Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng
Chương 113: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (40)
/137
|
Trước mặt đột nhiên tuôn ra nhóm quân binh áo xám chặn đường lại. Thượng Quan Mạn không nhịn được lui về phía sau mấy bước, tiếng bước chân vang lên sau lưng, truy binh đã tới, vây nàng nước chảy không lọt.
Đứng đầu là nam tử cao lớn mặc áo giáo, kẹp nón an toàn nguội lạnh ở trong khuỷu tay, cũng là mắt sâu mũi cao, một đôi mắt màu cọ sắc bén như ưng nhìn chằm chằm nàng: “Chỉ một người này sao?” Chợt bật cười, cũng nhìn không ra tức giận: “Không nghĩ tới lại là một nữ nhân gây ra.”
Thượng Quan Mạn không nhịn được căng thẳng thân thể. Nếu người trước mắt nổi trận lôi đình, nàng còn có biện pháp ứng đối, nhưng người này giấu tức giận của mình không lộ dấu vết, làm như cười, người tài giỏi như thế mới khó đối phó. Nàng không nhịn được nghĩ đến Hách Liên Du. Thái Tử Phi bất quá đánh nàng một bạt tai, chỉ một câu nhẹ nhàng của hắn, đổi lấy tai ương diệt môn củaThái Tử Phi, hắn thật đáng sợ.
Nhưng người trước mắt không hề giống người Hán, chẳng lẽ bố trí quân sự ở Hoàng Thành này sớm bị đổi đi lặng yên không một tiếng động. Nàng vẫn cho là cấm quân phản bội, vì vậy ngay cả Hồng Phi cũng không có phát hiện, thì ra cũng không phải vậy.
Bởi vì cách hắn quá gần, bản năng liền bỏ quên khoảng cách của bọn họ... Hắn có lòng dạ thâm trầm.
“Là Đế Cơ sao?” Nam nhân kia tùy ý quan sát nàng, khóe môi cong lên mang theo vài phần lạnh lùng, cười nói: “Là Đế Cơ liền đưa đến chỗ Mạnh thống lĩnh đi.”
Thượng Quan Mạn vốn định biểu lộ thân phận, nghe hắn nói như vậy, trong lòng nghi ngờ, thân phận Đế Cơ có liên hệ gì với Mạnh thống lĩnh này, liền im lặng không lên tiếng, mặc cho người dẫn nàng đi.
Thượng Quan Mạn bị dẫn đi về phía đông, đây đều là phế điện trong Hoàng Thành, bởi vì lâu năm không tu sửa, khắp nơi tản ra mùi vị mục nát cũ kỹ. Vào đến trong một cái sân, quân binh trước viện đeo đao đứng hầu, đi lên theo bậc thang, liền thấy trong nội viện đốt lửa. Ánh lửa đốt rừng rực nhuộm không khí thành vô cùng lo lắng, rất nhiều quân binh cầm đao ngồi chồm hổm chung quanh, thấy nàng bị mang vào viện, bộc phát ra tiếng cười ồn ào.
Đến trước cửa chính điện dưới mai cong, sau lưng có người chợt đẩy nàng một cái: “Đi vào.” Cửa khép lại sau lưng, ngay sau đó truyền đến tiếng vang khóa cửa.
Bên trong phòng cũng không đốt đèn, nàng nhất thời không cách nào thích ứng bóng tối, lảo đảo đi vào, lục lọi đi về phía trước, cũng không biết đạp phải người nào, chỉ nghe một tiếng “A” thét lên, theo sau chính là tiếng nức nở. Nàng cả kinh trái tim đập thình thịch, nhưng dần dần cũng thấy rõ.
Chỉ thấy bên trong phòng tối om om có mấy người, tóc dày váy dài, tựa như đều là nữ tử. Nữ tử cách mình gần nhất có phần nhỏ yếu, vùi đầu co rút thân thể, cũng không nhúc nhích, nghĩ đến vừa rồi chắc là dẫm trúng nàng ta, nàng mới tới hỏi thăm: “Ngươi không sao chứ.”
