quả “pháo hoa” do bọn họ tạo ra chắc chắn thành công hơn quả lúc nãy rất nhiều, nghe tiếng vỗ tay của những người xung quanh là biết, nhiệt huyết sôi sục dường như đốt cháy khoảng cách giữa mọi người, có không ít người đã nhận ra ba người họ, nhưng vẫn vỗ tay hét lên…
“Thêm cái nữa đi!”
“Sư Vương bệ hạ thêm một quả nữa đi!”
“Hậu cung số 1 sao không làm phát! Thêm cái nữa!”
*Hậu cung số 1: Thương Bích Lạc; Hậu cung số 2: Ngôn Tất Hành.
“…” Hạ Hoàng Tuyền bị bao vây có phần luống cuống, nếu cõi lòng những người này ngập đầy địch ý thì cô lại không sợ hãi, nhưng như bây giờ ngược lại không biết nên theo ai, cô thấy mình bị chơi hỏng rồi, cái thói hư tật xấu gì đây?
Thương Bích Lạc vẫn luôn chú ý tới cô, trong mắt chợt hiện lên ý cười, vươn tay muốn nắm tay cô.
Đúng lúc này, Ngôn Tất Hành đang bị nhiệt huyết lây nhiễm chợt vươn tay ôm vai cô, tay kia ôm lấy Thương Bích Lạc, cười ha ha ha.
“…” Kẻ nào phá phong cảnh, giết!
“…” Tự nhiên thấy lưng lạnh thế nhỉ, sao vậy ta?
“…” Có thể đứng vây quanh tôi không, đáng sợ quá!
Lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng nhạc, mọi người bất giác nhìn lên trời, sau đó thấy một màn khiến người ta kinh ngạc.
“Thiên, thiên sứ?” Hạ Hoàng Tuyền ngạc nhiên kêu lên.
Ngôn Tất Hành cũng kêu theo: “Đùa đấy à?”
Thương Bích Lạc nheo mắt nhìn rồi lắc đầu: “Không, hình như không phải.”
Khi bóng dáng trên bầu trời càng ngày càng gần, mọi người cũng nhìn rõ hơn, sau đó…cùng nhau toát mồ hôi lạnh.
Làm ra trận thế lớn này không phải ai khác, chính là hai người vô cùng nổi danh trên diễn đàn gồm “Có cánh thiên thần nhưng không thể bay” và “Cười là sáng”, không biết họ kiếm được đâu ra hai dị năng giả hệ tung bay, mỗi người ôm một kẻ bay lên trời. “Cười là sáng quân” giống như một tòa hải đăng sáng ngời, chiếu rọi trời đêm, đồng thời cũng chiếu sáng thiên sứ bên cạnh, mà “Cánh quân” không ngừng múa may cánh chim sau lưng, làm rơi rụng vô số lông chim xinh đẹp.
*Quân ở đây hiểu là nhân xưng với người khác.
Bốn người này cùng mặc trang phục Giáng Sinh màu đỏ trắng, trông rất có không khí lễ hội.
Lại thêm một tràng pháo tay.
Nhân lúc người xung quanh không chú ý, ba người Hạ Hoàng Tuyền lặng lẽ chuồn đi, tình cờ thoát nạn, cô gái cười hỏi Ngôn Tất Hành: “Giờ đi đâu đây?”
“Quảng trường! Mọi người đang ăn chơi nhảy múa ở đó.”
“Mọi người?”
“À không, trong thành phố này còn rất nhiều quảng trường như thế này.” Dẫu sau mấy triệu người cũng không thể tập trung cùng một chỗ, “Cái quảng trường này cách đây không xa đâu.”
Dọc theo đường đi, vô số dị năng giả thể hiện sở trường đặc biệt của mình, tô điểm cho thành phố vui chơi này càng thêm rực rỡ, trong mắt cô gái, thành phố hiện tại không giống một tòa thành cô đơn giữa tận thế, mà giống như minh châu lộng lẫy giữa biển xanh, hiện lên vẻ đẹp chói lọi, quả thật…không giống nhân gian.
Đêm nay qua đi, liệu còn đêm nào như đêm nay?
Đứng giữa sự vui mừng, lòng cô đột nhiên hiện lên nỗi buồn, thứ gọi là “vui đi buồn tới” cũng chỉ vậy mà thôi. Thắng địa bất thường, thịnh diên nan tái (Thắng cảnh khó bền, tiệc vui khó lặp), cảnh đẹp rồi sẽ biến mất, thời gian tươi đẹp rồi cũng sẽ trôi qua, cuộc đoàn tụ tươi đẹp mấy rồi cũng có lúc chia lìa…
“!”
Hạ Hoàng Tuyền cúi đầu, nhìn chăm chú vào bàn tay đang nắm chặt tay mình, rồi lần theo nó nhìn về phía chủ nhân. Người con trai dịu dàng đang nhìn chăm chú vào cô, cái này không phải đang ngụy trang, mà là sự dịu dàng toát ra từ sâu bên trong. Loại cảm xúc này được truyền tải rõ ràng cho cô gái qua đôi tay đang nắm chặt, sưởi ấm cả thể xác lẫn tinh thần của cô.
Cô đột nhiên cúi xuống, ôm chặt lấy Thương Bích Lạc.
“Nhìn kìa, lại có pháo hoa!”
Vô số người lại ngẩng đầu nhìn lên trời, chung quanh lại bị che lấp bởi âm thanh ồn ào.
Thời khắc này, thanh niên nghe rõ lời cô gái thì thầm bên tai: “…” Mắt anh hiện lên sự mừng rỡ, vươn tay ôm lấy thân thể mảnh mai của cô.
