“ Sự tiến hóa của zombie có lẽ liên quan đến số người chúng ăn thịt.” Nhìn thấy hình dạng của zombie, Dụ Ninh lập tức nghĩ đến những Thi quỷ (1) mà một số ma tu nuôi dưỡng, vì vậy trong lòng cô đã có chút hiểu sơ qua về cấu tạo lũ zombie này.
Triệu Trường Các không nghĩ rằng Dụ Ninh chẳng những không cảm thấy ghê tởm mà còn bình tĩnh tham gia thảo luận cùng họ, anh ta liếc Dụ Ninh một cái rồi nói :” Không chừng đúng là vậy cũng nên.”
Khi xe chuẩn bị chạy ngang qua zombie thì Bùi Thi phát ra một lưỡi đao gió, khuôn mặt của nữ zombie bị chẻ làm hai nửa, hơn nửa bên mặt kia bị đánh văng ra đến hơn một mét, máu đen chảy đầy đất.
Bùi Thi vốn chỉ muốn chém đứt đầu nó, không ngờ lại bị lệch, chỉ chém được một nửa mặt, trông thấy trạng thái kinh khủng của nữ zombie sau khi chết, mặt cô có chút trắng bệch, Triệu Vĩ nhỏ giọng chửi một câu, sắc mặt cũng có chút khó coi.
“ Dừng xe một chút.” Triệu Vĩ vốn định nhanh chóng
dời khỏi đây , thế nhưng nghe thấy lời của Dụ Ninh, ông theo bản năng mà dừng xe lại.
Dụ Ninh mở cửa xuống xe , bước vài bước tiến đến phần đầu bị chém bay kia, cô cầm dao găm cắm vào phần thịt tìm kiếm, cuối cùng cũng lôi ra được một viên đá.
Vừa nãy cô đã cảm giác được trên trán của con zombie này có một tia tinh hoa đất trời thuần túy, mang theo tâm lý ăn may xem thử, thật đúng là đã phát hiện ra thứ này.
Chỉ là, viên đá này vừa rời khỏi thân thể của zombie thì tinh hoa đã phân tán không ít, chỉ còn một phần mười ở trong.
“Ninh NInh”
“Dạ.” Nghe thấy tiếng gọi của Cố Tỉ Vực, Dụ Ninh dời sự chú ý ra khỏi viên đá trên tay, cô quay trở về xe.
“Đây là cái gì vậy?”
Mấy người ngồi trên xe đều thấy Dụ Ninh moi ra được thứ gì đó từ đầu zombie, Dụ Ninh vừa trở về , Bùi Thi đã quay sang hỏi.
Dụ Ninh nhận ra rằng từ lúc cô lên xe đến giờ, Cố Tỉ Vực vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tay cô, vậy nên Dụ Ninh giơ ta lên quơ quơ , nói:”Nó còn bẩn, em rửa sạch rồi sẽ đưa cho anh xem.”
Thế nhưng, vài giây sau, cô cũng đã biết rằng mình hiểu lầm ý của anh ta, điều Cố Tỉ Vực quan tâm dường như không phải là thứ được cô mang về từ đầu con zombie nọ, mà là đôi tay bị dính bẩn của cô.
Cố Tỉ Vực cầm thứ đó ném cho Triệu Trường Các rồi vặn một chai nước suối rửa tay cho cô.
Mỗi năm anh đều có rèn luyện thân thể, mặc dù đôi tay không đến nỗi chai rộp lên, nhưng so với đôi tay của Dụ Ninh thì thật đúng là sần sùi hơn nhiều. Dụ Ninh không quen với cảm giác tay hai người ma sát với nhau, cô khẽ rụt tay lại nhưng càng vậy, tay lại càng bị nắm chặt hơn.
Dưới tình huống như vậy, Dụ Ninh chỉ có thể yên lặng cúi đầu chờ Cố Tỉ Vực thực hiện xong hành vi lưu manh này.
Đây là lần đầu tiên Dụ Ninh cảm nhận được sự tỉ mỉ của Cố Tỉ Vực, anh nắm ngón tay cô, rửa từ lòng bàn tay cho đến đầu ngón tay, đến cả kẽ móng tay cũng không bỏ sót, tất cả đều xoa nhẹ qua một lần, điều này khiến Dụ Ninh có cảm giác , vừa nãy cô dùng tay không moi viên đá kia chứ không phải là dùng dao găm nữa.
