Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em Lần Nữa?
Chương 79: Tâm Linh Giao Cảm (4) - Sẽ Không Bao Giờ Rời Xa
/106
|
Hắn bấn loạn ôm đầu, cơn kích động từ nỗi sợ hãi khiến bản thân mất dần lý trí. Trái tim hắn co thắt, cuộn trào cơn đau nhói giày vò nội tâm.
"Không ! Không ! Tôi không thể chết ! Tôi không thể chết !"
Sum điên loạn lẩm bẩm, hắn kéo người chàng trai ra khỏi chiếc quan tài, mất kiểm soát mà giận dữ hét.
Chàng trai không phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn nỗi thống khổ đau đớn biểu hiện trên mặt đang đối diện mình. Anh biết, anh đã từng nếm thử loại tuyệt vọng này, lúc đó tất cả đều tối mù mịt, không chút tia sáng hy vọng. Anh đi lang thang trong cõi không gian vô định, linh hồn phiêu bạt không thể siêu thoát cho tội lỗi của mình, bàn tay anh nhuốm máu, tự bóp chết đi tình yêu để rồi phải mang nỗi thống khổ ân hận mà bản thân biết đã quá muộn màng.
Nếu như ngày đó, anh không xuống tay. Nếu như lúc đó, anh không mềm yếu. Nếu như lúc đó, anh có thể kháng lại lệnh của cha mình....thì tất cả đã không đi vào ngõ cụt như thế này.
Linh hồn cả hai không những không thể cứu vớt mà còn hình thành thêm một phần oán linh mang nỗi căm thù vô tận, liên tục muốn được trả thù , trút giận toàn bộ nỗi thống hận lên kiếp sau. Có lẽ số phận đã sắp đặt mọi thứ, chúng ta không thể làm bất cứ điều gì ngoài cách thuận theo nó.
Ngay cả anh cũng rất cố gắng bù đắp tội lỗi của mình nhưng dường như ông trời không muốn thế, ông chỉ muốn thấy cả hai đau khổ. Vòng quay luân hồi cũng chỉ có bi và hận.
"Ngươi sống lại thì sao !?"
Chàng trai khinh thường hất mạnh tay hắn, khóe môi cong ngoắc hiện rõ một nụ cười giễu cợt rất đậm.
Sum tức điên người, trong sự tức giận đó có một nỗi đau to lớn , một nỗi lo lắng vô ngàn và một nỗi sợ hãi mất mát tột cùng . Hắn chưa bao giờ sợ cái chết nhưng lúc này đây, sự sống đối với hắn rất quan trọng bởi vì còn có một người đang đợi hắn, đợi hắn bày tỏ tình cảm, đợi hắn nói lời xin lỗi , đợi hắn, đợi hắn và vĩnh viễn đợi hắn.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể chết .
"Ta - không - thể - chết !"
Sum gằn rít trừng mắt lườm chàng trai , giọng khàn đặc vì gào thét quá nhiều mà vẫn cố gắng nhắc lại từng chữ cho thấy sự kiên định bên trong lời nói rất rõ ràng.
Chàng trai kinh ngạc, bất giác quên mất mọi thứ. Anh cứ nghĩ hắn sẽ đồng ý buông xuôi , y như cậu bé ngày nào, không ngừng mong muốn có được một cuộc sống yên bình . Không phải chết chính là cách giải thoát tốt nhất sao. Tại sao lại thay đổi như vậy, còn dùng ánh mắt đó nhìn anh nữa chứ, ánh mắt đó gợi nhớ lại sự ngoan cố cũng từng tồn tại bên trong anh nhưng đó cũng chỉ là cái suy nghĩ ngu ngốc nhất thời .
Con người chưa gặp qua sóng gió kinh hoàng nhất trong đời mình thì làm sao có thể khẳng định được chính mình cơ chứ.
"Không phải ngươi muốn có một cuộc sống yên bình sao, không phải ngươi chỉ muốn được làm một con người bình thường thôi sao!? Bây giờ ngươi chết rồi , ai có thể làm gì được ngươi nữa chứ, ngươi...."
"Đúng ! Đã có lúc ta rất muốn chết, ta muốn chết vì thiếu thốn tình cha, ta muốn chết vì bị tình cảm phản bội....nhưng ta không muốn thế nữa, ta muốn được sống , để được bên cạnh cô ấy, bù đắp cho cô ấy..."
Sum nắm lấy vai người chàng trai, đau đớn nói rõ hết tâm tư cùng suy nghĩ của mình. Hình ảnh người con gái với đôi mắt tím không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, âm thanh "em yêu anh" vang lên rồi ngưng đọng và mãi mãi tồn tại trong tâm trí hắn, không thể phai nhạt.
