Tiểu Nhã : mấy chế lưu ý chút chút ! Người bạn trai cũ của Bloodmix tên là Cổ Uy Minh chứ không phải là Cốt Xích Nhĩ ! Do hôm đó mệt quá nên nhớ lộn ! Cốt Xích Nhĩ là tên nhân vật khác ! Mấy chế thông cảm nhoa !
..........................................................................................................................................................................
Huyết Xích Tử bóp chặt cổ họng Đinh Thiên, hoàn toàn mất kiểm soát cuồng loạn thét lên . Ông chưa bao giờ thấy đám thuộc hạ của mình lại trở nên lộn xộn, vô dụng như thế này, từ cận thần của Bloodmix - con gái Ái Thượng Phong cho đến Hắc Đinh Thiên - người luôn luôn làm tròn trách nhiệm và được ông đặc biệt tín nhiệm giờ lại đi dập đầu cầu xin cho một lũ con người. Chẳng lẽ chúng bị đám nhân loại này tẩy não hết rồi sao !?
"Một đám ăn hại ! Cút đi !!!!!!!"
Không thể khống chế cơn phẫn nộ tích tụ quá lâu trong người được nữa, sức chịu đựng của Huyết Xích Tử đã vượt quá giới hạn. Ông ta nhẫn tâm vứt thẳng Hắc Đinh Thiên qua một bên, giơ móng vuốt sắc nhọn hướng về phía hắn.
Sum lần này không còn lơ là như trước, hắn lập tức vung kiếm đối đầu với ông. Âm thanh chát chúa với những luồng sáng chói mắt do va đập thi nhau bắn tung tóe, loạn xạ , hắn gồng mình cố nhịn cơn đau ở lưng để bảo vệ cho hai người phía sau, tay vút lên những đường kiếm linh hoạt có lực sát thương mạnh mà ngày đêm khổ luyện......Tuy nhiên, tất cả chiêu thức điêu luyện đều trở nên vô hiệu khi người đối đầu với hắn lại là Huyết bá tước.
Thằng nhãi ranh, dù ngươi có đánh tới đâu thì ta cũng sẽ phản lại tới đó. Với một người từng vào sinh ra tử, chết đi sống lại như ta thì còn mạnh hơn ngươi gấp bội lần. Những kinh nghiệm mà ta có được, ngươi cũng chẳng bằng một dù chỉ là một chút. Nhân loại tuy rất kiên trì và đoàn kết nhưng ở nơi như chiến trường, chúng mới biết hai thứ đó mới ngán chân chúng như thế nào. Kẻ chỉ biết lo cho mình, kẻ thì mạnh miệng nhưng bên trong lại quá giả tạo, hèn nhát. Cho dù có là tướng dũng mãnh nhất, giỏi nhất, có nhiều kinh nghiệm nhất trong cả đội quân nhưng một khi đã chết thì vĩnh viễn không thể sống lại, còn đối với kẻ không bao giờ chết như Ma Cà Rồng thì trải qua bao nhiêu năm tháng thế kỉ gian nan , gặp biết bao nhiêu trận chiến kinh hoàng , để có thể bước lên ngôi vị bá tước thống trị cả một đế quốc bóng tối . Ngươi tưởng ngươi có thể đánh lại được ta sao !?
"Chết đi !!!!!!"
Tốc độ di chuyển nhanh như chớp làm cho hắn liên tục thất thủ, Huyết Xích tử ra đòn vô cùng tàn nhẫn , chẳng mấy chốc khiến cho cơ thể hắn chồng chất những vết thương đẫm máu, thậm chí có mấy vệt cắt sâu vào trong da. Tuy nhiên ông ta không hề hay biết rằng, Sum thật ra chỉ là miếng mồi nhử. Sau khi kéo dài thời gian và hoàn toàn dụ Huyết bá tước vào bẫy, Sum bất ngờ thả một quả bom mù rồi nhanh chóng biến mất.
Đôi mắt của Ma Cà Rồng chính là vũ khí lợi hại nhất của chúng nhưng đồng thời cũng là điểm yếu khiến cho chúng bị rối loạn thị giác khi đánh nhau. Những loại binh khí bình thường thì không thể làm gì chúng, có điều biểu tượng chúa và nước thánh lại là thứ khiến chúng chạy trối chết. Cho nên, phòng trước trường hợp này , hắn đã hoàn lẫn một ít nước thánh vào quả bom mà lúc nãy mình vừa tung ra, đảm bảo có thể bảo toàn mạng sống.
