Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng
Chương 130: Thiên sơn vạn thủy đi không được, hồn mộng càng dạy tìm nơi đâu (12)
/137
|
Gã sai vặt kia khoảng 5, 6 tuổi, cao hơn Hách Liên Khuyết nửa cái đầu, lại có cái tên vô cùng cổ quái, Uyển Uyển. Liên Y nghe nói che bụng cười nửa suốt canh giờ. Diện mạo nó trắng trẻo mũm mĩm, đặc biệt là hai má tròn hơn đứa trẻ bình thường rất nhiều, quyết định lấy hài âm (âm đọc gần giống hoặc giống nhau), gọi nó: “Hoàn nhi.” Hách Liên Khuyết chẳng biết lúc nào nghe được, vào trong miệng lại ra là: “Hoàn Tử (Viên thuốc).”
Trong phủ không quá nửa ngày, Hách Liên Khuyết đã thân với Thượng Quan Uyên. Thượng Quan Uyên vừa thấy nó thì còn không được tự nhiên, không ngờ Hách Liên Khuyết miệng ngọt vô cùng khiến người không đỡ được, chỉ chốc lát liền bị dụ dỗ tìm ra kỳ trân dị bảo cất giấu nhiều năm ở trong viện cho Hách Liên Khuyết xem. Hách Liên Khuyết chắp tay sau lưng, vẻ người lớn lan tràn liên tiếp gật đầu: “Không tệ không tệ.” Thượng Quan Uyên vốn cười híp mắt đứng ở một bên, thân hình hắn cao lớn, dễ dàng che hai tiểu quỷ Hách Liên Khuyết ở trong bóng tối.
Hách Liên Khuyết ngẩng mặt nhìn hắn, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay út với hắn.
“?” Thượng Quan Uyên hồ nghi, khom người xuống cảm thấy tư thế không được tự nhiên, dứt khoát ngồi xổm người xuống ôn hòa cười hỏi: “Tìm được thứ thích rồi.” Hắn khó được hào phóng: “Không sao, từ từ chọn, muốn cái gì cữu cữu đều cho con.” Không ngờ Hách Liên Khuyết lại đưa ra một cái tay nhỏ bé mập mạp khoác lên trên bả vai dày rộng của hắn, khiến hắn nhất thời không thể đứng dậy.
Hách Liên Khuyết lườm một cái thấy một cái lồng chim bằng vàng tinh xảo ở sâu nhất trong đống châu báu, mắt xanh sáng lên, một ngón tay út khác chỉ qua: “Hoàn Tử, ta muốn cái đó!” Hoàn Tử không nói hai lời đạp ngọc bội như ý Thượng Quan Uyên bày đầy đất đi tới, mặt không chút thay đổi cầm lên, lại trở về đường cũ, cả đoạn đường, đạp đến tim của Thượng Quan Uyên run lên.
Hách Liên Khuyết cầm lồng chim bằng vàng quơ quơ, nhíu mày nhỏ lại, giọng nói mềm nhũn: “Đáng tiếc chỉ là cái lồng trống thôi.”
Thượng Quan Uyên che ngực cười khan: “Không sao, ngày khác cữu cữu tặng cho con một con Bát Ca[1] mồm miệng khéo léo.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hách Liên Khuyết lập tức sáng lên, chợt ngẩng mặt: “Con muốn bát Ca lông trắng như tuyết, mỏ trắng như ngọc, móng màu da cam, con khác con không chịu.”
Mỏ trắng như ngọc, móng màu da cam là quý tộc trong Bát Ca, nếu lông tuyết trắng thì tức là vương giả trong Bát Ca. Trước kia tuy Thượng Quan Uyên là thái tử, nhưng đôi tay không dính nước mùa xuân (ý chỉ không phải làm việc nặng), kể từ khi làm buôn bán, mới biết làm ra tiền cực khổ, ngược lại tính toán chi li. Hách Liên Khuyết vừa há miệng, trong lòng hắn đã rỉ máu, không thể nhịn được nữa liền oán thầm Hách Liên Du một hồi. Vốn cho là nó thông minh đáng yêu giống Thượng Quan Mạn, hiện tại mới biết, phía dưới bề ngoài giả bộ kia là một trái tim đen lóe lóe như Hách Liên Du.
