Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em Lần Nữa?
Chương 88: Đâu Phải Cái Gì Cũng Tha Thứ Được !
/106
|
Tựa như vừa trải qua một giấc mộng dài , Duncan cứ mở đôi mắt ngơ ngơ ngác ngác của mình nhìn về cõi không gian vô định. Cho đến khi ý thức phục hồi, anh mới phát hiện nó đã nằm trên lưng mình từ lúc nào.
"Bloodmix ! Bloodmix ! " - Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng anh vẫn rất hốt hoảng, lo cho nó.
Bloodmix không nói gì , mệt mỏi vuốt lớp lông của anh, nhưng con ngươi tím biếc hiện lên sự cầu khẩn rất tha thiết khiến Duncan vô cùng đau lòng. Anh tạm thời bỏ qua cho hắn, dù sao cứu viện của phe thợ săn cũng tời rồi.
"RÚT !!!!!" - Sau khi thấy Duncan đã đáp ứng mình, tảng đá nặng trong lòng mới trút được phân nửa, nó dùng hết sức lực cuối cùng hét to, ra lệnh lui binh.
Tên thủ lĩnh Ma Cà Rồng hết sức ngạc nhiên khi nghe Vương nói rút quân, hắn định di chuyển đến bên cạnh nó hỏi thì từ đằng xa, xuất hiện một cái bóng to khổng lồ được tạo bởi những cái bóng nhỏ li ti khác gộp lại. Viện binh của phe thợ săn đã tới, mặc dù điều này vẫn không gây tác động gì tới quân đoàn Vampire nhưng chúng vô cùng bất lợi với Vương.
Tiếng đao kiếm đánh nhau ầm ĩ từ từ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Toàn bộ binh lính của Ma Cà Rồng đang chiến đầu đều tan biến với tốc độ tia sét trở về phe của mình, số lượng quân lính lúc này của phe thợ săn có thể sánh bằng với đội quân hùng mạnh của Vampire. Tình thế bây giờ quả thật vô cùng bất lợi đối với nó.
Từ phía xa, Sum ngồi thẫn thờ nhìn bóng dáng nó đang từ từ khuất dần. Hắn không hề biết Trần Hải Trình đến bên cạnh mình từ lúc nào, cốc nhẹ vào cái đầu hắn. Còn Shin thì đi theo Vương Quân Hàn nhanh chóng chạy tới Gin.
Người đau lòng nhất tất nhiên không ai khác chính là Lữ Tuyết, bà vô cùng sốc khi nhìn thấy cánh tay trái đẫm máu, rời rạc của cậu, trái tim tựa bị thứ gì đó nung lên. Vương Quân Hàn biết vợ mình là người vốn rất nhạy cảm, lúc nãy ông đã khuyên bà không nên đi nhưng Lữ Tuyết cứ khóc la om sòm, náo loạn hết cả biệt thự khiến ông cũng không đành lòng, buộc phải đưa bà đi. Còn bây giờ, chuyện gì thấy thì cũng thấy rồi, thôi cứ để cho bà khóc, dù sao lúc tìm được điểm chính xác của tụi hắn thì cả ba nhà Vương, Đinh, Trần đều nhận được tin dữ.
"Shin ! Con có sao không !?" - Ngọc Minh vội vàng xem xét cơ thể của anh, điều kì lạ là tại sao cả hai lại đều bị thương ở vai trái.
Shin cười cười lắc đầu, nhưng thực chất trái tim anh đang rất đau. Cứ nghĩ đến thân phận của Red Fire thì những cơn đau tích tụ bên trong tâm hồn còn mãnh liệt hơn cả những vết thương bên ngoài thể xác.
"Gin ! Gin !" - Lữ Tuyết nắm chặt tay cậu, khóc đến khàn cả giọng. Vương Quân Hàn quỳ bên cạnh tuy cũng rất đau xót nhưng giờ có khóc cũng chẳng giải quyết được gì. Việc cần lúc này là phải đưa cậu đi chữa trị gấp, nếu không...tương lai của cậu...
