Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
- ----------
Vào bữa tối Lâm Gia nhai đồ ăn trong miệng mà không thấy ngon như mọi lần.
Khương Nguyên nhìn thấy chờ lúc Lâm Gia thở phì phì chuẩn bị lên tầng thì cuối cùng anh mới hỏi: "Cậu rất muốn đi?"
Lâm Gia quay đầu lại, gật đầu liên tục, trong mắt đều là chờ mong.
Khương Nguyên yên lặng nhìn cô một lúc rồi đứng dậy đi lên, lúc đi ngang qua người cô anh cúi xuống nói: "Tùy cậu."
Lâm Gia nhìn theo bóng lưng của anh, vừa cảm thấy vui sướng nhưng bên cạnh đó cũng thấy hơi buồn. Mặc dù Khương Nguyên đã đồng ý cho cô đi chơi nhưng hình như anh ấy lại giận rồi, sao lại vậy chứ?
Buổi tối lúc mà Lâm Gia chuẩn bị sang phòng Khương Nguyên để nói chuyện phiếm như mọi khi, thì điện thoại để đột nhiện rung liên tục.
Cô cầm lên nhìn là Hoàng Nhất Lâm đã lập một nhóm để bàn về cuộc đi chơi ngày mai, cô ấy và Thư Mẫn rồi Từ Dục ba người đang trong nhóm trò chuyện sôi nổi.
Lâm Gia nhìn thoáng qua, rồi gia nhập vào nhóm rất nhanh, ở trong phòng một mình ôm điện thoại trò chuyện vui vẻ với ba người họ.
Khương Nguyên ở trên tầng, những quyển sách và tài liệu đề thi xếp thành đống núi nhỏ ở trên bàn, anh ngồi bất động sau đống sách đó mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ báo thức trong máy vi tính.
Tám giờ rưỡi, Lâm Gia còn chưa lên.
Đôi mắt anh nhìn chỗ trống bên cạnh mình.
Có lẽ mấy ngày nay bị Lâm Gia làm phiền mà bây giờ tự nhiên lại yên tĩnh như vậy, trong đầu anh liền nghĩ đến mọi dáng vẻ đáng yêu của Lâm Gia khi ở bên cạnh.
Như vậy không được, thực sự không được.
Khương Nguyên che mặt thở dài, tiện tay cầm một quyển đề lên lúc chuẩn bị viết thì lại dừng lại.
Anh không bao giờ nghĩ có ngày mình lại bị một cô gái nhỏ dắt mũi, khi cô đến anh không thể từ chối được, cô không đến thì anh lại thấy nhớ, cho dù cô gái nhỏ này đang ở ngay dưới tầng.
Sách mở ra rồi khép lại, Khương Nguyên ném bút, hai tay đặt ra sau đầu, vẻ mặt thản nhiên nhìn bóng đêm bên ngoài ban công mà chẳng biết đang nghĩ gì.
Lâm Gia nói chuyện với mọi người cho đến tận mười rưỡi, sau khi xác định thời gian gặp nhau cô không chống lại được cơn buồn ngủ liền nằm xuống ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lâm Gia mặc một chiếc váy xinh xắn, buộc tóc đuôi ngựa, đi đôi giày da nhỏ nhắn tràn đầy tinh thần "Dì Trương, chào buổi sáng!"
Dì Trương nghe tiếng quay lạ thấy Lâm Gia hôm nay ăn mặc như một con búp bê đáng yêu, thì cười híp mắt nói "Oa, Gia Gia hôm nay thật xinh đẹp."
Lâm Gia được khen ngợi, cười rất vui vẻ.
Cô ngồi xuống bàn ăn sáng, nhìn dì Trương chuẩn bị cho cô ít hoa quả để mang đi hỏi: "Ơ, Khương Nguyên đâu ạ?"
Dì Trương trả lời: "Sáng sớm cậu chủ đã đi ra ngoài rồi, nói là đến thư viện."
"Đến thư viện à, được rồi." Lâm Gia gật đầu.
Ăn sáng xong, cầm hộp cơm mà dì Trương chuẩn bị cho cô đi dã ngoại chơi, Lâm Gia vô cùng vui vẻ ngồi lên xe xuất phát.