"Ngươi đã bị phản bội mà vẫn muốn bên cạnh một người con gái nữa ư , chẳng phải nỗi đau sẽ tăng lên hàng ngàn lần sao, bây giờ chết chính là cơ hội giải
thoát duy nhất của ngươi, ngươi còn muốn gì nữa !"
Anh gào lên, muốn thức tỉnh hắn nhưng đáp lại vẫn là ánh mắt đó, vẫn là ánh mắt kiên định ngoan cố.
"Tôi tin cô ấy !"
.......
.......
Một câu....
Chỉ một câu nói thôi mà thời gian dừng lại hoàn toàn, khơi dậy toàn bộ những nỗ lực đã bị chôn vùi lần nữa cuộn sóng , quay như vũ bão trong nội tâm anh.
Chàng trai đứng căm bặt, chỉ nở nụ cười với hàng nước mắt. Tay anh bỗng giơ lên không trung , ngón tay đặt giữa mi tâm của hắn.
Bất ngờ, một đạo sức mạnh cường đại chảy dồi dào lắp đầy các khe hở của linh hồn. Mọi vết thương tâm hồn đều biến mất đi, để lại một cơ thể hoàn chỉnh cho hắn.
Sum há miệng kinh ngạc, nhìn cơ thể đang dần bị nhấc lên. Các bụi khói lung linh bao bọc quanh thân hình , hoá thành một chiếc mặt nạ áp lên mặt.
Sum...
!?
Hãy nhớ...
Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ta hy vọng tương lai sau này của ngươi sẽ được yên bình....
Chiếc mặt nạ đó sẽ giúp ngươi , hãy dùng tâm linh giao cảm tác động lên nó , đi tìm người mà ngươi muốn nghĩ tới nhất....
Người mà ngươi yêu nhất.......
Những lời nói tựa phép bùa chù in sâu trong trong trí nhớ, hắn nhẹ nhàng khép mắt lại, thân hình thả lỏng , trái tim trôi lềnh bềnh giữa dòng biển khơi , vô tình nắm lấy một bàn tay ai đó.
Người đó cũng đưa tay, nắm lại tay hắn. Mái tóc dài lơ lững như sợi rong biển thướt tha, vuốt ve bọt biển sóng , hai viên ngọc tử bích sáng lấp lánh chân thành nhìn hắn, khóe môi nở nụ cười dịu dàng , yêu thương gọi tên.
Sum...
Em yêu anh....
Anh cũng yêu em......
Sẽ không bao giờ rời xa.....
"Không ! Không ! Tôi không thể chết ! Tôi không thể chết !"
Sum điên loạn lẩm bẩm, hắn kéo người chàng trai ra khỏi chiếc quan tài, mất kiểm soát mà giận dữ hét.
Chàng trai không phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn nỗi thống khổ đau đớn biểu hiện trên mặt đang đối diện mình. Anh biết, anh đã từng nếm thử loại tuyệt vọng này, lúc đó tất cả đều tối mù mịt, không chút tia sáng hy vọng. Anh đi lang thang trong cõi không gian vô định, linh hồn phiêu bạt không thể siêu thoát cho tội lỗi của mình, bàn tay anh nhuốm máu, tự bóp chết đi tình yêu để rồi phải mang nỗi thống khổ ân hận mà bản thân biết đã quá muộn màng.
Nếu như ngày đó, anh không xuống tay. Nếu như lúc đó, anh không mềm yếu. Nếu như lúc đó, anh có thể kháng lại lệnh của cha mình....thì tất cả đã không đi vào ngõ cụt như thế này.
Linh hồn cả hai không những không thể cứu vớt mà còn hình thành thêm một phần oán linh mang nỗi căm thù vô tận, liên tục muốn được trả thù , trút giận toàn bộ nỗi thống hận lên kiếp sau. Có lẽ số phận đã sắp đặt mọi thứ, chúng ta không thể làm bất cứ điều gì ngoài cách thuận theo nó.
Ngay cả anh cũng rất cố gắng bù đắp tội lỗi của mình nhưng dường như ông trời không muốn thế, ông chỉ muốn thấy cả hai đau khổ. Vòng quay luân hồi cũng chỉ có bi và hận.
"Ngươi sống lại thì sao !?"
Chàng trai khinh thường hất mạnh tay hắn, khóe môi cong ngoắc hiện rõ một nụ cười giễu cợt rất đậm.
Sum tức điên người, trong sự tức giận đó có một nỗi đau to lớn , một nỗi lo lắng vô ngàn và một nỗi sợ hãi mất mát tột cùng . Hắn chưa bao giờ sợ cái chết nhưng lúc này đây, sự sống đối với hắn rất quan trọng bởi vì còn có một người đang đợi hắn, đợi hắn bày tỏ tình cảm, đợi hắn nói lời xin lỗi , đợi hắn, đợi hắn và vĩnh viễn đợi hắn.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể chết .