Qủa nhiên, không phụ sự kì vọng của hắn, Huyết bá tước bắt đầu có chút rối loạn. Đôi mắt ông ta cứ lập lòe tia sáng nửa tím nửa đỏ, xem ra luồng khói đã phát huy tác dụng....nhưng mà, làm như vậy, liệu có ảnh hưởng đến tương lai của nó với hắn không.
..........................................................................................................................................................................
Trong căn phòng tĩnh dưỡng tối đen, bốn bề đều tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Các thiết bị máy móc đứng yên bất động, xung quanh chúng tản ra một luồng khí hàn băng vô hình, khiến cho con người không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh,thậm chí một chút thân thiện cũng không có một khi bước vào nơi đây.
Bloodmix vẫn thản nhiên nhắm mắt hôn mê, mài tóc dài của nó bao phủ toàn bộ vòm ngực trắng bệch, chỉ chừa lại vết thương sâu hoắm màu đỏ giữa ngực.
Ánh sáng phản chiếu của mặt trăng đổ dài lênh láng trên bậc thềm âm u tối màu, chúng càng trở nên quỷ dị đáng sợ hơn khi xuất hiện một bóng người khoác chiếc áo blouse màu trắng. Nếu như chỉ qua ánh mắt đơn giản của một con người, đối với họ đây đơn thuần chỉ là một vị bác sĩ. Tuy nhiên, nếu chúng ta nhìn kĩ cả mặt sau lẫn chính diện, chắc chắn ai cũng bị dọa đến phi hồn phách tán. Bởi vì, không chỉ riêng mỗi chiếc áo màu trắng, mà toàn bộ thân thể hắn ta, đều là một màu trắng bóc kinh dị tới buốt hồn .
Cổ Uy Minh - y đang đến thăm Bloodmix.
Sau khi phá hủy tất cả các máy móc theo dõi trong căn biệt thự, Cổ Uy Minh đã phong bế khí tức của mình, vô cùng dễ dàng mà đột nhập vào đây. Y cứ luẩn quẩn, quấn quýt không ngừng bên cái giường nó nằm. Thỉnh thoảng, y còn vuốt mái tóc xơ xác lâu ngày không chăm sóc của nó đưa lên mũi ngửi, cho dù cảm giác mềm mượt quen thuộc không còn nhưng mùi hương tử đằng thơm ngát thì vĩnh viễn chẳng thể nào phai.
"Bloodmix ! Xem em kìa....thật tội nghiệp !"
"Tại sao em lại yêu cái tên đã phản bội em như thế chứ !?"
"Ta nên gọi em là Bloodmix...hay là Rưsila lạnh lùng, si tình như ngày xưa đây ?!"
"Cho dù em là ai, ta quyết không bao giờ buông tay em thêm lần nào nữa ! Nếu như ta không có được em, thì kẻ khác khác cũng đừng hòng có ! Ta thà để em sống trong đau khổ, còn hơn là để em hạnh phúc bên người đàn ông không là ta !"
Cổ Uy Minh híp mắt cười như một kẻ tâm thần, những câu nói của y vừa đáng sợ vừa tàn nhẫn. kiếp trước, y đã mất nó, kiếp này y nhất định sẽ không để nó lọt khỏi vòng tay. Cho dù có phải dùng phương pháp kinh tởm của ngày xưa, y cũng đồng ý chấp nhận, miễn nó là của y mãi mãi.
"Mumei ! Ngươi sẽ giúp ta chứ !?"
Uy Minh thì thầm nói chuyện, mặc dù trong căn phòng ngoài nó với y thì chẳng có ai khác. Nhưng tại một góc khuất khá xa gần đó, không khí ở nơi đó cũng trở nên đặc quánh khác thường, dường như còn có một thế lực khác đã đi theo y vào trong phòng tĩnh dưỡng.
Cho đến khi tờ giấy trắng trên mặt bàn rơi xuống đất, không có bất kì cơn gió nào, nó tự di chuyển một cách chậm chạp rồi đụng nhẹ vào chân y. Cổ Uy Minh xem đó là lời đồng ý liền hưng phấn mỉm cười , nâng cổ nó hôn mạnh. Bàn tay gầy gò rút hết mấy cái dây truyền nước ra khỏi cánh tay nó, sau đó lặng lẽ lấy ra một con dao sắc bén tàn nhẫn đâm vào vết thương đang hồi phục giữa ngực.