" Rõ ràng mẹ đã ngăn cấm con không được trở thành một thợ săn vậy mà con cứ ương bướng nhất quyết đi theo cái nghề nguy hiểm đó ! " - Vì quá sốc, các sợi dây cảm xúc bên trong Lữ Tuyết bắt đầu bị rối loạn, bà vừa khóc vừa trách cậu , con ngươi hiện lên một nỗi buồn ai oán.
"Lữ Tuyết ! Cậu bình tĩnh đi !"Hoàng Dung vội vàng trấn an Lữ Tuyết. Nhìn bà có biểu hiện như vậy, chắc tâm bệnh bắt đầu tái phát.
"Tất cả là tại anh ! Anh không những không ngăn cản mà còn ủng hộ nó ! Chẳng lẽ anh thực sự muốn nó dẫm lên vết xe đổ của anh sao !? Sao anh lại im lặng như vậy !!! Nói gì đi chứ, Quân Hàn !!!!"
Nỗi đau khổ và sự bất lực hiện giờ lại trở thành vật kích thích khiến cho Lữ Tuyết trở nên mất hết lý trí hơn. Bà giống như một người điên loạn, đào bới hết những trang ký ức từng được chôn giấu trong thời tuổi trẻ u buồn, đầy rẫy vô ngàn biến cố. Chưa dừng lại tại đó, sắc mặt từng người khi nghe bà kể trông vô cùng khó coi. Trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối, Quân Hàn đã nhanh chóng điểm huyệt ngủ của bà, chấm dứt tất cả lời nói dường như có thể làm cho bất kì ai ở đây cũng bị lây căn bệnh bẩm sinh của Lữ Tuyết .
Không gian đã trở về với chốn im lặng.
"Xin lỗi ! Là lỗi tại tôi ! Đáng lẽ ra...."
"Không sao đâu !"
Vương Quân mệt mỏi cúi đầu, nhưng lời còn chưa nói hết thì Sum đã lên tiếng cắt ngang. Hắn biết, bao năm qua, ngôi nhà mà cả ba người bọn hắn đang ở đều cất chứa những bí mật mà những vị cha mẹ cực kì yêu thương con cái không bao giờ muốn để cho tụi hắn biết. Họ muốn tụi hắn được sống trong một ngôi trường tốt, đầy tình yêu thương. Họ không muốn để cho con mình dẫm lên vết xe đổ của họ. Nhưng giờ đây, dù không nói thì tụi hắn cũng đã chạm vào cuốn nhật ký quá khứ của tất cả mẹ mình. Chuyến đi thu phục vũ khí lần này, tuy nhiều nguy hiểm, nhiều trục trặc nhưng nó đã cho tụi hắn thấy toàn bộ mặt trước lẫn mặt sau của con người trong quá khứ và con người ở hiện tại.
"Sum !?" - Hải Trình nghi hoặc gọi hắn. Không biết vì sao , nội tâm ông lúc này lại bất an dữ dội. Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm, không gợn chút sóng của hắn. Giống như, hắn đã biết hết tất cả.
"Ai cũng từng trải qua những câu chuyện đau khổ trong cuộc đời mà ! Ba mẹ không cần giấu nữa đâu ! Tụi con....biết hết rồi !"
Shin nhẹ nhàng lên tiếng, nở ra một nụ cười rất thấu hiểu. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù toàn bộ những người ở đây từng có những ký ức đau khổ như thế nào thì họ không cần phải mệt mỏi giấu diếm nữa. Hơn nữa, lúc cả ba người cùng nhau đối mặt với những sự thật đau khổ nhất trong ký ức của cha mẹ mình, nếu không có sự tha thứ và thấu hiểu thì làm sao tụi hắn có thể vượt qua được thử thách nguy hiểm của thứ vũ khí đó chứ.
"Shin !" - Được nghe những lời an ủi chân thành của anh, Ngọc Minh thực sự rất xúc động. Có đôi lúc, bà rất muốn kể cho con mình nghe toàn bộ ký ức đau khổ của mình......nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt thất vọng hay đau đớn của anh thì sự can đảm cố gắng tích tụ bên trong trái tim đều biến mất.
