Nhận được cuộc điện thoại của Chu Lan, Dụ Ninh còn tưởng rằng bà ấy muốn cô và Dương Nguyện giải hoà với nhau, tránh chịu nỗi khổ tù ngục.
Dụ Ninh không thích bản thân và người phụ nữ này có quá nhiều dính dấp, tất nhiên sẽ cực tuyệt lần gặp mặt này, thế nhưng, hôm sau đi làm, cô lại đụng phải Chu Lan ở cửa công ty.
Hôm nay bà mặc một thân trang phục công sở hiệu Chanel, chiếc kính mát che kín nửa mặt, tóc còn được cố ý sửa sang lại, trạng thái có vẻ hết sức không tệ, chẳng giống những gì Dương An miêu tả, ngày ngày nổi điện trong biệt thự.
Có thể nói mẹ đẻ của mình nổi điên thì có thể thấy Chu Lan gây sự lợi hại như thế nào.
Dụ Ninh vốn tưởng sẽ thấy một bà điên quần áo xộc xệch, hay một người phụ nữ trung niên thất hồn lạc phách ( mất hồn thiếu phách, kiểu đần độn thiếu thốn tâm trí í), lại không nghĩ bà trông còn ổn hơn bình thường mấy phần.
Thấy Dụ Ninh, Chu Lan tháo mắt kính xuống, lộ một nụ cười hiếm thấy :” Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Nhìn ánh mắt từ ái của người đối diện, Dụ Ninh nhíu mày :” Được thôi.”
Khác với những gì Dụ Ninh nghĩ, mục đích Chu Lan tìm đến đây không phải là mối quan hệ giữa cô và Dương Nguyện mà là vì chính cô.
Đến nơi nói chuyện, ánh mắt Chu Lan nhìn Dụ Ninh có chút đáng sợ, cũng không phải là ánh mắt giết người…. mà là tình cảm ẩn sâu trong đó, khiến người khác phải nổi cả da gà lên.
Chu Lan đưa tay sờ sờ cánh tay Dụ Ninh : “ Con gái của ta cũng đã lớn thế này rồi……..”
Dụ Ninh không ngờ bà sẽ dùng ánh mắt nhìn Dương Nguyện đó để nhìn chính mình, cô khẽ ngẩn người, đến lúc phản ứng kịp mới tránh né :” Bà tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Lan cũng không quan tâm sự lạnh lùng của Dụ Ninh, ánh mắt vẫn ôn hoà như một người mẹ đầy từ ái và bao dung với con trẻ :” Trước kia mẹ thật xin lỗi con, bây giờ mẹ biết mẹ sai rồi, tha thứ cho mẹ được không?”
Tháng trước còn hi vọng cô chết ở ngoài, hiện tại lại coi cô như bảo bối, Dụ Ninh cười như có như không nhìn người đối diện :” Bà điên rồi sao?”
Danh xưng thật châm chọc, mà Chu Lan lại như không hề để ý, bà đưa tay kéo tay Dụ Ninh :” Bảo bối, làm thế nào con mới có thể tha thứ cho mẹ? Con không biết mẹ đã nhớ con đến nhường nào……..”
Nói xong, hốc mắt Chu Lan hồng lên, ánh mắt hướng về phía Dụ Ninh vô cùng đau thương, nếu không có mấy truyện trong quá khứ, nói không chừng Dụ Ninh đã lấy khăn giấy đưa cho bà rồi.
Nghe hai chữ bảo bối này, Dụ Ninh lại nhớ đến NPC nam chính, anh ta cũng rất thích gọi cô là bảo bối, mặc dù cảm thấy tên này có chút biến thái, nhưng ít ra tình cảm chân thành hơn người đối diện nhiều.
Nguyện Nguyện của bà vẫn còn đang ở trại giam đấy, bà lại ở đây nhận lại con gái, sẽ không sợ cô ta đau lòng sao?”
Nguyện nguyện làm sai, ba con nói rất đúng, nên để con bé nhận ra sai lầm của mình,…….”
Nhìn Chu Lan nói như chuyện đương nhiên, Dụ Ninh đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, cô không hiểu Chu Lan đang nghĩ gì, trước kia không hiểu, hiện tại lại càng không hiểu.
Vốn tưởng rằng bà giống những gì Dương An nói, bởi vì áy náy nên không biết đối mặt với người con đã xa cách, chịu khổ bao năm chỉ vì phút sai lầm của bản thân, nên mới lảng tránh, không quan tâm nguyên chủ, nhưng bây giờ xem lại, thì bà ta chỉ đang muốn lương tâm không bị cắn rứt mà thôi.
