Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Chương 24

/57


Thời gian trôi mau , mới đó mà đã mấy tuần trôi qua . Thời gian nghĩ của nó cũng chẳng đi chơi được nhiều . Phần vì hắn vừa nghĩ học đã phải về nhà ba mẹ cùng họ đi đâu đó . Miu và Bảo thì đã ra mắt hai bên gia đình nên cả hai tự do đi chơi mà họ muốn , miễn là đừng làm chuyện gì quá giới hạn là được . Nó thì suốt mấy tuần nay đều ở công ty , có hôm còn ở lại đó để làm việc đến tận sáng mới về . Vì hiện tại Vũ đã sang Đức rồi vài tuần nữa anh mới quay lại tạm thời việc công ty là do nó lo hết tất . Minh cũng bận túi bụi nên cũng không có thời gian quan tâm đến nó nhiều . Mấy tuần nay mệt mọi cứ kéo dài hầu như vắt toàn bộ hết sức lực của nó . Cách đây vài ngày nó lại phải vào viện vì làm việc quá sức . Khiến cho anh nó nghe tin này liền mắng cho một trận ra trò còn bảo là vài ngày nữa sẽ về đây chứ .

.

.

.

Tắt cái điều khiển màn hình n, nó mệt mỏi đứng dậy về . Báo chí mấy hôm nay không có ngày nào là không phát tin phá sản của nhà họ Ngọc cả . Giám đốc Ngọc thì bị bắt vì tội trốn thếu , buôn hàng cấm . Ngọc phu nhân nghe tin sốc quá nên lên cơn đột quỵ , Ngọc Gia Linh đang đi chơi ở Pháp nghe tin gia đình mình như thế tức tốc đặt vé máy bay bay về ai ngờ đâu chiếc máy bay ấy bị trực trặc gì đó đang bay giữa chừng thì phát nổ . CHuyện chỉ có vậy mà họ cứ nói suốt mấy tuần nay , làm nó cũng chỉ biết ngán ngẩm coi như việc của tiểu Hạnh Nhân đã xong . Giờ chỉ còn chuyện của mẹ nó nữa là việc trả thù đã xong .

:

:

:

Vừa vào đến phòng nó đã lăn ra ngủ ngay , đến cả ăn tối cũng bỏ chứ đừng nói là tắm rửa . Ngủ một giấc dài đến khi mặt trời vừa ló dạng nó mới chịu dậy . Tắm rửa , vscn xong xuôi , nó xuống nhà ăn sáng . Đi dạo quanh vườn , nhìn ngắm những bông hoa vươn mình khoe sắt dưới ánh ắng buổi sớm thật đẹp . Mùi hương thơm nhè nhẹ của những đóa hồng trắng . Mùi thơm của hoa nhài lan tỏa khắp nơi , bao bọc lấy thân hình mảnh mai của nó . Cảm giác dễ chịu xen lẫn len lõi vào làn da trắng hồng của nó . Những tia nắng sớm tranh dành nhau chạm nhẹ vào làn ấy . Hít một hơi thật sâu nó đi vào nhà . Mọi thứ đều chuẩn bị xong , từ quần áo , giày dép . Nó thay đồ xong thì đi xuống nhà . Khoác lên mình chiếc váy màu cam nhạt , mái tóc được buộc hờ hững bằng một sợi dây ruy băng nhỏ màu trắng . Gương mặt thật bao năm được che dầu nay lại lộ diện giữa chốn đong người . Mọi người ai cũng ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn công chúa của họ . Chỉ nghe đòn mà thôi cũng đủ tưởng ra nhan sắt của cô như thế nào . Giờ lại còn được chứng kiến thì quả là lời đồn . Đôi mắt to tròn , hàng mi dài và cong , chân mày là liễu , làn da trắng như tuyết , Nhìn nó cứ như búp bê , ai cũng nhìn nó đầy ngạc nhiên , đây là một người 17 tuổi ;sao thật không tin , nhìn cô cứ như là một đứa trả vậy , gươn mặt bầu bĩnh không khác gì em bé .