Theo giao hẹn ngày hôm qua, Lâm Gia đi đón Hoàng Nhất Lâm trước, sau đó là Thư Mẫn cuối cùng mới đón Từ Dục.
Khi Từ Dục lên xe thì ba cô gái ngồi sau đang cười nói vui vẻ rồi, cậu mở cửa ghế trước ngồi cạnh tài xế, lễ phép chào với chú Lưu, sau khi lên xe cậu cầm hai túi đồ ăn vặt trên tay đưa xuống "Đây nhé, mình đã được gọi là bạn tâm giao chưa! Đây là những gì mình mua ở siêu thị cả suốt buổi tối đủ cho các cậu ăn cả ngày!"
"Tuyệt vời!" Ba cô gái nhìn thấy đồ ăn ngon thì càng vui vẻ hơn, bốn bạn trẻ một chàng trai và ba cô gái đi cùng với chú Lưu trung niên, năm người vừa cười nói xuất phát đến vườn bách thú.
Đến cổng vườn bách thú, chú Lưu nói sẽ chờ bọn họ ở cổng ra, không đi vào với bọn họ, chờ ông đi thì Từ Dục mới xếp hàng mua vé.
Hôm nay là cuối tuần, nên trong vườn bách thú có rất nhiều người đến chơi, Từ Dục xếp hàng phía cuối quay đầu có thể nhìn thấy Lâm Gia đang đứng dưới bóng cây, luôn nở nụ cười nói chuyện với hai người bên cạnh.
Cô mặc một chiếc váy xếp ly màu hồng, trên cùng là áo sơ mi trắng cổ sen, hai hình chữ C ngược trên túi tạo thành hình trái tim nhỏ rất dễ nhận biết.
Từ Dục không biết các nhãn hiệu nổi tiếng nhưng logo này anh nhận ra.
Không biết sao hôm nay nhìn Lâm Gia rất đẹp, còn đẹp hơn mặc đồng phục học sinh gấp trăm lần, nhưng cậu cũng nhận ra khoảng cách với cô lại xa hơn nhiều rồi.
Lâm Gia đang nói chuyện với Hoàng Nhất Lâm về chuyện lúc nào thì ăn được, ngước lên thấy Từ Dục đang nhìn cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào rồi vẫy tay với cậu.
Từ Dục thấy nụ cười của cô làm xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng, cậu đưa tay lên vẫy vẫy với cô. Trên mặt lộ ra nụ cười sáng chói tiêu chuẩn như ánh mặt trời của thiếu niên.
Coi như mình ảo tưởng đi đối mặt với Lâm Gia đáng yêu như vậy, cho dù xa đến mấy cậu cũng có thể vượt qua.
Cuối cùng cũng vào được bên trong vườn bách thú, bốn người vừa đi vừa nhìn thấy cái gì cũng đều mới mẻ thú vị.
Lâm Gia chưa từng tới vườn bách thú như này, những con vật mà cô từng nhìn đều nuôi trong trang trại hoặc trong trang viên, mà chỉ có thể nhìn thấy bốn năm con thôi nhưng hôm nay cô lại nhìn thấy rất nhiều, lần đầu tiên cô biết hóa ra Hà Mã cũng có thể ở chung với sư tử.
Về phần ba người kia, bọn họ đã từng tới vườn bách thú rồi, nhưng không giống như Lâm Gia vừa thấy cuốn hút lại là lần đầu tiên. Không biết sao nhìn thấy sự mới lạ và vui sướng trên mặt Lâm Gia, bọn họ cũng cảm giác như mình lần đầu tiên tới đây, ngay cả những con khỉ hay lấy đồ ăn vặt trên tay cũng đáng yêu thuận mắt hơn nhiều.
Sau khi đi dạo xung quanh, bốn người cảm thấy hơi mệt, liền tìm mấy nơi mà có thể xem động vật biểu diễn, một buổi trình diễn khoảng hai mươi phút, xem xong màn này lại chạy đi xem màn khác, chỗ ngồi phải tranh, vất vả lắm mới ngồi được xem chưa bao lâu lại phải đứng lên, cũng may bọn họ đều là thanh niên, vừa đi vừa đùa nhau ăn đồ ăn, thể lực vẫn có thể theo kịp.