Chắc nghe thanh âm nàng ôn hòa áy náy, nàng kia mới ngẩng đầu lên, gương mặt nhọn, khảm một đôi con ngươi như nước, thoạt nhìn giống như là nai con vô hại, chẳng qua là hơn phân nửa gương mặt bị bụi che kín, rối bù. Dù như thế, vẫn không giấu được vẻ điềm đạm đáng yêu.
Thượng Quan Mạn mất hồn, không ngờ nàng kia thở nhẹ một tiếng: “Lâm Quan tỷ tỷ?” Nàng lại hỏi một tiếng: “Ngươi là Lâm Quan tỷ tỷ?” Thượng Quan Mạn ngớ ngẩn: “Ta... Ta là Lâm Quan, ngươi là...” Chưa nói xong liền bị kéo ống tay áo đi xuống, nàng thuận thế ngồi xỗm trên đất, nàng kia cười lên: “Muội là Nguyệt Dương, chúng ta cùng nhau xuất giá đấy.”
Ô, Nguyệt Dương. Nàng cuối cùng hiểu vì sao nàng nhìn quen mắt như vậy. Đang nói chuyện, Nguyệt Dương lại lấy tay xoa xoa gạch trên mặt đất, cũng không quản Thượng Quan Mạn có đồng ý hay không liền bôi lên mặt nàng, lại xõa búi tóc của nàng ra, suy nghĩ nhìn hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi: “Tỷ tỷ sao cũng đến nơi này?.”
Thượng Quan Mạn bị nàng bôi mặt đầy bụi bậm, da thịt chát chát vô cùng không thoải mái, còn chưa kịp trả lời, trong mắt Nguyệt Dương đã hiện lên thương hại. Chợt rũ mắt xuống, nói nhỏ: “Muội cho là vị Đại nhân kia có thể tình sâu một chút, thì ra nam nhân đều giống nhau.”
Nàng nhớ tới Nguyệt Dương đã có có thai, hình dạng này, chẳc khoảng ba tháng. Đế Cơ đã xuất giá, làm sao bị giam ở chỗ này. Tim Thượng Quan Mạn đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra, hết sức đè ép thanh âm hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao ngươi cũng ở nơi này?”
Nguyệt Dương khổ sở cười nói: “Không chỉ muội, trừ Chiêu Dương, tất cả Đế Cơ đều ở đây... Không biết người nào xuống tử lệnh, một tờ hưu thư đổi lấy tánh mạng Phò mã. Phu quân luôn luôn đối đãi muội rất tốt, không nghĩ tới chàng cũng nhẫn tâm như vậy...” Vừa nói đã lại rơi lệ.
Thì ra nàng cũng không biết điều khiển sau màn này là người nào. Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy xấu hổ bao la, bát ngát như biển xông tới. Nguyệt Dương đã có thai ba tháng, thân hình hơi có vẻ rồi. Nàng không hề ngồi co ro dưới đất giống người khác, vì để tránh cho đè ép thai nhi, liền quỳ trên đất, hai tay khoanh hộ ở trên bụng. Trong mắt Thượng Quan Mạn cảm thấy chát, cũng quỳ xuống, nhét váy áo mình vào dưới gối nàng.
Nguyệt Dương càng khóc dữ hơn, bụm mặt khóc hai vai kịch liệt run rẩy: “Tỷ tỷ, muội không biết là chuyện gì xảy ra, giống như tỉnh dậy đã đến địa ngục. Phụ hoàng bệnh nặng, lại không cho vào cung thăm hỏi, rồi một tờ hưu thư của phu quân ném muội tới nơi này...” Nàng khóc không thể ức chế: “Tỷ tỷ, muội không phải là nằm mơ chứ, ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Mọi người nghe nàng hỏi như vậy, không nhịn được cũng khóc thút thít.
Thượng Quan Mạn không nhịn được vịn bả vai phát run của nàng: “Ngươi đến nơi này lúc nào?”
“Hôm qua.”
