Mặt trời đã bắt đầu lấp ló lúc rạng đông, cơn mưa hôm qua cũng dứt hẳn, trời đã trong xanh hơn rất nhiều. Và có lẽ cho dù thời tiết đẹp như thế nào vẫn không lôi cuốn nổi cái cô gái vẫn còn cuốn mình trong chiếc chăn ấm đó. Hắn thì có lẽ đã quen thức sớm để chuẩn bị đồ ăn cho bảo bối của mình rồi.
Bước lên trên phòng, trong lòng tự nghĩ không biết khi nào mới có thể hết trẻ con đây, cũng 18 tuổi rồi mà sáng sớm ngủ dạy còn phải đợi kêu. Phải đánh mới được.
Bỗng thấy giường bị lún xuống , âm thanh nhẹ nhàng vang lên đánh thức nó dậy mang theo chút dịu dàng hạnh phúc.
-Thức dậy chưa, không định đi làm sao? Hử?
-Có chứ nhưng mà còn buồn ngủ lắm. Vẫn chùm chăn lên ngủ tiếp.
-Vậy hôm nay đi bộ nha anh đi làm trước đây.
-Á gì chứ đợi em xíu thôi sẽ ra liền.
Phi thân một cái liền chạy vào WC. Giup nó sắp xếp lại giường ngủ, tiêu soái xoay bước xuống nhà.
Ăn sáng xong , sau đó đến công ty của hắn làm việc.
Từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc uy nghi, hoàng tráng thỉnh thoảng lại nghe có tiếng than thở đến nhức óc.
-Thư kí Sandy lấy cho tôi ly cà phê, không đường nhưng phải ngọt nha.
- Gì chứ anh còn chưa uống xong ly trà trước mặt còn muốn uống cà phê gì nữa.
- Tôi là giám đốc muốn uống gì có cần ý kiến.
- Nhưng mà không đường sao mà ngọt được.
- Tôi không cần biết.
-Nhưng.... Cái mặt nó lúc này nhăn như khỉ ăn ớt.
-Không nhưng nhị gì đi nhanh đi, nếu không cuối tuần ở lại tăng ca đi he.
-Hứ. Rồi xoay người ra ngoài. Cánh cửa phòng như muốn gãy đôi, hơn nữa mỗi bước đi của nó như là khủng long bạo chúa, trong miệng còn lảm nhảm chửi hắn. trong phòng có người không ngừng bị hắt xì mà không rõ nguyên nhân.
Cứ như thế mà nhiều việc vô lý xảy ra, hắn toàn kêu nó mấy việc không đâu, mà suy nghĩ muốn nát óc.
Mặt kệ tôi nhịn, cuối tuần mách mẹ anh ta. Mắt nó trợn lên muốn rớt tròng ra ngoài, răng nghiến ken két, ánh mắt toét lửa.
Thời gian trôi qua thật nhanh thoắt cái tới chiều rồi, nó mừng như điên sắp thoát khỏi cái bản mặt cực kì khó ưa của hắn. Cái bản mặt mà trời không đánh thánh cũng đâm mưa lâm râm chết đuối.
Trời tối rồi lúc mới nảy còn nhìn thấy chút síu một góc của mặt trời mà bây giờ mất dạng luôn rồi, không khí có chút hiu hiu lạnh làm nó không tự chủ được xoa xoa tay vào nhau. Không biết tối nay có mưa không, lạy trời đừng mưa cho nó bớt lạnh một chút, nó chịu lạnh không nổi đâu.
Đang đứng đợi hắn thì có một nhóm đàn ông mặt vest đen, ông ta nói:
-Là cô ta bắt lại. Cả đám hùng hổ lao vào nó. Nhanh chóng nhìn nhận ra tình huống nó cũng là bang chủ ít nhất võ của nó cũng có thể hạ hết, nhưng mà họ còn có vũ khí.
-Chết tiệt. Thầm mắng một câu cả người xoay chân lại đá người đàn ông ở đằng sau rồi tháo chạy.
-Bắt lại, không được để thoát. Nó chạy đến con hẻm ở đây có nhiều ngã rẽ như vậy dựa vào trí thông minh của nó thì có thể thoát, nhưng mà nó nhanh chóng dừng bước vì trước nó cũng có một đám người chặn đường.
-Shi*. Các người là ai?
-Nhãi con tính chạy đường nào? Còn không nhận ra tao sao.
-Bà là ai tôi không biết. Tôi không gây thù oán gì với mấy người.
-Tao là ai thì mày không cần biết. bắt nó lại.
Đang tính phản khán thì, thì đằng sau một kim châm độc đâm về phía cổ nó ý thức mất dần, rơi vào trạng thái hôn mê.
Còn ở bên hắn, lúc đến nhà xe hắn đã cảm nhận được hình như có người theo dõi mình, nhưng cũng mảy may không để ý. Pằng một tiếng tập trung toàn bộ sự chú ý của hắn , quét mắt đến đám người mặt áo đen ở phía sau. Họ không nói không rằng liên tục bắn xả, hắn tránh được, tính phản kháng, nhưng họ lại rút lui. Trong đầu hiện lên suy nghĩ có gì đó ko đúng ở đây. Làm trong tổ chức xã hội đen không lạ gì những trường hợp này, nhưng mà chưa thu đc lợi gì chắc chắn họ sẽ không rút lui. Hình như hắn đã quên điều gì thì phải.Là nó hắn đã để nó một mình. Thoáng chốc nhớ ra liền chạy thậy nhanh đến trước cửa công ty liền không thấy bóng dáng ai.