Không thể không nói bốn người thực sự ăn rất nhiều, nhất là ba cô gái, cái miệng nhỏ nhắn ăn liên tục, hai túi đồ ăn lớn lúc đi vào mà bây giờ mới đi một nửa đường đã thành túi rác hết.
Từ Dục là nam sinh duy nhất với vai trò làm cu li, nhìn đống đồ ăn vặt trên tay đã thành túi rác không nhịn được mà cảm thán: "Dạ dày của con gái đúng là không đáy."
Từ trong vườn thú đi ra khoảng hơn hai giờ. Bởi vì ăn quá nhiều đồ ăn vặt rồi, nên mọi người đều không thấy đói, sau khi chào hỏi với chú Lý xong, bốn người lại sang công viên bên cạnh vườn bách thú chơi.
Nói là đến công viên chơi nhưng Từ Dục đi mới biết được con gái nói đi công viên thật ra để chụp ảnh, lúc thì chụp ảnh dưới triển lãm hoa cúc, lúc thì chụp ảnh tán cây, lúc thì chụp ở núi giả hồ nước.
Từ Dục rất muốn phối hợp nhưng một mình cậu vừa cầm túi vừa cầm máy ảnh chụp cho các cô, rất nhanh đã không còn sức nữa.
Anh thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên về thành phố tìm quán ăn thì lúc này ba cô gái mới thôi.
Quay trở lại xe, Lâm Gia ngồi ở chỗ nói với chú Lưu đang lái xe: "Chú Lưu à, đáng nhẽ chú nên theo chúng cháu vào trong chơi, vui lắm!"
"Tôi đã từng vào rồi, hơn nữa bọn trẻ các cháu đi chơi tôi tham gia làm gì." Chú Lưu cười vỗ vai Từ Dục, "Thể lực không thể theo kịp được, đúng không chàng trai!"
Từ Dục cười khổ, lén lút giơ ngón tay cái lên cho Chú Lưu ý nói sáng suốt, sáng suốt.
Trên đường về thành phố thì hơi bị tắc, ba cô gái đều chơi đến mệt, lúc này trên xe rất yên tĩnh, lần lượt từng người một ngủ trên xe.
Từ Dục quay đầu nhìn khuôn mật đang ngủ của Lâm Gia cong môi lên cười.
Ánh mắt chú Lưu nhìn thấy màn này, cười nói: "Tiểu thư Gia Gia của chúng tôi là một cô gái rất xinh đép, sau này chắc chắn sẽ gả cho người trong sạch môn đăng hộ đối."
Từ Dục nghe xong nụ cười cứng lại, cậu không nhìn nữa mà nghiêng đầu hỏi chú Lưu "Lâm gia, có phải rất giàu có không?"
Chú Lưu cười không trả lời.
Nhưng từ nụ cười đó Từ Dục đã biết đáp án.
Suốt quãng đường từ ngoại ô thành phố đến trung tâm, mất hai tiếng rưỡi đi đường lúc xuống xe đã hơn năm giờ rồi.
Lâm Gia vừa tỉnh ngủ đã thấy đói bụng, tìm hiểu các nhà hàng quanh trung tâm thương mại, cô chọn một nhà hàng Pháp rồi ngọt ngào nói: "Ăn cái này nhé, mình mời các cậu."
Nhìn thấy tên nhà hàng, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn liếc nhau, đều hiện lên sự kinh ngạc, "Lâm Gia, ở đây rất đắt, hay chúng ta đi ăn thứ gì khác?"
Lâm Gia lại lắc đầu nói: "Không sao đâu. Ở đây có quẹt thẻ, mình có rất nhiều thẻ."
Rất nhiều thẻ... Bại bởi sự sảng khoái của Lâm Gia, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn vui vẻ tiếp nhận lời mời của cô, chỉ có Từ Dục lại hơi do dự không được tự nhiên.
"Từ Dục cậu không đói sao, đi nhanh lên thôi!" Lâm Gia đã rất đói không muốn đứng ở đây, thấy cậu đứng yên định đưa tay túm áo cậu, thì lướt qua đầu vai cậu nhìn về người phía sau đang đi tới chỗ bọn họ.