Cắn răng nghiến lợi đáp ứng: “Được, cữu cữu mua cho con.”
Hách Liên Khuyết ngây thơ vô tội cười cười, hắn nhất thời lại có chút áy náy, có phải là hắn nghĩ quá nhiều hay không, không ngờ Hách Liên Khuyết lộ một hàm răng trắng liếc mắt vỗ vỗ vai Thượng Quan Uyên: “Cữu cữu yên tâm, Yêu nhi sẽ nói tốt vài câu cho cữu cữu ở trước mặt mẫu thân.” Ngay sau đó bày ra một khuôn mặt tươi cười vô hại tinh khiết, chỉ còn dư chút ý cười xấu xa trong đuôi mắt: “Nhưng có thể không cẩn thận nói xấu nha.”
Thượng Quan Uyên đanh mặt cười: “...”
Giây lát, Hách Liên Khuyết xách theo lồng chim rỗng nghênh ngang ra khỏi viện của Thượng Quan Uyên, Hoàn Tử không tiếng động đi theo phía sau nó, trừng mắt lên: “Chủ tử, thấy Thượng Quan Uyên như thế nào?”
Nó nhe răng cười một tiếng, răng trắng đẹp chỉ nổi ánh vàng dưới ánh sáng, quơ quơ lồng chim, kiêu căng ném xuống một câu: “Không đủ gây sợ.”
Chợt lại cúi khuôn mặt nhỏ nhắn: “Họ Hàn mới không dễ đối phó, bản hoàng tử ta muốn nghỉ ngơi dưỡng sức đã...” Ném lồng chim trong tay cho Hoàn Tử, lúc này đã khôi phục vui sướng của trẻ con: “Đi tìm mẫu thân thôi.”
Bọc hành lý của Hách Liên Khuyết do Liên Y dọn dẹp vào nhà. Hàn gia vốn tính dọn một phòng trống để cho nó ở, không ngờ Hách Liên Khuyết la hét buổi tối sợ hãi, chết sống muốn đi theo Thượng Quan Mạn, suy nghĩ một chút cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, vẫn chưa đến tuổi ngủ một mình, Hàn gia không khỏi cười: “Là ta sơ sót.” Liền bảo Liên Y ân cần hầu hạ. Liên Y đang sửa sang lại đồ lót của Hách Liên Khuyết, đột nhiên A một tiếng, lấy ra một vòng ngọc xanh biếc, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, cái này giống như cái trên tay người?”
Nàng giật mình, đưa mắt nhìn lên cũng đã nhận ra, thật là cái vòng Hàn gia tặng nàng, kể từ khi mất vòng ngọc kia, vẫn che giấu, thấy thế cũng chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Vậy sao.” Chợt quay mặt qua chỗ khác.
Liên Y nhìn nàng một chút, cười nói: “Vậy rất tốt, vừa đúng gom thành một đôi.” Liền đặt vòng ngọc trên bàn trang điểm. Nàng nhắm mắt không nhìn, chờ Liên Y thu thập quần áo xong lui ra ngoài, nàng mới ngồi dậy, suy nghĩ một chút, mở tủ gỗ bưng áo cưới ra, lại đặt vòng ngọc lên. Xanh đỏ kết hợp, đỏ càng đỏ, xanh càng xanh, ánh sáng lấp lánh khiến người không thể chuyển mắt.
Gọi Liên Y: “Trả cái này cho huynh ấy.”
Liên Y cầm áo cưới giương mắt nhìn không dám ra tiếng, nàng xệ mặt xuống: “Thế nào, muốn tự ta làm?” Liên Y ít khi thấy nàng tỏ vẻ tức giận, bỗng nhiên bắt gặp cảm thấy lưng rét run, liền cầm xiêm áo chạy ra như làn khói.
Chẳng biết tại sao, hôm đó từ trong cung trở lại trong lòng liền chứa tức. Nàng tự nhiên không phát giận được với Hàn gia, Liên Y là người của Hàn gia, không nhịn được liền nổi giận đối với nàng ta. Nàng xoay người xoa trán đi vào trong phòng, chỉ sợ trong mơ hồ vẫn oán giận hắn xuống tay quá ác.
