Một đốm lửa nhỏ, lượn lờ nhóm lên từ trong chậu than, rơi vào trong chậu than, thoáng chốc thành tro, như một chút quyến luyến cuối cùng của nàng đối với tình yêu nam nữ, tan thành mây khói, không bao giờ sót lại một tia nào.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm ân cần thăm hỏi của La cô: “Điện hạ.”
Thù Nhi đáp: “Hồi cô cô, Điện hạ trong phòng.” La cô “uh” một tiếng, như muốn vào cửa. Thù Nhi liên tục ngăn nàng: “Cô Cô, Điện hạ phân phó, không cho phép ai vào.”
La cô có chút giật mình, ngữ khí càng thêm lo lắng: “Ai cũng không cho vào sao?”
Lúc này Thượng Quan Mạn mới hoàn hồn, dập tắt chậu than đẩy qua một góc, đứng dậy mở cửa. Hai người đồng thời nhìn nàng, liền thấy nàng mặc áo lưới tuyết trắng, tóc đen thẳng tắp phủ trên bờ vai, ngũ quan càng nổi bật rõ ràng. La cô thấy nàng vẫn bình thường, thở phào cười nói: “Điện hạ, hôm nay khí trời tốt, không bằng mang theo Thù Nhi ra ngoài đi dạo.”
Thù Nhi nghe vậy không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: “Mấy ngày gần đây lời đồn đãi đầy trời, đi ra ngoài không bị đâm sau lưng mới là lạ.” La cô hiển nhiên nghe vào tai, cuối cùng trừng nàng. Thù Nhi sợ tới mức run một cái. Thượng Quan Mạn tự nhiên biết rõ La cô lo lắng cho nàng, nhân tiện nói: “Đi quanh đây một chút cũng được.” Ngay sau đó xách váy lướt qua hai người, cảm thấy Thù Nhi chưa theo kịp, nhíu mày: “Còn không đi.”
“Vâng!” Lúc này Thù Nhi mới bối rối theo sau.
La cô thấy hai người nàng ra sân nhỏ, lại đến trong phòng Cố Tiệp Dư. Cố Tiệp Dư đứng dựa vào cửa sổ, vầng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên thân hình đơn bạc của nàng. La cô dấu chua xót trong tâm, cố trấn định tinh thần cười nói: “Lão tỳ tìm một người tốt, không biết Tiệp Dư là ai cả, người này là một người cháu trai của bà con xa nô tỳ...”
Xa xa thấy được hai cái bóng mặc quần áo đỏ mang theo cung nữ đi tới, hoa sai trên tóc mai như mây rung động rung động, dưới ánh mặt trời lập loè như sao, nguyên là hai vị Đế Cơ của Thừa Ân cung, hôm qua vừa mới làm lễ trưởng thành, nghe nói Hoàng đế ngự giá đến dự, hào quang tiệc mừng chiếu sáng hơn phân nửa. Trong điện, phi tần mang theo lễ đến mừng, cực kỳ náo nhiệt. Không khỏi nghĩ đến ngày nàng trưởng thành, bậc thềm ngọc tuyết đọng, rải rác cũng chỉ có mấy người trong nội cung... Nàng xoay người muốn đi gấp, lại bị hai người nhìn thấy.
“Đứng lại!” Mở miệng chính là Hoa Dương Công chúa, là nữ nhi của Tạ Quý Phi. hiện nay ngoài hoàng hậu, duy chỉ có Tạ Quý Phi cung hàm cao nhất. Hoàng đế đồng ý cho nàng hiệp trợ hoàng hậu quản lý hậu cung, nàng ở hậu cung, vững vàng ngồi vị trí thứ hai.
Chiêu Dương ương ngạnh, Hoa Dương này học theo, tuổi có hơi nhỏ hơn, nhưng cũng điêu ngoa. Thượng Quan Mạn dừng chân quay đầu, liền thấy trong ngực nàng ôm một con tùng sư (chó chow chow[1]) tuyết trắng, khi nói chuyện ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve trên người tùng sư. Nàng khẽ nhếch miệng liếc nàng, cực kỳ kiêu căng: “Nghe nói ngươi dám không biết an phận vô sỉ đoạt người trong lòng của Chiêu Dương tỷ tỷ!”
Bên cạnh chính là Nguyệt Dương Công chúa, nữ nhi của Lục Sung Dung bên điện nghiêng trong cung Thừa Ân, nghe Hoa Dương nói vô lễ, có chút lôi kéo ống tay áo Hoa Dương. Con mắt Thượng Quan Mạn đảo qua hai người, thầm nghĩ Hoa Dương này bất quá là nữ oa nhi mười lăm tuổi, ăn mặc già dặn như vậy, không khỏi buồn cười, cũng không muốn để ý nàng, xoay người liền đi.
