Edit: Phạm Mai
Tiêu Băng vừa lòng nhìn nàng uống hết thuốc, lại đỡ nàng nằm lại lên giường, “Công chúa, quân y nói mấy ngày này người nên nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần ra gió.”
“Ta chỉ là cảm mạo mà thôi, không cần phải làm nghiêm trọng như vậy, ngươi đi quân doanh quản lý mọi việc đi, có tình huống gì xảy ra thì trở về nói cho ta biết.”
Đây là muốn đuổi hắn đi quân doanh làm việc hay sao? Ánh mắt Tiêu Băng trầm xuống: “Công chúa, ta vẫn muốn hỏi ngươi một sự kiện.”
“Nói.”
“Vì sao tìm Liễu Văn Hoa cùng Hoa Tử Huyễn hợp tác? Hai người bọn họ ngươi xác định rằng có thể tin tưởng sao?”
Ánh mắt Thần Tịch lạnh lùng, làm sao hắn lại biết? Là giám thị nàng hay chỉ là đoán thôi?
Tiêu Băng nhìn thấy nghi ngờ của nàng hừ nhẹ một tiếng, “Công chúa nghĩ việc mình đang làm là thực bí mật sao? Chỉ cần người nào chú ý sẽ nhìn ra được công chúa tiếp đãi Liễu Văn Hoa cùng Hoa Tử Huyễn tất nhiên là có chuyện cần làm, bằng không, lấy thân phận của công chúa, làm gì phải đối với hai người kia có sắc mặt như thế!”
Ách! Thì ra là thế, bất quá nàng chỉ lấy tâm trạng bình thường mà tiếp đãi, lại quên Xích Dương công chúa vốn bản tính ngạo mạn, ai, quên đi, cứ để cho bọn họ đoán đi.
Gặp sắc mặt Thần Tịch lơ đễnh sắc mặt Tiêu Băng càng thêm âm trầm, nàng dốt cuộc có biết nếu nàng cứ làm như vậy sẽ mang đến hậu quả gì? Nếu bị người khác có ý xấu truyền ra, nói nàng đường đường công chúa lại cùng với người trong giang hồ có qua lại, chỉ sợ Nữ hoàng sẽ nghi kị nàng ngày càng trầm trọng mà thôi.
“Chuyện tình liên quan đến bọn họ ngươi không cần nghĩ nhiều, ta sẽ xử lý tốt.”
“Xin hỏi công chúa tính xử lý như thế nào, nếu Nữ hoàng hỏi quan hệ giữa người và bọn họ, thân phận bọn họ, người phải nói như thế nào?”
Nữ hoàng?
Thần Tịch nhìn hắn một cái, không khỏi âm thầm nở lên một nụ cười nhạo, nguyên lai hắn thật đúng là có chút quan tâm tới nàng nha. Nữ hoàng hỏi, nàng nếu nói thẳng nhất định sẽ làm Nữ hoàng nghi kỵ, nếu nói dối thì chính là khi quân. Dù nói như thế nào cũng không vừa lòng.
Nhưng người bình thường có thể biết được thân phận thật sự của Hoa Tử Huyễn cùng với Liễu Văn Hoa sao? Nàng nghĩ là sẽ không, bất quá. Nhìn thái độ Hoàng Phủ Cảnh Hạo đối với Hoa Tử Huyễn , hắn hẳn là biết, về phần Tiêu Băng, đại khái cũng biết đi!
Cho nên nói phu thị bên cạnh nàng người người đều không phải là bình thường a, muốn lừa bọn họ đều khó khăn. Không biết Gia Cát Tĩnh Trạch có phải cũng xác định được thân phận Hoa Tử Huyễn hay không?
“Công chúa, ngươi buông tha Đại công tử có phải bởi vì lần lửa cháy đó hắn xả thân đi vào cứu ngươi?”
