Hôm nay là ngày cả lớp 12A1 kết thúc chuyến du thuyền. Tất cả đã sắp sửa hành trang của mình chu đáo để về.
Bước xuống thuyền nó thở dài…
- Tiếc thật! Lại phải học rồi. – nó vươn vai.
Yến và hắn cười thỉnh thoảng ngước lên nhìn nhau.
Hắn cảm thấy rất khó chịu khi phải đối diện với Yến. Không lẽ, Yến không cảm thấy tội lỗi với nó hay sao.
Trái ngược với sự khó chịu của hắn, Yến nhìn hắn cười vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra…
- Hai người hôm nay làm sao mà lại im lặng như vậy nhỉ? – nó tò mò khi thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên căng thẳng.
- Không sao đâu, chúng ta về thôi em. – hắn khoác vai nó đi vào xe
Yến phải tự mình kéo vali đi đằng sau… Cô thấy mình cô đơn quá!
Về đến nhà, An và Phong khoác vai nhau ra đón tụi nó từ ngoài cổng, hai người phụ nó, hắn, Yến kéo vali vào trong…
An tíu tít…
- Để em xách vali vào phòng cho chị nha chị dâu. – cô kéo vali đi chưa kịp để nó phản ứng.
- Để em cất đồ dùng cá nhân cho chị nha. – Phong lấy những chiếc túi lỉnh kỉnh trên tay nó đi theo An…
Hắn định bước vào, Yến lên tiếng…
-Kéo vali dùm tôi được chứ! – có mặt nó ở đấy, hắn không dám từ chối, kéo vali vào phòng hộ cô.
Khi mọi người đã đi xuống tầng hết, chỉ còn Yến và hắn ở trên căn phòng, định xoay chốt bước ra thì…
- Tại sao cậu lại tránh mặt tôi như vậy… - hắn chỉ khẽ quay lại nhì rồi mở cửa đi thẳng.
Nước mắt cô lại rơi… Tim cô đang đau lên từng cơn, chưa bao giờ cô gặp phải tình huống éo le như thế này…
Chưa bao giờ cô phải tuôn lệ vì một thằng đàn ông…
Lau nước mắt cười trong chua chát. Hắn tránh mặt cô cũng đúng thôi, vì giờ cô thật kinh tởm, cô đang yêu người yêu của đứa bạn thân thiết mười mấy năm. Cô bất lực quá, giữa tình bạn và tình yêu cô biết trọn cái nào đây.
Quyết định của cô sẽ khiến cả ba cùng phải chịu đau khổ thôi.
Một lúc sau Yến bước xuống, đôi mắt vẫn hoen đỏ…
- Mày khóc sao?- nó ân cần lại gần cầm tay nó.
Gạt tay nó ra cô khẽ lắc đầu rồi bước chầm chậm đến phía bàn ăn.
Không khí đang trở nên thật căng thẳng, nó vui vẻ lên tiếng…
- Ông Pee đâu An?
- Hình như là ông ấy đi có việc nói rằng mấy ngày nữa mới về. Là việc của công ty ba chị thì phải… - cô nói.
- Ừ dạo này công ty ba chị bận bịu lắm mà. – nó cười.
Hắn nhìn Yến thoáng chau mày, Yến nhìn hắn bằng đôi mắt ầng ậng nước.
Cả ngày hôm ấy, Yến hầu như chẳng nói câu nào, tiếng An và Phong ân cần quan tâm nhau vẫn vang lên…
Và mặc dù An không nói ra nhưng An cũng có thể biết hắn và Yến đang có chuyện gì đó vì cô đã quá hiểu tính tình của hắn.
Thời gian đĩnh đạc trôi, ánh hoàng hôn màu ửng hồng cũng cứ thế mà sắp vụt tắt, bữa tối sẽ do An và Phong đảm nhận.
Bữa tối hôm nay cũng thật lạ ảm đạm và lạnh lẽo, mặt Yến vẫn thất thần.
- Yến à mày làm sao vậy? – nó ân cần nắm tay Yến khẽ nhíu mày lo lắng.
- Tao không sao. – cô trả lời nó cho qua.
- Mày nói cho tao biết đi, có phải mày…
Nó chưa kịp nói hết câu thì Yến hất tay nó ra gắt lên…
- Tao nói là tao không sao, để tao yên. - cô đứng dậy và không dùng bữa tối.
Nó nhìn theo dáng Yến chạy lên tầng. Đôi mắt màu nâu khói đượm buồn, hắn cầm lấy tay nó khẽ lắc đầu.