Hoa Dương chưa khi nào bị nhận sự lạnh nhạt như thế này, huống chi tại trước mặt Nguyệt Dương cũng thấy mất mặt, nghe nói vị Lâm Quan Công chúa này mềm yếu dễ bắt nạt, bình thường cẩn thận quá mức tuyệt không tranh luận, cố ý thể hiện tại trước mặt Nguyệt Dương, giương giọng kêu lên: “Này, tiểu tiện nhân do tiện nhân sinh kia, đứng lại!”
Thượng Quan Mạn phút chốc dừng chân, đôi mắt thấm đẫm hàn ý lướt qua: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Hoa Dương bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, thân thể bỗng run lên, nhưng có Nguyệt Dương ở bên, ngoài miệng không nhận thua, trừng mắt nói: “Ta gọi ngươi là tiểu tiện nhân, Thù Ly cung các ngươi đều là tiện nhân!”
Nàng cũng không giơ mắt lên: “Muội muội đứng hàng thứ hai mươi, dù sao cũng nên kêu ta tiếng tỷ tỷ, ta là tiểu tiện nhân, muội muội tiểu tiện nhân chẳng phải là tiểu tiểu tiện nhân?.”
Nguyệt Dương nghe vậy, “phì” cười, Hoa Dương đỏ mặt tới mang tai, xoay mặt mắng nàng: “Không cho phép!” Nàng không khỏi tức giận, huống chi đối phương là Công chúa mềm yếu vô danh có thể ăn hiếp trong truyền thuyết, nếu tin này truyền đi nàng còn mặt mũi gì, không tự giác véo tùng sư, ném về phía nàng: “Ly Tử, cắn nàng ta!” (#Ami: Láo không, con chó lùn tịt mà đặt tên là con báo =.=“)
Ly Tử giống như có thể nghe hiểu tiếng người, vung móng vuốt bổ nhào về phía Thượng Quan Mạn, chỉ thấy Thù Nhi bên cạnh kêu sợ hãi một tiếng, chạy tới bảo hộ nàng. Dưới ánh mặt trời móng vuốt giống như lưỡi dao sắc bén phát ra hàn quang, đáy lòng nàng thất kinh, vội giơ cánh tay lên che mặt, chỉ cảm thấy cánh tay bỗng cực kỳ đau đớn, trên áo có ba vết máu, nhuộm đỏ hơn phân nửa tay áo. Thù Nhi đau cũng cắn môi, trên mu bàn tay nàng cũng đã trúng một vết.
Trên cánh tay đau đớn kịch liệt, sắc mặt Thượng Quan Mạn đã trở nên trắng bệch, đóa hoa tỉ mỉ bồi dưỡng chiều chuộng trong thâm cung chưa bao giờ thấy máu. Hoa Dương không nghĩ đến quả thật làm ra người ta bị thương, trong nội tâm sợ hãi, đã thấy nàng cũng không sợ hãi, lại tức giận xông tới, ôm Ly Tử khanh khách cười, như thể nhìn thấy chuyện gì buồn cười lắm: “Ngươi xem, nàng đau đến mức mặt trắng bệch không còn chút máu...” Nguyệt Dương xem ra có chút bối rối, vội kéo Hoa Dương: “Chúng ta đi nhanh đi.” Hoa Dương cười thoải mái, nghe nàng khuyên bảo không kiên nhẫn cong môi khẽ nói: “Sợ cái gì, ta đây là thay Chiêu Dương tỷ tỷ giáo huấn nàng!” Vừa cười hì hì khuyến khích Ly Tử: “Đi cào mặt của nàng, để nàng hết dựa vào khuôn mặt dụ dỗ nam nhân.” Ly Tử gào một tiếng, lại bổ nhào qua.
Trong mắt nàng hiện lên hàn quang, tức giận ôm ngực, sao có thể để một súc sinh nhục nhã nàng. Mắt thấy Ly Tử bổ nhào qua, bước lui một bước, nhổ trâm, ngưng thần, nhắm ngay con mắt Ly Tử, đâm một trâm.
Dưới ánh mặt trời vầng sáng hoảng hốt mà mê muội, chỉ cảm thấy hơi nóng phun mạnh ra, thân hình thiếu nữ run như thỏ chạy, tóc tung bay rối loạn, châu sai trên búi tóc rung động kịch liệt. Tay áo che ngược khuôn mặt trắng nõn của nàng, duy chỉ một đôi mắt trong như nước không một cái chớp mắt, quyết tuyệt đem cây trâm đâm vào trong mắt Ly Tử. Màu máu nhuộm đỏ mười ngón thon dài của nàng, như cây thuốc phiện trong nháy mắt nở khắp núi đồi, đập vào tầm mắt của mọi người, rung động yếu đuối, trong nháy mắt tỏa ra cực hạn xinh đẹp mà lãnh khốc.