Không trách được cái gì nàng cũng không biết, mấy ngày trước Diệu Dương đã đến trong phủ. Tối nay gặp La cô, bà nhất định cũng biết chuyện như vậy, hắn thật hao tổn tâm cơ gạt nàng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng xao động, tiếng cười hỗn loạn mà sảm tạp xấu bụng. Nguyệt Dương không nhịn được lui về phía sau co rụt thân thể, thấy Thượng Quan Mạn cau mày nhìn về ngoài cửa, liền đè sau gáy nàng xuống, nói thật nhỏ: “Tỷ tỷ người mới đến không biết, nơi này có một mãnh tướng quân có phần háo sắc, nhiều tỷ muội cũng... Trong mắt nàng đều là sợ hãi, chỉ nói: “Tóm lại đừng ngẩng đầu lên.” Vừa nói mình cũng vội vàng cúi đầu, rúc ở đây không nhúc nhích.
Đối tướng sĩ bên ngoài mà nói, những Đế Cơ trong thâm cung như họ chính là vật thưởng tốt đẹp sau khi thắng trận, mã đối đãi với vật thưởng thì nào có nhân tính gì có thể nói. Thượng Quan Mạn hiểu rõ, cũng vội giấu mình.
Cửa “Két” một tiếng mở ra, một người cao lớn vượt qua trên nền gạch trong điện, chỉ nghe tiếng cười thô kệch mang theo men say: “Bản tướng tới xem một chút, tối nay là người nào đây...”
Mỗi khi hắn nói một câu, Thượng Quan Mạn rõ ràng có thể cảm thấy thân thể Nguyệt Dương run rẩy. Một đôi ủng da màu đen băn khoăn trong điện. Trong điện yên lặng như tờ, chỉ nghe tiếng bước chân hắn dạo bước vang ở trong điện, lại cảm giác hắn chạy một vòng trong điện, tựa như có phần thất vọng lật người đi tới đi lui ở cửa. Trong lòng chúng Đế Cơ đều buông lỏng, lại không ngờ hắn đột nhiên quay người lại, một tay nắm được một Đế Cơ ở trong đám người.
Thân thể Thượng Quan Mạn bỗng chốc cứng đờ, Đế Cơ bị chọn đang ở bên người, chẳng lẽ là... Quả thấy hai đầu gối Nguyệt Dương cách mặt đất, một khắc bị Mạnh thống lĩnh bắt được cằm, Nguyệt Dương đã tuyệt vọng khóc lên.
Mạnh thống lĩnh xem kỹ Nguyệt Dương một cái, cười ha ha: “Ta thật may mắn.” Vừa nói liền bóp chặt eo Nguyệt Dương mang ra ngoài, Nguyệt Dương khóc không thành tiếng: “Không... Van cầu ngươi, ta đã có chồng, ta...”
Có cứu hay không.
Những người này tuy là thủ hạ của Hách Liên Du, nhưng cũng không nhận ra nàng, nếu nàng lỗ mãng xông ra... Nàng không nhịn được vuốt ve bụng. Tiếng la khóc của Nguyệt Dương đã càng ngày càng xa, người hầu sau lưng Mạnh thống lĩnh đang đóng cửa lại chuẩn bị lui ra... Nàng chợt bò người lên mở cửa. Người hầu kia không kịp đề phòng Thượng Quan Mạn lao ra như vậy, cả kinh tay run lên, khóa liền rơi xuống đất.
Thượng Quan Mạn lạnh lùng quát lớn: “Buông nàng ra!”
Liền một tiếng này, người hầu kia cả kinh không nhịn được lui về phía sau mấy bước. Bên trong viện vốn cực kỳ ồn ào, lần này bỗng chốc yên tĩnh lại. Đống lửa lẳng lặng đốt, ánh lửa bập bùng, phanh một tiếng thanh thúy, tất cả quân binh nhìn về nàng.
Mạnh thống lĩnh không nhịn được dừng chân nhìn nàng.
Thượng Quan Mạn khoác áo choàng gấm lông mềm đứng ở trong bóng đêm. Búi tóc đã loạn, tóc rơi xốc xếch ở trên cổ thon dài trắng nõn, nàng khẽ hất cằm lên nhìn sang. Tuy có bụi đen che mặt, vẫn khó nén cao quý, đôi con ngươi lạnh lùng như băng, vừa nhìn liền cảm thấy bị áp bách khiếp người.