Bởi đã có Dương Nguyện lấp đầy vào chỗ của nguyên chủ, nên người phụ nữ này có thể coi như không thấy nguyên chủ, chỉ có Dương Nguyện là con gái ruột, còn nguyên chủ là người ngoài , bây giờ cảm thấy sắp mất Dương Nguyện nên mới đi cầu xin sự tha thứ từ đứa con hờ này.
Đối với bà, chri cần có một con búp bê được đặt tên làm con là được rồi, bất kể Dương Nguyện hay nguyện chủ.
Đầu óc Dương Nguyện không bình thường, đến bà cũng không tốt được hay sao.” Dụ Ninh tiếp tục tránh Chu Lan khi bà muốn nhào đến ôm cánh tay cô.
Bà đừng tìm tôi nữa, tôi không có hứng thú, cũng không muốn chơi cái trò chơi nhàm chán này, nếu bà không hài lòng với Dương Nguyện thì có thể tiếp tục thu dưỡng một đứa con gái khác khéo léo nghe lời hơn, phúc phận này không đến phiên tôi.”
Làm sao con có thể nói với mẹ mình như vậy!” Chu Lan hung hăng đập bao lên bàn :” Đối với mẹ, con là độc nhất vô nhị, kể cả con không chịu tha thứ cho mẹ thì mẹ cũng sẽ không thu dưỡng thêm ai khác, tất cả đều không phải là con.”
Nhìn vẻ mặt điên cuồng của Chu Lan, Dụ Ninh nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng nhận ra trạng thái người phụ nữ có chút bất hợp lí.
Lúc này, đúng lúc điện thoại của Dương An truyền đến, sau khi Dụ Ninh bắt máy liền không ngừng nã pháo :” Có phải mẹ đến tìm em hay không, vừa rồi bác giúp việc phát hiện bà ấy ra ngoài, có nhân viên trong công ty nói là mẹ đến gặp em.”
Bây giờ tôi đang ở cùng bà ấy.” Sau đó, Dụ Ninh nói tên cửa hàng đang ngồi để Dương An đến đón Chu Lan.
Con về nhà với mẹ.” Thấy Dụ Ninh cúp điện thoại, Chu Lan lập tức nói.
Dụ Ninh nhìn bà một cái, mặc dù biết lúc này không nên kích thích người phụ nữ trước mặt nhưng cô cũng không tốt tính đến thế, rõ ràng tính tình Dương An không đến nỗi tệ hại, sao người này lại thành ra thế này.
Thế còn Dương Nguyện thì sao? Sau khi cô ta ra khỏi trại giam thì cũng sẽ trở về nhà họ Dương đúng không, tôi không muốn ở dưới cùng một mái hiên với cô ta.”
Chu Lan cười cười, có vẻ thật vui vẻ vì thái độ dụ inh không quá khó khăn , dầu muối không ăn như trước :” Mẹ sẽ đưa Nguyện Nguyện sang nước ngoài sinh sống, con bé vẫn luôn muốn đi Pháp mà.”
Hắc là nguyên chủ cũng ở trong tình thế này mà bị đưa đi. Sau một lần tiếp tục chọc giận Dương Nguyện và bị nữ chính báo cảnh sát bắt nhốt lại, Chu Lan cũng đưa ra lời đề nghị như thế với Dương Nguyện.
Hiện tại , người ở thế yếu là Dương Nguyện, dù người bị đuổi đi cũng là cô ta, Dụ Ninh lại không vui nổi.
Trong đầu thoáng qua một vài phân cảnh Chu Lan bảo vệ tiểu Nguyện của bà ta, đây quả là một người mẹ kinh khủng.
Vậy còn bà? Tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với bà.” Dụ Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo đối diện, nói.
Làm sao con có thể đối đãi với mẹ ruột mình như thế chứ, mẹ cũng đâu cso cố ý đánh mất con, chỉ là không cẩn thận, con không thể tha thứ mẹ sao?” Nước mắt mãnh liệt chảy ra, Chu Lan vịn ghế đứng dậy, trông cực kì yếu ớt.
Nguyên chủ có oán vì bị làm lạc hay không, Dụ Ninh không biết, nhưng chắc chắn từng hận vì tình mẫu tử keo kiệt từ người đàn bà này, Dụ Ninh lạnh lùng nhìn bà chảy nước mắt :” Có một số thứ, trước kia bà không muốn cho, bây giờ đã chẳng cần thiết.”
Mẹ chỉ sợ con oán trách mẹ, mới không dám đến gần, không dám đối tốt với con, trong lòng mẹ…………..”
