~~~~ Quá khứ~~~~
Trong căn phòng mang ánh sáng màu vàng nhạt, Yến đang ngồi trên giường tựa người vào gối, hắn mặt vẫn đần ra nhìn cô…
- Mọi chuyện là … sao chứ. Tôi không hiểu. – hắn tròn mắt lắp bắp môi.
- Là một màn kịch, của tôi và Thiên dành cho cậu, Thiên nhỉ. – Yến cười híp mắt nhìn về phía cậu con trai đang đứng dựa lưng vào tường sau lưng hắn.
Là … Bảo Thiên
- Hai người…??? – hắn dường như vẫn đang mơ hồ.
- Chúng tôi chỉ định thử cậu xem cậu có thật lòng yêu Nhi không, lúc đầu tôi nghĩ tình cảm nó dành cho cậu liệu cậu có thật sự xứng đáng để nhận không? Hay cậu chỉ tính chêu đùa với nó. Lâm à, xin lỗi vì những chuyện tôi đã gây ra cho hai người nhưng Nhi là người cực kì quan trọng với cuộc sống của tôi. Tôi chỉ muốn chắc chắn tình cảm cậu dành cho nó là chân thật. Đến bây giờ tôi đã biết cậu vẫn còn yêu nó rất nhiều, bởi vì mỗi lần cậu ở bên tôi cậu dường như chẳng bao giờ quan tâm tới tôi, trong lúc cậu say xỉn tôi cũng đã nghe thấy cậu gọi tên nó… - Yến điềm nhiên nói.
- Nhưng phép thử của cậu có thể sẽ khiến Nhi xa tôi mãi mãi, có thể ở bên Mỹ cô ấy đã tìm được người mới rồi cũng nên. – hắn cười cay đắng.
- Cậu cứ yên tâm, bạn của tôi là Lãnh Dương, tôi đã nhờ cậu ấy trông nom nó giúp thậm chí Lãnh Dương đã cố tình tán tỉnh Nhi nhưng nó suốt ngày chỉ nhớ đến cậu, không hề nghĩ đến hay để ý ai cả, kể cả là Lãnh Dương mặc dù cậu ta khá đẹp trai và gia thế cũng được xếp vào diện nổi tiếng và giàu có.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi chợt nhận ra…
- Vậy thì liên quan gì đến Thiên chứ?
Thiên ngồi xuống bên cạnh Yến, tay choàng vai Yến, Yến nghịch mái tóc màu vàng óng của cậu…
- Thời gian qua Thiên đã phải cố gắng nhiều rồi. – Yến nhìn Thiên cười.
- Phải rồi, tôi đã phải cố gắng rất nhiều khi nhìn thấy cậu và Tuyết Yến thân thiết với nhau đấy. Nếu không phải vì nghĩ đến Nhi thì… - Thiên dơ nắm đấm dọa hắn.
Hắn bỗng cười lớn…
- Tôi có làm gì sai đâu chứ. Vậy là lớp trưởng và tiểu thư Trương Gia hẹn hò rồi sao… - hắn chưa nói hết câu thì…
“ Uỳnh”
Cách cửa phòng mở tung, hai con người đang chồng lên nhau nằm dài dưới đất.
- Tránh ra mau, người anh nặng quá! – An lấy sức đẩy người Phong dậy.
- Anh xin lỗi, có sao không vậy. – Phong ân cần hỏi thăm, kéo tay cô dậy, không quên nhìn lại người An xem có bị thương không.
Cắt ngang màn tình cảm lãng mạn của hai người, Yến lên tiếng…
- Hai đứa làm sao mà vào được đây thế?
- Cổng mở mà chị Yến, em định đi theo xem chị và anh Lâm có… gì không thì nghe thấy mọi người nói chuyện. – An ấp úng.
- Con nhóc này, gì là gì chứ. – hắn đấm nhẹ vào tay An.
- Vậy là An và Phong biết cả rồi hả? – Yến nháy mắt với Dương An và Hoài Phong.
- Dạ, sao chị không nói sớm để em với An giúp một tay ạ. – Hoài Phong chán nản.