Cặp mắt Nguyệt Dương đã sớm mơ hồ, kêu nhỏ: “Tỷ tỷ.”
Mạnh thống lĩnh cười ha ha: “Không tệ không tệ, hôm nay ta thật rất may mắn.” Trong sân lập tức bộc phát tiếng cười lớn của quân tốt: “Hôm nay thống lĩnh muốn dùng hai nữ nhân.” Mạnh thống lĩnh lại cười đứng lên: “Tính tình dữ đương nhiên phải thương thật nhiều.” Cũng không để ý Nguyệt Dương giãy giụa, chỉ quấn Nguyệt Dương bước nhanh vào thiên điện.
Bọn binh tốt lại cười ha ha lên.
“Đợi đã.” Thượng Quan Mạn bước nhanh đuổi theo, người hầu mới hồi thần kia giơ tay lên ngăn ở trước người của nàng, nháy mắt ra hiệu cười không ngừng: “Điện hạ gấp cái gì, một hồi nữa thống lĩnh liền ra tới.” Vừa nói ánh mắt quan sát trước ngực nàng.
Nàng làm sao mà chịu được bực vũ nhục này, trách mắng: “Càn rỡ!”
Chỉ đưa tới quân tốt cười to: “Ngươi đã không phải là Đế Cơ gì rồi, giả trang cao quý cái gì, nằm ở dưới thân nam nhân còn không phải chỉ biết gọi.”
Ô ngôn uế ngữ đập vào mặt.
Nàng nắm quyền ở trong tay áo, cũng đã run cầm không được. Nguyệt Dương có thai, không thể chịu đựng chuyện phòng the, nếu không mau chút, đứa bé kia chỉ sợ không giữ nổi. Nàng hết sức tự nhủ bản thân tỉnh táo lại. Lạnh lùng đảo qua người hầu kia, hung ác nói: “Đi nói cho thống lĩnh các ngươi biết, nếu hắn còn muốn giữ mạng sống liền lập tức ra ngoài ngay.”
Người hầu nghe vậy cười thở không ra hơi: “Ta không đi đấy, ngươi có thể làm gì ta.”
Nàng lạnh lùng khẽ cắn răng, lấy tay xâm nhập trong tay áo, đè xuống cơ quan: “Là ngươi tìm chết!” Lợi kiếm vèo xé gió đi, thẳng tắp lọt vào lồng ngực người hầu, nhất thời máu tươi văng khắp nơi, cũng bắn vào trên mặt nàng.
Người hầu làm như khó có thể tin, máu tươi như nước suối từ trong miệng chảy ra. Hắn nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng thẳng tắp ngã xuống.
Bên trong chính điện vang lên tiếng kêu chói tai của nhóm Đế Cơ. Máu tanh dơ dáy tràn ngập không trung, không khí trong viện làm như đã ngưng trệ. Quân tốt trong viện đều nhìn nàng, nàng chậm rãi lau vết máu trên mặt đi, lộ ra gương mặt trắng nõn tinh xảo, nhẹ nhàng thu hồi kiếm bén lại, lau sạch rồi, thả lại trong tay áo.
Quân tốt trong viện hồi thần đều trợn mắt nhìn, giương cung bạt kiếm.
Nàng mới vừa bước ra một bước, quân tốt rục rịch ngóc đầu dậy. Người hầu ở trong vũng máu thoi thóp, nàng nhàn nhạt nhìn lướt qua: “Còn không gọi đại phu, nếu kéo dài nữa, hắn thật không có mệnh rồi.”
Nếu giết người hầu kia, chỉ khiến tướng sĩ tức giận, cũng không phải là việc làm sáng suốt. Nếu chỉ đả thương hắn, mới có thể đưa đến tác dụng xao núi động hổ. Bọn binh tốt nghe hắn chưa chết, vội đi truyền quân y. Bởi vì chưa từng thấy binh khí trên tay nàng, cho nên rất bận tâm, không dám dễ dàng ra tay. Thượng Quan Mạn thẳng tắp đi vào trong điện của Mạnh tướng quân.
