Xong một màn giới thiệu được cô cho là vô cùng tẻ nhạt, thì tiết văn vô vị cũng bắt đầu tiến hành. Thầy Diệp đứng trên bục giảng với tư cách là một người thầy giáo, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, tướng đứng, tướng đi, tướng ngồi, đều như được rèn luyện kỹ lưỡng, mỗi sải chân thầy ấy bước đi, đều mang khí chất của dòng dõi quý tộc, thượng lưu, phong thái nhẹ nhàng tao nhã, tựa như không. Cô tự hỏi thời nay, giáo viên mới ra trường đều được tham gia huấn luyện quý tộc sao? Hay chỉ mình thầy ấy? Hay là do cô suy nghĩ nhiều rồi?
Càng nhìn thầy ấy cô càng thấy giống một người, một người nào đó mà cô không thể nhớ ra được. Rõ ràng chuyện này có gì đó không đúng. Theo linh cảm của cô, nhất định có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Tiết văn là tiết cuối cùng của buổi học hôm nay. Thầy Diệp đứng trên bục giảng mỉm cười chào tạm biệt mọi người. Chu Tịnh Hà xách cặp đứng dậy, bước ra khỏi lớp.
"Tịnh Hà, em ở lại một chút."
Vừa bước đến cửa, chỉ còn một bước nữa là ra khỏi lớp, thì lại bị tiếng gọi của thầy Diệp kéo ngược trở lại. Cô nhíu mày, chuyện gì chứ không thể để ngày mai hẳn nói à. Nhưng sao thầy ta lại biết tên cô? Là do cô quá xinh đẹp, quá đặc biệt chăng? cô xoay người khó chịu đi đến chỗ thầy ấy.
"Có chuyện gì sao thầy?"
"Không, chỉ là sắp tới trường chúng ta có tổ chức cuộc thi nhảy, những trường khác cũng tham gia tranh tài, tôi đã bàn với thầy hiệu trưởng cử em và một đàn anh khóa trên tham gia."
Một cuộc thi nhảy tranh tài giữa các trường khác nhau sao? Nhàm chán! Không có hứng thú.
"Tôi không đồng ý."
"Tại sao?"
"Thầy không biết tôi là công chúa Chu gia sao, tại sao tôi phải tham gia cuộc thi vớ vẩn này?"
"Em nghĩ em có thể chọn sao? Chuyện này tôi và thầy hiệu trưởng đã quyết định rồi. Không thay đổi."
"Thầy nghĩ thầy là ai mà ép buộc tôi? Tôi là công chúa Chu gia."
" Công chúa thì sao? Công chúa cũng phải nghe lời tôi. Công chúa thì cũng phải học thi."
"Thầy dám ép buộc tôi, tôi nhất định kêu ba tôi bảo nhà trường sa thải thầy."
"Được tôi chờ xem."
Thầy Diệp nhìn cô bằng ánh bắt thách thức. Được thôi, lần đầu tiên có người dám thách thức cô. Cô mỉm cười nham hiểm nhìn thầy ấy.
"Thầy tên là gì?"
Thầy Diệp nghe được câu hỏi trầm bỗng truyền đến bên tai, không ngần ngại thốt ra ba chữ:
"Diệp Chính Đình. "
Diệp Chính Đình, tốt, tên rất hay. Nhưng thầy lại đụng vào Chu Tịnh Hà cô. Cô làm sao có thể để yên cho thầy đây.
Về đến nhà trong tâm trạng mệt mỏi. Chu Tịnh Hà nhanh chóng bước đến phòng làm việc của Chu Lỗi. "Cạch" một tiếng cánh cửa lớn mở ra. Bên trong toàn sách và sách, ở giữa có một bàn gỗ lớn đầy sang trọng, trên mặt bàn toàn là những văn kiện, hồ sơ chưa được giải quyết nằm rải rác. Ở góc phòng là một bộ ghế sofa màu trắng ngà được nhập khẩu từ Pháp. Trên bàn làm việc có một người đàn ông đứng tuổi, chăm chú đọc hồ sơ. Cô bước đến ghế sofa ngồi xuống. Chu Lỗi lúc này mới buông bỏ hồ sơ, đi đến bên ghế sofa ngồi đối diện cô. Chu Lỗi ung dung rót tách trà, kê lên miệng uống. Xong, mới ngước nhìn cô.