Xem ra, việc để cho tụi hắn thực hiện nhiệm vụ lần này là đúng. Mặc dù bản thân ông đã biết trước vũ khí nguy hiểm của chuyến đi này là gì, nhưng mà ông đâu ngờ rằng cái thứ vũ khí hắc ám đó lại để cho hắn biết tất cả mọi chuyện trong quá khứ giữa Hoàng Dung với ông. Nhưng ít nhất, cũng như lời con mình nói - không cần mệt mỏi che giấu nữa.
Cứ ngỡ rằng mọi chuyện đã êm xuôi, tất cả tính di chuyển hết về biệt thự của Trần gia rồi tính chuyện nợ nần sau với Ma Cà Rồng. Tuy nhiên, ngay lúc khi mọi người chuẩn bị cất bước thì ở phía sau lưng Shin, một bóng người vỗ nhẹ lên vai anh khiến cho sự cảnh giác vừa mất đi bắt đầu quay trở lại.
"Ai !?" - Shin hô to , linh hoạt rút dao phòng thủ . Tiếng kêu đột ngột của anh đã kéo sự chú ý của mọi người về phía mình. Có điều, bóng dáng xuất hiện trước mắt anh hiện giờ không ai khác là Red Fire, nhưng mà lần đối diện cuối cùng này, nhỏ chẳng cần cải trang hay che giấu gương mặt của mình. Đơn giản chỉ là bước đến bên cạnh Gin và mang theo một viên thuốc màu đỏ trên tay.
"Chi...Chi...Hỏa...!?"
"Red Fire !? Tại sao cháu lại ở đây " - Ngọc Minh kinh ngạc thốt lên, cô bé với mái tóc đỏ dễ thương này...chính là con gái của vị giáo sư lúc ở đêm văn nghệ của trường mà mình đã gặp. Tại sao...lại ở đây !?
Sum chép miệng, cảm thấy có điều gì không ổn. Một người cẩn thận, chu đáo như nhỏ tại sao lại để thân phận lộ liễu, một mình đến đây. Vấn đề là..nhỏ muốn gì...!?
Sau khi nhét viên thuốc đỏ vào miệng Gin một cách vô tư, Red Fire mới quay đầu, quan sát từng cung bậc cảm xúc trên gương mặt của người. Vương Quân Hàn ban đầu còn có chút thất thần, lúc sau liền vội vã hỏi nhỏ, con ngươi sắc bén phẫn nộ khi thấy nhỏ nhét thứ thuốc kì lạ gì đó vào miệng con trai mình mà bản thân không thể ngăn cản hay phản kháng.
"Cô đã làm gì con trai tôi !!!!!???"
"Làm gì !? Chỉ là chữa trị thôi ! Đây là cách mà con người cám ơn ân nhân đã cứu con trai mình sao !?" - Red Fire nhếch môi cười khinh , đôi mắt hồng ngọc có cái gì đó
thật khác thường. Chúng đầy rẫy sự thâm hiểm, coi thường không hề giống với phong cách đang yêu, dịu dàng của nhỏ chút nào. Chính xác hơn, Red Fire lúc này là một người hoàn toàn khác .
"Chữa trị !?" - Vương Quân Hàn vô cùng ngạc nhiên với câu trả lời kì lạ của nhỏ, nhưng khi ông cúi xuống xem xét , cánh tay Gin đã lành lại từ khi nào. Vết lỗ thủng to lớn cũng biến mất.
Sự kì diệu này làm cho tất cả cảm thấy bất an hơn. Mồ hôi trên trán từng người chảy ào ạt , nâng cao sự cảnh giác với nhỏ. Chưa bao giờ, Ngọc Minh với anh thấy một Red Fire khác lạ tới như vậy, đôi mắt vô hồn đó, nụ cười u ám đó...khiến người ta lạnh rợn sống lưng.
