Edit: Phạm Mai
Sau khi trả lời Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Thần Tịch đi ra ngoài, nhất thời hấp dẫn ánh mắt người Triệu gia: Người nam mặc một kiện y phục màu lam nhạt bình thường, tóc cũng chỉ dùng một cái khăn cùng màu cố định, trang phục như vậy, không có một chút nào đặc biệt, rõ ràng thực bình thường, nhưng khi hắn cười nhẹ, lại khiến cho người ta nhìn vào ngây người.
Mà nữ tử thì càng nổi bật, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú, sợi tóc đen thùi làm cho người ta nghĩ giống như được họa mà ra tán ở trên vai, đôi mắt giống như ngọc bích đang nhìn lại đây...... Chỉ thấy nàng bước từng bước chậm rãi đi tới, tươi đẹp thánh khiết, dáng vẻ giống như của trời. Hiện lên trong mắt mọi người một thân thuần trắng, bất phàm như thế!
Trong nông thôn thế này, xác thực không có gặp qua mỹ nhân xuất sắc như thế, mọi người Triệu gia nhìn xem đến ngây người.
Cho đến khi lão bà bà khụ hai tiếng mọi người mới bừng tỉnh, Triệu đại thẩm trừng mắt nhìn trượng phu nhà mình liếc mắt một cái, cười hô: “Quả nhiên là một cái mỹ nhân, trách không được Cảnh công tử đau nàng như vậy, ngồi ngồi, mời ngồi, cơm rau dưa, thỉnh Cảnh phu nhân không cần ghét bỏ.”
Thần Tịch mỉm cười: “Vất vả Triệu đại thẩm xuống bếp, làm sao có thể ghét bỏ.”
Vì thế một bàn chin người ngồi xuống im lặng ăn cơm, thời điểm Thần Tịch ăn cơm thích im lặng, nàng không nói lời nào, người Triệu gia tự nhiên cũng không mở miệng nói loạn, vì thế liền trầm mặc trải qua một bữa ăn tối.
Cơm chiều qua đi, mặt trăng đã muốn lên cao.
Thần Tịch nhìn thoáng qua ánh trăng trên cao, đêm nay trăng là nữa vòng, cảnh trí vẫn là không sai.
“Ta muốn đi ra ngoài một chút.”
Lão bà bà liếc Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt một cái, “Cảnh Hạo, ngươi đi cùng Tịch Nhi, trời tối không có đèn coi chừng ngã!”
“Là.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Thần Tịch đi ra khỏi cửa Triệu gia, hai người một trước một sau tiêu sái đi trên một con đường nhỏ. Ban đêm nông thôn thập phần im lặng.
Thôn xóm này được kêu là thôn Triệu gia, đại bộ phân gia đình trong thôn đều mang họ Triệu. Đương nhiên, dòng họ khác cũng có, bất quá nhân sổ ít.
Đi tới phía trước bỗng nhiên Thần Tịch dừng cước bộ, nhíu mày nói: “Có muỗi!”
Ngạch! Hoàng Phủ Cảnh Hạo bất đắc dĩ, “Tất nhiên như thế, chúng ta trở về đi, ngày mai đi vào trong trấn, mua chút huân hương mang về.”
“Được rồi!”
Thần Tịch đáng tiếc nhìn thoáng qua điểm cuối của đoạn đường nhỏ, nghĩ rằng ngày mai lại đi đi.
Hai người trở lại ngôi nhà Triệu gia. Nhìn đến năm người Triệu gia đều ở trong sân nhìn trăng rằm, người một nhà hoà thuận vui vẻ cùng nhau nói chuyện phiếm. Đơn giản là nói hôm nay ra cửa nhìn thấy ai, đã xảy ra sự tình gì.
Nhìn thấy hai người Thần Tịch trở về Triệu đại thẩm cười nói: “Cảnh công tử, Cảnh phu nhân, các ngươi đã trở lại?”
“Ân, mệt mỏi, chúng ta đi nghỉ ngơi, Triệu đại thẩm mọi người chậm rãi tán gẫu.”
