Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 121 - Sự Việc Lén Ra Khỏi Hành Cung Bị Bại Lộ. Trương Dư Hân Bị Ngã Ngựa Tại Bãi Săn.
/217
|
Lý Cảnh Nhan nhìn mấy người Lung Nguyệt đang đi xa, trong lòng thầm hận vô cùng, nàng ta cảm thấy rõ ràng là Thụy Mẫn công chúa này cố ý che giấu thân phận, để khiến nàng ta khó chịu, làm nàng ta mất thể diện trước mặt Bùi Nguyên Tu. Nhớ tới hành động ngay cả một ánh mắt cũng không cho mình lúc đi của Bùi Nguyên Tu, lòng Lý Cảnh Nhan càng thêm để ý. Lại hận Lung Nguyệt thêm mấy phần, nhưng lại chỉ có thể thầm hận trong lòng.
Có điều, Lý Cảnh Nhan thật đúng là nghĩ oan cho Lung Nguyệt, nàng thật sự không muốn giấu thân phận, chỉ là vì trộm ra ngoài, lại không mang thị vệ, nếu là để phụ hoàng, mẫu hậu biết, mặc dù không phạt, nhưng cũng không thể tránh khỏi chuyện bị nhắc đi nhắc lại. Hơn nữa, e là chuyện sau này ra ngoài cũng không còn dễ dàng.
Công chúa du ngoạn chợ phiên, tin tức này truyền đi quá nhanh, tự nhiên cũng đến tai Thuận Khải Đế.
Lung Nguyệt vừa trở về hành cung một lát, liền bị triệu vào chính điện hành cung.
Vào cửa,Lung Nguyệt thấy Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu ngồi chính giữa thủ vị, hai bên trái phải là An hoàng thúc cùng phu thê Binh Hoàng thúc. Lúc này, Lý Long Triệt đang đàng hoàng quỳ ở ngay giữa, đôi mắt phượng của Bình Hoàng thúc trợn tròn lên, nhìn hắn.
Lung Nguyệt tiến lên phúc thân hành lễ, rồi sau đó thấy Thuận Khải Đế ngoắc nàng đến gần, nói: “Trộm xuất hành cung? Không mang thị vệ? Còn va chạm với nữ nhi quận vương phủ sơn?”
Vấn đề liên tiếp được tuân ra, hơn nữa nhìn vẻ mặt đang phạt quỳ đàng hoàng lúc này của Lý Long Triệt, Lung Nguyệt không cần nghĩ cũng biết sự việc đã bại lộ, chỉ đàng hoàng gật đầu thừa nhận.
Lại nghe Lý Long Triệt nói: “Chuyện này không trách Cửu tỷ tỷ, cũng là lỗi của con, là con khăng khăng bắt tỷ ấy ra ngoài mà không dẫn theo thị vệ! Còn có cái vị quận quân gì đó làm người ta chán gét kia, Cửu tỷ tỷ vốn không nguyện ý nói chuyện với nàng ta, là nàng gây phiền hà...”
“Nghiệt chướng câm miệng!” Không đợi Lý Long Triệt nói xong, lại bị Bình Vương gia lên giọng rống một tiếng khiến hắn phải ngậm miệng.
Lung Nguyệt cười cười nói với mấy vị trưởng bối trong điện: “Cửu Nhi vùng Triệt Nhi không dẫn theo thị vệ vì Triệt Nhi mời Tĩnh Bắc Vương đồng hành, ba người dẫn theo thị không tránh được quá mức khoa trương, cho nên....” Lung Nguyệt không nói toàn bộ. Dựa vào tính tình trầm ổn của Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt dám đoán chắc hắn ra ngoài với mình cùng Triệt Nhi, tất biết chuẩn bị chu toàn.
Với lại dọc đường đi tới chợ phiên, nàng cũng chú ý Bùi Nguyên Tu có trao đổi ánh mắt với mấy nam tử nhìn có vẻ thô kệch. Nghĩ đến những người kia hẳn là thân vệ của Bùi Nguyên Tu.
Thuận Khải Đế nhìn Lung Nguyệt cười, con bé này là quỷ linh tinh. Trong lòng cũng biết, sẽ không phạt nàng tự mình đi ra ngoài, cũng sẽ không phạt nàng chuyện xung đột với người khác. Chỉ là, nghĩ đến chuyện không quan tâm đến an nguy, ra ngoài không dẫn theo thị vệ thì nhất định phải phạt nặng. Hôm nay là muốn đưa Bùi Nguyên Tu ra đỡ tội giúp mình rồi.
Cho nên nói với Cát An: “Đi tuyên Tĩnh Bắc Vương!”
Lý Long Triệt nghe xong, vội vàng kéo váy Lung Nguyệt, chẳng lẽ Cửu tỷ tỷ có cừu oán với Bùi đại ca? Vì sao lại lôi hắn ra nói? Đây rõ ràng không phải là kéo hắn xuống hố sao? Rõ ràng Bùi đại ca cùng một hội với hai người bọn họ, chỉ dẫn theo một tùy tùng thôi mà!
Lung Nguyệt cúi đầu cho hắn một ánh mắt an tâm, đừng nóng vội, nhỏ giọng nói: “Đệ là thằng ngốc, ta không khai Tĩnh Bắc Vương ra, đệ liền cho rằng người khác không biết sao?”