Hắn vừa đáp sân bay lúc nãy , Chuyến bay dài khiến hắn không có tâm trạng nào mà nhớ đến người khác . Xe vừa đem đến đã lái chạy mất dạng . Mấy tuần qua ngày nào mà hắn không nhớ nó chứ nhưng mà hiện giờ thì cơn bù ngủ đã chiếm lấy hết tâm trí của nó rồi làm sao mà nhớ đến nó được . Ngủ một giấc dài tới sáng mới thức dậy . Vừa mở mắt ra thì đã nhận ngay điện thoại của Bảo , giọng cậu có phần lo lắng hơn nhiều

- Alo

- Thiếu gia người mau đến trường đi , Nhã Quyên vừa xuất hiện ở trường . Cậu mau tới nhanh đi .

Vừa nghe đến cái tên Nhã Quyên dù đang rất bù ngủ nhưng hắn liền bật dậy như ló xo phóng ngay đến trường trong vận tốc ánh sáng .

.

.

.

Máy bay cá nhân mang kí hiệu F vừa đáp ngay xuống khoảng sân dành riêng cho máy bay cá nhân trong sân bay . Từ trên máy bay một thanh niên cao khoảng 1m8 , làn da trắng đôi mắt xanh và tĩnh như hồ nước mùa thu .Mái tóc màu vàng óng của anh chứng tò anh là con lai , sống mũi cao dọc dừa . Anh mang mặt một bộ âu phục giống như kiểu cách của một vị hoàng tử . Từ từ rời khỏi nơi đó , Anh bước đi ai cũng ngoái đầu lại nhìn . Những ánh mắt đầy ngưỡng mộ dành cho anh cả những cái nhìn ganh tị , nhưng anh chẳng để tâm . Quét đôi mắt xanh nhìn khắp sân bay như tìm kiếm ai đó , nhưng lại thất cọng khi người đó không xuất hiện . Tia thất vọng vừa mới dâng lên thì lại bị niềm vui đạp mạnh xuất . Tiếng gọi thân thương ấy như đã ăn sâu vào trái tim anh là tiếng gọi của em gái anh .

- Anh , em ở đây . – Nó vừa gọi lớn , tay vừa vẫy vẫy cho anh thấy .

Mọi người đi ra đi vào ai cũng phải nhìn , Họ không biết mấy hôm nay sân bay có gì vui mà tối hôm qua một thanh niên đẹp đến mê hồn vừa xuống sân bay ở đây , bây giờ lại thêm một người nữa . Còn có cả cô gái xinh như búp bê , làn da trắng đứng đó chờ . Nhìn hai người cứ như là tiên đồng ngọc nữ vậy , quả thật rất xứng đôi .

Anh chạy nhanh về phía nó đang đứng , miệng cười thật tươi lộ ra chiếc răng khểnh thật đẹp . Nụ cười ngọt ngào và đẹp như muốn đắm say lòng người . Nó cũng cười thật tươi , ôm anh thật chặc vào lòng như sợ anh đi mất vậy . Tặng anh bó hoa trên tay rồi cùng anh ra về . Hai anh em nó bước đến đâu như muôn hoa nở rộ đến đó . Họ tự hỏi rằng tại sao trên đời này lại có người đẹp đến thế chứ . …

.

.

.

Tạm biệt anh , nó thay đồ đến trường . Nó muốn nhìn thấy hắn sau mấy tuần không gặp , nó muốn tặng cho hắn một con gấu bông thật xinh được nó làm bằng tay . Nó muốn nhìn thấy hắn cười với nó , nói với nó rằng thời gian qua anh rất nhớ em .

Bỏ chiếc cặp xuống bàn , nó nhìn thấy cặp của hắn nhưng chẳng thấy người đâu . Mọi người ai cũng bàn tán một chuyện gì đó mà liên quan đến hắn và một cô gái mới đến . Gọi một cô bạn lại hỏi thì mới biết là đầu học kì này có người mới chuyển vào , nhìn giống y chang như Nhã Anh không khác một tẹo nào . Hắn vừa thấy cô gái đó thì đột nhiên kéo đi mất hút không ai biết là đi đâu .