"Thôi ! Mọi chuyện cũng dừng lại tại đây thôi ! Đến lúc phải trở về rồi ! Cơ mà....Shin nè !"
"Hở !?"
"Đâu phải chuyện gì cũng tha thứ được đâu !"
"Bloodmix ! Bloodmix ! " - Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng anh vẫn rất hốt hoảng, lo cho nó.
Bloodmix không nói gì , mệt mỏi vuốt lớp lông của anh, nhưng con ngươi tím biếc hiện lên sự cầu khẩn rất tha thiết khiến Duncan vô cùng đau lòng. Anh tạm thời bỏ qua cho hắn, dù sao cứu viện của phe thợ săn cũng tời rồi.
"RÚT !!!!!" - Sau khi thấy Duncan đã đáp ứng mình, tảng đá nặng trong lòng mới trút được phân nửa, nó dùng hết sức lực cuối cùng hét to, ra lệnh lui binh.
Tên thủ lĩnh Ma Cà Rồng hết sức ngạc nhiên khi nghe Vương nói rút quân, hắn định di chuyển đến bên cạnh nó hỏi thì từ đằng xa, xuất hiện một cái bóng to khổng lồ được tạo bởi những cái bóng nhỏ li ti khác gộp lại. Viện binh của phe thợ săn đã tới, mặc dù điều này vẫn không gây tác động gì tới quân đoàn Vampire nhưng chúng vô cùng bất lợi với Vương.
Tiếng đao kiếm đánh nhau ầm ĩ từ từ nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Toàn bộ binh lính của Ma Cà Rồng đang chiến đầu đều tan biến với tốc độ tia sét trở về phe của mình, số lượng quân lính lúc này của phe thợ săn có thể sánh bằng với đội quân hùng mạnh của Vampire. Tình thế bây giờ quả thật vô cùng bất lợi đối với nó.
Từ phía xa, Sum ngồi thẫn thờ nhìn bóng dáng nó đang từ từ khuất dần. Hắn không hề biết Trần Hải Trình đến bên cạnh mình từ lúc nào, cốc nhẹ vào cái đầu hắn. Còn Shin thì đi theo Vương Quân Hàn nhanh chóng chạy tới Gin.
Người đau lòng nhất tất nhiên không ai khác chính là Lữ Tuyết, bà vô cùng sốc khi nhìn thấy cánh tay trái đẫm máu, rời rạc của cậu, trái tim tựa bị thứ gì đó nung lên. Vương Quân Hàn biết vợ mình là người vốn rất nhạy cảm, lúc nãy ông đã khuyên bà không nên đi nhưng Lữ Tuyết cứ khóc la om sòm, náo loạn hết cả biệt thự khiến ông cũng không đành lòng, buộc phải đưa bà đi. Còn bây giờ, chuyện gì thấy thì cũng thấy rồi, thôi cứ để cho bà khóc, dù sao lúc tìm được điểm chính xác của tụi hắn thì cả ba nhà Vương, Đinh, Trần đều nhận được tin dữ.
"Shin ! Con có sao không !?" - Ngọc Minh vội vàng xem xét cơ thể của anh, điều kì lạ là tại sao cả hai lại đều bị thương ở vai trái.
Shin cười cười lắc đầu, nhưng thực chất trái tim anh đang rất đau. Cứ nghĩ đến thân phận của Red Fire thì những cơn đau tích tụ bên trong tâm hồn còn mãnh liệt hơn cả những vết thương bên ngoài thể xác.
"Gin ! Gin !" - Lữ Tuyết nắm chặt tay cậu, khóc đến khàn cả giọng. Vương Quân Hàn quỳ bên cạnh tuy cũng rất đau xót nhưng giờ có khóc cũng chẳng giải quyết được gì. Việc cần lúc này là phải đưa cậu đi chữa trị gấp, nếu không...tương lai của cậu...
" Rõ ràng mẹ đã ngăn cấm con không được trở thành một thợ săn vậy mà con cứ ương bướng nhất quyết đi theo cái nghề nguy hiểm đó ! " - Vì quá sốc, các sợi dây cảm xúc bên trong Lữ Tuyết bắt đầu bị rối loạn, bà vừa khóc vừa trách cậu , con ngươi hiện lên một nỗi buồn ai oán.
