Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 116: Xem rước dâu Trác Nhã mến mộ Thái tử, Tĩnh Bắc Vương thưởng thức bánh ngọt.(2)
/217
|
Editor: Búnn.
"À? Hôm nay con lớn rồi, tâm cũng thay đổi, có đồ ăn ngon không giống như còn bé đều nghĩ tới phụ thân trước nữa rồi!" Thuận Khải Đế giả vờ giận.
"Có điều phụ thân không biết, đạo làm người: Người ăn cua đầu tiên là người dũng cảm! Lại không biết, người đầu tiên chính là người ngu, ai biết cua này ngon hay không, có độc hay không? Chỉ vì ăn uống mà mất mạng thì chẳng phải là đáng tiếc sao? Cho nên, người ăn cua thứ hai mới là người thông minh!" Lung Nguyệt rủ rỉ nói.
"Theo con nói, hôm nay trẫm cũng làm người thông minh một lần?" Sau khi Thuận Khải Đế cười, lại trợn mắt nói: "Còn ngày thường trẫm là người ngu sao?"
"Ôi!" Lung Nguyệt cười cười giậm chân nói: "Nữ nhi không cãi nhau với người nữa! Hôm nay, lúc này trái phải đều ở chỗ phụ thân tất!"
Thuận Khải Đế thấy nữ nhi bảo bối làm nũng, cười nói: "Thôi, không đùa con nữa! Hôm nay có món gì thế?"
Lung Nguyệt xoay người, để Tiểu Lộc Tử đưa thức ăn lên, nói: "Liên dung cúc hoa thủy tinh cao! Mùa thu thời tiết kho hanh, hoa cúc và hạt sen đều xua hỏa khí, nữ nhi liền coi đây là nguyên liệu làm ra thức ăn." Kiếp trước Lung Nguyệt là đứa trẻ nghèo khổ, đồ ăn nhiều nhất khi còn bé là bột bắp, sau khi lớn, ăn nhiều nhất là mì ăn liền. Kiếp này tốt số đầu thai tới Đại Chiêu, làm công chúa, dựa vào dân dĩ thực vi thiên (Dân lấy ăn làm trời), tự nhiên muốn thỏa mãn miệng ăn của mình, bổ sung toàn bộ thua thiệt của kiếp trước. Cho nên, trong ngày thích nhất là tìm đồ gì đó để ăn.
Nâng nắp hộp đựng thức ăn lên, bánh ngọt tinh xảo trong đĩa được xếp thành sáu tầng bốn phương tám hướng, độ lớn vừa đủ để có thể bỏ cả vào trong miệng. Bánh ngọt phân thành hai màu, dưới là màu vàng nhạt, là hoa sen, nửa còn lại màu trong suốt, bên trong có một hàng cúc trắng nho nhỏ, trong rất sống động, nhìn rất là vui vẻ. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác mốn ăn.
"Vẻ ngoài không tệ, mùi vị như thế nào?" Thuận Khải Đế cười lấy đũa gắp một miếng, bỏ vào trong miệng, lại nói: "Không tệ, không tệ, ngọt mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan. Bản lĩnh của con lại thêm tiến bộ rồi!"
Thuận Khải Đế dứt lời, lại gắp thêm một miếng, sau khi ăn lại nói: "Cửu Nhi này! Hôm đó con va phải Vương gia Nhận Chi, đã bồi tội chưa?"
Từ lúc vào cửa Lung Nguyệt đã nhìn thấy Bùi Nguyên Tu im lặng giả làm phong cảnh, chẳng qua là phụ thân không lên tiếng, nàng cũng không nói chuyện với hắn. Lúc này, nghe Thuận Khải Đế nói xong, bước tới trước mặt Bùi Nguyên Tu, hơi phúc thân, nói: "Tĩnh Bắc Vương đại nhân đại lượng, Lung Nguyệt ở đây cáo lỗi với ngài!"