Lý Long Triệt nghe vậy, trừng mắt nói, thì ra là như thế?
Không bao lâu sau, Bùi Nguyên Tu liền đi theo Cát An vào. Vừa vào đã thấy bộ cung trang đỏ bạc thêu mẫu đơn, đang thướt tha, mềm mại đứng ngay giữa đại điện.
Chỉ trong nháy mắt, sau đó quỳ gối, nói: “Thần, Bùi Nguyên Tu tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu!”
“Miễn lễ bình thân!”
Bùi Nguyên Tu tạ ơn đứng dận, lại làm lễ mắt cùng An Vương, Bình vương. Rồi sau đó nghe Thuận Khải Đế nói: “Hôm nay Nhận Chi cùng đi dạo với Cửu Nhi cùng Triệt Nhi sao?”
“Thần không bảo vệ tốt cho công chúa, khiến công chúa bị người khác đụng vào, thần có tội!” Bùi Nguyên Tu quỳ bên cạnh Lý Long Triệt.
“Ừ!” Thuận Khải Đế đáp nhẹ một tiếng, cũng không lệnh cho hắn đứng dậy, lại hỏi: “Lúc ấy thân vệ của khanh ở chỗ nào?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần lệnh cho thân vệ mặc đồ thường âm thầm bảo vệ!”
“Âm thầm bảo vệ mà còn để công chúa bị đụng?”
“Là thần sơ sót?” Thái độ Bùi Nguyên Tu thành khẩn, cũng không giải thích cho mình.
“Phụ thân! Người kia là nữ nhi của Quận Vương phủ sơn, cho dù là ai cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ gây khó dễ cho nữ nhi, không phải sao? Điều này cũng không trách Tĩnh Bắc Vương được!” Lung Nguyệt mở miệng nói, đều là những câu hợp tình hợp lý. Chi Quận Vương phủ sơn cũng là hoàng thất, nhưng cũng không có đạo lý gây khó dễ cho công chúa Đương triều.
Chỉ là nói đi nói lại, cũng coi như là oan uổng cho huynh muội Lý Cảnh Nhan, nếu lúc ấy biết là Lung Nguyệt, có cho gan hùm mật gấu cũng không có can đảm gây khó dễ cho Lung Nguyệt, không phải sao?
Nhưng lúc này Lung Nguyệt cũng không thể nói rõ được vì sao lúc đấy Lý Cảnh Nhan lại có dáng vẻ như vậy, hình như thấy nàng, nàng ta liền thấy khó chịu.
“Ừ, Nhận Chi bình thân đi! Trẫm oan uổng khanh rồi!” Thuận Khải Đế nghe Lung Nguyệt nói, nói.
“Thần không dám nhận! Là thần bảo vệ không chu toàn!”
Thuận Khải Đế khoát tay, lệnh cho hắn đi xuống, buổi chiều tới đây dùng bữa.
Chuyện hỏi rõ ràng, Lý Long Triệt cho rằng không có chuyện gì, đang định đứng dậy, liền bị mẹ nó đạp cho một cước, lần nữa trở lại trên đất.
“Tiểu tử hỗn trướng, bản lĩnh lớn nhỉ? Dụ dỗ tỷ tỷ tự mình xuất cung, còn dám không mang theo thị vệ? Thật sự ba ngày không đánh ngươi liền nhảy lên đầu lật ngói sao?”
“Đại bá mẫu cứu con!” Lý Long Triệt kêu thảm thiết bò dậy chạy về phía Cẩn Hoàng hâu, mẫu thân nhà hắn so về nhanh nhẹn dũng mãnh còn ngoan độc hơn phụ thân nhà hắn ba phần.
Cẩn hoàng hậu cười: “Đệ muội đừng buồn, trong lòng Triệt Nhi hẳn là cũng có tính toán, nếu không phải mời Tĩnh Bắc Vương, không phải hắn cũng không dám không dẫn theo thị vệ sao? Có Tĩnh Bắc Vương đi cùng hắn mới dám thả lỏng như thế!”
Thấy Cẩn hoàng hậu ra mặt che chở, Bình Vương phi cũng không tiện nói gì, chỉ trợn mắt nhìn Lý Long Triệt: “Đợi lát nữa về sẽ bóc da của ngươi!”
Lý Long Triệt quay về phí Lung Nguyệt hét to: “Cửu tỷ tỷ, tỷ mới là ruột thịt của mẫu thân đệ!”
Một câu này khiến mọi người trong điện cười to.
Hôm sau, trải qua chuyện hôm qua, Lung Nguyệt đang hoàng đợi một ngày trong hành cung, dỗ phụ thân cùng mẫu thân nàng đến vui vẻ. Chuyển hôm khác, sáng sớm, Lung Nguyệt liền mặc y phục đỏ thẫm, cưỡi ngựa hoa sư tử ngọc tuyết, theo đại đội nhân mã vào bãi săn Đông Lĩnh.
Dựa vào năm trước, bên trong khoảng trống ở trong rừng dựng doanh trướng, chôn nồi nấu cơm. Dù là huân quý, quan văn, hay là võ tướng, đều ngồi trên chiếu, uống rượu say sưa. Ngay cả chúng phu nhân, quý nữ cũng như thế.