"Ba, con muốn ba sa thải một thầy giáo."
"Chỉ có vậy?"
"Đúng, chỉ có vậy."
"Thầy giáo đó tên là?"
"Diệp Chính Đình."
"Diệp Chính Đình?"
"Đúng vậy."
"Không thể."
"Tại sao lại không thể?"
Nghe được đáp án của Chu Lỗi một khắc sau cô không nhịn được mà nhíu mày. Không thể ư? Chu Lỗi bây giờ lại nói hai từ không thể với cô? Quả thật khiến cô có chút không thể thích nghi được? Là ông ấy đang đùa với cô sao? Nhưng Chu Lỗi là dạng người, nghiêm túc trong từng cử chỉ, là dạng người không hề biết đùa.
"Diệp Chính Đình và Diệp Tiêu Ngôn con trai của Diệp Hạo công ty đối tác của ba. Vừa mới ký xong hợp đồng. Công ty thời trang của Diệp Hạo và công ty trang sức đá quý của ba quyết định hợp tác mở rộng thị trường, lần này là một dự án mở rộng lớn nhất Châu Á, không thể có sai sót."
"Không thể nào, Diệp Chính Đình chỉ là một thầy giáo nhỏ, tại sao lại có thể là con trai của Diệp Hạo và là anh trai của Diệp Tiêu Ngôn cơ chứ?"
"Ba nói sao thì con nghe vậy đi. Con tốt nhất là nghe lời cậu ta, cậu ta bảo gì thì con cứ làm. Đừng làm mất mặt ba với người khác. Con hiểu rồi chứ?"
Thân thể nặng nhọc, từng bước từng bước nặng trĩu đi vào phòng. Cô ngả mình trên chiếc giường lớn kiểu Pháp êm ái. Lại suy nghĩ đến chuyện lúc nãy, tâm trạng lại xuống dốc không phanh. Vùi đầu vào cái gối mềm mại, trong đầu lại không thể không nghĩ đến chuyện lúc nãy.
Cái tình huống máu chó gì đây, công ty thời trang của nhà thầy Diệp và công ty trang sức đá quý của nhà cô hợp tác, không thể sa thải được Diệp Chính Đình ngược lại còn bắt cô phải nghe lời thầy ấy, vậy cũng coi như vô ích rồi? Làm sao đây? Phải làm sao đây? Ông trời, là ông trời ghét cô, nên mới đẩy cô vào tình huống muốn lùi không được muốn tiến không xong này sao?
Thì ra lúc ở lớp, linh cảm của cô là đúng. Diệp Chính Đình là dòng dõi quý tộc, là anh trai của Diệp Tiêu Ngôn hèn chi lại thấy quen thuộc như thế.
Nhưng không được! Đời nào công chúa như cô lại phải khuất phục, lại phải phục tùng và nghe lời thầy ta chứ? Nhất định không bao giờ có chuyện đó. Hợp tác thì cô không thể quấy rối, chứ thầy thì cô không ngán đâu. Chu Tịnh Hà cô không ngại cho thầy biết kết cục đụng vào cô là như thế nào đâu, thầy Diệp à. Chu Tịnh Hà nằm trên giường đột nhiên hét lớn: “Nhất định thầy chưa nghe thấy công chúa nổi loạn là gì đúng không, bây giờ tôi sẽ cho thầy thấy cái gì gọi là nổi loạn! Hừ!”
...