-Bọn khốn, bà dám làm gì cô ấy đừng mong tôi bỏ qua lần này.
Bước lên trên phòng, trong lòng tự nghĩ không biết khi nào mới có thể hết trẻ con đây, cũng 18 tuổi rồi mà sáng sớm ngủ dạy còn phải đợi kêu. Phải đánh mới được.
Bỗng thấy giường bị lún xuống , âm thanh nhẹ nhàng vang lên đánh thức nó dậy mang theo chút dịu dàng hạnh phúc.
-Thức dậy chưa, không định đi làm sao? Hử?
-Có chứ nhưng mà còn buồn ngủ lắm. Vẫn chùm chăn lên ngủ tiếp.
-Vậy hôm nay đi bộ nha anh đi làm trước đây.
-Á gì chứ đợi em xíu thôi sẽ ra liền.
Phi thân một cái liền chạy vào WC. Giup nó sắp xếp lại giường ngủ, tiêu soái xoay bước xuống nhà.
Ăn sáng xong , sau đó đến công ty của hắn làm việc.
Từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc uy nghi, hoàng tráng thỉnh thoảng lại nghe có tiếng than thở đến nhức óc.
-Thư kí Sandy lấy cho tôi ly cà phê, không đường nhưng phải ngọt nha.
- Gì chứ anh còn chưa uống xong ly trà trước mặt còn muốn uống cà phê gì nữa.
- Tôi là giám đốc muốn uống gì có cần ý kiến.
- Nhưng mà không đường sao mà ngọt được.
- Tôi không cần biết.
-Nhưng.... Cái mặt nó lúc này nhăn như khỉ ăn ớt.
-Không nhưng nhị gì đi nhanh đi, nếu không cuối tuần ở lại tăng ca đi he.
-Hứ. Rồi xoay người ra ngoài. Cánh cửa phòng như muốn gãy đôi, hơn nữa mỗi bước đi của nó như là khủng long bạo chúa, trong miệng còn lảm nhảm chửi hắn. trong phòng có người không ngừng bị hắt xì mà không rõ nguyên nhân.
Cứ như thế mà nhiều việc vô lý xảy ra, hắn toàn kêu nó mấy việc không đâu, mà suy nghĩ muốn nát óc.
Mặt kệ tôi nhịn, cuối tuần mách mẹ anh ta. Mắt nó trợn lên muốn rớt tròng ra ngoài, răng nghiến ken két, ánh mắt toét lửa.
Thời gian trôi qua thật nhanh thoắt cái tới chiều rồi, nó mừng như điên sắp thoát khỏi cái bản mặt cực kì khó ưa của hắn. Cái bản mặt mà trời không đánh thánh cũng đâm mưa lâm râm chết đuối.
Trời tối rồi lúc mới nảy còn nhìn thấy chút síu một góc của mặt trời mà bây giờ mất dạng luôn rồi, không khí có chút hiu hiu lạnh làm nó không tự chủ được xoa xoa tay vào nhau. Không biết tối nay có mưa không, lạy trời đừng mưa cho nó bớt lạnh một chút, nó chịu lạnh không nổi đâu.
Đang đứng đợi hắn thì có một nhóm đàn ông mặt vest đen, ông ta nói:
-Là cô ta bắt lại. Cả đám hùng hổ lao vào nó. Nhanh chóng nhìn nhận ra tình huống nó cũng là bang chủ ít nhất võ của nó cũng có thể hạ hết, nhưng mà họ còn có vũ khí.
-Chết tiệt. Thầm mắng một câu cả người xoay chân lại đá người đàn ông ở đằng sau rồi tháo chạy.
-Bắt lại, không được để thoát. Nó chạy đến con hẻm ở đây có nhiều ngã rẽ như vậy dựa vào trí thông minh của nó thì có thể thoát, nhưng mà nó nhanh chóng dừng bước vì trước nó cũng có một đám người chặn đường.
-Shi*. Các người là ai?
-Nhãi con tính chạy đường nào? Còn không nhận ra tao sao.
-Bà là ai tôi không biết. Tôi không gây thù oán gì với mấy người.
-Tao là ai thì mày không cần biết. bắt nó lại.
Đang tính phản khán thì, thì đằng sau một kim châm độc đâm về phía cổ nó ý thức mất dần, rơi vào trạng thái hôn mê.
Còn ở bên hắn, lúc đến nhà xe hắn đã cảm nhận được hình như có người theo dõi mình, nhưng cũng mảy may không để ý. Pằng một tiếng tập trung toàn bộ sự chú ý của hắn , quét mắt đến đám người mặt áo đen ở phía sau. Họ không nói không rằng liên tục bắn xả, hắn tránh được, tính phản kháng, nhưng họ lại rút lui. Trong đầu hiện lên suy nghĩ có gì đó ko đúng ở đây. Làm trong tổ chức xã hội đen không lạ gì những trường hợp này, nhưng mà chưa thu đc lợi gì chắc chắn họ sẽ không rút lui. Hình như hắn đã quên điều gì thì phải.Là nó hắn đã để nó một mình. Thoáng chốc nhớ ra liền chạy thậy nhanh đến trước cửa công ty liền không thấy bóng dáng ai.
-Bọn khốn, bà dám làm gì cô ấy đừng mong tôi bỏ qua lần này.
/57
|