Edit: Phạm Mai
Sở Mục Nhiên kích động nhìn Tiêu Băng, cười nói: “Nói vậy vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Tứ công tử Tiêu Băng bên cạnh công chúa! Nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu!”
Tiêu Băng giương mắt lạnh lùng nhìn qua, thời điểm thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn thì kinh ngạc nhìn về phía Thần Tịch: “Công chúa, hắn --”
“Đừng nhìn ta, tự hắn chạy tới, ta hoàn toàn không biết hắn!”
Vân Thanh Ngân nhìn mẹ con Triệu gia liếc mắt một cái, “Triệu đại thẩm, các ngươi ở trong này làm cái gì?”
Triệu đại thẩm run run nhìn Thần Tịch liếc mắt một cái không dám mở miệng, Thần Tịch mỉm cười, “Cũng không có gì, chính là cô nương nhà Triệu gia coi trọng Cảnh Hạo, muốn để Cảnh Hạo thu nàng làm nô thôi.”
Cái gì!
Vẻ mặt Vân Thanh Ngân tiếc nuối nhìn các nàng, “Triệu đại thẩm, các ngươi hồ đồ nha, nha hoàn Hoàng Phủ gia vẫn luôn rất khó làm, nhẹ thì tàn phế nặng thì chết. Người khác trốn còn không kịp, các ngươi làm sao lại muốn đi chịu tội?”
Triệu đại thẩm vừa nghe vẻ mặt cầu xin nhìn Thần Tịch: “Công chúa, dân phụ hồ đồ, xin người --”
“Đừng theo ta nói chuyện, nha hoàn Cảnh Hạo thu không có quan hệ với ta, chuyện nhà Hoàng Phủ gia tộc ta cũng sẽ không quản.”
Sắc mặt Triệu Tiểu Lan tái nhợt nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, thì thấy vẻ mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo tức giận nhìn Vân Thanh Ngân, người này trân chính là phỉ báng, chửi bới danh dự của hắn.
Tiêu Băng khinh thường nhìn Triệu Tiểu Lan liếc mắt một cái, thấp giọng ở bên tai Thần Tịch nói: “Công chúa, bây giờ trong quân chia thành ba phái, phái trung lập, phái thề trung thành Nữ hoàng, phái thề sống chết nguyện trung thành công chúa, nếu người không trở về, chỉ sợ sự tình sẽ ngày càng nghiêm trọng, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này không nhất thiết phải cần đi quản lí.”
“Nga, còn có việc này, kia, nói cho ta biết, phái nào có số lượng người nhiều nhất?”
“Đại khái là phái trung lập đi!”
Ân, cũng là bo bo giữ mình là tốt nhất. Trung lập, ai cũng sẽ không đắc tội. Bất quá tốt xấu còn có người thề sống chết nguyện trung thành với nàng, không tệ. Thần Tịch sung sướng nở nụ cười: “Được rồi, ta đã biết, sáng sớm ngày mai trở về thôi.”
“Công chúa!”
“Đừng nói nữa. Hôm nay ta mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút. Huống hồ, nơi này còn có đất đai của ta, không thể nói đi thì đi, dù sao cũng phải an bài một chút.”
Tiêu Băng lãnh lãnh liếc mẹ con Triệu gia một cái, cho rằng chính là do các nàng làm cho công chúa chậm trễ, cũng bởi vậy mặt lạnh với Hoàng Phủ Cảnh Hạo.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo sớm đã thành thói quen với mắt lạnh của Tiêu Băng, vẫy vẫy tay với một người bên ngoài. “Nữ nhân này, ngươi đưa tới Hoàng Phủ gia, nói dạy dỗ tốt một chút, đã tính kế bản công tử còn muốn bay lên đầu làm phượng hoàng sao!”
“Vâng, Hoàng Phủ tướng quân.”
Triệu Tiểu Lan vừa nghe thì biết được kế tiếp mình sẽ không tốt, nhưng nàng vẫn không nghĩ buông tha cơ hội này, Hoàng Phủ Cảnh Hạo là tướng quân a, nếu có nàng cơ hội......
Trên đời chính là có một loại người không thấy quan tài không đổ lệ, Triệu Tiểu Lan chính là loại người kia, cho nên thời điểm hộ vệ dẫn nàng rời đi. Nàng vẫn giữ một bộ dáng đáng thương nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo.
Triệu đại thẩm vô thố nhìn hết thảy này, nàng muốn đi kéo lại nữ nhi nhà mình, nhưng Triệu Tiểu Lan lại chính mình đẩy nàng ra, còn nói nàng không cần lo lắng. Có thời gian sẽ trở về xem bọn hắn linh tinh vân vân......