"Mình..." Từ Dục muốn nói để cậu mời, bọn mình đi ăn cái khác nhưng ánh mắt Lâm Gia không ở trên người cậu nữa.
"Khương Nguyên!"
Khương nguyên đeo cặp sách mặc chiếc áo len cổ tròn ôm người anh, chiếc quần jean màu xanh nhạt chỉ tới mắt cá chân, cùng đôi giày thể thao trắng đi thẳng tới trước mặt Lâm Gia mới dừng lại.
Mặc dù đeo cặp sách nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh lại thể hiện khí chất già dặn của người trí thức, cả người thản nhiên giống như nhân vật không có thật từ trong truyện tranh bước ra.
Tuy Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn đều không thích kiểu người lạnh lùng như này nhưng các cô không thể không thừa nhận vẻ đẹp của Khương Nguyên không giống với người thật.
"Khương Nguyên, sao cậu lại ở đây!" Lâm Gia nhìn thấy anh thì rất vui, cả một ngày không gặp anh rồi nên sung sướng đến mức không nhịn được đi đến bên cạnh anh.
"Tôi đang chuẩn bị đến hiệu sách trên tầng mua sách rồi ăn luôn." Khương Nguyên nhìn cô nói.
"Cậu có muốn ăn cùng bọn mình không?" Lâm Gia chỉ một loạt nhà hàng ở phía dưới, "Bọn mình đến đây ăn, hôm nay mình mời khách."
Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn nghĩ Khương Nguyên sẽ không đồng ý, mặc dù mọi người học cùng nhau nhưng suốt một năm số cậu mà các cô nói chuyện với cậu ấy không quá mười câu, một người nhìn có vẻ khó giao tiếp như vậy sao có thể đồng ý ăn cơm với các cô.
Lúc các cô đang nghĩ như vậy thì Khương Nguyên lại nói "Nếu như mọi người không ngại, thì cùng nhau ăn."
Hoàng Nhất Lâm ngạc nhiên cô không biết phải phản ứng thế nào để đáp lại ánh mắt của Khương Nguyên, may mà Thư Mẫn đủ bình tĩnh, "Chúng mình là được Lâm Gia mời, chỉ cần cô ấy không thấy sao thì bọn mình tất nhiên cũng thế."
Lâm Gia lập tức biết phải trả lời: "Mình không ngại!"
Khương Nguyên cong môi nói: " Đi thôi."
"Khương Nguyên Khương Nguyên mình kể cậu nghe, hôm nay mình thấy cọp, sư tử, hà mã rồi voi...lần đầu tiên mình thấy chúng nó ở cùng một chỗ với nhau!"
"Chơi vui không?"
"Chơi rất vui..rất vui!"
...
Lâm Gia và Khương Nguyên dẫn đầu đi trước, còn ba người đi phía sau
Hoàng Nhất Lâm nhìn bóng lưng Lâm Gia đang rất vui sướng, cô hơi khó hiểu "Thư Mẫn, cậu có thấy giữa hai người phía trên không giống với bọn mình không."
Đứng ở góc của Thư Mẫn có thể nhìn thấy gò má của Khương Nguyên, cô phát hiện lúc Khương Nguyên nghiêng đầu nhìn Lâm Gia thì trên mặt lại có sự cưng chiều, làm cho cô kinh ngạc hơn nữa là nhìn từ sau lưng thì bọn họ rất xứng đôi.
Muốn nhìn hai người rõ hơn chút nữa, Thư Mẫn kéo Hoàng Nhất Lâm theo sau "Đi nào."
Hai người đi được một nửa thì Hoàng Nhát Lâm không thấy Từ Dục đâu, quay lại thì thấy anh đang đứng nguyên tại chỗ, cô bỏ tay Thư Mẫn ra chạy lại kéo tay cậu: "Đi nhanh lên, chần chờ làm gì vậy!"
Từ Dục hoàn hồn lại, tùy ý để Hoàng Nhất Lâm lôi mình đi
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương nguyên: Ngồi canh cả một ngày một đêm cuối cùng cũng bắt được.