Dụ Ninh không nhịn được cắt đứt lời, Bây giờ không sợ tôi oán bà sao? Tôi không muốn đánh giá bà, cũng không muốn đưa ra nhận xét, bởi vì tất cả những gì của bà đều
Dụ Ninh không thích bản thân và người phụ nữ này có quá nhiều dính dấp, tất nhiên sẽ cực tuyệt lần gặp mặt này, thế nhưng, hôm sau đi làm, cô lại đụng phải Chu Lan ở cửa công ty.
Hôm nay bà mặc một thân trang phục công sở hiệu Chanel, chiếc kính mát che kín nửa mặt, tóc còn được cố ý sửa sang lại, trạng thái có vẻ hết sức không tệ, chẳng giống những gì Dương An miêu tả, ngày ngày nổi điện trong biệt thự.
Có thể nói mẹ đẻ của mình nổi điên thì có thể thấy Chu Lan gây sự lợi hại như thế nào.
Dụ Ninh vốn tưởng sẽ thấy một bà điên quần áo xộc xệch, hay một người phụ nữ trung niên thất hồn lạc phách ( mất hồn thiếu phách, kiểu đần độn thiếu thốn tâm trí í), lại không nghĩ bà trông còn ổn hơn bình thường mấy phần.
Thấy Dụ Ninh, Chu Lan tháo mắt kính xuống, lộ một nụ cười hiếm thấy :” Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Nhìn ánh mắt từ ái của người đối diện, Dụ Ninh nhíu mày :” Được thôi.”
Khác với những gì Dụ Ninh nghĩ, mục đích Chu Lan tìm đến đây không phải là mối quan hệ giữa cô và Dương Nguyện mà là vì chính cô.
Đến nơi nói chuyện, ánh mắt Chu Lan nhìn Dụ Ninh có chút đáng sợ, cũng không phải là ánh mắt giết người…. mà là tình cảm ẩn sâu trong đó, khiến người khác phải nổi cả da gà lên.
Chu Lan đưa tay sờ sờ cánh tay Dụ Ninh : “ Con gái của ta cũng đã lớn thế này rồi……..”
Dụ Ninh không ngờ bà sẽ dùng ánh mắt nhìn Dương Nguyện đó để nhìn chính mình, cô khẽ ngẩn người, đến lúc phản ứng kịp mới tránh né :” Bà tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Lan cũng không quan tâm sự lạnh lùng của Dụ Ninh, ánh mắt vẫn ôn hoà như một người mẹ đầy từ ái và bao dung với con trẻ :” Trước kia mẹ thật xin lỗi con, bây giờ mẹ biết mẹ sai rồi, tha thứ cho mẹ được không?”
Tháng trước còn hi vọng cô chết ở ngoài, hiện tại lại coi cô như bảo bối, Dụ Ninh cười như có như không nhìn người đối diện :” Bà điên rồi sao?”
Danh xưng thật châm chọc, mà Chu Lan lại như không hề để ý, bà đưa tay kéo tay Dụ Ninh :” Bảo bối, làm thế nào con mới có thể tha thứ cho mẹ? Con không biết mẹ đã nhớ con đến nhường nào……..”
Nói xong, hốc mắt Chu Lan hồng lên, ánh mắt hướng về phía Dụ Ninh vô cùng đau thương, nếu không có mấy truyện trong quá khứ, nói không chừng Dụ Ninh đã lấy khăn giấy đưa cho bà rồi.
Nghe hai chữ bảo bối này, Dụ Ninh lại nhớ đến NPC nam chính, anh ta cũng rất thích gọi cô là bảo bối, mặc dù cảm thấy tên này có chút biến thái, nhưng ít ra tình cảm chân thành hơn người đối diện nhiều.
Nguyện Nguyện của bà vẫn còn đang ở trại giam đấy, bà lại ở đây nhận lại con gái, sẽ không sợ cô ta đau lòng sao?”
Nguyện nguyện làm sai, ba con nói rất đúng, nên để con bé nhận ra sai lầm của mình,…….”
Nhìn Chu Lan nói như chuyện đương nhiên, Dụ Ninh đột nhiên cảm thấy thật châm chọc, cô không hiểu Chu Lan đang nghĩ gì, trước kia không hiểu, hiện tại lại càng không hiểu.
Vốn tưởng rằng bà giống những gì Dương An nói, bởi vì áy náy nên không biết đối mặt với người con đã xa cách, chịu khổ bao năm chỉ vì phút sai lầm của bản thân, nên mới lảng tránh, không quan tâm nguyên chủ, nhưng bây giờ xem lại, thì bà ta chỉ đang muốn lương tâm không bị cắn rứt mà thôi.
