Công Chúa Thành Vương Phi
Chương 123 - Bùi Nguyên Tu Dạy Lung Nguyệt Đặt Bẫy. Tế Nhi Đứng Thứ Nhất.(2)
/217
|
Lung Nguyệt đang thất thần thì chợt nghe Lý Long Triệt nói: “Cửu tỷ tỷ, thỏ kìa! Mau bắn đi!”
Nàng hồi thần, giương cung lắp tên, ngắm bắn theo hướng Lý Long Triệt chỉ, một con thỏ trắng mập mạp đang ngồi chồm hỗm bên cạnh bụi cỏ, một con dựng thẳng lỗ tai dài, một con nằm úp sấp, rất là đáng yêu!
Lung Nguyệt do dự nói: “Hay là chúng ta bắt sống?”
Lý Long Triệt lại nói: “Lòng dạ đàn bà!” Sau đó ngoắc tay, Tiểu Tường Tử sau lưng liền thả chó săn ra ngoài. Mà lúc hắn ngoắc tay, không cẩn thận quét cánh tay của Lung Nguyệt, mũi tên trên cung tên của Lung Nguyệt lập tức bay ra.
Rồi sau đó, tiếng chó sủa thê thảm truyền đến.
Thỏ chạy!
Chân sau con chó săn của Lý Long Triệt bị cắm một tên.
Minh Hiên nhìn Lung Nguyệt cười nói: “Cổ ngữ có câu: Giảo thỏ tử tẩu cẩu phanh(1)! Hôm nay không bắt được thỏ, muội liền muốn ăn thịt chó sao?”
(1) Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu.
Câu này còn có một câu khác “Thỏ tử cẩu phanh”: dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở mặt giết hại các công thần.
Mấy người Minh Triệt nghe vậy cười rộ.
Nhìn chó săn được Tiểu Tường Tử ôm về, Lung Nguyệt vô cùng không muốn thừa nhận, đây là nàng bắn!
Nhưng mũi tên ở chân sau của con chó kia, chói lọi đến mức nói cho mọi người biết, ngoài của nàng ra thì không còn có thể là của ai khác. Lông ở đuôi mũi tên của Lung Nguyệt được lấy từ lông đuôi chim khổng tước đực, ngoài nàng thì không có người nào có.
Lung Nguyệt méo miệng, lại nghe Lý Long Triệt đau lòng vuốt vuốt chó săn của hắn nói: “Cửu tỷ tỷ, thỏ kia của tỷ đáng thương, nhưng cũng không thể ra tay độc ác với Nhị Hắc của đệ được!”
Liếc mắt thấy Nhị Hắc hừ nhẹ một cái, Lung Nguyệt cạn lời.
Bỗng nhiên, trong rừng vang lên tiếng chim ưng. Rồi sau đó, mấy bóng người chạy về phía Lung Nguyệt.
Người dẫn đầu chính là Bùi Nguyên Tu, trong bóng cây loang lổ, hắn mặc trang phục cưỡi ngựa bằng gấm màu đen bạc, thêu hoa văn bạch hổ, bắp bùi kẹp ngựa ô chuy, một tay nắm cương ngựa, một tay để trên không giống như đang cầm vật gì đó, vì cách xa nên không nhìn rõ lắm. Đợi tới gần, mới thấy rõ, là một con thỏ màu trắng!
“Thần ra mắt công chúa!” Bùi Nguyên Tu lập tức chắp tay hành lễ.
“Tĩnh Bắc Vương!” Lung Nguyệt gật đầu.
Lại nghe Lý Long Triệt vui vẻ nói: “Con thỏ này được Bùi Nguyên Tu bắt tay không sao?”
Bùi Nguyên Tu chuyển con thỏ vào tay Lý Long Triệt nói: “Đúng vậy!”
“Tĩnh Bắc Vương thật bản lĩnh!” Minh Triệt than thở. Ngồi trên ngựa lấy vật, còn là vật sống, cộng với tất cả trở ngại trong rừng cây này thì cũng không phải là chuyện dễ.
“Lợi hại! Lợi hại! Ngày khác Bùi đại ca chỉ điểm cho đệ một chút nhé!” Lý Long Triệt giao con thỏ vào trong ngực Lung Nguyệt, nói.
“Chỉ là chút tài mọn, không dám nhận hai chữ chỉ giáo!” Bùi Nguyên Tu nói.