Nó không muốn nghĩ ngợi nhiều cho mệt óc , nên vội lấy ra ngoài hít thở không khí một chút chứ ở ktrong cái lớp này thể nào có cũng khùng cho coi . Đi dạo quanh trường , nó nằm xuống gốc cây to gần đó . Nhắm mắt tận hưởng hương thơm của cỏ non , vài giọt sương còn động lại trên cỏ và nó cũng cô tình nghe chuyện của người khác , thật là không muốn tí nào nhưng họ cãi nhau quá lớn khiến nó phải chú ý tháo Heartphone đang đeo trên tai ra .

- Tại sao anh không nghe em giải thích chứ ! – cô gái đó vừa khóc vừa nói

- Giài thích gì , chẳng phải lúc trước nếu không có sao tại sao lại không quay lại , tại sao lại để người khác nghĩ rằng mình đã chết . Tại sao , em xem tôi là thằng ngốc à . Em có lbiet61 thời gian qua tôi sống thế nào không . Mỗi lần nhìn thấy em gái em là tôi lại nhớ đến bóng hình của em , em có biết tôi đau khỗ thế nào không . Em nói đi . – giọng chàng trai có phần tức giạn , phần lại đau khổ tột cùng .

- Em xin lỗi , em xin lỗi , em anh mà Vỹ .Anh nghe giải thích đi , lần đó thoát nạn em không về là vì anh , vì anh nên em mới không thể về đấy .

- vì tôi sao , vì tôi .. – hắn câu ấy mà tự cười bản thân mình .

- Phải vì anh , vì anh nên em mới trốn chui trốn nhũi . Anh biết không , nếu em về thì lập tức sẽ bị giết ngay anh biết không , anh không hả – Cô gái ấy hét lên khiến nó giật mình . Người đó tên là Vĩ , vậy người con gái kia chính là người mà hắn yêu trước đây . cô ta trở về rồi , về để dành Vỹ . Nó chỉ đứng đó nhìn theo bóng lưng hắn , nó muốn biết hắn sẽ làm gì tiếp theo .

- Anh xin lỗi , anh xin lỗi em mà Quyên , tất cả là tại anh .

- Anh đừng xin lỗi , mình quay lại trước đây được không anh .

- Anh …anh

- Không thể sao , thời gian còn rất ngắn anh có thể quay lại với em được không .

- Em làm sao , tại sao thời gian còn rất ngắn – giọng hắn còn lo lắng hơn là lúc nó bị thương , được hắn chăm sóc nữa kìa . Trái tim nó vừa mới cảm nhận được một chút tình yêu , một chút ấm áp thì giờ đây gần như tan vỡ

- em không biết nữa , nếu như anh không chịu quay lại thì em cũng không muốn sống nữa đâu.

- Em đừng có làm gì dại dột nha , anh hứa sẽ yêu em mà , ngoan đi .

Yêu em , lời của hắn nhưng ghim thẳng vào trái tim nguội lạnh của nó vốn được chút hơi ấm giờ đây lại hình thành lên bao lớp băng mỏng nhưng lại lạnh đến thấu xương . Cảm giác hụt hẩng khi hắn ôm người con gái khác vào lòng thật đau . Nước mắt vô tình hay cố tình mà cứ tuông như dòng suối nhỏ ngăn hoài cũng không sao chảy hết được . Tiếng điện thoại của nó đột nhiên vang lên khiến cho đôi trẻ kia phải ngoái đầu nhìn . Nó quay mặt đi hướng khác nghe điện thoại , là anh hai . Anh gọi cho nó bảo trưa qua đón nó ăn cơm . Nó chỉ biết ậm ừ cho qua mọi chuyện rồi bước đi . Nó không muốn đứng đây nữa vì nơi đây đã thuộc về chủ cũ của mình rối . Không còn là nơi của nữa rồi . Bước đi mà hai dòng nước mắt cứ chảy . nó thật sự mệt rồi . nó không mướn nhắc đến hay nghĩ đến những câu vừa rồi nữa nhưng sau nó cứ hiện ra trong đầu nó .Tim nó không phải đau vì bệnh mà đau vì bị tổn thương .

Hắn nhìn thấy nó liền buông Nhã Quyên ra chạy đến nếu tay nó . Nó chỉ biết gạt tay hắn ra thôi chứ hiện giờ nó chẳng làm gì được ngoài như thế cả , nó cần thời gian , thồi gian để suy nghĩ tất cả .