Nó cũng im lặng, An không đồng tình với hành động của Yến lúc đấy thì lên tiếng…
- Chị ấy làm gì vậy chứ, chị dâu chỉ quan tâm thôi mà. – cô cũng buông đũa xuống không ăn cơm nữa. Phong vỗ vai cô như giúp cô hạ hỏa.
- Dạo này Yến nó mệt nên mới như vậy thôi, em đừng để ý. – nó cười hiền.
Thật tâm nó cũng buồn lắm, chưa bao giờ Yến quát cô to như vậy, Yến thương cô còn không hết nữa mà. Nó chỉ nghĩ đơn giản rằng chắc do Yến đã quá mệt mỏi với những gì đã xảy ra và cô chỉ muốn yên tĩnh.
Bữa tối xong xuôi trách nhiệm rửa bát là của hắn và Phong, An và Nhi cùng bước lên phòng, Yến nằm gục xuống giường…
Nó cũng chẳng dám hỏi han cô nữa chỉ lẳng lặng quay sang An rưng rưng nước mắt. Nó không muốn nhìn người bạn thân nhất của mình như thế này, không muốn nhìn Yến phải rơi nước mắt. Không muốn nhìn cô yếu đuối như vậy. Nó thấy mình thật bất lực quá, chẳng giúp được gì cho cô cả, chẳng làm cô có thể vui vẻ lên được…
An quệt nhẹ hàng nước mắt cho nó, ôm chặt nó vào lòng thủ thỉ bên tai đủ cho nó nghe rõ…
- Chị đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Nói rồi cô buông nó ra, nó mỉm cười và bình tĩnh lại. yến cảm nhận được nó đứng đằng sau mình chạy tới ôm chầm lấy nó…
- Tao xin lỗi… Tao xin lỗi… Là tao… Tao đã sai, tao là đứa bạn không tốt, tha thứ cho tao nhé!
- Không sao đâu mà. – nó vui vẻ, Yến gục vào vai nó khóc lớn.
An vẫn đứng đó vẫn nhìn xem mọi chuyện…
Một lúc sau cô bước xuống nhà, ….
Phong chạy lại…
- Vợ, hai người kia không sao rồi chứ!
Cô chỉ mỉm cười lắc nhẹ đầu không đáp, Phong thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đang cầm ly nước trong tay bỗng đập choang xuống đất khiến An và Phong giật mình quay lại. Hắn ôm đầu gằn lên, rồi lập tức ra xe phóng đi không ngoảnh lại…
- Anh ấy làm sao vậy nhỉ? – Phong khẽ nhíu mày nhìn An.
- Vợ cũng không rõ. – An đơ mặt.
Yến vẫn khóc thấm ướt hết vai áo của nó, nó thương cô, thương cô như thương chính bản thân của nó.
Yến cũng buồn vì chuyện gia đình nhưng cô còn đau về hắn nhiều hơn.
Cô đã khóc vì hắn gần như hết nước mắt rồi…
Đôi mắt cô do khóc nhiều quá đã sưng lên.
Mệt quá cô đã thiếp đi, ngồi mân mê làn tóc mượt của Yến một lúc, cô xoay chốt bước ra ngoài… Bước xuống tầng, An và Phong vẫn ngồi yên vị ở phòng khách xem tivi…
- Chị Yến không sao rồi chứ chị! – An ân cần.
- Ừ, mệt quá nên đã ngủ rồi. – nó khẽ thở dài.
Bỗng màn hình điện thoại rung lên… Là tin nhắn của hắn…
“Anh đang đợi ngoài cổng, ra nhanh đi, anh không muốn vào trong nhà đâu.”
Nó chạy lên tầng thay quần áo. Chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng thả hai cúc đầu,để lộ phần cổ trắng nõn cùng chiếc quần jean đen mài rách nơi đầu gối cùng đôi dép sandal thể thao đế cao 7 phân, bộ tóc xoăn thả xõa ngang ngực. Cổ đeo vòng chocker tay cầm túi xách chanel. Vội vàng bước nhanh ra ngoài cổng. An và Phong cũng không để ý lâu vì biết là nó đi chơi với hắn.
Thấy bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn của nó, hắn mỉm cười, mở cửa xe cho nó.
~~~~ Tại sân thượng tòa inco~~~~
Hắn ôm chặt lấy nó từ đằng sau, mặt hắn đặt trên bờ vai nhỏ nhắn của nó…
- Hứa với anh cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời xa anh nhé! – hắn nói hơi thở của hắn phả vào cổ nó. Nóng… Rất nóng nhưng cũng thật kích thích…
- Em hứa… - nó cười hiền.
