Lần thứ hai tỉnh lại, Dụ Ninh thấy trên tường nơi đầu giường treo một khung ảnh cưới .
Trong hình, Thẩm Cưu và cô đứng giữa một con phố hoa hồng, Thẩm Cưu ôm cô vào lồng ngực, ánh mắt chuyên chú nhìn người phụ nữ trong lòng, tựa như cô ấy chính là cả thế giới của anh vậy.
Là một trong những tấm hình được chụp trước khi cô té xỉu .
Bởi lúc ấy Dụ Ninh không có tinh thần lắm nên vào hình cũng không đẹp, nhìn là có thể thấy rõ hai mắt nữ chính trong ảnh vô hồn, vẻ mặt nam chính ấm áp, đối lập với bộ dáng ngờ ngệch ngốc nghếch kia, nhưng nhờ lớp trang điểm giúp làn da cô không quá mức tái nhợt, vậy nên thế đã coi như tốt lắm rồi.
Dụ Ninh giật giật khóe miệng, thật may là lần này cô chống đỡ được đến lúc chụp ảnh, nếu không, có lẽ bây giờ treo đằng kia lại là cái loại photoshop tinh vi, ngàn khuôn đắp một, đủ để lừa người nếu chỉ nhìn qua kia rồi.
Lúc trước, đầu óc cô còn hỗn loạn, hơn nữa, bị ý nghĩ xuyên qua ba năm đánh thẳng vào tư duy, nên tạm thời chưa phản ứng kịp, nhưng khi mọi thứ đã lắng xuống, có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ thì sẽ thấy vài lỗ hổng, những tấm hình có vẻ không thật, vẻ mặt và bộ dáng không hài hoà với nhau, mặc dù đã được bỏ nhiều công sức, nhưng có thể là do Thẩm Cưu không sở hữu nhiều hình của cô nên riêng khoản vẻ mặt, thần thái, cô có thể tìm được ba tấm giống y hệt nhau trong cuốn album đó .
Dụ Ninh nhìn lướt qua phòng ngủ, ngoại trừ được đặt thêm vài món đồ nhỏ thể hiện sự ấm áp gia đình thì trong đây không hề có một thứ gì chứng minh thời gian hiện tại.
Cô liếc mắt về phía một góc hẻo lánh, bàn tay muốn sờ vào vòng cổ dừng lại, không biết có phải ảo giác hay không mà Dụ Ninh cứ cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình, nếu như đoán không sai thì hẳn là Thẩm Cưu đã lắp camera siêu nhỏ trong phòng.
Nghĩ đến điều này, cô dứt khoát vứt bỏ ý tưởng tìm kiếm thứ gì có thể chứng minh thời gian, cầm mảnh ngọc nhỏ, đôi tay nhè nhẹ nắm lấy nó, vừa lật tay, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một chiếc nút nhỏ màu đen, nhấn nút, nó loé ánh sáng hồng, Dụ Ninh nhìn lướt qua con số xuất hiện trên màn hình, cô lại đem nó thả vào không gian.
Quả nhiên có camera, hơn nữa, thế mà lại có đến hơn hai mươi cái lận. Thẩm Cưu là một tên điên!
Nguyên nhân của những hành động này là gì? Dụ Ninh chỉ vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy đầu đau nhói đến mức muốn ngất, nếu tất cả đúng như những gì cô nghĩ thì bây giờ chẳng biết bản thân nên dùng dáng vẻ gì đi đối mặt với nam chính nữa.
Nhưng cũng có thể là cô đã quá ảo tưởng về Thẩm Cưu, dù sao, hiện tại còn cách một năm so với lúc nguyên chủ bị giết chết, vứt xác đáy biển, mà cô mới té xỉu thêm một lần, sao có thể chết nhanh như vậy.
Khéo khi lần này anh ta diễn kịch để trả thù cô cũng nên.
Dụ Ninh nâng tay trái, trên ngón vô danh có thêm một chiếc nhẫn kim cương mộc mạc.
