Quả thật, Dương An gọi cô đến đây là để chọn ghế ăn.
Chiếc ghế khác biệt đó, dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, không có tình cảm của Dương Ninh, nên không có cảm giác gì, lúc ấy ngồi trên chiếc ghế đó cô cũng không nghĩ gì nhiều.
Cô chỉ muốn xem xem Dương Nguyện có muốn ngồi lên chiếc ghế khác biệt đó không.
Lại nói , nguyên chú khá tự ti nhưng Dương Nguyện cũng chẳng hơn cô ấy là mấy, nếu không đã chẳng bởi vì một chiếc ghế mà có phản ứng lớn đến như vậy, nếu cô ta tự tin với địa vị của mình ở nhà họ Dương thì đã chẳng hề quan tâm mà không phải chỉ đứng ở đó khóc.
Nguyên chủ cảm giác bản thân bị ngăn cách ở ngoài , mà Dương Nguyện cũng sợ nguyên chủ cướp mất vị trí của cô ta ở nhà họ Dương, chiếc ghế xanh đó khiến cô ta cảm thấy mfinh nhận hết uất ức , nếu không phải lúc được tìm thấy, nguyên chủ quá mềm yếu tự ti, không tạo mối quan hệ tốt với mọi người thì hăn là, bây giờ người nổi điên là nữ chính mới đúng.
Thế nhưng đây cũng chỉ là giả thiết mà thôi, nói không chừng, nhờ đó mà Dương Nguyện cố gắng phấn đấu, về sau phát triển tốt hơn nữa cũng nên.
Cái này thì sao?” Dương An chỉ vào chiếc bàn đá cẩm thạch, hỏi Dụ Ninh.
Dụ Ninh nhìn lướt qua, Sao muốn mua bàn ăn?
À? Dương An ngẩn người, không biết em gái có hiểu ý tứ của mình hay không.
Anh cảm thấy tôi chịu nhiều uất ức nên mới muốn đổi một bộ bàn ăn để làm vui lòng tôi?” Dụ Ninh không quan tâm, trực tiếp mở lời :” Tôi không thấy uất ức, sao anh lại cảm thấy tôi sẽ như vậy chứ, rõ ràng người khóc không phải là tôi.”
Thấy vẻ mặt trấn định lạnh nhạt của Dụ Ninh, Dương An bắt đầu hoảng hốt , bắt đầu nghĩ xem có phải anh đã hiểu lầm hay không, việc đỏi một bộ bàn ghế chỉ càng khiến Dụ Ninh cảm tháy không thoải mái trong lòng chăng.
. . . . . . Đều do anh không tốt, nếu anh chú ý chuyện này sớm hơn thì các em đã không khó chịu nhau thế này.”
Tôi cố ý ngồi đó đấy.” Dụ Ninh bình tĩnh nhìn về phía Dương An :” Tôi cố ý để Dương Nguyện cảm thấy cô ta chịu uất ức đấy.”
Mấy ngày nay, Dương Ninh đã có chút thay đổi, em ấy bắt đầu giao tiếp với anh, lúc đầu anh còn nghĩ đây là một tín hiệu tốt, nhưng bây giờ xét ra thì dường như em ấy ngày càng bịt kín bản thân hơn, so với phương thức cãi lộn thể hiện sự bất mãn lúc trước, bây giờ, em dùng sự lặng im và bỏ qua tất cả, mặc dù vẫn khong thích Dương Nguyện như trước nhưng lại giống như lúc mới trở về Dương gia, dường như chỉ coi căn nhà này là nơi sống nhờ sống tạm.
Nhưng rõ ràng người chịu thiệt hơn là em. Dương An nhẹ giọng nói ra.
Vốn dĩ em ấy đã không có cảm giác an toàn trong chính căn nhà của mình, mà hành động của Chu Lan và Dương Nguyện hoàn toàn khiến em càng thêm bất lực.
Tùy anh nghĩ như thế nào thfi nghĩ. Dụ Ninh vẻ mặt không thay đổi , vẫn lạnh nhạt như cũ. Bàn ăn đổi hay không cũng chẳng sao, không đáng kể, chỉ là tôi không thường ăn cơm cùng mọi người nên người giúp việc mới cất chiếc ghế thừa kia đi, bây giờ nói với họ một tiếng để bà ấy để thêm vào là được.”
Em không phải người thừa! Lời vừa rồi không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của Dương An, vẻ mặt anh kích động hô lên.
Dương An cũng cảm thấy phản ứng của mình quá lớn, xin lỗi nắm tóc, Vậy không mua nó sao? Anh thấy cái bàn này khá đẹp.”
Cảm thấy đẹp liền mua, dù sao ũng là dùng tiền của anh.”
Ưmh. . . . . . Vậy thì không mua, tiền của anh còn phải giữ để cưới chị dâu cho em.”
Dụ Ninh cười nhỏ giọng, Cũng thế mà thôi, khuôn mặt anh thfi đúng là chỉ có thể trữ tiền để tìm vợ.”
Dương An hiểu Dụ Ninh đang ám chỉ anh xấu, tức giận đưa tay muốn đánh Dụ Ninh, thế nhưng lại bị tránh được :” Có đứa em gái xinh xắn như vậy, anh trai sao có thể xấu được.”
Có thể là do đột biến gen.” Dụ Ninh nghiêm túc trả lời.
Đánh là thương mắng là yêu, anh biết em đang biểu ddaaatj tình yêu với anh phải không.” Da mặt so mặt bàn đá còn dầy, Dương An phát
/139
|