Còn chưa kịp tiến hành kế hoạch của bản thân, thì ngày hôm sau cô hay tin bạn nhảy của mình là Diệp Tiêu Ngôn. Chưa kịp hết ngạc nhiên thì lại nghe tin Diệp Tiêu Ngôn tìm cô. Thế là hiện giờ cô đang đứng sau sân trường. Gió thổi những tán cây rung chuyển, bầu trời xanh thẳm trong veo, những chú chim thỏa sức mình bay lượn giữa không trung huyền ảo. Diệp Tiêu Ngôn đôi mắt đen láy, nhìn xa xăm, trên môi vẫn giữ một nụ cười nhạt, người dựa vào tường, phong thái ung dung tự tại không dính một chút bụi bẩn không thể nhìn ra hiện giờ anh ta đang nghĩ điều gì. Cô nhẹ nhàng từng bước, bước đến bên cạnh anh.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Diệp Tiêu Ngôn thu hồi tầm mắt, nâng mắt nhìn cô, đáy mắt nhàn nhạt toát lên sự lười biếng. Anh nhìn cô mỉm cười.
"Chỉ muốn làm ăn, không biết em có hứng thú không?"
"Làm ăn? Nói trọng điểm cho tôi biết."
"Hai công ty của nhà tôi và nhà em hợp tác làm ăn. Bọn họ giao cho Diệp Chính Đình quản tôi và em..."
Anh ngắt quãng kéo dài lời nói, càng làm tăng thêm hứng thú trong lòng cô, cô dựa cả người vào tường, nhìn anh đầy thú vị.
"Tôi muốn tôi và em hợp tác. Tôi không thích nhảy nhiếc gì cả, tôi nghĩ em cũng thế. Chúng ta cùng nhau phá banh cái kế hoạch của Diệp Chính Đình. Em thấy thế nào?"
"Thành giao."
Tốt lắm. Cơ hội rất tốt! Cô còn đang tìm kiếm cộng sự, thì đã có cộng sự từ trên trời xuất hiện giúp cô rồi. Ông trời nhất định là thấy cô mệnh quá khổ rồi, nên mới giúp cô một nước cờ tốt. Hợp tác lần này có lợi nhiều hơn có hại. Tạm gác ân oán cá nhân sang một bên, quậy banh cái này trước đã, rồi tính tiếp. Hay cho anh Diệp Chính Đình, giặc ngoài đã khó chế ngự đằng này còn có giặc trong, cô muốn xem lần này anh ứng biến như thế nào. Câu chuyện hoàng tử và công chúa phiên bản lỗi, bắt đầu! Cô sẽ cho anh biết đụng vào cô sẽ thê thảm như thế nào. Công chúa cô cũng không phải chỉ có hư danh thôi đâu. Và rồi chào mừng đến với, cơn ác mộng đời anh, Diệp Chính Đình!
Càng nhìn thầy ấy cô càng thấy giống một người, một người nào đó mà cô không thể nhớ ra được. Rõ ràng chuyện này có gì đó không đúng. Theo linh cảm của cô, nhất định có chuyện không tốt sắp xảy ra.
Tiết văn là tiết cuối cùng của buổi học hôm nay. Thầy Diệp đứng trên bục giảng mỉm cười chào tạm biệt mọi người. Chu Tịnh Hà xách cặp đứng dậy, bước ra khỏi lớp.
"Tịnh Hà, em ở lại một chút."
Vừa bước đến cửa, chỉ còn một bước nữa là ra khỏi lớp, thì lại bị tiếng gọi của thầy Diệp kéo ngược trở lại. Cô nhíu mày, chuyện gì chứ không thể để ngày mai hẳn nói à. Nhưng sao thầy ta lại biết tên cô? Là do cô quá xinh đẹp, quá đặc biệt chăng? cô xoay người khó chịu đi đến chỗ thầy ấy.
"Có chuyện gì sao thầy?"
"Không, chỉ là sắp tới trường chúng ta có tổ chức cuộc thi nhảy, những trường khác cũng tham gia tranh tài, tôi đã bàn với thầy hiệu trưởng cử em và một đàn anh khóa trên tham gia."
Một cuộc thi nhảy tranh tài giữa các trường khác nhau sao? Nhàm chán! Không có hứng thú.
"Tôi không đồng ý."
"Tại sao?"
"Thầy không biết tôi là công chúa Chu gia sao, tại sao tôi phải tham gia cuộc thi vớ vẩn này?"
"Em nghĩ em có thể chọn sao? Chuyện này tôi và thầy hiệu trưởng đã quyết định rồi. Không thay đổi."