Đứng đầu là nam tử cao lớn mặc áo giáo, kẹp nón an toàn nguội lạnh ở trong khuỷu tay, cũng là mắt sâu mũi cao, một đôi mắt màu cọ sắc bén như ưng nhìn chằm chằm nàng: “Chỉ một người này sao?” Chợt bật cười, cũng nhìn không ra tức giận: “Không nghĩ tới lại là một nữ nhân gây ra.”
Thượng Quan Mạn không nhịn được căng thẳng thân thể. Nếu người trước mắt nổi trận lôi đình, nàng còn có biện pháp ứng đối, nhưng người này giấu tức giận của mình không lộ dấu vết, làm như cười, người tài giỏi như thế mới khó đối phó. Nàng không nhịn được nghĩ đến Hách Liên Du. Thái Tử Phi bất quá đánh nàng một bạt tai, chỉ một câu nhẹ nhàng của hắn, đổi lấy tai ương diệt môn củaThái Tử Phi, hắn thật đáng sợ.
Nhưng người trước mắt không hề giống người Hán, chẳng lẽ bố trí quân sự ở Hoàng Thành này sớm bị đổi đi lặng yên không một tiếng động. Nàng vẫn cho là cấm quân phản bội, vì vậy ngay cả Hồng Phi cũng không có phát hiện, thì ra cũng không phải vậy.
Bởi vì cách hắn quá gần, bản năng liền bỏ quên khoảng cách của bọn họ... Hắn có lòng dạ thâm trầm.
“Là Đế Cơ sao?” Nam nhân kia tùy ý quan sát nàng, khóe môi cong lên mang theo vài phần lạnh lùng, cười nói: “Là Đế Cơ liền đưa đến chỗ Mạnh thống lĩnh đi.”
Thượng Quan Mạn vốn định biểu lộ thân phận, nghe hắn nói như vậy, trong lòng nghi ngờ, thân phận Đế Cơ có liên hệ gì với Mạnh thống lĩnh này, liền im lặng không lên tiếng, mặc cho người dẫn nàng đi.
Thượng Quan Mạn bị dẫn đi về phía đông, đây đều là phế điện trong Hoàng Thành, bởi vì lâu năm không tu sửa, khắp nơi tản ra mùi vị mục nát cũ kỹ. Vào đến trong một cái sân, quân binh trước viện đeo đao đứng hầu, đi lên theo bậc thang, liền thấy trong nội viện đốt lửa. Ánh lửa đốt rừng rực nhuộm không khí thành vô cùng lo lắng, rất nhiều quân binh cầm đao ngồi chồm hổm chung quanh, thấy nàng bị mang vào viện, bộc phát ra tiếng cười ồn ào.
Đến trước cửa chính điện dưới mai cong, sau lưng có người chợt đẩy nàng một cái: “Đi vào.” Cửa khép lại sau lưng, ngay sau đó truyền đến tiếng vang khóa cửa.
Bên trong phòng cũng không đốt đèn, nàng nhất thời không cách nào thích ứng bóng tối, lảo đảo đi vào, lục lọi đi về phía trước, cũng không biết đạp phải người nào, chỉ nghe một tiếng “A” thét lên, theo sau chính là tiếng nức nở. Nàng cả kinh trái tim đập thình thịch, nhưng dần dần cũng thấy rõ.
Chỉ thấy bên trong phòng tối om om có mấy người, tóc dày váy dài, tựa như đều là nữ tử. Nữ tử cách mình gần nhất có phần nhỏ yếu, vùi đầu co rút thân thể, cũng không nhúc nhích, nghĩ đến vừa rồi chắc là dẫm trúng nàng ta, nàng mới tới hỏi thăm: “Ngươi không sao chứ.”
Chắc nghe thanh âm nàng ôn hòa áy náy, nàng kia mới ngẩng đầu lên, gương mặt nhọn, khảm một đôi con ngươi như nước, thoạt nhìn giống như là nai con vô hại, chẳng qua là hơn phân nửa gương mặt bị bụi che kín, rối bù. Dù như thế, vẫn không giấu được vẻ điềm đạm đáng yêu.
