Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 59 - Chương 58

/139


Dụ Ninh cảm giác mình chắc chắn đã hôn mê thật lâu, nếu không, sao cô có thể cảm nhận được hơi thở xung quanh tràn ngập mùi thuốc sát trùng?

Đôi mắt run rẩy, Dụ Ninh chậm rãi mở mắt.

Kỳ quái chính là nơi cô đang nằm cũng không phải một gian phòng bệnh, không có tiếng dụng cụ kêu tích tích bên tai, cũng không có khăn trải giường, vỏ ga màu trắng.

Đây là một căn phòng ngủ ấm áp, vách tường quét sơn màu xanh dương nhàn nhạt, trên trần nhà treo đèn thuỷ tinh xinh đẹp, Dụ Ninh nhìn về phía bên giường bên kia, chăn ga nơi đó khá là xốc xếch, sờ một chút còn có hơi ấm truyền đến bàn tay, cho thấy đêm qua đã từng có người ngủ ở đây.

Vừa lúc ở ban công có tiếng vang nhỏ truyền đến, Dụ Ninh đưa mắt nhìn sang, rèm vải viền tơ, từng trận gió thổi qua tạo thành từng làn sóng nhẹ, cô giơ tay gõ trán một cái, đi ra nhìn xem có gì ngoài đó.

Trên người Dụ Ninh chỉ mặc một chiếc váy ngủ viền ren đơn giản, bên trong không thêm bất cứ thứ gì.

Để đề phòng nếu có chuyện gì xảy ra cần động tay động chân, sau khi xuống giường, Dụ Ninh lập tức mò sang phòng để quần áo bên cạnh.

Đánh giá sơ qua thì nam nữ chủ nhân căn nhà này có vẻ đã sống ở đây khá lâu, còn hết sức tình cảm, lễ phục đều xếp thành đôi đặt ở cùng một chỗ, hai bên trái phải phân biệt đặt quần áo, giày dép, phụ kiện của hai người.

Hơn nữa, những thứ này có phong cách hao hao giống nhau, rất nhiều bộ đều là đồ đôi công sở.

Dụ Ninh ngẩn người, nhìn một hàng tây trang thẳng tắp kia, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia ảo giác vô hình, thế nhưng, còn chưa kịp nắm chặt nó thì đã cảm thấy vô cùng khó chịu, đầu nhói lên, Dụ Ninh gõ gõ vài cái mới đi đến bên tủ quần áo nữ.

Nữ chủ nhân căn nhà này giữ đồ khá tốt, mặc dù không nhìn thấy nhãn hiệu của chúng, nhưng cái nào cũng có vẻ mới tinh như chưa bao giờ được mặc.

Dụ Ninh cầm một bộ đồ lót, một cái váy, mặc vào đều cảm thấy vừa người, thoải mái.

Mặc xong, cô rón rén chạy đến ban công.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu qua khung kính cửa sổ chưa đóng chặt, ánh sáng nhạt dịu phủ lên vạn vật, lên những chiếc lá non xanh ngất ngoài kia, cũng khoác lên người người đàn ông đang tưới nước cho hoa cỏ, anh đưa lưng về phía cô, nắng vàng như khiến anh sáng lên, ấm áp vô cùng.

Dụ Ninh ngẩn ngơ, nhìn bóng lưng có mấy phần quen thuộc kia, thậm chí không biết nên gọi tên người đó như thế nào.

Trong ấn tượng của mình, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể nhìn thấy anh trong bộ dạng như vậy, bộ quần áo ngủ sáng màu, mái tóc rối bời như để thể hiện chủ nhân còn chưa tỉnh ngủ, anh cầm trên tay chiếc vòi hoa sen




/139

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status