Dụ Ninh còn chưa kip nở một nụ cười ấm áp đã nghe được giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên :” Tránh ra.”
Nói đúng ra thì người này cũng không thể được coi là nam nhân, mặc dù khí thế kinh người, nhưng trong âm sắc vẫn mang theo vài phần non trẻ.
Chạm vào ánh mắt âm lãnh của hắn, Dụ Ninh sửng sốt trong nháy mắt, nàng cứng đờ người, người hãy chắc chắn rằng bản thân giữ được thái độ cao quý lạnh nhạt đó đến phút cuối đi, ngươi nghĩ là ta không muốn rời khỏi sao.
Thiếu gia, không đắp kín chăn sẽ bị bệnh.”
Sở Cẩn nhìn lướt qua nụ cười sáng lạn của thiếu nữ, xoay mặt đáp lại bằng cái ót . ( kiểu quay đầu đi méo quan tâm í)
Đây là đồng ý đắp chăn hay là không đây, mặc dù đã cuối hạ nhưng gió sớm đầu ngày vẫn mang theo những tia lạnh lẽo, Dụ Ninh dừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định kéo chăn lên người Sở Cẩn, chỉ là không đắp quá cao như trước mà thôi.
Sau đó, nàng cũng không có ý định nằm xuống nữa, tự thu thập bản thân rồi mở cửa ra khỏi phòng.
Sau khi uống thuốc xong, mặc dù đầu đã đỡ đau hơn nhưng phía dưới vẫn chua xót dữ dội, đứng cũng là một loại thống khổ, nàng cần tìm nơi nào đó để đi bôi thuốc.
Đẩy cửa ra, Dụ Ninh lập tức nhìn thấy một nha hoàn béo đứng ở ngoài, vẻ mặt nhút nhát, nhìn qua quần áo có thể thấy đây là nha hoàn chuyên làm việc nặng, thấy Dụ Ninh đẩy cửa ra ngoài, ánh mắt trừng trợn trắng, thoạt nhìn có vẻ rất sợ nàng.
Mặc dù tài liệu không nói tỉ mỉ, nhưng quy củ trong phủ đệ cổ đại, nàng cũng hiể đại khái, dù là người đứng cửa trực đêm cũng không đến mức để một nô tì chuyên gánh việc nặng làm được.
Dụ Ninh nhíu mày, chẳng lẽ nha đầu này thầm mến Sở Cẩn, lo sợ hắn bị bắt nạt, cho nên đứng ở cửa coi chừng.
Cũng khó trách nàng ta nghĩ như vậy, béo nha đầu kia lui một bước ( bé này béo nên gọi là béo luôn nha, không có ý định nàngng kích nha), ánh mắt lo lắng nhìn vào trong phòng, phỏng đoán của nàng cũng rất có khả năng xảy ra ấy chứ.
Dụ Ninh xoay người đóng cửa, Ngươi ở đây làm cái gì?
Béo Nha đầu bứt rứt vuốt vuốt y phục, Tiểu Tứ bị phu nhân phạt đi úp mặt vào tường sám hối, lúc hắn đi sợ không có ai hầu hạ thiếu gia, cho nên đến nhờ cậy ta chăm sóc thiếu gia.
Mặc dù béo nha đầu đã hạ thấp giọng, nhưng vẫn đủ mười phần khí thế (khí thế này ý là chỉ giọng to thôi ), Dụ Ninh sợ nàng ta quấy rầy giấc ngủ của Sở Cẩn liền kéo nàng cách xa một chút.
Một câu này của nàng đã khiến Dụ Ninh hiểu được địa vị hiện tại của nam chính trong cái nhà này kém cỏi đến mức độ nào, người phục vụ thường ngày bị phạt
Nói đúng ra thì người này cũng không thể được coi là nam nhân, mặc dù khí thế kinh người, nhưng trong âm sắc vẫn mang theo vài phần non trẻ.
Chạm vào ánh mắt âm lãnh của hắn, Dụ Ninh sửng sốt trong nháy mắt, nàng cứng đờ người, người hãy chắc chắn rằng bản thân giữ được thái độ cao quý lạnh nhạt đó đến phút cuối đi, ngươi nghĩ là ta không muốn rời khỏi sao.
Thiếu gia, không đắp kín chăn sẽ bị bệnh.”
Sở Cẩn nhìn lướt qua nụ cười sáng lạn của thiếu nữ, xoay mặt đáp lại bằng cái ót . ( kiểu quay đầu đi méo quan tâm í)
Đây là đồng ý đắp chăn hay là không đây, mặc dù đã cuối hạ nhưng gió sớm đầu ngày vẫn mang theo những tia lạnh lẽo, Dụ Ninh dừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định kéo chăn lên người Sở Cẩn, chỉ là không đắp quá cao như trước mà thôi.
Sau đó, nàng cũng không có ý định nằm xuống nữa, tự thu thập bản thân rồi mở cửa ra khỏi phòng.
Sau khi uống thuốc xong, mặc dù đầu đã đỡ đau hơn nhưng phía dưới vẫn chua xót dữ dội, đứng cũng là một loại thống khổ, nàng cần tìm nơi nào đó để đi bôi thuốc.
Đẩy cửa ra, Dụ Ninh lập tức nhìn thấy một nha hoàn béo đứng ở ngoài, vẻ mặt nhút nhát, nhìn qua quần áo có thể thấy đây là nha hoàn chuyên làm việc nặng, thấy Dụ Ninh đẩy cửa ra ngoài, ánh mắt trừng trợn trắng, thoạt nhìn có vẻ rất sợ nàng.
Mặc dù tài liệu không nói tỉ mỉ, nhưng quy củ trong phủ đệ cổ đại, nàng cũng hiể đại khái, dù là người đứng cửa trực đêm cũng không đến mức để một nô tì chuyên gánh việc nặng làm được.
Dụ Ninh nhíu mày, chẳng lẽ nha đầu này thầm mến Sở Cẩn, lo sợ hắn bị bắt nạt, cho nên đứng ở cửa coi chừng.
Cũng khó trách nàng ta nghĩ như vậy, béo nha đầu kia lui một bước ( bé này béo nên gọi là béo luôn nha, không có ý định nàngng kích nha), ánh mắt lo lắng nhìn vào trong phòng, phỏng đoán của nàng cũng rất có khả năng xảy ra ấy chứ.
Dụ Ninh xoay người đóng cửa, Ngươi ở đây làm cái gì?
Béo Nha đầu bứt rứt vuốt vuốt y phục, Tiểu Tứ bị phu nhân phạt đi úp mặt vào tường sám hối, lúc hắn đi sợ không có ai hầu hạ thiếu gia, cho nên đến nhờ cậy ta chăm sóc thiếu gia.
Mặc dù béo nha đầu đã hạ thấp giọng, nhưng vẫn đủ mười phần khí thế (khí thế này ý là chỉ giọng to thôi ), Dụ Ninh sợ nàng ta quấy rầy giấc ngủ của Sở Cẩn liền kéo nàng cách xa một chút.
Một câu này của nàng đã khiến Dụ Ninh hiểu được địa vị hiện tại của nam chính trong cái nhà này kém cỏi đến mức độ nào, người phục vụ thường ngày bị phạt
/139
|