Em còn nhớ trước kia anh nói bộ dạng thấy tiền sáng mắt của em trông thật đáng yêu.” Dụ Ninh cười cười, dường như không nhận ra sự lạnh lùng trong câu nói ấy.
Ngón tay gõ gõ mặt bàn dừng lại một chút, đầu ngón tay ma sát với nhau, đột nhiên anh muốn hút một điếu thuốc lá.
Tôi có thể bớt xuống cho cô, có muốn không?” Thẩm Cưu khẽ dựa lưng vào lòng ghế sofa mềm mại, lông mi hẹp dài mệt mỏi khoác trên mí mắt lim dim, chặn lại cảm xúc quay cuồng trong tầm mắt, khiến người ta không thể biết anh đang nhìn Dụ Ninh hay chỉ đang nghỉ ngơi.
Bộ dạng này rất giống Qua Sửa, Dụ Ninh ngẩn người, mãi mới hoàn hồn hỏi lại :” Cái gì?”
Điểm thuốc cho tôi.”
Dụ Ninh liếc mắt nhìn bao thuốc lá trên bàn, đại khái hiểu được nụ cười nhạt trên mặt người đối diện là ý gì, nguyên chủ vô cùng ghét mùi thuốc lá, mỗi lần ngửi thấy ở nơi công cộng đều lôi chuyện này ra oán trách với nam chính một phen, có lần Thẩm Cưu hút một điếu, nguyên chủ nháo loạn, nửa tháng không thèm quan tâm anh ta, từ đó đến nay, Thẩm Cưu không còn chạm vào thứ này nữa.
Dụ Ninh cầm lên bật lửa và bao thuốc, để trước mắt nhìn một lúc :” Trông thật kì nha, em còn không biết trên bao có ghi ‘ hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đấy’”
Thẩm Cưu vươn tay :”Xem ra cô cũng không muốn được giảm giá.”
Ngón tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, làn da nhẵn nhụi trắng noãn, vừa nhỏ vừa dài, Dụ Ninh xem bàn tay mở ra trước mặt, phát hiện nó trông có vài phần tương tự qua sửa, tuy nhiên, thay vì đại biểu cho lời mời, hành động này của Thẩm Cưu lại mang ý từ chối.
Dụ Ninh chạm lòng bàn tay anh một cái :”Ai nói em không muốn, đã là thứ A Cưu cho, em đều muốn.”
Nói xong, rút ra một điếu thuốc ngậm lên môi, dùng bật lửa đốt.
Hít một hơi thật sâu, phun ra cỗ sương trắng, mới cầm điếu thuốc đưa vào miệng anh.
Thấm ướt, còn mang theo một tia vị ngọt.
Lý trí mách bảo anh phải lập tức vứt điếu thuốc này ra, di vào gạt tàn, hung hăng vả mặt cô một cái, nhưng tay lại không thể chạm vào nó, rút ra khỏi miệng. ( không phải vả mặt là hành động nhé, nam chính không vũ lực như vầy, ý chỉ là vả tinh thần thôi, cái tát tinh thần đấy ạ)
Thì ra hút thuốc có mùi vị như này.” Mắt hạnh nghịch ngợm chớp chớp, Dụ Ninh nhếch môi khẽ liếm.
Đầu lưỡi mang theo hương vị phấn son kia, phải chăng cũng đã từng chạm qua đầu lọc điếu thuốc này, nghĩ đến đây, bộ phận nào đó lại có xu hướng nóng lên, Thẩm Cưu
Ngón tay gõ gõ mặt bàn dừng lại một chút, đầu ngón tay ma sát với nhau, đột nhiên anh muốn hút một điếu thuốc lá.
Tôi có thể bớt xuống cho cô, có muốn không?” Thẩm Cưu khẽ dựa lưng vào lòng ghế sofa mềm mại, lông mi hẹp dài mệt mỏi khoác trên mí mắt lim dim, chặn lại cảm xúc quay cuồng trong tầm mắt, khiến người ta không thể biết anh đang nhìn Dụ Ninh hay chỉ đang nghỉ ngơi.
Bộ dạng này rất giống Qua Sửa, Dụ Ninh ngẩn người, mãi mới hoàn hồn hỏi lại :” Cái gì?”
Điểm thuốc cho tôi.”
Dụ Ninh liếc mắt nhìn bao thuốc lá trên bàn, đại khái hiểu được nụ cười nhạt trên mặt người đối diện là ý gì, nguyên chủ vô cùng ghét mùi thuốc lá, mỗi lần ngửi thấy ở nơi công cộng đều lôi chuyện này ra oán trách với nam chính một phen, có lần Thẩm Cưu hút một điếu, nguyên chủ nháo loạn, nửa tháng không thèm quan tâm anh ta, từ đó đến nay, Thẩm Cưu không còn chạm vào thứ này nữa.
Dụ Ninh cầm lên bật lửa và bao thuốc, để trước mắt nhìn một lúc :” Trông thật kì nha, em còn không biết trên bao có ghi ‘ hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đấy’”
Thẩm Cưu vươn tay :”Xem ra cô cũng không muốn được giảm giá.”
Ngón tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, làn da nhẵn nhụi trắng noãn, vừa nhỏ vừa dài, Dụ Ninh xem bàn tay mở ra trước mặt, phát hiện nó trông có vài phần tương tự qua sửa, tuy nhiên, thay vì đại biểu cho lời mời, hành động này của Thẩm Cưu lại mang ý từ chối.
Dụ Ninh chạm lòng bàn tay anh một cái :”Ai nói em không muốn, đã là thứ A Cưu cho, em đều muốn.”
Nói xong, rút ra một điếu thuốc ngậm lên môi, dùng bật lửa đốt.
Hít một hơi thật sâu, phun ra cỗ sương trắng, mới cầm điếu thuốc đưa vào miệng anh.
Thấm ướt, còn mang theo một tia vị ngọt.
Lý trí mách bảo anh phải lập tức vứt điếu thuốc này ra, di vào gạt tàn, hung hăng vả mặt cô một cái, nhưng tay lại không thể chạm vào nó, rút ra khỏi miệng. ( không phải vả mặt là hành động nhé, nam chính không vũ lực như vầy, ý chỉ là vả tinh thần thôi, cái tát tinh thần đấy ạ)
Thì ra hút thuốc có mùi vị như này.” Mắt hạnh nghịch ngợm chớp chớp, Dụ Ninh nhếch môi khẽ liếm.
Đầu lưỡi mang theo hương vị phấn son kia, phải chăng cũng đã từng chạm qua đầu lọc điếu thuốc này, nghĩ đến đây, bộ phận nào đó lại có xu hướng nóng lên, Thẩm Cưu
/139
|