Dụ Ninh cứ nghĩ rằng cậu ta bị mình bắt gặp thì sẽ lập tức kết thúc, ai ngờ chẳng những không xong, Qua Sửa còn tiếp tục hừ hừ haha trong phòng tắm, khiến cô lần đầu tiên cảm thấy tiếng bàn tay ma sát với dòng nước đáng khinh như vậy.
Dụ Ninh không nhịn được đạp đạp cửa : Không sai biệt lắm phải xong rồi chứ!
È hèm. . . . . .
Tiếng rên rỉ càng cao thêm mấy độ thiếu chút nữa dọa cô phát khóc.
Cậu có tin không, tôi sẽ vào trong đó cắt cái thứ kia của cậu đi.”
Người bên trong dường như càng kích động hơn, tốc độ ma sát có vẻ nhanh hơn không ít.
Dụ Ninh không thể không nhận thua, cô lựa chọn an tĩnh ngồi ở băng ghế cách phòng tắm xa nhất chờ thằng nhỏ kia ra ngoài.
Cô còn tưởng Qua Sửa vẫn đều ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt Lam Lan, nhưng nhìn cái kiểu này thì chắc là vừa nãy cũng không thiếu lần hướng mắt lên người ai kia, nếu không phải như vậy thì sao mà mới thấy cô ta ướt quần áo, liền chạy về phòng làm những trò này. (Chị trách nhầm anh rồi, về sau rồi có phần của chụy nhé, tiếc thương người con gái ấy!!!)
Hơn nữa, lúc cô đột nhiên chụp một cái lên bả vai tên nhóc này, rõ ràng thấy thân thể nó rung lên một phát, khi đó, tạm thời cô còn bận giải quyết Lam Lan nên chưa nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại , có lẽ từ lúc ấy cậu ta đã chịu ảnh hưởng từ phía cô “bạn” mình.
Nếu thật vậy , cô để Lam Lan tới An gia có vẻ là một hành động không sáng suốt cho lắm, vốn dĩ cô định đặt cô ta dưới mí mắt mình, rảnh rảnh thì trêu đùa, áp chế một chút, nhưng nếu Qua Sửa dễ nảy sinh tình cảm với Lam Lan như vậy, thì thành ra không hợp ý cô mất rồi.
Hơn nữa, Qua Sửa nói không sai, mặc kệ cô quản có chặt như thế nào đi chăng nữa cũng chắc chắn có nơi không chú ý đến, nếu hai người bọn họ thừa dịp cô sơ suất mà làm bậy thì sẽ như nào bây giờ.
. . . . . .
Khi Qua Sửa bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy An Ninh đang chống cằm, hé nửa mí mắt mà ngẩn người, không ngờ cô ấy vẫn chưa rời đi, Qua Sửa có chút xấu hổ kéo kéo khăn tắm quanh hông.
Vừa hoàn thành một dạng vận động nên trên mặt cậu có thêm một mảnh phấn đỏ hồng, khiến cả khuôn mặt càng thêm tinh xảo, so với ngày thường cũng có vẻ thuận mắt hơn nhiều.
Dụ Ninh duỗi cái lưng mỏi của mình, nói : Bây giờ mới biết xấu hổ, vậy vừa nãy làm cái gì chứ.
Quỷ mới biết trước đó cậu đã nghĩ gì, Qua Sửa bấm bấm ngón tay, chỉ vì bị cô vỗ nhẹ bờ vai liền không biết đêm nay là đêm nào, khi phục hồi lại tinh thần thì bản thân đã cởi hết quần áo nằm trong bồn tắm, vừa khắc họa khuôn mặt cô trong đầu, tay vừa chuyển động, kể cả khi thấy cô bước vào, cho dù bản năng cảm thấy xấu hổ nhưng trái tim lại dâng lên mấy phần khoái cảm, chỉ tiếc rằng ánh mắt kia không dừng trên cơ thể mình nhiều thêm chút nữa, sau đó, nghe thấy thanh âm của cô, động tác trên tay lại càng không dừng lại được………..