“Tĩnh Bắc Vương quá khiêm tốn rồi!” Lung Nguyệt ôm thỏ cười híp mắt nói: “Tiểu tử này chỉ bị giật mình thôi, hẳn là không bị thương chỗ nào đâu!”
Bùi Nguyên Tu muốn nói: Nếu công chúa thích con thỏ này, thì cầm đi!
Rồi lại thấy câu này là giữa nam với nữ, không tiện mở miệng.
Chợt nghe Lý Long Triệt nói: “Không phải vừa rồi Cửu tỷ tỷ nói muốn thỏ con để dụ dỗ mấy đứa cháu sao? Hay là thỉnh cầu Bùi đại ca đi?”
Bùi Nguyên Tu nghe xong, trong lòng mừng thầm: Ngày khác nhất định phải tìm cơ hội tạ ơn Bình vương thế tử mới được!
Hắn nói: “Nếu công chúa thích thì cầm là được rồi!”
Nàng và Bùi Nguyên Tu cũng coi như là có giao tình, trong lòng với hắn đúng là có một loại cảm giác thân cận, cho nên không khác sáo với hắn nữa. Lệnh cho Tiểu Lộc Tử lấy lồng trúc đã chuẩn bị từ trước ra, để thỏ vào trong.
Rồi sau đó, Lý Long Triệt tự nhiên mời Bùi Nguyên Tu cùng nhau đi săn.
Nói là săn, nhưng, có Lung Nguyệt, cùng lắm cũng chỉ là đi dạo trong rừng thôi.
Nàng rất mềm lòng, thấy con thú nhỏ, không đợi bọn họ bắn tên, liền bị nàng làm động tĩnh dọa chạy mất.
Mấy người rất là bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ đành lắc lắc đầu cười cho qua.
Ngược lại thấy người khác làm bẫy, Lung Nguyệt thấy thú vị, thỉnh thoảng còn theo lên phía trước học tập một chút.
“Thì ra Tĩnh Bắc Vương còn là cao thủ làm bẫy bắt con mồi!” Không để ý hình tượng đứng bên cạnh Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt nhìn động tác thuần thục của hắn, mắt phượng cong lên nói.
“Lúc hành quân đánh giặc, lúc rảnh rỗi cũng sẽ ngẫu nhiên làm một chút hương vị hoang dã để khao chính mình.” Bùi Nguyên Tu nghiêng đầu, nhìn Lung Nguyệt, môi cong lên.
Lúc này Lung Nguyệt cách hắn quá gần, ở khoảng cách này, mùi hương của nàng theo gió mùa thu thỉnh thoảng bay vào trong cánh mũi Bùi Nguyên Tu, làm tâm tình của hắn cũng giao động theo.
Lung Nguyệt nghe xong gật đầu một cái, hành quân đánh giặc trong kiếp trước của nàng cũng là khổ, huống chi là thời đại binh khí như bây giờ. Nghĩ đến thức ăn nhiều nhất là bánh màn thầu cùng thị khô đã rùng mình rồi!
Ánh mắt theo động tác thuần thục của Bùi Nguyên Tu, tập trung vào tay cũng hắn. Hai bàn tay vô cùng thô ráp, vết chai, vết thương, còn có vết da nứt mơ hồ lưu lại. Cùng là người luyện võ, tay tiểu ca nhà nàng, cùng so sánh với đôi bàn tay này hẳn là lại mịn màng như tay của nữ nhi gia.
Lung Nguyệt không biết tại sao, đột nhiên trong lòng đau xót. Nàng lại không tự chủ được đưa tay ra, muốn khẽ vỗ nhưng vết chai cùng vết thương kia.
Chờ phúc phát hiện không ổn, cũng đã không kịp thu tay nữa rồi, chỉ đành che giấu nói: “Để ta tới thử làm bẫy rập một chút được không?” Rồi sau đó, thật giống như trong lúc lơ đãng mơn trớn bàn tay của Bùi Nguyên Tu, đón nút buộc trong tay hắn.