Thân thể Ly Tử “bịch” một tiếng rơi trên mặt đất, trong hốc mắt máu thịt mơ hồ lộ ra đầu trâm dính máu, “gâu gâu” buồn bã rồi “huh” một tiếng, phịch ngã vào trong vũng máu rốt cuộc nằm im bất động. Hoa Dương và Nguyệt Dương thét lên mấy tiếng, sợ tới mức hoa dung thất sắc. Thần sắc Thù Nhi co quắp, hiển nhiên cũng hoảng sợ không ít. Nàng chỉ quay mặt đi lạnh lùng chằm chằm vào hai người Hoa Dương. Hai người cảm giác ánh mắt nàng như hàn băng, lẫm lẫm nhìn thấu nội tâm, làm cho người ta cảm thấy phát lạnh, không khỏi lạnh run.
Chẳng biết lúc nào có mấy người đứng phía sau, cũng trợn mắt há hốc mồm chằm chằm vào nàng.
Một thân ảnh màu đỏ tía bước nhanh đứng ở trước mặt, nhìn thấy Ly Tử trong vũng máu nhẹ nhàng thở phào một cái, lúc này mới quay mặt lại nhìn về phía nàng, hỏi: “Thập nhị muội không sao chứ.”
Người nọ một thân thường phục màu đỏ tía, trên y phục thêu rồng và chim trĩ, lông chim trả đính trên chóp mũ, dùng bạch châu xâu lại, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, mắt phượng răng trắng tinh, ân cần nhìn nàng. Trong nội tâm nàng liền biết không tốt, lại có chút cúi người: “Lâm Quan tham kiến thái tử Điện hạ.”
Thù Nhi sau lưng cũng vội vàng khẽ chào, đã thấy vương tôn công tử sau lưng thái tử, mũ quan nguy nga, đều là thần sắc khiếp sợ, duy chỉ có người dung mạo vô song, từ đó trổ hết vẻ đẹp, liếc có thể nhìn đến. Hắn nghiền ngẫm nhìn về phía các nàng, vầng sáng mê ly từ trong hàng mi của hắn truyền ra, che khuất đôi mắt lam đậm như bảo thạch, thần sắc như cười như không làm cho tim ai ai cũng đều đập mạnh. Thù Nhi đỏ mặt, vội cúi thấp mặt.
Hoa Dương cũng nhận ra thái tử, lập tức rơi lệ, chạy vội tới trước mặt thái tử ngón tay nhỏ nhắn chỉ ra, nức nở nói: “Thái tử ca ca, nàng giết Ly Tử của ta!” Nhớ tới quang cảnh hung ác vừa rồi, trong đầu nàng tê rần, ban ngày nắng lại rùng mình một cái.
Không nghĩ bị nhiều hoàng tử gặp được như vậy, trong nội tâm chấn động, đã thấy bộ dáng Hoa Dương cáo trạng, trong nội tâm rét run, lại đùa giỡn với huynh muội tình thâm, trong nội tâm nàng càng chết lặng, chỉ cảm thấy chán ghét.
Thái tử nhìn Thượng Quan Mạn, đã thấy vệt lớn máu đỏ chói mắt trên cánh tay nàng, bị thương nặng như vậy, cũng không nghe nàng nói một tiếng ủy khuất, nghĩ đến cảnh bị xem thường, đôi mắt trầm tĩnh sâu kín, người thanh bạch không cần tỏ vẻ trước mặt người khác, hiển nhiên cực kỳ tương tự với lần đầu tiên gặp. Nghĩ đến nàng mới một mình đâm chết Ly Tử, trong nội tâm tuy là khiếp sợ. Nhưng nếu nàng không tự cứu, khuôn mặt có thể đã bị súc sinh kia cào nát, trong tâm tự nhiên có thêm vài phần thương tiếc, nhớ tới Hoa Dương kiêu căng, lập tức chán ghét, nhăn mày kiếm thấp khiển trách Hoa Dương: “Vừa rồi ta thấy rõ, rõ ràng là muội xui khiến Ly Tử cào thập nhị muội, làm chuyện xấu còn đi cáo trạng trước!”
Thượng Quan Mạn một mực mặc người có thể ăn hiếp trong cung, chưa từng có ai nói chuyện vì nàng. Hoa Dương không nghĩ thái tử lại khiển trách nàng, nhất thời ngu ngơ đứng đó. Thượng Quan Mạn nghe vậy cũng khẽ giật mình, kinh ngạc giương mắt nhìn hắn.
