Sáng hôm sau, nó uể oải bước xuống nhà. Vì câu nói hôm qua của hắn mà nó phải thức xuốt đêm. Làm sao bây giờ , làm sao để đối mặt với hắn. đối với nó hắn cũng có sức ảnh hưởng kinh khủng lắm. Hôm nay là thứ hai, đồng nghĩa với việc là nó phải gặp hắn, còn ngồi chung bàn, không ngại mới lạ. thôi thì tới đâu tính tới đó.
Bước xuống cầu thang, đã gặp hắn từ bếp đi ra. Thôi rồi ngại chết luôn, cái mặt nó bây giờ đỏ như tôm luộc, còn hắn thì bất cần đời.
-sáng tốt lành. Môi mỏng nhếch lên phun ra vài từ.
- Ken sáng tốt lành. Ráng cố định lại cảm xúc.
- Câu trả lời thế nào? Hắn nhìn chằm chằm nó làm nó không biết phải trả lời thế nào.
-Thì…thì…
- Thì làm sao? Hử!
-Thì Ừ. Mệt quá! Rồi bỏ ra xe trước.
Bây giờ trên mặt hắn đang vô cùng man rợ, miệng ngoác ra cười đến mang tai. Tiêu soái xoay bước về cửa.
----------------------------dòng phân cách vĩ đại----------------------------
Cả sân trường réo hò in ỏi cũng chỉ vì hắn và nó vào trường mà tay nắm tay, anh anh em em thân thiết làm cho người khác ngay cả khờ củng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lớp, cả bọn nó ra sức mà đe dọa, cảnh cáo, có cả van xin và năn nỉ cố moi chút tin tức từ nó. Tiếng chung báo hiệu vô học như là ân nhân cứu mạng cái lỗ tai tội nghiệp của nó. Cả bọn nhe răng nhe vuốt mà củng có đc gì đâu. Đến ra chơi thì mất tâm mất tiêu rồi.
Cái tên Ken đó công nhận giấu vợ kỉ thiệc, tìm hoài mà chẳng thấy chút tâm hơi nào. Thôi cả bọn đành vác xác ra cantin vậy.
-Tụi nó quen nhau mà đám giấu. Kelly tức tối
- Thôi đừng tức nữa mất công già lắm. Jun bưng khây đồ ăn đặt trước mặt Kelly.
-Đợi ảnh ló mặt ra rồi hỏi cho ra lẽ. Candy
- chắc giờ đang tâm tình đâu đó rồi. Ren đoán phổng.
SỰ THẬT LÀ….
-nè ăn đi cho mau lớn. Hắn mở hộp đồ ăn tự làm ở nhà đưa cho nó cùng với đôi đũa.
-Chỗ này đẹp quá. Tâm tìnhcủa nó đang trên mây.
- Ừ nếu thích lần sau sẽ dẫn đến nữa.
- Ken thật tốt.
- thích thật sao? Hắn nhìn nó
-Dạ. Nó nhận hộp cơm từ hắn. mặt cười không thấy mặt trời luôn.
Nhìn nó dễ thương thế này thật thích. Chắc phải đem về cất trong tủ cả đời quá. Hắn muốn như vậy. đối với tất cả kí ức trong đời thì tình yêu tuổi học trò là đẹp nhất vô cung thơ ngây và đầy trong sáng
Đây là thứ mà có lẽ cả đời này không thể quên được.
Rất nhanh lễ tốt nghiệp cũng nhanh chống được diễn ra. Thời gian trôi qua nhanh lắm. bởi vậy những gì cần làm thì hãy làm đi nếu không chắc sẽ hối hận cả đời.
-Nào nào nhanh lên mọi người lại đây chụp một ảnh làm kỉ niệm nhanh.
Tiếng máy ảnh chụp xong tất cả mọi người đều ôm nhau khóc. Dù gì cũng hoc với nhau 3 năm chứ ít gì. Sâu nặng thì không có nhưng cũng tồn tại chút tình cảm bạn bè gây mất mát.
Sau hôm đó, chị Kelly và anh Jun phải về Mĩ điều hành công việc.
Kun và Candy cũng đi du lịch tình nhân. Ren và Mandy cũng đi tuần trang mật ở Anh quốc sứ sở sương mù đầy thơ mộng. Có mỗi nó là bất hạnh phải làm thư kí cho hắn mặc sức mà ra lệnh. Tại vì sao? Vì ba mẹ nó nói là còn nhỏ không nên đi xa. Nói vậy thôi chứ muốn nó gần hắn chứ gì. Còn Gin anh vẫn thân thiết với nó, nó thì ngây thơ không biết gì. Còn hắn thì cả ngày bị ăn dấm chua.