“Ôi chao, hảo.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Thần Tịch đi vào phòng. Đóng cửa lại. Chợt nghe đến trong viện truyền đến tiếng Triệu đại thẩm nói nhỏ: “Cha đứa nhỏ, ngươi xem Cảnh công tử người ta thật quan tâm phu nhân của hắn nha!”
“Đúng vậy, nhìn nàng thật giống như tiểu thư con nhà giàu có vậy. Mẹ đứa nhỏ, bọn họ thật sự từ trong núi đi ra?”
“Ta đâu có biết a, dù sao bọn họ nói như vậy. Quản bọn họ đến từ đâu, dù sao cho bạc, có cái quan hệ gì, chỉ cần bọn họ không hại nhà chúng ta là được rồi.”
......
Thần Tịch nằm ở trên giường lẳng lặng nghe, nghĩ đến cuộc sống gia đình bình thường như vậy nàng thật sự rất chờ mong, thực hy vọng có một ngày người nhà của mình cũng có thể vây quanh lại ở cùng một chỗ như thế, ngồi ở trong viện nói chuyện phiếm, tùy tiện nói chút điều gì cũng tốt, hay là chuyện nhà.
Nhưng, nàng chưa từng được trải nghiệm qua.
Hơi hơi thở dài, nàng nghiêng người ngủ, cảm giác Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhẹ đắp cho nàng cái chăn mỏng, sau đó im lặng nằm ở bên ngoài, không bao lâu liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Thần Tịch cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ, một đêm vô mộng, thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện Hoàng Phủ Cảnh Hạo đã không có ở bên cạnh, tùy ý cột chắc tóc đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy lão bà bà ngồi trong sân, đang giúp rửa rau.
Nhìn thấy nàng đi ra cười hỏi: “Tịch Nhi, đêm qua ngủ ngon giấc không?”
“Tốt lắm, bà nội thì sao?”
“Cũng không sai a, gia gia ngươi cùng Cảnh Hạo đi lên núi săn thú.”
“Nga.”
Lão bà bà hòa ái nhìn nàng nói: “Giếng nước ở bên kia, đi nhanh rửa mặt đi, đợi chút xíu sẽ ăn điểm tâm!”
“Vâng.”
Thần Tịch đi đến cái giếng, nhìn nhìn giếng nước, thực cổ a, tay cầm lấy xô gỗ. Kỳ thật trong nông thôn ở hiện đại cũng có giếng nước, bất quá hiện đại nếu múc nước cũng là dùng xô thiếc hoặc là nhựa để múc, nên nó nhẹ đi rất nhiều, không giống xô gỗ cồng kềnh như vậy.
Lấy tay cởi ra dây thừng quang xô gỗ xuống giếng, cầm dây thừng, để cho nước vào xô, tay nắm dây thừng kéo lên.
“Cảnh phu nhân, ta đến giúp ngươi!” Nữ nhi nhà Triệu đại thẩm vừa thấy tình huống như vậy nghĩ Thần Tịch không biết dùng, chạy nhanh đến hỗ trợ.
Thần Tịch kéo lên xô nước để lên cạnh miếng giếng cười cười, “Không sao, tự ta có thể múc được.”
“Được, chậu rửa mặt cùng khăn tay ở kia --”
Thần Tịch nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ, thở dài, khăn tay kia vừa nhìn là biết đã có người dùng qua, từ trong người lấy ra một cái khăn tay, “Không cần, ta có.”
Nữ nhi Triệu gia nhìn đến khăn lụa mềm mại trong tay nàng nhất thời hâm mộ, thật tốt a, mặt trên còn thêu hoa nhỏ!
“Tiểu Lan, lại đây hỗ trợ!”
“Ôi chao, nương, con đến ngay đây.” Triệu Tiểu Lan hướng về phía Thần Tịch ngại ngùng cười cười chạy chậm đi phòng bếp.