Ngón tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại xẹt qua bàn tay Bùi Nguyên Tu, thật giống như xẹt qua đầu tim của hắn, làm động tác của hắn trong nháy mắt cứng ngắc, rất nhanh khôi phục tự nhiên, vô cùng nghiêm túc giảng giải cho Lung Nguyệt. Từ kiếp trước, hắn biết Cửu Nhi thích nghiên cứu những việc như thế này, lúc ở Tĩnh Bắc Vương phủ ngập trong đống tuyết, Cửu Nhi còn từng dẫn theo thứ tử kia làm bẫy bắt chim sẻ. Chỉ là sau đó lạnh tâm, liền không còn...
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Tu không nhịn được thầm cười khổ.
Cúi đầu nhìn về phía Lung Nguyệt, lông mi dài như cánh bướm khẽ động, tạo lên mảng tối nhỏ, che lấp ánh mắt long lanh như nước mùa thu, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn khẽ cong, cực kỳ nghiêm túc buộc nút.
Bùi Nguyên Tu lần nữa tự nói với mình, đời này nhất định sẽ không để cho một đống người ngổn ngang xen lẫn giữa hắn với Cửu Nhi nữa.
Lúc hạ bẫy xuống, đầu hai người gần như đấu lại với nhau.
Minh Triệt ở bên cạnh khẽ chạm vào Minh Hiên, ý bảo hắn như vậy có ổn không.
Minh Hiên chỉ khẽ cười lắc đầu một cái, cũng không bước lên tách hai người ra.
Minh Triệt than nhẹ, không biết là đệ đệ của hắn quá mức tự tin, hay là do hắn đọc sách quá đến bị ngốc rồi. Mặc dù thân phận Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt có khác biệt, tuổi tác lại chênh lệch rất nhiều, nhưng cũng là nam nữ khác biệt.
Đợi tiếng trống vang lên, Lung Nguyệt mang theo bẫy rập bao rất nhiều thú nhỏ, vui vẻ phấn chấn trở về doanh trại. Vốn định đến trước mặt Thuận Khải Đế dâng vật quý, nhưng lại không ngờ, Lý Long Triệt miệng rộng lại nói chuyện nàng bắn trúng chân chó săn ra trước, nói đến mức làm nàng ngượng không dứt.
Cuộc so tài săn bắn hôm nay đã kết thúc, buổi chiều lúc yến tiệc, tự có quan viên đếm rồi báo kết quả của Thuận Khải Đế.
Chắc hẳn như dự đoán, đứng đầu tất nhiên chọn ra một người giữa Thái Tử cùng Anh Vương.
Vốn là hai người ngang tay, lại bởi vì một con thỏ, khiến Lý Long Tá lấy vị trí thứ nhất. Mà con thỏ kia là do Nhiên Nhi len lén bỏ vào trong đám con mồi của phụ thân nàng.
Còn nữa, lần săn bắn này là do hoàng thượng dùng để rèn luyện cưỡi ngựa bắn cung cho đệ tử huân quý, đừng quên tổ tông trước kia là trên lưng ngựa mà gây dựng giang sơn.
Lúc Thuận Khải Đế lệnh cho Cát An mang cung Hiên Viên lên, Lý Long Tá vỗ nhẹ lên đầu Tế Nhi một cái, hẳn là để cho hắn lên đó lĩnh thưởng.
Tính cách của Tế Nhi rất giống với Lý Long Triệt, cũng là người phóng khoáng, chân nhỏ bước những bước nhỏ lững thững đi lên phía trước, khấu tạ Thuận Khải Đế. Rồi sau đó liền đứng dậy lấy chiếc cung kia.
Tiếc rằng, người nhỏ cung nặng, tiểu tử lảo đảo một chút liền ngồi trên mặt đất, dù ngã ngồi trên đất, vẫn ôm chiếc cung kia trong lòng thật chặt, không chịu buông tay.
Bình Vương gia thấy vậy, cười lớn gật đầu: “Ừ! Hoàng huynh này! Tế Nhi giống đệ, tương lai nhất định sẽ là tướng quân!”
Thuận Khải Đế vuốt râu gật đầu, ông cực kỳ vừa lòng với hai tôn nhi, Tiêu Nhi cùng Tế Nhi. Ông nhìn lại về phía Triêm Nhi cùng Nhiên Nhi, mặc dù hai đứa còn nhỏ, nhưng cũng rất tốt!
Nhìn lại Lung Nguyệt đang dụ dỗ Nhiên Nhi, ánh mắt Thuận Khải Đế càng tràn đầy từ ái, nhi tử, nữ nhi, tôn tử, tôn nữ này đều là hoàng hậu cho ông.