Và có lẽ câu chuyện tình tay ba này sẽ còn gặp nhiều trắc trở đây. Người ta thường nói ‘’ biển lặng là điềm báo cho sóng gió bắt đầu’’ Vì cuộc sống chưa bao giờ là bằng phẳng hết. Nếu không gặp khó khăn thì cuộc đời còn gì là ý nghĩa.
Bước xuống cầu thang, đã gặp hắn từ bếp đi ra. Thôi rồi ngại chết luôn, cái mặt nó bây giờ đỏ như tôm luộc, còn hắn thì bất cần đời.
-sáng tốt lành. Môi mỏng nhếch lên phun ra vài từ.
- Ken sáng tốt lành. Ráng cố định lại cảm xúc.
- Câu trả lời thế nào? Hắn nhìn chằm chằm nó làm nó không biết phải trả lời thế nào.
-Thì…thì…
- Thì làm sao? Hử!
-Thì Ừ. Mệt quá! Rồi bỏ ra xe trước.
Bây giờ trên mặt hắn đang vô cùng man rợ, miệng ngoác ra cười đến mang tai. Tiêu soái xoay bước về cửa.
----------------------------dòng phân cách vĩ đại----------------------------
Cả sân trường réo hò in ỏi cũng chỉ vì hắn và nó vào trường mà tay nắm tay, anh anh em em thân thiết làm cho người khác ngay cả khờ củng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lớp, cả bọn nó ra sức mà đe dọa, cảnh cáo, có cả van xin và năn nỉ cố moi chút tin tức từ nó. Tiếng chung báo hiệu vô học như là ân nhân cứu mạng cái lỗ tai tội nghiệp của nó. Cả bọn nhe răng nhe vuốt mà củng có đc gì đâu. Đến ra chơi thì mất tâm mất tiêu rồi.
Cái tên Ken đó công nhận giấu vợ kỉ thiệc, tìm hoài mà chẳng thấy chút tâm hơi nào. Thôi cả bọn đành vác xác ra cantin vậy.
-Tụi nó quen nhau mà đám giấu. Kelly tức tối
- Thôi đừng tức nữa mất công già lắm. Jun bưng khây đồ ăn đặt trước mặt Kelly.
-Đợi ảnh ló mặt ra rồi hỏi cho ra lẽ. Candy
- chắc giờ đang tâm tình đâu đó rồi. Ren đoán phổng.
SỰ THẬT LÀ….
-nè ăn đi cho mau lớn. Hắn mở hộp đồ ăn tự làm ở nhà đưa cho nó cùng với đôi đũa.
-Chỗ này đẹp quá. Tâm tìnhcủa nó đang trên mây.
- Ừ nếu thích lần sau sẽ dẫn đến nữa.
- Ken thật tốt.
- thích thật sao? Hắn nhìn nó
-Dạ. Nó nhận hộp cơm từ hắn. mặt cười không thấy mặt trời luôn.
Nhìn nó dễ thương thế này thật thích. Chắc phải đem về cất trong tủ cả đời quá. Hắn muốn như vậy. đối với tất cả kí ức trong đời thì tình yêu tuổi học trò là đẹp nhất vô cung thơ ngây và đầy trong sáng
Đây là thứ mà có lẽ cả đời này không thể quên được.
Rất nhanh lễ tốt nghiệp cũng nhanh chống được diễn ra. Thời gian trôi qua nhanh lắm. bởi vậy những gì cần làm thì hãy làm đi nếu không chắc sẽ hối hận cả đời.
-Nào nào nhanh lên mọi người lại đây chụp một ảnh làm kỉ niệm nhanh.
Tiếng máy ảnh chụp xong tất cả mọi người đều ôm nhau khóc. Dù gì cũng hoc với nhau 3 năm chứ ít gì. Sâu nặng thì không có nhưng cũng tồn tại chút tình cảm bạn bè gây mất mát.
Sau hôm đó, chị Kelly và anh Jun phải về Mĩ điều hành công việc.
Kun và Candy cũng đi du lịch tình nhân. Ren và Mandy cũng đi tuần trang mật ở Anh quốc sứ sở sương mù đầy thơ mộng. Có mỗi nó là bất hạnh phải làm thư kí cho hắn mặc sức mà ra lệnh. Tại vì sao? Vì ba mẹ nó nói là còn nhỏ không nên đi xa. Nói vậy thôi chứ muốn nó gần hắn chứ gì. Còn Gin anh vẫn thân thiết với nó, nó thì ngây thơ không biết gì. Còn hắn thì cả ngày bị ăn dấm chua.
Và có lẽ câu chuyện tình tay ba này sẽ còn gặp nhiều trắc trở đây. Người ta thường nói ‘’ biển lặng là điềm báo cho sóng gió bắt đầu’’ Vì cuộc sống chưa bao giờ là bằng phẳng hết. Nếu không gặp khó khăn thì cuộc đời còn gì là ý nghĩa.
/57
|