Beta: Gấu Beo
- ----------
Vào bữa tối Lâm Gia nhai đồ ăn trong miệng mà không thấy ngon như mọi lần.
Khương Nguyên nhìn thấy chờ lúc Lâm Gia thở phì phì chuẩn bị lên tầng thì cuối cùng anh mới hỏi: "Cậu rất muốn đi?"
Lâm Gia quay đầu lại, gật đầu liên tục, trong mắt đều là chờ mong.
Khương Nguyên yên lặng nhìn cô một lúc rồi đứng dậy đi lên, lúc đi ngang qua người cô anh cúi xuống nói: "Tùy cậu."
Lâm Gia nhìn theo bóng lưng của anh, vừa cảm thấy vui sướng nhưng bên cạnh đó cũng thấy hơi buồn. Mặc dù Khương Nguyên đã đồng ý cho cô đi chơi nhưng hình như anh ấy lại giận rồi, sao lại vậy chứ?
Buổi tối lúc mà Lâm Gia chuẩn bị sang phòng Khương Nguyên để nói chuyện phiếm như mọi khi, thì điện thoại để đột nhiện rung liên tục.
Cô cầm lên nhìn là Hoàng Nhất Lâm đã lập một nhóm để bàn về cuộc đi chơi ngày mai, cô ấy và Thư Mẫn rồi Từ Dục ba người đang trong nhóm trò chuyện sôi nổi.
Lâm Gia nhìn thoáng qua, rồi gia nhập vào nhóm rất nhanh, ở trong phòng một mình ôm điện thoại trò chuyện vui vẻ với ba người họ.
Khương Nguyên ở trên tầng, những quyển sách và tài liệu đề thi xếp thành đống núi nhỏ ở trên bàn, anh ngồi bất động sau đống sách đó mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ báo thức trong máy vi tính.
Tám giờ rưỡi, Lâm Gia còn chưa lên.
Đôi mắt anh nhìn chỗ trống bên cạnh mình.
Có lẽ mấy ngày nay bị Lâm Gia làm phiền mà bây giờ tự nhiên lại yên tĩnh như vậy, trong đầu anh liền nghĩ đến mọi dáng vẻ đáng yêu của Lâm Gia khi ở bên cạnh.
Như vậy không được, thực sự không được.
Khương Nguyên che mặt thở dài, tiện tay cầm một quyển đề lên lúc chuẩn bị viết thì lại dừng lại.
Anh không bao giờ nghĩ có ngày mình lại bị một cô gái nhỏ dắt mũi, khi cô đến anh không thể từ chối được, cô không đến thì anh lại thấy nhớ, cho dù cô gái nhỏ này đang ở ngay dưới tầng.
Sách mở ra rồi khép lại, Khương Nguyên ném bút, hai tay đặt ra sau đầu, vẻ mặt thản nhiên nhìn bóng đêm bên ngoài ban công mà chẳng biết đang nghĩ gì.
Lâm Gia nói chuyện với mọi người cho đến tận mười rưỡi, sau khi xác định thời gian gặp nhau cô không chống lại được cơn buồn ngủ liền nằm xuống ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lâm Gia mặc một chiếc váy xinh xắn, buộc tóc đuôi ngựa, đi đôi giày da nhỏ nhắn tràn đầy tinh thần "Dì Trương, chào buổi sáng!"
Dì Trương nghe tiếng quay lạ thấy Lâm Gia hôm nay ăn mặc như một con búp bê đáng yêu, thì cười híp mắt nói "Oa, Gia Gia hôm nay thật xinh đẹp."
Lâm Gia được khen ngợi, cười rất vui vẻ.
Cô ngồi xuống bàn ăn sáng, nhìn dì Trương chuẩn bị cho cô ít hoa quả để mang đi hỏi: "Ơ, Khương Nguyên đâu ạ?"
Dì Trương trả lời: "Sáng sớm cậu chủ đã đi ra ngoài rồi, nói là đến thư viện."
"Đến thư viện à, được rồi." Lâm Gia gật đầu.
Ăn sáng xong, cầm hộp cơm mà dì Trương chuẩn bị cho cô đi dã ngoại chơi, Lâm Gia vô cùng vui vẻ ngồi lên xe xuất phát.
