Ở ngoại ô thành phố, nơi đồng cỏ hoang vu ít người lui tới lại mọc lên một căn biệt thự to lớn màu trắng, pha lẫn cùng màu đen huyền bí, u ám không ai biết tới, ánh sáng dù chói chang cũng không thể len lỏi vào nơi đó, khiến càng thêm phần rùng rợn, chiếc xích đu trước cửa nhà bị gió lay động không ngừng vang lên tiếng cót két kéo dài rồi lại dừng lại, và cứ tiếp tục lập đi lập lại.....
cộc....cộc.....cộc tiếng bước chân nặng nề tạo nên từ đôi giày da khi chạm vào nền đất kèm theo vài tiếng leng keng từ kim loại không biết từ đâu phát ra. cạch chiếc cửa bằng sắt chậm rãi mở ra sau chuỗi kí tự được nhập trên bản điều khiển, tiếp đó một người mặc áo blouse trắng bước vào, chiếc cửa lại một lần nữa nặng nề đóng lại.
Căn phòng rộng lớn nhanh chóng được chiếu sáng từ chiếc đèn nhỏ giữa phòng, cảnh vật xung quanh lập tức hiện lên rõ ràng. mỗi góc tường đều được bày những chiếc kệ sắt lớn, đặt những lọ thủy tinh bên trong là những bộ phận cơ thể người được ngâm trong chất lỏng lơ lửng giữa lọ, trên thân lọ còn dán vài tờ giấy ghi chú đã ngả màu ố vàng nhưng vẫn rõ nét một dòng chữ nhỏ tiếng Pháp bằng mực đen.
Xung quanh còn có thêm máy móc và dụng cụ y tế được xắp xếp gọn gàng trên chiếc bàn mổ phát ra cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Ở giữa căn phòng lại là một chiếc bàn máy tính điều khiển lớn với chiếc màn hình lớn có kết nối với camera khắp biệt thự.
Chàng trai ngồi vào chiếc ghế trước màn hình, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình ảnh trước cổng biệt thự, khóe môi hơi nhếch lên.
Duy Minh dừng xe trước cửa biệt, trong lòng không khỏi chán nản, có trời mới biết anh thật sự là không muốn đến đây chút nào, nhưng mà chuyện lần này cũng không phải bản thân anh quyết định nha. Nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển, anh cười cười lên tiếng
- Tiểu Vũ, cậu có ở nhà chứ? mau mở cửa cho tớ - Duy Minh tuy hỏi vậy nhưng anh đảm bảo tên ác ma đó chắc chắn ở nhà, không những vậy còn đang quan sát hết thẩy mọi thứ ngoài này luôn ấy chứ. Nghĩ vậy thôi cũng muốn nổi da gà rồi!
- Minh Minh, nếu cậu còn gọi tôi như vậy nữa thì cứ đứng ngoài đó luôn đi- Giọng chàng trai đùa cợt từ màn hình vang lên.
- Được rồi tiểu....à không Vũ cậu mau mở cửa, chuyện này thực sự rất gấp - Nhịn...nhất định phải nhịn, cái gì mà Minh Minh chứ tởm chết mất, tại sao cậu ta được gọi còn anh thì không? Hừ..
Duy Minh lái xe vào biệt thự, sau đó giúp người phía sau mở cửa xe rối theo thói quen đẩy cửa bước vào biệt thự, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị một giọng nói từ trên lầu vọng xuống làm giật mình.
- Minh Minh nếu cậu giám làm bẩn ghế tôi thì không cần phải về nữa, cứ ở đây vài bữa cũng được- Chàng trai từ từ bước xuống mang theo giọng khiêu khích nhìn Duy Minh, ánh mắt sau gọng kính hiện lên vẻ âm hiểm.
- Được được, tớ sẽ không ngồi cậu cũng không cần giữ người lại, ha ha- Duy Minh trong lòng ớn lạnh, ở đây vài anh còn có thể đi ra sao, dù có ra rồi sợ rằng cũng không còn nguyên vẹn.
- A, lâu lắm không thấy cậu đấy bang chủ, không biết lần này đến thăm tôi không phải là muốn...hiến xác đấy chứ- đôi mắt của chàng trai cong cong nhìn cô gái trên tay hắn.
- Cậu thấy thế nào- Vẫn giọng điệu nhàn nhạt, hắn thả nó xuống ghế sofa, rồi ngồi vào chiếc ghê đối diện.
- Vết thương khá nặng, mất máu nhiều....khả năng lớn nhất nếu sống thì sẽ là người thực vật, còn những vất thương khác thì không đáng kể- Chàng trai bước tới gần nhìn chắm chằm vào nó rồi liệt kê
- À- Hắn không quan tâm đáp, lưng hơi dựa vào ghế nhắm mắt.
- Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy, thật là không quan tâm à?- chàng trai đừa cợt hỏi, nói thật thì cũng hơi tò mò mối quan hệ này đó nha.
- Cha cậu xem ra rất nhớ cậu-Hắn vẫn nhắm mắt chỉ là tay trên thành ghế nhẹ nhàng gõ nhịp
- Không phải cậu muốn lấy chuyện này hù dọa tôi đấy chứ?- Cái này cũng có thể lắm nha nhưng mà cũng quá không giống tính cách của hắn đi
- Ông ta muốn mua bệnh ở trung tâm thành phố- câu này tuy không khác với mấy câu trước nhưng lại làm người nào đó hơi động tâm.