Suy nghĩ đến đây, quay đầu nhìn về Cẩn Hoàng hậu bên cạnh, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Tiểu cô nương từ lúc vừa mới cập kê đã gả cho mình, đến hôm nay cũng đã trung niên. Hậu cung hiểm ác, làm sao ông lại không biết, phu thê đi đến bây giờ, tâm hoàng hậu vẫn có thể tròn vẹn thản nhiên như cũ thì đúng là khó có được.
Phu thê mấy chục năm, làm sao hắn có thể không biết đến thủ đoạn của hoàng hậu, nếu không có thủ đoạn thì làm sao có thể sống sót trong hậu cung ăn thịt người này, hơn nữa còn nuôi dạy nhi nữ giỏi như thế?
Hoàng hậu của ông quá rõ ràng, cũng không giống hoàng hậu cung phi các triều đại trước vì dòng nước quyền lợi mà đánh mất bản chất. Nhưng cũng bởi điều này, suy cho cùng cũng làm lòng ông mỗi lần lại sinh ra một chút mất mát.
Ban đầu không nghĩ ra, hôm nay lại mơ hồ hiểu được, hình như tất cả đều vì một chữ “Tình“.
Thuận Khải Đế suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình thật đáng thương, phải qua bốn mươi tuổi mới hiểu rõ được “tình là gì”! Có điều, ông cũng cảm thấy mình may mắn, thay đổi qua các triều đại hoàng đế, cũng không có mấy vị có thể thoát ra khỏi quyền lực hậu cung tiền triều, tất nhiên tâm ở nơi nào cũng không rõ!
Dưới Long bào, ông dùng sức nắm chặt, miết ngón tay ngọc của Cẩn hoàng hậu, thẳng khiến mặt bà xuất hiện đám mây hồng.
Tế Nhi được Cát An giúp nâng cung hiên viên tập tễnh tới bên cạnh Lý Long Tá, đang định khoe thì lại nghe được phía dưới tịch yến vang lên một giọng nữ: “Vốn nghe thấy Đại Chiêu là nước lấy lễ nghi làm trọng, hôm nay lại ban thưởng chiếc cung, mà hẳn là nên dành cho dũng sĩ, cho một đứa trẻ, như vậy không khỏi quá mức buồn cười rồi!”
Nàng hồi thần, giương cung lắp tên, ngắm bắn theo hướng Lý Long Triệt chỉ, một con thỏ trắng mập mạp đang ngồi chồm hỗm bên cạnh bụi cỏ, một con dựng thẳng lỗ tai dài, một con nằm úp sấp, rất là đáng yêu!
Lung Nguyệt do dự nói: “Hay là chúng ta bắt sống?”
Lý Long Triệt lại nói: “Lòng dạ đàn bà!” Sau đó ngoắc tay, Tiểu Tường Tử sau lưng liền thả chó săn ra ngoài. Mà lúc hắn ngoắc tay, không cẩn thận quét cánh tay của Lung Nguyệt, mũi tên trên cung tên của Lung Nguyệt lập tức bay ra.
Rồi sau đó, tiếng chó sủa thê thảm truyền đến.
Thỏ chạy!
Chân sau con chó săn của Lý Long Triệt bị cắm một tên.
Minh Hiên nhìn Lung Nguyệt cười nói: “Cổ ngữ có câu: Giảo thỏ tử tẩu cẩu phanh(1)! Hôm nay không bắt được thỏ, muội liền muốn ăn thịt chó sao?”
(1) Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu.
Câu này còn có một câu khác “Thỏ tử cẩu phanh”: dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở mặt giết hại các công thần.
Mấy người Minh Triệt nghe vậy cười rộ.
Nhìn chó săn được Tiểu Tường Tử ôm về, Lung Nguyệt vô cùng không muốn thừa nhận, đây là nàng bắn!
Nhưng mũi tên ở chân sau của con chó kia, chói lọi đến mức nói cho mọi người biết, ngoài của nàng ra thì không còn có thể là của ai khác. Lông ở đuôi mũi tên của Lung Nguyệt được lấy từ lông đuôi chim khổng tước đực, ngoài nàng thì không có người nào có.