Hộ vệ cười lạnh một tiếng, nữ nhân này thật sự là muốn Hoàng Phủ tướng quân điên rồi, Hoàng Phủ gia là nơi một cô nương thôn quê đi vào? Cho dù là nha hoàn, cũng phải nhìn xem cái cấp bậc nào, người thích mộng tưởng như nàng, thật sự nửa câu nói đều lười nói, chờ sau khi nàng thấy quản gia nhà Hoàng Phủ liền hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết. Còn dám tính kế Hoàng Phủ tướng quân, rơi vào trong tay Hoàng phủ gia không chết cũng bị lột da!
Triệu Tiểu Lan bị mang đi, Triệu đại thẩm muốn đi lên nói vài lời, nhưng bị hộ vệ cản lại, nàng chỉ có thể lui ra ngoài.
Thần Tịch trở lại trong phòng thay đổi quần áo liền ngồi chờ cơm trưa đem lên, bất quá bữa ăn có chút lâu, bởi vì nhiều thêm vài người, đại thẩm phụ trách nấu cơm cho bọn họ chuẩn bị một hồi lâu mới xong.
Vốn cảm thấy tính tình Thần Tịch thật tốt, nay biết người ta là công chúa, thở cũng không dám thở mạnh.
Thần Tịch cũng không có để ý nhiều, dù sao sau này, cái thứ thân phận này cũng không giải thích rõ ràng lắm.
“Cảnh Hạo, ngươi đi nói chuyện cùng trưởng thôn, sau khi chúng ta rời khỏi thì nói bọn họ chiếu cố nơi này một chút, trong thời gian không thể nào trở lại, phí lo liệu thì trả cho hắn hai mươi năm đi.”
“Là.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo rất không tốt, về phần vì sao không tốt, thì ai cũng biết.
Vân Thanh Ngân cũng tươi cười sáng lạn, Sở Mục Nhiên cũng tươi cười đầy mặt, đối với Thần Tịch cũng nhiệt tình không hết, đĩa rau trên bàn cơm, cùng chơi cờ dưới mái hiên, nói chuyện phiếm, dù sao còn lại thời gian nửa ngày hắn chính là vây xung quanh Thần Tịch.
Thái độ kia của hắn người mù cũng có thể nhìn ra, hai vị lão nhân cũng cực kì bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo làm như không thấy có tai như điếc, Tiêu Băng bình tĩnh nhìn, Vân Thanh Ngân lâu lâu lại trêu ghẹo vài câu.
“Thần Tịch, ngươi từng đi qua Sở quốc du ngoạn chưa, Sở quốc chúng ta có rất nhiều danh lam thắng cảnh, núi tuyết, hải đảo, đại giang, thác nước --”
“Thác nước?”
“Đúng vậy, thác nước, rất đẹp!”
Thần Tịch ha ha cười: “Ngươi có biết lần này ta rơi xuống từ đâu không?”
“Chỗ nào?”
“Chính là trên một tòa thác nước xinh đẹp!”
Ngạch, Sở Mục Nhiên ngượng ngùng nhìn nàng, lập tức lại nói: “Vậy không cần xem thác nước, xem núi tuyết, hải đảo, ta nói cho ngươi biết nha, ta đi qua hải đảo một lần, nơi đó có rất nhiều động vật cùng trái cây dại mà bên ngoài không có, đều là mỹ vị thiên hạ, còn có một loại cá rất hung ác, sẽ ăn thịt người đấy! Bất quá ta đã nghĩ ra biện pháp có thể thu phục bọn nó!”
“Chẳng lẽ là cá sấu?” Thần Tịch tò mò nhìn hắn một cái, “Có phải có đuôi hay không, có khi thì sẽ bò lên bờ cắn người?”
“Đúng vậy, làm sao mà ngươi biết?”
Quả nhiên là cá sấu, bất quá bình thường phải ở rừng nhiệt đới thì mới có cá sấu, chẳng lẽ cái hải đảo kia ở vị trí nhiệt đới?“Ở địa phương nào?”
Sở Mục Nhiên vừa nghe mắt sáng rực lên, “Ngay tại biên cảnh Sở quốc chúng ta, cứ năm ngày sẽ có một chuyến thuyền đi, là có thể tới, ở đó còn có biệt viện do ta thành lập, cam đoan ngươi đi sẽ thích!”
A, Vương gia này thật đúng là tiêu dao a, thời gian tâm trí của hắn đều đặt ở trên du sơn ngoạn thụ, trách không được được phong làm Tiêu Dao Vương. Bất quá, đối với cái hải đảo mà hắn nói kia nàng vẫn rất hứng thú, “Hảo, chờ tới lúc có thời gian ta sẽ đi coi một chút!”