Đều nói vô độc bất trượng phu, trong binh pháp cũng nói ra tay trước thì chiếm được lợi thế, khác thường mới có thể chiến thắng. Hàn gia luôn luôn là người như vậy, trước kia nàng cũng vẫn thưởng thức Hàn gia như vậy. Hách Liên Du đối với nàng mà nói cũng chỉ là chồng trước gặp qua vài lần không có tình cảm, chẳng qua là từ khi nào... Nàng lắc đầu một cái, chỉ kéo áo khoác mệt mỏi tựa vào trên giường mỹ nhân mà ngủ.
Liên Y trả lại áo cưới, Hàn gia đang khoanh chân ngồi ở trên giường La Hán, trên đặt bàn cờ nhỏ, trên bàn cờ phân biệt rõ ràng, hắn cầm một viên cờ trắng trầm ngâm không nói.
Một mảnh đỏ tươi tiến vào đụng vào mắt, chắc là do màu chói mắt, đâm vào hai mắt thấy hơi đau. Hắn cũng chỉ nhìn lướt qua, ngón tay thon dài trắng noãn chậm rãi nắm viên cờ trong lòng bàn tay, lãnh đạm nói: “Ta hiểu rõ rồi, lui ra đi.”
Liên Y chần chừ không dám rời đi, Hàn gia bỗng nhiên sắc bén quét nàng, nháy mắt thoáng qua ánh sáng lạnh. Nàng đổ mồ hôi hột, nói một tiếng vâng vội lui ra ngoài.
Ánh mắt dần dần dời, bộ đồ kia đỏ au như lửa, đặt đã lâu, dường như cũng dần lạnh.
Có người gõ cửa, thanh âm trong trẻo mà chậm chạp, nhưng lại nói năng có khí phách, cực kỳ giống tính tình người tới.
Hắn rốt cuộc đặt con cờ cuối cùng trong tay lên bàn cờ, nói: “Vào đi.”
Thượng Quan Mạn chậm rãi vào phòng, chưa tới gần thì Hàn gia đã mở miệng: “Nếu nàng tự mình đưa tới, còn có thể nhìn ra mấy phần thành ý, gọi người đưa là tránh ta, lần này tới lại là vì sao?”
Nàng bị người nhìn thấu đáo, dứt khoát nói rõ: “Vị hoàng đế kia từng mời muội đồng hành, vì Yêu nhi, muội cùng đi có cái gì không được, chẳng qua là không cam lòng hồ đồ giao mình ra như thế. Tình cảm mơ hồ chắc chắn sẽ tổn thương nhiều người hơn. Muội và hắn như thế, đối với Ngọc Sanh huynh...” Nàng rũ mắt xuống tới giọng nói nhỏ lại: “Muội ngay cả mình cũng không rõ, có thể nào không chịu trách nhiệm mà đáp ứng huynh. Huống hồ Yêu nhi còn nhỏ, muội không muốn tổn thương lòng của nó.” Nói đến đây, trên mặt nàng không còn nhẹ nhõm vừa rồi, chỉ còn lại thấp thỏm và cẩn thận: “Chúng ta làm tri âm, được không?”
Không được.
Trong lòng Hàn gia bị nghẹn lại một hơi, tích tụ ngăn ở nơi cổ họng, khiến hắn thở dốc không ngừng. Hắn vốn tưởng rằng Hách Liên Du dùng một chiêu khổ nhục kế, khiến cho nàng sinh lòng áy náy đối với Hách Liên Du, cho nên mới hơi lạnh lùng với hắn. Hắn chỉ cần cố thêm chút sức, liền có thể ôm mỹ nhân về. Hắn quên bọ ngựa bắt ve, còn có con chim sẻ nhỏ - Hách Liên Khuyết. Hôm nay nhìn dáng vẻ này của nàng, nếu ép nữa, chính là tự tay đẩy nàng đến trong ngực người khác, hắn đúng là vẫn không chiếm được, đã làm đến bước này rồi mà... Hay là...