Rời khỏi trường , nhắn tin cho hai đến đón . Nó giờ rất mệt nên không muốn ra ngoài ăn . Về đến nhà đã lên thẳng phòng , không nói với ai câu nào ngay cả cơm cũng không chịu ăn . Anh cũng rất lo cho nó nhưng chuyện của nó , nó không nói thì anh cũng không moi được gì cả nên thà cứ để nó yên tĩnh suy nghĩ khi thông rồi tự nhiên sẽ ra ngoài thôi . Một ngày , hai ngày trôi qua nó không đến trường , hắn nhắn cho nó rất nhiều tin nhắn , gọi điện cũng không trả lời . Hắn đến nhà tìm thì bị cảnh vệ và bảo vệ gác cổng không cho vào . Suy nghĩ thông rồi thì nó cũng chịu ra ngoài , nở nụ cười trấn an nhìn anh , mấy hôm nay vì nó mà anh gầy hẳn đi đã vậy hai mắt sâu thêm tí xíu làm nó thấy có lỗi ghê gớm . Nó không muốn đến trường để tránh gặp mặt hắn nhưng nó lại muốn gặp mặt miu . Nó muốn cho nhỏ biết sự thật về nó , về thân thế của nó . Nên đành nhờ anh đi thế vậy

.

.

.

Chiếc xe của hai vừa chay vào trường thì bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh trong trường phải ngước nhìn . Anh bận một chiếc quần âu kết hợp với áo somi dài tay được săn lên gọn gàng , mái tóc vàng bồng bềnh theo gió theo gió , đôi mắt xanh tinh tường nhìn khắp trường tìm kiếm bóng hình của Miu theo yêu cầu của nó . Cuối cùng anh cũng tìm được lớp A , cũng may là giờ này không có tiết học cho nên anh dễ dàng tìm thấy lớp hơn . Bước vào trong lớp ai cũng nhìn anh đầy thắc mắc , ngay cả hắn cũng nhìn anh mà không chỉ có hắn , còn có cô gái ngồi bên cạnh hắn nữa , người làm cho nó phải khóc . Nhìn thấy hai người anh thật muốn đấm vào mặt hắn một cái nhưng không thể vì cãm xúc nhất thời mà quên đi việc lớn . Mọi người khi đã không còn bàn tán nửa anh mới vội lên tiếng .

- Cho hỏi ở đây có ai tên Cao Thanh Trúc không vậy ? – lời nói dịu dàng nhưng không kém phần lạnh lùng càng làm cho đám con gái chết mê hơn

- Anh tìm tôi làm gì vậy , mà anh là ai .

- À tôi là Kelvin , tên tiếng Việt là Nhật Anh . Ừmh , vậy em là Thanh Trúc đứng chứ

- Phải là tôi .

- Vậy thì tìm được rồi , em đi với anh đến một nơi được chứ .

- Tại sao cô ấy phải theo anh , tôi không cho cô ấy đi thì sao ? – Bảo nghe anh nói vậy thì máu ghen lại nổi lên .

Anh không trả lời Bảo chỉ kề miệng sát tai nhỏ nói – Đi gặp Joe à không đi gặp Nguyệt Anh

- Sao cậu ấy không đến . – miu hỏi vẽ nghi ngờ

- Con bé mấy hôm nay không khỏe nên không đến được .

- Được tôi đi theo anh .- Miu nói rồi quay qua nhìn Bảo , miệng cười tươi nói với cậu – Em đi gặp người này cái đã đừng giận nhé .

Hắn im lặng không nói gì , chợt nhớ đến tin nhắn lúc trước . Cũng là người tên Kelvin nhắn , bây giờ lại là người tên Kelvin đến tìm Miu. Thật ra người này là ai , có quan hệ gì với nó thật làm cho người ta tò mò quá đi mất . Thấy anh và Miu đi mất , hắn cũng vội đi theo . Bảo cũng đi theo Miu ra cổng . Chiếc xe vừa chạy thì hai chiếc xe khác cũng chạy theo . Anh đâu phải là kẻ ngốc đâu mà không biết có người theo giỏi mình nên chạy rẽ vào một con hẻm khác cắt đi cái đuôi . Cả hai tức giận khi bị mất dấu .