Lung Nguyệt nhìn vậy rất thích.
Dùng cơm xong, Thuận Khải Đế lệnh Cát An lấy cung hiên viên ra.
Cung hiên viên được tạo thành dựa theo miêu tả trong [Sơn hải kinh].
Thuận Khải Đế coi đây là thưởng, trao tặng cho người trong lần săn bắn này bắn được nhiều thú nhất.
Cái gì gọi là cung hiên viên? Cái này chính là cung của Đế Vương.
Hoàng đế Hiên viên là người đứng đầu ngũ đế, cung mà hắn đã sử dụng, thần tử sao có thể muốn? Người biết chuyện biết điều, lần săn bắn này cũng chỉ là bồi thái tử học thôi.
Dĩ nhiên, năm trước cũng không có người dám lấy vị trí thứ nhất, đều là nhìn Thái tử cùng Anh vương tỷ thí.
Có không ít phu nhân huân quý âm thầm lấy làm kỳ, cũng không biết hoàng hậu nương nương dạy hai nhi tử này như thế nào, tình cảm hẳn là không phải nặng bình thường, tuy hai mà một. Dù huynh đệ ruột của gia đình tầm thường vì tài sản e là cũng phải minh tranh ám đấu, ngôi vị hoàng đế chói lọi này đặt ngay trước mắt, lại không thấy hai người này đấu một trận.
Không phải là không có người có tâm xúi giục, chỉ là những người xúi giục này đề bị hai huynh đệ này thu thập.
Năm ngày săn cuối cùng, lấy tổng số lượng vật săn được này định thắng thua.
Kèn vừa vang lên, liền thấy quan viên huân quý dẫn khuyển, phóng ngựa ra.
Cũng có quý nữ thích cưỡi ngựa bắn cung, theo huynh trưởng mình đi săn.
Lung Nguyệt lại bị hai vị huynh trưởng nhà mình vứt sang một bên.
Còn Lý Long Triệt lại chạy đi quấn Bùi Nguyên Tu.
Đối với việc quấy rối của Lý Long Triệt, Bùi Nguyên Tu cũng không ghét, còn có chút vui vẻ. Về phần vì sao? Bình thường Lý Long Triệt làm chuyện gì cũng lôi kéo Lung Nguyệt.
Vậy mà, hôm nay lại làm Bùi Nguyên Tu thất vọng. Khi hắn còn đang thất thần với hình ảnh Lung Nguyệt mặc trang phục cưỡi ngựa vô cùng oai hùng, Lý Long Triệt lại một thân một mình đến bên cạnh hắn.
Vì phải săn, cho nên Lung Nguyệt ăn mặc vô cùng đơn giản. Ý phục xa tanh đỏ thẫm thêu hoa văn phượng bay, bên hông đeo đai lưng kim loại. Tóc đen trên đầu được buộc lên thật cao, tạo thành một cái đuôi ngựa, bởi vì tóc quá dài, Lung Nguyệt ngại vướng, cho nên buộc đuôi tóc với nhau.
Nàng không buộc tóc hai bên, sợ bím tóc sẽ lắc lư theo con ngựa rồi biến thành giống roi, đánh vào người thật đau.
Sau lưng đeo một chiếc cung nhỏ mạ vàng khảm ngọc.
Mặc dù đồ này không phải cho nam cũng không phải cho nữ, nhưng cũng khiến cho người ta vui tai vui mắt, nàng cưỡi ngựa của mình theo bên người Thuận Khải Đế, thật giống tiểu công tử phấn điêu ngọc mài.
Bùi Nguyên Tu nhìn trộm đến ngây người, liền nghe Lý Long Triệt nói: “Bùi đại ca, mọi người đều lên đường, sau huynh còn không đi, hay là chờ đệ?”
Bùi Nguyên Tu hồi thần, gật đầu với Lý Long Triệt.
Lý Long Triệt thấy thế, trong lòng cao hứng, tinh thần tỉnh táo, chỉ chào hỏi Bùi Nguyên Tu liền thả tay giục ngựa chạy về phía rừng. Không biết, dù Bùi Nguyên Tu thật sự đang đợi hắn, cũng là đợi hắn dẫn Lung Nguyệt tới.
Thấy hắn đi xa, Bùi Nguyên Tu cười một tiếng, nhìn Lung Nguyệt một cái, đuổi theo Lý Long Triệt.
Mặc dù Lý Long Triệt là người liều lĩnh, nhưng cũng có thể phân nặng nhẹ, chuyện săn bắn này, nhìn chơi rất vui nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, ngày thường thường trộm chạy ra ngoài cung nghịch ngợm linh tinh, nhưng cũng hiểu được chuyện này quá mức nguy hiểm. Dù chuyện săn bắn hôm nay vô cùng vui vẻ, nhưng ai biết trong rừng sâu kia có gặp được chuyện gì không? Cho nên đương nhiên sẽ không dẫn Lung Nguyệt dính vào chuyện nguy hiểm.