“Hảo! Ta sẽ chờ ngươi, chỉ cần ngươi tới lúc nào ta cũng phụng bồi! Bất quá không thể nghĩ tới, Thần Tịch cũng yêu thích mạo hiểm, lần đầu tiên ta đi tới đó không rõ tình huống lắm, hai huynh đệ tốt của ta thiếu chút nữa mất mạng!”
“Cuộc sống nếu quá mức bình thường thật không có ý nghĩa, ngẫu nhiên nên cần mạo hiểm.”
“Rất đúng, lời này ta thích! Thần Tịch, ta cảm thấy hai chúng ta thật sự là không mưu mà hợp, cùng chung chí hướng......”
Thần Tịch khoát tay ngăn hắn lại, “Tiêu Dao Vương, cầu xin ngươi im lặng chơi cờ đi!”
“Chơi cờ? Nga, đúng rồi, cờ vây -- di, sao lại đi nhiều bước như vậy? Thần Tịch, ngươi gài bẫy ta a, ta khẳng định vừa rồi nói chuyện ngươi vụng trộm đi......”
Xoạch --
Thần Tịch bỏ xuống một quân cờ đen, nhất thời cục diện thắng bại trên bàn cờ đã rõ, quân đen đại thắng.
“Oa, Thần Tịch ngươi quá độc ác, ván cờ này --”
Tiêu Băng động tay một chút, Sở Mục Nhiên hé miệng không phát ra âm thanh. Giận trừng mắt Tiêu Băng, Tiêu Băng lạnh nhạt nói: “Công chúa mệt mỏi, còn thỉnh Tiêu Dao Vương nghỉ ngơi đi!”
Ai!
Tiêu Dao Vương quả nhiên là rất tiêu dao!
Vân Thanh Ngân thản nhiên tiêu sái đến bên người Thần Tịch, “Công chúa, đừng xem thường Tiêu Dao Vương, bộ dáng bất cần đời này của hắn bất quả chỉ làm cho người ta xem mà thôi, sau này người xem thực lực của hắn người sẽ cảm thấy làm bằng hữu với hắn thật may mắn đấy. Ít nhất so với làm địch nhân tốt hơn rất nhiều!”
Sở Mục Nhiên kích động nhìn Tiêu Băng, cười nói: “Nói vậy vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh Tứ công tử Tiêu Băng bên cạnh công chúa! Nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu!”
Tiêu Băng giương mắt lạnh lùng nhìn qua, thời điểm thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn thì kinh ngạc nhìn về phía Thần Tịch: “Công chúa, hắn --”
“Đừng nhìn ta, tự hắn chạy tới, ta hoàn toàn không biết hắn!”
Vân Thanh Ngân nhìn mẹ con Triệu gia liếc mắt một cái, “Triệu đại thẩm, các ngươi ở trong này làm cái gì?”
Triệu đại thẩm run run nhìn Thần Tịch liếc mắt một cái không dám mở miệng, Thần Tịch mỉm cười, “Cũng không có gì, chính là cô nương nhà Triệu gia coi trọng Cảnh Hạo, muốn để Cảnh Hạo thu nàng làm nô thôi.”
Cái gì!
Vẻ mặt Vân Thanh Ngân tiếc nuối nhìn các nàng, “Triệu đại thẩm, các ngươi hồ đồ nha, nha hoàn Hoàng Phủ gia vẫn luôn rất khó làm, nhẹ thì tàn phế nặng thì chết. Người khác trốn còn không kịp, các ngươi làm sao lại muốn đi chịu tội?”
Triệu đại thẩm vừa nghe vẻ mặt cầu xin nhìn Thần Tịch: “Công chúa, dân phụ hồ đồ, xin người --”
“Đừng theo ta nói chuyện, nha hoàn Cảnh Hạo thu không có quan hệ với ta, chuyện nhà Hoàng Phủ gia tộc ta cũng sẽ không quản.”
Sắc mặt Triệu Tiểu Lan tái nhợt nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, thì thấy vẻ mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo tức giận nhìn Vân Thanh Ngân, người này trân chính là phỉ báng, chửi bới danh dự của hắn.
Tiêu Băng khinh thường nhìn Triệu Tiểu Lan liếc mắt một cái, thấp giọng ở bên tai Thần Tịch nói: “Công chúa, bây giờ trong quân chia thành ba phái, phái trung lập, phái thề trung thành Nữ hoàng, phái thề sống chết nguyện trung thành công chúa, nếu người không trở về, chỉ sợ sự tình sẽ ngày càng nghiêm trọng, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này không nhất thiết phải cần đi quản lí.”