Thần Tịch rửa mặt xong xác định nơi này cần phải mua thêm một chút đồ dùng này nọ, đơn sơ quá mức cũng không tốt, trước giờ chủ trương của nàng là không được lãng phí, nhưng tuyệt đối không chủ trương làm cho mình sống quá thiếu thốn như vậy.
Lão bà bà nhìn thấy nàng đang đăm chiêu đi lại đây cười hỏi: “Tịch Nhi, không quen sao?”
“Đúng vậy, chờ Cảnh Hạo trở về nói hắn đi vào trong trấn mua một chút đồ về!”
“Đi, nói hai người bọn họ cùng đi, mua nhiều thứ về để dùng cũng tốt.”
Không bao lâu sau, Hoàng Phủ Cảnh Hạo liền cùng lão gia gia một người một tay cầm mấy con thỏ hoang, chim trĩ trở về, xem như thắng lợi trở về, nhìn xem mắt Triệu đại thẩm đều sáng lên, nói tay nghề hai người bọn họ tốt!
Hoàng Phủ Cảnh Hạo đem này nọ phóng một góc sân, “Triệu đại thẩm, những thứ này coi như thêm chút đồ ăn, phiền ngươi làm phong phú một chút, mấy con thỏ cùng chim trĩ đều còn sống, có thể nuôi, từ từ ăn.”
“Ôi chao, tốt, ta sẽ làm như vậy!” Triệu đại thẩm cười ha ha lôi kéo nữ nhi cùng nhau đem con thỏ, chim trĩ tách ra bỏ vào trong lồng sắt, con nào bị thương nặng liền để lại chuẩn bị nấu cơm trưa.
Lão bà bà vừa lòng nhìn hai người bọn họ nói: “Hai ông cháu các ngươi làm tốt lắm, vừa vặn, Tịch Nhi muốn mua chút đồ, các ngươi ăn điểm tâm xong kêu đứa nhỏ Đại Hổ dẫn vào trong trấn một chút đồ về, đồ dùng đều mua nhiều thêm một chút.”
“Hảo.”
......
Một ngày này, Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng lão nhân ăn qua điểm tâm cùng Triệu Đại Hổ mượn một cái xe ngựa của một tiểu địa chủ trong thôn đi vào thị trấn mua đồ.
Thần Tịch mừng rỡ nhàn nhã đi dạo xung quanh, đương nhiên, đi bên cạnh nàng là Triệu Tiểu Hổ.
“Tịch tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn xem ruộng a? Hiện tại không có gì đẹp để xem, lạc hay cái gì cũng đã thu hoạch rồi!”
“Không, tùy tiện đi một chút.”
Ánh mắt Thần Tịch nhìn chung quanh, mùa đông, thật sự là mùa nghỉ ngơi lấy lại sức, trừ bỏ trên bờ ruộng dài có không ít một số cỏ dại không biết tên, trên đồng ruộng đều là trụi lủi, cỏ dại đều không có mấy phần.
“Di, kia không phải mai vàng sao?”
Thần Tịch nhìn đến một chỗ trên sườn núi, mảnh nhỏ dài mai vàng, tựa hồ là được người trồng.
“Tỷ tỷ, đó là Hoàng thiếu gia cho người trồng, hắn là đại phu, nói hoa mai vàng có thể làm thuốc! Cho nên để cho người ta trồng rất là nhiều.”
Thần Tịch cười cười, hoa mai vàng sau khi được chế biến xác thực có thể trở thành dược liệu quý báu, có tên gọi giải độc sinh tân. Bất quá, nàng thích mai vàng là vì mai vàng ở thời khắc sương tuyết khắc nghiệt mà nở ra, phấn hoa vàng giống như tịch, hương thơm ngát.
Bước tới, tay chạm nhẹ đến một cành mai, còn không có động thủ hái thì có một thanh âm ngăn trở nàng, “Vị cô nương này, thỉnh không cần loạn hái hoa.”
Giữa mai vàng đi ra một nam tử áo xanh, hắn ước chừng còn rất trẻ, thoạt nhìn hẳn là cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo niên kỉ không sai biệt lắm, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, thoạt nhìn là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa.