Nhìn đại đội nhân mã tan biến vào trong rừng, Lung Nguyệt tự biết lúc này nàng coi như bị 'vứt bỏ', miệng méo đi, đi tìm hai vị tẩu tẩu cùng Hóa Diên, chơi với chất tử, cùng chất nữ.
Nàng lại phát hiện Tiêu Nhi cũng Tế Nhi cũng theo chân phụ thân bọn hắn đi săn, trên đất trống của doanh trướng chỉ chừa hai đứa nhỏ, Triêm Nhi cùng Nhiên Nhi. Lần này, Lung Nguyệt cảm thấy vô cùng ấm ức.
Nhưng cũng hiểu được, lúc nuôi dạy nhi tử cùng nữ nhi đương nhiên là không giống nhau. Nàng cũng chỉ mong đợi ngày cuối cùng, lúc phụ thân ra trận săn bắn có thể dẫn mình theo.
Mà lúc này, còn có một người còn ấm ức hơn cả Lung Nguyệt, là Lý Cảnh Nhan. Hai huynh muội nàng ta, vì nói năng lỗ mãng, va chạm với công chúa. Lúc này bị Thuận Khải Đế phạt trong dịch quán, không phải đi theo vào bãi săn.
Đối với việc đi săn, đi hay không với Lý Cảnh Nhan không quan trọng, chẳng qua là mất cơ hội chung đụng với Bùi Nguyên Tu, làm nàng ta vô cùng phẫn hận. Mà Lý Quảng Trạch vốn muốn mượn cơ hội này tìm một nữ nhi của một vị quan trong kinh thành làm thê tử, như vậy, về sau chuyện trong triều, những người ở đất phong như bọn họ cũng biết chút tiếng gió.
Vậy mà lại bị Thuận Khải Đế cướp đi cơ hội duy nhất.
Hai huynh muội Lý Quảng Trạch đang ấm ức thì trong bãi săn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nữ nhi của Đại công chúa Ninh Bình, Trương Dư Hân ngoài ý muốn ngã ngựa, ngã đến gãy gân cốt. Chuyện này cũng không tính là nghiêm trọng, trị liệu hợp lý cộng nghỉ ngơi cũng không đáng ngại. Chỉ tiếc là lúc này mặt nàng chạm xuống đất, nửa mặt trái đã huyết nhục mơ hồ, dung mạo này cũng coi như là bị hủy hết rồi.
Không thiếu phu nhân, cùng quý nữ cùng đồng tình.
Lung Nguyệt ngồi bên trên, nhìn Đại công chúa khóc lóc nỉ non bi thống lạ thường, trong lòng cười lạnh. Trận ngựa bị kinh hách ở Bắc Giao, nàng đã đoán được mấy phần là người nào gây nên. Hôm nay xem ra là nàng đoán đúng rồi, nghĩ đến chuyện hôm nay hẳn là tiểu ca xuất thủ rồi. Nếu như không phải, nơi này có nhiều hộ vệ đi theo, làm sao Trương Dư Hân đang tốt lại có thể rơi xuống ngựa.
Nhưng trong lòng Lung Nguyệt lại có chút sợ hãi, nếu như ngày đó không gặp được Bùi Nguyên Tu, thì có phải hôm đó nàng còn thê thảm hơn Trương Dư Hân không? Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được giật mình, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng không chút huyết sắc.
Mọi người đều cho là nàng giật mình, Cẩn Hoàng hậu vội vàng nói: “Lưu Ly, ngươi đi phân phó người dưới nấu chút trà an ủi đi!”
Lưu Ly phúc thân, lại nghe Cẩn Hoàng hậu nói: “Nấu nhiều một chút, để cho quý nữ huân quý cũng uống một chút! Đều là nữ nhi, làm sao chịu được hình ảnh kia!”
“Dạ!” Lưu Ly nhận mệnh ra ngoài.
Phân phó xong, Cẩn hoàng hậu đưa Lung Nguyệt về trướng của nàng.
Sáng sớm hôm sau, Lung Nguyệt lền thấy Tiểu ca ngồi ngoài trướng của nàng.
Lý Long Tá thấy Lung Nguyệt, đứng dậy kéo người nàng, nói: “Hôm qua bị dọa sợ sao? Đây là do nàng ta bị báo ứng, muội đừng để trong lòng.”
Lung Nguyệt cười khẽ, biết tiểu ca lo lắng cho mình, nếu như ngày đó ra ngoài cũng không bị như vậy: “Muội biết, chỉ là bị chuyện Bắc Giao hôm đó dọa sợ!”
Lý Long Tá vuốt đỉnh đầu Lung Nguyej, nói: “Như thế là tốt rồi!”
Sau đó dặn dò nàng mấy câu rồi mới ra ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, Lung Nguyệt vào trong tướng, bồi Đế Hậu ăn sáng. Lại thấy Đại công chúa Ninh Bình đang chào phụ mẫu, muốn dẫn Trương Dư Hân hồi kinh.
Ninh Bình khóc cả một đêm, hai mắt sưng như hột đào, giọng nói lúc này cũng khàn khàn. Thấy Lung Nguyệt đi vào, chỉ gật đầu với nàng một cái rồi đi ra ngoài.
Lung Nguyệt chẳng biết tại sao, đột nhiên trong lòng một mảnh thê lương, chỉ nói: Người đáng thương tự khắc có chỗ đáng hận.