Mi tâm như ngọc của hắn nhíu chặt, trong tròng mắt đều là sương mù nặng nề, hồi lâu mới nhẹ nhàng khạc ra mấy chữ: “Ta hiểu rõ rồi.” Ánh mắt nhìn chằm chằm con cờ không nhúc nhích, trời chiều đã rơi, lạnh lùng hất tới bên trong cửa sổ, rơi xuống cả người hắn. Hắn mặc áo trắng ngồi ở chỗ đó, quanh thân có một vòng lạnh lùng chói lọi vây quanh.
Nàng không nói gì xoay người, đạp ánh trăng chậm rãi rời đi.
“Mẫu thân!” Mới vừa bước ra cửa phòng Hàn gia, thanh âm trẻ con non nớt vang lên, trên đùi bị bổ nhào đến, ngay sau đó trầm xuống. Hách Liên Khuyết dính trên người nàng dùng mặt dùng sức cọ, trẻ con ba tuổi mềm nhũn nho nhõ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm làm như vừa bấu liền trầy. Nàng ôm nó đều sợ đả thương nó, ai ngờ Hách Liên Khuyết kéo tay áo Thượng Quan Mạn: “Mẫu thân, Yêu nhi mệt rồi.”
Nàng không nhịn được cong lên một nụ cười dịu dàng: “Mẫu thân ngủ với Yêu nhi.”
Vốn là nàng dắt nó ra khỏi viện, chẳng biết lúc nào biến thành nó lôi kéo nàng chạy về trước. Hai người ra khỏi cửa hông quẹo vào ngỏ hẻm, thấy người kia mặc áo xanh lam ngọc thụ lâm phong đứng ở trong ngõ hẻm, thân ảnh tao nhã, như bức họa Giang Nam. Nàng phục hồi tinh thần lại, lườm Hách Liên Khuyết một cái, lại nghe Hách Liên Du trong trẻo lạnh lùng mở miệng: “Yêu nhi, ra ngoài trăm bước, bưng tai, nhắm mắt lại.”
Hách Liên Khuyết cực kỳ không tình nguyện nhìn hắn một cái mới theo Hoàn Tử rời đi, nện bước nhỏ đếm từng bước một, giơ tay lên che kín mắt, Hoàn Tử ăn ý thay nó che lại lỗ tai. Hách Liên Du nhàn nhạt đảo qua, thân thể nhỏ bé của Hách Liên Khuyết run lên, hừ hừ xích xích quay lưng đi.
Vết thương trên người hắn hiển nhiên không tốt, sắc mặt vẫn mang theo trắng bệch bệnh hoạn, càng nổi bật hai mắt xanh thẳm, tóc đen như gấm, hắn nhẹ liếc nhìn nàng, môi mỏng khạc ra câu chữ: “Thật không trở về với ta?”
Gió đêm dịu dàng quất vào mặt, khắp mọi nơi đều là mùi hoa ấm ngọt, giọng nói của hắn trầm thấp đậm đà, mỗi câu đều có mùi vị đầu độc. Nàng lại nhất thời hạ quyết tâm không được. Hách Liên Khuyết nơi xa mở ra khe hở nhìn qua nơi này như tên trộm, hết sức vễnh tai ý đồ nghe muộn nghe chuyện. Nàng rũ mắt chần chờ không đáp. Sắc mặt Hách Liên Du dần dần nhạt, lộ ra xa cách, trong lòng nàng lại có nỗi khổ riêng, bật thốt lên thật nhỏ: “Ta sẽ dẫn Yêu nhi đi tìm bệ hạ.”
Lời còn chưa dứt, khóe mắt hắn đã nâng lên ý cười nhẹ nhàng.
Nàng quẫn bách che giấu luống cuống, giải thích: “Ý của ta là, chúng ta có thể thay phiên chiếu cố nó, nửa năm...” Nghĩ đến nửa năm không thể nhìn thấy con mình, trong lòng nàng bàng hoàng, vội đổi lời nói: “Không, trong tháng ba.” Nàng giương mắt: “Như thế nào?”
Trong mắt hắn chớp tắt, hồi lâu mới cong môi đáp một chữ “được” thật nhỏ.