Tựa hồ có thể nhìn thấu những điều trong lòng nàng Tiêu Băng thực đột ngột dời đi đề tài, nghe vậy Thần Tịch đầu tiên là sửng sốt, lập tức mỉm cười, thực thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy. Mặc kệ thế nào, lần đó là hắn xả thân vào cứu. Cho nên ta buông tha cho hắn phản bội lần này; Ngươi cũng giống như vậy, bởi vì ngươi cũng đến lần đó, cho nên ta đem chuyện lúc trước thiếu chút nữa ngươi làm cho ta nghẹn chết ở trong hồ bỏ qua cho ngươi.”
Tiêu Băng tức giận trừng mắt nhìn nàng, rõ ràng hắn đã nói lần đó là nàng tự làm tự chịu, vì sao còn muốn tính lên đầu hắn! Nghĩ đến một sự kiện khác hắn phiền lòng nhìn nàng, “Quên đi, cứ theo công chúa mà nói đi, bất quá có một việc tất yếu nhắc nhở ngươi. Tháng sau chính là sinh nhật Nữ hoàng. Đến lúc đó công chúa hẳn là vào kinh cấp Nữ hoàng chúc thọ.”
Chúc thọ? Thần Tịch cảm giác cái mũi ngứa, chạy nhanh cầm lấy khăn tay chùi một chút, cảm mạo chảy nước mũi thật là không thoải mái chút nào. Tiêu Băng nhìn động tác không chút kiêng kị nào của nàng liền dời đi tầm mắt, hắn cũng không thể xác định được trong lòng công chúa đối với Nữ hoàng có hận hay không?
Chùi xong cái mũi, cảm giác thư thái, Thần Tịch mới không chút để ý giương mắt nhìn về phía hắn: “Vừa rồi ngươi nói cái gì đâu?”
“Nữ hoàng thọ yến.”
“Nga, Nữ hoàng muốn sinh nhật a, nhắc tới sinh nhật ta còn muốn hỏi một câu, sinh nhật ta là khi nào nha, ta đều quên mất!”
“Hai mươi lăm tháng năm là sinh nhật công chúa, còn Nữ hoàng là ngày hai mươi tháng mười một, Đại công chúa là ngày một tháng tám.”
“Nga, nói như vậy sinh nhật năm nay của ta đã qua?”
“Đúng vậy.”
Thần Tịch tiếc nuối thở dài, “Đáng tiếc a, bỏ lỡ mùa thu lễ.”
Ai! Chuyện hắn nói để nàng thông suốt chính là chuyện này?
Thần Tịch nhìn sắc mặt Tiêu Băng ngày càng đen nở nụ cười, “Được rồi, ta chỉ là nói giỡn, lễ vật ngươi đi chuẩn bị đi, dù sao ta cái gì cũng quên, cũng không biết chọn lễ vật gì mới tốt.”
“Là, ta hiểu được.”
“Ân, còn có Đại công chúa, lần sau đến phiên nàng sinh nhật ngươi cũng giúp ta chọn lễ vật đưa đi, không cần hỏi ta, lễ vật không cần rất quý trọng, tỏ vẻ thành ý một chút là được, không phải có câu tên là ‘lễ khinh tình ý trọng’ sao!”
“Là.”
Công đạo xong rồi Thần Tịch duỗi thân người, đánh cái ngáp, “Được rồi, ngươi đi làm việc đi, ta ngủ một hồi, mệt nhọc.”
Thần Tịch lập tức hướng giường lớn bước đi, còn không có nằm xuống lại nghe được gã sai vặt báo lại: “Công chúa, Hoàng Phủ công tử đã trở lại.”
“Ngượng ngùng, ta mệt nhọc, ngủ một giấc trước, mặc kệ có chuyện gì đều nói sau đi!”
“Công chúa --”
Gã sai vặt kinh ngạc nhìn bóng dáng Thần Tịch, công chúa không mong gặp Hoàng Phủ công tử?
Tiêu Băng vẫy vẫy tay, “Đi xuống sửa sang một chút nơi ở của Hoàng Phủ công tử đi, thân thể công chúa có bệnh nhẹ, chờ có tinh thần lại triệu kiến Hoàng Phủ công tử.”
“Là.” Gã sai vặt có chút buồn bực rời đi.