- Aizz...được rồi, cứ để cô ta ở đó, khi nào xong tôi sẽ gọi....cậu cũng đừng quên lời vừa nói- Chàng trai thở dài nhìn hắn cùng Duy Minh đã bước ra khỏi cửa từ lúc nào chỉ vọng lại một câu
- Tất nhiên, bênh viện đó giờ là của cậu, hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng...
cộc....cộc.....cộc tiếng bước chân nặng nề tạo nên từ đôi giày da khi chạm vào nền đất kèm theo vài tiếng leng keng từ kim loại không biết từ đâu phát ra. cạch chiếc cửa bằng sắt chậm rãi mở ra sau chuỗi kí tự được nhập trên bản điều khiển, tiếp đó một người mặc áo blouse trắng bước vào, chiếc cửa lại một lần nữa nặng nề đóng lại.
Căn phòng rộng lớn nhanh chóng được chiếu sáng từ chiếc đèn nhỏ giữa phòng, cảnh vật xung quanh lập tức hiện lên rõ ràng. mỗi góc tường đều được bày những chiếc kệ sắt lớn, đặt những lọ thủy tinh bên trong là những bộ phận cơ thể người được ngâm trong chất lỏng lơ lửng giữa lọ, trên thân lọ còn dán vài tờ giấy ghi chú đã ngả màu ố vàng nhưng vẫn rõ nét một dòng chữ nhỏ tiếng Pháp bằng mực đen.
Xung quanh còn có thêm máy móc và dụng cụ y tế được xắp xếp gọn gàng trên chiếc bàn mổ phát ra cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Ở giữa căn phòng lại là một chiếc bàn máy tính điều khiển lớn với chiếc màn hình lớn có kết nối với camera khắp biệt thự.
Chàng trai ngồi vào chiếc ghế trước màn hình, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình ảnh trước cổng biệt thự, khóe môi hơi nhếch lên.
Duy Minh dừng xe trước cửa biệt, trong lòng không khỏi chán nản, có trời mới biết anh thật sự là không muốn đến đây chút nào, nhưng mà chuyện lần này cũng không phải bản thân anh quyết định nha. Nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển, anh cười cười lên tiếng
- Tiểu Vũ, cậu có ở nhà chứ? mau mở cửa cho tớ - Duy Minh tuy hỏi vậy nhưng anh đảm bảo tên ác ma đó chắc chắn ở nhà, không những vậy còn đang quan sát hết thẩy mọi thứ ngoài này luôn ấy chứ. Nghĩ vậy thôi cũng muốn nổi da gà rồi!
- Minh Minh, nếu cậu còn gọi tôi như vậy nữa thì cứ đứng ngoài đó luôn đi- Giọng chàng trai đùa cợt từ màn hình vang lên.
- Được rồi tiểu....à không Vũ cậu mau mở cửa, chuyện này thực sự rất gấp - Nhịn...nhất định phải nhịn, cái gì mà Minh Minh chứ tởm chết mất, tại sao cậu ta được gọi còn anh thì không? Hừ..
Duy Minh lái xe vào biệt thự, sau đó giúp người phía sau mở cửa xe rối theo thói quen đẩy cửa bước vào biệt thự, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị một giọng nói từ trên lầu vọng xuống làm giật mình.
- Minh Minh nếu cậu giám làm bẩn ghế tôi thì không cần phải về nữa, cứ ở đây vài bữa cũng được- Chàng trai từ từ bước xuống mang theo giọng khiêu khích nhìn Duy Minh, ánh mắt sau gọng kính hiện lên vẻ âm hiểm.
- Được được, tớ sẽ không ngồi cậu cũng không cần giữ người lại, ha ha- Duy Minh trong lòng ớn lạnh, ở đây vài anh còn có thể đi ra sao, dù có ra rồi sợ rằng cũng không còn nguyên vẹn.
- A, lâu lắm không thấy cậu đấy bang chủ, không biết lần này đến thăm tôi không phải là muốn...hiến xác đấy chứ- đôi mắt của chàng trai cong cong nhìn cô gái trên tay hắn.
- Cậu thấy thế nào- Vẫn giọng điệu nhàn nhạt, hắn thả nó xuống ghế sofa, rồi ngồi vào chiếc ghê đối diện.
- Vết thương khá nặng, mất máu nhiều....khả năng lớn nhất nếu sống thì sẽ là người thực vật, còn những vất thương khác thì không đáng kể- Chàng trai bước tới gần nhìn chắm chằm vào nó rồi liệt kê
- À- Hắn không quan tâm đáp, lưng hơi dựa vào ghế nhắm mắt.
- Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy, thật là không quan tâm à?- chàng trai đừa cợt hỏi, nói thật thì cũng hơi tò mò mối quan hệ này đó nha.
- Cha cậu xem ra rất nhớ cậu-Hắn vẫn nhắm mắt chỉ là tay trên thành ghế nhẹ nhàng gõ nhịp
- Không phải cậu muốn lấy chuyện này hù dọa tôi đấy chứ?- Cái này cũng có thể lắm nha nhưng mà cũng quá không giống tính cách của hắn đi
- Ông ta muốn mua bệnh ở trung tâm thành phố- câu này tuy không khác với mấy câu trước nhưng lại làm người nào đó hơi động tâm.
- Aizz...được rồi, cứ để cô ta ở đó, khi nào xong tôi sẽ gọi....cậu cũng đừng quên lời vừa nói- Chàng trai thở dài nhìn hắn cùng Duy Minh đã bước ra khỏi cửa từ lúc nào chỉ vọng lại một câu
- Tất nhiên, bênh viện đó giờ là của cậu, hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng...
/44
|