Nhưng nếu không phải trong lòng có chứa ý niệm hại người, làm sao bị người khác ăn miếng trả miếng?
Chẳng qua đáng thương nhất chính là người làm mẹ này, mặc dù mình với Đại tỷ không hợp, nhưng cũng là một người có tấm lòng yêu nữ nhi.
Có điều, Lý Cảnh Nhan thật đúng là nghĩ oan cho Lung Nguyệt, nàng thật sự không muốn giấu thân phận, chỉ là vì trộm ra ngoài, lại không mang thị vệ, nếu là để phụ hoàng, mẫu hậu biết, mặc dù không phạt, nhưng cũng không thể tránh khỏi chuyện bị nhắc đi nhắc lại. Hơn nữa, e là chuyện sau này ra ngoài cũng không còn dễ dàng.
Công chúa du ngoạn chợ phiên, tin tức này truyền đi quá nhanh, tự nhiên cũng đến tai Thuận Khải Đế.
Lung Nguyệt vừa trở về hành cung một lát, liền bị triệu vào chính điện hành cung.
Vào cửa,Lung Nguyệt thấy Thuận Khải Đế cùng Cẩn Hoàng hậu ngồi chính giữa thủ vị, hai bên trái phải là An hoàng thúc cùng phu thê Binh Hoàng thúc. Lúc này, Lý Long Triệt đang đàng hoàng quỳ ở ngay giữa, đôi mắt phượng của Bình Hoàng thúc trợn tròn lên, nhìn hắn.
Lung Nguyệt tiến lên phúc thân hành lễ, rồi sau đó thấy Thuận Khải Đế ngoắc nàng đến gần, nói: “Trộm xuất hành cung? Không mang thị vệ? Còn va chạm với nữ nhi quận vương phủ sơn?”
Vấn đề liên tiếp được tuân ra, hơn nữa nhìn vẻ mặt đang phạt quỳ đàng hoàng lúc này của Lý Long Triệt, Lung Nguyệt không cần nghĩ cũng biết sự việc đã bại lộ, chỉ đàng hoàng gật đầu thừa nhận.
Lại nghe Lý Long Triệt nói: “Chuyện này không trách Cửu tỷ tỷ, cũng là lỗi của con, là con khăng khăng bắt tỷ ấy ra ngoài mà không dẫn theo thị vệ! Còn có cái vị quận quân gì đó làm người ta chán gét kia, Cửu tỷ tỷ vốn không nguyện ý nói chuyện với nàng ta, là nàng gây phiền hà...”
“Nghiệt chướng câm miệng!” Không đợi Lý Long Triệt nói xong, lại bị Bình Vương gia lên giọng rống một tiếng khiến hắn phải ngậm miệng.
Lung Nguyệt cười cười nói với mấy vị trưởng bối trong điện: “Cửu Nhi vùng Triệt Nhi không dẫn theo thị vệ vì Triệt Nhi mời Tĩnh Bắc Vương đồng hành, ba người dẫn theo thị không tránh được quá mức khoa trương, cho nên....” Lung Nguyệt không nói toàn bộ. Dựa vào tính tình trầm ổn của Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt dám đoán chắc hắn ra ngoài với mình cùng Triệt Nhi, tất biết chuẩn bị chu toàn.
Với lại dọc đường đi tới chợ phiên, nàng cũng chú ý Bùi Nguyên Tu có trao đổi ánh mắt với mấy nam tử nhìn có vẻ thô kệch. Nghĩ đến những người kia hẳn là thân vệ của Bùi Nguyên Tu.
Thuận Khải Đế nhìn Lung Nguyệt cười, con bé này là quỷ linh tinh. Trong lòng cũng biết, sẽ không phạt nàng tự mình đi ra ngoài, cũng sẽ không phạt nàng chuyện xung đột với người khác. Chỉ là, nghĩ đến chuyện không quan tâm đến an nguy, ra ngoài không dẫn theo thị vệ thì nhất định phải phạt nặng. Hôm nay là muốn đưa Bùi Nguyên Tu ra đỡ tội giúp mình rồi.
Cho nên nói với Cát An: “Đi tuyên Tĩnh Bắc Vương!”
Lý Long Triệt nghe xong, vội vàng kéo váy Lung Nguyệt, chẳng lẽ Cửu tỷ tỷ có cừu oán với Bùi đại ca? Vì sao lại lôi hắn ra nói? Đây rõ ràng không phải là kéo hắn xuống hố sao? Rõ ràng Bùi đại ca cùng một hội với hai người bọn họ, chỉ dẫn theo một tùy tùng thôi mà!
Lung Nguyệt cúi đầu cho hắn một ánh mắt an tâm, đừng nóng vội, nhỏ giọng nói: “Đệ là thằng ngốc, ta không khai Tĩnh Bắc Vương ra, đệ liền cho rằng người khác không biết sao?”
Lý Long Triệt nghe vậy, trừng mắt nói, thì ra là như thế?
Không bao lâu sau, Bùi Nguyên Tu liền đi theo Cát An vào. Vừa vào đã thấy bộ cung trang đỏ bạc thêu mẫu đơn, đang thướt tha, mềm mại đứng ngay giữa đại điện.