Bất giác, Sum đột nhiên cảm thấy bất an.
"Nhanh thôi ! Em sẽ là của anh ! Hahahahahahahaha !"
..........................................................................................................................................................................
Huyết Xích Tử bóp chặt cổ họng Đinh Thiên, hoàn toàn mất kiểm soát cuồng loạn thét lên . Ông chưa bao giờ thấy đám thuộc hạ của mình lại trở nên lộn xộn, vô dụng như thế này, từ cận thần của Bloodmix - con gái Ái Thượng Phong cho đến Hắc Đinh Thiên - người luôn luôn làm tròn trách nhiệm và được ông đặc biệt tín nhiệm giờ lại đi dập đầu cầu xin cho một lũ con người. Chẳng lẽ chúng bị đám nhân loại này tẩy não hết rồi sao !?
"Một đám ăn hại ! Cút đi !!!!!!!"
Không thể khống chế cơn phẫn nộ tích tụ quá lâu trong người được nữa, sức chịu đựng của Huyết Xích Tử đã vượt quá giới hạn. Ông ta nhẫn tâm vứt thẳng Hắc Đinh Thiên qua một bên, giơ móng vuốt sắc nhọn hướng về phía hắn.
Sum lần này không còn lơ là như trước, hắn lập tức vung kiếm đối đầu với ông. Âm thanh chát chúa với những luồng sáng chói mắt do va đập thi nhau bắn tung tóe, loạn xạ , hắn gồng mình cố nhịn cơn đau ở lưng để bảo vệ cho hai người phía sau, tay vút lên những đường kiếm linh hoạt có lực sát thương mạnh mà ngày đêm khổ luyện......Tuy nhiên, tất cả chiêu thức điêu luyện đều trở nên vô hiệu khi người đối đầu với hắn lại là Huyết bá tước.
Thằng nhãi ranh, dù ngươi có đánh tới đâu thì ta cũng sẽ phản lại tới đó. Với một người từng vào sinh ra tử, chết đi sống lại như ta thì còn mạnh hơn ngươi gấp bội lần. Những kinh nghiệm mà ta có được, ngươi cũng chẳng bằng một dù chỉ là một chút. Nhân loại tuy rất kiên trì và đoàn kết nhưng ở nơi như chiến trường, chúng mới biết hai thứ đó mới ngán chân chúng như thế nào. Kẻ chỉ biết lo cho mình, kẻ thì mạnh miệng nhưng bên trong lại quá giả tạo, hèn nhát. Cho dù có là tướng dũng mãnh nhất, giỏi nhất, có nhiều kinh nghiệm nhất trong cả đội quân nhưng một khi đã chết thì vĩnh viễn không thể sống lại, còn đối với kẻ không bao giờ chết như Ma Cà Rồng thì trải qua bao nhiêu năm tháng thế kỉ gian nan , gặp biết bao nhiêu trận chiến kinh hoàng , để có thể bước lên ngôi vị bá tước thống trị cả một đế quốc bóng tối . Ngươi tưởng ngươi có thể đánh lại được ta sao !?
"Chết đi !!!!!!"
Tốc độ di chuyển nhanh như chớp làm cho hắn liên tục thất thủ, Huyết Xích tử ra đòn vô cùng tàn nhẫn , chẳng mấy chốc khiến cho cơ thể hắn chồng chất những vết thương đẫm máu, thậm chí có mấy vệt cắt sâu vào trong da. Tuy nhiên ông ta không hề hay biết rằng, Sum thật ra chỉ là miếng mồi nhử. Sau khi kéo dài thời gian và hoàn toàn dụ Huyết bá tước vào bẫy, Sum bất ngờ thả một quả bom mù rồi nhanh chóng biến mất.
Đôi mắt của Ma Cà Rồng chính là vũ khí lợi hại nhất của chúng nhưng đồng thời cũng là điểm yếu khiến cho chúng bị rối loạn thị giác khi đánh nhau. Những loại binh khí bình thường thì không thể làm gì chúng, có điều biểu tượng chúa và nước thánh lại là thứ khiến chúng chạy trối chết. Cho nên, phòng trước trường hợp này , hắn đã hoàn lẫn một ít nước thánh vào quả bom mà lúc nãy mình vừa tung ra, đảm bảo có thể bảo toàn mạng sống.