Theo giao hẹn ngày hôm qua, Lâm Gia đi đón Hoàng Nhất Lâm trước, sau đó là Thư Mẫn cuối cùng mới đón Từ Dục.
Khi Từ Dục lên xe thì ba cô gái ngồi sau đang cười nói vui vẻ rồi, cậu mở cửa ghế trước ngồi cạnh tài xế, lễ phép chào với chú Lưu, sau khi lên xe cậu cầm hai túi đồ ăn vặt trên tay đưa xuống "Đây nhé, mình đã được gọi là bạn tâm giao chưa! Đây là những gì mình mua ở siêu thị cả suốt buổi tối đủ cho các cậu ăn cả ngày!"
"Tuyệt vời!" Ba cô gái nhìn thấy đồ ăn ngon thì càng vui vẻ hơn, bốn bạn trẻ một chàng trai và ba cô gái đi cùng với chú Lưu trung niên, năm người vừa cười nói xuất phát đến vườn bách thú.
Đến cổng vườn bách thú, chú Lưu nói sẽ chờ bọn họ ở cổng ra, không đi vào với bọn họ, chờ ông đi thì Từ Dục mới xếp hàng mua vé.
Hôm nay là cuối tuần, nên trong vườn bách thú có rất nhiều người đến chơi, Từ Dục xếp hàng phía cuối quay đầu có thể nhìn thấy Lâm Gia đang đứng dưới bóng cây, luôn nở nụ cười nói chuyện với hai người bên cạnh.
Cô mặc một chiếc váy xếp ly màu hồng, trên cùng là áo sơ mi trắng cổ sen, hai hình chữ C ngược trên túi tạo thành hình trái tim nhỏ rất dễ nhận biết.
Từ Dục không biết các nhãn hiệu nổi tiếng nhưng logo này anh nhận ra.
Không biết sao hôm nay nhìn Lâm Gia rất đẹp, còn đẹp hơn mặc đồng phục học sinh gấp trăm lần, nhưng cậu cũng nhận ra khoảng cách với cô lại xa hơn nhiều rồi.
Lâm Gia đang nói chuyện với Hoàng Nhất Lâm về chuyện lúc nào thì ăn được, ngước lên thấy Từ Dục đang nhìn cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào rồi vẫy tay với cậu.
Từ Dục thấy nụ cười của cô làm xua tan đi nỗi lo lắng trong lòng, cậu đưa tay lên vẫy vẫy với cô. Trên mặt lộ ra nụ cười sáng chói tiêu chuẩn như ánh mặt trời của thiếu niên.
Coi như mình ảo tưởng đi đối mặt với Lâm Gia đáng yêu như vậy, cho dù xa đến mấy cậu cũng có thể vượt qua.
Cuối cùng cũng vào được bên trong vườn bách thú, bốn người vừa đi vừa nhìn thấy cái gì cũng đều mới mẻ thú vị.
Lâm Gia chưa từng tới vườn bách thú như này, những con vật mà cô từng nhìn đều nuôi trong trang trại hoặc trong trang viên, mà chỉ có thể nhìn thấy bốn năm con thôi nhưng hôm nay cô lại nhìn thấy rất nhiều, lần đầu tiên cô biết hóa ra Hà Mã cũng có thể ở chung với sư tử.
Về phần ba người kia, bọn họ đã từng tới vườn bách thú rồi, nhưng không giống như Lâm Gia vừa thấy cuốn hút lại là lần đầu tiên. Không biết sao nhìn thấy sự mới lạ và vui sướng trên mặt Lâm Gia, bọn họ cũng cảm giác như mình lần đầu tiên tới đây, ngay cả những con khỉ hay lấy đồ ăn vặt trên tay cũng đáng yêu thuận mắt hơn nhiều.
Sau khi đi dạo xung quanh, bốn người cảm thấy hơi mệt, liền tìm mấy nơi mà có thể xem động vật biểu diễn, một buổi trình diễn khoảng hai mươi phút, xem xong màn này lại chạy đi xem màn khác, chỗ ngồi phải tranh, vất vả lắm mới ngồi được xem chưa bao lâu lại phải đứng lên, cũng may bọn họ đều là thanh niên, vừa đi vừa đùa nhau ăn đồ ăn, thể lực vẫn có thể theo kịp.