Chỉ trong nháy mắt, sau đó quỳ gối, nói: “Thần, Bùi Nguyên Tu tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu!”
“Miễn lễ bình thân!”
Bùi Nguyên Tu tạ ơn đứng dận, lại làm lễ mắt cùng An Vương, Bình vương. Rồi sau đó nghe Thuận Khải Đế nói: “Hôm nay Nhận Chi cùng đi dạo với Cửu Nhi cùng Triệt Nhi sao?”
“Thần không bảo vệ tốt cho công chúa, khiến công chúa bị người khác đụng vào, thần có tội!” Bùi Nguyên Tu quỳ bên cạnh Lý Long Triệt.
“Ừ!” Thuận Khải Đế đáp nhẹ một tiếng, cũng không lệnh cho hắn đứng dậy, lại hỏi: “Lúc ấy thân vệ của khanh ở chỗ nào?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần lệnh cho thân vệ mặc đồ thường âm thầm bảo vệ!”
“Âm thầm bảo vệ mà còn để công chúa bị đụng?”
“Là thần sơ sót?” Thái độ Bùi Nguyên Tu thành khẩn, cũng không giải thích cho mình.
“Phụ thân! Người kia là nữ nhi của Quận Vương phủ sơn, cho dù là ai cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ gây khó dễ cho nữ nhi, không phải sao? Điều này cũng không trách Tĩnh Bắc Vương được!” Lung Nguyệt mở miệng nói, đều là những câu hợp tình hợp lý. Chi Quận Vương phủ sơn cũng là hoàng thất, nhưng cũng không có đạo lý gây khó dễ cho công chúa Đương triều.
Chỉ là nói đi nói lại, cũng coi như là oan uổng cho huynh muội Lý Cảnh Nhan, nếu lúc ấy biết là Lung Nguyệt, có cho gan hùm mật gấu cũng không có can đảm gây khó dễ cho Lung Nguyệt, không phải sao?
Nhưng lúc này Lung Nguyệt cũng không thể nói rõ được vì sao lúc đấy Lý Cảnh Nhan lại có dáng vẻ như vậy, hình như thấy nàng, nàng ta liền thấy khó chịu.
“Ừ, Nhận Chi bình thân đi! Trẫm oan uổng khanh rồi!” Thuận Khải Đế nghe Lung Nguyệt nói, nói.
“Thần không dám nhận! Là thần bảo vệ không chu toàn!”
Thuận Khải Đế khoát tay, lệnh cho hắn đi xuống, buổi chiều tới đây dùng bữa.
Chuyện hỏi rõ ràng, Lý Long Triệt cho rằng không có chuyện gì, đang định đứng dậy, liền bị mẹ nó đạp cho một cước, lần nữa trở lại trên đất.
“Tiểu tử hỗn trướng, bản lĩnh lớn nhỉ? Dụ dỗ tỷ tỷ tự mình xuất cung, còn dám không mang theo thị vệ? Thật sự ba ngày không đánh ngươi liền nhảy lên đầu lật ngói sao?”
“Đại bá mẫu cứu con!” Lý Long Triệt kêu thảm thiết bò dậy chạy về phía Cẩn Hoàng hâu, mẫu thân nhà hắn so về nhanh nhẹn dũng mãnh còn ngoan độc hơn phụ thân nhà hắn ba phần.
Cẩn hoàng hậu cười: “Đệ muội đừng buồn, trong lòng Triệt Nhi hẳn là cũng có tính toán, nếu không phải mời Tĩnh Bắc Vương, không phải hắn cũng không dám không dẫn theo thị vệ sao? Có Tĩnh Bắc Vương đi cùng hắn mới dám thả lỏng như thế!”
Thấy Cẩn hoàng hậu ra mặt che chở, Bình Vương phi cũng không tiện nói gì, chỉ trợn mắt nhìn Lý Long Triệt: “Đợi lát nữa về sẽ bóc da của ngươi!”
Lý Long Triệt quay về phí Lung Nguyệt hét to: “Cửu tỷ tỷ, tỷ mới là ruột thịt của mẫu thân đệ!”
Một câu này khiến mọi người trong điện cười to.
Hôm sau, trải qua chuyện hôm qua, Lung Nguyệt đang hoàng đợi một ngày trong hành cung, dỗ phụ thân cùng mẫu thân nàng đến vui vẻ. Chuyển hôm khác, sáng sớm, Lung Nguyệt liền mặc y phục đỏ thẫm, cưỡi ngựa hoa sư tử ngọc tuyết, theo đại đội nhân mã vào bãi săn Đông Lĩnh.
Dựa vào năm trước, bên trong khoảng trống ở trong rừng dựng doanh trướng, chôn nồi nấu cơm. Dù là huân quý, quan văn, hay là võ tướng, đều ngồi trên chiếu, uống rượu say sưa. Ngay cả chúng phu nhân, quý nữ cũng như thế.
Lung Nguyệt nhìn vậy rất thích.
Dùng cơm xong, Thuận Khải Đế lệnh Cát An lấy cung hiên viên ra.
Cung hiên viên được tạo thành dựa theo miêu tả trong [Sơn hải kinh].