Dụ Ninh thấy người đối diện cúi đầu giả bộ câm điếc , cô đành chép miệng :” Thay quần áo trước đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Thấy cô nói xong mà cậu ta vẫn không có hành động gì, ngược lại, đem ánh mắt chiếu thẳng vào nhìn cô, Dụ Ninh ngẩn ra, đột nhiên trợn trắng cả mắt : Tay mỏi nên bây giờ không giơ lên nổi?
Qua Sửa xoay người mở tủ, cầm ra một bộ quần áo, trước khi mặc vẫn nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía cô gái vẫn ngồi trong phòng :”Tôi thay quần áo, chẳng lẽ cô không nên đi ra ngoài đợi sao?”
Nhìn tên này ở phòng tắm hừ hừ ha ha, còn tưởng rằng cậu ta phóng khoáng lắm chứ : Tôi còn không sợ đau mắt, cậu sợ cái gì. (chị cứ đi tìm chết đi, ròi về sau ăn đủ)
Qua Sửa đưa lưng về phía cô ,đem khăn tắm tháo ra, rồi cầm một chiếc quần tứ giác màu đen mặc vào.
Dụ Ninh cảm thấy hôm nay cô đúng là phúc lợi tràn đầy, sau vụ quần lót trắng, lại đến hai cái mông trắng tròn lắc lư trước mắt, khéo khi mai tỉnh dậy mù luôn mất.
Thật ra Dụ Ninh chỉ nhìn vào bờ lưng thon dài của cậu ta mà thôi, nhưng tầm mắt không thể cản được hai mảnh mông kia nhao nhao thể hiện sự tồn tại của nó, nhìn chòng chọc cái mông trước mặt mấy giây, Dụ Ninh không thoải mái mà liếc về hướng khác.
Qua nửa phút, cô ngẩng đầu nhìn thì vẫn thấy Qua Sửa cầm cái quần kia đứng ở chỗ đó chưa mặc xong, không nhịn được nổi giận :”Một cái quần thôi , rốt cuộc cậu định mặc trong bao lâu!”
Ngón tay đang kéo lên trên dừng một chút, âm thanh khàn khàn sâu kín vang lên : Mắc kẹt. (Quác quác quác……..)
Dụ Ninh dùng não nghĩ một hồi mới hiểu được ý nghĩa của từ mắc kẹt ở đây
Dụ Ninh không nhịn được đạp đạp cửa : Không sai biệt lắm phải xong rồi chứ!
È hèm. . . . . .
Tiếng rên rỉ càng cao thêm mấy độ thiếu chút nữa dọa cô phát khóc.
Cậu có tin không, tôi sẽ vào trong đó cắt cái thứ kia của cậu đi.”
Người bên trong dường như càng kích động hơn, tốc độ ma sát có vẻ nhanh hơn không ít.
Dụ Ninh không thể không nhận thua, cô lựa chọn an tĩnh ngồi ở băng ghế cách phòng tắm xa nhất chờ thằng nhỏ kia ra ngoài.
Cô còn tưởng Qua Sửa vẫn đều ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt Lam Lan, nhưng nhìn cái kiểu này thì chắc là vừa nãy cũng không thiếu lần hướng mắt lên người ai kia, nếu không phải như vậy thì sao mà mới thấy cô ta ướt quần áo, liền chạy về phòng làm những trò này. (Chị trách nhầm anh rồi, về sau rồi có phần của chụy nhé, tiếc thương người con gái ấy!!!)
Hơn nữa, lúc cô đột nhiên chụp một cái lên bả vai tên nhóc này, rõ ràng thấy thân thể nó rung lên một phát, khi đó, tạm thời cô còn bận giải quyết Lam Lan nên chưa nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại , có lẽ từ lúc ấy cậu ta đã chịu ảnh hưởng từ phía cô “bạn” mình.
Nếu thật vậy , cô để Lam Lan tới An gia có vẻ là một hành động không sáng suốt cho lắm, vốn dĩ cô định đặt cô ta dưới mí mắt mình, rảnh rảnh thì trêu đùa, áp chế một chút, nhưng nếu Qua Sửa dễ nảy sinh tình cảm với Lam Lan như vậy, thì thành ra không hợp ý cô mất rồi.