Hắn xoay người nó lại. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, nó nhắm nghiền đôi mắt lại, hắn trao lên đôi môi cánh đào phơn phớt hồng ấy một nụ hôn ngọt ngào. Nó đạp trả. Nụ hôn mở đâu cho những đắng cay sắp xảy ra…
~~~~~ Tại nhà nó~~~~~
21p.m
Bây giờ Yến mới tỉnh, cô không thấy nó đâu, khẽ vò đầu rồi dụi dụi mắt bước xuống nhà thấy An và Phong đang ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng cùng bắp rang bơ và xem phim hoạt hình với nhau…
- Hôm nay hai người không đi chơi hả?
- Không, hôm nay bọn em không muốn ra ngoài. – Dương An và Phong nhìn Yến.
- Không thấy Lâm đâu nhỉ? – Yến bắt đầu hỏi.
- Anh ấy đi chơi với chị Nhi rồi. – Phong thản nhiên nói.
- À… Ừ… - khuôn mặt cô lại có nét thoáng buồn…
* Đôi lời tác giả*
1. Truyện này tớ viết dù hay hay không thì tớ cũng đã bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết vào tác phẩm. Cho nên nếu đọc truyện thấy nhàm/ chán các cậu có thể không đọc.
2. Đây là tác phẩm đầu tay của tớ, cho nên mong mọi người đọc xin hãy để lại cho tớ một cái comment hoặc một nút “like” thôi (nhưng tớ cần comment truyện hơn là like ==’)
3. Nếu các bạn xác định đọc truyện của tớ có cho nào không hay mong các cậu có thể đưa ra nhận xét để tớ có thể rút ra kinh nghiệm trong những chap sau. J
4. Mấy ngày nữa có thể tớ sẽ đi du lịch nên đỡ đang cố gắng ra nhiều chap nhất có thể cho các cậu đọc vì sẽ có hai ngày tớ không đăng truyện được và đến ngày 9/7 hoặc 13/7 tớ sẽ đi du lịch 10 ngày nên các cậu cứ thong thả mà đọc cho đến ngày tớ trở lại ;)
5. Tớ yêu các cậu.
6. Mong nhiều người đọc tác phẩm này của tớ. :v
Bước xuống thuyền nó thở dài…
- Tiếc thật! Lại phải học rồi. – nó vươn vai.
Yến và hắn cười thỉnh thoảng ngước lên nhìn nhau.
Hắn cảm thấy rất khó chịu khi phải đối diện với Yến. Không lẽ, Yến không cảm thấy tội lỗi với nó hay sao.
Trái ngược với sự khó chịu của hắn, Yến nhìn hắn cười vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra…
- Hai người hôm nay làm sao mà lại im lặng như vậy nhỉ? – nó tò mò khi thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên căng thẳng.
- Không sao đâu, chúng ta về thôi em. – hắn khoác vai nó đi vào xe
Yến phải tự mình kéo vali đi đằng sau… Cô thấy mình cô đơn quá!
Về đến nhà, An và Phong khoác vai nhau ra đón tụi nó từ ngoài cổng, hai người phụ nó, hắn, Yến kéo vali vào trong…
An tíu tít…
- Để em xách vali vào phòng cho chị nha chị dâu. – cô kéo vali đi chưa kịp để nó phản ứng.
- Để em cất đồ dùng cá nhân cho chị nha. – Phong lấy những chiếc túi lỉnh kỉnh trên tay nó đi theo An…
Hắn định bước vào, Yến lên tiếng…
-Kéo vali dùm tôi được chứ! – có mặt nó ở đấy, hắn không dám từ chối, kéo vali vào phòng hộ cô.
Khi mọi người đã đi xuống tầng hết, chỉ còn Yến và hắn ở trên căn phòng, định xoay chốt bước ra thì…
- Tại sao cậu lại tránh mặt tôi như vậy… - hắn chỉ khẽ quay lại nhì rồi mở cửa đi thẳng.
Nước mắt cô lại rơi… Tim cô đang đau lên từng cơn, chưa bao giờ cô gặp phải tình huống éo le như thế này…
Chưa bao giờ cô phải tuôn lệ vì một thằng đàn ông…
Lau nước mắt cười trong chua chát. Hắn tránh mặt cô cũng đúng thôi, vì giờ cô thật kinh tởm, cô đang yêu người yêu của đứa bạn thân thiết mười mấy năm. Cô bất lực quá, giữa tình bạn và tình yêu cô biết trọn cái nào đây.