Bùi Nguyên Tu vẫn đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn chăm chú vào cử chỉ lời nói của Lung Nguyệt, thỉnh thoảng nháy mắt, thỉnh thoảng cười một cái, lại thỉnh thoảng làm nũng, lộ thần thái của tiểu nữ nhi. Hắn chợt phát hiện, gộp cả hai đời lại, những điều hắn hiểu về Cửu Nhi cũng chỉ là da lông thôi. Một chút da lông đó cũng khiến mình hãm sâu vào trong đó, hôm nay có thể nhìn từng chút từng chút về tính tình thật sự của Cửu Nhi, khiến hắn càng ngày càng khó tự kiềm chế.
Trong lòng hắn đã tràn đầy hình bóng của Cửu Nhi, Cửu Nhi đoan trang, Cửu Nhi cao quý, Cửu Nhi quả cảm, Cửu Nhi thông tuệ, Cửu Nhi linh động, Cửu Nhi yếu ớt. Hàng trăm Cửu Nhi như thế lấp đầy trái tim hắn, không thể rời bỏ, cũng không thể quên đi!
Thấy Lung Nguyệt phúc thân thi lễ với mình, Bùi Nguyên Tu vội vàng tránh đi, không dám nhận, nói: "Thần không dám nhận!" Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy Lung Nguyệt len lén nháy mắt với hắn, Bùi Nguyên Tu liền từ cái nháy mắt đó hiểu ra, khiến hắn theo lời nàng nói, đừng có nói toạc ngựa bị kinh sợ ra. Bùi Nguyên Tu không thể không gật đầu.
Vừa rồi Lung Nguyệt vừa mới cười một tiếng vì sự hiểu ý của hắn, thật giống như gió nhẹ tháng tư, phủ thẳng vào trái tim của Bùi Nguyên Tu.
Lại nghe Thuận Khải Đế nói: "Con chỉ làm phiền Nhận Chi chuyện này thôi sao? Vậy còn sách trong tiểu viện Kết Lư được con đọc hết lần này tới lần khác thì sao? Nói xong lại nói với Bùi Nguyên Tu: "Tiểu viện kia của Khanh thật không tệ, ý cảnh rất có ý [Tâm xa địa tự thiên] (một lòng một dạ hướng về một phía), trẫm cũng vô cùng ưa thích!"
Hẳn là sau khi mình rời kinh thành, Hoàng thượng cũng từng qua đó, Bùi Nguyên Tu khom người nói: "Hoàng thượng quá lời, thần là kẻ vũ phu làm sao có suy nghĩ này. Bức hoành này đều là do công chúa ban tặng, Anh Vương đề bút."
"Khanh cũng không nên quá khiêm tốn, ở viện này, có thể thấy được khanh trời sinh tính đạm bạc, không nặng quyền thế, khó được! Khó được!" Im lặng một chút rồi lại nói: "Phụ mẫu khanh đi sớm, cũng khổ cho Khanh!"
Bùi Nguyên Tu lại khom người lần nữ, cũng không biết tiếp lời như thế nào.
Trong lòng Lung Nguyệt thầm oán: Phụ thân là đùa bỡn tâm cơ, lay động tình cảm, mua chuộc lòng người. Nhưng nàng cũng hiểu, lần mua chuộc lòng người này của Phụ thân có bảy phần thật sự là động chân tình. Nhưng, tình cảm của Đế Vương không dễ động, động tức là có mưu đồ. Hôm nay Bùi Nguyên Tu cũng được coi là chiếm giữ một phương, chỉ có lung lạc lòng trung thành của hắn. Phụ thân mới ngồi vững giang sơn này.
Nếu đặt chuyện này lên người mình, mình cũng sẽ làm như thế.
Lung Nguyệt đang suy nghĩ về phụ thân thì bỗng nghe ông nói: "Con làm sao để tạ ơn Nhận Chi đây?"
"Dạ?" Lung Nguyệt đang suy nghĩ bị Thuận Khải Đế hỏi đến sửng sốt, phượng mâu mở tròn, khiến lòng Bùi Nguyên Tu thấy ngứa ngáy, thật sự muốn đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực xoa nắn một hồi.
Thuận Khải Đế lại nói: "Ta thấy bánh này của con không tệ, không bằng coi nó là quà tạ lễ thôi!"