Một cái đánh mạnh vào bụng Phong làm cậu suýt nữa thì hộc máu mồm…
- Thằng này, có tin anh giết mày không, một mình Yến đã có thể làm cái chuyện động trời và tan hoang như thế này rồi thêm mày và “em yêu” nữa thì chắc anh với Nhi chẳng hàn gắn được quá! – hắn cáu.
- Anh hai bình tĩnh, - An vuốt mồ hôi, cười gượng, hỏi han Phong rồi nói tiếp – Vậy em gọi cho chị Nhi nói tên vui nhé!
- Không được, Lâm cậu đợi nó 5 năm nữa được chứ. Lúc đó tất cả chúng ta đã cùng có chức vụ, nghề nghiệp và đã được thừa hưởng công ty như vậy mọi thứ sẽ tốt hơn. – Yến nghiêm túc.
- Tôi đợi được.. – hắn nghiêm mặt
……………………………………………………………………….
~~~~ Hiện thực~~~~
Nó ngồi trên bàn trang điểm, tô lại môi son, nó mấp môi một chút để môi đẹp hơn, nhoẻn miệng cười trong gương. Nó đứng dậy, hôm nay nó khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, tay cầm bó hoa hồng đỏ thắm, hắn tiến lại gần, nó khoác tay hắn. Hắn diện bộ vest trắng tao nhã, tóc vàng vuốt gel trông hắn thật bảnh bao và tôn lên cả vẻ đẹp trai vốn có của hắn…
Hai người đứng nhìn nhau đắm đuối một lúc lâu bỗng…
- Trời đất ơi! Em cũng đến lậy hơn người mất. Đứng đó mà nhìn nhau nữa, đám cưới của chị Yến và anh Thiên chứ đâu phải của hai người đâu mà còn đứng đó. Mau ra ngoài kia đi chứ, chuẩn bị tổ chức đến nơi rồi. – An từ đâu chán nản bước tới tặc lưỡi nhìn hai người.
- Hai người không phải lo chưa đến lượt đâu. Cũng sắp sửa đến rồi. – Phong chêu ghẹo.
- Cho người ta nghĩ đến tương lai một chút chứ vợ nhỉ. – hắn khoác vai nó.
* Khu sau khách sạn*
- Tiểu Yến, cho ba mẹ xin lỗi vì những việc ba mẹ đã làm với con. Sau một thời gian ba mẹ mới chịu hiểu tình gia đình nó ý nghĩa như thế nào, cả ba và mẹ không thể nào sống thiếu con được. – ông bà Trương ôm chầm lấy Tiểu Yến
Yến khóc òa trong niềm hạnh phúc:
- Ba, mẹ, cảm ơn hai người cuối cùng gia đình chúng ta lại được như trước rồi.
Bà Trương buông Yến ra, lau nước mắt cho cô, bà cười, một nụ cười rất đỗi phúc hậu:
- Đừng khóc như vậy chứ, con gái, hôm nay là ngày vui của con mà. Khóc thì sẽ xấu lắm.
Yến vừa khóc vừa cười, cuối cùng thì cô lại có một gia đình hoàn hảo như trước:
- Con gái, sống thật hạnh phúc nha con. Thằng Bảo Thiên có làm gì con cứ nói cho ba biết, ba sẽ xử đẹp nó. – ông Trương vuốt nhẹ lên tóc con gái cưng.
Tiểu Yến nhõng nhẽo ôm chầm lấy ba mình:
- Ba à!~~~
…..
Trong căn phòng khách sạn sang trọng ngập ánh đèn điện, những cái bàn và ghế trải khăn màu vàng chanh sang trọng, cả gian phòng đông người, những gia tộc quyền quý và quý phái nhất đang hội tụ về đây.
An và Phong chen chúc nhau mỗi người cầm một cây pháo hoa để đợi chờ giờ phút hạnh phúc nhất của cô dâu và chú rể. Hắn và nó đang ngồi nhâm nhi ly rượu và trò chuyện với nhau sau bao năm xa cách.
Cánh cửa mở ra, mọi ánh mắt tràn ngập niềm vui hướng về phía sân khấu, Bảo Thiên bước lên trước, trông cậu hôm nay thật bảnh bao trong bộ vest trắng da dáng một ông bố trẻ.