Trong những năm Xích Dương công chúa không ở đây, hết thảy công việc Hi thành đều là Hoàng Phủ Cảnh Hạo tự mình xử lý, hơn nữa còn làm rất tốt, cho nên danh tiếng Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở Hi thành là tốt lắm. Trên cơ bản là nhân vật đứng hàng đầu tiên, sau khi Xích Dương công chúa trở về Hi thành dân chúng mặc dù có nhận thức, nhưng là ở trong lòng bọn họ Hoàng Phủ Cảnh Hạo là không người nào có thể thay thế,
Người trong phủ công chúa cũng giống như vậy, luôn luôn tôn kính Hoàng Phủ Cảnh Hạo, rồi đột nhiên phát giác Xích Dương công chúa đối với Hoàng Phủ Cảnh Hạo không có chút nào quan tâm tất nhiên trong lòng bọn họ xuất hiện bất mãn.
Tiêu Băng tất nhiên cũng thấy được thần sắc gã sai vặt, bất quá nhất thời hắn cũng không có biện pháp thay đổi cái tình trạng này. Đi ra chính viện tâm tình hắn có chút trầm trọng, cho dù Xích Dương công chúa cự tuyệt để cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo trở thành chính phu, nhưng là lực ảnh hưởng Hoàng Phủ Cảnh Hạo vẫn như trước.
“Tứ công tử, “
Vẻ mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh nhạt như trước xuất hiện ở trước mặt Tiêu Băng, sắc mặt của hắn giống như chưa từng xảy ra bất kì chuyện gì, cũng không có vẻ mặt suy sút khi bị đem tặng cho người khác, hay là cảm giác mất mát.
Tiêu Băng đánh giá hắn một lát liền âm thầm cười nhạo, quả nhiên là tu vi không đồng nhất!“Hoàng Phủ công tử đã trở lại, “
“Ân, dạo gần đây tốt?”
“Rất tốt, bất quá hôm qua cùng công chúa phao một chút nước lạnh, ta là không có việc gì, bất quá công chúa thụ hàn, nay bị ốm nằm trên giường, ngươi muốn đi xem hay không?”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngạc nhiên nhìn Tiêu Băng liếc mắt một cái, lập tức cười nhẹ, lắc đầu, “Nói vậy chắc ngươi đã xem qua tình trạng của công chúa, ta tạm thời sẽ không đi quấy rầy công chúa nghỉ ngơi.”
“Cũng tốt, ta nghe nói Đại công chúa tựa hồ muốn cho ngươi trở thành chính phu công chúa nhà chúng ta, không biết tin tức này là thật hay giả?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo cứng đờ, đối với Tiêu Băng ngay trước mặt nói thẳng như thế có chút ngạc nhiên, ở bên trong ấn tượng của hắn Tiêu Băng đối Xích Dương công chúa là luôn luôn rất lạnh nhạt, lần này là xảy ra chuyện gì?
Mà trong viện hộ vệ cùng nha hoàn đứng cửa vô tình nghe được cái tin tức này đều giật mình, Hoàng Phủ công tử muốn cùng Xích Dương công chúa ở cùng nhau? Công chúa có sáu cái phu thị, còn muốn chiếm lấy Hoàng Phủ công tử?
Không ít nha hoàn trong lòng đều có tiếc nuối, Hoàng Phủ công tử tốt như vậy làm sao lại dừng ở trên tay Xích Dương công chúa đây?
Ánh mắt Tiêu Băng lạnh lùng đảo qua những hạ nhân bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện này không được loạn truyền, đang thời gian công chúa dưỡng bệnh, không cần quấy rầy cảm xúc công chúa. Nếu có người lén đi nghị luận, đều bị đánh hai mươi đại bản rồi đuổi ra khỏi phủ công chúa.”
“Là.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo hờ hững cười, “Tứ công tử không cần lo lắng, mặc kệ ta là thân phận nào, cũng sẽ không ảnh hưởng tới vài vị công tử các người.”
Hừ, để cho ngươi kiêu ngạo một chút đi, Đại công chúa thật đáng đánh khi tính chuyện này, nhưng Xích Dương công chúa bây giờ đã không phải một người hồ nháo giống như trước kia, để xem các nàng có cái năng lực gì đi!
