Ngay lúc này, ở bên Bùi Thi và Triệu Trường Các.
Không lâu sau khi Bùi Thi và đám người kia quay lại siêu thị, thì bị một đoàn zombie công kích, có vẻ đám quái vật này đuổi theo một đám người may mắn sống sót ngang qua đây, bị Bùi Thi thấy được, cô ta tất nhiên không thể làm ngơ mặc kệ nên đoàn người cố tình giữ Bùi Thi đi cùng cũng bị cuốn vào cuộc chiến.
Dị năng của Bùi Thi không kém, thế nhưng vẫn chưa đến mức có thể đối chiến với hơn một nghìn con zombie, cuối cùng, vẫn là một người đàn ông thức tỉnh dị năng sức mạnh, mang theo cơ thể chồng chất vết thương che chở cô cùng chạy trốn ra ngoài. (con thánh mẫu nì k cứu đc người còn đi hại thêm)
Người đàn ông đó tên là Ngô Khởi, là người cường tráng và tốt số nhất trong đoàn, vừa mới thức tỉnh dị năng sức mạnh, anh ta cũng là người sống sót duy nhất trong đám người .
Mà khi Triệu Trường Các tìm được Bùi Thi, cô ta đang bị Ngô Khởi đè dưới thân, quần áo xốc xếch vô cùng. Thì ra khi Bùi Thi trở về căn chung cư mà bọn họ nói thì thấy ở đó cũng không có nhiều người già và trẻ em như đã nói, chỉ có một ít người thường núp trong nhà không dám ra.
Bị lừa gạt, Bùi Thi không muốn lán lại lâu, cô ta giao vật tư cho Ngô Khởi xong liền muốn trở về nhà họ Cố. Ở tận thế, có Bùi Thi đồng nghĩa với có thêm một cái mạng, hơn nữa, Ngô Khởi đã mẹo hiểm bản thân để cứu cô ta ra, tất nhiên không muốn thả người, thấy cô suy yếu , anh ta lập tức nghĩ đến việc khiến Bùi Thi trở thành người của mình. Tất nhiên âm mưu này vẫn chưa thành công vì màn anh hùng cứu mĩ nhân của Triệu Trường Các.
Thời gian ngắn ngủi ở chung cũng giúp Ngô Khởi hiểu rõ tính cách của Bùi Thi, biết cô ta dễ mềm lòng, anh ta lập tức quỳ xuống kể khổ từ thân thế bi thảm của mình cho đến những người đã chết kia, nghĩ đến việc mình cũng không bị làm gì, Bùi Thi liền mềm lòng cầu tình cho Ngô Khởi, tha cho hắn một cái mạng và còn để Ngô Khởi tiếp tục đi theo mình. (Chịu bà nì rồi, chuyện chưa thành công k có nghĩa sẽ được tha thứ, đầu úng nước vc)
Khi bọn họ trở về nhà họ Cố thì nơi đó đã trống không, Triệu Trường Các thấy nhiều zombie như vậy còn không thể giết chết hai an hem nhà kia, trong lòng vô cùng bực bội, mà khi nhìn đầy đất là xác quái vật, Bùi Thi lại lo lắng đám người Cố Tỉ Vực có mệnh hệ gì, gấp gấp gáp gáp khởi hành rời thành phố.
…………..
Nửa tháng sau.
Sau khi loài người biến dị một tháng thì thực vật và động vật cũng lục tục biến dạng, phần lớn động vật tăng trưởng hình thể và lực công kích, còn thực vật cũng tương tự, đều từ hình dạng, kích thước và khả năng chiến đấu mà tiến hóa.
Nơi đám Dụ Ninh đang đứng là một khu rừng, trước kia chỉ là khu xanh hóa của một trường đại học, hiện tại hãy nhìn xem, đại thụ che trời , mặt đất khắp nơi giăng rễ cây uốn lượn, cỏ , xỉ và rêu bành trướng không biết bao nhiêu lần, nấm cao bằng người thấy được cả đống.
Quang cảnh tự nhiên đầy kì dị này, đến cả rừng rậm nguyên thủy thời cổ đại cũng không thể so được, tuy nhiên, đám người Dụ Ninh cũng không muốn thưởng thức khung cảnh khó có được này, khi họ vừa mới bước chân vào đây đã được chứng kiến một cái cây tưởng chừng như vô hại nuốt người, trải qua ngày hôm qua, mỗi người không những đều phải trợn to hai mắt , thời thời khắc khắc đề phòng những loại cây cối cành lá rậm rạp này, mà còn luôn phải chú ý đến đám côn trùng nguy hiểm mai phục trong rừng rậm.