Bởi đã có Dương Nguyện lấp đầy vào chỗ của nguyên chủ, nên người phụ nữ này có thể coi như không thấy nguyên chủ, chỉ có Dương Nguyện là con gái ruột, còn nguyên chủ là người ngoài , bây giờ cảm thấy sắp mất Dương Nguyện nên mới đi cầu xin sự tha thứ từ đứa con hờ này.
Đối với bà, chri cần có một con búp bê được đặt tên làm con là được rồi, bất kể Dương Nguyện hay nguyện chủ.
Đầu óc Dương Nguyện không bình thường, đến bà cũng không tốt được hay sao.” Dụ Ninh tiếp tục tránh Chu Lan khi bà muốn nhào đến ôm cánh tay cô.
Bà đừng tìm tôi nữa, tôi không có hứng thú, cũng không muốn chơi cái trò chơi nhàm chán này, nếu bà không hài lòng với Dương Nguyện thì có thể tiếp tục thu dưỡng một đứa con gái khác khéo léo nghe lời hơn, phúc phận này không đến phiên tôi.”
Làm sao con có thể nói với mẹ mình như vậy!” Chu Lan hung hăng đập bao lên bàn :” Đối với mẹ, con là độc nhất vô nhị, kể cả con không chịu tha thứ cho mẹ thì mẹ cũng sẽ không thu dưỡng thêm ai khác, tất cả đều không phải là con.”
Nhìn vẻ mặt điên cuồng của Chu Lan, Dụ Ninh nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng nhận ra trạng thái người phụ nữ có chút bất hợp lí.
Lúc này, đúng lúc điện thoại của Dương An truyền đến, sau khi Dụ Ninh bắt máy liền không ngừng nã pháo :” Có phải mẹ đến tìm em hay không, vừa rồi bác giúp việc phát hiện bà ấy ra ngoài, có nhân viên trong công ty nói là mẹ đến gặp em.”
Bây giờ tôi đang ở cùng bà ấy.” Sau đó, Dụ Ninh nói tên cửa hàng đang ngồi để Dương An đến đón Chu Lan.
Con về nhà với mẹ.” Thấy Dụ Ninh cúp điện thoại, Chu Lan lập tức nói.
Dụ Ninh nhìn bà một cái, mặc dù biết lúc này không nên kích thích người phụ nữ trước mặt nhưng cô cũng không tốt tính đến thế, rõ ràng tính tình Dương An không đến nỗi tệ hại, sao người này lại thành ra thế này.
Thế còn Dương Nguyện thì sao? Sau khi cô ta ra khỏi trại giam thì cũng sẽ trở về nhà họ Dương đúng không, tôi không muốn ở dưới cùng một mái hiên với cô ta.”
Chu Lan cười cười, có vẻ thật vui vẻ vì thái độ dụ inh không quá khó khăn , dầu muối không ăn như trước :” Mẹ sẽ đưa Nguyện Nguyện sang nước ngoài sinh sống, con bé vẫn luôn muốn đi Pháp mà.”
Hắc là nguyên chủ cũng ở trong tình thế này mà bị đưa đi. Sau một lần tiếp tục chọc giận Dương Nguyện và bị nữ chính báo cảnh sát bắt nhốt lại, Chu Lan cũng đưa ra lời đề nghị như thế với Dương Nguyện.
Hiện tại , người ở thế yếu là Dương Nguyện, dù người bị đuổi đi cũng là cô ta, Dụ Ninh lại không vui nổi.
Trong đầu thoáng qua một vài phân cảnh Chu Lan bảo vệ tiểu Nguyện của bà ta, đây quả là một người mẹ kinh khủng.
Vậy còn bà? Tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với bà.” Dụ Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo đối diện, nói.
Làm sao con có thể đối đãi với mẹ ruột mình như thế chứ, mẹ cũng đâu cso cố ý đánh mất con, chỉ là không cẩn thận, con không thể tha thứ mẹ sao?” Nước mắt mãnh liệt chảy ra, Chu Lan vịn ghế đứng dậy, trông cực kì yếu ớt.
Nguyên chủ có oán vì bị làm lạc hay không, Dụ Ninh không biết, nhưng chắc chắn từng hận vì tình mẫu tử keo kiệt từ người đàn bà này, Dụ Ninh lạnh lùng nhìn bà chảy nước mắt :” Có một số thứ, trước kia bà không muốn cho, bây giờ đã chẳng cần thiết.”
Mẹ chỉ sợ con oán trách mẹ, mới không dám đến gần, không dám đối tốt với con, trong lòng mẹ…………..”
Dụ Ninh không nhịn được cắt đứt lời, Bây giờ không sợ tôi oán bà sao? Tôi không muốn đánh giá bà, cũng không muốn đưa ra nhận xét, bởi vì tất cả những gì của bà đều
/139
|