Lúc Gia Cát Tĩnh Trạch đau lòng, một bóng người chậm rãi tới gần hắn.
“Nếu không bỏ xuống được, vì sao không tranh thủ? Dù sao trong lòng của nàng cũng có vị trí của ngươi mà.”
Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy xoay người nhìn lại, có chút uấn giận, nhìn thấy Sở Mục Nhiên thì hắn có chút kinh ngạc, “Là ngươi!”
“Ừ.”
Gia Cát Tĩnh Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi sai rồi, trong lòng công chúa không có ta.”
Sở Mục Nhiên lắc đầu, thật tự tin, nói: “Nhất định có, bằng không nàng đã mặc kệ ngươi gả cho Đại công chúa có phải là tốt rồi không, cần gì phải đưa ngươi về Hi thành để tìm phiền toái! Tuy rằng ta không dám nói bản thân mình rất hiểu về công chúa, nhưng mà ở chung mấy ngày nay ta cũng nhìn ra được, công chúa không phải là người có lòng dạ ác độc, nhưng mà, cũng không phải dạng tiểu nữ nhân có lòng dạ Bồ tác, nếu như là người mà nàng không thèm để ý, nàng cũng sẽ không phí tâm tư đi chú ý nhiều.”
Lời nói này làm cho lòng của Gia Cát Tĩnh Trạch hơi hơi dấy lên một chút lửa nóng, thật sự có một chút vị trí của hắn sao? Kỳ thật, hắn cũng không mong muốn nhiều, thật sự không nhiều lắm......
“Đêm nay ta sẽ làm cho công chúa ngủ lại trong viện của ta, ngươi cũng đến đấy đi!”
Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy thì sửng sốt, nhìn hắn, cảm giác không thể tin được, “Ngươi nói cái gì hả?”
Sở Mục Nhiên trợn mắt, hắn muốn làm chuyện tốt cũng không được à, nhún nhún vai, “Ngươi nói đi, tại nhìn ngươi đáng thương, muốn giúp ngươi một chút thôi mà!”
Không ngờ Gia Cát Tĩnh Trạch lại đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa ta và công chúa, không cần người ngoài nhúng tay vào, nếu Sở công tử đã trở thành sườn phu của công chúa, thì tất cả nên suy nghĩ vì công chúa!”
“Ha ha, tính tình thật lớn nha! Nếu nên vì nàng mà suy nghĩ, vậy lúc trước, sao ngươi lại phản bội nàng?”
Lời nói của Sở Mục Nhiên giống như một cây đao cắm thật sâu vào trong lòng Gia Cát Tĩnh Trạch, đau đớn nhưng không cách nào để phát tiết. Hắn giống như có chút không thể chịu nổi đưa tay lên che ngực mình, xoay người cố gắng rời đi.
Nhìn bóng dáng tịch mịch lại có chút buồn bã của hắn, Sở Mục Nhiên khe khẽ thở dài, tứ đại mĩ nam của Nhai Nữ quốc, bất quá cũng có thế!
Xoay người. Tức thì cứng người lại, “Công chúa, người --”
“Ta làm sao hả?” Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn hắn. Sắc mặt rất là ôn nhu, nhưng mà, Sở Mục Nhiên thấy trong sự ôn nhu này có vô số cạm bẫy đang chờ hắn nhảy vào.
Không hiểu sao tim hắn đập thật nhanh.“Công chúa. Người nhìn ta như vậy là muốn gì à?”
Thần Tịch buồn cười, “Ngươi nói thử xem?”
“Ha ha, nếu công chúa muốn viên phòng, Mục Nhiên rất thích ý...... “A --”
Sở Mục Nhiên giơ chân, đau quá! Vô cùng ai oán nhìn Thần Tịch, “Công chúa, người thật nham hiểm, cho dù vừa rồi ta không cẩn thận kích thích Gia Cát Tĩnh Trạch một chút. Người cũng không nên chừng phạt ta như vậy chứ!”
Ánh mắt Thần Tịch ám trầm, “Đừng chọc hắn, đối với hắn ta tự có chủ trương!”
“Vì sao?” Sở Mục Nhiên giống như thật ghen tỵ. Mếu máo nói: “Vì sao công chúa cứ hướng về hắn chứ? Chẳng lẽ ta không bằng hắn sao?”
“Vấn đề này không liên quan tới nhau, ngươi là ngươi. Hắn là hắn, dù sao ngươi không được trêu chọc hắn!” Thần Tịch không hiểu sao khi nghĩ tới bóng dáng bi thương kia, lòng của nàng hơi hơi
“Nếu không bỏ xuống được, vì sao không tranh thủ? Dù sao trong lòng của nàng cũng có vị trí của ngươi mà.”
Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy xoay người nhìn lại, có chút uấn giận, nhìn thấy Sở Mục Nhiên thì hắn có chút kinh ngạc, “Là ngươi!”
“Ừ.”
Gia Cát Tĩnh Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi sai rồi, trong lòng công chúa không có ta.”
Sở Mục Nhiên lắc đầu, thật tự tin, nói: “Nhất định có, bằng không nàng đã mặc kệ ngươi gả cho Đại công chúa có phải là tốt rồi không, cần gì phải đưa ngươi về Hi thành để tìm phiền toái! Tuy rằng ta không dám nói bản thân mình rất hiểu về công chúa, nhưng mà ở chung mấy ngày nay ta cũng nhìn ra được, công chúa không phải là người có lòng dạ ác độc, nhưng mà, cũng không phải dạng tiểu nữ nhân có lòng dạ Bồ tác, nếu như là người mà nàng không thèm để ý, nàng cũng sẽ không phí tâm tư đi chú ý nhiều.”
Lời nói này làm cho lòng của Gia Cát Tĩnh Trạch hơi hơi dấy lên một chút lửa nóng, thật sự có một chút vị trí của hắn sao? Kỳ thật, hắn cũng không mong muốn nhiều, thật sự không nhiều lắm......
“Đêm nay ta sẽ làm cho công chúa ngủ lại trong viện của ta, ngươi cũng đến đấy đi!”
Gia Cát Tĩnh Trạch nghe vậy thì sửng sốt, nhìn hắn, cảm giác không thể tin được, “Ngươi nói cái gì hả?”
Sở Mục Nhiên trợn mắt, hắn muốn làm chuyện tốt cũng không được à, nhún nhún vai, “Ngươi nói đi, tại nhìn ngươi đáng thương, muốn giúp ngươi một chút thôi mà!”
Không ngờ Gia Cát Tĩnh Trạch lại đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa ta và công chúa, không cần người ngoài nhúng tay vào, nếu Sở công tử đã trở thành sườn phu của công chúa, thì tất cả nên suy nghĩ vì công chúa!”
“Ha ha, tính tình thật lớn nha! Nếu nên vì nàng mà suy nghĩ, vậy lúc trước, sao ngươi lại phản bội nàng?”
Lời nói của Sở Mục Nhiên giống như một cây đao cắm thật sâu vào trong lòng Gia Cát Tĩnh Trạch, đau đớn nhưng không cách nào để phát tiết. Hắn giống như có chút không thể chịu nổi đưa tay lên che ngực mình, xoay người cố gắng rời đi.
Nhìn bóng dáng tịch mịch lại có chút buồn bã của hắn, Sở Mục Nhiên khe khẽ thở dài, tứ đại mĩ nam của Nhai Nữ quốc, bất quá cũng có thế!
Xoay người. Tức thì cứng người lại, “Công chúa, người --”
“Ta làm sao hả?” Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn hắn. Sắc mặt rất là ôn nhu, nhưng mà, Sở Mục Nhiên thấy trong sự ôn nhu này có vô số cạm bẫy đang chờ hắn nhảy vào.
Không hiểu sao tim hắn đập thật nhanh.“Công chúa. Người nhìn ta như vậy là muốn gì à?”
Thần Tịch buồn cười, “Ngươi nói thử xem?”
“Ha ha, nếu công chúa muốn viên phòng, Mục Nhiên rất thích ý...... “A --”
Sở Mục Nhiên giơ chân, đau quá! Vô cùng ai oán nhìn Thần Tịch, “Công chúa, người thật nham hiểm, cho dù vừa rồi ta không cẩn thận kích thích Gia Cát Tĩnh Trạch một chút. Người cũng không nên chừng phạt ta như vậy chứ!”
Ánh mắt Thần Tịch ám trầm, “Đừng chọc hắn, đối với hắn ta tự có chủ trương!”
“Vì sao?” Sở Mục Nhiên giống như thật ghen tỵ. Mếu máo nói: “Vì sao công chúa cứ hướng về hắn chứ? Chẳng lẽ ta không bằng hắn sao?”
“Vấn đề này không liên quan tới nhau, ngươi là ngươi. Hắn là hắn, dù sao ngươi không được trêu chọc hắn!” Thần Tịch không hiểu sao khi nghĩ tới bóng dáng bi thương kia, lòng của nàng hơi hơi
/192
|