Không đợi Lung Nguyệt nói, Bùi Nguyên Tu vội vàng nói: "Thần tạ ơn Hoàng thượn ban thường, tạ ơn Thụy Mẫn công chúa ban thưởng!" Kiếp trước thường được ăn bánh ngọt Cửu Nhi tự tay làm cho nên không biết trân trọng. Kiếp này cũng chỉ ở trong bữa tiệc Trọng thu năm đó ăn một lần hoa quế gạo nếp, cho nên nay, vẫn luôn ghim vị ngọt này vào tim. Hôm nay có cơ hội, liền cũng không để ý quá nhiều, chỉ cúi đầu tạ ơn.
Lung Nguyệt cũng không nhăn nhó, nâng đĩa trên Long thư án, lại lệnh cho Tiểu Lộc Tử đi lấy một đôi đũa bạc, đặt vào tay Bùi Nguyên Tu, nói: "Kính mời Tĩnh Bắc Vương chỉ giáo!"
Bùi Nguyên Tu cười khẽ, nhận lấy: "Thần không dám nhận!" Rồi sau đó gắp một miếng bánh nhỏ bỏ vào trong miệng, hắn cảm thận được mùi vị đã hóa thành dòng nước ấm chảy thẳng vào đáy lòng.
Lung Nguyệt đứng bên cạnh, mắt mở to đợi Bùi Nguyên Tu nuốt xuống hỏi: "Như thế nào? Ngọt không? Có ngấy không? Có gì cần sửa không?"
Hỏi một loạt câu hỏi, hỏi đến khiến tâm Bùi Nguyên Tu chua xót, giống như trở lại năm đó, Cửu Nhi cũng từng nhìn mình ăn bánh, hỏi ý kiến.
Bùi Nguyên Tu nhắm mắt, ép chua xót trong mắt xuống, rồi sau đó chậm rãi mở ra, giống như đang thưởng thức, rồi sau đó chỉ nói hai chữ: "Ăn ngon!"
Lấy được tán thưởng, mắt phượng của Lung Nguyệt như ánh trăng, hiểu ý cười một tiếng.
"À? Hôm nay con lớn rồi, tâm cũng thay đổi, có đồ ăn ngon không giống như còn bé đều nghĩ tới phụ thân trước nữa rồi!" Thuận Khải Đế giả vờ giận.
"Có điều phụ thân không biết, đạo làm người: Người ăn cua đầu tiên là người dũng cảm! Lại không biết, người đầu tiên chính là người ngu, ai biết cua này ngon hay không, có độc hay không? Chỉ vì ăn uống mà mất mạng thì chẳng phải là đáng tiếc sao? Cho nên, người ăn cua thứ hai mới là người thông minh!" Lung Nguyệt rủ rỉ nói.
"Theo con nói, hôm nay trẫm cũng làm người thông minh một lần?" Sau khi Thuận Khải Đế cười, lại trợn mắt nói: "Còn ngày thường trẫm là người ngu sao?"
"Ôi!" Lung Nguyệt cười cười giậm chân nói: "Nữ nhi không cãi nhau với người nữa! Hôm nay, lúc này trái phải đều ở chỗ phụ thân tất!"
Thuận Khải Đế thấy nữ nhi bảo bối làm nũng, cười nói: "Thôi, không đùa con nữa! Hôm nay có món gì thế?"
Lung Nguyệt xoay người, để Tiểu Lộc Tử đưa thức ăn lên, nói: "Liên dung cúc hoa thủy tinh cao! Mùa thu thời tiết kho hanh, hoa cúc và hạt sen đều xua hỏa khí, nữ nhi liền coi đây là nguyên liệu làm ra thức ăn." Kiếp trước Lung Nguyệt là đứa trẻ nghèo khổ, đồ ăn nhiều nhất khi còn bé là bột bắp, sau khi lớn, ăn nhiều nhất là mì ăn liền. Kiếp này tốt số đầu thai tới Đại Chiêu, làm công chúa, dựa vào dân dĩ thực vi thiên (Dân lấy ăn làm trời), tự nhiên muốn thỏa mãn miệng ăn của mình, bổ sung toàn bộ thua thiệt của kiếp trước. Cho nên, trong ngày thích nhất là tìm đồ gì đó để ăn.