Thái tử không để ý tới Hoa Dương, đi nhanh đến bên người nàng, áo đỏ tía phất một cái, không nói lời nào xem xét thương thế của nàng, nàng vội co rụt lại, trong ánh mắt có vài phần cảnh giác, xa cách nhìn hắn. Thân thể thái tử dừng lại, cảm giác ra xa cách của nàng, mắt phượng lưu chuyển, trên mặt trắng nõn lướt vui vẻ nhàn nhạt, thanh âm cũng ấm tinh khiết: “Không cho cô (tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến) xem cũng được, lát nữa cô phái người đem thuốc cho muội” nàng hạ mắt xuống cảm ơn, thái tử nhìn thấy nàng một bộ dáng lạnh như băng, nhịn không được cười mở miệng: “Xem ra thập nhị muội không nhớ rõ, chúng ta đã thân từ trước, khi còn bé muội còn cắn cô.” Nàng kinh ngạc đưa mắt lên nhìn, rất nhanh rủ mắt xuống, cho là hắn nhắc lại chuyện xưa chẳng qua là đang nghĩ thay đổi biện pháp nhục nàng, ánh mắt liền đông lạnh.
Thái tử chỉ cho là nàng vừa bị Hoa Dương khi nhục mới sợ hắn, ngữ khí phát ra càng mềm mại, ý đồ xóa bỏ khúc mắc trong lòng nàng: “Thật không nhớ sao, hiện tại nhớ tới vẫn cảm thấy đau, ngược lại muội, tuổi còn nhỏ, răng lại bén như mèo.” Trên mặt hắn vui vẻ càng sâu, nói rồi duỗi ra năm ngón tay về phía nàng, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, cố ý dừng ở giữa không trung, như muốn nàng nhìn rõ vết răng. Trong ngự hoa viên sắc màu rực rỡ, duy thấy màu áo choàng đỏ thẫm trên người hắn nổi bật lên khuôn mặt tuấn lãng thấm lòng của hắn, ngược lại không giống như là khó xử nàng, trong nội tâm nàng buông lỏng, thương thế trên cánh tay chỉ làm cho nàng muốn sớm thoát thân: “Khi đó Lâm Quan không hiểu chuyện, xin thái tử Điện hạ đừng trách.”
Trong mắt phượng của Thái tử hơi kinh hỉ: “Nhớ ra rồi à!” Như muốn duỗi cánh tay tới. Kể từ đêm đó, nàng càng chán ghét người khác đụng chạm, vội rút thân né tránh, cúi đầu trầm thấp nói: “Thái tử Điện hạ quan tâm Lâm Quan, Lâm Quan tâm lĩnh, tự mình trở về săn sóc là được.”
Tuy là huynh muội, rốt cuộc nam nữ khác biệt, thái tử bất đắc dĩ cười dặn dò: “Vậy muội nhớ bôi thuốc.” Hoa Dương ở sau lưng hắn khóc ầm lên: “Há có thể buông tha nàng như vậy.” Thái tử nghe vậy lạnh lùng nhìn nàng, Hoa Dương chưa từng bị loại mắt lạnh này nhìn vào, sợ tới mức oa một tiếng: “Thái tử ca ca cũng khi dễ ta.” Cũng bất chấp Ly Tử, che mặt mà đi thẳng.
“Hoa Dương!” Nguyệt Dương nhìn các vị ca ca, không một người vì nàng nói chuyện, cắn môi vội đuổi theo.
Ngũ hoàng tử thấy thế cười to: “Tam ca ngươi chính là chọc vị tiểu tổ tông, Hoa Dương hẳn là muốn đến trước vua cáo trạng.” Cửu hoàng tử lại nói: “Hoa Dương cáo trạng thì không đáng lo ngại, phụ hoàng cũng chỉ cười, nếu là Chiêu Dương cáo trạng, cũng không ai chịu được.” Nói xong cũng cười lớn. Thái tử nheo mắt, cũng không nói chuyện.
Cảm giác có ánh mắt một người làm cho người ta khó có thể xem nhẹ dừng ở trên mặt, không khỏi ngẩng đầu lên, một vòng bóng dáng màu lam chạm vào đáy mắt, đâm vào gần như muốn hít thở không thông. Nàng cho là mình làm được, nhìn thấy hắn mới biết đã không thể bình tĩnh đối mặt, gần như hoảng sợ muốn xoay người rời đi, cố gắng nhịn xuống, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Chó chow chow: giống chó này là lưỡi có màu xanh đen và bốn chân thẳng, to trông hơi thô làm cho chúng có dáng đi cứng nhắc, trông không được tự nhiên lắm. Bộ lông dày và rậm có hai loại khác nhau: Mượt và thô cứng. Màu phổ biến nhất của giống chó Chow chow này là màu đỏ, đen, xanh đen, màu kem, cũng có thể bắt gặp màu xám. Màu trắng được coi là khá hiếm.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm ân cần thăm hỏi của La cô: “Điện hạ.”