Tiêu Băng vừa lòng nhìn nàng uống hết thuốc, lại đỡ nàng nằm lại lên giường, “Công chúa, quân y nói mấy ngày này người nên nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần ra gió.”
“Ta chỉ là cảm mạo mà thôi, không cần phải làm nghiêm trọng như vậy, ngươi đi quân doanh quản lý mọi việc đi, có tình huống gì xảy ra thì trở về nói cho ta biết.”
Đây là muốn đuổi hắn đi quân doanh làm việc hay sao? Ánh mắt Tiêu Băng trầm xuống: “Công chúa, ta vẫn muốn hỏi ngươi một sự kiện.”
“Nói.”
“Vì sao tìm Liễu Văn Hoa cùng Hoa Tử Huyễn hợp tác? Hai người bọn họ ngươi xác định rằng có thể tin tưởng sao?”
Ánh mắt Thần Tịch lạnh lùng, làm sao hắn lại biết? Là giám thị nàng hay chỉ là đoán thôi?
Tiêu Băng nhìn thấy nghi ngờ của nàng hừ nhẹ một tiếng, “Công chúa nghĩ việc mình đang làm là thực bí mật sao? Chỉ cần người nào chú ý sẽ nhìn ra được công chúa tiếp đãi Liễu Văn Hoa cùng Hoa Tử Huyễn tất nhiên là có chuyện cần làm, bằng không, lấy thân phận của công chúa, làm gì phải đối với hai người kia có sắc mặt như thế!”
Ách! Thì ra là thế, bất quá nàng chỉ lấy tâm trạng bình thường mà tiếp đãi, lại quên Xích Dương công chúa vốn bản tính ngạo mạn, ai, quên đi, cứ để cho bọn họ đoán đi.
Gặp sắc mặt Thần Tịch lơ đễnh sắc mặt Tiêu Băng càng thêm âm trầm, nàng dốt cuộc có biết nếu nàng cứ làm như vậy sẽ mang đến hậu quả gì? Nếu bị người khác có ý xấu truyền ra, nói nàng đường đường công chúa lại cùng với người trong giang hồ có qua lại, chỉ sợ Nữ hoàng sẽ nghi kị nàng ngày càng trầm trọng mà thôi.
“Chuyện tình liên quan đến bọn họ ngươi không cần nghĩ nhiều, ta sẽ xử lý tốt.”
“Xin hỏi công chúa tính xử lý như thế nào, nếu Nữ hoàng hỏi quan hệ giữa người và bọn họ, thân phận bọn họ, người phải nói như thế nào?”
Nữ hoàng?
Thần Tịch nhìn hắn một cái, không khỏi âm thầm nở lên một nụ cười nhạo, nguyên lai hắn thật đúng là có chút quan tâm tới nàng nha. Nữ hoàng hỏi, nàng nếu nói thẳng nhất định sẽ làm Nữ hoàng nghi kỵ, nếu nói dối thì chính là khi quân. Dù nói như thế nào cũng không vừa lòng.
Nhưng người bình thường có thể biết được thân phận thật sự của Hoa Tử Huyễn cùng với Liễu Văn Hoa sao? Nàng nghĩ là sẽ không, bất quá. Nhìn thái độ Hoàng Phủ Cảnh Hạo đối với Hoa Tử Huyễn , hắn hẳn là biết, về phần Tiêu Băng, đại khái cũng biết đi!
Cho nên nói phu thị bên cạnh nàng người người đều không phải là bình thường a, muốn lừa bọn họ đều khó khăn. Không biết Gia Cát Tĩnh Trạch có phải cũng xác định được thân phận Hoa Tử Huyễn hay không?
“Công chúa, ngươi buông tha Đại công tử có phải bởi vì lần lửa cháy đó hắn xả thân đi vào cứu ngươi?”