Thượng Quan Mạn mất hồn, không ngờ nàng kia thở nhẹ một tiếng: “Lâm Quan tỷ tỷ?” Nàng lại hỏi một tiếng: “Ngươi là Lâm Quan tỷ tỷ?” Thượng Quan Mạn ngớ ngẩn: “Ta... Ta là Lâm Quan, ngươi là...” Chưa nói xong liền bị kéo ống tay áo đi xuống, nàng thuận thế ngồi xỗm trên đất, nàng kia cười lên: “Muội là Nguyệt Dương, chúng ta cùng nhau xuất giá đấy.”
Ô, Nguyệt Dương. Nàng cuối cùng hiểu vì sao nàng nhìn quen mắt như vậy. Đang nói chuyện, Nguyệt Dương lại lấy tay xoa xoa gạch trên mặt đất, cũng không quản Thượng Quan Mạn có đồng ý hay không liền bôi lên mặt nàng, lại xõa búi tóc của nàng ra, suy nghĩ nhìn hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi: “Tỷ tỷ sao cũng đến nơi này?.”
Thượng Quan Mạn bị nàng bôi mặt đầy bụi bậm, da thịt chát chát vô cùng không thoải mái, còn chưa kịp trả lời, trong mắt Nguyệt Dương đã hiện lên thương hại. Chợt rũ mắt xuống, nói nhỏ: “Muội cho là vị Đại nhân kia có thể tình sâu một chút, thì ra nam nhân đều giống nhau.”
Nàng nhớ tới Nguyệt Dương đã có có thai, hình dạng này, chẳc khoảng ba tháng. Đế Cơ đã xuất giá, làm sao bị giam ở chỗ này. Tim Thượng Quan Mạn đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy ra, hết sức đè ép thanh âm hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao ngươi cũng ở nơi này?”
Nguyệt Dương khổ sở cười nói: “Không chỉ muội, trừ Chiêu Dương, tất cả Đế Cơ đều ở đây... Không biết người nào xuống tử lệnh, một tờ hưu thư đổi lấy tánh mạng Phò mã. Phu quân luôn luôn đối đãi muội rất tốt, không nghĩ tới chàng cũng nhẫn tâm như vậy...” Vừa nói đã lại rơi lệ.
Thì ra nàng cũng không biết điều khiển sau màn này là người nào. Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy xấu hổ bao la, bát ngát như biển xông tới. Nguyệt Dương đã có thai ba tháng, thân hình hơi có vẻ rồi. Nàng không hề ngồi co ro dưới đất giống người khác, vì để tránh cho đè ép thai nhi, liền quỳ trên đất, hai tay khoanh hộ ở trên bụng. Trong mắt Thượng Quan Mạn cảm thấy chát, cũng quỳ xuống, nhét váy áo mình vào dưới gối nàng.
Nguyệt Dương càng khóc dữ hơn, bụm mặt khóc hai vai kịch liệt run rẩy: “Tỷ tỷ, muội không biết là chuyện gì xảy ra, giống như tỉnh dậy đã đến địa ngục. Phụ hoàng bệnh nặng, lại không cho vào cung thăm hỏi, rồi một tờ hưu thư của phu quân ném muội tới nơi này...” Nàng khóc không thể ức chế: “Tỷ tỷ, muội không phải là nằm mơ chứ, ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Mọi người nghe nàng hỏi như vậy, không nhịn được cũng khóc thút thít.
Thượng Quan Mạn không nhịn được vịn bả vai phát run của nàng: “Ngươi đến nơi này lúc nào?”
“Hôm qua.”