Thù Nhi đáp: “Hồi cô cô, Điện hạ trong phòng.” La cô “uh” một tiếng, như muốn vào cửa. Thù Nhi liên tục ngăn nàng: “Cô Cô, Điện hạ phân phó, không cho phép ai vào.”
La cô có chút giật mình, ngữ khí càng thêm lo lắng: “Ai cũng không cho vào sao?”
Lúc này Thượng Quan Mạn mới hoàn hồn, dập tắt chậu than đẩy qua một góc, đứng dậy mở cửa. Hai người đồng thời nhìn nàng, liền thấy nàng mặc áo lưới tuyết trắng, tóc đen thẳng tắp phủ trên bờ vai, ngũ quan càng nổi bật rõ ràng. La cô thấy nàng vẫn bình thường, thở phào cười nói: “Điện hạ, hôm nay khí trời tốt, không bằng mang theo Thù Nhi ra ngoài đi dạo.”
Thù Nhi nghe vậy không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: “Mấy ngày gần đây lời đồn đãi đầy trời, đi ra ngoài không bị đâm sau lưng mới là lạ.” La cô hiển nhiên nghe vào tai, cuối cùng trừng nàng. Thù Nhi sợ tới mức run một cái. Thượng Quan Mạn tự nhiên biết rõ La cô lo lắng cho nàng, nhân tiện nói: “Đi quanh đây một chút cũng được.” Ngay sau đó xách váy lướt qua hai người, cảm thấy Thù Nhi chưa theo kịp, nhíu mày: “Còn không đi.”
“Vâng!” Lúc này Thù Nhi mới bối rối theo sau.
La cô thấy hai người nàng ra sân nhỏ, lại đến trong phòng Cố Tiệp Dư. Cố Tiệp Dư đứng dựa vào cửa sổ, vầng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên thân hình đơn bạc của nàng. La cô dấu chua xót trong tâm, cố trấn định tinh thần cười nói: “Lão tỳ tìm một người tốt, không biết Tiệp Dư là ai cả, người này là một người cháu trai của bà con xa nô tỳ...”
Xa xa thấy được hai cái bóng mặc quần áo đỏ mang theo cung nữ đi tới, hoa sai trên tóc mai như mây rung động rung động, dưới ánh mặt trời lập loè như sao, nguyên là hai vị Đế Cơ của Thừa Ân cung, hôm qua vừa mới làm lễ trưởng thành, nghe nói Hoàng đế ngự giá đến dự, hào quang tiệc mừng chiếu sáng hơn phân nửa. Trong điện, phi tần mang theo lễ đến mừng, cực kỳ náo nhiệt. Không khỏi nghĩ đến ngày nàng trưởng thành, bậc thềm ngọc tuyết đọng, rải rác cũng chỉ có mấy người trong nội cung... Nàng xoay người muốn đi gấp, lại bị hai người nhìn thấy.
“Đứng lại!” Mở miệng chính là Hoa Dương Công chúa, là nữ nhi của Tạ Quý Phi. hiện nay ngoài hoàng hậu, duy chỉ có Tạ Quý Phi cung hàm cao nhất. Hoàng đế đồng ý cho nàng hiệp trợ hoàng hậu quản lý hậu cung, nàng ở hậu cung, vững vàng ngồi vị trí thứ hai.
Chiêu Dương ương ngạnh, Hoa Dương này học theo, tuổi có hơi nhỏ hơn, nhưng cũng điêu ngoa. Thượng Quan Mạn dừng chân quay đầu, liền thấy trong ngực nàng ôm một con tùng sư (chó chow chow[1]) tuyết trắng, khi nói chuyện ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve trên người tùng sư. Nàng khẽ nhếch miệng liếc nàng, cực kỳ kiêu căng: “Nghe nói ngươi dám không biết an phận vô sỉ đoạt người trong lòng của Chiêu Dương tỷ tỷ!”
Bên cạnh chính là Nguyệt Dương Công chúa, nữ nhi của Lục Sung Dung bên điện nghiêng trong cung Thừa Ân, nghe Hoa Dương nói vô lễ, có chút lôi kéo ống tay áo Hoa Dương. Con mắt Thượng Quan Mạn đảo qua hai người, thầm nghĩ Hoa Dương này bất quá là nữ oa nhi mười lăm tuổi, ăn mặc già dặn như vậy, không khỏi buồn cười, cũng không muốn để ý nàng, xoay người liền đi.