Nếu trong không gian thời gian thiếu vắng em, như vậy tất cả đều là sai lầm; nhưng, chỉ cần có em, mỗi một giây đều là đúng lúc, nơi nào cũng là đúng chỗ.
Cho nên, chỉ cần có em, sẽ có thể tạo ra vô số cuộc đoàn tụ đẹp đẽ.
Dưới ánh lửa đầy trời, chen chúc trong đám người, hai người họ lặng lẽ ôm nhau.
Không biết Ngôn Tất Hành đã im lặng rời đi từ lúc nào, đứng đó nhìn cảnh này, búng nhẹ ngón tay, đốt điếu thuốc trong miệng. Rít sâu một hơi, thở ra vòng khói hoàn hảo một cách điêu luyện, nhìn làn khói lượn lờ bay lên, hắn nở nụ cười, sau đó giơ tay lên, vẫy tay với Tô Giác và Tô tiểu ca đã đến từ thuở nào, mấy kẻ đáng thương cùng an ủi nhau thôi!
Đương nhiên, nếu có thể đốt đuốc thì càng tốt.
Hai người kia nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, Tô Giác hỏi: “Hoàng Tuyền đâu?”
“À…” Ngôn Tất Hành nhìn trời, nói sao bây giờ? Nói em gái của cậu đang ôm người khác à? Tàn nhẫn quá!
“Chỗ kia!” Tô Nhất chỉ về nơi cách đó không xa.
“…” Huynh đệ, là tự cậu hại mình rồi! Ngôn Tất Hành châm nến cho Tô Giác, sau đó quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy hai đứa này đúng là may ghê, bởi vì hai đứa yêu đương dị tính đáng thiêu chết kia đã tách ra, cô gái còn vẫy tay về phía này.
Năm người lại tụ họp.
Mặc cho trái tim người nào đó đang quay cuồng trong biển giấm, Hạ Hoàng Tuyền và Tô Giác đã lâu không gặp nên không tránh khỏi hàn huyên một trận, Tô Nhất cũng kéo Ngôn tiểu ca tám chuyện, Thương Bích Lạc…đúng rồi, anh bị cho ra xó rồi.
“Không gầy đâu mà, ngày nào em cũng ăn uống đầy đủ.” Hạ Hoàng Tuyền xoa xoa gương mặt bị Tô Giác cho là gầy đi, rõ ràng cô không ăn ít đi, có phải mỗi lần người lớn mà nhìn thấy đứa trẻ đã lâu không gặp đều nói câu đầu tiên là “gầy đi” không?
“Vậy là tốt rồi.” Tô Giác nở nụ cười, “Hôm nay em rất đáng yêu.”
“Hì hì.” Hạ Hoàng Tuyền có chút ngại ngùng kéo kéo góc áo, “Hôm nay anh cũng rất đẹp trai.” Chính xác, hôm nay Tô Giác không mặc quân trang, ngược lại mặc một bộ quần áo bình thường: áo khoác bên ngoài, áo vest bên trong, trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ kẻ ca rô tối màu, rất có hơi thở của học giả.
“Tôi thì sao? Đẹp trai không?” Tô Nhất sán lại gần, vẫn như xưa, quần áo hắn ta theo kiểu thiếu niên, dù sao mặt Tô Giác non tơ như thế, dù có mặc như vậy cũng không gây cảm giác khó chịu.
“…Đẹp.”
Ngôn Tất Hành thấy khí đen quanh người nào đó sắp thành lỗ đen tới nơi rồi, vội vàng chuyển đề tài: “Hai người tới đây chơi à?”
“Một nửa thôi.” Tô Giác mỉm cười trả lời, “Quân đội tới các tụ điểm để đưa đồ ăn.”
“Đồ ăn?” Hạ Hoàng Tuyền hỏi ngược lại.
Tô Giác gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói tí nữa sẽ tổ chức hoạt động nướng BBQ.”
Đúng như Thương Bích Lạc đã nói, không khí mới là thứ quan trọng, đồ trong tay mọi người không nhiều lắm, thời điểm này mà “đưa than ngày tuyết” chắc chắn sẽ kéo gần quan hệ hơn, huống chi dưới tình huống như bây giờ, quân đội vốn đã là một phần không thể thiếu của thành phố, làm vậy cũng không có gì đáng trách.
Vừa dứt lời, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên phát hiện người xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Cô bất giác nhìn về nơi mọi người đang chú ý, cũng ngây người theo, chỉ thấy một người đàn ông to lớn chừng 30 tuổi, trong tay cầm một đống vật tư dài gần mười mét, từng bước đi về phía quảng trường, bước đi vững vàng, thật sự không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào như là đang cố sức.
“Dị năng hệ sức mạnh? Thật là lợi hại!”
Thương Bích Lạc bên cạnh lạnh lùng quăng cho một câu; “Em cũng đâu kém anh ta.” Anh vẫn chưa quên chiến tích nâng xe việt dã bằng hai tay của cô đâu.
“…Này!” Mặc dù nói vậy cũng không sai, nhưng sao cứ thấy quái quái thế nào ấy?
Nhưng mà thời gian tiếp theo không phải là lúc đấu võ mồm.
Tới tận lúc này, Hạ Hoàng Tuyền mới chú ý tới, giữa quảng trường vậy mà lại đứng sừng sững một cây thông Noel, cao chừng trăm mét, gần như cao tận mây trời, chắc chắn đây là do dị năng hệ thực vật thúc đẩy sinh trưởng, trên cây thông quấn quanh từng vòng bóng đèn led như những dải lụa rực rỡ, nhấp nháy ánh sáng huyền ảo giữa trời đêm.
“Siêu thật đấy…”
Đêm nay chắc chắn là đêm vui quên lối về.
/103
|