“Hoàng đại ca, Tịch tỷ tỷ không phải hái hoa, nàng chỉ là đến xem.” Triệu Tiểu Hổ kéo kéo ống tay áo Thần Tịch, ý bảo nàng không cần hái.
Thần Tịch buông tay, mỉm cười: “Vừa mới nhìn thấy hoa đẹp, xác thực muốn hái xuống một ít chơi đùa, bất quá vị công tử này nếu luyến tiếc thì ta sẽ không làm.”
Nam tử áo xanh nhìn Triệu Tiểu Hổ liếc mắt một cái, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hổ, nhà đệ khi nào hơn một cái tỷ tỷ?”
Triệu Tiểu Hổ ngượng ngùng nói: “Tịch tỷ tỷ là khách nhân mà nhà đệ mói lưu gần đây, hôm nay tỷ tỷ nhàm chán, đi ra ngoài dạo một chút.”
Thì ra là thế, nam tử áo xanh nâng mắt nhìn về phía Thần Tịch, chống lại cặp mắt màu lam của nàng hơi hơi sửng sốt, “Tại hạ Hoàng Thanh Vân, gặp qua cô nương.”
“Nhĩ hảo, ta gọi là Thần Tịch, quấy rầy.”
“Ha ha, vô phương, mai vàng này là để làm thuốc, trong nông thôn thiếu dược cho nên --”
Thần Tịch không thèm để ý cười cười, nhẹ giọng nói: “Hiểu được, Hoàng công tử không cần ngại ngùng, đây vốn là hoa của ngươi, không nhất thiết phải hái. Ta chỉ nghĩ hái một chút hoa dại thôi!”
Hoa dại? Cái này giống hoa dại sao? Hơn nữa, vừa rồi Tiểu Hổ rõ ràng đã nói hoa này là hắn trồng làm thuốc, nữ nhân này nói dối cũng không chớp mắt a, nghĩ rằng hắn không có nghe được đối thoại vừa rồi a!
Trong lòng Hoàng Thanh Vân oán thầm, trên mặt lại làm bộ như không biết, mặc kệ thế nào miễn hai người cảm thấy xấu hổ.
“Tịch Nhi --” Lão bà tử bước nhanh đi tới đây, nhìn Hoàng Thanh Vân liếc mắt một cái, có chút đề phòng, “Tịch nhi, con đi ra ngoài đã lâu, dạo cũng mệt mỏi đi?”
“Vẫn tốt, bà nội sao lại đi ra đây?”
“Ta lo lắng con đi ra ngoài cùng Tiểu Hổ không có để ý giờ giấc!”
Thần Tịch thân thủ vỗ về nàng, “Không có việc gì, bà nội, trở về đi!”
Lão bà bà nhìn Hoàng Thanh Vân liếc mắt một cái, lại nhìn rừng mai vàng liếc mắt một cái, thu hồi ánh mắt hòa ái kêu Tiểu Hổ cùng nhau trở về.
Hoàng Thanh Vân sờ sờ cái mũi, hắn có làm cái gì sao? Không có, lão bà bà kia như thế nào lại có vẻ mặt phòng bị nhìn hắn?
Nếu không có nhìn lầm, lão bà bà kia hẳn là cao thủ đi, niên kỉ lớn như vậy, theo thanh âm nàng tới gần, thời gian thực sự rất ngắn, nếu lão nhân bình thường căn bản không có nhanh như vậy.
Xem ra, nông thôn nhỏ nhỏ này cũng bắt đầu nhiều màu sắc a! Hắn còn tưởng rằng địa phương nhỏ nơi mình trốn này thực yên tĩnh, không thể tưởng được còn có người giống hắn đến địa phương nhỏ như vậy!
Thần Tịch, tên này hình như có điểm quen thuộc, nghe qua ở đâu? Giống như chưa từng nghe qua đâu, nhưng vì sao có cảm giác quen thuộc?
