Tĩnh Bắc Vương Phủ, ngoại viện thư phòng.
Nhóm phụ tá mới vừa lui ra sau khi nghị sự với Bùi Nguyên Tu, thì Bùi Đại bước nhanh đi vào, dâng một phong thư lên.
Bùi Nguyên Tu mở ra, xem qua, nói: Mời Lục tiên sinh Mã tiên sinh vào.
Hai vị phụ tá Lục, Mã tiên sinh xem thư, vỗ tay cười nói: Vương gia, cơ hội tốt đây!
Hừm, là một cơ hội tốt! Bùi Nguyên Tu cười nhạt, vứt thư tín vào chậu than đốt đi, sau đó nói: Việc này giao cho hai vị tiên sinh, tinh tế mưu tính, cần phải một lưới bắt hết.
Hai vị tiên sinh đã định liệu trước, cười trả lời: Được chuyện, Vương gia có thưởng gì không?
Thưởng! Có thưởng! Thưởng một cô vợ, làm sao? Bùi Nguyên Tu sang sảng nói, bây giờ cưới được Lung Nguyệt, trong lòng Bùi Nguyên Tu, vợ tốt hơn mọi thứ!
Chuyện này... Nhà có sư tử Hà Đông, vợ này thì một người là được rồi, còn Tiểu Mã đã đến tuổi, nên muốn kết hôn cưới vợ thôi! Ha ha ha! Lục tiên sinh cười.
Đã thấy Tiểu Mã này trở nên mất tự nhiên, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ một mảnh, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua bức thư bị Bùi Nguyên Tu thiêu hủy kia.
Được rồi! Hai vị tiên sinh đi làm thôi! Bùi Nguyên Tu thấy mặt Tiểu Mã có lúng túng, phất tay thả hai người xuống.
Trước khi ra cửa thì còn nghe Lục tiên sinh trêu chọc: Tiểu Mã không tự nhiên như vậy, trong lòng đang nghĩ đến ai?
Lục tiên sinh như vậy thật là cực kỳ xứng đôi với phu nhân... Tiểu Mã bất đắc dĩ, true chọc ngược trở lại.
Đề cập trong nhà sư tử Hà Đông, Lục tiên sinh giận Tiểu Mã một chút, sau đó rung đùi đắc ý nói: Nhà có hãn thê cũng là một loại may mắn, lưu manh không hiểu, không hiểu...
Chờ hai vị tiên sinh đi ra ngoài, Bùi Nguyên Tu nhìn đồng hồ báo giờ, phủ tay áo đứng dậy, về đi Bích Thương Viện.
Lúc này trong Bích Thương Viện, Lung Nguyệt đang dặn dò Tẩy Bích: Ngươi ra thư phòng ngoài viện nhìn, Vương gia dùng ngọ thiện nơi nào?
Dạ! Tẩy Bích nghe lời vén rèm đi ra, thì thấy xa xa có góc áo màu chàm đong đưa, đó là Bùi Nguyên Tu quẹo qua hành lang uốn khúc mà đến, nên quay đầu lại đi vào phòng.
Không phải cho ngươi đi ngoại viện? Làm sao lại trở về ? Lung Nguyệt thấy Tẩy Bích đi vào, hỏi.
Vương gia đã về ! Tẩy Bích cười đáp, Nô tỳ thấy Vương gia, một chốc lát cũng không thể rời bỏ chủ nhân, lúc này mới không tới hai canh giờ, đã chạy về đến rồi!
Không phải vậy sao! Mấy người Hoán Ngọc thuận miệng phụ họa.
Các ngươi da ngứa rồi? Hôm qua phạt Địch Thúy, các ngươi từng cái từng cái nhìn mà thèm, muốn có nạn cùng chịu? Lung Nguyệt nhíu mày.
Nô tỳ lắm miệng, chủ nhân tha mạng... Mấy người Tẩy Bích xin khoan dung.
Nhưng vào lúc này, rèm cửa được vén lên, Bùi Nguyên Tu cất bước đi vào.
Mấy người Tẩy Bích đạt được cơ hội, bận bịu thi lễ, sau đó như chạy trốn chạy ra ngoài.
Vương gia trở về ! Lung Nguyệt thả đồ may vá cầm trong tay xuống, đứng dậy thay y phục giúp hắn.
Hừm, chuyện trong tay xử lý một chút, sợ nàng một mình đợi tẻ nhạt nên về xem một chút. Mà, cũng đến lúc dùng bữa. Bùi Nguyên Tu giơ cánh tay lên lại, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Lung Nguyệt, nhìn nàng dịu dàng cẩn thận buộc chặt đai lưng cho mình, bỗng nhiên cười hỏi: Gia rất đáng sợ hả?
Vì lẽ gì Vương gia nói vậy? Lung Nguyệt kinh ngạc.
Mới vừa mấy nha đầu của nàng thấy ta sao chạy trốn còn nhanh hơn thỏ? Bùi Nguyên Tu cười.