Thuận Khải Đế coi đây là thưởng, trao tặng cho người trong lần săn bắn này bắn được nhiều thú nhất.
Cái gì gọi là cung hiên viên? Cái này chính là cung của Đế Vương.
Hoàng đế Hiên viên là người đứng đầu ngũ đế, cung mà hắn đã sử dụng, thần tử sao có thể muốn? Người biết chuyện biết điều, lần săn bắn này cũng chỉ là bồi thái tử học thôi.
Dĩ nhiên, năm trước cũng không có người dám lấy vị trí thứ nhất, đều là nhìn Thái tử cùng Anh vương tỷ thí.
Có không ít phu nhân huân quý âm thầm lấy làm kỳ, cũng không biết hoàng hậu nương nương dạy hai nhi tử này như thế nào, tình cảm hẳn là không phải nặng bình thường, tuy hai mà một. Dù huynh đệ ruột của gia đình tầm thường vì tài sản e là cũng phải minh tranh ám đấu, ngôi vị hoàng đế chói lọi này đặt ngay trước mắt, lại không thấy hai người này đấu một trận.
Không phải là không có người có tâm xúi giục, chỉ là những người xúi giục này đề bị hai huynh đệ này thu thập.
Năm ngày săn cuối cùng, lấy tổng số lượng vật săn được này định thắng thua.
Kèn vừa vang lên, liền thấy quan viên huân quý dẫn khuyển, phóng ngựa ra.
Cũng có quý nữ thích cưỡi ngựa bắn cung, theo huynh trưởng mình đi săn.
Lung Nguyệt lại bị hai vị huynh trưởng nhà mình vứt sang một bên.
Còn Lý Long Triệt lại chạy đi quấn Bùi Nguyên Tu.
Đối với việc quấy rối của Lý Long Triệt, Bùi Nguyên Tu cũng không ghét, còn có chút vui vẻ. Về phần vì sao? Bình thường Lý Long Triệt làm chuyện gì cũng lôi kéo Lung Nguyệt.
Vậy mà, hôm nay lại làm Bùi Nguyên Tu thất vọng. Khi hắn còn đang thất thần với hình ảnh Lung Nguyệt mặc trang phục cưỡi ngựa vô cùng oai hùng, Lý Long Triệt lại một thân một mình đến bên cạnh hắn.
Vì phải săn, cho nên Lung Nguyệt ăn mặc vô cùng đơn giản. Ý phục xa tanh đỏ thẫm thêu hoa văn phượng bay, bên hông đeo đai lưng kim loại. Tóc đen trên đầu được buộc lên thật cao, tạo thành một cái đuôi ngựa, bởi vì tóc quá dài, Lung Nguyệt ngại vướng, cho nên buộc đuôi tóc với nhau.
Nàng không buộc tóc hai bên, sợ bím tóc sẽ lắc lư theo con ngựa rồi biến thành giống roi, đánh vào người thật đau.
Sau lưng đeo một chiếc cung nhỏ mạ vàng khảm ngọc.
Mặc dù đồ này không phải cho nam cũng không phải cho nữ, nhưng cũng khiến cho người ta vui tai vui mắt, nàng cưỡi ngựa của mình theo bên người Thuận Khải Đế, thật giống tiểu công tử phấn điêu ngọc mài.
Bùi Nguyên Tu nhìn trộm đến ngây người, liền nghe Lý Long Triệt nói: “Bùi đại ca, mọi người đều lên đường, sau huynh còn không đi, hay là chờ đệ?”
Bùi Nguyên Tu hồi thần, gật đầu với Lý Long Triệt.
Lý Long Triệt thấy thế, trong lòng cao hứng, tinh thần tỉnh táo, chỉ chào hỏi Bùi Nguyên Tu liền thả tay giục ngựa chạy về phía rừng. Không biết, dù Bùi Nguyên Tu thật sự đang đợi hắn, cũng là đợi hắn dẫn Lung Nguyệt tới.
Thấy hắn đi xa, Bùi Nguyên Tu cười một tiếng, nhìn Lung Nguyệt một cái, đuổi theo Lý Long Triệt.
Mặc dù Lý Long Triệt là người liều lĩnh, nhưng cũng có thể phân nặng nhẹ, chuyện săn bắn này, nhìn chơi rất vui nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, ngày thường thường trộm chạy ra ngoài cung nghịch ngợm linh tinh, nhưng cũng hiểu được chuyện này quá mức nguy hiểm. Dù chuyện săn bắn hôm nay vô cùng vui vẻ, nhưng ai biết trong rừng sâu kia có gặp được chuyện gì không? Cho nên đương nhiên sẽ không dẫn Lung Nguyệt dính vào chuyện nguy hiểm.
Nhìn đại đội nhân mã tan biến vào trong rừng, Lung Nguyệt tự biết lúc này nàng coi như bị 'vứt bỏ', miệng méo đi, đi tìm hai vị tẩu tẩu cùng Hóa Diên, chơi với chất tử, cùng chất nữ.
Nàng lại phát hiện Tiêu Nhi cũng Tế Nhi cũng theo chân phụ thân bọn hắn đi săn, trên đất trống của doanh trướng chỉ chừa hai đứa nhỏ, Triêm Nhi cùng Nhiên Nhi. Lần này, Lung Nguyệt cảm thấy vô cùng ấm ức.