Không trách được cái gì nàng cũng không biết, mấy ngày trước Diệu Dương đã đến trong phủ. Tối nay gặp La cô, bà nhất định cũng biết chuyện như vậy, hắn thật hao tổn tâm cơ gạt nàng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng xao động, tiếng cười hỗn loạn mà sảm tạp xấu bụng. Nguyệt Dương không nhịn được lui về phía sau co rụt thân thể, thấy Thượng Quan Mạn cau mày nhìn về ngoài cửa, liền đè sau gáy nàng xuống, nói thật nhỏ: “Tỷ tỷ người mới đến không biết, nơi này có một mãnh tướng quân có phần háo sắc, nhiều tỷ muội cũng... Trong mắt nàng đều là sợ hãi, chỉ nói: “Tóm lại đừng ngẩng đầu lên.” Vừa nói mình cũng vội vàng cúi đầu, rúc ở đây không nhúc nhích.
Đối tướng sĩ bên ngoài mà nói, những Đế Cơ trong thâm cung như họ chính là vật thưởng tốt đẹp sau khi thắng trận, mã đối đãi với vật thưởng thì nào có nhân tính gì có thể nói. Thượng Quan Mạn hiểu rõ, cũng vội giấu mình.
Cửa “Két” một tiếng mở ra, một người cao lớn vượt qua trên nền gạch trong điện, chỉ nghe tiếng cười thô kệch mang theo men say: “Bản tướng tới xem một chút, tối nay là người nào đây...”
Mỗi khi hắn nói một câu, Thượng Quan Mạn rõ ràng có thể cảm thấy thân thể Nguyệt Dương run rẩy. Một đôi ủng da màu đen băn khoăn trong điện. Trong điện yên lặng như tờ, chỉ nghe tiếng bước chân hắn dạo bước vang ở trong điện, lại cảm giác hắn chạy một vòng trong điện, tựa như có phần thất vọng lật người đi tới đi lui ở cửa. Trong lòng chúng Đế Cơ đều buông lỏng, lại không ngờ hắn đột nhiên quay người lại, một tay nắm được một Đế Cơ ở trong đám người.
Thân thể Thượng Quan Mạn bỗng chốc cứng đờ, Đế Cơ bị chọn đang ở bên người, chẳng lẽ là... Quả thấy hai đầu gối Nguyệt Dương cách mặt đất, một khắc bị Mạnh thống lĩnh bắt được cằm, Nguyệt Dương đã tuyệt vọng khóc lên.
Mạnh thống lĩnh xem kỹ Nguyệt Dương một cái, cười ha ha: “Ta thật may mắn.” Vừa nói liền bóp chặt eo Nguyệt Dương mang ra ngoài, Nguyệt Dương khóc không thành tiếng: “Không... Van cầu ngươi, ta đã có chồng, ta...”
Có cứu hay không.
Những người này tuy là thủ hạ của Hách Liên Du, nhưng cũng không nhận ra nàng, nếu nàng lỗ mãng xông ra... Nàng không nhịn được vuốt ve bụng. Tiếng la khóc của Nguyệt Dương đã càng ngày càng xa, người hầu sau lưng Mạnh thống lĩnh đang đóng cửa lại chuẩn bị lui ra... Nàng chợt bò người lên mở cửa. Người hầu kia không kịp đề phòng Thượng Quan Mạn lao ra như vậy, cả kinh tay run lên, khóa liền rơi xuống đất.
Thượng Quan Mạn lạnh lùng quát lớn: “Buông nàng ra!”
Liền một tiếng này, người hầu kia cả kinh không nhịn được lui về phía sau mấy bước. Bên trong viện vốn cực kỳ ồn ào, lần này bỗng chốc yên tĩnh lại. Đống lửa lẳng lặng đốt, ánh lửa bập bùng, phanh một tiếng thanh thúy, tất cả quân binh nhìn về nàng.
Mạnh thống lĩnh không nhịn được dừng chân nhìn nàng.
Thượng Quan Mạn khoác áo choàng gấm lông mềm đứng ở trong bóng đêm. Búi tóc đã loạn, tóc rơi xốc xếch ở trên cổ thon dài trắng nõn, nàng khẽ hất cằm lên nhìn sang. Tuy có bụi đen che mặt, vẫn khó nén cao quý, đôi con ngươi lạnh lùng như băng, vừa nhìn liền cảm thấy bị áp bách khiếp người.