Tuyết Yến khoác tay ba mình tiến lại phía Bảo Thiên trước ánh mắt trầm trồ và ngưỡng mộ của mọi người đối với cặp đôi “nam thanh nữ tú” “trai tài gái sắc”.
Cô trông lộng lẫy hơn trong bộ váy trắng thướt tha triết eo, Yến nắm lấy tay Bảo Thiên đứng trước đức cha kính yêu.
- Dương Bảo Thiên, con có nguyện ở bên Tuyết Yến dù là trẻ hay già yếu, dù khỏe hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ không?
- Con đồng ý.
- Trương Hàn Tuyết Yến, con có nguyện ở bên Dương Bảo Thiên dù là trẻ hay già yếu, dù khỏe hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ không?
- Con đồng ý.
- Được rồi vậy hai con trao nhẫn cho nhau đi.
Bảo Thiên nâng nhẹ bàn tay ngọc của Tuyết Yến lên trao cho cô chiếc nhẫn hôn ước. Tuyết Yến sau những năm tháng chờ đợi mỏi mòn cuối cùng cái ngày cô mong ước nhất cũng đã đến. Cô đeo nhẫn lên tay của Bảo Thiên:
- Hai con bây giờ đã chính thức là vợ chồng.
Pháo hoa bắt đầu bắn lên, tiếng reo hò cổ vũ cho đôi vợ chồng trẻ.
- Hôn đi, hôn đi. – nó và hắn vỗ tay reo hò, từ hắn và nó cuối cùng cả gian phòng cùng hò hét.
Bảo Thiên và Tuyết Yến ngại đỏ mặt, Thiên trao cho Yến một nụ hôn nồng cháy bao giờ hết, Yến nhiệt tình đáp trả lại cậu.
Tiểu Yến dời khỏi đùi ông ngoại chạy đến í ới:
- Ba ơi, Mẹ ơi.
Thiên bồng con gái của mình lên, thơm chụt lên đôi má còn hửng hồng.
Trong căn phòng mang ánh sáng màu vàng nhạt, Yến đang ngồi trên giường tựa người vào gối, hắn mặt vẫn đần ra nhìn cô…
- Mọi chuyện là … sao chứ. Tôi không hiểu. – hắn tròn mắt lắp bắp môi.
- Là một màn kịch, của tôi và Thiên dành cho cậu, Thiên nhỉ. – Yến cười híp mắt nhìn về phía cậu con trai đang đứng dựa lưng vào tường sau lưng hắn.
Là … Bảo Thiên
- Hai người…??? – hắn dường như vẫn đang mơ hồ.
- Chúng tôi chỉ định thử cậu xem cậu có thật lòng yêu Nhi không, lúc đầu tôi nghĩ tình cảm nó dành cho cậu liệu cậu có thật sự xứng đáng để nhận không? Hay cậu chỉ tính chêu đùa với nó. Lâm à, xin lỗi vì những chuyện tôi đã gây ra cho hai người nhưng Nhi là người cực kì quan trọng với cuộc sống của tôi. Tôi chỉ muốn chắc chắn tình cảm cậu dành cho nó là chân thật. Đến bây giờ tôi đã biết cậu vẫn còn yêu nó rất nhiều, bởi vì mỗi lần cậu ở bên tôi cậu dường như chẳng bao giờ quan tâm tới tôi, trong lúc cậu say xỉn tôi cũng đã nghe thấy cậu gọi tên nó… - Yến điềm nhiên nói.
- Nhưng phép thử của cậu có thể sẽ khiến Nhi xa tôi mãi mãi, có thể ở bên Mỹ cô ấy đã tìm được người mới rồi cũng nên. – hắn cười cay đắng.
- Cậu cứ yên tâm, bạn của tôi là Lãnh Dương, tôi đã nhờ cậu ấy trông nom nó giúp thậm chí Lãnh Dương đã cố tình tán tỉnh Nhi nhưng nó suốt ngày chỉ nhớ đến cậu, không hề nghĩ đến hay để ý ai cả, kể cả là Lãnh Dương mặc dù cậu ta khá đẹp trai và gia thế cũng được xếp vào diện nổi tiếng và giàu có.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi chợt nhận ra…
- Vậy thì liên quan gì đến Thiên chứ?