"Lữ Tuyết ! Cậu bình tĩnh đi !"Hoàng Dung vội vàng trấn an Lữ Tuyết. Nhìn bà có biểu hiện như vậy, chắc tâm bệnh bắt đầu tái phát.
"Tất cả là tại anh ! Anh không những không ngăn cản mà còn ủng hộ nó ! Chẳng lẽ anh thực sự muốn nó dẫm lên vết xe đổ của anh sao !? Sao anh lại im lặng như vậy !!! Nói gì đi chứ, Quân Hàn !!!!"
Nỗi đau khổ và sự bất lực hiện giờ lại trở thành vật kích thích khiến cho Lữ Tuyết trở nên mất hết lý trí hơn. Bà giống như một người điên loạn, đào bới hết những trang ký ức từng được chôn giấu trong thời tuổi trẻ u buồn, đầy rẫy vô ngàn biến cố. Chưa dừng lại tại đó, sắc mặt từng người khi nghe bà kể trông vô cùng khó coi. Trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối, Quân Hàn đã nhanh chóng điểm huyệt ngủ của bà, chấm dứt tất cả lời nói dường như có thể làm cho bất kì ai ở đây cũng bị lây căn bệnh bẩm sinh của Lữ Tuyết .
Không gian đã trở về với chốn im lặng.
"Xin lỗi ! Là lỗi tại tôi ! Đáng lẽ ra...."
"Không sao đâu !"
Vương Quân mệt mỏi cúi đầu, nhưng lời còn chưa nói hết thì Sum đã lên tiếng cắt ngang. Hắn biết, bao năm qua, ngôi nhà mà cả ba người bọn hắn đang ở đều cất chứa những bí mật mà những vị cha mẹ cực kì yêu thương con cái không bao giờ muốn để cho tụi hắn biết. Họ muốn tụi hắn được sống trong một ngôi trường tốt, đầy tình yêu thương. Họ không muốn để cho con mình dẫm lên vết xe đổ của họ. Nhưng giờ đây, dù không nói thì tụi hắn cũng đã chạm vào cuốn nhật ký quá khứ của tất cả mẹ mình. Chuyến đi thu phục vũ khí lần này, tuy nhiều nguy hiểm, nhiều trục trặc nhưng nó đã cho tụi hắn thấy toàn bộ mặt trước lẫn mặt sau của con người trong quá khứ và con người ở hiện tại.
"Sum !?" - Hải Trình nghi hoặc gọi hắn. Không biết vì sao , nội tâm ông lúc này lại bất an dữ dội. Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm, không gợn chút sóng của hắn. Giống như, hắn đã biết hết tất cả.
"Ai cũng từng trải qua những câu chuyện đau khổ trong cuộc đời mà ! Ba mẹ không cần giấu nữa đâu ! Tụi con....biết hết rồi !"
Shin nhẹ nhàng lên tiếng, nở ra một nụ cười rất thấu hiểu. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù toàn bộ những người ở đây từng có những ký ức đau khổ như thế nào thì họ không cần phải mệt mỏi giấu diếm nữa. Hơn nữa, lúc cả ba người cùng nhau đối mặt với những sự thật đau khổ nhất trong ký ức của cha mẹ mình, nếu không có sự tha thứ và thấu hiểu thì làm sao tụi hắn có thể vượt qua được thử thách nguy hiểm của thứ vũ khí đó chứ.
"Shin !" - Được nghe những lời an ủi chân thành của anh, Ngọc Minh thực sự rất xúc động. Có đôi lúc, bà rất muốn kể cho con mình nghe toàn bộ ký ức đau khổ của mình......nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt thất vọng hay đau đớn của anh thì sự can đảm cố gắng tích tụ bên trong trái tim đều biến mất.