Cặp mắt Nguyệt Dương đã sớm mơ hồ, kêu nhỏ: “Tỷ tỷ.”
Mạnh thống lĩnh cười ha ha: “Không tệ không tệ, hôm nay ta thật rất may mắn.” Trong sân lập tức bộc phát tiếng cười lớn của quân tốt: “Hôm nay thống lĩnh muốn dùng hai nữ nhân.” Mạnh thống lĩnh lại cười đứng lên: “Tính tình dữ đương nhiên phải thương thật nhiều.” Cũng không để ý Nguyệt Dương giãy giụa, chỉ quấn Nguyệt Dương bước nhanh vào thiên điện.
Bọn binh tốt lại cười ha ha lên.
“Đợi đã.” Thượng Quan Mạn bước nhanh đuổi theo, người hầu mới hồi thần kia giơ tay lên ngăn ở trước người của nàng, nháy mắt ra hiệu cười không ngừng: “Điện hạ gấp cái gì, một hồi nữa thống lĩnh liền ra tới.” Vừa nói ánh mắt quan sát trước ngực nàng.
Nàng làm sao mà chịu được bực vũ nhục này, trách mắng: “Càn rỡ!”
Chỉ đưa tới quân tốt cười to: “Ngươi đã không phải là Đế Cơ gì rồi, giả trang cao quý cái gì, nằm ở dưới thân nam nhân còn không phải chỉ biết gọi.”
Ô ngôn uế ngữ đập vào mặt.
Nàng nắm quyền ở trong tay áo, cũng đã run cầm không được. Nguyệt Dương có thai, không thể chịu đựng chuyện phòng the, nếu không mau chút, đứa bé kia chỉ sợ không giữ nổi. Nàng hết sức tự nhủ bản thân tỉnh táo lại. Lạnh lùng đảo qua người hầu kia, hung ác nói: “Đi nói cho thống lĩnh các ngươi biết, nếu hắn còn muốn giữ mạng sống liền lập tức ra ngoài ngay.”
Người hầu nghe vậy cười thở không ra hơi: “Ta không đi đấy, ngươi có thể làm gì ta.”
Nàng lạnh lùng khẽ cắn răng, lấy tay xâm nhập trong tay áo, đè xuống cơ quan: “Là ngươi tìm chết!” Lợi kiếm vèo xé gió đi, thẳng tắp lọt vào lồng ngực người hầu, nhất thời máu tươi văng khắp nơi, cũng bắn vào trên mặt nàng.
Người hầu làm như khó có thể tin, máu tươi như nước suối từ trong miệng chảy ra. Hắn nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng thẳng tắp ngã xuống.
Bên trong chính điện vang lên tiếng kêu chói tai của nhóm Đế Cơ. Máu tanh dơ dáy tràn ngập không trung, không khí trong viện làm như đã ngưng trệ. Quân tốt trong viện đều nhìn nàng, nàng chậm rãi lau vết máu trên mặt đi, lộ ra gương mặt trắng nõn tinh xảo, nhẹ nhàng thu hồi kiếm bén lại, lau sạch rồi, thả lại trong tay áo.
Quân tốt trong viện hồi thần đều trợn mắt nhìn, giương cung bạt kiếm.
Nàng mới vừa bước ra một bước, quân tốt rục rịch ngóc đầu dậy. Người hầu ở trong vũng máu thoi thóp, nàng nhàn nhạt nhìn lướt qua: “Còn không gọi đại phu, nếu kéo dài nữa, hắn thật không có mệnh rồi.”
Nếu giết người hầu kia, chỉ khiến tướng sĩ tức giận, cũng không phải là việc làm sáng suốt. Nếu chỉ đả thương hắn, mới có thể đưa đến tác dụng xao núi động hổ. Bọn binh tốt nghe hắn chưa chết, vội đi truyền quân y. Bởi vì chưa từng thấy binh khí trên tay nàng, cho nên rất bận tâm, không dám dễ dàng ra tay. Thượng Quan Mạn thẳng tắp đi vào trong điện của Mạnh tướng quân.
/137
|