Nâng nắp hộp đựng thức ăn lên, bánh ngọt tinh xảo trong đĩa được xếp thành sáu tầng bốn phương tám hướng, độ lớn vừa đủ để có thể bỏ cả vào trong miệng. Bánh ngọt phân thành hai màu, dưới là màu vàng nhạt, là hoa sen, nửa còn lại màu trong suốt, bên trong có một hàng cúc trắng nho nhỏ, trong rất sống động, nhìn rất là vui vẻ. Chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác mốn ăn.
"Vẻ ngoài không tệ, mùi vị như thế nào?" Thuận Khải Đế cười lấy đũa gắp một miếng, bỏ vào trong miệng, lại nói: "Không tệ, không tệ, ngọt mà không ngấy, vừa vào miệng đã tan. Bản lĩnh của con lại thêm tiến bộ rồi!"
Thuận Khải Đế dứt lời, lại gắp thêm một miếng, sau khi ăn lại nói: "Cửu Nhi này! Hôm đó con va phải Vương gia Nhận Chi, đã bồi tội chưa?"
Từ lúc vào cửa Lung Nguyệt đã nhìn thấy Bùi Nguyên Tu im lặng giả làm phong cảnh, chẳng qua là phụ thân không lên tiếng, nàng cũng không nói chuyện với hắn. Lúc này, nghe Thuận Khải Đế nói xong, bước tới trước mặt Bùi Nguyên Tu, hơi phúc thân, nói: "Tĩnh Bắc Vương đại nhân đại lượng, Lung Nguyệt ở đây cáo lỗi với ngài!"
Bùi Nguyên Tu vẫn đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn chăm chú vào cử chỉ lời nói của Lung Nguyệt, thỉnh thoảng nháy mắt, thỉnh thoảng cười một cái, lại thỉnh thoảng làm nũng, lộ thần thái của tiểu nữ nhi. Hắn chợt phát hiện, gộp cả hai đời lại, những điều hắn hiểu về Cửu Nhi cũng chỉ là da lông thôi. Một chút da lông đó cũng khiến mình hãm sâu vào trong đó, hôm nay có thể nhìn từng chút từng chút về tính tình thật sự của Cửu Nhi, khiến hắn càng ngày càng khó tự kiềm chế.
Trong lòng hắn đã tràn đầy hình bóng của Cửu Nhi, Cửu Nhi đoan trang, Cửu Nhi cao quý, Cửu Nhi quả cảm, Cửu Nhi thông tuệ, Cửu Nhi linh động, Cửu Nhi yếu ớt. Hàng trăm Cửu Nhi như thế lấp đầy trái tim hắn, không thể rời bỏ, cũng không thể quên đi!
Thấy Lung Nguyệt phúc thân thi lễ với mình, Bùi Nguyên Tu vội vàng tránh đi, không dám nhận, nói: "Thần không dám nhận!" Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy Lung Nguyệt len lén nháy mắt với hắn, Bùi Nguyên Tu liền từ cái nháy mắt đó hiểu ra, khiến hắn theo lời nàng nói, đừng có nói toạc ngựa bị kinh sợ ra. Bùi Nguyên Tu không thể không gật đầu.
Vừa rồi Lung Nguyệt vừa mới cười một tiếng vì sự hiểu ý của hắn, thật giống như gió nhẹ tháng tư, phủ thẳng vào trái tim của Bùi Nguyên Tu.
Lại nghe Thuận Khải Đế nói: "Con chỉ làm phiền Nhận Chi chuyện này thôi sao? Vậy còn sách trong tiểu viện Kết Lư được con đọc hết lần này tới lần khác thì sao? Nói xong lại nói với Bùi Nguyên Tu: "Tiểu viện kia của Khanh thật không tệ, ý cảnh rất có ý [Tâm xa địa tự thiên] (một lòng một dạ hướng về một phía), trẫm cũng vô cùng ưa thích!"