Tựa hồ có thể nhìn thấu những điều trong lòng nàng Tiêu Băng thực đột ngột dời đi đề tài, nghe vậy Thần Tịch đầu tiên là sửng sốt, lập tức mỉm cười, thực thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy. Mặc kệ thế nào, lần đó là hắn xả thân vào cứu. Cho nên ta buông tha cho hắn phản bội lần này; Ngươi cũng giống như vậy, bởi vì ngươi cũng đến lần đó, cho nên ta đem chuyện lúc trước thiếu chút nữa ngươi làm cho ta nghẹn chết ở trong hồ bỏ qua cho ngươi.”
Tiêu Băng tức giận trừng mắt nhìn nàng, rõ ràng hắn đã nói lần đó là nàng tự làm tự chịu, vì sao còn muốn tính lên đầu hắn! Nghĩ đến một sự kiện khác hắn phiền lòng nhìn nàng, “Quên đi, cứ theo công chúa mà nói đi, bất quá có một việc tất yếu nhắc nhở ngươi. Tháng sau chính là sinh nhật Nữ hoàng. Đến lúc đó công chúa hẳn là vào kinh cấp Nữ hoàng chúc thọ.”
Chúc thọ? Thần Tịch cảm giác cái mũi ngứa, chạy nhanh cầm lấy khăn tay chùi một chút, cảm mạo chảy nước mũi thật là không thoải mái chút nào. Tiêu Băng nhìn động tác không chút kiêng kị nào của nàng liền dời đi tầm mắt, hắn cũng không thể xác định được trong lòng công chúa đối với Nữ hoàng có hận hay không?
Chùi xong cái mũi, cảm giác thư thái, Thần Tịch mới không chút để ý giương mắt nhìn về phía hắn: “Vừa rồi ngươi nói cái gì đâu?”
“Nữ hoàng thọ yến.”
“Nga, Nữ hoàng muốn sinh nhật a, nhắc tới sinh nhật ta còn muốn hỏi một câu, sinh nhật ta là khi nào nha, ta đều quên mất!”
“Hai mươi lăm tháng năm là sinh nhật công chúa, còn Nữ hoàng là ngày hai mươi tháng mười một, Đại công chúa là ngày một tháng tám.”
“Nga, nói như vậy sinh nhật năm nay của ta đã qua?”
“Đúng vậy.”
Thần Tịch tiếc nuối thở dài, “Đáng tiếc a, bỏ lỡ mùa thu lễ.”
Ai! Chuyện hắn nói để nàng thông suốt chính là chuyện này?
Thần Tịch nhìn sắc mặt Tiêu Băng ngày càng đen nở nụ cười, “Được rồi, ta chỉ là nói giỡn, lễ vật ngươi đi chuẩn bị đi, dù sao ta cái gì cũng quên, cũng không biết chọn lễ vật gì mới tốt.”
“Là, ta hiểu được.”
“Ân, còn có Đại công chúa, lần sau đến phiên nàng sinh nhật ngươi cũng giúp ta chọn lễ vật đưa đi, không cần hỏi ta, lễ vật không cần rất quý trọng, tỏ vẻ thành ý một chút là được, không phải có câu tên là ‘lễ khinh tình ý trọng’ sao!”
“Là.”
Công đạo xong rồi Thần Tịch duỗi thân người, đánh cái ngáp, “Được rồi, ngươi đi làm việc đi, ta ngủ một hồi, mệt nhọc.”
Thần Tịch lập tức hướng giường lớn bước đi, còn không có nằm xuống lại nghe được gã sai vặt báo lại: “Công chúa, Hoàng Phủ công tử đã trở lại.”
“Ngượng ngùng, ta mệt nhọc, ngủ một giấc trước, mặc kệ có chuyện gì đều nói sau đi!”
“Công chúa --”
Gã sai vặt kinh ngạc nhìn bóng dáng Thần Tịch, công chúa không mong gặp Hoàng Phủ công tử?
Tiêu Băng vẫy vẫy tay, “Đi xuống sửa sang một chút nơi ở của Hoàng Phủ công tử đi, thân thể công chúa có bệnh nhẹ, chờ có tinh thần lại triệu kiến Hoàng Phủ công tử.”
“Là.” Gã sai vặt có chút buồn bực rời đi.