“Nga, còn có việc này, kia, nói cho ta biết, phái nào có số lượng người nhiều nhất?”
“Đại khái là phái trung lập đi!”
Ân, cũng là bo bo giữ mình là tốt nhất. Trung lập, ai cũng sẽ không đắc tội. Bất quá tốt xấu còn có người thề sống chết nguyện trung thành với nàng, không tệ. Thần Tịch sung sướng nở nụ cười: “Được rồi, ta đã biết, sáng sớm ngày mai trở về thôi.”
“Công chúa!”
“Đừng nói nữa. Hôm nay ta mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút. Huống hồ, nơi này còn có đất đai của ta, không thể nói đi thì đi, dù sao cũng phải an bài một chút.”
Tiêu Băng lãnh lãnh liếc mẹ con Triệu gia một cái, cho rằng chính là do các nàng làm cho công chúa chậm trễ, cũng bởi vậy mặt lạnh với Hoàng Phủ Cảnh Hạo.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo sớm đã thành thói quen với mắt lạnh của Tiêu Băng, vẫy vẫy tay với một người bên ngoài. “Nữ nhân này, ngươi đưa tới Hoàng Phủ gia, nói dạy dỗ tốt một chút, đã tính kế bản công tử còn muốn bay lên đầu làm phượng hoàng sao!”
“Vâng, Hoàng Phủ tướng quân.”
Triệu Tiểu Lan vừa nghe thì biết được kế tiếp mình sẽ không tốt, nhưng nàng vẫn không nghĩ buông tha cơ hội này, Hoàng Phủ Cảnh Hạo là tướng quân a, nếu có nàng cơ hội......
Trên đời chính là có một loại người không thấy quan tài không đổ lệ, Triệu Tiểu Lan chính là loại người kia, cho nên thời điểm hộ vệ dẫn nàng rời đi. Nàng vẫn giữ một bộ dáng đáng thương nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo.
Triệu đại thẩm vô thố nhìn hết thảy này, nàng muốn đi kéo lại nữ nhi nhà mình, nhưng Triệu Tiểu Lan lại chính mình đẩy nàng ra, còn nói nàng không cần lo lắng. Có thời gian sẽ trở về xem bọn hắn linh tinh vân vân......
Hộ vệ cười lạnh một tiếng, nữ nhân này thật sự là muốn Hoàng Phủ tướng quân điên rồi, Hoàng Phủ gia là nơi một cô nương thôn quê đi vào? Cho dù là nha hoàn, cũng phải nhìn xem cái cấp bậc nào, người thích mộng tưởng như nàng, thật sự nửa câu nói đều lười nói, chờ sau khi nàng thấy quản gia nhà Hoàng Phủ liền hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết. Còn dám tính kế Hoàng Phủ tướng quân, rơi vào trong tay Hoàng phủ gia không chết cũng bị lột da!
Triệu Tiểu Lan bị mang đi, Triệu đại thẩm muốn đi lên nói vài lời, nhưng bị hộ vệ cản lại, nàng chỉ có thể lui ra ngoài.
Thần Tịch trở lại trong phòng thay đổi quần áo liền ngồi chờ cơm trưa đem lên, bất quá bữa ăn có chút lâu, bởi vì nhiều thêm vài người, đại thẩm phụ trách nấu cơm cho bọn họ chuẩn bị một hồi lâu mới xong.
Vốn cảm thấy tính tình Thần Tịch thật tốt, nay biết người ta là công chúa, thở cũng không dám thở mạnh.
Thần Tịch cũng không có để ý nhiều, dù sao sau này, cái thứ thân phận này cũng không giải thích rõ ràng lắm.
“Cảnh Hạo, ngươi đi nói chuyện cùng trưởng thôn, sau khi chúng ta rời khỏi thì nói bọn họ chiếu cố nơi này một chút, trong thời gian không thể nào trở lại, phí lo liệu thì trả cho hắn hai mươi năm đi.”
“Là.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Cảnh Hạo rất không tốt, về phần vì sao không tốt, thì ai cũng biết.
Vân Thanh Ngân cũng tươi cười sáng lạn, Sở Mục Nhiên cũng tươi cười đầy mặt, đối với Thần Tịch cũng nhiệt tình không hết, đĩa rau trên bàn cơm, cùng chơi cờ dưới mái hiên, nói chuyện phiếm, dù sao còn lại thời gian nửa ngày hắn chính là vây xung quanh Thần Tịch.