Không thể không nói bốn người thực sự ăn rất nhiều, nhất là ba cô gái, cái miệng nhỏ nhắn ăn liên tục, hai túi đồ ăn lớn lúc đi vào mà bây giờ mới đi một nửa đường đã thành túi rác hết.
Từ Dục là nam sinh duy nhất với vai trò làm cu li, nhìn đống đồ ăn vặt trên tay đã thành túi rác không nhịn được mà cảm thán: "Dạ dày của con gái đúng là không đáy."
Từ trong vườn thú đi ra khoảng hơn hai giờ. Bởi vì ăn quá nhiều đồ ăn vặt rồi, nên mọi người đều không thấy đói, sau khi chào hỏi với chú Lý xong, bốn người lại sang công viên bên cạnh vườn bách thú chơi.
Nói là đến công viên chơi nhưng Từ Dục đi mới biết được con gái nói đi công viên thật ra để chụp ảnh, lúc thì chụp ảnh dưới triển lãm hoa cúc, lúc thì chụp ảnh tán cây, lúc thì chụp ở núi giả hồ nước.
Từ Dục rất muốn phối hợp nhưng một mình cậu vừa cầm túi vừa cầm máy ảnh chụp cho các cô, rất nhanh đã không còn sức nữa.
Anh thấy thời gian cũng không còn sớm nữa nên về thành phố tìm quán ăn thì lúc này ba cô gái mới thôi.
Quay trở lại xe, Lâm Gia ngồi ở chỗ nói với chú Lưu đang lái xe: "Chú Lưu à, đáng nhẽ chú nên theo chúng cháu vào trong chơi, vui lắm!"
"Tôi đã từng vào rồi, hơn nữa bọn trẻ các cháu đi chơi tôi tham gia làm gì." Chú Lưu cười vỗ vai Từ Dục, "Thể lực không thể theo kịp được, đúng không chàng trai!"
Từ Dục cười khổ, lén lút giơ ngón tay cái lên cho Chú Lưu ý nói sáng suốt, sáng suốt.
Trên đường về thành phố thì hơi bị tắc, ba cô gái đều chơi đến mệt, lúc này trên xe rất yên tĩnh, lần lượt từng người một ngủ trên xe.
Từ Dục quay đầu nhìn khuôn mật đang ngủ của Lâm Gia cong môi lên cười.
Ánh mắt chú Lưu nhìn thấy màn này, cười nói: "Tiểu thư Gia Gia của chúng tôi là một cô gái rất xinh đép, sau này chắc chắn sẽ gả cho người trong sạch môn đăng hộ đối."
Từ Dục nghe xong nụ cười cứng lại, cậu không nhìn nữa mà nghiêng đầu hỏi chú Lưu "Lâm gia, có phải rất giàu có không?"
Chú Lưu cười không trả lời.
Nhưng từ nụ cười đó Từ Dục đã biết đáp án.
Suốt quãng đường từ ngoại ô thành phố đến trung tâm, mất hai tiếng rưỡi đi đường lúc xuống xe đã hơn năm giờ rồi.
Lâm Gia vừa tỉnh ngủ đã thấy đói bụng, tìm hiểu các nhà hàng quanh trung tâm thương mại, cô chọn một nhà hàng Pháp rồi ngọt ngào nói: "Ăn cái này nhé, mình mời các cậu."
Nhìn thấy tên nhà hàng, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn liếc nhau, đều hiện lên sự kinh ngạc, "Lâm Gia, ở đây rất đắt, hay chúng ta đi ăn thứ gì khác?"
Lâm Gia lại lắc đầu nói: "Không sao đâu. Ở đây có quẹt thẻ, mình có rất nhiều thẻ."
Rất nhiều thẻ... Bại bởi sự sảng khoái của Lâm Gia, Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn vui vẻ tiếp nhận lời mời của cô, chỉ có Từ Dục lại hơi do dự không được tự nhiên.
"Từ Dục cậu không đói sao, đi nhanh lên thôi!" Lâm Gia đã rất đói không muốn đứng ở đây, thấy cậu đứng yên định đưa tay túm áo cậu, thì lướt qua đầu vai cậu nhìn về người phía sau đang đi tới chỗ bọn họ.