"Thầy nghĩ thầy là ai mà ép buộc tôi? Tôi là công chúa Chu gia."
" Công chúa thì sao? Công chúa cũng phải nghe lời tôi. Công chúa thì cũng phải học thi."
"Thầy dám ép buộc tôi, tôi nhất định kêu ba tôi bảo nhà trường sa thải thầy."
"Được tôi chờ xem."
Thầy Diệp nhìn cô bằng ánh bắt thách thức. Được thôi, lần đầu tiên có người dám thách thức cô. Cô mỉm cười nham hiểm nhìn thầy ấy.
"Thầy tên là gì?"
Thầy Diệp nghe được câu hỏi trầm bỗng truyền đến bên tai, không ngần ngại thốt ra ba chữ:
"Diệp Chính Đình. "
Diệp Chính Đình, tốt, tên rất hay. Nhưng thầy lại đụng vào Chu Tịnh Hà cô. Cô làm sao có thể để yên cho thầy đây.
Về đến nhà trong tâm trạng mệt mỏi. Chu Tịnh Hà nhanh chóng bước đến phòng làm việc của Chu Lỗi. "Cạch" một tiếng cánh cửa lớn mở ra. Bên trong toàn sách và sách, ở giữa có một bàn gỗ lớn đầy sang trọng, trên mặt bàn toàn là những văn kiện, hồ sơ chưa được giải quyết nằm rải rác. Ở góc phòng là một bộ ghế sofa màu trắng ngà được nhập khẩu từ Pháp. Trên bàn làm việc có một người đàn ông đứng tuổi, chăm chú đọc hồ sơ. Cô bước đến ghế sofa ngồi xuống. Chu Lỗi lúc này mới buông bỏ hồ sơ, đi đến bên ghế sofa ngồi đối diện cô. Chu Lỗi ung dung rót tách trà, kê lên miệng uống. Xong, mới ngước nhìn cô.
"Ba, con muốn ba sa thải một thầy giáo."
"Chỉ có vậy?"
"Đúng, chỉ có vậy."
"Thầy giáo đó tên là?"
"Diệp Chính Đình."
"Diệp Chính Đình?"
"Đúng vậy."
"Không thể."
"Tại sao lại không thể?"
Nghe được đáp án của Chu Lỗi một khắc sau cô không nhịn được mà nhíu mày. Không thể ư? Chu Lỗi bây giờ lại nói hai từ không thể với cô? Quả thật khiến cô có chút không thể thích nghi được? Là ông ấy đang đùa với cô sao? Nhưng Chu Lỗi là dạng người, nghiêm túc trong từng cử chỉ, là dạng người không hề biết đùa.
"Diệp Chính Đình và Diệp Tiêu Ngôn con trai của Diệp Hạo công ty đối tác của ba. Vừa mới ký xong hợp đồng. Công ty thời trang của Diệp Hạo và công ty trang sức đá quý của ba quyết định hợp tác mở rộng thị trường, lần này là một dự án mở rộng lớn nhất Châu Á, không thể có sai sót."
"Không thể nào, Diệp Chính Đình chỉ là một thầy giáo nhỏ, tại sao lại có thể là con trai của Diệp Hạo và là anh trai của Diệp Tiêu Ngôn cơ chứ?"
"Ba nói sao thì con nghe vậy đi. Con tốt nhất là nghe lời cậu ta, cậu ta bảo gì thì con cứ làm. Đừng làm mất mặt ba với người khác. Con hiểu rồi chứ?"
Thân thể nặng nhọc, từng bước từng bước nặng trĩu đi vào phòng. Cô ngả mình trên chiếc giường lớn kiểu Pháp êm ái. Lại suy nghĩ đến chuyện lúc nãy, tâm trạng lại xuống dốc không phanh. Vùi đầu vào cái gối mềm mại, trong đầu lại không thể không nghĩ đến chuyện lúc nãy.
