Thân thể khác thường làm cho cô sợ, nhưng mà trong sự sợ hãi, lại có một loại hưng phấn kỳ quái. . . . . .
“Hu . . . .hu . .” Cô không nhịn được khóc lên.
Nghe được tiếng cô khóc, Phương Nhĩ Kiệt ngạc nhiên ngẩng đầu.”Gì thế?” Đây cũng là lần đầu tiên, ngay tại lúc này, có phụ nữ khóc đến ủy khuất như vậy.
Cô rõ ràng rất thoải mái không phải sao? Dưới người cô cái miệng nhỏ nhắn nơi ấy còn hút hắn chặc như vậy. . . . . .
“Em trở nên thật kỳ quái. . . . . . Thật là đáng sợ. . . . . .” Uông Ngữ Mạt đáng thương nói, một đôi mắt ngấn nước cầu cứu nhìn Phương Nhĩ Kiệt, lại cử động đem mình đưa vào hổ khẩu.
Làm sao. . . . . . Đáng yêu như thế!
“Lão Thiên!” Phương Nhĩ Kiệt không nhịn được bật cười, tròng mắt đen lóe ác ý.”Sợ sao? Vậy anh rời khỏi nha.” Hắn chuẩn bị rút phái nam ra.
“Hu. . . . . .” Cô cau mày, hắn rời đi làm cho trong cơ thể ngược lại trống không,cô không nhịn được ôm lấy hắn, bắp đùi cuốn lấy càng chặt, “Không nên. . . . . . A!”
Ai ngờ hắn lại đột nhiên dùng sức đâm vào, Uông Ngữ Mạt run rẩy, thân thể mềm mại không khỏi hưng phấn căng thẳng.
“Phương. . . . . .” Cô muốn nói chuyện, nhưng hắn ra vào giống như cuồng phong mưa sa, một lần so sánh với một lần càng cuồng mãnh, làm cho lời của cô tất cả đều hóa thành rên rỉ.
“Đừng sợ, chỉ cần dùng thân thể hưởng thụ. . . . . .” Hôn cánh môi, thăm dò vào cái miệng nhỏ nhắn, thô bạo mút cái lưỡi, cướp đoạt hô hấp của cô.
Mà mông hẹp cũng tăng thêm ra vào lực đạo, lúc tiến vào cố ý đụng vào cánh hoa non, làm than thể mềm mại của cô không ngừng run rẩy.
Này vật nhỏ thật là đáng yêu! Khả ái đến làm cho hắn muốn dùng lực ăn hết cô,muốn hung hăng giày xéo cô, muốn cô nếm hết mọi thứ.
Hắn thô lỗ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi cướp lấy mùi vị trong miệng, mà vật to lớn cũng công kích nhu huyệt, quấy ra nhiều hương vị chất lỏng ngọt ngào.
Ngón tay tà nịn thậm chí vẹt cánh hoa ra, ở cửa huyệt qua lại đâm vào, đi theo phái nam ra vào nước huyệt, đem vui thích ép đến cực hạn.
Dã man dường như khiến cô không thể hô hấp,hắn cuồng dã ra vào để lại khoái cảm tới toàn thân,cô cảm giác mình thật giống như sắp chết.
Nhu huyệt nóng ướt giống như cảm giác được chủ nhân cuồng loạn, xài thịt co rút được nhanh hơn, nổi lên từng đợt từng đợt chặc chẽ kinh luyên.
Chỉ mất kích động nhéo trênvai hắn, lưng trần màu đồng sớm bị cô kích động họa xuất mấy đạo vết máu, nhưng trên vai đau nhói kích thích hẹp mông càng thêm đưa đẩy, cánh hoa sưng sớm đỏ tươi ướt át, phiếm đầy máu ánh sáng màu.
Cả người mềm mại đột nhiên căng thẳng, móng tay dùng sức bấm vào vai, nhưng hoa huyệt ngay sau đó buộc chặc, kiều mỵ rên rỉ và hôn triền miên,cuối cùng bị đôi môi nóng bỏng nuốt hết.
Mà xài vách tường từng đợt từng đợt co rút lại, Phương Nhĩ Kiệt hưởng thụ hấp thụ thật chặc khoái ý, hẹp mông lại dùng lực đụng thêm mấy cái, đang muốn thối lui khỏi , xài vách tường lại đột nhiên một co rút nhanh.
“Đáng chết!” Hắn thấp nguyền rủa, phái nam bị ép để cho hắn thất khống, hắn đột nhiên xuyên qua, nóng rực lập tức phun vải ra, đi theo than thể run rẩy cùng nhau tới đỉnh dục vọng. . . . .
Không phải là mộng, là thật nha!