Sau khi trả lời Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Thần Tịch đi ra ngoài, nhất thời hấp dẫn ánh mắt người Triệu gia: Người nam mặc một kiện y phục màu lam nhạt bình thường, tóc cũng chỉ dùng một cái khăn cùng màu cố định, trang phục như vậy, không có một chút nào đặc biệt, rõ ràng thực bình thường, nhưng khi hắn cười nhẹ, lại khiến cho người ta nhìn vào ngây người.
Mà nữ tử thì càng nổi bật, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú, sợi tóc đen thùi làm cho người ta nghĩ giống như được họa mà ra tán ở trên vai, đôi mắt giống như ngọc bích đang nhìn lại đây...... Chỉ thấy nàng bước từng bước chậm rãi đi tới, tươi đẹp thánh khiết, dáng vẻ giống như của trời. Hiện lên trong mắt mọi người một thân thuần trắng, bất phàm như thế!
Trong nông thôn thế này, xác thực không có gặp qua mỹ nhân xuất sắc như thế, mọi người Triệu gia nhìn xem đến ngây người.
Cho đến khi lão bà bà khụ hai tiếng mọi người mới bừng tỉnh, Triệu đại thẩm trừng mắt nhìn trượng phu nhà mình liếc mắt một cái, cười hô: “Quả nhiên là một cái mỹ nhân, trách không được Cảnh công tử đau nàng như vậy, ngồi ngồi, mời ngồi, cơm rau dưa, thỉnh Cảnh phu nhân không cần ghét bỏ.”
Thần Tịch mỉm cười: “Vất vả Triệu đại thẩm xuống bếp, làm sao có thể ghét bỏ.”
Vì thế một bàn chin người ngồi xuống im lặng ăn cơm, thời điểm Thần Tịch ăn cơm thích im lặng, nàng không nói lời nào, người Triệu gia tự nhiên cũng không mở miệng nói loạn, vì thế liền trầm mặc trải qua một bữa ăn tối.
Cơm chiều qua đi, mặt trăng đã muốn lên cao.
Thần Tịch nhìn thoáng qua ánh trăng trên cao, đêm nay trăng là nữa vòng, cảnh trí vẫn là không sai.
“Ta muốn đi ra ngoài một chút.”
Lão bà bà liếc Hoàng Phủ Cảnh Hạo liếc mắt một cái, “Cảnh Hạo, ngươi đi cùng Tịch Nhi, trời tối không có đèn coi chừng ngã!”
“Là.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Thần Tịch đi ra khỏi cửa Triệu gia, hai người một trước một sau tiêu sái đi trên một con đường nhỏ. Ban đêm nông thôn thập phần im lặng.
Thôn xóm này được kêu là thôn Triệu gia, đại bộ phân gia đình trong thôn đều mang họ Triệu. Đương nhiên, dòng họ khác cũng có, bất quá nhân sổ ít.
Đi tới phía trước bỗng nhiên Thần Tịch dừng cước bộ, nhíu mày nói: “Có muỗi!”
Ngạch! Hoàng Phủ Cảnh Hạo bất đắc dĩ, “Tất nhiên như thế, chúng ta trở về đi, ngày mai đi vào trong trấn, mua chút huân hương mang về.”
“Được rồi!”
Thần Tịch đáng tiếc nhìn thoáng qua điểm cuối của đoạn đường nhỏ, nghĩ rằng ngày mai lại đi đi.
Hai người trở lại ngôi nhà Triệu gia. Nhìn đến năm người Triệu gia đều ở trong sân nhìn trăng rằm, người một nhà hoà thuận vui vẻ cùng nhau nói chuyện phiếm. Đơn giản là nói hôm nay ra cửa nhìn thấy ai, đã xảy ra sự tình gì.
Nhìn thấy hai người Thần Tịch trở về Triệu đại thẩm cười nói: “Cảnh công tử, Cảnh phu nhân, các ngươi đã trở lại?”
“Ân, mệt mỏi, chúng ta đi nghỉ ngơi, Triệu đại thẩm mọi người chậm rãi tán gẫu.”