Hơn nữa, Qua Sửa nói không sai, mặc kệ cô quản có chặt như thế nào đi chăng nữa cũng chắc chắn có nơi không chú ý đến, nếu hai người bọn họ thừa dịp cô sơ suất mà làm bậy thì sẽ như nào bây giờ.
. . . . . .
Khi Qua Sửa bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy An Ninh đang chống cằm, hé nửa mí mắt mà ngẩn người, không ngờ cô ấy vẫn chưa rời đi, Qua Sửa có chút xấu hổ kéo kéo khăn tắm quanh hông.
Vừa hoàn thành một dạng vận động nên trên mặt cậu có thêm một mảnh phấn đỏ hồng, khiến cả khuôn mặt càng thêm tinh xảo, so với ngày thường cũng có vẻ thuận mắt hơn nhiều.
Dụ Ninh duỗi cái lưng mỏi của mình, nói : Bây giờ mới biết xấu hổ, vậy vừa nãy làm cái gì chứ.
Quỷ mới biết trước đó cậu đã nghĩ gì, Qua Sửa bấm bấm ngón tay, chỉ vì bị cô vỗ nhẹ bờ vai liền không biết đêm nay là đêm nào, khi phục hồi lại tinh thần thì bản thân đã cởi hết quần áo nằm trong bồn tắm, vừa khắc họa khuôn mặt cô trong đầu, tay vừa chuyển động, kể cả khi thấy cô bước vào, cho dù bản năng cảm thấy xấu hổ nhưng trái tim lại dâng lên mấy phần khoái cảm, chỉ tiếc rằng ánh mắt kia không dừng trên cơ thể mình nhiều thêm chút nữa, sau đó, nghe thấy thanh âm của cô, động tác trên tay lại càng không dừng lại được………..
Dụ Ninh thấy người đối diện cúi đầu giả bộ câm điếc , cô đành chép miệng :” Thay quần áo trước đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Thấy cô nói xong mà cậu ta vẫn không có hành động gì, ngược lại, đem ánh mắt chiếu thẳng vào nhìn cô, Dụ Ninh ngẩn ra, đột nhiên trợn trắng cả mắt : Tay mỏi nên bây giờ không giơ lên nổi?
Qua Sửa xoay người mở tủ, cầm ra một bộ quần áo, trước khi mặc vẫn nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía cô gái vẫn ngồi trong phòng :”Tôi thay quần áo, chẳng lẽ cô không nên đi ra ngoài đợi sao?”
Nhìn tên này ở phòng tắm hừ hừ ha ha, còn tưởng rằng cậu ta phóng khoáng lắm chứ : Tôi còn không sợ đau mắt, cậu sợ cái gì. (chị cứ đi tìm chết đi, ròi về sau ăn đủ)
Qua Sửa đưa lưng về phía cô ,đem khăn tắm tháo ra, rồi cầm một chiếc quần tứ giác màu đen mặc vào.
Dụ Ninh cảm thấy hôm nay cô đúng là phúc lợi tràn đầy, sau vụ quần lót trắng, lại đến hai cái mông trắng tròn lắc lư trước mắt, khéo khi mai tỉnh dậy mù luôn mất.
Thật ra Dụ Ninh chỉ nhìn vào bờ lưng thon dài của cậu ta mà thôi, nhưng tầm mắt không thể cản được hai mảnh mông kia nhao nhao thể hiện sự tồn tại của nó, nhìn chòng chọc cái mông trước mặt mấy giây, Dụ Ninh không thoải mái mà liếc về hướng khác.
Qua nửa phút, cô ngẩng đầu nhìn thì vẫn thấy Qua Sửa cầm cái quần kia đứng ở chỗ đó chưa mặc xong, không nhịn được nổi giận :”Một cái quần thôi , rốt cuộc cậu định mặc trong bao lâu!”
Ngón tay đang kéo lên trên dừng một chút, âm thanh khàn khàn sâu kín vang lên : Mắc kẹt. (Quác quác quác……..)
Dụ Ninh dùng não nghĩ một hồi mới hiểu được ý nghĩa của từ mắc kẹt ở đây
/139
|