Lần này, sau khi chấm dứt, những phần tiếp theo của vòng chơi cũng không dễ dàng như vậy nữa rồi.
Số 60 vừa quậy một phát , còn hai mươi hai người chơi, kể cả có biết hay không thì phỏng chứng bây giờ cũng đã hiểu quy luật cái trò này.
Rất ít người chiến thắng, bên nào có số lựa chọn ít hơn, bên ấy sẽ được tiếp tục.
Không biết trải qua cửa tiếp theo này thì lại phải chết thêm bao nhiêu người. Dụ Ninh đang nghĩ về vấn đề có thể xuất hiện tiếp sau đó thì đột nhiên thấy trước mặt cso bóng người đứng.
Cô ngồi chồm hổm trong góc phòng nghỉ, cái bóng kia đứng ở trước mặt cô, giống như một khối đen khổng lồ, bao trùm cả cơ thể nhỏ bé đối diện. Dụ Ninh ngẩn người, một dự cảm xấu xuất hiện, điều này khiến cô kìm lại, không ngẩng đầu lên nhìn người đến ngay.
Cho đến khi nghe được tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, Dụ Ninh mới không thể không ngẩng đầu lên nhìn lại.
Tóc anh ta hơi dài, một phần mái che một bên mắt, ngũ quan lập thể, anh tuấn, trán đầy đặn, mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng hồng, lúc này, đầu anh khẽ cúi xuống dưới, con người hẹp dài nửa mở, khoé môi nâng lên, nhìn là biết tâm trạng người này đang rất vui sướng, như một đứa trẻ bắt được đồ chơi yêu thích vậy.
Cái ví dụ này mặc dù có vẻ ngây thơ nhưng cũng rất sát thực, bởi trông hắn còn có chút ngu đần, Dụ Ninh nhìn đôi tròng mắt đen kia, từ trong đó có thể cảm nhận được sự hưng phấn của tên này còn cao hơn những gì hắn ta đang biểu hiện ra bên ngoài.
Tuy nhiên, cso thể nhìn thấy được sự ngờ nghệch từ cái dáng dấp coi là biết thông minh kia, điều này có thể cho thấy bây giờ tên điên này đang nghĩ xa xôi ra sao, biến thái nhường nào.
Vẻ mặt bình tĩnh, Dụ Ninh đứng lên, phát hiện Túc Thương còn cao hơn cô một đoạn lớn, thân thể này của cô ước chừng được một mét sáu tám, xem ra, đối phương phải từ mét chín trở lên. Chiều cao chênh lệch như vậy, đứng lên, ngược lại có vẻ như bản thân càng bị áp chế.
Thế nhưng, cô cũng không thể ngồi xuống được, thôi thì cứ coi như không biết điều này đi :” Anh định không nói gì mãi sao. . . . . . .”
Đôi mắt trợn to, bởi hai lần trước, Túc Thương vẫn luôn cư xử khá đàng hoàng tử tế, nên Dụ Ninh thật sự không nghĩ tới việc hai người vừa gặp nhau thì tên này đã ra tay.
Đôi môi mỏng kia dán thật chặt trên môi cô, không làm thêm gì khác, chỉ đè ở trên, thật chặt, như muốn nói khát vọng khôn kể của chủ nhân nó.
Một lúc lâu sau, Túc Thương liếm một vòng quanh môi thiếu nữ, miêu tả hình dáng ấy, rồi mới khẽ kéo ra khoảng cách giữa hai người, cười nhỏ hai tiếng :” Bảo bối, mùi vị thật tuyệt vời.”
Dụ Ninh đấm một quyền vào ngực người đối diện, một đấm này, cô dùng hết tất cả sức lực của mình, nhưng Túc Thương vẫn không bị lay động, dù chỉ một chút.
Túc Thương nhíu nhíu mày, anh bỗng cảm thấy không muốn kết thúc trò chơi nhanh đến vậy rồi, bảo bối, em mạnh như thế, may là anh cso thể đề cao cơ năng của cơ thể trong thế giới giả lập, về thực tế, em không cẩn thận đánh cho anh tàn phế thì sao đây.”
Nói như cái vấn đề này là cái gì đó thật nan giải vậy, nhưng chỗ nào đó thì vẫn đang thong thả, tuỳ ý ma sát lên người cô.
Dụ Ninh trợn trắng cả mắt, Tại sao anh lại ở chỗ này?
Túc Thương nâng cằm cô lên, cho cô một nụ hôn thật sâu :” Anh không muốn xa cách bảo bối quá lâu nên mới nghĩ biện pháp, nhanh chóng xâm nhập vào đầu não của trò chơi này.”