“Ôi chao, hảo.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Thần Tịch đi vào phòng. Đóng cửa lại. Chợt nghe đến trong viện truyền đến tiếng Triệu đại thẩm nói nhỏ: “Cha đứa nhỏ, ngươi xem Cảnh công tử người ta thật quan tâm phu nhân của hắn nha!”
“Đúng vậy, nhìn nàng thật giống như tiểu thư con nhà giàu có vậy. Mẹ đứa nhỏ, bọn họ thật sự từ trong núi đi ra?”
“Ta đâu có biết a, dù sao bọn họ nói như vậy. Quản bọn họ đến từ đâu, dù sao cho bạc, có cái quan hệ gì, chỉ cần bọn họ không hại nhà chúng ta là được rồi.”
......
Thần Tịch nằm ở trên giường lẳng lặng nghe, nghĩ đến cuộc sống gia đình bình thường như vậy nàng thật sự rất chờ mong, thực hy vọng có một ngày người nhà của mình cũng có thể vây quanh lại ở cùng một chỗ như thế, ngồi ở trong viện nói chuyện phiếm, tùy tiện nói chút điều gì cũng tốt, hay là chuyện nhà.
Nhưng, nàng chưa từng được trải nghiệm qua.
Hơi hơi thở dài, nàng nghiêng người ngủ, cảm giác Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhẹ đắp cho nàng cái chăn mỏng, sau đó im lặng nằm ở bên ngoài, không bao lâu liền truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Thần Tịch cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ, một đêm vô mộng, thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện Hoàng Phủ Cảnh Hạo đã không có ở bên cạnh, tùy ý cột chắc tóc đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy lão bà bà ngồi trong sân, đang giúp rửa rau.
Nhìn thấy nàng đi ra cười hỏi: “Tịch Nhi, đêm qua ngủ ngon giấc không?”
“Tốt lắm, bà nội thì sao?”
“Cũng không sai a, gia gia ngươi cùng Cảnh Hạo đi lên núi săn thú.”
“Nga.”
Lão bà bà hòa ái nhìn nàng nói: “Giếng nước ở bên kia, đi nhanh rửa mặt đi, đợi chút xíu sẽ ăn điểm tâm!”
“Vâng.”
Thần Tịch đi đến cái giếng, nhìn nhìn giếng nước, thực cổ a, tay cầm lấy xô gỗ. Kỳ thật trong nông thôn ở hiện đại cũng có giếng nước, bất quá hiện đại nếu múc nước cũng là dùng xô thiếc hoặc là nhựa để múc, nên nó nhẹ đi rất nhiều, không giống xô gỗ cồng kềnh như vậy.
Lấy tay cởi ra dây thừng quang xô gỗ xuống giếng, cầm dây thừng, để cho nước vào xô, tay nắm dây thừng kéo lên.
“Cảnh phu nhân, ta đến giúp ngươi!” Nữ nhi nhà Triệu đại thẩm vừa thấy tình huống như vậy nghĩ Thần Tịch không biết dùng, chạy nhanh đến hỗ trợ.
Thần Tịch kéo lên xô nước để lên cạnh miếng giếng cười cười, “Không sao, tự ta có thể múc được.”
“Được, chậu rửa mặt cùng khăn tay ở kia --”
Thần Tịch nhìn theo phương hướng tay nàng chỉ, thở dài, khăn tay kia vừa nhìn là biết đã có người dùng qua, từ trong người lấy ra một cái khăn tay, “Không cần, ta có.”
Nữ nhi Triệu gia nhìn đến khăn lụa mềm mại trong tay nàng nhất thời hâm mộ, thật tốt a, mặt trên còn thêu hoa nhỏ!
“Tiểu Lan, lại đây hỗ trợ!”
“Ôi chao, nương, con đến ngay đây.” Triệu Tiểu Lan hướng về phía Thần Tịch ngại ngùng cười cười chạy chậm đi phòng bếp.