Đến cả cái dao, Cố Tỉ Vực cũng dùng nước rửa sạch. Cuối cùng thì lần rửa tay này cũng kết thúc, anh lấy một tờ khăn giấy lau sạch nước trên tay cô.
Bên này xong xuôi, bên kia, Triệu Trường Các cũng đã rửa sạch viên đá.
Bỏ đi phần thịt nát bao bọc xung quanh, viên đá lộ ra diện mạo vốn dĩ của nó, đó là một viên hình thoi, chỉ to bằng đầu ngón tay, đặc biệt, chất liệu của nó có vẻ y hệt với kim cương trong suốt, để ở lòng bàn tay Triệu Trường Các mà còn có thể dễ dàng nhìn thấy ánh sáng khúc xạ chiếu ra.
“ Nhìn kĩ thì có vẻ giống như kim cương vậy.”
Nghe Bùi Thi nói, Triệu Trường Các nở một nụ cười ôn nhu, anh ta đưa tinh hạch cho cô :” Đây là kết tinh trong đầu zombie, nếu theo cách gọi trong tiểu thuyết thì đây hẳn là tinh hạch. Anh chỉ cầm ở trên tay thôi cũng đã có cảm giác muốn hấp thụ nó, thứ này chắc sẽ không có hại.”
Bùi Thi đưa tay cầm rồi đi cảm nhận viên tinh hạch, sau đó lập tức gật đầu nói: “ Em cũng có cảm giác như vậy.” Nói xong, cô đưa viên tinh hạch cho Dụ Ninh :” Tiểu Ninh thật là giỏi, sao em biết trong đầu zombie có thứ này vậy? Hơn nữa, lá gan của em cũng lớn thật đấy, chị lần đầu giết zombie đã phải nôn ra đó.”
Khả năng của Dụ Ninh vừa mới lộ ra, trừ Cố Tỉ Vực chỉ tỏ ra hơi chút tò mò, còn lại ba người kia đều cảm thấy chấn động.
Mà người bị kinh sợ nhất chính người tương đối thân thiết với Dụ Ninh - Triệu Trường Các, một người bình thường nhìn thấy con sâu cxung có thể kêu sợ hãi nửa ngày như Dụ Ninh, vậy mà bây giờ lại có thể mặt không đổi sắc đi đào móc đầu một con zombie, nghe thấy vấn đề Bùi Thi đề cập, Triệu Trường Các cũng đưa ánh mắt hoài
Triệu Trường Các không nghĩ rằng Dụ Ninh chẳng những không cảm thấy ghê tởm mà còn bình tĩnh tham gia thảo luận cùng họ, anh ta liếc Dụ Ninh một cái rồi nói :” Không chừng đúng là vậy cũng nên.”
Khi xe chuẩn bị chạy ngang qua zombie thì Bùi Thi phát ra một lưỡi đao gió, khuôn mặt của nữ zombie bị chẻ làm hai nửa, hơn nửa bên mặt kia bị đánh văng ra đến hơn một mét, máu đen chảy đầy đất.
Bùi Thi vốn chỉ muốn chém đứt đầu nó, không ngờ lại bị lệch, chỉ chém được một nửa mặt, trông thấy trạng thái kinh khủng của nữ zombie sau khi chết, mặt cô có chút trắng bệch, Triệu Vĩ nhỏ giọng chửi một câu, sắc mặt cũng có chút khó coi.
“ Dừng xe một chút.” Triệu Vĩ vốn định nhanh chóng
dời khỏi đây , thế nhưng nghe thấy lời của Dụ Ninh, ông theo bản năng mà dừng xe lại.
Dụ Ninh mở cửa xuống xe , bước vài bước tiến đến phần đầu bị chém bay kia, cô cầm dao găm cắm vào phần thịt tìm kiếm, cuối cùng cũng lôi ra được một viên đá.
Vừa nãy cô đã cảm giác được trên trán của con zombie này có một tia tinh hoa đất trời thuần túy, mang theo tâm lý ăn may xem thử, thật đúng là đã phát hiện ra thứ này.
Chỉ là, viên đá này vừa rời khỏi thân thể của zombie thì tinh hoa đã phân tán không ít, chỉ còn một phần mười ở trong.
“Ninh NInh”
“Dạ.” Nghe thấy tiếng gọi của Cố Tỉ Vực, Dụ Ninh dời sự chú ý ra khỏi viên đá trên tay, cô quay trở về xe.
“Đây là cái gì vậy?”