Qủa nhiên, không phụ sự kì vọng của hắn, Huyết bá tước bắt đầu có chút rối loạn. Đôi mắt ông ta cứ lập lòe tia sáng nửa tím nửa đỏ, xem ra luồng khói đã phát huy tác dụng....nhưng mà, làm như vậy, liệu có ảnh hưởng đến tương lai của nó với hắn không.
..........................................................................................................................................................................
Trong căn phòng tĩnh dưỡng tối đen, bốn bề đều tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Các thiết bị máy móc đứng yên bất động, xung quanh chúng tản ra một luồng khí hàn băng vô hình, khiến cho con người không khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh,thậm chí một chút thân thiện cũng không có một khi bước vào nơi đây.
Bloodmix vẫn thản nhiên nhắm mắt hôn mê, mài tóc dài của nó bao phủ toàn bộ vòm ngực trắng bệch, chỉ chừa lại vết thương sâu hoắm màu đỏ giữa ngực.
Ánh sáng phản chiếu của mặt trăng đổ dài lênh láng trên bậc thềm âm u tối màu, chúng càng trở nên quỷ dị đáng sợ hơn khi xuất hiện một bóng người khoác chiếc áo blouse màu trắng. Nếu như chỉ qua ánh mắt đơn giản của một con người, đối với họ đây đơn thuần chỉ là một vị bác sĩ. Tuy nhiên, nếu chúng ta nhìn kĩ cả mặt sau lẫn chính diện, chắc chắn ai cũng bị dọa đến phi hồn phách tán. Bởi vì, không chỉ riêng mỗi chiếc áo màu trắng, mà toàn bộ thân thể hắn ta, đều là một màu trắng bóc kinh dị tới buốt hồn .
Cổ Uy Minh - y đang đến thăm Bloodmix.
Sau khi phá hủy tất cả các máy móc theo dõi trong căn biệt thự, Cổ Uy Minh đã phong bế khí tức của mình, vô cùng dễ dàng mà đột nhập vào đây. Y cứ luẩn quẩn, quấn quýt không ngừng bên cái giường nó nằm. Thỉnh thoảng, y còn vuốt mái tóc xơ xác lâu ngày không chăm sóc của nó đưa lên mũi ngửi, cho dù cảm giác mềm mượt quen thuộc không còn nhưng mùi hương tử đằng thơm ngát thì vĩnh viễn chẳng thể nào phai.
"Bloodmix ! Xem em kìa....thật tội nghiệp !"
"Tại sao em lại yêu cái tên đã phản bội em như thế chứ !?"
"Ta nên gọi em là Bloodmix...hay là Rưsila lạnh lùng, si tình như ngày xưa đây ?!"
"Cho dù em là ai, ta quyết không bao giờ buông tay em thêm lần nào nữa ! Nếu như ta không có được em, thì kẻ khác khác cũng đừng hòng có ! Ta thà để em sống trong đau khổ, còn hơn là để em hạnh phúc bên người đàn ông không là ta !"
Cổ Uy Minh híp mắt cười như một kẻ tâm thần, những câu nói của y vừa đáng sợ vừa tàn nhẫn. kiếp trước, y đã mất nó, kiếp này y nhất định sẽ không để nó lọt khỏi vòng tay. Cho dù có phải dùng phương pháp kinh tởm của ngày xưa, y cũng đồng ý chấp nhận, miễn nó là của y mãi mãi.
"Mumei ! Ngươi sẽ giúp ta chứ !?"
Uy Minh thì thầm nói chuyện, mặc dù trong căn phòng ngoài nó với y thì chẳng có ai khác. Nhưng tại một góc khuất khá xa gần đó, không khí ở nơi đó cũng trở nên đặc quánh khác thường, dường như còn có một thế lực khác đã đi theo y vào trong phòng tĩnh dưỡng.
Cho đến khi tờ giấy trắng trên mặt bàn rơi xuống đất, không có bất kì cơn gió nào, nó tự di chuyển một cách chậm chạp rồi đụng nhẹ vào chân y. Cổ Uy Minh xem đó là lời đồng ý liền hưng phấn mỉm cười , nâng cổ nó hôn mạnh. Bàn tay gầy gò rút hết mấy cái dây truyền nước ra khỏi cánh tay nó, sau đó lặng lẽ lấy ra một con dao sắc bén tàn nhẫn đâm vào vết thương đang hồi phục giữa ngực.
Bất giác, Sum đột nhiên cảm thấy bất an.
"Nhanh thôi ! Em sẽ là của anh ! Hahahahahahahaha !"
/106
|