Thần Tịch rửa mặt xong xác định nơi này cần phải mua thêm một chút đồ dùng này nọ, đơn sơ quá mức cũng không tốt, trước giờ chủ trương của nàng là không được lãng phí, nhưng tuyệt đối không chủ trương làm cho mình sống quá thiếu thốn như vậy.
Lão bà bà nhìn thấy nàng đang đăm chiêu đi lại đây cười hỏi: “Tịch Nhi, không quen sao?”
“Đúng vậy, chờ Cảnh Hạo trở về nói hắn đi vào trong trấn mua một chút đồ về!”
“Đi, nói hai người bọn họ cùng đi, mua nhiều thứ về để dùng cũng tốt.”
Không bao lâu sau, Hoàng Phủ Cảnh Hạo liền cùng lão gia gia một người một tay cầm mấy con thỏ hoang, chim trĩ trở về, xem như thắng lợi trở về, nhìn xem mắt Triệu đại thẩm đều sáng lên, nói tay nghề hai người bọn họ tốt!
Hoàng Phủ Cảnh Hạo đem này nọ phóng một góc sân, “Triệu đại thẩm, những thứ này coi như thêm chút đồ ăn, phiền ngươi làm phong phú một chút, mấy con thỏ cùng chim trĩ đều còn sống, có thể nuôi, từ từ ăn.”
“Ôi chao, tốt, ta sẽ làm như vậy!” Triệu đại thẩm cười ha ha lôi kéo nữ nhi cùng nhau đem con thỏ, chim trĩ tách ra bỏ vào trong lồng sắt, con nào bị thương nặng liền để lại chuẩn bị nấu cơm trưa.
Lão bà bà vừa lòng nhìn hai người bọn họ nói: “Hai ông cháu các ngươi làm tốt lắm, vừa vặn, Tịch Nhi muốn mua chút đồ, các ngươi ăn điểm tâm xong kêu đứa nhỏ Đại Hổ dẫn vào trong trấn một chút đồ về, đồ dùng đều mua nhiều thêm một chút.”
“Hảo.”
......
Một ngày này, Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng lão nhân ăn qua điểm tâm cùng Triệu Đại Hổ mượn một cái xe ngựa của một tiểu địa chủ trong thôn đi vào thị trấn mua đồ.
Thần Tịch mừng rỡ nhàn nhã đi dạo xung quanh, đương nhiên, đi bên cạnh nàng là Triệu Tiểu Hổ.
“Tịch tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn xem ruộng a? Hiện tại không có gì đẹp để xem, lạc hay cái gì cũng đã thu hoạch rồi!”
“Không, tùy tiện đi một chút.”
Ánh mắt Thần Tịch nhìn chung quanh, mùa đông, thật sự là mùa nghỉ ngơi lấy lại sức, trừ bỏ trên bờ ruộng dài có không ít một số cỏ dại không biết tên, trên đồng ruộng đều là trụi lủi, cỏ dại đều không có mấy phần.
“Di, kia không phải mai vàng sao?”
Thần Tịch nhìn đến một chỗ trên sườn núi, mảnh nhỏ dài mai vàng, tựa hồ là được người trồng.
“Tỷ tỷ, đó là Hoàng thiếu gia cho người trồng, hắn là đại phu, nói hoa mai vàng có thể làm thuốc! Cho nên để cho người ta trồng rất là nhiều.”
Thần Tịch cười cười, hoa mai vàng sau khi được chế biến xác thực có thể trở thành dược liệu quý báu, có tên gọi giải độc sinh tân. Bất quá, nàng thích mai vàng là vì mai vàng ở thời khắc sương tuyết khắc nghiệt mà nở ra, phấn hoa vàng giống như tịch, hương thơm ngát.
Bước tới, tay chạm nhẹ đến một cành mai, còn không có động thủ hái thì có một thanh âm ngăn trở nàng, “Vị cô nương này, thỉnh không cần loạn hái hoa.”
Giữa mai vàng đi ra một nam tử áo xanh, hắn ước chừng còn rất trẻ, thoạt nhìn hẳn là cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo niên kỉ không sai biệt lắm, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, thoạt nhìn là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa.