Ghe có vẻ rất đơn giản, Dụ Ninh yên lặng châm chọc trong lòng, không hổ là NPC nam chính, trong khi cô vẫn còn đang rối rắm làm sao để không bị đào thải thì hắn ta cũng
Số 60 vừa quậy một phát , còn hai mươi hai người chơi, kể cả có biết hay không thì phỏng chứng bây giờ cũng đã hiểu quy luật cái trò này.
Rất ít người chiến thắng, bên nào có số lựa chọn ít hơn, bên ấy sẽ được tiếp tục.
Không biết trải qua cửa tiếp theo này thì lại phải chết thêm bao nhiêu người. Dụ Ninh đang nghĩ về vấn đề có thể xuất hiện tiếp sau đó thì đột nhiên thấy trước mặt cso bóng người đứng.
Cô ngồi chồm hổm trong góc phòng nghỉ, cái bóng kia đứng ở trước mặt cô, giống như một khối đen khổng lồ, bao trùm cả cơ thể nhỏ bé đối diện. Dụ Ninh ngẩn người, một dự cảm xấu xuất hiện, điều này khiến cô kìm lại, không ngẩng đầu lên nhìn người đến ngay.
Cho đến khi nghe được tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, Dụ Ninh mới không thể không ngẩng đầu lên nhìn lại.
Tóc anh ta hơi dài, một phần mái che một bên mắt, ngũ quan lập thể, anh tuấn, trán đầy đặn, mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng hồng, lúc này, đầu anh khẽ cúi xuống dưới, con người hẹp dài nửa mở, khoé môi nâng lên, nhìn là biết tâm trạng người này đang rất vui sướng, như một đứa trẻ bắt được đồ chơi yêu thích vậy.
Cái ví dụ này mặc dù có vẻ ngây thơ nhưng cũng rất sát thực, bởi trông hắn còn có chút ngu đần, Dụ Ninh nhìn đôi tròng mắt đen kia, từ trong đó có thể cảm nhận được sự hưng phấn của tên này còn cao hơn những gì hắn ta đang biểu hiện ra bên ngoài.
Tuy nhiên, cso thể nhìn thấy được sự ngờ nghệch từ cái dáng dấp coi là biết thông minh kia, điều này có thể cho thấy bây giờ tên điên này đang nghĩ xa xôi ra sao, biến thái nhường nào.
Vẻ mặt bình tĩnh, Dụ Ninh đứng lên, phát hiện Túc Thương còn cao hơn cô một đoạn lớn, thân thể này của cô ước chừng được một mét sáu tám, xem ra, đối phương phải từ mét chín trở lên. Chiều cao chênh lệch như vậy, đứng lên, ngược lại có vẻ như bản thân càng bị áp chế.
Thế nhưng, cô cũng không thể ngồi xuống được, thôi thì cứ coi như không biết điều này đi :” Anh định không nói gì mãi sao. . . . . . .”
Đôi mắt trợn to, bởi hai lần trước, Túc Thương vẫn luôn cư xử khá đàng hoàng tử tế, nên Dụ Ninh thật sự không nghĩ tới việc hai người vừa gặp nhau thì tên này đã ra tay.
Đôi môi mỏng kia dán thật chặt trên môi cô, không làm thêm gì khác, chỉ đè ở trên, thật chặt, như muốn nói khát vọng khôn kể của chủ nhân nó.
Một lúc lâu sau, Túc Thương liếm một vòng quanh môi thiếu nữ, miêu tả hình dáng ấy, rồi mới khẽ kéo ra khoảng cách giữa hai người, cười nhỏ hai tiếng :” Bảo bối, mùi vị thật tuyệt vời.”
Dụ Ninh đấm một quyền vào ngực người đối diện, một đấm này, cô dùng hết tất cả sức lực của mình, nhưng Túc Thương vẫn không bị lay động, dù chỉ một chút.
Túc Thương nhíu nhíu mày, anh bỗng cảm thấy không muốn kết thúc trò chơi nhanh đến vậy rồi, bảo bối, em mạnh như thế, may là anh cso thể đề cao cơ năng của cơ thể trong thế giới giả lập, về thực tế, em không cẩn thận đánh cho anh tàn phế thì sao đây.”
Nói như cái vấn đề này là cái gì đó thật nan giải vậy, nhưng chỗ nào đó thì vẫn đang thong thả, tuỳ ý ma sát lên người cô.
Dụ Ninh trợn trắng cả mắt, Tại sao anh lại ở chỗ này?
Túc Thương nâng cằm cô lên, cho cô một nụ hôn thật sâu :” Anh không muốn xa cách bảo bối quá lâu nên mới nghĩ biện pháp, nhanh chóng xâm nhập vào đầu não của trò chơi này.”
Ghe có vẻ rất đơn giản, Dụ Ninh yên lặng châm chọc trong lòng, không hổ là NPC nam chính, trong khi cô vẫn còn đang rối rắm làm sao để không bị đào thải thì hắn ta cũng
/139
|