Mấy người ngồi trên xe đều thấy Dụ Ninh moi ra được thứ gì đó từ đầu zombie, Dụ Ninh vừa trở về , Bùi Thi đã quay sang hỏi.
Dụ Ninh nhận ra rằng từ lúc cô lên xe đến giờ, Cố Tỉ Vực vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tay cô, vậy nên Dụ Ninh giơ ta lên quơ quơ , nói:”Nó còn bẩn, em rửa sạch rồi sẽ đưa cho anh xem.”
Thế nhưng, vài giây sau, cô cũng đã biết rằng mình hiểu lầm ý của anh ta, điều Cố Tỉ Vực quan tâm dường như không phải là thứ được cô mang về từ đầu con zombie nọ, mà là đôi tay bị dính bẩn của cô.
Cố Tỉ Vực cầm thứ đó ném cho Triệu Trường Các rồi vặn một chai nước suối rửa tay cho cô.
Mỗi năm anh đều có rèn luyện thân thể, mặc dù đôi tay không đến nỗi chai rộp lên, nhưng so với đôi tay của Dụ Ninh thì thật đúng là sần sùi hơn nhiều. Dụ Ninh không quen với cảm giác tay hai người ma sát với nhau, cô khẽ rụt tay lại nhưng càng vậy, tay lại càng bị nắm chặt hơn.
Dưới tình huống như vậy, Dụ Ninh chỉ có thể yên lặng cúi đầu chờ Cố Tỉ Vực thực hiện xong hành vi lưu manh này.
Đây là lần đầu tiên Dụ Ninh cảm nhận được sự tỉ mỉ của Cố Tỉ Vực, anh nắm ngón tay cô, rửa từ lòng bàn tay cho đến đầu ngón tay, đến cả kẽ móng tay cũng không bỏ sót, tất cả đều xoa nhẹ qua một lần, điều này khiến Dụ Ninh có cảm giác , vừa nãy cô dùng tay không moi viên đá kia chứ không phải là dùng dao găm nữa.
Đến cả cái dao, Cố Tỉ Vực cũng dùng nước rửa sạch. Cuối cùng thì lần rửa tay này cũng kết thúc, anh lấy một tờ khăn giấy lau sạch nước trên tay cô.
Bên này xong xuôi, bên kia, Triệu Trường Các cũng đã rửa sạch viên đá.
Bỏ đi phần thịt nát bao bọc xung quanh, viên đá lộ ra diện mạo vốn dĩ của nó, đó là một viên hình thoi, chỉ to bằng đầu ngón tay, đặc biệt, chất liệu của nó có vẻ y hệt với kim cương trong suốt, để ở lòng bàn tay Triệu Trường Các mà còn có thể dễ dàng nhìn thấy ánh sáng khúc xạ chiếu ra.
“ Nhìn kĩ thì có vẻ giống như kim cương vậy.”
Nghe Bùi Thi nói, Triệu Trường Các nở một nụ cười ôn nhu, anh ta đưa tinh hạch cho cô :” Đây là kết tinh trong đầu zombie, nếu theo cách gọi trong tiểu thuyết thì đây hẳn là tinh hạch. Anh chỉ cầm ở trên tay thôi cũng đã có cảm giác muốn hấp thụ nó, thứ này chắc sẽ không có hại.”
Bùi Thi đưa tay cầm rồi đi cảm nhận viên tinh hạch, sau đó lập tức gật đầu nói: “ Em cũng có cảm giác như vậy.” Nói xong, cô đưa viên tinh hạch cho Dụ Ninh :” Tiểu Ninh thật là giỏi, sao em biết trong đầu zombie có thứ này vậy? Hơn nữa, lá gan của em cũng lớn thật đấy, chị lần đầu giết zombie đã phải nôn ra đó.”
Khả năng của Dụ Ninh vừa mới lộ ra, trừ Cố Tỉ Vực chỉ tỏ ra hơi chút tò mò, còn lại ba người kia đều cảm thấy chấn động.
Mà người bị kinh sợ nhất chính người tương đối thân thiết với Dụ Ninh - Triệu Trường Các, một người bình thường nhìn thấy con sâu cxung có thể kêu sợ hãi nửa ngày như Dụ Ninh, vậy mà bây giờ lại có thể mặt không đổi sắc đi đào móc đầu một con zombie, nghe thấy vấn đề Bùi Thi đề cập, Triệu Trường Các cũng đưa ánh mắt hoài
/139
|