Lung Nguyệt méo miệng, lại nghe Lý Long Triệt đau lòng vuốt vuốt chó săn của hắn nói: “Cửu tỷ tỷ, thỏ kia của tỷ đáng thương, nhưng cũng không thể ra tay độc ác với Nhị Hắc của đệ được!”
Liếc mắt thấy Nhị Hắc hừ nhẹ một cái, Lung Nguyệt cạn lời.
Bỗng nhiên, trong rừng vang lên tiếng chim ưng. Rồi sau đó, mấy bóng người chạy về phía Lung Nguyệt.
Người dẫn đầu chính là Bùi Nguyên Tu, trong bóng cây loang lổ, hắn mặc trang phục cưỡi ngựa bằng gấm màu đen bạc, thêu hoa văn bạch hổ, bắp bùi kẹp ngựa ô chuy, một tay nắm cương ngựa, một tay để trên không giống như đang cầm vật gì đó, vì cách xa nên không nhìn rõ lắm. Đợi tới gần, mới thấy rõ, là một con thỏ màu trắng!
“Thần ra mắt công chúa!” Bùi Nguyên Tu lập tức chắp tay hành lễ.
“Tĩnh Bắc Vương!” Lung Nguyệt gật đầu.
Lại nghe Lý Long Triệt vui vẻ nói: “Con thỏ này được Bùi Nguyên Tu bắt tay không sao?”
Bùi Nguyên Tu chuyển con thỏ vào tay Lý Long Triệt nói: “Đúng vậy!”
“Tĩnh Bắc Vương thật bản lĩnh!” Minh Triệt than thở. Ngồi trên ngựa lấy vật, còn là vật sống, cộng với tất cả trở ngại trong rừng cây này thì cũng không phải là chuyện dễ.
“Lợi hại! Lợi hại! Ngày khác Bùi đại ca chỉ điểm cho đệ một chút nhé!” Lý Long Triệt giao con thỏ vào trong ngực Lung Nguyệt, nói.
“Chỉ là chút tài mọn, không dám nhận hai chữ chỉ giáo!” Bùi Nguyên Tu nói.
“Tĩnh Bắc Vương quá khiêm tốn rồi!” Lung Nguyệt ôm thỏ cười híp mắt nói: “Tiểu tử này chỉ bị giật mình thôi, hẳn là không bị thương chỗ nào đâu!”
Bùi Nguyên Tu muốn nói: Nếu công chúa thích con thỏ này, thì cầm đi!
Rồi lại thấy câu này là giữa nam với nữ, không tiện mở miệng.
Chợt nghe Lý Long Triệt nói: “Không phải vừa rồi Cửu tỷ tỷ nói muốn thỏ con để dụ dỗ mấy đứa cháu sao? Hay là thỉnh cầu Bùi đại ca đi?”
Bùi Nguyên Tu nghe xong, trong lòng mừng thầm: Ngày khác nhất định phải tìm cơ hội tạ ơn Bình vương thế tử mới được!
Hắn nói: “Nếu công chúa thích thì cầm là được rồi!”
Nàng và Bùi Nguyên Tu cũng coi như là có giao tình, trong lòng với hắn đúng là có một loại cảm giác thân cận, cho nên không khác sáo với hắn nữa. Lệnh cho Tiểu Lộc Tử lấy lồng trúc đã chuẩn bị từ trước ra, để thỏ vào trong.
Rồi sau đó, Lý Long Triệt tự nhiên mời Bùi Nguyên Tu cùng nhau đi săn.
Nói là săn, nhưng, có Lung Nguyệt, cùng lắm cũng chỉ là đi dạo trong rừng thôi.
Nàng rất mềm lòng, thấy con thú nhỏ, không đợi bọn họ bắn tên, liền bị nàng làm động tĩnh dọa chạy mất.
Mấy người rất là bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ đành lắc lắc đầu cười cho qua.
Ngược lại thấy người khác làm bẫy, Lung Nguyệt thấy thú vị, thỉnh thoảng còn theo lên phía trước học tập một chút.
“Thì ra Tĩnh Bắc Vương còn là cao thủ làm bẫy bắt con mồi!” Không để ý hình tượng đứng bên cạnh Bùi Nguyên Tu, Lung Nguyệt nhìn động tác thuần thục của hắn, mắt phượng cong lên nói.