"Mình..." Từ Dục muốn nói để cậu mời, bọn mình đi ăn cái khác nhưng ánh mắt Lâm Gia không ở trên người cậu nữa.
"Khương Nguyên!"
Khương nguyên đeo cặp sách mặc chiếc áo len cổ tròn ôm người anh, chiếc quần jean màu xanh nhạt chỉ tới mắt cá chân, cùng đôi giày thể thao trắng đi thẳng tới trước mặt Lâm Gia mới dừng lại.
Mặc dù đeo cặp sách nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh lại thể hiện khí chất già dặn của người trí thức, cả người thản nhiên giống như nhân vật không có thật từ trong truyện tranh bước ra.
Tuy Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn đều không thích kiểu người lạnh lùng như này nhưng các cô không thể không thừa nhận vẻ đẹp của Khương Nguyên không giống với người thật.
"Khương Nguyên, sao cậu lại ở đây!" Lâm Gia nhìn thấy anh thì rất vui, cả một ngày không gặp anh rồi nên sung sướng đến mức không nhịn được đi đến bên cạnh anh.
"Tôi đang chuẩn bị đến hiệu sách trên tầng mua sách rồi ăn luôn." Khương Nguyên nhìn cô nói.
"Cậu có muốn ăn cùng bọn mình không?" Lâm Gia chỉ một loạt nhà hàng ở phía dưới, "Bọn mình đến đây ăn, hôm nay mình mời khách."
Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn nghĩ Khương Nguyên sẽ không đồng ý, mặc dù mọi người học cùng nhau nhưng suốt một năm số cậu mà các cô nói chuyện với cậu ấy không quá mười câu, một người nhìn có vẻ khó giao tiếp như vậy sao có thể đồng ý ăn cơm với các cô.
Lúc các cô đang nghĩ như vậy thì Khương Nguyên lại nói "Nếu như mọi người không ngại, thì cùng nhau ăn."
Hoàng Nhất Lâm ngạc nhiên cô không biết phải phản ứng thế nào để đáp lại ánh mắt của Khương Nguyên, may mà Thư Mẫn đủ bình tĩnh, "Chúng mình là được Lâm Gia mời, chỉ cần cô ấy không thấy sao thì bọn mình tất nhiên cũng thế."
Lâm Gia lập tức biết phải trả lời: "Mình không ngại!"
Khương Nguyên cong môi nói: " Đi thôi."
"Khương Nguyên Khương Nguyên mình kể cậu nghe, hôm nay mình thấy cọp, sư tử, hà mã rồi voi...lần đầu tiên mình thấy chúng nó ở cùng một chỗ với nhau!"
"Chơi vui không?"
"Chơi rất vui..rất vui!"
...
Lâm Gia và Khương Nguyên dẫn đầu đi trước, còn ba người đi phía sau
Hoàng Nhất Lâm nhìn bóng lưng Lâm Gia đang rất vui sướng, cô hơi khó hiểu "Thư Mẫn, cậu có thấy giữa hai người phía trên không giống với bọn mình không."
Đứng ở góc của Thư Mẫn có thể nhìn thấy gò má của Khương Nguyên, cô phát hiện lúc Khương Nguyên nghiêng đầu nhìn Lâm Gia thì trên mặt lại có sự cưng chiều, làm cho cô kinh ngạc hơn nữa là nhìn từ sau lưng thì bọn họ rất xứng đôi.
Muốn nhìn hai người rõ hơn chút nữa, Thư Mẫn kéo Hoàng Nhất Lâm theo sau "Đi nào."
Hai người đi được một nửa thì Hoàng Nhát Lâm không thấy Từ Dục đâu, quay lại thì thấy anh đang đứng nguyên tại chỗ, cô bỏ tay Thư Mẫn ra chạy lại kéo tay cậu: "Đi nhanh lên, chần chờ làm gì vậy!"
Từ Dục hoàn hồn lại, tùy ý để Hoàng Nhất Lâm lôi mình đi
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khương nguyên: Ngồi canh cả một ngày một đêm cuối cùng cũng bắt được.
/35
|