Đây là thứ chưa từng xuất hiện ở lần tỉnh trước, nghĩa là lần ấy cô hôn mê không lâu, nếu không, Thẩm Cưu đã không bỏ quên chi tiết này rồi bây giờ mới bổ cứu.
Dụ Ninh đi dép vào nhà tắm, trong gương, cô già đi không ít,màu da cũng xám đi, Dụ Ninh nắm tóc ước lượng thử, thấy chỉ còn một nửa so với trước kia.
Đẩy cửa phòng ngủ, Dụ Ninh lập tức ngửi thấy một làn gió hương hoa hồng thoảng qua, cúi đầu nhìn con đường phủ kín cánh hoa, theo tiếng mở cửa, cánh hoa rối rít bay lên, khung cảnh tươi đẹp khiến Dụ Ninh gợi lên khoé miệng.
Dụ Ninh đặt tay lên tay vịn cầu thang, từ từ đi xuống tầng một, đến phòng khách , cô liền thấy vô số bóng bay treo ruy băng, ở giữa phòng, là một chiếc bánh ngọt thật to, phía trên cắm số mười lăm.
Bảo bối.
Dụ Ninh sững sờ một lát, lập tức rơi vào vòng tay ấm áp của ai kia, nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe bên tai, chỉ cảm thấy sợ hãi trải rộng toàn thân.
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, bộ dáng Thẩm Cưu vừa lúc ứng với con số mười lăm trên bánh, khoé mắt có thêm vài nếp nhăn mảnh, cùng với trang phục già dặn hơn, thoạt nhìn có vẻ tăng thêm ít nhất bảy , tám tuổi.
Hôm nay là kỉ niệm mười lăm năm ngày chúng ta kết hôn, bảo bối , thích món quà anh dành cho em không?”
Vẫn là nụ cười ấm áp ấy, để người ta nhìn thôi cũng cảm thấy hạnh phúc theo, nhưng không biết có phải do đã xác định đây là một chuỗi âm mưu hay không mà khi nhìn nụ cười này, Dụ Ninh chỉ cảm thấy đó là một lớp mặt nạ giả dối thật
Trong hình, Thẩm Cưu và cô đứng giữa một con phố hoa hồng, Thẩm Cưu ôm cô vào lồng ngực, ánh mắt chuyên chú nhìn người phụ nữ trong lòng, tựa như cô ấy chính là cả thế giới của anh vậy.
Là một trong những tấm hình được chụp trước khi cô té xỉu .
Bởi lúc ấy Dụ Ninh không có tinh thần lắm nên vào hình cũng không đẹp, nhìn là có thể thấy rõ hai mắt nữ chính trong ảnh vô hồn, vẻ mặt nam chính ấm áp, đối lập với bộ dáng ngờ ngệch ngốc nghếch kia, nhưng nhờ lớp trang điểm giúp làn da cô không quá mức tái nhợt, vậy nên thế đã coi như tốt lắm rồi.
Dụ Ninh giật giật khóe miệng, thật may là lần này cô chống đỡ được đến lúc chụp ảnh, nếu không, có lẽ bây giờ treo đằng kia lại là cái loại photoshop tinh vi, ngàn khuôn đắp một, đủ để lừa người nếu chỉ nhìn qua kia rồi.
Lúc trước, đầu óc cô còn hỗn loạn, hơn nữa, bị ý nghĩ xuyên qua ba năm đánh thẳng vào tư duy, nên tạm thời chưa phản ứng kịp, nhưng khi mọi thứ đã lắng xuống, có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ thì sẽ thấy vài lỗ hổng, những tấm hình có vẻ không thật, vẻ mặt và bộ dáng không hài hoà với nhau, mặc dù đã được bỏ nhiều công sức, nhưng có thể là do Thẩm Cưu không sở hữu nhiều hình của cô nên riêng khoản vẻ mặt, thần thái, cô có thể tìm được ba tấm giống y hệt nhau trong cuốn album đó .
Dụ Ninh nhìn lướt qua phòng ngủ, ngoại trừ được đặt thêm vài món đồ nhỏ thể hiện sự ấm áp gia đình thì trong đây không hề có một thứ gì chứng minh thời gian hiện tại.