Hoa Dương chưa khi nào bị nhận sự lạnh nhạt như thế này, huống chi tại trước mặt Nguyệt Dương cũng thấy mất mặt, nghe nói vị Lâm Quan Công chúa này mềm yếu dễ bắt nạt, bình thường cẩn thận quá mức tuyệt không tranh luận, cố ý thể hiện tại trước mặt Nguyệt Dương, giương giọng kêu lên: “Này, tiểu tiện nhân do tiện nhân sinh kia, đứng lại!”
Thượng Quan Mạn phút chốc dừng chân, đôi mắt thấm đẫm hàn ý lướt qua: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Hoa Dương bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, thân thể bỗng run lên, nhưng có Nguyệt Dương ở bên, ngoài miệng không nhận thua, trừng mắt nói: “Ta gọi ngươi là tiểu tiện nhân, Thù Ly cung các ngươi đều là tiện nhân!”
Nàng cũng không giơ mắt lên: “Muội muội đứng hàng thứ hai mươi, dù sao cũng nên kêu ta tiếng tỷ tỷ, ta là tiểu tiện nhân, muội muội tiểu tiện nhân chẳng phải là tiểu tiểu tiện nhân?.”
Nguyệt Dương nghe vậy, “phì” cười, Hoa Dương đỏ mặt tới mang tai, xoay mặt mắng nàng: “Không cho phép!” Nàng không khỏi tức giận, huống chi đối phương là Công chúa mềm yếu vô danh có thể ăn hiếp trong truyền thuyết, nếu tin này truyền đi nàng còn mặt mũi gì, không tự giác véo tùng sư, ném về phía nàng: “Ly Tử, cắn nàng ta!” (#Ami: Láo không, con chó lùn tịt mà đặt tên là con báo =.=“)
Ly Tử giống như có thể nghe hiểu tiếng người, vung móng vuốt bổ nhào về phía Thượng Quan Mạn, chỉ thấy Thù Nhi bên cạnh kêu sợ hãi một tiếng, chạy tới bảo hộ nàng. Dưới ánh mặt trời móng vuốt giống như lưỡi dao sắc bén phát ra hàn quang, đáy lòng nàng thất kinh, vội giơ cánh tay lên che mặt, chỉ cảm thấy cánh tay bỗng cực kỳ đau đớn, trên áo có ba vết máu, nhuộm đỏ hơn phân nửa tay áo. Thù Nhi đau cũng cắn môi, trên mu bàn tay nàng cũng đã trúng một vết.
Trên cánh tay đau đớn kịch liệt, sắc mặt Thượng Quan Mạn đã trở nên trắng bệch, đóa hoa tỉ mỉ bồi dưỡng chiều chuộng trong thâm cung chưa bao giờ thấy máu. Hoa Dương không nghĩ đến quả thật làm ra người ta bị thương, trong nội tâm sợ hãi, đã thấy nàng cũng không sợ hãi, lại tức giận xông tới, ôm Ly Tử khanh khách cười, như thể nhìn thấy chuyện gì buồn cười lắm: “Ngươi xem, nàng đau đến mức mặt trắng bệch không còn chút máu...” Nguyệt Dương xem ra có chút bối rối, vội kéo Hoa Dương: “Chúng ta đi nhanh đi.” Hoa Dương cười thoải mái, nghe nàng khuyên bảo không kiên nhẫn cong môi khẽ nói: “Sợ cái gì, ta đây là thay Chiêu Dương tỷ tỷ giáo huấn nàng!” Vừa cười hì hì khuyến khích Ly Tử: “Đi cào mặt của nàng, để nàng hết dựa vào khuôn mặt dụ dỗ nam nhân.” Ly Tử gào một tiếng, lại bổ nhào qua.
Trong mắt nàng hiện lên hàn quang, tức giận ôm ngực, sao có thể để một súc sinh nhục nhã nàng. Mắt thấy Ly Tử bổ nhào qua, bước lui một bước, nhổ trâm, ngưng thần, nhắm ngay con mắt Ly Tử, đâm một trâm.
Dưới ánh mặt trời vầng sáng hoảng hốt mà mê muội, chỉ cảm thấy hơi nóng phun mạnh ra, thân hình thiếu nữ run như thỏ chạy, tóc tung bay rối loạn, châu sai trên búi tóc rung động kịch liệt. Tay áo che ngược khuôn mặt trắng nõn của nàng, duy chỉ một đôi mắt trong như nước không một cái chớp mắt, quyết tuyệt đem cây trâm đâm vào trong mắt Ly Tử. Màu máu nhuộm đỏ mười ngón thon dài của nàng, như cây thuốc phiện trong nháy mắt nở khắp núi đồi, đập vào tầm mắt của mọi người, rung động yếu đuối, trong nháy mắt tỏa ra cực hạn xinh đẹp mà lãnh khốc.