“Hoàng đại ca, Tịch tỷ tỷ không phải hái hoa, nàng chỉ là đến xem.” Triệu Tiểu Hổ kéo kéo ống tay áo Thần Tịch, ý bảo nàng không cần hái.
Thần Tịch buông tay, mỉm cười: “Vừa mới nhìn thấy hoa đẹp, xác thực muốn hái xuống một ít chơi đùa, bất quá vị công tử này nếu luyến tiếc thì ta sẽ không làm.”
Nam tử áo xanh nhìn Triệu Tiểu Hổ liếc mắt một cái, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hổ, nhà đệ khi nào hơn một cái tỷ tỷ?”
Triệu Tiểu Hổ ngượng ngùng nói: “Tịch tỷ tỷ là khách nhân mà nhà đệ mói lưu gần đây, hôm nay tỷ tỷ nhàm chán, đi ra ngoài dạo một chút.”
Thì ra là thế, nam tử áo xanh nâng mắt nhìn về phía Thần Tịch, chống lại cặp mắt màu lam của nàng hơi hơi sửng sốt, “Tại hạ Hoàng Thanh Vân, gặp qua cô nương.”
“Nhĩ hảo, ta gọi là Thần Tịch, quấy rầy.”
“Ha ha, vô phương, mai vàng này là để làm thuốc, trong nông thôn thiếu dược cho nên --”
Thần Tịch không thèm để ý cười cười, nhẹ giọng nói: “Hiểu được, Hoàng công tử không cần ngại ngùng, đây vốn là hoa của ngươi, không nhất thiết phải hái. Ta chỉ nghĩ hái một chút hoa dại thôi!”
Hoa dại? Cái này giống hoa dại sao? Hơn nữa, vừa rồi Tiểu Hổ rõ ràng đã nói hoa này là hắn trồng làm thuốc, nữ nhân này nói dối cũng không chớp mắt a, nghĩ rằng hắn không có nghe được đối thoại vừa rồi a!
Trong lòng Hoàng Thanh Vân oán thầm, trên mặt lại làm bộ như không biết, mặc kệ thế nào miễn hai người cảm thấy xấu hổ.
“Tịch Nhi --” Lão bà tử bước nhanh đi tới đây, nhìn Hoàng Thanh Vân liếc mắt một cái, có chút đề phòng, “Tịch nhi, con đi ra ngoài đã lâu, dạo cũng mệt mỏi đi?”
“Vẫn tốt, bà nội sao lại đi ra đây?”
“Ta lo lắng con đi ra ngoài cùng Tiểu Hổ không có để ý giờ giấc!”
Thần Tịch thân thủ vỗ về nàng, “Không có việc gì, bà nội, trở về đi!”
Lão bà bà nhìn Hoàng Thanh Vân liếc mắt một cái, lại nhìn rừng mai vàng liếc mắt một cái, thu hồi ánh mắt hòa ái kêu Tiểu Hổ cùng nhau trở về.
Hoàng Thanh Vân sờ sờ cái mũi, hắn có làm cái gì sao? Không có, lão bà bà kia như thế nào lại có vẻ mặt phòng bị nhìn hắn?
Nếu không có nhìn lầm, lão bà bà kia hẳn là cao thủ đi, niên kỉ lớn như vậy, theo thanh âm nàng tới gần, thời gian thực sự rất ngắn, nếu lão nhân bình thường căn bản không có nhanh như vậy.
Xem ra, nông thôn nhỏ nhỏ này cũng bắt đầu nhiều màu sắc a! Hắn còn tưởng rằng địa phương nhỏ nơi mình trốn này thực yên tĩnh, không thể tưởng được còn có người giống hắn đến địa phương nhỏ như vậy!
Thần Tịch, tên này hình như có điểm quen thuộc, nghe qua ở đâu? Giống như chưa từng nghe qua đâu, nhưng vì sao có cảm giác quen thuộc?
/192
|