Nhưng cũng hiểu được, lúc nuôi dạy nhi tử cùng nữ nhi đương nhiên là không giống nhau. Nàng cũng chỉ mong đợi ngày cuối cùng, lúc phụ thân ra trận săn bắn có thể dẫn mình theo.
Mà lúc này, còn có một người còn ấm ức hơn cả Lung Nguyệt, là Lý Cảnh Nhan. Hai huynh muội nàng ta, vì nói năng lỗ mãng, va chạm với công chúa. Lúc này bị Thuận Khải Đế phạt trong dịch quán, không phải đi theo vào bãi săn.
Đối với việc đi săn, đi hay không với Lý Cảnh Nhan không quan trọng, chẳng qua là mất cơ hội chung đụng với Bùi Nguyên Tu, làm nàng ta vô cùng phẫn hận. Mà Lý Quảng Trạch vốn muốn mượn cơ hội này tìm một nữ nhi của một vị quan trong kinh thành làm thê tử, như vậy, về sau chuyện trong triều, những người ở đất phong như bọn họ cũng biết chút tiếng gió.
Vậy mà lại bị Thuận Khải Đế cướp đi cơ hội duy nhất.
Hai huynh muội Lý Quảng Trạch đang ấm ức thì trong bãi săn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nữ nhi của Đại công chúa Ninh Bình, Trương Dư Hân ngoài ý muốn ngã ngựa, ngã đến gãy gân cốt. Chuyện này cũng không tính là nghiêm trọng, trị liệu hợp lý cộng nghỉ ngơi cũng không đáng ngại. Chỉ tiếc là lúc này mặt nàng chạm xuống đất, nửa mặt trái đã huyết nhục mơ hồ, dung mạo này cũng coi như là bị hủy hết rồi.
Không thiếu phu nhân, cùng quý nữ cùng đồng tình.
Lung Nguyệt ngồi bên trên, nhìn Đại công chúa khóc lóc nỉ non bi thống lạ thường, trong lòng cười lạnh. Trận ngựa bị kinh hách ở Bắc Giao, nàng đã đoán được mấy phần là người nào gây nên. Hôm nay xem ra là nàng đoán đúng rồi, nghĩ đến chuyện hôm nay hẳn là tiểu ca xuất thủ rồi. Nếu như không phải, nơi này có nhiều hộ vệ đi theo, làm sao Trương Dư Hân đang tốt lại có thể rơi xuống ngựa.
Nhưng trong lòng Lung Nguyệt lại có chút sợ hãi, nếu như ngày đó không gặp được Bùi Nguyên Tu, thì có phải hôm đó nàng còn thê thảm hơn Trương Dư Hân không? Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được giật mình, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng không chút huyết sắc.
Mọi người đều cho là nàng giật mình, Cẩn Hoàng hậu vội vàng nói: “Lưu Ly, ngươi đi phân phó người dưới nấu chút trà an ủi đi!”
Lưu Ly phúc thân, lại nghe Cẩn Hoàng hậu nói: “Nấu nhiều một chút, để cho quý nữ huân quý cũng uống một chút! Đều là nữ nhi, làm sao chịu được hình ảnh kia!”
“Dạ!” Lưu Ly nhận mệnh ra ngoài.
Phân phó xong, Cẩn hoàng hậu đưa Lung Nguyệt về trướng của nàng.
Sáng sớm hôm sau, Lung Nguyệt lền thấy Tiểu ca ngồi ngoài trướng của nàng.
Lý Long Tá thấy Lung Nguyệt, đứng dậy kéo người nàng, nói: “Hôm qua bị dọa sợ sao? Đây là do nàng ta bị báo ứng, muội đừng để trong lòng.”
Lung Nguyệt cười khẽ, biết tiểu ca lo lắng cho mình, nếu như ngày đó ra ngoài cũng không bị như vậy: “Muội biết, chỉ là bị chuyện Bắc Giao hôm đó dọa sợ!”
Lý Long Tá vuốt đỉnh đầu Lung Nguyej, nói: “Như thế là tốt rồi!”
Sau đó dặn dò nàng mấy câu rồi mới ra ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, Lung Nguyệt vào trong tướng, bồi Đế Hậu ăn sáng. Lại thấy Đại công chúa Ninh Bình đang chào phụ mẫu, muốn dẫn Trương Dư Hân hồi kinh.
Ninh Bình khóc cả một đêm, hai mắt sưng như hột đào, giọng nói lúc này cũng khàn khàn. Thấy Lung Nguyệt đi vào, chỉ gật đầu với nàng một cái rồi đi ra ngoài.
Lung Nguyệt chẳng biết tại sao, đột nhiên trong lòng một mảnh thê lương, chỉ nói: Người đáng thương tự khắc có chỗ đáng hận.
Nhưng nếu không phải trong lòng có chứa ý niệm hại người, làm sao bị người khác ăn miếng trả miếng?
Chẳng qua đáng thương nhất chính là người làm mẹ này, mặc dù mình với Đại tỷ không hợp, nhưng cũng là một người có tấm lòng yêu nữ nhi.
/217
|