Xem ra, việc để cho tụi hắn thực hiện nhiệm vụ lần này là đúng. Mặc dù bản thân ông đã biết trước vũ khí nguy hiểm của chuyến đi này là gì, nhưng mà ông đâu ngờ rằng cái thứ vũ khí hắc ám đó lại để cho hắn biết tất cả mọi chuyện trong quá khứ giữa Hoàng Dung với ông. Nhưng ít nhất, cũng như lời con mình nói - không cần mệt mỏi che giấu nữa.
Cứ ngỡ rằng mọi chuyện đã êm xuôi, tất cả tính di chuyển hết về biệt thự của Trần gia rồi tính chuyện nợ nần sau với Ma Cà Rồng. Tuy nhiên, ngay lúc khi mọi người chuẩn bị cất bước thì ở phía sau lưng Shin, một bóng người vỗ nhẹ lên vai anh khiến cho sự cảnh giác vừa mất đi bắt đầu quay trở lại.
"Ai !?" - Shin hô to , linh hoạt rút dao phòng thủ . Tiếng kêu đột ngột của anh đã kéo sự chú ý của mọi người về phía mình. Có điều, bóng dáng xuất hiện trước mắt anh hiện giờ không ai khác là Red Fire, nhưng mà lần đối diện cuối cùng này, nhỏ chẳng cần cải trang hay che giấu gương mặt của mình. Đơn giản chỉ là bước đến bên cạnh Gin và mang theo một viên thuốc màu đỏ trên tay.
"Chi...Chi...Hỏa...!?"
"Red Fire !? Tại sao cháu lại ở đây " - Ngọc Minh kinh ngạc thốt lên, cô bé với mái tóc đỏ dễ thương này...chính là con gái của vị giáo sư lúc ở đêm văn nghệ của trường mà mình đã gặp. Tại sao...lại ở đây !?
Sum chép miệng, cảm thấy có điều gì không ổn. Một người cẩn thận, chu đáo như nhỏ tại sao lại để thân phận lộ liễu, một mình đến đây. Vấn đề là..nhỏ muốn gì...!?
Sau khi nhét viên thuốc đỏ vào miệng Gin một cách vô tư, Red Fire mới quay đầu, quan sát từng cung bậc cảm xúc trên gương mặt của người. Vương Quân Hàn ban đầu còn có chút thất thần, lúc sau liền vội vã hỏi nhỏ, con ngươi sắc bén phẫn nộ khi thấy nhỏ nhét thứ thuốc kì lạ gì đó vào miệng con trai mình mà bản thân không thể ngăn cản hay phản kháng.
"Cô đã làm gì con trai tôi !!!!!???"
"Làm gì !? Chỉ là chữa trị thôi ! Đây là cách mà con người cám ơn ân nhân đã cứu con trai mình sao !?" - Red Fire nhếch môi cười khinh , đôi mắt hồng ngọc có cái gì đó
thật khác thường. Chúng đầy rẫy sự thâm hiểm, coi thường không hề giống với phong cách đang yêu, dịu dàng của nhỏ chút nào. Chính xác hơn, Red Fire lúc này là một người hoàn toàn khác .
"Chữa trị !?" - Vương Quân Hàn vô cùng ngạc nhiên với câu trả lời kì lạ của nhỏ, nhưng khi ông cúi xuống xem xét , cánh tay Gin đã lành lại từ khi nào. Vết lỗ thủng to lớn cũng biến mất.
Sự kì diệu này làm cho tất cả cảm thấy bất an hơn. Mồ hôi trên trán từng người chảy ào ạt , nâng cao sự cảnh giác với nhỏ. Chưa bao giờ, Ngọc Minh với anh thấy một Red Fire khác lạ tới như vậy, đôi mắt vô hồn đó, nụ cười u ám đó...khiến người ta lạnh rợn sống lưng.
"Thôi ! Mọi chuyện cũng dừng lại tại đây thôi ! Đến lúc phải trở về rồi ! Cơ mà....Shin nè !"
"Hở !?"
"Đâu phải chuyện gì cũng tha thứ được đâu !"
/106
|