“Lúc hành quân đánh giặc, lúc rảnh rỗi cũng sẽ ngẫu nhiên làm một chút hương vị hoang dã để khao chính mình.” Bùi Nguyên Tu nghiêng đầu, nhìn Lung Nguyệt, môi cong lên.
Lúc này Lung Nguyệt cách hắn quá gần, ở khoảng cách này, mùi hương của nàng theo gió mùa thu thỉnh thoảng bay vào trong cánh mũi Bùi Nguyên Tu, làm tâm tình của hắn cũng giao động theo.
Lung Nguyệt nghe xong gật đầu một cái, hành quân đánh giặc trong kiếp trước của nàng cũng là khổ, huống chi là thời đại binh khí như bây giờ. Nghĩ đến thức ăn nhiều nhất là bánh màn thầu cùng thị khô đã rùng mình rồi!
Ánh mắt theo động tác thuần thục của Bùi Nguyên Tu, tập trung vào tay cũng hắn. Hai bàn tay vô cùng thô ráp, vết chai, vết thương, còn có vết da nứt mơ hồ lưu lại. Cùng là người luyện võ, tay tiểu ca nhà nàng, cùng so sánh với đôi bàn tay này hẳn là lại mịn màng như tay của nữ nhi gia.
Lung Nguyệt không biết tại sao, đột nhiên trong lòng đau xót. Nàng lại không tự chủ được đưa tay ra, muốn khẽ vỗ nhưng vết chai cùng vết thương kia.
Chờ phúc phát hiện không ổn, cũng đã không kịp thu tay nữa rồi, chỉ đành che giấu nói: “Để ta tới thử làm bẫy rập một chút được không?” Rồi sau đó, thật giống như trong lúc lơ đãng mơn trớn bàn tay của Bùi Nguyên Tu, đón nút buộc trong tay hắn.
Ngón tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại xẹt qua bàn tay Bùi Nguyên Tu, thật giống như xẹt qua đầu tim của hắn, làm động tác của hắn trong nháy mắt cứng ngắc, rất nhanh khôi phục tự nhiên, vô cùng nghiêm túc giảng giải cho Lung Nguyệt. Từ kiếp trước, hắn biết Cửu Nhi thích nghiên cứu những việc như thế này, lúc ở Tĩnh Bắc Vương phủ ngập trong đống tuyết, Cửu Nhi còn từng dẫn theo thứ tử kia làm bẫy bắt chim sẻ. Chỉ là sau đó lạnh tâm, liền không còn...
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Tu không nhịn được thầm cười khổ.
Cúi đầu nhìn về phía Lung Nguyệt, lông mi dài như cánh bướm khẽ động, tạo lên mảng tối nhỏ, che lấp ánh mắt long lanh như nước mùa thu, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn khẽ cong, cực kỳ nghiêm túc buộc nút.
Bùi Nguyên Tu lần nữa tự nói với mình, đời này nhất định sẽ không để cho một đống người ngổn ngang xen lẫn giữa hắn với Cửu Nhi nữa.
Lúc hạ bẫy xuống, đầu hai người gần như đấu lại với nhau.
Minh Triệt ở bên cạnh khẽ chạm vào Minh Hiên, ý bảo hắn như vậy có ổn không.
Minh Hiên chỉ khẽ cười lắc đầu một cái, cũng không bước lên tách hai người ra.
Minh Triệt than nhẹ, không biết là đệ đệ của hắn quá mức tự tin, hay là do hắn đọc sách quá đến bị ngốc rồi. Mặc dù thân phận Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt có khác biệt, tuổi tác lại chênh lệch rất nhiều, nhưng cũng là nam nữ khác biệt.
Đợi tiếng trống vang lên, Lung Nguyệt mang theo bẫy rập bao rất nhiều thú nhỏ, vui vẻ phấn chấn trở về doanh trại. Vốn định đến trước mặt Thuận Khải Đế dâng vật quý, nhưng lại không ngờ, Lý Long Triệt miệng rộng lại nói chuyện nàng bắn trúng chân chó săn ra trước, nói đến mức làm nàng ngượng không dứt.
Cuộc so tài săn bắn hôm nay đã kết thúc, buổi chiều lúc yến tiệc, tự có quan viên đếm rồi báo kết quả của Thuận Khải Đế.
Chắc hẳn như dự đoán, đứng đầu tất nhiên chọn ra một người giữa Thái Tử cùng Anh Vương.