Nghe hắn đồng ý, nàng lại thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đứng ở trong gió đêm yên lặng, tóc mây của nàng búi lên, rủ xuống trên cổ trắng nõn, đúng phác hoạ đường cong tươi đẹp trên cổ. Hắn nhất thời động tình, tiến lên một bước, nàng cả kinh tránh né, nụ cười của hắn thật buồn:
“Mạn nhi ngay cả một nụ hôn từ biệt cũng không chịu cho ta sao?”
Trong phủ không quá nửa ngày, Hách Liên Khuyết đã thân với Thượng Quan Uyên. Thượng Quan Uyên vừa thấy nó thì còn không được tự nhiên, không ngờ Hách Liên Khuyết miệng ngọt vô cùng khiến người không đỡ được, chỉ chốc lát liền bị dụ dỗ tìm ra kỳ trân dị bảo cất giấu nhiều năm ở trong viện cho Hách Liên Khuyết xem. Hách Liên Khuyết chắp tay sau lưng, vẻ người lớn lan tràn liên tiếp gật đầu: “Không tệ không tệ.” Thượng Quan Uyên vốn cười híp mắt đứng ở một bên, thân hình hắn cao lớn, dễ dàng che hai tiểu quỷ Hách Liên Khuyết ở trong bóng tối.
Hách Liên Khuyết ngẩng mặt nhìn hắn, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay út với hắn.
“?” Thượng Quan Uyên hồ nghi, khom người xuống cảm thấy tư thế không được tự nhiên, dứt khoát ngồi xổm người xuống ôn hòa cười hỏi: “Tìm được thứ thích rồi.” Hắn khó được hào phóng: “Không sao, từ từ chọn, muốn cái gì cữu cữu đều cho con.” Không ngờ Hách Liên Khuyết lại đưa ra một cái tay nhỏ bé mập mạp khoác lên trên bả vai dày rộng của hắn, khiến hắn nhất thời không thể đứng dậy.
Hách Liên Khuyết lườm một cái thấy một cái lồng chim bằng vàng tinh xảo ở sâu nhất trong đống châu báu, mắt xanh sáng lên, một ngón tay út khác chỉ qua: “Hoàn Tử, ta muốn cái đó!” Hoàn Tử không nói hai lời đạp ngọc bội như ý Thượng Quan Uyên bày đầy đất đi tới, mặt không chút thay đổi cầm lên, lại trở về đường cũ, cả đoạn đường, đạp đến tim của Thượng Quan Uyên run lên.
Hách Liên Khuyết cầm lồng chim bằng vàng quơ quơ, nhíu mày nhỏ lại, giọng nói mềm nhũn: “Đáng tiếc chỉ là cái lồng trống thôi.”
Thượng Quan Uyên che ngực cười khan: “Không sao, ngày khác cữu cữu tặng cho con một con Bát Ca[1] mồm miệng khéo léo.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hách Liên Khuyết lập tức sáng lên, chợt ngẩng mặt: “Con muốn bát Ca lông trắng như tuyết, mỏ trắng như ngọc, móng màu da cam, con khác con không chịu.”
Mỏ trắng như ngọc, móng màu da cam là quý tộc trong Bát Ca, nếu lông tuyết trắng thì tức là vương giả trong Bát Ca. Trước kia tuy Thượng Quan Uyên là thái tử, nhưng đôi tay không dính nước mùa xuân (ý chỉ không phải làm việc nặng), kể từ khi làm buôn bán, mới biết làm ra tiền cực khổ, ngược lại tính toán chi li. Hách Liên Khuyết vừa há miệng, trong lòng hắn đã rỉ máu, không thể nhịn được nữa liền oán thầm Hách Liên Du một hồi. Vốn cho là nó thông minh đáng yêu giống Thượng Quan Mạn, hiện tại mới biết, phía dưới bề ngoài giả bộ kia là một trái tim đen lóe lóe như Hách Liên Du.
Cắn răng nghiến lợi đáp ứng: “Được, cữu cữu mua cho con.”