Trong những năm Xích Dương công chúa không ở đây, hết thảy công việc Hi thành đều là Hoàng Phủ Cảnh Hạo tự mình xử lý, hơn nữa còn làm rất tốt, cho nên danh tiếng Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở Hi thành là tốt lắm. Trên cơ bản là nhân vật đứng hàng đầu tiên, sau khi Xích Dương công chúa trở về Hi thành dân chúng mặc dù có nhận thức, nhưng là ở trong lòng bọn họ Hoàng Phủ Cảnh Hạo là không người nào có thể thay thế,
Người trong phủ công chúa cũng giống như vậy, luôn luôn tôn kính Hoàng Phủ Cảnh Hạo, rồi đột nhiên phát giác Xích Dương công chúa đối với Hoàng Phủ Cảnh Hạo không có chút nào quan tâm tất nhiên trong lòng bọn họ xuất hiện bất mãn.
Tiêu Băng tất nhiên cũng thấy được thần sắc gã sai vặt, bất quá nhất thời hắn cũng không có biện pháp thay đổi cái tình trạng này. Đi ra chính viện tâm tình hắn có chút trầm trọng, cho dù Xích Dương công chúa cự tuyệt để cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo trở thành chính phu, nhưng là lực ảnh hưởng Hoàng Phủ Cảnh Hạo vẫn như trước.
“Tứ công tử, “
Vẻ mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh nhạt như trước xuất hiện ở trước mặt Tiêu Băng, sắc mặt của hắn giống như chưa từng xảy ra bất kì chuyện gì, cũng không có vẻ mặt suy sút khi bị đem tặng cho người khác, hay là cảm giác mất mát.
Tiêu Băng đánh giá hắn một lát liền âm thầm cười nhạo, quả nhiên là tu vi không đồng nhất!“Hoàng Phủ công tử đã trở lại, “
“Ân, dạo gần đây tốt?”
“Rất tốt, bất quá hôm qua cùng công chúa phao một chút nước lạnh, ta là không có việc gì, bất quá công chúa thụ hàn, nay bị ốm nằm trên giường, ngươi muốn đi xem hay không?”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngạc nhiên nhìn Tiêu Băng liếc mắt một cái, lập tức cười nhẹ, lắc đầu, “Nói vậy chắc ngươi đã xem qua tình trạng của công chúa, ta tạm thời sẽ không đi quấy rầy công chúa nghỉ ngơi.”
“Cũng tốt, ta nghe nói Đại công chúa tựa hồ muốn cho ngươi trở thành chính phu công chúa nhà chúng ta, không biết tin tức này là thật hay giả?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo cứng đờ, đối với Tiêu Băng ngay trước mặt nói thẳng như thế có chút ngạc nhiên, ở bên trong ấn tượng của hắn Tiêu Băng đối Xích Dương công chúa là luôn luôn rất lạnh nhạt, lần này là xảy ra chuyện gì?
Mà trong viện hộ vệ cùng nha hoàn đứng cửa vô tình nghe được cái tin tức này đều giật mình, Hoàng Phủ công tử muốn cùng Xích Dương công chúa ở cùng nhau? Công chúa có sáu cái phu thị, còn muốn chiếm lấy Hoàng Phủ công tử?
Không ít nha hoàn trong lòng đều có tiếc nuối, Hoàng Phủ công tử tốt như vậy làm sao lại dừng ở trên tay Xích Dương công chúa đây?
Ánh mắt Tiêu Băng lạnh lùng đảo qua những hạ nhân bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Chuyện này không được loạn truyền, đang thời gian công chúa dưỡng bệnh, không cần quấy rầy cảm xúc công chúa. Nếu có người lén đi nghị luận, đều bị đánh hai mươi đại bản rồi đuổi ra khỏi phủ công chúa.”
“Là.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo hờ hững cười, “Tứ công tử không cần lo lắng, mặc kệ ta là thân phận nào, cũng sẽ không ảnh hưởng tới vài vị công tử các người.”
Hừ, để cho ngươi kiêu ngạo một chút đi, Đại công chúa thật đáng đánh khi tính chuyện này, nhưng Xích Dương công chúa bây giờ đã không phải một người hồ nháo giống như trước kia, để xem các nàng có cái năng lực gì đi!
/192
|