Cô liếc mắt về phía một góc hẻo lánh, bàn tay muốn sờ vào vòng cổ dừng lại, không biết có phải ảo giác hay không mà Dụ Ninh cứ cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình, nếu như đoán không sai thì hẳn là Thẩm Cưu đã lắp camera siêu nhỏ trong phòng.
Nghĩ đến điều này, cô dứt khoát vứt bỏ ý tưởng tìm kiếm thứ gì có thể chứng minh thời gian, cầm mảnh ngọc nhỏ, đôi tay nhè nhẹ nắm lấy nó, vừa lật tay, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một chiếc nút nhỏ màu đen, nhấn nút, nó loé ánh sáng hồng, Dụ Ninh nhìn lướt qua con số xuất hiện trên màn hình, cô lại đem nó thả vào không gian.
Quả nhiên có camera, hơn nữa, thế mà lại có đến hơn hai mươi cái lận. Thẩm Cưu là một tên điên!
Nguyên nhân của những hành động này là gì? Dụ Ninh chỉ vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy đầu đau nhói đến mức muốn ngất, nếu tất cả đúng như những gì cô nghĩ thì bây giờ chẳng biết bản thân nên dùng dáng vẻ gì đi đối mặt với nam chính nữa.
Nhưng cũng có thể là cô đã quá ảo tưởng về Thẩm Cưu, dù sao, hiện tại còn cách một năm so với lúc nguyên chủ bị giết chết, vứt xác đáy biển, mà cô mới té xỉu thêm một lần, sao có thể chết nhanh như vậy.
Khéo khi lần này anh ta diễn kịch để trả thù cô cũng nên.
Dụ Ninh nâng tay trái, trên ngón vô danh có thêm một chiếc nhẫn kim cương mộc mạc.
Đây là thứ chưa từng xuất hiện ở lần tỉnh trước, nghĩa là lần ấy cô hôn mê không lâu, nếu không, Thẩm Cưu đã không bỏ quên chi tiết này rồi bây giờ mới bổ cứu.
Dụ Ninh đi dép vào nhà tắm, trong gương, cô già đi không ít,màu da cũng xám đi, Dụ Ninh nắm tóc ước lượng thử, thấy chỉ còn một nửa so với trước kia.
Đẩy cửa phòng ngủ, Dụ Ninh lập tức ngửi thấy một làn gió hương hoa hồng thoảng qua, cúi đầu nhìn con đường phủ kín cánh hoa, theo tiếng mở cửa, cánh hoa rối rít bay lên, khung cảnh tươi đẹp khiến Dụ Ninh gợi lên khoé miệng.
Dụ Ninh đặt tay lên tay vịn cầu thang, từ từ đi xuống tầng một, đến phòng khách , cô liền thấy vô số bóng bay treo ruy băng, ở giữa phòng, là một chiếc bánh ngọt thật to, phía trên cắm số mười lăm.
Bảo bối.
Dụ Ninh sững sờ một lát, lập tức rơi vào vòng tay ấm áp của ai kia, nghe giọng nói trầm thấp dễ nghe bên tai, chỉ cảm thấy sợ hãi trải rộng toàn thân.
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, bộ dáng Thẩm Cưu vừa lúc ứng với con số mười lăm trên bánh, khoé mắt có thêm vài nếp nhăn mảnh, cùng với trang phục già dặn hơn, thoạt nhìn có vẻ tăng thêm ít nhất bảy , tám tuổi.
Hôm nay là kỉ niệm mười lăm năm ngày chúng ta kết hôn, bảo bối , thích món quà anh dành cho em không?”
Vẫn là nụ cười ấm áp ấy, để người ta nhìn thôi cũng cảm thấy hạnh phúc theo, nhưng không biết có phải do đã xác định đây là một chuỗi âm mưu hay không mà khi nhìn nụ cười này, Dụ Ninh chỉ cảm thấy đó là một lớp mặt nạ giả dối thật
/139
|