Thiên ngồi xuống bên cạnh Yến, tay choàng vai Yến, Yến nghịch mái tóc màu vàng óng của cậu…
- Thời gian qua Thiên đã phải cố gắng nhiều rồi. – Yến nhìn Thiên cười.
- Phải rồi, tôi đã phải cố gắng rất nhiều khi nhìn thấy cậu và Tuyết Yến thân thiết với nhau đấy. Nếu không phải vì nghĩ đến Nhi thì… - Thiên dơ nắm đấm dọa hắn.
Hắn bỗng cười lớn…
- Tôi có làm gì sai đâu chứ. Vậy là lớp trưởng và tiểu thư Trương Gia hẹn hò rồi sao… - hắn chưa nói hết câu thì…
“ Uỳnh”
Cách cửa phòng mở tung, hai con người đang chồng lên nhau nằm dài dưới đất.
- Tránh ra mau, người anh nặng quá! – An lấy sức đẩy người Phong dậy.
- Anh xin lỗi, có sao không vậy. – Phong ân cần hỏi thăm, kéo tay cô dậy, không quên nhìn lại người An xem có bị thương không.
Cắt ngang màn tình cảm lãng mạn của hai người, Yến lên tiếng…
- Hai đứa làm sao mà vào được đây thế?
- Cổng mở mà chị Yến, em định đi theo xem chị và anh Lâm có… gì không thì nghe thấy mọi người nói chuyện. – An ấp úng.
- Con nhóc này, gì là gì chứ. – hắn đấm nhẹ vào tay An.
- Vậy là An và Phong biết cả rồi hả? – Yến nháy mắt với Dương An và Hoài Phong.
- Dạ, sao chị không nói sớm để em với An giúp một tay ạ. – Hoài Phong chán nản.
Một cái đánh mạnh vào bụng Phong làm cậu suýt nữa thì hộc máu mồm…
- Thằng này, có tin anh giết mày không, một mình Yến đã có thể làm cái chuyện động trời và tan hoang như thế này rồi thêm mày và “em yêu” nữa thì chắc anh với Nhi chẳng hàn gắn được quá! – hắn cáu.
- Anh hai bình tĩnh, - An vuốt mồ hôi, cười gượng, hỏi han Phong rồi nói tiếp – Vậy em gọi cho chị Nhi nói tên vui nhé!
- Không được, Lâm cậu đợi nó 5 năm nữa được chứ. Lúc đó tất cả chúng ta đã cùng có chức vụ, nghề nghiệp và đã được thừa hưởng công ty như vậy mọi thứ sẽ tốt hơn. – Yến nghiêm túc.
- Tôi đợi được.. – hắn nghiêm mặt
……………………………………………………………………….
~~~~ Hiện thực~~~~
Nó ngồi trên bàn trang điểm, tô lại môi son, nó mấp môi một chút để môi đẹp hơn, nhoẻn miệng cười trong gương. Nó đứng dậy, hôm nay nó khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, tay cầm bó hoa hồng đỏ thắm, hắn tiến lại gần, nó khoác tay hắn. Hắn diện bộ vest trắng tao nhã, tóc vàng vuốt gel trông hắn thật bảnh bao và tôn lên cả vẻ đẹp trai vốn có của hắn…
Hai người đứng nhìn nhau đắm đuối một lúc lâu bỗng…
- Trời đất ơi! Em cũng đến lậy hơn người mất. Đứng đó mà nhìn nhau nữa, đám cưới của chị Yến và anh Thiên chứ đâu phải của hai người đâu mà còn đứng đó. Mau ra ngoài kia đi chứ, chuẩn bị tổ chức đến nơi rồi. – An từ đâu chán nản bước tới tặc lưỡi nhìn hai người.
- Hai người không phải lo chưa đến lượt đâu. Cũng sắp sửa đến rồi. – Phong chêu ghẹo.