Hách Liên Khuyết ngây thơ vô tội cười cười, hắn nhất thời lại có chút áy náy, có phải là hắn nghĩ quá nhiều hay không, không ngờ Hách Liên Khuyết lộ một hàm răng trắng liếc mắt vỗ vỗ vai Thượng Quan Uyên: “Cữu cữu yên tâm, Yêu nhi sẽ nói tốt vài câu cho cữu cữu ở trước mặt mẫu thân.” Ngay sau đó bày ra một khuôn mặt tươi cười vô hại tinh khiết, chỉ còn dư chút ý cười xấu xa trong đuôi mắt: “Nhưng có thể không cẩn thận nói xấu nha.”
Thượng Quan Uyên đanh mặt cười: “...”
Giây lát, Hách Liên Khuyết xách theo lồng chim rỗng nghênh ngang ra khỏi viện của Thượng Quan Uyên, Hoàn Tử không tiếng động đi theo phía sau nó, trừng mắt lên: “Chủ tử, thấy Thượng Quan Uyên như thế nào?”
Nó nhe răng cười một tiếng, răng trắng đẹp chỉ nổi ánh vàng dưới ánh sáng, quơ quơ lồng chim, kiêu căng ném xuống một câu: “Không đủ gây sợ.”
Chợt lại cúi khuôn mặt nhỏ nhắn: “Họ Hàn mới không dễ đối phó, bản hoàng tử ta muốn nghỉ ngơi dưỡng sức đã...” Ném lồng chim trong tay cho Hoàn Tử, lúc này đã khôi phục vui sướng của trẻ con: “Đi tìm mẫu thân thôi.”
Bọc hành lý của Hách Liên Khuyết do Liên Y dọn dẹp vào nhà. Hàn gia vốn tính dọn một phòng trống để cho nó ở, không ngờ Hách Liên Khuyết la hét buổi tối sợ hãi, chết sống muốn đi theo Thượng Quan Mạn, suy nghĩ một chút cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, vẫn chưa đến tuổi ngủ một mình, Hàn gia không khỏi cười: “Là ta sơ sót.” Liền bảo Liên Y ân cần hầu hạ. Liên Y đang sửa sang lại đồ lót của Hách Liên Khuyết, đột nhiên A một tiếng, lấy ra một vòng ngọc xanh biếc, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, cái này giống như cái trên tay người?”
Nàng giật mình, đưa mắt nhìn lên cũng đã nhận ra, thật là cái vòng Hàn gia tặng nàng, kể từ khi mất vòng ngọc kia, vẫn che giấu, thấy thế cũng chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Vậy sao.” Chợt quay mặt qua chỗ khác.
Liên Y nhìn nàng một chút, cười nói: “Vậy rất tốt, vừa đúng gom thành một đôi.” Liền đặt vòng ngọc trên bàn trang điểm. Nàng nhắm mắt không nhìn, chờ Liên Y thu thập quần áo xong lui ra ngoài, nàng mới ngồi dậy, suy nghĩ một chút, mở tủ gỗ bưng áo cưới ra, lại đặt vòng ngọc lên. Xanh đỏ kết hợp, đỏ càng đỏ, xanh càng xanh, ánh sáng lấp lánh khiến người không thể chuyển mắt.
Gọi Liên Y: “Trả cái này cho huynh ấy.”
Liên Y cầm áo cưới giương mắt nhìn không dám ra tiếng, nàng xệ mặt xuống: “Thế nào, muốn tự ta làm?” Liên Y ít khi thấy nàng tỏ vẻ tức giận, bỗng nhiên bắt gặp cảm thấy lưng rét run, liền cầm xiêm áo chạy ra như làn khói.
Chẳng biết tại sao, hôm đó từ trong cung trở lại trong lòng liền chứa tức. Nàng tự nhiên không phát giận được với Hàn gia, Liên Y là người của Hàn gia, không nhịn được liền nổi giận đối với nàng ta. Nàng xoay người xoa trán đi vào trong phòng, chỉ sợ trong mơ hồ vẫn oán giận hắn xuống tay quá ác.
Đều nói vô độc bất trượng phu, trong binh pháp cũng nói ra tay trước thì chiếm được lợi thế, khác thường mới có thể chiến thắng. Hàn gia luôn luôn là người như vậy, trước kia nàng cũng vẫn thưởng thức Hàn gia như vậy. Hách Liên Du đối với nàng mà nói cũng chỉ là chồng trước gặp qua vài lần không có tình cảm, chẳng qua là từ khi nào... Nàng lắc đầu một cái, chỉ kéo áo khoác mệt mỏi tựa vào trên giường mỹ nhân mà ngủ.