“Đây đã là ngày thứ hai. Cuối cùng thì chúng ta vẫn bị vây quanh ở khu rừng này, nó đã lan đến cả thành phố B rồi.”
Một thanh niên được đám quân đội bảo vệ ở giữa oán hận nói.
Hôm qua, chân của anh ta bị một con côn trùng không biết tên cắn, đến bây giờ vẫn chưa hết sưng, hôm nay còn mơ hồ có mùi thối , nếu hôm nay còn không ra khỏi cánh rừng này , đoán chừng cái chân đó sẽ bị rữa nát.
“Huy thiếu, không thì để tôi lau nước thuốc hạ sốt cho cậu.” (Bên trung hay có kiểu gọi nì, ý là thiếu gia đó)
Một binh sĩ đứng bên cạnh anh ta nghe thấy câu oán trách liền tỏ vẻ lấy lòng nói.
“Lau lau cái shit, từ hôm qua đến giờ không biết đã lau bao nhiêu lần, trong bụng còn một đống thuốc giảm viêm sung chưa tiêu hóa hết , bây giờ tao há miệng cũng thở ra một đoàn mùi thuốc đây.” Huy thiếu trừng mắt nhìn binh sĩ nọ, thần thái kia giống như người đó không phải lau thuốc chữa bệnh cho hắn mà là buộc hắn uống thuốc độc.
Giáo huấn xong tên binh sĩ, Huy thiếu như thể một con gà trống thắng lợi trong cuộc đấu, anh ta hướng mắt về phía Dụ Ninh :”Cố tiểu thư đến bên cạnh tôi đây, một mình cô một cô gái nhỏ xinh, sao có thể giống mấy người này đi đánh nhau với quái vật chứ.”
Dụ Ninh an tĩnh đi bên người Cố Tỉ Vực, nhìn cũng không thèm nhìn tên kia một cái.
Mười lăm ngày trước, đám người Dụ Ninh thu thập xong vật tư, khi đi ngang qua một doanh trại quân đội thì nhận được một lời ủy thác.
Không lâu sau khi Bùi Thi và đám người kia quay lại siêu thị, thì bị một đoàn zombie công kích, có vẻ đám quái vật này đuổi theo một đám người may mắn sống sót ngang qua đây, bị Bùi Thi thấy được, cô ta tất nhiên không thể làm ngơ mặc kệ nên đoàn người cố tình giữ Bùi Thi đi cùng cũng bị cuốn vào cuộc chiến.
Dị năng của Bùi Thi không kém, thế nhưng vẫn chưa đến mức có thể đối chiến với hơn một nghìn con zombie, cuối cùng, vẫn là một người đàn ông thức tỉnh dị năng sức mạnh, mang theo cơ thể chồng chất vết thương che chở cô cùng chạy trốn ra ngoài. (con thánh mẫu nì k cứu đc người còn đi hại thêm)
Người đàn ông đó tên là Ngô Khởi, là người cường tráng và tốt số nhất trong đoàn, vừa mới thức tỉnh dị năng sức mạnh, anh ta cũng là người sống sót duy nhất trong đám người .
Mà khi Triệu Trường Các tìm được Bùi Thi, cô ta đang bị Ngô Khởi đè dưới thân, quần áo xốc xếch vô cùng. Thì ra khi Bùi Thi trở về căn chung cư mà bọn họ nói thì thấy ở đó cũng không có nhiều người già và trẻ em như đã nói, chỉ có một ít người thường núp trong nhà không dám ra.
Bị lừa gạt, Bùi Thi không muốn lán lại lâu, cô ta giao vật tư cho Ngô Khởi xong liền muốn trở về nhà họ Cố. Ở tận thế, có Bùi Thi đồng nghĩa với có thêm một cái mạng, hơn nữa, Ngô Khởi đã mẹo hiểm bản thân để cứu cô ta ra, tất nhiên không muốn thả người, thấy cô suy yếu , anh ta lập tức nghĩ đến việc khiến Bùi Thi trở thành người của mình. Tất nhiên âm mưu này vẫn chưa thành công vì màn anh hùng cứu mĩ nhân của Triệu Trường Các.