.

.

.

Xe anh chạy thẳng vào trong gara nhà . Miu bước xuống xe mọi người đều cúi chào anh và nhỏ . Anh không nói gì chỉ cất tiếng nói với miu

- Nguyệt anh chờ em ở khu nhà phía Tây . – nói xong thì anh ra hiệu cho người làm đưa nhỏ đến đó .

Nó ngồi trên chiếc ghế to chơi đùa cùng Khả khả , một con sói con rất đáng yêu . Chú sói có bộ lông màu trắng muốt vừa chào đời cách đây vài tuần . Nhìn thấy Miu đến nó vội đưa Khả khả cho người làm đêm đến trả lại cho Tiểu Bạch – mẹ của chú sói . Miu vừa nhìn thấy hình dáng giống nó thì vội kêu

- Nguyệt Anh

Người làm nghe có tiếng người lạ thì liền chặn ngay trước mặt không cho nhỏ đến gần , khiến nhỏ sợ phát kiếp

Nó thấy nhỏ vậy chỉ biết cười , kêu họ đi lra ngoài hết . Nhỏ nhìn nó mắt tròn mắt dẹt dò xét , khi thấy gương mặt thật của nó . Miu e dè hỏi nhỏ khi không thấy nó đâu chỉ thấy một người lạ hoắc đứng trước mặt mình – Cô là ….ai , sao lại đưa tôi đến đây

- Cậu không nhận ra mình sao ?- nó có thất vọng khi miu không nhận ra nó

- Giọng nói này , mái tóc tím nhạt , đôi mắt xám tro … tất cả đều giống với Bell duy sao chỉ có khuôn mặt là khác

- Miu cậu nhận ra rồi sao – Nó có chút vui mừng – Đây là gương mặt thật của tớ , xin lỗi vì đã giấu cậu thời gian qua .

- LÀ Nguyệt Anh sao , cậu thật đẹp , đẹp hơn trước đây nữa . – nhỏ buôn một câu khen ngợi rồi ôm chầm lấy nó – Mấy ngày nay sao cậu nghĩ học vậy làm tớ thấy cậu thật tội

- Sao lại tội tớ

-Tên Định Vỹ đó , có người yêu mới rồi – giọng nhỏ đay nghiến khi nhắc đến Nhã Quyên

- Chuyện đó tớ biết rồi . À mà lần này tớ nhờ hai đưa cậu đến đây là có chuyện muốn nói

- Hai , người con trai đó sao

- Ừmh , là anh hai của tớ . Kelvin Freezer là tên của anh ấy . Tên ở đây là Lâm Nhật Anh

- Freezer chẳng phải là dòng tộc Nauy danh giá sao

- Ưmh . tớ là Joe Freezer – người đứng đầu dòng tộc

- Vậy cậu không phải làm thêu ở đây sao .

- Không , xin lỗi vì giấu cậu . Thật ra lần này đưa cậu đến là tớ có một chuyện muốn nói . Tớ không muốn khi tớ mất đi , cậu sẽ khóc vì tớ .

- Mất đi là chết phải không . Tại sao thật ra là cậu bị gì , cậu nói đi đừng giấu tớ nữa mà Bell

- tớ … thật ra con bé bị bệnh tim , trong giai đoạn cuối rồi . Con bé có thể chết bất cứ lúc nào ,. Thanh trúc à anh xin em hãy giúp anh thuyết phục nó đi . coi như là anh xin em đó . – chẳng để nó nói anh đã lên tiếng thay giọng đầy buồn rầu nhìn nó

- CẬu bị bệnh đó thật sao , tại sao giờ mới nói , tại sao lại gạt tớ .

- Tớ xin lỗi . Miu coi như chuyện cậu gặp tớ đừng nói cho ai biết , cả chuyện tớ bệnh nữa nhé . Tớ xin cậu đấy . Đừng nói nhé . Cậu hứa đi

- Hứa mà , tớ hứa nhưng cậu nhất định phải tiến hành điều trị sớm . – nhỏ nói rồi ôm nó khóc thật to

Ngoài trời mưa bắt đầu rơi ngày càng nhiều . Mưa như khóc thay cho nó , khóc thay cho cuộc đời này .


/57

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status