Vốn là hai người ngang tay, lại bởi vì một con thỏ, khiến Lý Long Tá lấy vị trí thứ nhất. Mà con thỏ kia là do Nhiên Nhi len lén bỏ vào trong đám con mồi của phụ thân nàng.
Còn nữa, lần săn bắn này là do hoàng thượng dùng để rèn luyện cưỡi ngựa bắn cung cho đệ tử huân quý, đừng quên tổ tông trước kia là trên lưng ngựa mà gây dựng giang sơn.
Lúc Thuận Khải Đế lệnh cho Cát An mang cung Hiên Viên lên, Lý Long Tá vỗ nhẹ lên đầu Tế Nhi một cái, hẳn là để cho hắn lên đó lĩnh thưởng.
Tính cách của Tế Nhi rất giống với Lý Long Triệt, cũng là người phóng khoáng, chân nhỏ bước những bước nhỏ lững thững đi lên phía trước, khấu tạ Thuận Khải Đế. Rồi sau đó liền đứng dậy lấy chiếc cung kia.
Tiếc rằng, người nhỏ cung nặng, tiểu tử lảo đảo một chút liền ngồi trên mặt đất, dù ngã ngồi trên đất, vẫn ôm chiếc cung kia trong lòng thật chặt, không chịu buông tay.
Bình Vương gia thấy vậy, cười lớn gật đầu: “Ừ! Hoàng huynh này! Tế Nhi giống đệ, tương lai nhất định sẽ là tướng quân!”
Thuận Khải Đế vuốt râu gật đầu, ông cực kỳ vừa lòng với hai tôn nhi, Tiêu Nhi cùng Tế Nhi. Ông nhìn lại về phía Triêm Nhi cùng Nhiên Nhi, mặc dù hai đứa còn nhỏ, nhưng cũng rất tốt!
Nhìn lại Lung Nguyệt đang dụ dỗ Nhiên Nhi, ánh mắt Thuận Khải Đế càng tràn đầy từ ái, nhi tử, nữ nhi, tôn tử, tôn nữ này đều là hoàng hậu cho ông.
Suy nghĩ đến đây, quay đầu nhìn về Cẩn Hoàng hậu bên cạnh, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Tiểu cô nương từ lúc vừa mới cập kê đã gả cho mình, đến hôm nay cũng đã trung niên. Hậu cung hiểm ác, làm sao ông lại không biết, phu thê đi đến bây giờ, tâm hoàng hậu vẫn có thể tròn vẹn thản nhiên như cũ thì đúng là khó có được.
Phu thê mấy chục năm, làm sao hắn có thể không biết đến thủ đoạn của hoàng hậu, nếu không có thủ đoạn thì làm sao có thể sống sót trong hậu cung ăn thịt người này, hơn nữa còn nuôi dạy nhi nữ giỏi như thế?
Hoàng hậu của ông quá rõ ràng, cũng không giống hoàng hậu cung phi các triều đại trước vì dòng nước quyền lợi mà đánh mất bản chất. Nhưng cũng bởi điều này, suy cho cùng cũng làm lòng ông mỗi lần lại sinh ra một chút mất mát.
Ban đầu không nghĩ ra, hôm nay lại mơ hồ hiểu được, hình như tất cả đều vì một chữ “Tình“.
Thuận Khải Đế suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình thật đáng thương, phải qua bốn mươi tuổi mới hiểu rõ được “tình là gì”! Có điều, ông cũng cảm thấy mình may mắn, thay đổi qua các triều đại hoàng đế, cũng không có mấy vị có thể thoát ra khỏi quyền lực hậu cung tiền triều, tất nhiên tâm ở nơi nào cũng không rõ!
Dưới Long bào, ông dùng sức nắm chặt, miết ngón tay ngọc của Cẩn hoàng hậu, thẳng khiến mặt bà xuất hiện đám mây hồng.
Tế Nhi được Cát An giúp nâng cung hiên viên tập tễnh tới bên cạnh Lý Long Tá, đang định khoe thì lại nghe được phía dưới tịch yến vang lên một giọng nữ: “Vốn nghe thấy Đại Chiêu là nước lấy lễ nghi làm trọng, hôm nay lại ban thưởng chiếc cung, mà hẳn là nên dành cho dũng sĩ, cho một đứa trẻ, như vậy không khỏi quá mức buồn cười rồi!”
/217
|