Thì ra là say rượu rồi thất thân những lời này thật sự. . . . . .
“Hu . . . .hu . .” Cô không nhịn được khóc lên.
Nghe được tiếng cô khóc, Phương Nhĩ Kiệt ngạc nhiên ngẩng đầu.”Gì thế?” Đây cũng là lần đầu tiên, ngay tại lúc này, có phụ nữ khóc đến ủy khuất như vậy.
Cô rõ ràng rất thoải mái không phải sao? Dưới người cô cái miệng nhỏ nhắn nơi ấy còn hút hắn chặc như vậy. . . . . .
“Em trở nên thật kỳ quái. . . . . . Thật là đáng sợ. . . . . .” Uông Ngữ Mạt đáng thương nói, một đôi mắt ngấn nước cầu cứu nhìn Phương Nhĩ Kiệt, lại cử động đem mình đưa vào hổ khẩu.
Làm sao. . . . . . Đáng yêu như thế!
“Lão Thiên!” Phương Nhĩ Kiệt không nhịn được bật cười, tròng mắt đen lóe ác ý.”Sợ sao? Vậy anh rời khỏi nha.” Hắn chuẩn bị rút phái nam ra.
“Hu. . . . . .” Cô cau mày, hắn rời đi làm cho trong cơ thể ngược lại trống không,cô không nhịn được ôm lấy hắn, bắp đùi cuốn lấy càng chặt, “Không nên. . . . . . A!”
Ai ngờ hắn lại đột nhiên dùng sức đâm vào, Uông Ngữ Mạt run rẩy, thân thể mềm mại không khỏi hưng phấn căng thẳng.
“Phương. . . . . .” Cô muốn nói chuyện, nhưng hắn ra vào giống như cuồng phong mưa sa, một lần so sánh với một lần càng cuồng mãnh, làm cho lời của cô tất cả đều hóa thành rên rỉ.
“Đừng sợ, chỉ cần dùng thân thể hưởng thụ. . . . . .” Hôn cánh môi, thăm dò vào cái miệng nhỏ nhắn, thô bạo mút cái lưỡi, cướp đoạt hô hấp của cô.
Mà mông hẹp cũng tăng thêm ra vào lực đạo, lúc tiến vào cố ý đụng vào cánh hoa non, làm than thể mềm mại của cô không ngừng run rẩy.
Này vật nhỏ thật là đáng yêu! Khả ái đến làm cho hắn muốn dùng lực ăn hết cô,muốn hung hăng giày xéo cô, muốn cô nếm hết mọi thứ.
Hắn thô lỗ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi cướp lấy mùi vị trong miệng, mà vật to lớn cũng công kích nhu huyệt, quấy ra nhiều hương vị chất lỏng ngọt ngào.
Ngón tay tà nịn thậm chí vẹt cánh hoa ra, ở cửa huyệt qua lại đâm vào, đi theo phái nam ra vào nước huyệt, đem vui thích ép đến cực hạn.
Dã man dường như khiến cô không thể hô hấp,hắn cuồng dã ra vào để lại khoái cảm tới toàn thân,cô cảm giác mình thật giống như sắp chết.
Nhu huyệt nóng ướt giống như cảm giác được chủ nhân cuồng loạn, xài thịt co rút được nhanh hơn, nổi lên từng đợt từng đợt chặc chẽ kinh luyên.
Chỉ mất kích động nhéo trênvai hắn, lưng trần màu đồng sớm bị cô kích động họa xuất mấy đạo vết máu, nhưng trên vai đau nhói kích thích hẹp mông càng thêm đưa đẩy, cánh hoa sưng sớm đỏ tươi ướt át, phiếm đầy máu ánh sáng màu.
Cả người mềm mại đột nhiên căng thẳng, móng tay dùng sức bấm vào vai, nhưng hoa huyệt ngay sau đó buộc chặc, kiều mỵ rên rỉ và hôn triền miên,cuối cùng bị đôi môi nóng bỏng nuốt hết.
Mà xài vách tường từng đợt từng đợt co rút lại, Phương Nhĩ Kiệt hưởng thụ hấp thụ thật chặc khoái ý, hẹp mông lại dùng lực đụng thêm mấy cái, đang muốn thối lui khỏi , xài vách tường lại đột nhiên một co rút nhanh.
“Đáng chết!” Hắn thấp nguyền rủa, phái nam bị ép để cho hắn thất khống, hắn đột nhiên xuyên qua, nóng rực lập tức phun vải ra, đi theo than thể run rẩy cùng nhau tới đỉnh dục vọng. . . . .
Không phải là mộng, là thật nha!
Thì ra là say rượu rồi thất thân những lời này thật sự. . . . . .
/53
|