Thân thể Ly Tử “bịch” một tiếng rơi trên mặt đất, trong hốc mắt máu thịt mơ hồ lộ ra đầu trâm dính máu, “gâu gâu” buồn bã rồi “huh” một tiếng, phịch ngã vào trong vũng máu rốt cuộc nằm im bất động. Hoa Dương và Nguyệt Dương thét lên mấy tiếng, sợ tới mức hoa dung thất sắc. Thần sắc Thù Nhi co quắp, hiển nhiên cũng hoảng sợ không ít. Nàng chỉ quay mặt đi lạnh lùng chằm chằm vào hai người Hoa Dương. Hai người cảm giác ánh mắt nàng như hàn băng, lẫm lẫm nhìn thấu nội tâm, làm cho người ta cảm thấy phát lạnh, không khỏi lạnh run.
Chẳng biết lúc nào có mấy người đứng phía sau, cũng trợn mắt há hốc mồm chằm chằm vào nàng.
Một thân ảnh màu đỏ tía bước nhanh đứng ở trước mặt, nhìn thấy Ly Tử trong vũng máu nhẹ nhàng thở phào một cái, lúc này mới quay mặt lại nhìn về phía nàng, hỏi: “Thập nhị muội không sao chứ.”
Người nọ một thân thường phục màu đỏ tía, trên y phục thêu rồng và chim trĩ, lông chim trả đính trên chóp mũ, dùng bạch châu xâu lại, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ, mắt phượng răng trắng tinh, ân cần nhìn nàng. Trong nội tâm nàng liền biết không tốt, lại có chút cúi người: “Lâm Quan tham kiến thái tử Điện hạ.”
Thù Nhi sau lưng cũng vội vàng khẽ chào, đã thấy vương tôn công tử sau lưng thái tử, mũ quan nguy nga, đều là thần sắc khiếp sợ, duy chỉ có người dung mạo vô song, từ đó trổ hết vẻ đẹp, liếc có thể nhìn đến. Hắn nghiền ngẫm nhìn về phía các nàng, vầng sáng mê ly từ trong hàng mi của hắn truyền ra, che khuất đôi mắt lam đậm như bảo thạch, thần sắc như cười như không làm cho tim ai ai cũng đều đập mạnh. Thù Nhi đỏ mặt, vội cúi thấp mặt.
Hoa Dương cũng nhận ra thái tử, lập tức rơi lệ, chạy vội tới trước mặt thái tử ngón tay nhỏ nhắn chỉ ra, nức nở nói: “Thái tử ca ca, nàng giết Ly Tử của ta!” Nhớ tới quang cảnh hung ác vừa rồi, trong đầu nàng tê rần, ban ngày nắng lại rùng mình một cái.
Không nghĩ bị nhiều hoàng tử gặp được như vậy, trong nội tâm chấn động, đã thấy bộ dáng Hoa Dương cáo trạng, trong nội tâm rét run, lại đùa giỡn với huynh muội tình thâm, trong nội tâm nàng càng chết lặng, chỉ cảm thấy chán ghét.
Thái tử nhìn Thượng Quan Mạn, đã thấy vệt lớn máu đỏ chói mắt trên cánh tay nàng, bị thương nặng như vậy, cũng không nghe nàng nói một tiếng ủy khuất, nghĩ đến cảnh bị xem thường, đôi mắt trầm tĩnh sâu kín, người thanh bạch không cần tỏ vẻ trước mặt người khác, hiển nhiên cực kỳ tương tự với lần đầu tiên gặp. Nghĩ đến nàng mới một mình đâm chết Ly Tử, trong nội tâm tuy là khiếp sợ. Nhưng nếu nàng không tự cứu, khuôn mặt có thể đã bị súc sinh kia cào nát, trong tâm tự nhiên có thêm vài phần thương tiếc, nhớ tới Hoa Dương kiêu căng, lập tức chán ghét, nhăn mày kiếm thấp khiển trách Hoa Dương: “Vừa rồi ta thấy rõ, rõ ràng là muội xui khiến Ly Tử cào thập nhị muội, làm chuyện xấu còn đi cáo trạng trước!”
Thượng Quan Mạn một mực mặc người có thể ăn hiếp trong cung, chưa từng có ai nói chuyện vì nàng. Hoa Dương không nghĩ thái tử lại khiển trách nàng, nhất thời ngu ngơ đứng đó. Thượng Quan Mạn nghe vậy cũng khẽ giật mình, kinh ngạc giương mắt nhìn hắn.