Thời gian ngắn ngủi ở chung cũng giúp Ngô Khởi hiểu rõ tính cách của Bùi Thi, biết cô ta dễ mềm lòng, anh ta lập tức quỳ xuống kể khổ từ thân thế bi thảm của mình cho đến những người đã chết kia, nghĩ đến việc mình cũng không bị làm gì, Bùi Thi liền mềm lòng cầu tình cho Ngô Khởi, tha cho hắn một cái mạng và còn để Ngô Khởi tiếp tục đi theo mình. (Chịu bà nì rồi, chuyện chưa thành công k có nghĩa sẽ được tha thứ, đầu úng nước vc)
Khi bọn họ trở về nhà họ Cố thì nơi đó đã trống không, Triệu Trường Các thấy nhiều zombie như vậy còn không thể giết chết hai an hem nhà kia, trong lòng vô cùng bực bội, mà khi nhìn đầy đất là xác quái vật, Bùi Thi lại lo lắng đám người Cố Tỉ Vực có mệnh hệ gì, gấp gấp gáp gáp khởi hành rời thành phố.
…………..
Nửa tháng sau.
Sau khi loài người biến dị một tháng thì thực vật và động vật cũng lục tục biến dạng, phần lớn động vật tăng trưởng hình thể và lực công kích, còn thực vật cũng tương tự, đều từ hình dạng, kích thước và khả năng chiến đấu mà tiến hóa.
Nơi đám Dụ Ninh đang đứng là một khu rừng, trước kia chỉ là khu xanh hóa của một trường đại học, hiện tại hãy nhìn xem, đại thụ che trời , mặt đất khắp nơi giăng rễ cây uốn lượn, cỏ , xỉ và rêu bành trướng không biết bao nhiêu lần, nấm cao bằng người thấy được cả đống.
Quang cảnh tự nhiên đầy kì dị này, đến cả rừng rậm nguyên thủy thời cổ đại cũng không thể so được, tuy nhiên, đám người Dụ Ninh cũng không muốn thưởng thức khung cảnh khó có được này, khi họ vừa mới bước chân vào đây đã được chứng kiến một cái cây tưởng chừng như vô hại nuốt người, trải qua ngày hôm qua, mỗi người không những đều phải trợn to hai mắt , thời thời khắc khắc đề phòng những loại cây cối cành lá rậm rạp này, mà còn luôn phải chú ý đến đám côn trùng nguy hiểm mai phục trong rừng rậm.
“Đây đã là ngày thứ hai. Cuối cùng thì chúng ta vẫn bị vây quanh ở khu rừng này, nó đã lan đến cả thành phố B rồi.”
Một thanh niên được đám quân đội bảo vệ ở giữa oán hận nói.
Hôm qua, chân của anh ta bị một con côn trùng không biết tên cắn, đến bây giờ vẫn chưa hết sưng, hôm nay còn mơ hồ có mùi thối , nếu hôm nay còn không ra khỏi cánh rừng này , đoán chừng cái chân đó sẽ bị rữa nát.
“Huy thiếu, không thì để tôi lau nước thuốc hạ sốt cho cậu.” (Bên trung hay có kiểu gọi nì, ý là thiếu gia đó)
Một binh sĩ đứng bên cạnh anh ta nghe thấy câu oán trách liền tỏ vẻ lấy lòng nói.
“Lau lau cái shit, từ hôm qua đến giờ không biết đã lau bao nhiêu lần, trong bụng còn một đống thuốc giảm viêm sung chưa tiêu hóa hết , bây giờ tao há miệng cũng thở ra một đoàn mùi thuốc đây.” Huy thiếu trừng mắt nhìn binh sĩ nọ, thần thái kia giống như người đó không phải lau thuốc chữa bệnh cho hắn mà là buộc hắn uống thuốc độc.
Giáo huấn xong tên binh sĩ, Huy thiếu như thể một con gà trống thắng lợi trong cuộc đấu, anh ta hướng mắt về phía Dụ Ninh :”Cố tiểu thư đến bên cạnh tôi đây, một mình cô một cô gái nhỏ xinh, sao có thể giống mấy người này đi đánh nhau với quái vật chứ.”
Dụ Ninh an tĩnh đi bên người Cố Tỉ Vực, nhìn cũng không thèm nhìn tên kia một cái.
Mười lăm ngày trước, đám người Dụ Ninh thu thập xong vật tư, khi đi ngang qua một doanh trại quân đội thì nhận được một lời ủy thác.
/139
|