Quyết định của cô sẽ khiến cả ba cùng phải chịu đau khổ thôi.
Một lúc sau Yến bước xuống, đôi mắt vẫn hoen đỏ…
- Mày khóc sao?- nó ân cần lại gần cầm tay nó.
Gạt tay nó ra cô khẽ lắc đầu rồi bước chầm chậm đến phía bàn ăn.
Không khí đang trở nên thật căng thẳng, nó vui vẻ lên tiếng…
- Ông Pee đâu An?
- Hình như là ông ấy đi có việc nói rằng mấy ngày nữa mới về. Là việc của công ty ba chị thì phải… - cô nói.
- Ừ dạo này công ty ba chị bận bịu lắm mà. – nó cười.
Hắn nhìn Yến thoáng chau mày, Yến nhìn hắn bằng đôi mắt ầng ậng nước.
Cả ngày hôm ấy, Yến hầu như chẳng nói câu nào, tiếng An và Phong ân cần quan tâm nhau vẫn vang lên…
Và mặc dù An không nói ra nhưng An cũng có thể biết hắn và Yến đang có chuyện gì đó vì cô đã quá hiểu tính tình của hắn.
Thời gian đĩnh đạc trôi, ánh hoàng hôn màu ửng hồng cũng cứ thế mà sắp vụt tắt, bữa tối sẽ do An và Phong đảm nhận.
Bữa tối hôm nay cũng thật lạ ảm đạm và lạnh lẽo, mặt Yến vẫn thất thần.
- Yến à mày làm sao vậy? – nó ân cần nắm tay Yến khẽ nhíu mày lo lắng.
- Tao không sao. – cô trả lời nó cho qua.
- Mày nói cho tao biết đi, có phải mày…
Nó chưa kịp nói hết câu thì Yến hất tay nó ra gắt lên…
- Tao nói là tao không sao, để tao yên. - cô đứng dậy và không dùng bữa tối.
Nó nhìn theo dáng Yến chạy lên tầng. Đôi mắt màu nâu khói đượm buồn, hắn cầm lấy tay nó khẽ lắc đầu.
Nó cũng im lặng, An không đồng tình với hành động của Yến lúc đấy thì lên tiếng…
- Chị ấy làm gì vậy chứ, chị dâu chỉ quan tâm thôi mà. – cô cũng buông đũa xuống không ăn cơm nữa. Phong vỗ vai cô như giúp cô hạ hỏa.
- Dạo này Yến nó mệt nên mới như vậy thôi, em đừng để ý. – nó cười hiền.
Thật tâm nó cũng buồn lắm, chưa bao giờ Yến quát cô to như vậy, Yến thương cô còn không hết nữa mà. Nó chỉ nghĩ đơn giản rằng chắc do Yến đã quá mệt mỏi với những gì đã xảy ra và cô chỉ muốn yên tĩnh.
Bữa tối xong xuôi trách nhiệm rửa bát là của hắn và Phong, An và Nhi cùng bước lên phòng, Yến nằm gục xuống giường…
Nó cũng chẳng dám hỏi han cô nữa chỉ lẳng lặng quay sang An rưng rưng nước mắt. Nó không muốn nhìn người bạn thân nhất của mình như thế này, không muốn nhìn Yến phải rơi nước mắt. Không muốn nhìn cô yếu đuối như vậy. Nó thấy mình thật bất lực quá, chẳng giúp được gì cho cô cả, chẳng làm cô có thể vui vẻ lên được…
An quệt nhẹ hàng nước mắt cho nó, ôm chặt nó vào lòng thủ thỉ bên tai đủ cho nó nghe rõ…
- Chị đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Nói rồi cô buông nó ra, nó mỉm cười và bình tĩnh lại. yến cảm nhận được nó đứng đằng sau mình chạy tới ôm chầm lấy nó…
- Tao xin lỗi… Tao xin lỗi… Là tao… Tao đã sai, tao là đứa bạn không tốt, tha thứ cho tao nhé!
- Không sao đâu mà. – nó vui vẻ, Yến gục vào vai nó khóc lớn.
An vẫn đứng đó vẫn nhìn xem mọi chuyện…
Một lúc sau cô bước xuống nhà, ….
Phong chạy lại…
- Vợ, hai người kia không sao rồi chứ!