Cái tình huống máu chó gì đây, công ty thời trang của nhà thầy Diệp và công ty trang sức đá quý của nhà cô hợp tác, không thể sa thải được Diệp Chính Đình ngược lại còn bắt cô phải nghe lời thầy ấy, vậy cũng coi như vô ích rồi? Làm sao đây? Phải làm sao đây? Ông trời, là ông trời ghét cô, nên mới đẩy cô vào tình huống muốn lùi không được muốn tiến không xong này sao?
Thì ra lúc ở lớp, linh cảm của cô là đúng. Diệp Chính Đình là dòng dõi quý tộc, là anh trai của Diệp Tiêu Ngôn hèn chi lại thấy quen thuộc như thế.
Nhưng không được! Đời nào công chúa như cô lại phải khuất phục, lại phải phục tùng và nghe lời thầy ta chứ? Nhất định không bao giờ có chuyện đó. Hợp tác thì cô không thể quấy rối, chứ thầy thì cô không ngán đâu. Chu Tịnh Hà cô không ngại cho thầy biết kết cục đụng vào cô là như thế nào đâu, thầy Diệp à. Chu Tịnh Hà nằm trên giường đột nhiên hét lớn: “Nhất định thầy chưa nghe thấy công chúa nổi loạn là gì đúng không, bây giờ tôi sẽ cho thầy thấy cái gì gọi là nổi loạn! Hừ!”
...
Còn chưa kịp tiến hành kế hoạch của bản thân, thì ngày hôm sau cô hay tin bạn nhảy của mình là Diệp Tiêu Ngôn. Chưa kịp hết ngạc nhiên thì lại nghe tin Diệp Tiêu Ngôn tìm cô. Thế là hiện giờ cô đang đứng sau sân trường. Gió thổi những tán cây rung chuyển, bầu trời xanh thẳm trong veo, những chú chim thỏa sức mình bay lượn giữa không trung huyền ảo. Diệp Tiêu Ngôn đôi mắt đen láy, nhìn xa xăm, trên môi vẫn giữ một nụ cười nhạt, người dựa vào tường, phong thái ung dung tự tại không dính một chút bụi bẩn không thể nhìn ra hiện giờ anh ta đang nghĩ điều gì. Cô nhẹ nhàng từng bước, bước đến bên cạnh anh.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Diệp Tiêu Ngôn thu hồi tầm mắt, nâng mắt nhìn cô, đáy mắt nhàn nhạt toát lên sự lười biếng. Anh nhìn cô mỉm cười.
"Chỉ muốn làm ăn, không biết em có hứng thú không?"
"Làm ăn? Nói trọng điểm cho tôi biết."
"Hai công ty của nhà tôi và nhà em hợp tác làm ăn. Bọn họ giao cho Diệp Chính Đình quản tôi và em..."
Anh ngắt quãng kéo dài lời nói, càng làm tăng thêm hứng thú trong lòng cô, cô dựa cả người vào tường, nhìn anh đầy thú vị.
"Tôi muốn tôi và em hợp tác. Tôi không thích nhảy nhiếc gì cả, tôi nghĩ em cũng thế. Chúng ta cùng nhau phá banh cái kế hoạch của Diệp Chính Đình. Em thấy thế nào?"
"Thành giao."
Tốt lắm. Cơ hội rất tốt! Cô còn đang tìm kiếm cộng sự, thì đã có cộng sự từ trên trời xuất hiện giúp cô rồi. Ông trời nhất định là thấy cô mệnh quá khổ rồi, nên mới giúp cô một nước cờ tốt. Hợp tác lần này có lợi nhiều hơn có hại. Tạm gác ân oán cá nhân sang một bên, quậy banh cái này trước đã, rồi tính tiếp. Hay cho anh Diệp Chính Đình, giặc ngoài đã khó chế ngự đằng này còn có giặc trong, cô muốn xem lần này anh ứng biến như thế nào. Câu chuyện hoàng tử và công chúa phiên bản lỗi, bắt đầu! Cô sẽ cho anh biết đụng vào cô sẽ thê thảm như thế nào. Công chúa cô cũng không phải chỉ có hư danh thôi đâu. Và rồi chào mừng đến với, cơn ác mộng đời anh, Diệp Chính Đình!
/24
|