Liên Y trả lại áo cưới, Hàn gia đang khoanh chân ngồi ở trên giường La Hán, trên đặt bàn cờ nhỏ, trên bàn cờ phân biệt rõ ràng, hắn cầm một viên cờ trắng trầm ngâm không nói.
Một mảnh đỏ tươi tiến vào đụng vào mắt, chắc là do màu chói mắt, đâm vào hai mắt thấy hơi đau. Hắn cũng chỉ nhìn lướt qua, ngón tay thon dài trắng noãn chậm rãi nắm viên cờ trong lòng bàn tay, lãnh đạm nói: “Ta hiểu rõ rồi, lui ra đi.”
Liên Y chần chừ không dám rời đi, Hàn gia bỗng nhiên sắc bén quét nàng, nháy mắt thoáng qua ánh sáng lạnh. Nàng đổ mồ hôi hột, nói một tiếng vâng vội lui ra ngoài.
Ánh mắt dần dần dời, bộ đồ kia đỏ au như lửa, đặt đã lâu, dường như cũng dần lạnh.
Có người gõ cửa, thanh âm trong trẻo mà chậm chạp, nhưng lại nói năng có khí phách, cực kỳ giống tính tình người tới.
Hắn rốt cuộc đặt con cờ cuối cùng trong tay lên bàn cờ, nói: “Vào đi.”
Thượng Quan Mạn chậm rãi vào phòng, chưa tới gần thì Hàn gia đã mở miệng: “Nếu nàng tự mình đưa tới, còn có thể nhìn ra mấy phần thành ý, gọi người đưa là tránh ta, lần này tới lại là vì sao?”
Nàng bị người nhìn thấu đáo, dứt khoát nói rõ: “Vị hoàng đế kia từng mời muội đồng hành, vì Yêu nhi, muội cùng đi có cái gì không được, chẳng qua là không cam lòng hồ đồ giao mình ra như thế. Tình cảm mơ hồ chắc chắn sẽ tổn thương nhiều người hơn. Muội và hắn như thế, đối với Ngọc Sanh huynh...” Nàng rũ mắt xuống tới giọng nói nhỏ lại: “Muội ngay cả mình cũng không rõ, có thể nào không chịu trách nhiệm mà đáp ứng huynh. Huống hồ Yêu nhi còn nhỏ, muội không muốn tổn thương lòng của nó.” Nói đến đây, trên mặt nàng không còn nhẹ nhõm vừa rồi, chỉ còn lại thấp thỏm và cẩn thận: “Chúng ta làm tri âm, được không?”
Không được.
Trong lòng Hàn gia bị nghẹn lại một hơi, tích tụ ngăn ở nơi cổ họng, khiến hắn thở dốc không ngừng. Hắn vốn tưởng rằng Hách Liên Du dùng một chiêu khổ nhục kế, khiến cho nàng sinh lòng áy náy đối với Hách Liên Du, cho nên mới hơi lạnh lùng với hắn. Hắn chỉ cần cố thêm chút sức, liền có thể ôm mỹ nhân về. Hắn quên bọ ngựa bắt ve, còn có con chim sẻ nhỏ - Hách Liên Khuyết. Hôm nay nhìn dáng vẻ này của nàng, nếu ép nữa, chính là tự tay đẩy nàng đến trong ngực người khác, hắn đúng là vẫn không chiếm được, đã làm đến bước này rồi mà... Hay là...
Mi tâm như ngọc của hắn nhíu chặt, trong tròng mắt đều là sương mù nặng nề, hồi lâu mới nhẹ nhàng khạc ra mấy chữ: “Ta hiểu rõ rồi.” Ánh mắt nhìn chằm chằm con cờ không nhúc nhích, trời chiều đã rơi, lạnh lùng hất tới bên trong cửa sổ, rơi xuống cả người hắn. Hắn mặc áo trắng ngồi ở chỗ đó, quanh thân có một vòng lạnh lùng chói lọi vây quanh.