Vương gia ngọc thụ lâm phong, có gì đáng sợ? Các nàng sợ ta phạt các nàng, nhìn ngài thành cứu tinh của các nàng! Lung Nguyệt cười khẽ hai tiếng, trả lời.
Sau đó, gọi Đào Châu đi vào, nói: Vương gia trở về thì chuẩn bị dùng bữa thôi!
Hai người ngồi bên bàn tròn bằng gỗ đàn được điêu khắc chạm trổ tinh mỹ dùng bữa, Lung Nguyệt khẽ hỏi: Bùi Đại, Bùi Tiểu và các tiên sinh phụ tá dùng bữa thế nào? Lúc ở Bùi phủ kinh thành, đồ ăn của những người này đều là do đầu bếp nữ nàng mang ra từ trong cung quản lý.
Trong phủ có phòng bếp, Cửu nhi không cần lao tâm. Bùi Nguyên Tu lột một con tôm thả vào trong chén nàng, hơi trầm ngâm nói: Nghỉ qua giờ ngọ, gặp một lần quản sự và hạ nhân trong phủ được không?
Ta cũng đang muốn nói việc này với Vương gia đây! Lung Nguyệt vì Bùi Nguyên Tu đổ đầy ly rượu.
Dùng xong ngọ thiện, Bùi Nguyên Tu ôm lấy Lung Nguyệt ngủ trên giường một canh giờ. Sau đó nhẹ nhàng đứng lên, dịch dịch chăn mỏng cho Lung Nguyệt, ra khỏi noãn các, đi ra thư phòng ngoài viện.
Bùi Tiểu hầu ở bên ngoài thấy Bùi Nguyên Tu đi ra, đi theo.
Bùi Nguyên Tu bảo: Sau một canh giờ, để quản sự và hạ nhân trên dưới trong phủ đi phòng khách tây, Vương phi muốn gặp.
Dạ, tiểu nhân đi dặn dò luôn. Bùi Tiểu lĩnh mệnh xoay người đi.
Ngồi trong thư phòng ngoại viện, Bùi Nguyên Tu liếc đồng hồ báo giờ cách đó không xa lắc đầu cười khổ.
Từ lúc nghỉ ngơi buổi trưa trở lại thư phòng, đã qua một canh giờ hắn chỉ mất tập trung xem xong hai phần công văn. Trong lòng trong mắt tràn đầy hình ảnh Cửu nhi, trong đầu sẽ thỉnh thoảng
Nhóm phụ tá mới vừa lui ra sau khi nghị sự với Bùi Nguyên Tu, thì Bùi Đại bước nhanh đi vào, dâng một phong thư lên.
Bùi Nguyên Tu mở ra, xem qua, nói: Mời Lục tiên sinh Mã tiên sinh vào.
Hai vị phụ tá Lục, Mã tiên sinh xem thư, vỗ tay cười nói: Vương gia, cơ hội tốt đây!
Hừm, là một cơ hội tốt! Bùi Nguyên Tu cười nhạt, vứt thư tín vào chậu than đốt đi, sau đó nói: Việc này giao cho hai vị tiên sinh, tinh tế mưu tính, cần phải một lưới bắt hết.
Hai vị tiên sinh đã định liệu trước, cười trả lời: Được chuyện, Vương gia có thưởng gì không?
Thưởng! Có thưởng! Thưởng một cô vợ, làm sao? Bùi Nguyên Tu sang sảng nói, bây giờ cưới được Lung Nguyệt, trong lòng Bùi Nguyên Tu, vợ tốt hơn mọi thứ!
Chuyện này... Nhà có sư tử Hà Đông, vợ này thì một người là được rồi, còn Tiểu Mã đã đến tuổi, nên muốn kết hôn cưới vợ thôi! Ha ha ha! Lục tiên sinh cười.
Đã thấy Tiểu Mã này trở nên mất tự nhiên, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ một mảnh, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua bức thư bị Bùi Nguyên Tu thiêu hủy kia.
Được rồi! Hai vị tiên sinh đi làm thôi! Bùi Nguyên Tu thấy mặt Tiểu Mã có lúng túng, phất tay thả hai người xuống.
Trước khi ra cửa thì còn nghe Lục tiên sinh trêu chọc: Tiểu Mã không tự nhiên như vậy, trong lòng đang nghĩ đến ai?
Lục tiên sinh như vậy thật là cực kỳ xứng đôi với phu nhân... Tiểu Mã bất đắc dĩ, true chọc ngược trở lại.
Đề cập trong nhà sư tử Hà Đông, Lục tiên sinh giận Tiểu Mã một chút, sau đó rung đùi đắc ý nói: Nhà có hãn thê cũng là một loại may mắn, lưu manh không hiểu, không hiểu...
Chờ hai vị tiên sinh đi ra ngoài, Bùi Nguyên Tu nhìn đồng hồ báo giờ, phủ tay áo đứng dậy, về đi Bích Thương Viện.