"Ta - không - thể - chết !"
Sum gằn rít trừng mắt lườm chàng trai , giọng khàn đặc vì gào thét quá nhiều mà vẫn cố gắng nhắc lại từng chữ cho thấy sự kiên định bên trong lời nói rất rõ ràng.
Chàng trai kinh ngạc, bất giác quên mất mọi thứ. Anh cứ nghĩ hắn sẽ đồng ý buông xuôi , y như cậu bé ngày nào, không ngừng mong muốn có được một cuộc sống yên bình . Không phải chết chính là cách giải thoát tốt nhất sao. Tại sao lại thay đổi như vậy, còn dùng ánh mắt đó nhìn anh nữa chứ, ánh mắt đó gợi nhớ lại sự ngoan cố cũng từng tồn tại bên trong anh nhưng đó cũng chỉ là cái suy nghĩ ngu ngốc nhất thời .
Con người chưa gặp qua sóng gió kinh hoàng nhất trong đời mình thì làm sao có thể khẳng định được chính mình cơ chứ.
"Không phải ngươi muốn có một cuộc sống yên bình sao, không phải ngươi chỉ muốn được làm một con người bình thường thôi sao!? Bây giờ ngươi chết rồi , ai có thể làm gì được ngươi nữa chứ, ngươi...."
"Đúng ! Đã có lúc ta rất muốn chết, ta muốn chết vì thiếu thốn tình cha, ta muốn chết vì bị tình cảm phản bội....nhưng ta không muốn thế nữa, ta muốn được sống , để được bên cạnh cô ấy, bù đắp cho cô ấy..."
Sum nắm lấy vai người chàng trai, đau đớn nói rõ hết tâm tư cùng suy nghĩ của mình. Hình ảnh người con gái với đôi mắt tím không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, âm thanh "em yêu anh" vang lên rồi ngưng đọng và mãi mãi tồn tại trong tâm trí hắn, không thể phai nhạt.
"Ngươi đã bị phản bội mà vẫn muốn bên cạnh một người con gái nữa ư , chẳng phải nỗi đau sẽ tăng lên hàng ngàn lần sao, bây giờ chết chính là cơ hội giải
thoát duy nhất của ngươi, ngươi còn muốn gì nữa !"
Anh gào lên, muốn thức tỉnh hắn nhưng đáp lại vẫn là ánh mắt đó, vẫn là ánh mắt kiên định ngoan cố.
"Tôi tin cô ấy !"
.......
.......
Một câu....
Chỉ một câu nói thôi mà thời gian dừng lại hoàn toàn, khơi dậy toàn bộ những nỗ lực đã bị chôn vùi lần nữa cuộn sóng , quay như vũ bão trong nội tâm anh.
Chàng trai đứng căm bặt, chỉ nở nụ cười với hàng nước mắt. Tay anh bỗng giơ lên không trung , ngón tay đặt giữa mi tâm của hắn.
Bất ngờ, một đạo sức mạnh cường đại chảy dồi dào lắp đầy các khe hở của linh hồn. Mọi vết thương tâm hồn đều biến mất đi, để lại một cơ thể hoàn chỉnh cho hắn.
Sum há miệng kinh ngạc, nhìn cơ thể đang dần bị nhấc lên. Các bụi khói lung linh bao bọc quanh thân hình , hoá thành một chiếc mặt nạ áp lên mặt.
Sum...
!?
Hãy nhớ...
Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ta hy vọng tương lai sau này của ngươi sẽ được yên bình....
Chiếc mặt nạ đó sẽ giúp ngươi , hãy dùng tâm linh giao cảm tác động lên nó , đi tìm người mà ngươi muốn nghĩ tới nhất....
Người mà ngươi yêu nhất.......
Những lời nói tựa phép bùa chù in sâu trong trong trí nhớ, hắn nhẹ nhàng khép mắt lại, thân hình thả lỏng , trái tim trôi lềnh bềnh giữa dòng biển khơi , vô tình nắm lấy một bàn tay ai đó.
Người đó cũng đưa tay, nắm lại tay hắn. Mái tóc dài lơ lững như sợi rong biển thướt tha, vuốt ve bọt biển sóng , hai viên ngọc tử bích sáng lấp lánh chân thành nhìn hắn, khóe môi nở nụ cười dịu dàng , yêu thương gọi tên.
Sum...
Em yêu anh....
Anh cũng yêu em......
Sẽ không bao giờ rời xa.....
/106
|