Thái độ kia của hắn người mù cũng có thể nhìn ra, hai vị lão nhân cũng cực kì bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo làm như không thấy có tai như điếc, Tiêu Băng bình tĩnh nhìn, Vân Thanh Ngân lâu lâu lại trêu ghẹo vài câu.
“Thần Tịch, ngươi từng đi qua Sở quốc du ngoạn chưa, Sở quốc chúng ta có rất nhiều danh lam thắng cảnh, núi tuyết, hải đảo, đại giang, thác nước --”
“Thác nước?”
“Đúng vậy, thác nước, rất đẹp!”
Thần Tịch ha ha cười: “Ngươi có biết lần này ta rơi xuống từ đâu không?”
“Chỗ nào?”
“Chính là trên một tòa thác nước xinh đẹp!”
Ngạch, Sở Mục Nhiên ngượng ngùng nhìn nàng, lập tức lại nói: “Vậy không cần xem thác nước, xem núi tuyết, hải đảo, ta nói cho ngươi biết nha, ta đi qua hải đảo một lần, nơi đó có rất nhiều động vật cùng trái cây dại mà bên ngoài không có, đều là mỹ vị thiên hạ, còn có một loại cá rất hung ác, sẽ ăn thịt người đấy! Bất quá ta đã nghĩ ra biện pháp có thể thu phục bọn nó!”
“Chẳng lẽ là cá sấu?” Thần Tịch tò mò nhìn hắn một cái, “Có phải có đuôi hay không, có khi thì sẽ bò lên bờ cắn người?”
“Đúng vậy, làm sao mà ngươi biết?”
Quả nhiên là cá sấu, bất quá bình thường phải ở rừng nhiệt đới thì mới có cá sấu, chẳng lẽ cái hải đảo kia ở vị trí nhiệt đới?“Ở địa phương nào?”
Sở Mục Nhiên vừa nghe mắt sáng rực lên, “Ngay tại biên cảnh Sở quốc chúng ta, cứ năm ngày sẽ có một chuyến thuyền đi, là có thể tới, ở đó còn có biệt viện do ta thành lập, cam đoan ngươi đi sẽ thích!”
A, Vương gia này thật đúng là tiêu dao a, thời gian tâm trí của hắn đều đặt ở trên du sơn ngoạn thụ, trách không được được phong làm Tiêu Dao Vương. Bất quá, đối với cái hải đảo mà hắn nói kia nàng vẫn rất hứng thú, “Hảo, chờ tới lúc có thời gian ta sẽ đi coi một chút!”
“Hảo! Ta sẽ chờ ngươi, chỉ cần ngươi tới lúc nào ta cũng phụng bồi! Bất quá không thể nghĩ tới, Thần Tịch cũng yêu thích mạo hiểm, lần đầu tiên ta đi tới đó không rõ tình huống lắm, hai huynh đệ tốt của ta thiếu chút nữa mất mạng!”
“Cuộc sống nếu quá mức bình thường thật không có ý nghĩa, ngẫu nhiên nên cần mạo hiểm.”
“Rất đúng, lời này ta thích! Thần Tịch, ta cảm thấy hai chúng ta thật sự là không mưu mà hợp, cùng chung chí hướng......”
Thần Tịch khoát tay ngăn hắn lại, “Tiêu Dao Vương, cầu xin ngươi im lặng chơi cờ đi!”
“Chơi cờ? Nga, đúng rồi, cờ vây -- di, sao lại đi nhiều bước như vậy? Thần Tịch, ngươi gài bẫy ta a, ta khẳng định vừa rồi nói chuyện ngươi vụng trộm đi......”
Xoạch --
Thần Tịch bỏ xuống một quân cờ đen, nhất thời cục diện thắng bại trên bàn cờ đã rõ, quân đen đại thắng.
“Oa, Thần Tịch ngươi quá độc ác, ván cờ này --”
Tiêu Băng động tay một chút, Sở Mục Nhiên hé miệng không phát ra âm thanh. Giận trừng mắt Tiêu Băng, Tiêu Băng lạnh nhạt nói: “Công chúa mệt mỏi, còn thỉnh Tiêu Dao Vương nghỉ ngơi đi!”
Ai!
Tiêu Dao Vương quả nhiên là rất tiêu dao!
Vân Thanh Ngân thản nhiên tiêu sái đến bên người Thần Tịch, “Công chúa, đừng xem thường Tiêu Dao Vương, bộ dáng bất cần đời này của hắn bất quả chỉ làm cho người ta xem mà thôi, sau này người xem thực lực của hắn người sẽ cảm thấy làm bằng hữu với hắn thật may mắn đấy. Ít nhất so với làm địch nhân tốt hơn rất nhiều!”
/192
|