Cô chỉ mỉm cười lắc nhẹ đầu không đáp, Phong thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đang cầm ly nước trong tay bỗng đập choang xuống đất khiến An và Phong giật mình quay lại. Hắn ôm đầu gằn lên, rồi lập tức ra xe phóng đi không ngoảnh lại…
- Anh ấy làm sao vậy nhỉ? – Phong khẽ nhíu mày nhìn An.
- Vợ cũng không rõ. – An đơ mặt.
Yến vẫn khóc thấm ướt hết vai áo của nó, nó thương cô, thương cô như thương chính bản thân của nó.
Yến cũng buồn vì chuyện gia đình nhưng cô còn đau về hắn nhiều hơn.
Cô đã khóc vì hắn gần như hết nước mắt rồi…
Đôi mắt cô do khóc nhiều quá đã sưng lên.
Mệt quá cô đã thiếp đi, ngồi mân mê làn tóc mượt của Yến một lúc, cô xoay chốt bước ra ngoài… Bước xuống tầng, An và Phong vẫn ngồi yên vị ở phòng khách xem tivi…
- Chị Yến không sao rồi chứ chị! – An ân cần.
- Ừ, mệt quá nên đã ngủ rồi. – nó khẽ thở dài.
Bỗng màn hình điện thoại rung lên… Là tin nhắn của hắn…
“Anh đang đợi ngoài cổng, ra nhanh đi, anh không muốn vào trong nhà đâu.”
Nó chạy lên tầng thay quần áo. Chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng thả hai cúc đầu,để lộ phần cổ trắng nõn cùng chiếc quần jean đen mài rách nơi đầu gối cùng đôi dép sandal thể thao đế cao 7 phân, bộ tóc xoăn thả xõa ngang ngực. Cổ đeo vòng chocker tay cầm túi xách chanel. Vội vàng bước nhanh ra ngoài cổng. An và Phong cũng không để ý lâu vì biết là nó đi chơi với hắn.
Thấy bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn của nó, hắn mỉm cười, mở cửa xe cho nó.
~~~~ Tại sân thượng tòa inco~~~~
Hắn ôm chặt lấy nó từ đằng sau, mặt hắn đặt trên bờ vai nhỏ nhắn của nó…
- Hứa với anh cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời xa anh nhé! – hắn nói hơi thở của hắn phả vào cổ nó. Nóng… Rất nóng nhưng cũng thật kích thích…
- Em hứa… - nó cười hiền.
Hắn xoay người nó lại. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, nó nhắm nghiền đôi mắt lại, hắn trao lên đôi môi cánh đào phơn phớt hồng ấy một nụ hôn ngọt ngào. Nó đạp trả. Nụ hôn mở đâu cho những đắng cay sắp xảy ra…
~~~~~ Tại nhà nó~~~~~
21p.m
Bây giờ Yến mới tỉnh, cô không thấy nó đâu, khẽ vò đầu rồi dụi dụi mắt bước xuống nhà thấy An và Phong đang ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng cùng bắp rang bơ và xem phim hoạt hình với nhau…
- Hôm nay hai người không đi chơi hả?
- Không, hôm nay bọn em không muốn ra ngoài. – Dương An và Phong nhìn Yến.
- Không thấy Lâm đâu nhỉ? – Yến bắt đầu hỏi.
- Anh ấy đi chơi với chị Nhi rồi. – Phong thản nhiên nói.
- À… Ừ… - khuôn mặt cô lại có nét thoáng buồn…
* Đôi lời tác giả*
1. Truyện này tớ viết dù hay hay không thì tớ cũng đã bỏ rất nhiều công sức và tâm huyết vào tác phẩm. Cho nên nếu đọc truyện thấy nhàm/ chán các cậu có thể không đọc.
2. Đây là tác phẩm đầu tay của tớ, cho nên mong mọi người đọc xin hãy để lại cho tớ một cái comment hoặc một nút “like” thôi (nhưng tớ cần comment truyện hơn là like ==’)
3. Nếu các bạn xác định đọc truyện của tớ có cho nào không hay mong các cậu có thể đưa ra nhận xét để tớ có thể rút ra kinh nghiệm trong những chap sau. J
4. Mấy ngày nữa có thể tớ sẽ đi du lịch nên đỡ đang cố gắng ra nhiều chap nhất có thể cho các cậu đọc vì sẽ có hai ngày tớ không đăng truyện được và đến ngày 9/7 hoặc 13/7 tớ sẽ đi du lịch 10 ngày nên các cậu cứ thong thả mà đọc cho đến ngày tớ trở lại ;)
5. Tớ yêu các cậu.
6. Mong nhiều người đọc tác phẩm này của tớ. :v
/56
|