Nàng không nói gì xoay người, đạp ánh trăng chậm rãi rời đi.
“Mẫu thân!” Mới vừa bước ra cửa phòng Hàn gia, thanh âm trẻ con non nớt vang lên, trên đùi bị bổ nhào đến, ngay sau đó trầm xuống. Hách Liên Khuyết dính trên người nàng dùng mặt dùng sức cọ, trẻ con ba tuổi mềm nhũn nho nhõ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm làm như vừa bấu liền trầy. Nàng ôm nó đều sợ đả thương nó, ai ngờ Hách Liên Khuyết kéo tay áo Thượng Quan Mạn: “Mẫu thân, Yêu nhi mệt rồi.”
Nàng không nhịn được cong lên một nụ cười dịu dàng: “Mẫu thân ngủ với Yêu nhi.”
Vốn là nàng dắt nó ra khỏi viện, chẳng biết lúc nào biến thành nó lôi kéo nàng chạy về trước. Hai người ra khỏi cửa hông quẹo vào ngỏ hẻm, thấy người kia mặc áo xanh lam ngọc thụ lâm phong đứng ở trong ngõ hẻm, thân ảnh tao nhã, như bức họa Giang Nam. Nàng phục hồi tinh thần lại, lườm Hách Liên Khuyết một cái, lại nghe Hách Liên Du trong trẻo lạnh lùng mở miệng: “Yêu nhi, ra ngoài trăm bước, bưng tai, nhắm mắt lại.”
Hách Liên Khuyết cực kỳ không tình nguyện nhìn hắn một cái mới theo Hoàn Tử rời đi, nện bước nhỏ đếm từng bước một, giơ tay lên che kín mắt, Hoàn Tử ăn ý thay nó che lại lỗ tai. Hách Liên Du nhàn nhạt đảo qua, thân thể nhỏ bé của Hách Liên Khuyết run lên, hừ hừ xích xích quay lưng đi.
Vết thương trên người hắn hiển nhiên không tốt, sắc mặt vẫn mang theo trắng bệch bệnh hoạn, càng nổi bật hai mắt xanh thẳm, tóc đen như gấm, hắn nhẹ liếc nhìn nàng, môi mỏng khạc ra câu chữ: “Thật không trở về với ta?”
Gió đêm dịu dàng quất vào mặt, khắp mọi nơi đều là mùi hoa ấm ngọt, giọng nói của hắn trầm thấp đậm đà, mỗi câu đều có mùi vị đầu độc. Nàng lại nhất thời hạ quyết tâm không được. Hách Liên Khuyết nơi xa mở ra khe hở nhìn qua nơi này như tên trộm, hết sức vễnh tai ý đồ nghe muộn nghe chuyện. Nàng rũ mắt chần chờ không đáp. Sắc mặt Hách Liên Du dần dần nhạt, lộ ra xa cách, trong lòng nàng lại có nỗi khổ riêng, bật thốt lên thật nhỏ: “Ta sẽ dẫn Yêu nhi đi tìm bệ hạ.”
Lời còn chưa dứt, khóe mắt hắn đã nâng lên ý cười nhẹ nhàng.
Nàng quẫn bách che giấu luống cuống, giải thích: “Ý của ta là, chúng ta có thể thay phiên chiếu cố nó, nửa năm...” Nghĩ đến nửa năm không thể nhìn thấy con mình, trong lòng nàng bàng hoàng, vội đổi lời nói: “Không, trong tháng ba.” Nàng giương mắt: “Như thế nào?”
Trong mắt hắn chớp tắt, hồi lâu mới cong môi đáp một chữ “được” thật nhỏ.
Nghe hắn đồng ý, nàng lại thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đứng ở trong gió đêm yên lặng, tóc mây của nàng búi lên, rủ xuống trên cổ trắng nõn, đúng phác hoạ đường cong tươi đẹp trên cổ. Hắn nhất thời động tình, tiến lên một bước, nàng cả kinh tránh né, nụ cười của hắn thật buồn:
“Mạn nhi ngay cả một nụ hôn từ biệt cũng không chịu cho ta sao?”
/137
|