Lúc này trong Bích Thương Viện, Lung Nguyệt đang dặn dò Tẩy Bích: Ngươi ra thư phòng ngoài viện nhìn, Vương gia dùng ngọ thiện nơi nào?
Dạ! Tẩy Bích nghe lời vén rèm đi ra, thì thấy xa xa có góc áo màu chàm đong đưa, đó là Bùi Nguyên Tu quẹo qua hành lang uốn khúc mà đến, nên quay đầu lại đi vào phòng.
Không phải cho ngươi đi ngoại viện? Làm sao lại trở về ? Lung Nguyệt thấy Tẩy Bích đi vào, hỏi.
Vương gia đã về ! Tẩy Bích cười đáp, Nô tỳ thấy Vương gia, một chốc lát cũng không thể rời bỏ chủ nhân, lúc này mới không tới hai canh giờ, đã chạy về đến rồi!
Không phải vậy sao! Mấy người Hoán Ngọc thuận miệng phụ họa.
Các ngươi da ngứa rồi? Hôm qua phạt Địch Thúy, các ngươi từng cái từng cái nhìn mà thèm, muốn có nạn cùng chịu? Lung Nguyệt nhíu mày.
Nô tỳ lắm miệng, chủ nhân tha mạng... Mấy người Tẩy Bích xin khoan dung.
Nhưng vào lúc này, rèm cửa được vén lên, Bùi Nguyên Tu cất bước đi vào.
Mấy người Tẩy Bích đạt được cơ hội, bận bịu thi lễ, sau đó như chạy trốn chạy ra ngoài.
Vương gia trở về ! Lung Nguyệt thả đồ may vá cầm trong tay xuống, đứng dậy thay y phục giúp hắn.
Hừm, chuyện trong tay xử lý một chút, sợ nàng một mình đợi tẻ nhạt nên về xem một chút. Mà, cũng đến lúc dùng bữa. Bùi Nguyên Tu giơ cánh tay lên lại, cúi đầu nhìn đỉnh đầu Lung Nguyệt, nhìn nàng dịu dàng cẩn thận buộc chặt đai lưng cho mình, bỗng nhiên cười hỏi: Gia rất đáng sợ hả?
Vì lẽ gì Vương gia nói vậy? Lung Nguyệt kinh ngạc.
Mới vừa mấy nha đầu của nàng thấy ta sao chạy trốn còn nhanh hơn thỏ? Bùi Nguyên Tu cười.
Vương gia ngọc thụ lâm phong, có gì đáng sợ? Các nàng sợ ta phạt các nàng, nhìn ngài thành cứu tinh của các nàng! Lung Nguyệt cười khẽ hai tiếng, trả lời.
Sau đó, gọi Đào Châu đi vào, nói: Vương gia trở về thì chuẩn bị dùng bữa thôi!
Hai người ngồi bên bàn tròn bằng gỗ đàn được điêu khắc chạm trổ tinh mỹ dùng bữa, Lung Nguyệt khẽ hỏi: Bùi Đại, Bùi Tiểu và các tiên sinh phụ tá dùng bữa thế nào? Lúc ở Bùi phủ kinh thành, đồ ăn của những người này đều là do đầu bếp nữ nàng mang ra từ trong cung quản lý.
Trong phủ có phòng bếp, Cửu nhi không cần lao tâm. Bùi Nguyên Tu lột một con tôm thả vào trong chén nàng, hơi trầm ngâm nói: Nghỉ qua giờ ngọ, gặp một lần quản sự và hạ nhân trong phủ được không?
Ta cũng đang muốn nói việc này với Vương gia đây! Lung Nguyệt vì Bùi Nguyên Tu đổ đầy ly rượu.
Dùng xong ngọ thiện, Bùi Nguyên Tu ôm lấy Lung Nguyệt ngủ trên giường một canh giờ. Sau đó nhẹ nhàng đứng lên, dịch dịch chăn mỏng cho Lung Nguyệt, ra khỏi noãn các, đi ra thư phòng ngoài viện.
Bùi Tiểu hầu ở bên ngoài thấy Bùi Nguyên Tu đi ra, đi theo.
Bùi Nguyên Tu bảo: Sau một canh giờ, để quản sự và hạ nhân trên dưới trong phủ đi phòng khách tây, Vương phi muốn gặp.
Dạ, tiểu nhân đi dặn dò luôn. Bùi Tiểu lĩnh mệnh xoay người đi.
Ngồi trong thư phòng ngoại viện, Bùi Nguyên Tu liếc đồng hồ báo giờ cách đó không xa lắc đầu cười khổ.
Từ lúc nghỉ ngơi buổi trưa trở lại thư phòng, đã qua một canh giờ hắn chỉ mất tập trung xem xong hai phần công văn. Trong lòng trong mắt tràn đầy hình ảnh Cửu nhi, trong đầu sẽ thỉnh thoảng
/217
|