- Cho người ta nghĩ đến tương lai một chút chứ vợ nhỉ. – hắn khoác vai nó.
* Khu sau khách sạn*
- Tiểu Yến, cho ba mẹ xin lỗi vì những việc ba mẹ đã làm với con. Sau một thời gian ba mẹ mới chịu hiểu tình gia đình nó ý nghĩa như thế nào, cả ba và mẹ không thể nào sống thiếu con được. – ông bà Trương ôm chầm lấy Tiểu Yến
Yến khóc òa trong niềm hạnh phúc:
- Ba, mẹ, cảm ơn hai người cuối cùng gia đình chúng ta lại được như trước rồi.
Bà Trương buông Yến ra, lau nước mắt cho cô, bà cười, một nụ cười rất đỗi phúc hậu:
- Đừng khóc như vậy chứ, con gái, hôm nay là ngày vui của con mà. Khóc thì sẽ xấu lắm.
Yến vừa khóc vừa cười, cuối cùng thì cô lại có một gia đình hoàn hảo như trước:
- Con gái, sống thật hạnh phúc nha con. Thằng Bảo Thiên có làm gì con cứ nói cho ba biết, ba sẽ xử đẹp nó. – ông Trương vuốt nhẹ lên tóc con gái cưng.
Tiểu Yến nhõng nhẽo ôm chầm lấy ba mình:
- Ba à!~~~
…..
Trong căn phòng khách sạn sang trọng ngập ánh đèn điện, những cái bàn và ghế trải khăn màu vàng chanh sang trọng, cả gian phòng đông người, những gia tộc quyền quý và quý phái nhất đang hội tụ về đây.
An và Phong chen chúc nhau mỗi người cầm một cây pháo hoa để đợi chờ giờ phút hạnh phúc nhất của cô dâu và chú rể. Hắn và nó đang ngồi nhâm nhi ly rượu và trò chuyện với nhau sau bao năm xa cách.
Cánh cửa mở ra, mọi ánh mắt tràn ngập niềm vui hướng về phía sân khấu, Bảo Thiên bước lên trước, trông cậu hôm nay thật bảnh bao trong bộ vest trắng da dáng một ông bố trẻ.
Tuyết Yến khoác tay ba mình tiến lại phía Bảo Thiên trước ánh mắt trầm trồ và ngưỡng mộ của mọi người đối với cặp đôi “nam thanh nữ tú” “trai tài gái sắc”.
Cô trông lộng lẫy hơn trong bộ váy trắng thướt tha triết eo, Yến nắm lấy tay Bảo Thiên đứng trước đức cha kính yêu.
- Dương Bảo Thiên, con có nguyện ở bên Tuyết Yến dù là trẻ hay già yếu, dù khỏe hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ không?
- Con đồng ý.
- Trương Hàn Tuyết Yến, con có nguyện ở bên Dương Bảo Thiên dù là trẻ hay già yếu, dù khỏe hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ không?
- Con đồng ý.
- Được rồi vậy hai con trao nhẫn cho nhau đi.
Bảo Thiên nâng nhẹ bàn tay ngọc của Tuyết Yến lên trao cho cô chiếc nhẫn hôn ước. Tuyết Yến sau những năm tháng chờ đợi mỏi mòn cuối cùng cái ngày cô mong ước nhất cũng đã đến. Cô đeo nhẫn lên tay của Bảo Thiên:
- Hai con bây giờ đã chính thức là vợ chồng.
Pháo hoa bắt đầu bắn lên, tiếng reo hò cổ vũ cho đôi vợ chồng trẻ.
- Hôn đi, hôn đi. – nó và hắn vỗ tay reo hò, từ hắn và nó cuối cùng cả gian phòng cùng hò hét.
Bảo Thiên và Tuyết Yến ngại đỏ mặt, Thiên trao cho Yến một nụ hôn nồng cháy bao giờ hết, Yến nhiệt tình đáp trả lại cậu.
Tiểu Yến dời khỏi đùi ông ngoại chạy đến í ới:
- Ba ơi, Mẹ ơi.
Thiên bồng con gái của mình lên, thơm chụt lên đôi má còn hửng hồng.
/56
|