Ai! Phương Nhĩ Kiệt lần nữa ở trong lòng than thở, hắn cái gì cũng tốt, khuyết điểm chính là kháng cự không được sắc đẹp và nước mắt.
Mới vừa nhìn thấy cô xoay người chuẩn bị gọi điện thoại, tinh thần sa sút bóng lưng khom lại, mỗi bước ra một bước cũng làm cho vai của cô thấp xuống, thoạt nhìn rất đáng thương, hắn liền không nhịn được đồng tình, Ai ya! Hắn chính là quá thiện lương.
“Công tác của anh vừa lúc thiếu một người làm lặt vặt, không biết em có muốn tới làm hay không? Tiền lương không cao lắm, bất quá bao ăn bao ở.” Thịt trấn vừa lúc đến mùa hoa đào, lúc này du khách đang đông,cũng là khoảng thời gian bận rộn nhất,bất quá dù bận rộn đến đâu hắn còn ứng phó qua được .
Người làm chuyện lặt vặt đương nhiên là không cần thiết .
Nhưng hắn chính là người quá thiện lương, quá mềm lòng, rất có tinh thần trọng nghĩa, mới có thể không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của em gái này nha!
“Như thế nào? Có muốn không?”
Uông Ngữ Mạt trừng mắt nhìn, chưa nghe rõ ý của hắn, kinh ngạc mở to mắt, không chút nghĩ ngợi địa lập tức gật đầu.”Được.”
Nhanh như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không có? Phương Nhĩ Kiệt không nhịn được lắc đầu.”Em gái,em không sợ anh là người xấu, bị anh lừa gạt sao?”
“A?” Uông Ngữ Mạt sửng sốt, ánh mắt mở thật to , dáng vẻ này giống như thật không có nghĩ tới, vẻ mặt không có hoài nghi trôi qua.
Trời ơi! Như vậy còn dám rời nhà trốn đi, người nhà cô bé là làm sao dạy cô bé nha? Một chút hoài nghi cũng không có.
“Nhưng, nhưng mà anh không giống người xấu nha!” Uông Ngữ Mạt nhỏ giọng mở miệng, đối với hắn lộ ra vẻ cười, “Em cảm thấy anh là người tốt.” Nói xong còn dùng lực gật đầu, giống như là vô cùng đồng ý lời của mình.
Trời ơi! Phương Nhĩ Kiệt không khỏi bật cười, nha đầu này thật đúng là khả ái, hắn không nhịn được đưa tay xoa đỉnh đầu củacô.”Em gái,em tên là gì?”
“Em không phải là em gái.” Uông Ngữ Mạt cong lên cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn mở miệng.”Em tên là Uông Ngữ Mạt, chú, còn chú thì sao?Chú tên là gì?” Hắn gọi cô là em gái,cô kia không thể làm gì khác phải sửa cách xưng hô gọi hắn là chú.
“Chú?” Phương Nhĩ Kiệt buồn cười nhướng mày, thấy cô nhìn hắn nhăn mặt mũi, khả ái đến làm cho người muốn dùng lực véo lấy cô, cho nên hắn đã hành động.
Mới vừa nhìn thấy cô xoay người chuẩn bị gọi điện thoại, tinh thần sa sút bóng lưng khom lại, mỗi bước ra một bước cũng làm cho vai của cô thấp xuống, thoạt nhìn rất đáng thương, hắn liền không nhịn được đồng tình, Ai ya! Hắn chính là quá thiện lương.
“Công tác của anh vừa lúc thiếu một người làm lặt vặt, không biết em có muốn tới làm hay không? Tiền lương không cao lắm, bất quá bao ăn bao ở.” Thịt trấn vừa lúc đến mùa hoa đào, lúc này du khách đang đông,cũng là khoảng thời gian bận rộn nhất,bất quá dù bận rộn đến đâu hắn còn ứng phó qua được .
Người làm chuyện lặt vặt đương nhiên là không cần thiết .
Nhưng hắn chính là người quá thiện lương, quá mềm lòng, rất có tinh thần trọng nghĩa, mới có thể không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của em gái này nha!
“Như thế nào? Có muốn không?”
Uông Ngữ Mạt trừng mắt nhìn, chưa nghe rõ ý của hắn, kinh ngạc mở to mắt, không chút nghĩ ngợi địa lập tức gật đầu.”Được.”
Nhanh như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không có? Phương Nhĩ Kiệt không nhịn được lắc đầu.”Em gái,em không sợ anh là người xấu, bị anh lừa gạt sao?”
“A?” Uông Ngữ Mạt sửng sốt, ánh mắt mở thật to , dáng vẻ này giống như thật không có nghĩ tới, vẻ mặt không có hoài nghi trôi qua.
Trời ơi! Như vậy còn dám rời nhà trốn đi, người nhà cô bé là làm sao dạy cô bé nha? Một chút hoài nghi cũng không có.
“Nhưng, nhưng mà anh không giống người xấu nha!” Uông Ngữ Mạt nhỏ giọng mở miệng, đối với hắn lộ ra vẻ cười, “Em cảm thấy anh là người tốt.” Nói xong còn dùng lực gật đầu, giống như là vô cùng đồng ý lời của mình.
Trời ơi! Phương Nhĩ Kiệt không khỏi bật cười, nha đầu này thật đúng là khả ái, hắn không nhịn được đưa tay xoa đỉnh đầu củacô.”Em gái,em tên là gì?”
“Em không phải là em gái.” Uông Ngữ Mạt cong lên cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn mở miệng.”Em tên là Uông Ngữ Mạt, chú, còn chú thì sao?Chú tên là gì?” Hắn gọi cô là em gái,cô kia không thể làm gì khác phải sửa cách xưng hô gọi hắn là chú.
“Chú?” Phương Nhĩ Kiệt buồn cười nhướng mày, thấy cô nhìn hắn nhăn mặt mũi, khả ái đến làm cho người muốn dùng lực véo lấy cô, cho nên hắn đã hành động.
/53
|