Thái tử không để ý tới Hoa Dương, đi nhanh đến bên người nàng, áo đỏ tía phất một cái, không nói lời nào xem xét thương thế của nàng, nàng vội co rụt lại, trong ánh mắt có vài phần cảnh giác, xa cách nhìn hắn. Thân thể thái tử dừng lại, cảm giác ra xa cách của nàng, mắt phượng lưu chuyển, trên mặt trắng nõn lướt vui vẻ nhàn nhạt, thanh âm cũng ấm tinh khiết: “Không cho cô (tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến) xem cũng được, lát nữa cô phái người đem thuốc cho muội” nàng hạ mắt xuống cảm ơn, thái tử nhìn thấy nàng một bộ dáng lạnh như băng, nhịn không được cười mở miệng: “Xem ra thập nhị muội không nhớ rõ, chúng ta đã thân từ trước, khi còn bé muội còn cắn cô.” Nàng kinh ngạc đưa mắt lên nhìn, rất nhanh rủ mắt xuống, cho là hắn nhắc lại chuyện xưa chẳng qua là đang nghĩ thay đổi biện pháp nhục nàng, ánh mắt liền đông lạnh.
Thái tử chỉ cho là nàng vừa bị Hoa Dương khi nhục mới sợ hắn, ngữ khí phát ra càng mềm mại, ý đồ xóa bỏ khúc mắc trong lòng nàng: “Thật không nhớ sao, hiện tại nhớ tới vẫn cảm thấy đau, ngược lại muội, tuổi còn nhỏ, răng lại bén như mèo.” Trên mặt hắn vui vẻ càng sâu, nói rồi duỗi ra năm ngón tay về phía nàng, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, cố ý dừng ở giữa không trung, như muốn nàng nhìn rõ vết răng. Trong ngự hoa viên sắc màu rực rỡ, duy thấy màu áo choàng đỏ thẫm trên người hắn nổi bật lên khuôn mặt tuấn lãng thấm lòng của hắn, ngược lại không giống như là khó xử nàng, trong nội tâm nàng buông lỏng, thương thế trên cánh tay chỉ làm cho nàng muốn sớm thoát thân: “Khi đó Lâm Quan không hiểu chuyện, xin thái tử Điện hạ đừng trách.”
Trong mắt phượng của Thái tử hơi kinh hỉ: “Nhớ ra rồi à!” Như muốn duỗi cánh tay tới. Kể từ đêm đó, nàng càng chán ghét người khác đụng chạm, vội rút thân né tránh, cúi đầu trầm thấp nói: “Thái tử Điện hạ quan tâm Lâm Quan, Lâm Quan tâm lĩnh, tự mình trở về săn sóc là được.”
Tuy là huynh muội, rốt cuộc nam nữ khác biệt, thái tử bất đắc dĩ cười dặn dò: “Vậy muội nhớ bôi thuốc.” Hoa Dương ở sau lưng hắn khóc ầm lên: “Há có thể buông tha nàng như vậy.” Thái tử nghe vậy lạnh lùng nhìn nàng, Hoa Dương chưa từng bị loại mắt lạnh này nhìn vào, sợ tới mức oa một tiếng: “Thái tử ca ca cũng khi dễ ta.” Cũng bất chấp Ly Tử, che mặt mà đi thẳng.
“Hoa Dương!” Nguyệt Dương nhìn các vị ca ca, không một người vì nàng nói chuyện, cắn môi vội đuổi theo.
Ngũ hoàng tử thấy thế cười to: “Tam ca ngươi chính là chọc vị tiểu tổ tông, Hoa Dương hẳn là muốn đến trước vua cáo trạng.” Cửu hoàng tử lại nói: “Hoa Dương cáo trạng thì không đáng lo ngại, phụ hoàng cũng chỉ cười, nếu là Chiêu Dương cáo trạng, cũng không ai chịu được.” Nói xong cũng cười lớn. Thái tử nheo mắt, cũng không nói chuyện.
Cảm giác có ánh mắt một người làm cho người ta khó có thể xem nhẹ dừng ở trên mặt, không khỏi ngẩng đầu lên, một vòng bóng dáng màu lam chạm vào đáy mắt, đâm vào gần như muốn hít thở không thông. Nàng cho là mình làm được, nhìn thấy hắn mới biết đã không thể bình tĩnh đối mặt, gần như hoảng sợ muốn xoay người rời đi, cố gắng nhịn xuống, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Chó chow chow: giống chó này là lưỡi có màu xanh đen và bốn chân thẳng, to trông hơi thô làm cho chúng có dáng đi cứng nhắc, trông không được tự nhiên lắm. Bộ lông dày và rậm có hai loại khác nhau: Mượt và thô cứng. Màu phổ biến nhất của giống chó Chow chow này là màu đỏ, đen, xanh đen, màu kem, cũng có thể bắt gặp màu xám. Màu trắng được coi là khá hiếm.
/137
|