Hẳn là sau khi mình rời kinh thành, Hoàng thượng cũng từng qua đó, Bùi Nguyên Tu khom người nói: "Hoàng thượng quá lời, thần là kẻ vũ phu làm sao có suy nghĩ này. Bức hoành này đều là do công chúa ban tặng, Anh Vương đề bút."
"Khanh cũng không nên quá khiêm tốn, ở viện này, có thể thấy được khanh trời sinh tính đạm bạc, không nặng quyền thế, khó được! Khó được!" Im lặng một chút rồi lại nói: "Phụ mẫu khanh đi sớm, cũng khổ cho Khanh!"
Bùi Nguyên Tu lại khom người lần nữ, cũng không biết tiếp lời như thế nào.
Trong lòng Lung Nguyệt thầm oán: Phụ thân là đùa bỡn tâm cơ, lay động tình cảm, mua chuộc lòng người. Nhưng nàng cũng hiểu, lần mua chuộc lòng người này của Phụ thân có bảy phần thật sự là động chân tình. Nhưng, tình cảm của Đế Vương không dễ động, động tức là có mưu đồ. Hôm nay Bùi Nguyên Tu cũng được coi là chiếm giữ một phương, chỉ có lung lạc lòng trung thành của hắn. Phụ thân mới ngồi vững giang sơn này.
Nếu đặt chuyện này lên người mình, mình cũng sẽ làm như thế.
Lung Nguyệt đang suy nghĩ về phụ thân thì bỗng nghe ông nói: "Con làm sao để tạ ơn Nhận Chi đây?"
"Dạ?" Lung Nguyệt đang suy nghĩ bị Thuận Khải Đế hỏi đến sửng sốt, phượng mâu mở tròn, khiến lòng Bùi Nguyên Tu thấy ngứa ngáy, thật sự muốn đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực xoa nắn một hồi.
Thuận Khải Đế lại nói: "Ta thấy bánh này của con không tệ, không bằng coi nó là quà tạ lễ thôi!"
Không đợi Lung Nguyệt nói, Bùi Nguyên Tu vội vàng nói: "Thần tạ ơn Hoàng thượn ban thường, tạ ơn Thụy Mẫn công chúa ban thưởng!" Kiếp trước thường được ăn bánh ngọt Cửu Nhi tự tay làm cho nên không biết trân trọng. Kiếp này cũng chỉ ở trong bữa tiệc Trọng thu năm đó ăn một lần hoa quế gạo nếp, cho nên nay, vẫn luôn ghim vị ngọt này vào tim. Hôm nay có cơ hội, liền cũng không để ý quá nhiều, chỉ cúi đầu tạ ơn.
Lung Nguyệt cũng không nhăn nhó, nâng đĩa trên Long thư án, lại lệnh cho Tiểu Lộc Tử đi lấy một đôi đũa bạc, đặt vào tay Bùi Nguyên Tu, nói: "Kính mời Tĩnh Bắc Vương chỉ giáo!"
Bùi Nguyên Tu cười khẽ, nhận lấy: "Thần không dám nhận!" Rồi sau đó gắp một miếng bánh nhỏ bỏ vào trong miệng, hắn cảm thận được mùi vị đã hóa thành dòng nước ấm chảy thẳng vào đáy lòng.
Lung Nguyệt đứng bên cạnh, mắt mở to đợi Bùi Nguyên Tu nuốt xuống hỏi: "Như thế nào? Ngọt không? Có ngấy không? Có gì cần sửa không?"
Hỏi một loạt câu hỏi, hỏi đến khiến tâm Bùi Nguyên Tu chua xót, giống như trở lại năm đó, Cửu Nhi cũng từng nhìn mình ăn bánh, hỏi ý kiến.
Bùi Nguyên Tu nhắm mắt, ép chua xót trong mắt xuống, rồi sau đó chậm rãi mở ra, giống như đang thưởng thức, rồi sau đó chỉ nói hai chữ: "Ăn ngon!"
Lấy được tán thưởng, mắt phượng của Lung Nguyệt như ánh trăng, hiểu ý cười một tiếng.
/217
|